Hứa Tiên Chí
-
Chương 797: Thiên Sư (2)
Nhưng muốn nàng ngậm bồ hòn làm ngọt thì còn cần sách lược vẹn toàn.
Bộ dáng của Trương Thiên Sư phục tùng cúi đầu, đối với những quốc gia đại sự này hắn không tham dự vào.
Thời điểm này cung nữ báo lại:
- Bệ hạ, thái hậu, sứ đoàn đã tiến cung.
Lúc này đánh tan suy nghĩ của bọn họ.
Hoàng hậu nương nương nghe xong nhìn qua Trương Thiên Sư:
- Quốc sư, ai gia có chuyện khác, Hứa Tiên này hình như hiểu được một ít kỳ môn độn pháp, kính xin ngươi giúp ta thăm dò một hai, nếu như có thể không ngại gõ hắn một cái, cho hắn biết thiên hạ không phải không người.
Tiểu hoàng đế do dự một chút, liếc mắt nhìn qua sắc mặt của mẫu thân, cuối cùng không có há miệng, lộ ra nét thành thục rất nhiều.
Trương Thiên Sư lộ ra biểu lộ khó xử, tuy hắn tu hành trong núi, nhưng tên tuổi thi tiên Hứa Tiên như sấm bên tai, hôm nay nghe tới Hứa Tiên này còn là đạo sĩ tu hành, có can đảm xuất nhập Nam Cương Đông Doanh là những nơi man di như chỗ không người, hắn thật sự không muốn trở mặt với đồng đạo.
Nhưng sơn môn Long Hổ Sơn nằm trên quốc thổ Đại Hạ Quốc, một ngày hắn chưa độ kiếp phi thăng thì thì còn phải chiếu khán một hai, không thể đối kháng với hoàng thất, rốt cục gật đầu tuân mệnh.
Nhưng hắn cũng phải so đo một phen, nếu như Hứa Tiên là người trong đạo, hắn không ngại mượn cơ hội này đề điểm một phen. Cái gọi là hồng trần mộng đoản, nếu như hắn tham luyến phù hoa thì không bằng quy ẩn núi rừng tĩnh tâm tu hành.
Hứa Tiên lại lần nữa đi vào trong cung khuyết, bá quan văn võ hai bên chú mục, đi tới giữa đại điện, tự tay dâng quốc thư của thiên hoàng, thái giám tiếp nhận quốc thư dâng lên tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế xem xong thì lộ vẻ vui mừng, đứng dậy tự tay giao cho hoàng hậu nương nương phía sau màn che.
Hoàng hậu nương nương xem một lần, cũng lộ ra dị sắc, nhìn qua Hứa Tiên, lệnh cho thái giám nói:
- Đọc cho mọi người nghe một chút.
Thái giám nghe lệnh, cao giọng tuyên đọc, trong tiếng đọc lanh lảnh quần thần tập trung tư tưởng suy nghĩ, dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quốc thư này biểu hiện kính ngưỡng của mình với Đại Hạ, cũng bài tỏ áy náy và lễ kính, cũng vì bọn phản thần Thương Tỉnh làm bậy, đã bắt chúng hỏi tội, về sau sẽ thần phục Đại Hạ, không dám có chút nhị tâm.
Tuy ngoại giới nghe đòn rất nhiều, nhưng văn võ bá quan cảm thấy Hứa Tiên có thể hoàn thành chuyện này hay không có mang hoài nghi, thẳng đến khi nghe quốc thư tuyên đọc, nhưng có một tia không thể tin nổi. Chỉ bằng sứ đoàn vượt qua biển cả, khiến cho dị tộc thay đổi triều đại, thiên hoàng cúi đầu xưng thần, cho dù là ai cũng khó mà tin nổi.
Thần sắc hoàng hậu nương nương cũng biến ảo một phen, nhưng chung quy là một chuyện tốt, thông báo thiên hạ sẽ khiến thanh danh hoàng gia đại chấn, giang sơn hoàng gia đại chấn. Mặc dù lúc Đại Hạ mạnh nhất thì cảnh vạn quốc triều bái, nhưng cuối cùng cũng vãng hồi vài phần khí tượng.
Mặc dù nàng không hiểu pháp thuật gì đó, nhưng thân ở vị trí cao lâu ngày cũng có cách nhìn người chuẩn xác, có nhận thức rất sâu, mà thay đổi chính là người trước mặt này.
Tuy nhìn thì thấy hắn thủ lễ tiết, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, trong lòng của hắn đối với hoàng quyền không có nửa điểm kính sợ, đối với quyền lợi không có một tia khao khát, những rắp tâm quyền mưu của nàng không có nửa điểm biện pháp với hắn.
Bỗng nhiên nàng hiểu được, có lẽ lúc này mới là nguyên nhân căn bản mình ghét hắn, đây là dị loại nàng không cách nào nắm giữ được.
- Hứa Tiên ah Hứa Tiên, rốt cuộc ngươi là người nào?
Trong nội tâm hoàng hậu nương nương thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn qua một góc đại điện, nhìn Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư đang đứng nơi đó.
Quá trình tuyên đọc quốc thư, Hứa Tiên khoanh tay mà đứng, thần tình lạnh nhạt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua cây cột ở hành lang bên cạnh, chỉ thấy có một đạo nhân trẻ tuổi đứng đó, trên người linh khí bất phàm, xem ra là người tu tới Nhân Tiên, chắc hẳn là Phan Ngọc mời truyền nhân Long Hổ Sơn tới, nhìn qua hắn mỉm cười một cái.
Trương Thiên Sư cơ hồ có chút kinh hoảng khom người hoàn lễ, quốc thư này hắn không nghe một chữ, những người kia bàn quốc gia đại sự gì đó với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào, trong mắt người tu hành, vương triều hưng suy cũng không quá đáng chỉ là mây khói, chính thức làm cho hắn kinh ngạc chính là Hứa Tiên cách đó không xa.
Bằng đạo hạnh của hắn, ở nhân gian này có thể bảo vệ một phương bình an, thụ vạn người kính ngưỡng, lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của hắn, nhưng khi hắn nhìn qua Hứa Tiên, lại cảm thấy như mặt trời nóng bỏng rát, hào quang này khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Dựa vào Long Hổ Sơn lưu lại điển tịch, từ đạo hạnh phản đoán tuy hắn không dám tin tưởng, trong nội tâm cười khổ, trong truyền thuyết Hứa Tiên cũng không tới hai mươi tuổi, làm sao có thể tu thành Thần Tiên.
Mà vị kia không gõ mình thì thôi, hắn ngược lại còn muốn gõ hắn, ngươi muốn gây khó dễ choThần Tiên thì đúng là bị cửa khẹp vào đầu rồi. Trong nội tâm lại kỳ quái, đã có tu vi như thế còn cần gì trà trận vào nhân gian được?
Hắn lại không biết, những tâm tư này Hứa Tiên không nhìn vào trong mắt, cũng không phải cố ý rình mò tâm tư người khác, hiện tại hắn đang là tội phạm truy nã của thiên đình, đối với người đồng đạo càng cẩn thận.
Nhưng xem ra cẩn thận này là dư thừa rồi, vị Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo trường này không hiểu tình huống của hắn, chắc hẳn những tin tức kia giới hạn trong những người tu hành cao nhất, quốc thư đoc xong thì tiểu hoàng đế đã vui mừng, đang muốn sai người phong thưởng, thái hậu nương nương cũng ở sau rèm tuyên dương vài câu, rồi sau đó cho quan lại tán đi.
Hai vị phó sư đi theo sau lưng Hứa Tiên đều có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới đi sứ chắc chắn sẽ có phong thưởng, cho nên càng thêm mong đợi, nghĩ đến chắc đang suy nghĩ.
Hứa Tiên thì không thèm quan tâm tới phong thưởng, quay đầu nhìn qua Lương Vương gia và đám quan lại, chỉ cảm thấy hắn trở nên già nua hơn, xem ra mạng cũng không còn lâu nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Nội tâm của Hứa Tiên không chút gợn sóng, Lương Vương này nhiều nhất sống được thêm vài năm nữa, mà hắn còn sống tốt trăm năm ngàn năm, cho nên đối lập lại mất đi một người.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vượt qua đại nạn lần này.
Mà lực lượng hắn dựa vào chỉ có một người, Ngư Huyền Ky.
Hắn vừa ra khỏi cửa cung, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của nhạc phục đại nhân và lão sư, trực tiếp đi tới chỗ của Ngư Huyền Ky, đã không thể chờ đợi được muôn gặp nàng.
Mà trong cung, thái hậu nương nương đang nói chuyện với Long Hổ Sơn tiểu Thiên Sư.
Thái hậu nương nương dò hỏi:
- Thiên Sư thấy thế nào? Hứa Tiên kia có vấn đề gì không, so sánh với đạo sĩ ai cao ai thâp?
Tiểu hoàng đế cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Trương Thiên Sư cười khổ nói:
- Nương nương không nên nói đùa, không nên tìm Hứa đại nhân gây khó dễ.
Thái hậu nương nương nhíu mày nói:
- Lời này của ngươi là ý gì?
Bộ dáng của Trương Thiên Sư phục tùng cúi đầu, đối với những quốc gia đại sự này hắn không tham dự vào.
Thời điểm này cung nữ báo lại:
- Bệ hạ, thái hậu, sứ đoàn đã tiến cung.
Lúc này đánh tan suy nghĩ của bọn họ.
Hoàng hậu nương nương nghe xong nhìn qua Trương Thiên Sư:
- Quốc sư, ai gia có chuyện khác, Hứa Tiên này hình như hiểu được một ít kỳ môn độn pháp, kính xin ngươi giúp ta thăm dò một hai, nếu như có thể không ngại gõ hắn một cái, cho hắn biết thiên hạ không phải không người.
Tiểu hoàng đế do dự một chút, liếc mắt nhìn qua sắc mặt của mẫu thân, cuối cùng không có há miệng, lộ ra nét thành thục rất nhiều.
Trương Thiên Sư lộ ra biểu lộ khó xử, tuy hắn tu hành trong núi, nhưng tên tuổi thi tiên Hứa Tiên như sấm bên tai, hôm nay nghe tới Hứa Tiên này còn là đạo sĩ tu hành, có can đảm xuất nhập Nam Cương Đông Doanh là những nơi man di như chỗ không người, hắn thật sự không muốn trở mặt với đồng đạo.
Nhưng sơn môn Long Hổ Sơn nằm trên quốc thổ Đại Hạ Quốc, một ngày hắn chưa độ kiếp phi thăng thì thì còn phải chiếu khán một hai, không thể đối kháng với hoàng thất, rốt cục gật đầu tuân mệnh.
Nhưng hắn cũng phải so đo một phen, nếu như Hứa Tiên là người trong đạo, hắn không ngại mượn cơ hội này đề điểm một phen. Cái gọi là hồng trần mộng đoản, nếu như hắn tham luyến phù hoa thì không bằng quy ẩn núi rừng tĩnh tâm tu hành.
Hứa Tiên lại lần nữa đi vào trong cung khuyết, bá quan văn võ hai bên chú mục, đi tới giữa đại điện, tự tay dâng quốc thư của thiên hoàng, thái giám tiếp nhận quốc thư dâng lên tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế xem xong thì lộ vẻ vui mừng, đứng dậy tự tay giao cho hoàng hậu nương nương phía sau màn che.
Hoàng hậu nương nương xem một lần, cũng lộ ra dị sắc, nhìn qua Hứa Tiên, lệnh cho thái giám nói:
- Đọc cho mọi người nghe một chút.
Thái giám nghe lệnh, cao giọng tuyên đọc, trong tiếng đọc lanh lảnh quần thần tập trung tư tưởng suy nghĩ, dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quốc thư này biểu hiện kính ngưỡng của mình với Đại Hạ, cũng bài tỏ áy náy và lễ kính, cũng vì bọn phản thần Thương Tỉnh làm bậy, đã bắt chúng hỏi tội, về sau sẽ thần phục Đại Hạ, không dám có chút nhị tâm.
Tuy ngoại giới nghe đòn rất nhiều, nhưng văn võ bá quan cảm thấy Hứa Tiên có thể hoàn thành chuyện này hay không có mang hoài nghi, thẳng đến khi nghe quốc thư tuyên đọc, nhưng có một tia không thể tin nổi. Chỉ bằng sứ đoàn vượt qua biển cả, khiến cho dị tộc thay đổi triều đại, thiên hoàng cúi đầu xưng thần, cho dù là ai cũng khó mà tin nổi.
Thần sắc hoàng hậu nương nương cũng biến ảo một phen, nhưng chung quy là một chuyện tốt, thông báo thiên hạ sẽ khiến thanh danh hoàng gia đại chấn, giang sơn hoàng gia đại chấn. Mặc dù lúc Đại Hạ mạnh nhất thì cảnh vạn quốc triều bái, nhưng cuối cùng cũng vãng hồi vài phần khí tượng.
Mặc dù nàng không hiểu pháp thuật gì đó, nhưng thân ở vị trí cao lâu ngày cũng có cách nhìn người chuẩn xác, có nhận thức rất sâu, mà thay đổi chính là người trước mặt này.
Tuy nhìn thì thấy hắn thủ lễ tiết, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, trong lòng của hắn đối với hoàng quyền không có nửa điểm kính sợ, đối với quyền lợi không có một tia khao khát, những rắp tâm quyền mưu của nàng không có nửa điểm biện pháp với hắn.
Bỗng nhiên nàng hiểu được, có lẽ lúc này mới là nguyên nhân căn bản mình ghét hắn, đây là dị loại nàng không cách nào nắm giữ được.
- Hứa Tiên ah Hứa Tiên, rốt cuộc ngươi là người nào?
Trong nội tâm hoàng hậu nương nương thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn qua một góc đại điện, nhìn Long Hổ Sơn Trương Thiên Sư đang đứng nơi đó.
Quá trình tuyên đọc quốc thư, Hứa Tiên khoanh tay mà đứng, thần tình lạnh nhạt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua cây cột ở hành lang bên cạnh, chỉ thấy có một đạo nhân trẻ tuổi đứng đó, trên người linh khí bất phàm, xem ra là người tu tới Nhân Tiên, chắc hẳn là Phan Ngọc mời truyền nhân Long Hổ Sơn tới, nhìn qua hắn mỉm cười một cái.
Trương Thiên Sư cơ hồ có chút kinh hoảng khom người hoàn lễ, quốc thư này hắn không nghe một chữ, những người kia bàn quốc gia đại sự gì đó với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào, trong mắt người tu hành, vương triều hưng suy cũng không quá đáng chỉ là mây khói, chính thức làm cho hắn kinh ngạc chính là Hứa Tiên cách đó không xa.
Bằng đạo hạnh của hắn, ở nhân gian này có thể bảo vệ một phương bình an, thụ vạn người kính ngưỡng, lệ quỷ tầm thường không phải đối thủ của hắn, nhưng khi hắn nhìn qua Hứa Tiên, lại cảm thấy như mặt trời nóng bỏng rát, hào quang này khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Dựa vào Long Hổ Sơn lưu lại điển tịch, từ đạo hạnh phản đoán tuy hắn không dám tin tưởng, trong nội tâm cười khổ, trong truyền thuyết Hứa Tiên cũng không tới hai mươi tuổi, làm sao có thể tu thành Thần Tiên.
Mà vị kia không gõ mình thì thôi, hắn ngược lại còn muốn gõ hắn, ngươi muốn gây khó dễ choThần Tiên thì đúng là bị cửa khẹp vào đầu rồi. Trong nội tâm lại kỳ quái, đã có tu vi như thế còn cần gì trà trận vào nhân gian được?
Hắn lại không biết, những tâm tư này Hứa Tiên không nhìn vào trong mắt, cũng không phải cố ý rình mò tâm tư người khác, hiện tại hắn đang là tội phạm truy nã của thiên đình, đối với người đồng đạo càng cẩn thận.
Nhưng xem ra cẩn thận này là dư thừa rồi, vị Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo trường này không hiểu tình huống của hắn, chắc hẳn những tin tức kia giới hạn trong những người tu hành cao nhất, quốc thư đoc xong thì tiểu hoàng đế đã vui mừng, đang muốn sai người phong thưởng, thái hậu nương nương cũng ở sau rèm tuyên dương vài câu, rồi sau đó cho quan lại tán đi.
Hai vị phó sư đi theo sau lưng Hứa Tiên đều có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới đi sứ chắc chắn sẽ có phong thưởng, cho nên càng thêm mong đợi, nghĩ đến chắc đang suy nghĩ.
Hứa Tiên thì không thèm quan tâm tới phong thưởng, quay đầu nhìn qua Lương Vương gia và đám quan lại, chỉ cảm thấy hắn trở nên già nua hơn, xem ra mạng cũng không còn lâu nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Nội tâm của Hứa Tiên không chút gợn sóng, Lương Vương này nhiều nhất sống được thêm vài năm nữa, mà hắn còn sống tốt trăm năm ngàn năm, cho nên đối lập lại mất đi một người.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vượt qua đại nạn lần này.
Mà lực lượng hắn dựa vào chỉ có một người, Ngư Huyền Ky.
Hắn vừa ra khỏi cửa cung, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của nhạc phục đại nhân và lão sư, trực tiếp đi tới chỗ của Ngư Huyền Ky, đã không thể chờ đợi được muôn gặp nàng.
Mà trong cung, thái hậu nương nương đang nói chuyện với Long Hổ Sơn tiểu Thiên Sư.
Thái hậu nương nương dò hỏi:
- Thiên Sư thấy thế nào? Hứa Tiên kia có vấn đề gì không, so sánh với đạo sĩ ai cao ai thâp?
Tiểu hoàng đế cũng lộ ra vẻ hứng thú.
Trương Thiên Sư cười khổ nói:
- Nương nương không nên nói đùa, không nên tìm Hứa đại nhân gây khó dễ.
Thái hậu nương nương nhíu mày nói:
- Lời này của ngươi là ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook