Hứa Tiên Chí
-
Chương 824: Kinh Trập Lôi Động
Nhưng mà năng lực của nàng không phải giao phong chính diện.
Một âm thanh bỗng nhiên truyền vào tai của nàng:
- Đợi ngươi rất lâu.
Cửu Thiên Huyền Nữ tươi sáng nói:
- Hồ Tâm Nguyệt, kẻ từ hôm nay ngươi nghe ta điều khiển, bình định quần ma loạn vũ trên thế gian.
Mà hôm nay Tứ Phương Thiên Ma đã bị diệt, có thể thay thế chức trách của Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ chỉ có Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ mà thoi. Vì vậy Cửu Thiên Huyền Nữ rời khỏi Phan Ngọc thì tính toán một chút, lập tức đi tới vùng biển, thứ nhất là ngăn chặn Hàn Mai tiên tử, hai là chờ Hồ Tâm Nguyệt tới.
Cửu Thiên Huyền Nữ không chút dấu diếm đem toàn bộ chuyện xảy ra nói rõ, sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt càng âm trầm:
- Tiểu bạch nàng quả nhiên...
Vì vậy Cửu Thiên Huyền Nữ dừng bước lại, quay đầu nhìn qua Cửu Vĩ Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Như vậy ah!
Kinh Trập, Trường An.
Nhìn kỹ chỗ này thì thấy nó không phải là hỏa diễm chính thức, mà là vạn quân tốt mặc áo đỏ như lửa, tiểu binh đông như kiến. Trên đầu thành có mũi tên bắn ra như mưa, đá lăn dầu nóng không ngừng khuynh đảo nhưng khó mà dập tắt hỏa diễm.
Mặc áo đỏ chính là giáo chúng Bái Hỏa Giáo, bọn họ mặc quần áo đỏ để thờ cúng "Thần hỏa ", xưng viết "Hồng cân quân ", hiên giờ vây công Trường An gần cả tháng rồi, tuy dựa vào tường thành cao và chuẩn bị sung túc, không có dễ dàng bị công hãm, nhưng ác chiến như vậy lương thực trong thành cũng cạn dần.
Trên đại điện Phan vương gia nói:
- Bệ hạ, thái hậu, bên ngoài thành sắp thủ không được, kính xin chuẩn bị rút lui.
Phan vương gia nói:
- Tất cả bộ binh mã đều bị chặn đánh, không cách nào kịp thời chạy đến, biên tái thì quá xa xôi, trên đường lại lại bị hồng cân quân ngăn cản, trì hoãn chút ít thời gian cũng là bất đắc dĩ.
Lương vương nói:
- Ta thấy là do Phan Ngọc không chịu tới cứu viện mà thôi, chẳng có hồng cân quân nào ngăn cản cả, là do các ngươi tự biên tự diễn mà ra.
Phan vương gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thản nhiên nói:
- Tướng quốc nói quá lời.
Đối với chỉ trích nghiêm khắc thế này hắn không chút động dung, giống như đã định liệu trước là mình bị ấn tội danh này.
Các triều thần khác nặng nề trầm mặc không nói, không dám ngắt lời tranh chấp này.
Đại Hạ thống trị hơn hai trăm năm, hoàng quyền còn uy nghiêm rất nặng, còn không đến mức sinh ra hỗn loạn trong ngắn hạn, thiên tử chiếu thư vừa ra thì binh mã các nơi lập tức tiếp viện. Nhưng bị ma đầu cổ vũ nên trong lòng người đều có dã tâm, đều sinh trưởng tốt, vì vậy không hẹn mà cùng dừng lại, bởi vì không ai muốn đem tinh nhuệ trong tay của mình đi thí với hồng cân quân cả.
Thời điểm này bên ngoài thành có tiếng gầm lên như biển cả, âm vang và sát phạt.
Bên ngoài thành, thời điểm quân giữ thành ác chiến với hồng cân quân, quân coi giữ dần dần hiện ra xu hướng suy tàn, Trình Tàng Kiếm tự tay chém giết hai gã Bách phu trưởng của hồng cân quân leo lên tường thành, khôi giáp còn dính đầy máu tươi, mặc cho võ công của hắn cao cường, giờ này cũng sức cùng lực kiệt, lui ra phía sau vài bước, thân binh bên cạnh đỡ lấy hắn, ngăn cản thế công của hồng cân quân.
Trình Tàng Kiếm do dự một chút, trong nội tâm giữ vững vị trí, cũng không hi vọng có quân tiếp viện gì, rốt cục quyết định cuối cùng phải nhìn qua chiến trường lần cuối cùng, bỗng nhiên ngẩn ngơi.
- Cái đó đúng... Cầm kính thiên lý đến!
Một gã kỵ sĩ áo giáp màu đen thúc ngựa chạy thẳng vào phía trước, trong tay hắn giơ cao không phải vũ khí, mà là một thanh đại kỳ, đón gió phấp phới.
Trình Tàng Kiếm dùng kính thiên lý nhìn qua đại kỳ này, chỉ thấy phía trên có ghi chữ "Phan"!
Thiên quân vạn mã theo sát phía sau, rót vào thành nước lũ màu đen, hướng hồng cân quân rừng rực lửa vào chém giết.
Trên đầu thành không biết ai kêu lên đầu tiên:
- Phan đại soái điều quân trở về!
Tiếp theo là tiếng hoan hô vang lên như biển gầm.
Phan Ngọc đánh bại người Hồ ở biên tái, lúc này đã trở thành anh hùng trong lòng người thiên hạ, trở thành hỏa chủng hy vọng trong tâm của mọi người, tình cảnh này chẳng lẽ không phải là anh hùng cứu thế trong truyền thuyết sao, xoay chuyển tình thế xác lập cục diện.
Thời điểm đánh vào quân đỏ, kỵ binh đột tiến đem quân hồng cân tách ra hai bên, đem nước lũ màu đỏ cuồn cuộn dập tắt.
Tướng thủ thành ra lệnh:
- Mở cửa thành ra!
- Mở cửa thành ra!
Âm thanh ra lệnh liên tiếp, truyền khắp đầu tường, dưới sự thao túng của quân sĩ, quân hồng cân công lâu nhưng không phá được thành, cứ như vậy từ từ mở ra. Trong thành binh mã chạy ra, cùng quân của Phan Ngọc hai mặt giáp công.
Phan Ngọc cũng không có đích thân vào trận, nàng đứng ở trung quân nhìn qua, từ môt ngọn núi cao nhìn qua thành thành Trường An bên dưới, nói khẽ:
- Đại cục đã định.
Nàng từ Mạc Bắc trở về cũng không lập tức đi cứu giá, mà là điều chỉnh binh mã ở biên tái, thời điểm điều quân trở về cũng từ từ mà đi, bảo tồn thể lực cho đại quân.
Cho đến giờ phút này mới dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt), dốc sức một kích làm hồng cân quân mấy ngày công thành liên tiếp, vất vả mệt nhọc sĩ khí uể oải, sao bì kịp được với quân của Phan Ngọc thừa thắng quay về, sĩ khí như cầu vồng, tuy hồng cân quân điều chỉnh hàng ngũ nhưng đã quá muộn, chỉ có thể chèo chống mà thôi. Trong thiên hạ có thể dễ dàng đánh tan tinh nhuệ của hồng cân quân, sợ rằng chỉ có quân đội của nàng mà thôi.
Trong tiếng hoan hô vang lên tận mây xanh, Phan Ngọc dẫn đại quân vào thành, Trình Tàng Kiếm ở trong đám người nhìn qua nàng, nhịn không được la lên:
- Minh Ngọc!
Phan Ngọc có phát giác, quay đầu nhìn qua hắn gật đầu mỉm cười, móng ngựa không dừng lại chút nào, đi vào trong thành, từ từ xa dần.
Trong hoàng cung, nhận được tin tức cả triều văn võ thần tình trên mặt khác nhau, nhưng đại đô bình tĩnh lại, dù sao loạn quân vào thành thì bọn họ ai cũng không biết kết cục của mình cả. Nhưng tất cả nhìn qua Phan vương gia đều hiện dị sắc.
Lương Vương sắc mặt tái nhợt, thái hậu nương nương cũng không có bao nhiêu sắc mặt vui mừng, duy nhất không thay đổi chính là tiểu hoàng đế, thái hậu nương nương nói:
- Lập tức triệu Phan Ngọc vào cung diện thánh.
Nàng nhìn qua nam tử đứng đầu hàng bên phải của mình, người nọ chính là thân đệ đệ của thái hậu nương nương, ông chủ của Phù Dong Viên, sau khi đại loạn hắn được thái hậu nương nương cho làm Đại tướng quân, trên danh nghĩa thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, là nhân vật thống soái của thế lực ngoại thích.
Doãn Đại tướng quân lập tức hiểu ý gật gật đầu, mặc dù đại bộ phận binh mã được phái đi thủ thành, nhưng trong tay hắn còn giữ lại binh mã tinh nhuệ, thứ nhất là thủ vệ hoàng thành, thứ hai là chuẩn bị thời điểm phá thành thì vận dụng phá vòng vây. Đợi cho Phan Ngọc ứng chiếu vào thành, tự nhiên không thể không đề phòng.
Có đại thần mồ hôi rơi như mưa, cũng không dám dùng ống tay áo mà lau đi. Phan vương đã nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh tượng này.
Phan Ngọc vừa vào điện đã đạp ngã Lương vương xuống đất, quát lên:
- Nói mau!
Một âm thanh bỗng nhiên truyền vào tai của nàng:
- Đợi ngươi rất lâu.
Cửu Thiên Huyền Nữ tươi sáng nói:
- Hồ Tâm Nguyệt, kẻ từ hôm nay ngươi nghe ta điều khiển, bình định quần ma loạn vũ trên thế gian.
Mà hôm nay Tứ Phương Thiên Ma đã bị diệt, có thể thay thế chức trách của Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ chỉ có Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ mà thoi. Vì vậy Cửu Thiên Huyền Nữ rời khỏi Phan Ngọc thì tính toán một chút, lập tức đi tới vùng biển, thứ nhất là ngăn chặn Hàn Mai tiên tử, hai là chờ Hồ Tâm Nguyệt tới.
Cửu Thiên Huyền Nữ không chút dấu diếm đem toàn bộ chuyện xảy ra nói rõ, sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt càng âm trầm:
- Tiểu bạch nàng quả nhiên...
Vì vậy Cửu Thiên Huyền Nữ dừng bước lại, quay đầu nhìn qua Cửu Vĩ Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Như vậy ah!
Kinh Trập, Trường An.
Nhìn kỹ chỗ này thì thấy nó không phải là hỏa diễm chính thức, mà là vạn quân tốt mặc áo đỏ như lửa, tiểu binh đông như kiến. Trên đầu thành có mũi tên bắn ra như mưa, đá lăn dầu nóng không ngừng khuynh đảo nhưng khó mà dập tắt hỏa diễm.
Mặc áo đỏ chính là giáo chúng Bái Hỏa Giáo, bọn họ mặc quần áo đỏ để thờ cúng "Thần hỏa ", xưng viết "Hồng cân quân ", hiên giờ vây công Trường An gần cả tháng rồi, tuy dựa vào tường thành cao và chuẩn bị sung túc, không có dễ dàng bị công hãm, nhưng ác chiến như vậy lương thực trong thành cũng cạn dần.
Trên đại điện Phan vương gia nói:
- Bệ hạ, thái hậu, bên ngoài thành sắp thủ không được, kính xin chuẩn bị rút lui.
Phan vương gia nói:
- Tất cả bộ binh mã đều bị chặn đánh, không cách nào kịp thời chạy đến, biên tái thì quá xa xôi, trên đường lại lại bị hồng cân quân ngăn cản, trì hoãn chút ít thời gian cũng là bất đắc dĩ.
Lương vương nói:
- Ta thấy là do Phan Ngọc không chịu tới cứu viện mà thôi, chẳng có hồng cân quân nào ngăn cản cả, là do các ngươi tự biên tự diễn mà ra.
Phan vương gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thản nhiên nói:
- Tướng quốc nói quá lời.
Đối với chỉ trích nghiêm khắc thế này hắn không chút động dung, giống như đã định liệu trước là mình bị ấn tội danh này.
Các triều thần khác nặng nề trầm mặc không nói, không dám ngắt lời tranh chấp này.
Đại Hạ thống trị hơn hai trăm năm, hoàng quyền còn uy nghiêm rất nặng, còn không đến mức sinh ra hỗn loạn trong ngắn hạn, thiên tử chiếu thư vừa ra thì binh mã các nơi lập tức tiếp viện. Nhưng bị ma đầu cổ vũ nên trong lòng người đều có dã tâm, đều sinh trưởng tốt, vì vậy không hẹn mà cùng dừng lại, bởi vì không ai muốn đem tinh nhuệ trong tay của mình đi thí với hồng cân quân cả.
Thời điểm này bên ngoài thành có tiếng gầm lên như biển cả, âm vang và sát phạt.
Bên ngoài thành, thời điểm quân giữ thành ác chiến với hồng cân quân, quân coi giữ dần dần hiện ra xu hướng suy tàn, Trình Tàng Kiếm tự tay chém giết hai gã Bách phu trưởng của hồng cân quân leo lên tường thành, khôi giáp còn dính đầy máu tươi, mặc cho võ công của hắn cao cường, giờ này cũng sức cùng lực kiệt, lui ra phía sau vài bước, thân binh bên cạnh đỡ lấy hắn, ngăn cản thế công của hồng cân quân.
Trình Tàng Kiếm do dự một chút, trong nội tâm giữ vững vị trí, cũng không hi vọng có quân tiếp viện gì, rốt cục quyết định cuối cùng phải nhìn qua chiến trường lần cuối cùng, bỗng nhiên ngẩn ngơi.
- Cái đó đúng... Cầm kính thiên lý đến!
Một gã kỵ sĩ áo giáp màu đen thúc ngựa chạy thẳng vào phía trước, trong tay hắn giơ cao không phải vũ khí, mà là một thanh đại kỳ, đón gió phấp phới.
Trình Tàng Kiếm dùng kính thiên lý nhìn qua đại kỳ này, chỉ thấy phía trên có ghi chữ "Phan"!
Thiên quân vạn mã theo sát phía sau, rót vào thành nước lũ màu đen, hướng hồng cân quân rừng rực lửa vào chém giết.
Trên đầu thành không biết ai kêu lên đầu tiên:
- Phan đại soái điều quân trở về!
Tiếp theo là tiếng hoan hô vang lên như biển gầm.
Phan Ngọc đánh bại người Hồ ở biên tái, lúc này đã trở thành anh hùng trong lòng người thiên hạ, trở thành hỏa chủng hy vọng trong tâm của mọi người, tình cảnh này chẳng lẽ không phải là anh hùng cứu thế trong truyền thuyết sao, xoay chuyển tình thế xác lập cục diện.
Thời điểm đánh vào quân đỏ, kỵ binh đột tiến đem quân hồng cân tách ra hai bên, đem nước lũ màu đỏ cuồn cuộn dập tắt.
Tướng thủ thành ra lệnh:
- Mở cửa thành ra!
- Mở cửa thành ra!
Âm thanh ra lệnh liên tiếp, truyền khắp đầu tường, dưới sự thao túng của quân sĩ, quân hồng cân công lâu nhưng không phá được thành, cứ như vậy từ từ mở ra. Trong thành binh mã chạy ra, cùng quân của Phan Ngọc hai mặt giáp công.
Phan Ngọc cũng không có đích thân vào trận, nàng đứng ở trung quân nhìn qua, từ môt ngọn núi cao nhìn qua thành thành Trường An bên dưới, nói khẽ:
- Đại cục đã định.
Nàng từ Mạc Bắc trở về cũng không lập tức đi cứu giá, mà là điều chỉnh binh mã ở biên tái, thời điểm điều quân trở về cũng từ từ mà đi, bảo tồn thể lực cho đại quân.
Cho đến giờ phút này mới dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt), dốc sức một kích làm hồng cân quân mấy ngày công thành liên tiếp, vất vả mệt nhọc sĩ khí uể oải, sao bì kịp được với quân của Phan Ngọc thừa thắng quay về, sĩ khí như cầu vồng, tuy hồng cân quân điều chỉnh hàng ngũ nhưng đã quá muộn, chỉ có thể chèo chống mà thôi. Trong thiên hạ có thể dễ dàng đánh tan tinh nhuệ của hồng cân quân, sợ rằng chỉ có quân đội của nàng mà thôi.
Trong tiếng hoan hô vang lên tận mây xanh, Phan Ngọc dẫn đại quân vào thành, Trình Tàng Kiếm ở trong đám người nhìn qua nàng, nhịn không được la lên:
- Minh Ngọc!
Phan Ngọc có phát giác, quay đầu nhìn qua hắn gật đầu mỉm cười, móng ngựa không dừng lại chút nào, đi vào trong thành, từ từ xa dần.
Trong hoàng cung, nhận được tin tức cả triều văn võ thần tình trên mặt khác nhau, nhưng đại đô bình tĩnh lại, dù sao loạn quân vào thành thì bọn họ ai cũng không biết kết cục của mình cả. Nhưng tất cả nhìn qua Phan vương gia đều hiện dị sắc.
Lương Vương sắc mặt tái nhợt, thái hậu nương nương cũng không có bao nhiêu sắc mặt vui mừng, duy nhất không thay đổi chính là tiểu hoàng đế, thái hậu nương nương nói:
- Lập tức triệu Phan Ngọc vào cung diện thánh.
Nàng nhìn qua nam tử đứng đầu hàng bên phải của mình, người nọ chính là thân đệ đệ của thái hậu nương nương, ông chủ của Phù Dong Viên, sau khi đại loạn hắn được thái hậu nương nương cho làm Đại tướng quân, trên danh nghĩa thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, là nhân vật thống soái của thế lực ngoại thích.
Doãn Đại tướng quân lập tức hiểu ý gật gật đầu, mặc dù đại bộ phận binh mã được phái đi thủ thành, nhưng trong tay hắn còn giữ lại binh mã tinh nhuệ, thứ nhất là thủ vệ hoàng thành, thứ hai là chuẩn bị thời điểm phá thành thì vận dụng phá vòng vây. Đợi cho Phan Ngọc ứng chiếu vào thành, tự nhiên không thể không đề phòng.
Có đại thần mồ hôi rơi như mưa, cũng không dám dùng ống tay áo mà lau đi. Phan vương đã nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh tượng này.
Phan Ngọc vừa vào điện đã đạp ngã Lương vương xuống đất, quát lên:
- Nói mau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook