Hứa Tiên Chí
-
Chương 837: Hắn hóa tự tại
Tay thăm dò bên trong, mặt ngoài của hắc ám xuất hiện gợn sóng, sau đó điên cuồng lao vào cánh tay của Hứa Tiên, hắn cảm giác linh lực trôi qua rất nhanh, kim quang trong tay của hắn nhanh chóng bị hắc ám cắn nuốt và chuyển hóa thành lực lượng của bản thân.
Hắn không thể không bứt trở ra, chau mày, quả nhiên thiên hỏa cũng không có khả năng ngăn cản u ám chi lực, hắn dựa vào Thiên Thiên Tâm Kết không ngừng kêu gọi Bạch Tố Trinh, nhưng mà ở đầu kia giống như không nghe thấy, không có bất cứ hồi âm nào.
Nhiên Đăng Cổ Phật lớn tiếng chất vấn:
- Ma Chủ, nguoi ăn mòn Quan Thế Âm Bồ Tát từ lúc nào?
Âm thanh nổ vang giống như long ngâm hổ khiếu, nhưng âm thanh cũng bị quả trứng hắc ám cắn nuốt.
Hắn thân là đại năng phật môn, ở chung với Quan Thế Âm Bồ Tát rất lâu, hắn không thể tin nổi chuyện này.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Ăn mòn? Nhiên Đăng, chúng ta vốn là nhất thể, thực sự không phải là nhất niệm phật ma, ta làm rất dễ dàng, chúng ta là một, chỉ bằng trí tuệ của ngươi không nhận ra mà thôi."
Có được đáp án này, mặc dù đám Thiên Tiên có đoán trước, nhưng nghe nàng chính miệng nói ra vẫn có chút không tưởng tượng nổi.
Tuy Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ cùng Quan Thế Âm Bồ Tát đều có vô số hóa thân, có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng một là ma đầu chuyên gây tai họa cho người tu hành trong thiên hạ, một còn lại là bồ tát chuyên phổ độ chúng sinh, tác phong làm việc của hai người giống như ánh sáng và bóng tối không cách nào dung hòa, nhưng nàng lại làm chuyện này vô cùng dễ dàng.
Vốn đám Thiên Tiên còn có tự tin, bất kỳ vật gì cũng khó che dấu đôi mắt của bọn họ, nhưng hôm nay xem ra có lẽ đúng như nghe đồn, nàng đã đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên. Chỉ có cảnh giới cao hơn bọn họ mới có thể giấu diếm được mắt bọn họ.
Nhưng vì sao phật đạo hai tổ không truyền chuyện này ra, mà nàng phải nhọc lòng làm ra chuyện gây họa cho thế gian như vậy? Tất cả mọi người muốn hỏi rõ.
Nhưng tình thế nguy cấp, đã không cho phép bọn họ chứng thực, quả trứng đen hấp thu linh lực vô cùng khổng lồ, thu nạp linh lực càng nhiều thì tốc độ thu nạp càng nhanh.
Hạo Thiên Đại Đế nói:
- Kết quả như thế nào?
Tử Vi Đại Đế nói:
- Tối đa thời gian một năm, linh lực trên thế gian sẽ bị hấp thu toàn bộ.
Hạo Thiên Đại Đế gật đầu, chuyện này hắn cũng suy tính giống như vậy, phải trong đoạn thời gian này giải quyết mới được.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Không, các ngươi tính toán sai.
Tử Vi Đại Đế nói:
- Tính toán sai?
- Đúng, kết quả chính xác là mười hai canh giờ! Cũng chẳng trách các ngươi tính toán sai, các ngươi tính toán chỉ là trứng Chúc Long mà thôi, nhưng qua mười một canh giờ thì trứng Chúc Long sẽ nở, sau đó chỉ cần một giờ, thế giới sẽ chìm vào trong bóng tối vô tận.
Nói cách khác, thời điểm giới tu hành hủy diệt, tât cả thần thiên vẫn lạc, chỉ còn lại thời gian một ngày.
Bỗng nhiên thân ảnh ẩn hiện trên bầu trời, Thiên Tiên đại năng rốt cuộc không còn chú ý mặt mũi nữa, hàng lâm phương thế giới này, có Nam Cực Tiên Ông cùng Tây Vương Mẫu mà Hứa Tiên nhìn thấy, cũng có hai sư phụ của Hứa Tiên, nhìn qua Hứa Tiên, cùng vây Quan Thế Âm Bồ Tát và trứng hắc ám vào giữa.
Giải linh cần người buộc linh, phải chế trụ nàng mới có thể giải quyết được, thời vạn bất đắc dĩ như vậy càng phải đi Đâu Suất Cung mời hai tổ tới thế gian.
Đôi mắt Quan Thế Âm Bồ Tát xuyên thủng thế sự, giống như nhìn thấu tâm tư của mọi người.
- Không cần lãng phí thời gian tranh đấu với ta, tuy ta ngại ước định không ra tay với các ngươi, nhưng các ngươi cũng không có khả năng thủ thắng, không nên chờ mong hai lão già kia cứu các ngươi, đây cũng là một bộ phận của ước định. Nếu như các ngươi không từ bỏ ước định, không ngại truyền một câu của ta cho hòa thượng, đạo sĩ kia: ván cược này kẻ thắng là ta.
Âm thanh chắc chắn giống như búa gõ vang trong lòng mọi người, việc này hai vị kia đã sớm biết được, là một hồi đổ ước, mà thứ đánh bạc chính là thế giới này.
- Thì ra tất cả mọi chuyện là do ngươi an bài.
Hứa Tiên vẫn nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc mình đắc tội Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ ở chỗ nào, làm cho nàng hao tổn tâm cơ đối phó mình. Điểm này cho dù hăn trở thành Thiên Tiên và thấu hiểu trí nhớ ba đời cũng không rõ, trong trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế và Hậu Nghệ thì không trọn vẹn, chỉ biết đại bộ phận có quan hệ tới thân phận xuyên việt của hắn.
Nếu như nói thật sự đối phó mình, nếu dùng thủ đoạn này thì quá không cao minh rồi, nhưng với mưu trí của Thiên Tiên thì hắn vào lúc này cũng hiểu rõ:
- Mục tiêu của ngươi không phải là ta, mà là nương tử của ta.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Đạo sĩ cùng hòa thượng hy vọng ngươi làm chuyện này phá hư, xác thực là lựa chọn không tệ, nhưng còn xa xa mới đủ.
- Vì sao ngươi lại làm như vậy!
- Tất nhiên là tiêu diệt bọn ngươi, tiến vào thời đại mạt pháp!
- Làm như vậy đối với ngươi có chỗ tốt gì, không có linh lực, lực lượng thì ngươi còn gì?
- Các ngươi cảm thấy ta theo đuổi lực lượng đúng không? Các ngươi sai rồi, là từ bi!
Trên mặt Quan Thế Âm Bồ Tát hiện ra thần sắc từ bi.
Tất cả Thiên Tiên nghe được câu nay đều cả kinh, đều cảm thấy một câu nói vớ vẩn, đây là một bồ tát lừa đời lấy tiếng, đến mức này còn nói mình từ bi.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn qua tất cả Thiên Tiên, trong mắt đã không còn sợ hãi hay kính ý nữa, giống như nhìn qua một thứ đáng ghét nào đó, chắp tay trước ngực nói:
- Linh khí là thứ dư thừa, chúng sinh cũng không được lợi gì, chỉ tu bổ ra vô số ma đầu và yêu nghiệt, bọn ngươi chính là u ác tính của thứ dư thừa này mà thôi.
U ác tính? Đánh giá như vậy bất luận là Thiên Tiên gì cũng không nghĩ ra.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi quả thật là đồ điên, chẳng lẽ chế Địa Phủ luân hồi, định thiện ác có báo là u ác tính hay sao?
- Địa Phủ chính là u ác tính lớn nhất, làm cho chúng sinh sợ hãi báo ứng kiếp trước, chờ mong nhân quả kiếp sau, khuất phục dưới ý chí của ngươi, không thể làm việc theo ý mình, người thiện sẽ có thiện báo, làm ác sẽ có ác báo, trói buộc chúng sinh như vậy không phải là u ác tính sao?
- Ta căn cứ vào công đức mà làm, chẳng lẽ đây không phải ý nghĩ của chúng sinh?
- Công đức mới là thứ ngu xuẩn nhất, lấy đa số quyết định số ít, làm cho đám người nhu nhược vô năng có được tự tin, đây là chuyện không công bằng.
- Hôm nay ra sẽ thanh trừ u ác tính cho chúng sinh, thật sự là thật đáng mừng, sau khi tiêu diệt các ngươi ta giúp nhân loại được tự tại, ở trong tối tăm ủng hộ bọn họ thực hiện ý chí của mình!
- Bọn ngươi bố thí nhân nghĩa đạo đức chính là gông xiềng, ta bố thí chính là tự tại, khiến cho chúng sinh biến thành ma!
- Hơn nữa Hứa Tiên, nếu không có ta thì ngươi cho rằng sẽ có Hứa Tiên ngươi sao?
Bỗng nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát cải biến âm thanh.
Hắn không thể không bứt trở ra, chau mày, quả nhiên thiên hỏa cũng không có khả năng ngăn cản u ám chi lực, hắn dựa vào Thiên Thiên Tâm Kết không ngừng kêu gọi Bạch Tố Trinh, nhưng mà ở đầu kia giống như không nghe thấy, không có bất cứ hồi âm nào.
Nhiên Đăng Cổ Phật lớn tiếng chất vấn:
- Ma Chủ, nguoi ăn mòn Quan Thế Âm Bồ Tát từ lúc nào?
Âm thanh nổ vang giống như long ngâm hổ khiếu, nhưng âm thanh cũng bị quả trứng hắc ám cắn nuốt.
Hắn thân là đại năng phật môn, ở chung với Quan Thế Âm Bồ Tát rất lâu, hắn không thể tin nổi chuyện này.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Ăn mòn? Nhiên Đăng, chúng ta vốn là nhất thể, thực sự không phải là nhất niệm phật ma, ta làm rất dễ dàng, chúng ta là một, chỉ bằng trí tuệ của ngươi không nhận ra mà thôi."
Có được đáp án này, mặc dù đám Thiên Tiên có đoán trước, nhưng nghe nàng chính miệng nói ra vẫn có chút không tưởng tượng nổi.
Tuy Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ cùng Quan Thế Âm Bồ Tát đều có vô số hóa thân, có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng một là ma đầu chuyên gây tai họa cho người tu hành trong thiên hạ, một còn lại là bồ tát chuyên phổ độ chúng sinh, tác phong làm việc của hai người giống như ánh sáng và bóng tối không cách nào dung hòa, nhưng nàng lại làm chuyện này vô cùng dễ dàng.
Vốn đám Thiên Tiên còn có tự tin, bất kỳ vật gì cũng khó che dấu đôi mắt của bọn họ, nhưng hôm nay xem ra có lẽ đúng như nghe đồn, nàng đã đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên. Chỉ có cảnh giới cao hơn bọn họ mới có thể giấu diếm được mắt bọn họ.
Nhưng vì sao phật đạo hai tổ không truyền chuyện này ra, mà nàng phải nhọc lòng làm ra chuyện gây họa cho thế gian như vậy? Tất cả mọi người muốn hỏi rõ.
Nhưng tình thế nguy cấp, đã không cho phép bọn họ chứng thực, quả trứng đen hấp thu linh lực vô cùng khổng lồ, thu nạp linh lực càng nhiều thì tốc độ thu nạp càng nhanh.
Hạo Thiên Đại Đế nói:
- Kết quả như thế nào?
Tử Vi Đại Đế nói:
- Tối đa thời gian một năm, linh lực trên thế gian sẽ bị hấp thu toàn bộ.
Hạo Thiên Đại Đế gật đầu, chuyện này hắn cũng suy tính giống như vậy, phải trong đoạn thời gian này giải quyết mới được.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Không, các ngươi tính toán sai.
Tử Vi Đại Đế nói:
- Tính toán sai?
- Đúng, kết quả chính xác là mười hai canh giờ! Cũng chẳng trách các ngươi tính toán sai, các ngươi tính toán chỉ là trứng Chúc Long mà thôi, nhưng qua mười một canh giờ thì trứng Chúc Long sẽ nở, sau đó chỉ cần một giờ, thế giới sẽ chìm vào trong bóng tối vô tận.
Nói cách khác, thời điểm giới tu hành hủy diệt, tât cả thần thiên vẫn lạc, chỉ còn lại thời gian một ngày.
Bỗng nhiên thân ảnh ẩn hiện trên bầu trời, Thiên Tiên đại năng rốt cuộc không còn chú ý mặt mũi nữa, hàng lâm phương thế giới này, có Nam Cực Tiên Ông cùng Tây Vương Mẫu mà Hứa Tiên nhìn thấy, cũng có hai sư phụ của Hứa Tiên, nhìn qua Hứa Tiên, cùng vây Quan Thế Âm Bồ Tát và trứng hắc ám vào giữa.
Giải linh cần người buộc linh, phải chế trụ nàng mới có thể giải quyết được, thời vạn bất đắc dĩ như vậy càng phải đi Đâu Suất Cung mời hai tổ tới thế gian.
Đôi mắt Quan Thế Âm Bồ Tát xuyên thủng thế sự, giống như nhìn thấu tâm tư của mọi người.
- Không cần lãng phí thời gian tranh đấu với ta, tuy ta ngại ước định không ra tay với các ngươi, nhưng các ngươi cũng không có khả năng thủ thắng, không nên chờ mong hai lão già kia cứu các ngươi, đây cũng là một bộ phận của ước định. Nếu như các ngươi không từ bỏ ước định, không ngại truyền một câu của ta cho hòa thượng, đạo sĩ kia: ván cược này kẻ thắng là ta.
Âm thanh chắc chắn giống như búa gõ vang trong lòng mọi người, việc này hai vị kia đã sớm biết được, là một hồi đổ ước, mà thứ đánh bạc chính là thế giới này.
- Thì ra tất cả mọi chuyện là do ngươi an bài.
Hứa Tiên vẫn nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc mình đắc tội Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ ở chỗ nào, làm cho nàng hao tổn tâm cơ đối phó mình. Điểm này cho dù hăn trở thành Thiên Tiên và thấu hiểu trí nhớ ba đời cũng không rõ, trong trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế và Hậu Nghệ thì không trọn vẹn, chỉ biết đại bộ phận có quan hệ tới thân phận xuyên việt của hắn.
Nếu như nói thật sự đối phó mình, nếu dùng thủ đoạn này thì quá không cao minh rồi, nhưng với mưu trí của Thiên Tiên thì hắn vào lúc này cũng hiểu rõ:
- Mục tiêu của ngươi không phải là ta, mà là nương tử của ta.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Đạo sĩ cùng hòa thượng hy vọng ngươi làm chuyện này phá hư, xác thực là lựa chọn không tệ, nhưng còn xa xa mới đủ.
- Vì sao ngươi lại làm như vậy!
- Tất nhiên là tiêu diệt bọn ngươi, tiến vào thời đại mạt pháp!
- Làm như vậy đối với ngươi có chỗ tốt gì, không có linh lực, lực lượng thì ngươi còn gì?
- Các ngươi cảm thấy ta theo đuổi lực lượng đúng không? Các ngươi sai rồi, là từ bi!
Trên mặt Quan Thế Âm Bồ Tát hiện ra thần sắc từ bi.
Tất cả Thiên Tiên nghe được câu nay đều cả kinh, đều cảm thấy một câu nói vớ vẩn, đây là một bồ tát lừa đời lấy tiếng, đến mức này còn nói mình từ bi.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn qua tất cả Thiên Tiên, trong mắt đã không còn sợ hãi hay kính ý nữa, giống như nhìn qua một thứ đáng ghét nào đó, chắp tay trước ngực nói:
- Linh khí là thứ dư thừa, chúng sinh cũng không được lợi gì, chỉ tu bổ ra vô số ma đầu và yêu nghiệt, bọn ngươi chính là u ác tính của thứ dư thừa này mà thôi.
U ác tính? Đánh giá như vậy bất luận là Thiên Tiên gì cũng không nghĩ ra.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi quả thật là đồ điên, chẳng lẽ chế Địa Phủ luân hồi, định thiện ác có báo là u ác tính hay sao?
- Địa Phủ chính là u ác tính lớn nhất, làm cho chúng sinh sợ hãi báo ứng kiếp trước, chờ mong nhân quả kiếp sau, khuất phục dưới ý chí của ngươi, không thể làm việc theo ý mình, người thiện sẽ có thiện báo, làm ác sẽ có ác báo, trói buộc chúng sinh như vậy không phải là u ác tính sao?
- Ta căn cứ vào công đức mà làm, chẳng lẽ đây không phải ý nghĩ của chúng sinh?
- Công đức mới là thứ ngu xuẩn nhất, lấy đa số quyết định số ít, làm cho đám người nhu nhược vô năng có được tự tin, đây là chuyện không công bằng.
- Hôm nay ra sẽ thanh trừ u ác tính cho chúng sinh, thật sự là thật đáng mừng, sau khi tiêu diệt các ngươi ta giúp nhân loại được tự tại, ở trong tối tăm ủng hộ bọn họ thực hiện ý chí của mình!
- Bọn ngươi bố thí nhân nghĩa đạo đức chính là gông xiềng, ta bố thí chính là tự tại, khiến cho chúng sinh biến thành ma!
- Hơn nữa Hứa Tiên, nếu không có ta thì ngươi cho rằng sẽ có Hứa Tiên ngươi sao?
Bỗng nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát cải biến âm thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook