Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 15: Trúc mã [ mười một ]
*******
Hứa Vị hướng phía trước đi tới , lúc này kỳ thật trong lòng…… Cũng đích xác không thế nào sinh khí.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, hỏa nộ của Hứa Vị cũng tiêu tan không ít , hắn vốn từ nhỏ chưa bao giờ giận người ta , nghĩ kĩ lại cũng dần rõ ràng, nghĩ tới Mặc Tam chỉ là một tiểu hài tử, nhưng lại là một tiểu hài tử mang thân phận Mặc quỷ bị người ta khi dễ từ nhỏ đến lớn ……
Không hiểu thế nào là tàn nhẫn , cũng là bình thường.
Tối trọng yếu hơn là , sinh khí cũng không giải quyết được vấn đề .
Hắn cần phải nghĩ biện pháp để cho Mặc Tam biết, tùy tùy tiện tiện liền vận dụng tư hình là không đúng !
Ân, hiện tại Mặc Tam còn nhỏ, hắn còn có thể dạy, còn có cơ hội thay đổi !
Vì thế……
Cuộc đời của Hứa Vị có thêm một mục tiêu — dạy Mặc Tam!
********
Lên núi, theo thường lệ, Mặc Tam đi tìm nhị sư huynh học võ, Hứa Vị đi dược điền làm việc.
Bởi vì quyết định phải dạy đạo lý cho Mặc Tam , Hứa Vị cũng không muốn cố nghiêm mặt, như vậy Mặc Tam cũng sẽ không nghe hắn , vì thế, sửa lại sắc mặt, tươi cười tràn ra , tươi cười rất là sáng lạn , Hứa Vị xoay người……
Trong nháy mắt liền cứng lại rồi.
Mặc Tam đang liếm túi giấy đựng bánh, hơn nữa liếm rất chăm chú nha ……
“Tiểu Mặc, ngươi làm sao thế ?” Hứa Vị co rút khóe miệng , hỏi.
Chẳng lẽ còn đói bụng?
Hắn vẫn chiếu theo phân thượng phân lượng thường ngày của Mặc Tam mà làm ba cái bánh nướng .
“Ngươi nói , không thể thừa lại mảnh vụn .” Mặc Tam nói rất nghiêm túc cùng bình tĩnh.
Hứa Vị nghẹn lại , lập tức ho nhẹ một tiếng, lấy mất cái túi giấy trong tay Mặc Tam “Cái kia…… Cho dù là thế ! Khụ khụ, bụng còn đói không ?”
Mặc Tam gật đầu “Đói!”
Hắn từ hôm qua đã không ăn bất cứ thứ gì …… Trong lòng nhớ thương Hứa Vị…… Liền…… Ăn không vô……
Hứa Vị từ trong túi của mình lấy ra điểm tâm do nương hắn làm , đưa qua “ Nương ta làm , ăn rất ngon đó .”
Mặc Tam vừa nghe, tay đang ở giữa không trung liền rụt về , lắc đầu “Ta muốn ăn đồ Vị Vị làm .”
Hứa Vị sửng sốt, gãi đầu “Vậy ngươi đi luyện võ trước, đợi ta làm cho người nhé .”
Mặc Tam gật đầu “Hảo.”
Hứa Vị xoay người, đang muốn đi hướng dược điền, cước bộ mới vừa bước được nửa , lại bị giữ chặt.
Hứa Vị quay đầu.
Mặc Tam lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt thực an tĩnh , rất sáng.
Hứa Vị không khỏi sửng sốt .
Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Mặc Tam an tĩnh như vậy……
“Ta sẽ không tái chọc ngươi sinh khí.” Mặc Tam chậm rãi nói , cho nên…… Ngươi đừng không để ý tới ta……
Hứa Vị kinh ngạc nhìn Mặc Tam.
Mặc Tam im lặng dõi nhìn hắn.
Thực im lặng, lời nói thực bình thản, nhưng Hứa Vị lại nghe ra một loại hương vị nghiêm túc phi thường.
Theo trực giác của Hứa Vị, Mặc Tam nói sự thật.
Hắn sẽ không tái nhạ mình sinh khí.
Vì thế, sau một lúc thật lâu, Hứa Vị chậm rãi nở nụ cười, gật đầu “Ân, ta đã biết.”
Mặc Tam lúc này mới chậm rãi buông tay ra .
Khinh đạm nói “Ta đi luyện võ .”
“Hảo.” Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu.
Hứa Vị hướng phía trước đi tới , lúc này kỳ thật trong lòng…… Cũng đích xác không thế nào sinh khí.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, hỏa nộ của Hứa Vị cũng tiêu tan không ít , hắn vốn từ nhỏ chưa bao giờ giận người ta , nghĩ kĩ lại cũng dần rõ ràng, nghĩ tới Mặc Tam chỉ là một tiểu hài tử, nhưng lại là một tiểu hài tử mang thân phận Mặc quỷ bị người ta khi dễ từ nhỏ đến lớn ……
Không hiểu thế nào là tàn nhẫn , cũng là bình thường.
Tối trọng yếu hơn là , sinh khí cũng không giải quyết được vấn đề .
Hắn cần phải nghĩ biện pháp để cho Mặc Tam biết, tùy tùy tiện tiện liền vận dụng tư hình là không đúng !
Ân, hiện tại Mặc Tam còn nhỏ, hắn còn có thể dạy, còn có cơ hội thay đổi !
Vì thế……
Cuộc đời của Hứa Vị có thêm một mục tiêu — dạy Mặc Tam!
********
Lên núi, theo thường lệ, Mặc Tam đi tìm nhị sư huynh học võ, Hứa Vị đi dược điền làm việc.
Bởi vì quyết định phải dạy đạo lý cho Mặc Tam , Hứa Vị cũng không muốn cố nghiêm mặt, như vậy Mặc Tam cũng sẽ không nghe hắn , vì thế, sửa lại sắc mặt, tươi cười tràn ra , tươi cười rất là sáng lạn , Hứa Vị xoay người……
Trong nháy mắt liền cứng lại rồi.
Mặc Tam đang liếm túi giấy đựng bánh, hơn nữa liếm rất chăm chú nha ……
“Tiểu Mặc, ngươi làm sao thế ?” Hứa Vị co rút khóe miệng , hỏi.
Chẳng lẽ còn đói bụng?
Hắn vẫn chiếu theo phân thượng phân lượng thường ngày của Mặc Tam mà làm ba cái bánh nướng .
“Ngươi nói , không thể thừa lại mảnh vụn .” Mặc Tam nói rất nghiêm túc cùng bình tĩnh.
Hứa Vị nghẹn lại , lập tức ho nhẹ một tiếng, lấy mất cái túi giấy trong tay Mặc Tam “Cái kia…… Cho dù là thế ! Khụ khụ, bụng còn đói không ?”
Mặc Tam gật đầu “Đói!”
Hắn từ hôm qua đã không ăn bất cứ thứ gì …… Trong lòng nhớ thương Hứa Vị…… Liền…… Ăn không vô……
Hứa Vị từ trong túi của mình lấy ra điểm tâm do nương hắn làm , đưa qua “ Nương ta làm , ăn rất ngon đó .”
Mặc Tam vừa nghe, tay đang ở giữa không trung liền rụt về , lắc đầu “Ta muốn ăn đồ Vị Vị làm .”
Hứa Vị sửng sốt, gãi đầu “Vậy ngươi đi luyện võ trước, đợi ta làm cho người nhé .”
Mặc Tam gật đầu “Hảo.”
Hứa Vị xoay người, đang muốn đi hướng dược điền, cước bộ mới vừa bước được nửa , lại bị giữ chặt.
Hứa Vị quay đầu.
Mặc Tam lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt thực an tĩnh , rất sáng.
Hứa Vị không khỏi sửng sốt .
Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Mặc Tam an tĩnh như vậy……
“Ta sẽ không tái chọc ngươi sinh khí.” Mặc Tam chậm rãi nói , cho nên…… Ngươi đừng không để ý tới ta……
Hứa Vị kinh ngạc nhìn Mặc Tam.
Mặc Tam im lặng dõi nhìn hắn.
Thực im lặng, lời nói thực bình thản, nhưng Hứa Vị lại nghe ra một loại hương vị nghiêm túc phi thường.
Theo trực giác của Hứa Vị, Mặc Tam nói sự thật.
Hắn sẽ không tái nhạ mình sinh khí.
Vì thế, sau một lúc thật lâu, Hứa Vị chậm rãi nở nụ cười, gật đầu “Ân, ta đã biết.”
Mặc Tam lúc này mới chậm rãi buông tay ra .
Khinh đạm nói “Ta đi luyện võ .”
“Hảo.” Hứa Vị cười tủm tỉm gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook