Hứa Tiên Chí
-
Chương 835: Thiên Địa Vô Dụng
- Tuy ngươi là con sói thông minh, nhưng ngươi không hiểu.
Hứa Tiên tiến lên một bước, đồng thời duỗi tay phải ra, nói:
- Dương huynh, tuy không muốn động thủ với ngươi, nhưng đắc tội rồi.
Một ngôi sao trên bầu trời giáng xuống, đánh vào Hứa Tiên, võ tài thần Triệu Công Minh cầm song giản trong tay, cả giận nói:
- Hứa Tiên, ngươi muốn tự cao lực cường, không xem thiên hạ ra gì đúng không?
- Bằng ngươi còn không có tư cách om sòm với ta!
Hứa Tiên không thèm nhìn mà vung tay áo lên, giống như đuổi ruồi.
Triệu Công Minh chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân bỗng nhiên vận chuyển mất linh, chỉ một ống tay áo nho nhỏ lại phô thiên cái địa áp tới, làm cho hắn bay ra ngoài thật nhanh.
Tinh vân trên bầu trời chấn động, tuy ngay từ đầu đã hiểu Hứa Tiên không thể xem thường, nhưng mà không ngờ Triệu Công Minh đối mặt Hứa Tiên lại không chịu nổi một kích như vậy.
Vốn nghĩ đến Hứa Tiên chỉ mới thành tựu Thiên Tiên, lĩnh ngộ với đại đạo còn không hòa hợp, pháp lực tích lũy còn chưa nhiều.
Hôm qua hắn cùng với Chúc Dung chiến một trận tuy thể hiện uy lực hủy thiên diệt địa, nhưng cũng không có vận dụng bao nhiêu pháp lực, hơn nữa cuối cùng là dựa vào kiếm săc bén đánh vào ngược điểm của Chúc Dung mới thắng được.
Thẳng đến giờ này khắc này, bọn họ mới hiểu ra, Hứa Tiên căn bản không có bày ra thực lực chân chính, Dương Tiễn cũng không phải là người thích hợp ngăn cản hắn.
Tay phải Hứa Tiên đánh bay Triệu Công Minh thì tay trái điểm qua Dương Tiễn.
Mắt thần trên trán của Dương Tiễn mở to, thần sắc nghiêm túc và trang trọng vạn năm không thay đổi, bỗng nhiên biến thành kinh sợ.
Sau lưng Dương Tiễn, Khiếu Thiên khuyển hóa thành một đạo bạch quang, không có hỗ trợ Dương Tiễn ra tay mà là mở cái miệng rộng nuốt Dương Tiễn vào, Dương Tiễn đang toàn lực ứng đối Hứa Tiên, làm gì kịp phản ứng chứ, bị Khiếu Thiên khuyển nuốt vào bụng.
Khiếu Thiên khuyển nuốt Dương Tiễn thì nhìn qua Hứa Tiên một cái, nhìn thấy ngón tay của Hứa Tiên điểm tới thì bỏ chạy thật xa.
Hứa Tiên tức cười, xem ra vị Dương huynh đệ này sẽ bị tức giận làm nổ tung a, bước chân không ngừng lại, hướng Lôi Phong Tháp đi tới.
Phật quang thật mạnh ẩn chứa phật hiệu khôn cùng, đem Hứa Tiên ngăn ở ngoài tháp.
Chúng tiên trên bầu trời tức giận.
- Chúng ta đồng loạt ra tay!
- Tốt!
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím) tất cả hào quang sáng ngời, có thể ở tren chín tầng trời không kẻ nào không có pháp thuật hay bảo thuật cường đại, lần này không chút tiếc rẻ lấy ra sử dụng trên một người.
Tinh vân xoay tròn, kết thành một loại trận thế, mà trung tâm của vòng xoáy là Hứa Tiên.
Thân hình Hứa Tiên cứng đờ, linh lực khôn cùng vô tận xoắn về phía hắn, giống như muốn phân thân toái cốt hắn vậy.
Cùng lúc đó cảnh tượng bốn phía đại biến, Lôi Phong Tháp cùng Tây Hồ đều biến mất không thấy gì nữa, biến thành một mảnh vũ trụ vô cùng vô tận, trong hư không quần tinh sáng lạn, mỗi một ngôi sao đều là tiên phật mang theo linh lực vô tận, sự tồn tại của bọn họ chói mắt như vì sao.
Hứa Tiên dựa vào trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế lập tức nhìn ra lai lịch của trận này, thì thầm:
- Chư Thiên Tinh Đấu Trận.
Đây là trận pháp mạnh nhất của Tử Vi Cung, phía sao bắc đấu chính là chủ đạo, liên kết với tiên phật chi lực hóa thành ngân hà vũ trụ, khốn địch tiêu diệt trong trận pháp.
Muốn phá trận này không có bất kỳ biện pháp mưu lợi nào, chỉ có dùng lực phá lực, nhưng mà đôi phó Hứa Tiên đã xuất động hơn phân nửa tiên phật trong thiên địa, Hứa Tiên đối kháng không phải là linh lực, mà là thần phật chư thiên.
Vô số âm thanh từ không trung truyền tới:
- Hứa Tiên, nhận thua đi!
- Đầu hàng! Đầu hàng!
- Buông bỏ đồ đao!
Tinh thần uy áp không ngừng truyền tới.
Hứa Tiên nói khẽ:
- Các ngươi đang nói bậy gì đó.
Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ có người bên cạnh mới nghe rõ.
Nhưng sau khi phát ra âm thanh này giống như phật đà giảng đạo, sư tử gào thét, vô số âm thanh bị đè xuống, chỉ có một âm thanh này vang vọng giữa thiên địa.
Quần tinh vắng vẻ, mất đi ánh sáng.
Pháp bảo bảo thuật trong tay của bọn họ cùng bạo phát trong một thời gian, như mưa sao băng bay về phía Hứa Tiên.
Bọn họ mượn xu thế trận pháp, uy lực của pháp thuật pháp bảo đại tăng. Hứa Tiên bị nhốt ở tâm trận, ngay cả pháp lực vận chuyển cũng mất linh, một tăng một giảm kết quả thắng bại không cần phải dị nghị gì.
- Quan nhân!
Trong Lôi Phong Tháp, Bạch Tố Trinh lo lắng nhìn qua một màn này, bọn họ dùng phật quang ngăn cách nàng, ngay cả Thiên Thiên Tâm Kết cũng không cách nào thấu qua, nhưng mà bên cạnh Bạch Tố Trinh có một đại sĩ áo trắng đứng đó, chính là nam hải Quan Thế Âm Bồ Tát, nàng phất tay phát ra hào quang, phía trên có hình ảnh Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh quỳ xuống nói:
- Bồ Tát, ta van cầu ngươi, để cho ta nói chuyện với quan nhân đi, ta sẽ khuyên hắn rời đi, vĩnh viễn không ra khỏi tháp!
- Ngươi cảm thấy Hứa thí chủ sẽ nghe theo ngươi nói sao?
Trong mắt của Quan Thế Âm Bồ Tát phát ra hào quang tường hòa, nói:
- Chấp niệm của hắn áp đảo trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế cùng Xạ Nhật thiên tử, mới đi tới nơi này.
Bạch Tố Trinh không phản bác được, nàng rõ hơn bất luận kẻ nào, đừng nhìn nam tử kia bề ngoài hòa nhã khí độ, trong nội tâm ẩn chứa ý chí mạnh mẽ không ai lay chuyển được.
Thời điểm này, trong màn sáng có cảnh Hứa Tiên bị Lưu Tinh Vũ bao phủ.
Có câu nói "Đại đạo ba ngàn, vô cùng pháp thuật ", Hứa Tiên cảm giác trong nháy mắt mình đã hiểu hàm nghĩa này.
Hàn băng đông lại, lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, gió lớn cắt qua thân thể, xé rách thần hồn, phá hư thần niệm...
Mỗi một lần công kích đều ẩn chứa đạo pháp tiên phật tu luyện ngàn vạn năm qua.
Cho dù động dung trước thế công như vũ bão này, Hứa Tiên lại nhếch miệng mỉm cười, trong thần hồn của hắn sáng lên.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm khỏa phụ tinh bộc phát hào quang kinh người, dùng tốc độ nhanh nhất xoay tròn, hình thành một quang hoàn năm màu, năm loại lực lượng giao hòa với nhau.
Ngũ hành tương sinh ngũ hàng tương khắc là đạo lý cơ bản, cho dù là thầy bói gạt tiền ven đường, hoặc là một giang hồ du y đều có thể nói rõ đạo lý này, nhưng những đạo lý chất phác đơn giản đó Hứa Tiên phải thôi diễn vô số lần mới ổn định được trong thần hồn.
Giống như đang hình thành thiên địa trong thần hồn của Hứa Tiên, nhưng mà vẫn chưa đủ, còn thiếu đi một bộ phận.
Linh lực ngũ hành đầu nhập vào trong chủ tinh, thái dương chủ tinh sáng lên, đang dần dần chuyển hóa thành nguyệt linh chi lực lạnh giá, loại chuyển hóa linh lực này không thể khống chế được, chuyện này chưa bao giờ diễn ra.
Thời điểm một nửa chủ tinh biến thành nguyệt linh chi lực, bỗng nhiên dừng chuyển hóa.
Dương nhật âm nguyệt, hai chủng lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau đã kết hợp hoàn mỹ trong chủ tinh, âm cực dương sinh, điện cực dương âm sinh.
Cả thần hồn lập tức lâm vào kỳ cảnh, hình thành một thiên địa chân chính. Mặc dù không có sông núi cỏ cây, tranh hoa điểu cá trùng, nhưng bất luận là người tu hành nào cũng phải thừa nhận đây chính là thiên địa.
Hứa Tiên tiến lên một bước, đồng thời duỗi tay phải ra, nói:
- Dương huynh, tuy không muốn động thủ với ngươi, nhưng đắc tội rồi.
Một ngôi sao trên bầu trời giáng xuống, đánh vào Hứa Tiên, võ tài thần Triệu Công Minh cầm song giản trong tay, cả giận nói:
- Hứa Tiên, ngươi muốn tự cao lực cường, không xem thiên hạ ra gì đúng không?
- Bằng ngươi còn không có tư cách om sòm với ta!
Hứa Tiên không thèm nhìn mà vung tay áo lên, giống như đuổi ruồi.
Triệu Công Minh chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân bỗng nhiên vận chuyển mất linh, chỉ một ống tay áo nho nhỏ lại phô thiên cái địa áp tới, làm cho hắn bay ra ngoài thật nhanh.
Tinh vân trên bầu trời chấn động, tuy ngay từ đầu đã hiểu Hứa Tiên không thể xem thường, nhưng mà không ngờ Triệu Công Minh đối mặt Hứa Tiên lại không chịu nổi một kích như vậy.
Vốn nghĩ đến Hứa Tiên chỉ mới thành tựu Thiên Tiên, lĩnh ngộ với đại đạo còn không hòa hợp, pháp lực tích lũy còn chưa nhiều.
Hôm qua hắn cùng với Chúc Dung chiến một trận tuy thể hiện uy lực hủy thiên diệt địa, nhưng cũng không có vận dụng bao nhiêu pháp lực, hơn nữa cuối cùng là dựa vào kiếm săc bén đánh vào ngược điểm của Chúc Dung mới thắng được.
Thẳng đến giờ này khắc này, bọn họ mới hiểu ra, Hứa Tiên căn bản không có bày ra thực lực chân chính, Dương Tiễn cũng không phải là người thích hợp ngăn cản hắn.
Tay phải Hứa Tiên đánh bay Triệu Công Minh thì tay trái điểm qua Dương Tiễn.
Mắt thần trên trán của Dương Tiễn mở to, thần sắc nghiêm túc và trang trọng vạn năm không thay đổi, bỗng nhiên biến thành kinh sợ.
Sau lưng Dương Tiễn, Khiếu Thiên khuyển hóa thành một đạo bạch quang, không có hỗ trợ Dương Tiễn ra tay mà là mở cái miệng rộng nuốt Dương Tiễn vào, Dương Tiễn đang toàn lực ứng đối Hứa Tiên, làm gì kịp phản ứng chứ, bị Khiếu Thiên khuyển nuốt vào bụng.
Khiếu Thiên khuyển nuốt Dương Tiễn thì nhìn qua Hứa Tiên một cái, nhìn thấy ngón tay của Hứa Tiên điểm tới thì bỏ chạy thật xa.
Hứa Tiên tức cười, xem ra vị Dương huynh đệ này sẽ bị tức giận làm nổ tung a, bước chân không ngừng lại, hướng Lôi Phong Tháp đi tới.
Phật quang thật mạnh ẩn chứa phật hiệu khôn cùng, đem Hứa Tiên ngăn ở ngoài tháp.
Chúng tiên trên bầu trời tức giận.
- Chúng ta đồng loạt ra tay!
- Tốt!
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ thẫm-da cam-vàng-xanh lá-xanh thẫm-xanh da trời-tím) tất cả hào quang sáng ngời, có thể ở tren chín tầng trời không kẻ nào không có pháp thuật hay bảo thuật cường đại, lần này không chút tiếc rẻ lấy ra sử dụng trên một người.
Tinh vân xoay tròn, kết thành một loại trận thế, mà trung tâm của vòng xoáy là Hứa Tiên.
Thân hình Hứa Tiên cứng đờ, linh lực khôn cùng vô tận xoắn về phía hắn, giống như muốn phân thân toái cốt hắn vậy.
Cùng lúc đó cảnh tượng bốn phía đại biến, Lôi Phong Tháp cùng Tây Hồ đều biến mất không thấy gì nữa, biến thành một mảnh vũ trụ vô cùng vô tận, trong hư không quần tinh sáng lạn, mỗi một ngôi sao đều là tiên phật mang theo linh lực vô tận, sự tồn tại của bọn họ chói mắt như vì sao.
Hứa Tiên dựa vào trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế lập tức nhìn ra lai lịch của trận này, thì thầm:
- Chư Thiên Tinh Đấu Trận.
Đây là trận pháp mạnh nhất của Tử Vi Cung, phía sao bắc đấu chính là chủ đạo, liên kết với tiên phật chi lực hóa thành ngân hà vũ trụ, khốn địch tiêu diệt trong trận pháp.
Muốn phá trận này không có bất kỳ biện pháp mưu lợi nào, chỉ có dùng lực phá lực, nhưng mà đôi phó Hứa Tiên đã xuất động hơn phân nửa tiên phật trong thiên địa, Hứa Tiên đối kháng không phải là linh lực, mà là thần phật chư thiên.
Vô số âm thanh từ không trung truyền tới:
- Hứa Tiên, nhận thua đi!
- Đầu hàng! Đầu hàng!
- Buông bỏ đồ đao!
Tinh thần uy áp không ngừng truyền tới.
Hứa Tiên nói khẽ:
- Các ngươi đang nói bậy gì đó.
Âm thanh của hắn rất nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ có người bên cạnh mới nghe rõ.
Nhưng sau khi phát ra âm thanh này giống như phật đà giảng đạo, sư tử gào thét, vô số âm thanh bị đè xuống, chỉ có một âm thanh này vang vọng giữa thiên địa.
Quần tinh vắng vẻ, mất đi ánh sáng.
Pháp bảo bảo thuật trong tay của bọn họ cùng bạo phát trong một thời gian, như mưa sao băng bay về phía Hứa Tiên.
Bọn họ mượn xu thế trận pháp, uy lực của pháp thuật pháp bảo đại tăng. Hứa Tiên bị nhốt ở tâm trận, ngay cả pháp lực vận chuyển cũng mất linh, một tăng một giảm kết quả thắng bại không cần phải dị nghị gì.
- Quan nhân!
Trong Lôi Phong Tháp, Bạch Tố Trinh lo lắng nhìn qua một màn này, bọn họ dùng phật quang ngăn cách nàng, ngay cả Thiên Thiên Tâm Kết cũng không cách nào thấu qua, nhưng mà bên cạnh Bạch Tố Trinh có một đại sĩ áo trắng đứng đó, chính là nam hải Quan Thế Âm Bồ Tát, nàng phất tay phát ra hào quang, phía trên có hình ảnh Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh quỳ xuống nói:
- Bồ Tát, ta van cầu ngươi, để cho ta nói chuyện với quan nhân đi, ta sẽ khuyên hắn rời đi, vĩnh viễn không ra khỏi tháp!
- Ngươi cảm thấy Hứa thí chủ sẽ nghe theo ngươi nói sao?
Trong mắt của Quan Thế Âm Bồ Tát phát ra hào quang tường hòa, nói:
- Chấp niệm của hắn áp đảo trí nhớ Đông Nhạc Đại Đế cùng Xạ Nhật thiên tử, mới đi tới nơi này.
Bạch Tố Trinh không phản bác được, nàng rõ hơn bất luận kẻ nào, đừng nhìn nam tử kia bề ngoài hòa nhã khí độ, trong nội tâm ẩn chứa ý chí mạnh mẽ không ai lay chuyển được.
Thời điểm này, trong màn sáng có cảnh Hứa Tiên bị Lưu Tinh Vũ bao phủ.
Có câu nói "Đại đạo ba ngàn, vô cùng pháp thuật ", Hứa Tiên cảm giác trong nháy mắt mình đã hiểu hàm nghĩa này.
Hàn băng đông lại, lửa cháy bừng bừng thiêu đốt, gió lớn cắt qua thân thể, xé rách thần hồn, phá hư thần niệm...
Mỗi một lần công kích đều ẩn chứa đạo pháp tiên phật tu luyện ngàn vạn năm qua.
Cho dù động dung trước thế công như vũ bão này, Hứa Tiên lại nhếch miệng mỉm cười, trong thần hồn của hắn sáng lên.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm khỏa phụ tinh bộc phát hào quang kinh người, dùng tốc độ nhanh nhất xoay tròn, hình thành một quang hoàn năm màu, năm loại lực lượng giao hòa với nhau.
Ngũ hành tương sinh ngũ hàng tương khắc là đạo lý cơ bản, cho dù là thầy bói gạt tiền ven đường, hoặc là một giang hồ du y đều có thể nói rõ đạo lý này, nhưng những đạo lý chất phác đơn giản đó Hứa Tiên phải thôi diễn vô số lần mới ổn định được trong thần hồn.
Giống như đang hình thành thiên địa trong thần hồn của Hứa Tiên, nhưng mà vẫn chưa đủ, còn thiếu đi một bộ phận.
Linh lực ngũ hành đầu nhập vào trong chủ tinh, thái dương chủ tinh sáng lên, đang dần dần chuyển hóa thành nguyệt linh chi lực lạnh giá, loại chuyển hóa linh lực này không thể khống chế được, chuyện này chưa bao giờ diễn ra.
Thời điểm một nửa chủ tinh biến thành nguyệt linh chi lực, bỗng nhiên dừng chuyển hóa.
Dương nhật âm nguyệt, hai chủng lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau đã kết hợp hoàn mỹ trong chủ tinh, âm cực dương sinh, điện cực dương âm sinh.
Cả thần hồn lập tức lâm vào kỳ cảnh, hình thành một thiên địa chân chính. Mặc dù không có sông núi cỏ cây, tranh hoa điểu cá trùng, nhưng bất luận là người tu hành nào cũng phải thừa nhận đây chính là thiên địa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook