Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 102: Ám sát [2] …



Khi ẩn độn ở trong cái bóng của Hứa Vị, tâm tình bực bội phiền muộn của Mặc Tam mới thoáng dịu đi một ít. Ngơ ngác nhìn thân hình gầy yếu đằng trước, Mặc Tam nhớ tới ngày hôm trước, thời điểm trong lòng hắn phiền muộn đến muốn giết người, Mộc Dĩ xuất hiện .

Ngay lúc đó hắn đang vung Mặc Hồn đao , sát ý không thể ngăn trở, mà Mộc Dĩ lại xuất hiện .

“Tam hoàng tử sao lại ở đây ?”

“Cùng ngươi không quan hệ.”

“Là Mộc Dĩ vô lễ , như vậy cáo từ.”

“Chậm đã!”

“Tam hoàng tử có việc mời nói.”

“……”

“Tam hoàng tử?”

“…… Mộc Dĩ Chân…… Có phải luôn muốn rời khỏi ngươi hay không?”

“……” Tam hoàng tử bị cái gì kích thích vậy ? Còn có…… Vì cái gì luôn muốn hỏi hắn mấy vấn đề này…… Hắn Dĩ Chân mới sẽ không muốn rời đi mình!

……

“Ta sẽ không để cho hắn muốn rời khỏi ta.”

“Ta sẽ làm cho hắn cam tâm tình nguyện ở lại bên người ta.”

“Tam hoàng tử, không muốn hắn rời đi, phải nghĩ tất cả biện pháp đem hắn lưu lại.”

……

“Nga…… Nguyên lai là như vậy a. Tam hoàng tử, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm .”

“Hiểu lầm?” Chẳng lẽ Vị Vị không muốn rời đi mình sao ?! Bị Phương Hạo Nhiên kia nói vài câu liền gấp không thể chờ nói cái gì tạm thời tách ra! Còn nói cái gì không muốn thương tổn mình? Vị Vị biết rõ mình chỉ muốn có mình hắn, mình chỉ muốn hắn làm bạn suốt đời, chỉ cần Vị Vị ở bên người mình, ai có thể tổn thương mình chứ ?!

“Tam hoàng tử, từ xưa đến nay, tình sự giữa nam tử luôn bị thế nhân lên án, thế nhân khinh thường, tam hoàng tử đương nhiên không sợ cái gì, chính là, tam hoàng tử, Hứa Vị công tử còn có gia đình , có cha có huynh trưởng, cho dù hắn không quan tâm bản thân thế nào, nhưng hắn không thể không để ý tới người nhà của hắn, huống chi Hứa Vị công tử tâm tính thuần hậu, vừa nặng tình nặng nghĩa, tam hoàng tử, nếu tương lai có một ngày, có người lấy chuyện này để cười nhạo khinh thường người nhà hắn , hắn nên làm cái gì ? Tam hoàng tử sẽ làm cái gì ?”

“Lấy bản tính Hứa Vị công tử thuần thiện , hắn nói tạm thời chia lìa, nhất định là muốn suy nghĩ kĩ về tương lai , dù sao tình sự giữa nam tử với nhau nếu tâm chí không kiên chỉ sợ không thể lâu dài, nếu tương lai có một người hối hận , chẳng phải là hại người hại mình?”

“Làm thế nào để lưu lại một người? Tam hoàng tử, đương nhiên là không từ thủ đoạn, cách này dùng tốt lắm !”

……

Mặc Tam ngưng mắt quan sát thân ảnh đơn bạc ở phía trước, không biết tự khi nào, Hứa Vị đã đi vào trong núi, Tiểu Bạch ở bên người hắn kêu tới gọi lui, rất là bướng bỉnh vẫy cái đuôi, hướng Hứa Vị ô ô kêu, ý bảo Hứa Vị đi nhanh một chút.

Hứa Vị vẻ mặt thực ngẩn ngơ, ở thời điểm Tiểu Bạch không kêu nữa, mới lấy lại tinh thần, cúi đầu cười với Tiểu Bạch, tuy rằng nở nụ cười nhưng tươi cười này cũng thực yếu ớt như vậy, lộ ra hoảng hốt mờ mịt, yếu ớt tựa như nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ tan ra.

Nhìn tươi cười như vậy, tâm Mặc Tam chỉ cảm thấy hít thở không thông lại thêm đau đớn .

“Tiểu Bạch, đêm nay chúng ta ở trong này qua đêm đi.” Hứa Vị ngẩng đầu nhìn hướng không trung, bất tri bất giác, hoàng hôn đã sắp tới , nhìn nhìn bốn phía, đã đi vào thâm sơn, trước mắt cách đó không xa còn có một cái hồ, đêm nay ở ngay nơi này ngủ lại đi thôi .

Hứa Vị buông giỏ trúc trên lưng, đi đến bên hồ, rửa tay, lúc bắt đầu rửa, Hứa Vị lại không thể tránh khỏi thấy được chiếc vòng trên cổ tay, Hứa Vị nhắm mắt lại, vòng tay màu đen kia luôn nhắc nhở hắn, người tặng hắn chiếc vòng này đã từng cùng hắn có một quãng thời gian dài vui vẻ hạnh phúc, chính là, vui vẻ hạnh phúc này tựa như mộng, khi tỉnh lại chỉ là một mảnh hoang vu.

Người coi trọng mình như thế, chỉ ăn cơm mình làm, chỉ biết lộ ra mặt nhu hòa với mình, thời điểm ngủ liền thích ôm cả người mình vào , hao hết tâm tư kiếm lễ vật sinh nhật cho mình…… Nhưng là, rốt cuộc rốt cuộc…… Sẽ không xuất hiện ở bên người mình nữa……

Lạch cạch lạch cạch , thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tại trong núi rừng yên tĩnh , Hứa Vị gắt gao cầm chặt lấy chiếc vòng nơi cổ tay, đầu buông xuống, tùy ý để nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi xuống .

Tiểu Bạch hoảng sợ, rất là vô thố vội vàng chạy vòng vòng quanh Hứa Vị, sốt ruột ngao ô kêu , giận dữ hướng về cái bóng đằng sau Hứa Vị mà kêu lên.

Ẩn độn ở trong bóng của Hứa Vị , Mặc Tam lúc này cũng luống cuống, cùng Vị Vị quen biết nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Vị Vị khổ sở rơi lệ như vậy, Mặc Tam đau lòng không thôi đã nghĩ vội vàng nhảy ra, đột ngột một tiếng thanh âm kinh ngạc vang lên “Vị Vị!?”

Mặc Tam ngừng lại , Vị Vị?! Trừ bỏ hắn cùng người nhà Vị Vị, cũng chỉ có Mộc Dĩ Chân kia dám xưng hô với Vị Vị như vậy! Hí mắt nhìn về phía chỗ vang lên thanh âm kia , chỉ thấy Mộc Dĩ Chân nhảy lên một cái liền đi tới bên người Vị Vị, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc cùng lo lắng “Vị Vị, ngươi sao lại khóc vậy ?!”

Hứa Vị ở khi thanh âm vang lên, cũng đã lấy lại tinh thần, lúc này thoáng thấy Mộc Dĩ Chân, liền vội vàng lau khô nước mắt, xấu hổ cười cười “Ta đây là bị gió thổi vào mắt nha , ha hả……”

Mộc Dĩ Chân lại tỏ vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm Hứa Vị “Vị Vị, bởi vì tam hoàng tử kia ?!”

Hứa Vị cứng đờ, lập tức rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói “Dĩ Chân, không phải ngươi về nhà sao? Sao lại đến đây?”

Mộc Dĩ Chân thấy Hứa Vị tránh đi không đáp, trong lòng giận quá, trừng mắt nói “Vị Vị, ngươi không cần gạt ta ! Ta đều đã nghe Mộc Dĩ nói!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cho nên nói lạp, mỗ thụ là thân nương đó thôi. <( ̄ˇ ̄)/

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương