Hứa Tiên Chí
-
Chương 826: Cũng Không Phải
Thời điểm này thân búa đã co rút lại chừng mười trượng lớn nhỏ, lôi đình đã hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất, thân búa hiện ra rành mạch, phía trên có các loại phù văn huyền ảo khúc chiết.
Tốc độ này tuy chậm chạp, ngay cả phàm nhân cũng xem rành mạch, hoàn toàn không có hiện tượng dũng mãnh nào khác.
Kiếp lôi đánh vào Tứ Tượng pháp trận cũng giảm đi rất nhiều, trong phương viên ngàn dặm không có kiếp vân lập lòe.
Đây chỉ là cảnh không tưởng tượng nổi trong đời người tu hành, thời điểm độ kiếp cũng không chỉ có cảnh thiên kiếp đánh xuống liên miên không dứt, thiên kiếp tích tụ thời gian càng lâu thì khảo nghiệm càng mạnh mẽ, giống như muốn làm một lần là xong.
Nam tử nhíu mày, bổn tôn pháp tướng hiện ra, hào quang trên người hắn lưu chuyển, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm không ngừng tiến vào người của hắn, thân hình của hắn cũng bay lên cao.
Trong thiên địa xuất hiện một thân ảnh vô cùng to lớn, giống như tình cảnh Bàn Cổ khai thiên trong truyền thuyết.
Thân thể to lớn thế này chính là một thần thông danh chấn thiên hạ của Đông Nhạc Đại Đế năm xưa,Thiên Địa Pháp Tướng.
Một kiếm này ngay cả ngọn núi cũng có thể dễ dàng chặt đứt.
Trong chốc lát trường kiếm tán loạn ngàn vạn lần, lại ngưng tụ ngàn vạn lần.
Mà dưới tử tiêu thần lôi tất cả phản kháng đều không có tác dụng, chỉ có thể nghênh tiếp vượt qua, loại cảm giác áp bách to lớn này ngay cả người tu hành tâm chí kiên định, trong nội tâm cũng xuất hiện một toa hoảng sợ và kinh hãi.
Thời điểmThiên Địa Pháp Tướng cao lớn tới năm trăm trượng, tím tiêu thần chùy rung rung, nghiền ép xuống dưới.
Thời điểm kiếm và búa chạm nhau truyền ra tiếng nổ vang, ngay cả nam tử trầm ổn này trong mắt cũng hiện ra một tia ánh sáng, hắn trong thời gian thật ngắn đã vung ngàn vạn kiếm, nhưng mũi kiếm vừa gặp phải tím tiêu thần chùy liền trực tiếp tán loạn, ngay cả âm thanh va chạm cũng không có.
Kiếm quang bao phủ tím tiêu thần chùy, âm thanh nổ mạnh vang lên liên tiếp, một tia tử tiêu thần lôi tiêu hao nhiều, tím tiêu thần chùy ngày càng nhỏ, nhưng kiên nhẫn áp xuống, tốc độ cũng càng nhanh, trong chốc lát đã hạ xuống trăm trượng.
Thiên Địa Pháp Tướng cũng bị thần chùy ép nhỏ lại, một trăm trượng, năm mươi trượng, mười trận chiến, cùng nhỏ lại...
Thiên Địa Pháp Tướng triệt để tán loạn, hiện ra hình dáng thực của nam tử kia, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn qua đại chùy kia.
Tử tiêu thần chùy chỉ còn lại một trượng, đánh vào mi tâm của hắn, chỉ cần một kích này đánh trúng thì hắn sẽ bị hồn phi phách tán.
Trong mắt của hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hiện ra chiến ý hừng hực, giống nhau thời điểm Hậu Nghệ bắn mặt trời, toàn thân thả ra kim quang chói mắt, cùng giao hòa với đại chùy màu tím.
Một tiếng rống vang lên khắp thiên hạ, Thiên Hành kiếm đâm vào bầu trời.
Dưới mặt đất bay lên một khỏa tử sắc thái dương.
Cửu Thiên Huyền Nữ lấy sơn thần ấn của dãy Hy Mã Lạp Sơn ra, mặc dù không phải Thiên Tiên, nhưng mà cũng cảm ứng được động tĩnh đầu tiên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vừa mới tới sơn mạch Hy Mã Lạp Sơn thì kiếp vân đã tán đi.
- Nhanh như vậy!
Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu mày, trong nội tâm một hồi kinh nghi, thiên kiếp từ trước đến nay phải duy trì trong thời gian ngắn, uy lực càng lúc càng mạnh.
Nhưng mà nàng nhìn thấy thiên kiếp một kích bổ đôi ngọn núi, cơ hồ lập tức biến ảo thành tử thiên thần chuy hàng lâm, tốc độ của tử tiêu thần chùy tuy nói là chậm chạp, nhưng đây mà tốc độ của lôi đình thực tế là tốc độ của ánh sáng, cộng lại chỉ dùng thời gian ngắn không tới một khắc đại khái đã đánh xuống rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ đi vào ngọn núi, chỉ thấy ngọn núi vốn nguy nga cao lớn bây giờ chỉ còn lại bình địa, lưu lại một cái hố cực sâu, chắc hẳn là không lâu sau sẽ biến thành hồ nươc. Mà trong đó Hứa Tiên cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà phá hư cực lớn này làm Cửu Thiên Huyền Nữ giật mình, tuy ở phương xa cảm nhận được sự bất thường của thiên kiếp, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó tin.
Trong nội tâm nàng bay lên cảm giác sầu lo, uy lực như vậy há có thể là Thần Tiên có khả năng chống cự, ngay của nàng cũng phải thần hồn câu diệt, nàng đi tìm chung quanh không thấy bóng dáng của Hứa Tiên, vội vàng dừng thuật số tính toán một phen, cuối cùng mơ mơ hồ hồ tìm được một tia cảm ứng.
Nhưng cũng cực kỳ mơ hồ mà thôi, mệnh số của Hứa Tiên vô cùng khác thường nhân, nhưng cuối cùng biết rõ hắn bình an vô sự, nàng yên lòng, lập tức đi tới phương hướng mà nàng cảm ứng, nàng không thể chờ đợi được muốn gặp hắn, muốn biết xuất hiện ở trước mặt mình sẽ là người phương nào?
Xạ Nhật thiên tử hoặc là Đông Nhạc Đại Đế?
Cho dù có một phần ngàn cơ hội là Hứa Tiên, vượt qua đại thiên kiếp trở thành Thiên Tiên, tâm linh trải qua trí nhớ hai đời sẽ mạch lạc hơn, chắc hẳn cũng có thể đoạn được trần duyên kiếp này.
Nghĩ như vậy thì nội tâm của nàng không biết tại sao tình duyên không có tan biến.
Sau khi suy nghĩ xong Cửu Thiên Huyền Nữ đã bay vút ngoài ngàn dặm, lúc này tia cảm ứng bị gián đoạn, trong nội tâm nàng cả kinh, sau đó lắc đầu cười khổ.
Bằng tu vi Thần Tiên của nàng muốn dùng thuật số suy tính vị trí của một Thiên Tiên, chẳng lẽ không phải nói chuyện hoang đường viển vông sao.
Xem ra kết quả đã rất rõ ràng, cuối cùng không phải là Hứa Tiên, hoặc là nói đã không phải là ý chí của Hứa Tiên, nếu không hắn sao lại không tìm nàng gây phiền toái, ngược lại thoát khỏi truy tung của nàng.
Nàng chậm rãi dừng phi hành, đi xuống đại địa, nhìn qua hoa cúc trôi theo dòng suối.
Dòng suối từ trên ngọn tuyết sơn chảy xuống, suối nước lạnh buốt rét thấu xương, nàng hơp một ngụm, rồi sau đó đem nước giội lên mặt của mình, cảm giác khó chịu không mất đi, dứt khoát cho nước lạnh chảy qua tay, thế giới an tĩnh lại, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Thật sự là nam nhân lãnh khốc a, vì sao lại quyết tuyệt như thế?
Còn có phải may mắn tỉnh lại không? Huyền nữ.
Không, đây vốn là lựa chọn của mình a, cầu người được người, còn đòi hỏi cái gì chứ?
Tất cả đã không còn ảnh hưởng gì, Hứa Tiên vượt qua đại thiên kiếp như bốc hơi khỏi nhân gian này, không ảnh hưởng gì tới thế giới này, thậm chí còn không bao nhiêu người biết hắn rời núi.
Động phủ Thái Sơn, Bích Hà Nguyên Quân bán tín bán nghi nhìn qua nam tử trước mặt:
- Ngươi là?
Nam tử này có bộ dáng Hứa Tiên, nhưng mà con ngươi của hắn tối tăm trầm tĩnh, trên mặt nở nụ cười như mặt trời ấm áp, lại nhiều hơn vài phần khí thế vương giả, hắn nhìn qua nữ thần Thái Sơn xinh đẹp này, trên nét mặt lạnh lùng hiện ra thần sắc ôn nhu, vươn tay vuốt ve đôi má của Bích Hà Nguyên Quân.
Bích Hà Nguyên Quân run rẩy một chút, không có né tránh tay của Hứa Tiên, cảm thụ được nhiệt độ từ tay truyền qua, chỉ nghe thấy dùng ngữ điệu quen thuộc nói:
- Hà nhi, ngươi đã lớn rồi!
Nếu là Hứa Tiên dùng trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế thì Bích Hà Nguyên Quân cũng không thừa nhận hắn là Đông Nhạc Đại Đế.
Tốc độ này tuy chậm chạp, ngay cả phàm nhân cũng xem rành mạch, hoàn toàn không có hiện tượng dũng mãnh nào khác.
Kiếp lôi đánh vào Tứ Tượng pháp trận cũng giảm đi rất nhiều, trong phương viên ngàn dặm không có kiếp vân lập lòe.
Đây chỉ là cảnh không tưởng tượng nổi trong đời người tu hành, thời điểm độ kiếp cũng không chỉ có cảnh thiên kiếp đánh xuống liên miên không dứt, thiên kiếp tích tụ thời gian càng lâu thì khảo nghiệm càng mạnh mẽ, giống như muốn làm một lần là xong.
Nam tử nhíu mày, bổn tôn pháp tướng hiện ra, hào quang trên người hắn lưu chuyển, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm không ngừng tiến vào người của hắn, thân hình của hắn cũng bay lên cao.
Trong thiên địa xuất hiện một thân ảnh vô cùng to lớn, giống như tình cảnh Bàn Cổ khai thiên trong truyền thuyết.
Thân thể to lớn thế này chính là một thần thông danh chấn thiên hạ của Đông Nhạc Đại Đế năm xưa,Thiên Địa Pháp Tướng.
Một kiếm này ngay cả ngọn núi cũng có thể dễ dàng chặt đứt.
Trong chốc lát trường kiếm tán loạn ngàn vạn lần, lại ngưng tụ ngàn vạn lần.
Mà dưới tử tiêu thần lôi tất cả phản kháng đều không có tác dụng, chỉ có thể nghênh tiếp vượt qua, loại cảm giác áp bách to lớn này ngay cả người tu hành tâm chí kiên định, trong nội tâm cũng xuất hiện một toa hoảng sợ và kinh hãi.
Thời điểmThiên Địa Pháp Tướng cao lớn tới năm trăm trượng, tím tiêu thần chùy rung rung, nghiền ép xuống dưới.
Thời điểm kiếm và búa chạm nhau truyền ra tiếng nổ vang, ngay cả nam tử trầm ổn này trong mắt cũng hiện ra một tia ánh sáng, hắn trong thời gian thật ngắn đã vung ngàn vạn kiếm, nhưng mũi kiếm vừa gặp phải tím tiêu thần chùy liền trực tiếp tán loạn, ngay cả âm thanh va chạm cũng không có.
Kiếm quang bao phủ tím tiêu thần chùy, âm thanh nổ mạnh vang lên liên tiếp, một tia tử tiêu thần lôi tiêu hao nhiều, tím tiêu thần chùy ngày càng nhỏ, nhưng kiên nhẫn áp xuống, tốc độ cũng càng nhanh, trong chốc lát đã hạ xuống trăm trượng.
Thiên Địa Pháp Tướng cũng bị thần chùy ép nhỏ lại, một trăm trượng, năm mươi trượng, mười trận chiến, cùng nhỏ lại...
Thiên Địa Pháp Tướng triệt để tán loạn, hiện ra hình dáng thực của nam tử kia, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn qua đại chùy kia.
Tử tiêu thần chùy chỉ còn lại một trượng, đánh vào mi tâm của hắn, chỉ cần một kích này đánh trúng thì hắn sẽ bị hồn phi phách tán.
Trong mắt của hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hiện ra chiến ý hừng hực, giống nhau thời điểm Hậu Nghệ bắn mặt trời, toàn thân thả ra kim quang chói mắt, cùng giao hòa với đại chùy màu tím.
Một tiếng rống vang lên khắp thiên hạ, Thiên Hành kiếm đâm vào bầu trời.
Dưới mặt đất bay lên một khỏa tử sắc thái dương.
Cửu Thiên Huyền Nữ lấy sơn thần ấn của dãy Hy Mã Lạp Sơn ra, mặc dù không phải Thiên Tiên, nhưng mà cũng cảm ứng được động tĩnh đầu tiên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vừa mới tới sơn mạch Hy Mã Lạp Sơn thì kiếp vân đã tán đi.
- Nhanh như vậy!
Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu mày, trong nội tâm một hồi kinh nghi, thiên kiếp từ trước đến nay phải duy trì trong thời gian ngắn, uy lực càng lúc càng mạnh.
Nhưng mà nàng nhìn thấy thiên kiếp một kích bổ đôi ngọn núi, cơ hồ lập tức biến ảo thành tử thiên thần chuy hàng lâm, tốc độ của tử tiêu thần chùy tuy nói là chậm chạp, nhưng đây mà tốc độ của lôi đình thực tế là tốc độ của ánh sáng, cộng lại chỉ dùng thời gian ngắn không tới một khắc đại khái đã đánh xuống rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ đi vào ngọn núi, chỉ thấy ngọn núi vốn nguy nga cao lớn bây giờ chỉ còn lại bình địa, lưu lại một cái hố cực sâu, chắc hẳn là không lâu sau sẽ biến thành hồ nươc. Mà trong đó Hứa Tiên cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà phá hư cực lớn này làm Cửu Thiên Huyền Nữ giật mình, tuy ở phương xa cảm nhận được sự bất thường của thiên kiếp, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó tin.
Trong nội tâm nàng bay lên cảm giác sầu lo, uy lực như vậy há có thể là Thần Tiên có khả năng chống cự, ngay của nàng cũng phải thần hồn câu diệt, nàng đi tìm chung quanh không thấy bóng dáng của Hứa Tiên, vội vàng dừng thuật số tính toán một phen, cuối cùng mơ mơ hồ hồ tìm được một tia cảm ứng.
Nhưng cũng cực kỳ mơ hồ mà thôi, mệnh số của Hứa Tiên vô cùng khác thường nhân, nhưng cuối cùng biết rõ hắn bình an vô sự, nàng yên lòng, lập tức đi tới phương hướng mà nàng cảm ứng, nàng không thể chờ đợi được muốn gặp hắn, muốn biết xuất hiện ở trước mặt mình sẽ là người phương nào?
Xạ Nhật thiên tử hoặc là Đông Nhạc Đại Đế?
Cho dù có một phần ngàn cơ hội là Hứa Tiên, vượt qua đại thiên kiếp trở thành Thiên Tiên, tâm linh trải qua trí nhớ hai đời sẽ mạch lạc hơn, chắc hẳn cũng có thể đoạn được trần duyên kiếp này.
Nghĩ như vậy thì nội tâm của nàng không biết tại sao tình duyên không có tan biến.
Sau khi suy nghĩ xong Cửu Thiên Huyền Nữ đã bay vút ngoài ngàn dặm, lúc này tia cảm ứng bị gián đoạn, trong nội tâm nàng cả kinh, sau đó lắc đầu cười khổ.
Bằng tu vi Thần Tiên của nàng muốn dùng thuật số suy tính vị trí của một Thiên Tiên, chẳng lẽ không phải nói chuyện hoang đường viển vông sao.
Xem ra kết quả đã rất rõ ràng, cuối cùng không phải là Hứa Tiên, hoặc là nói đã không phải là ý chí của Hứa Tiên, nếu không hắn sao lại không tìm nàng gây phiền toái, ngược lại thoát khỏi truy tung của nàng.
Nàng chậm rãi dừng phi hành, đi xuống đại địa, nhìn qua hoa cúc trôi theo dòng suối.
Dòng suối từ trên ngọn tuyết sơn chảy xuống, suối nước lạnh buốt rét thấu xương, nàng hơp một ngụm, rồi sau đó đem nước giội lên mặt của mình, cảm giác khó chịu không mất đi, dứt khoát cho nước lạnh chảy qua tay, thế giới an tĩnh lại, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Thật sự là nam nhân lãnh khốc a, vì sao lại quyết tuyệt như thế?
Còn có phải may mắn tỉnh lại không? Huyền nữ.
Không, đây vốn là lựa chọn của mình a, cầu người được người, còn đòi hỏi cái gì chứ?
Tất cả đã không còn ảnh hưởng gì, Hứa Tiên vượt qua đại thiên kiếp như bốc hơi khỏi nhân gian này, không ảnh hưởng gì tới thế giới này, thậm chí còn không bao nhiêu người biết hắn rời núi.
Động phủ Thái Sơn, Bích Hà Nguyên Quân bán tín bán nghi nhìn qua nam tử trước mặt:
- Ngươi là?
Nam tử này có bộ dáng Hứa Tiên, nhưng mà con ngươi của hắn tối tăm trầm tĩnh, trên mặt nở nụ cười như mặt trời ấm áp, lại nhiều hơn vài phần khí thế vương giả, hắn nhìn qua nữ thần Thái Sơn xinh đẹp này, trên nét mặt lạnh lùng hiện ra thần sắc ôn nhu, vươn tay vuốt ve đôi má của Bích Hà Nguyên Quân.
Bích Hà Nguyên Quân run rẩy một chút, không có né tránh tay của Hứa Tiên, cảm thụ được nhiệt độ từ tay truyền qua, chỉ nghe thấy dùng ngữ điệu quen thuộc nói:
- Hà nhi, ngươi đã lớn rồi!
Nếu là Hứa Tiên dùng trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế thì Bích Hà Nguyên Quân cũng không thừa nhận hắn là Đông Nhạc Đại Đế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook