Hứa Tiên Chí
-
Chương 22: Lan Nhược
******
Hứa Tiên cẩn thận nhìn thư sinh mặt đen mặc thanh sam của học viện:
- Ngươi chính là Ninh Thái Thần?
Thư sinh mặt đen hào sảng nói:
- Hứa huynh, tại hạ chính là Ninh Thái Thần, hành trang của ngươi tất cả chuẩn bị xong chưa! Chúng ta trước tiên đi thuyền, sau đó đi bộ, khoảng hai ngày là tới Kim Hoa.
- Vậy xin Trữ huynh chiếu cố nhiều hơn!
- Còn phải nói, Kim Hoa là quê của ta, đến lúc đó còn muốn mời Hứa huynh tới nhà nếm thử trù nghệ của nương tử.
Ninh Thái Thần cũng lại không giống những thư sinh bình thường, khách khách khí khí.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi đã lập gia đình?
Mặc dù nhìn dáng vẻ của hắn không phải là của tên Ninh Thái Thần kia, dù sao bất luận điều gì thì Ninh Thái Thần cũng là hình tượng một tên mặt trắng thư sinh, nhưng biết hắn đã lập gia đinh, Hứa Tiên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thái Thần cười ha ha một tiếng nói:
- Ta không thể như huynh thiếu niên đa tài, tuổi còn nhỏ đã có thể vào học ở trong thư viện Cận Thiên, ta đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên là phải lập gia đình.
Hắn thấy Hứa Tiên trẻ tuổi, mặt non, từ khi gặp dáng vẻ khép nép e dè, còn tưởng rằng Hứa Tiên là lần đầu xa nhà, nên thật lòng chiếu cố.
Hứa Tiên rốt cục nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi tẩu tử họ gì? Có phải học Nhiếp không?
Hắn cũng biết câu hỏi này ở cổ đại thật sự có chút vô lễ, nhưng lúc này vì để xua tan đi lo lắng trong lòng, cũng chăng kịp nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Thái Thần quả nhiên nhíu mày, nhưng vẫn không nổi giận, mà chỉ nói:
- Chuyết kinh họ Vương.
Hứa Tiên rốt cục thở phào một hơi, yên lòng:
- Xin thử cho tiểu đệ vô lễ, chỉ là ta có một người đồng hương, cũng là đến Kim Thoa, không khỏi hỏi như vậy, đúng rồi, đại ca không có nạp thiếp sao?
Hứa Tiên cuối cùng đột nhiên nghĩ đến, người đương thời vợ cùng thiếp là hai chuyện khác nhau.
Ninh Thái Thần lúc này cười thoải mái, lại nghe câu nói sau cùng của Hứa Tiên, nghiêm mặt nói:
- Ta bình sinh không nhị sắc, làm sao có thể nạp thiếp chứ?
Hứa Tiên để lại chút lo lắng cuối cùng, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy những lời này có chút quen tại, tựa hồ như đã nghe ở đâu! Nhưng hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, sau khi từ biệt, tiến đưa Phan Ngọc, theo Ninh Thái Thần lên đường.
Bắc nhân thừa mã, nam nhân thừa chu* (* thuyền), hai người Hứa Tiên một đường yên bình, đi dọc theo sông Kim Hoa đi xuống. Dọc đường đi, Hứa Tiên cảm nhận được sự khẳng khái hào sảng của Ninh Thái Thần, mặc dù bởi vì lớn hơn mình mấy tuổi, có khi thích tỏ ra vẻ đại ca, nhưng suốt đường đi cũng luôn chăm sóc Hứa Tiên, là một người đáng để giao hảo.
- Hai vị quan nhân, thật sự không phải là lão đầu không giữ lời hứa, chẳng qua là thuyền bị hư hỏng như vậy, không sửa một chút, thật sự là không có cách nào đi được.
Chủ thuyền một mặt nói xin lỗi, một mặt lại đỗ thuyền ở bở sông. Vốn là hôm nay không cẩn thận đâm vào một cọc gỗ trôi trên sông, thuyền cũ đã mục sẵn, nhất thời thủng lấy một lỗ, cũng là không có cách nào đi xa hơn được. Nếu muốn sửa lại, sợ rằng cũng phải là hai ba ngày mới được.
Hai người xuống thuyền nhìn, quả nhiên thấy một cái lỗ thủng to ở đầu thuyền, đúng là không thể đi tiếp được nữa. Hai người thanh toán tiền phí, định đi bộ tới Kim Hoa. Hứa Tiên định giữ lại số phí đi đường còn lại, Ninh Thái Thần vung tay lên nói:
- Thôi đi, để cho lão sửa thuyền.
Thuyền ông nhất thời thiên ân vạn tạ, nếu là gặp phải khách nhân bạc bẽo, sợ rằng tiền thừa cũng sẽ không cho, có thể giữ lại số phí đã đi đã là tốt nhất, không ngờ còn gặp được khách nhân hào phóng như vậy.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, hai ngày nay ở chung, hắn đã biết gia cảnh Ninh Thái Thần cũng không dư dả, nhưng lại không quá coi trọng tiền tài.
Tiếp theo cũng chỉ có thể dùng chân thay thuyền, lấy chân thay ngựa, cũng may hai người cũng chẳng phải tên trói gà không chặt, hơn nữa thuyền nhỏ hẹp xóc nảy, lúc này bỏ lại thuyền bè, đi lại trên mặt đất bằng phẳng, đi trong chốc lát toát ra chút mồ hôi, ngược lại cảm thấy thoải mái.
Hứa Tiên cẩn thận nhìn thư sinh mặt đen mặc thanh sam của học viện:
- Ngươi chính là Ninh Thái Thần?
Thư sinh mặt đen hào sảng nói:
- Hứa huynh, tại hạ chính là Ninh Thái Thần, hành trang của ngươi tất cả chuẩn bị xong chưa! Chúng ta trước tiên đi thuyền, sau đó đi bộ, khoảng hai ngày là tới Kim Hoa.
- Vậy xin Trữ huynh chiếu cố nhiều hơn!
- Còn phải nói, Kim Hoa là quê của ta, đến lúc đó còn muốn mời Hứa huynh tới nhà nếm thử trù nghệ của nương tử.
Ninh Thái Thần cũng lại không giống những thư sinh bình thường, khách khách khí khí.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi đã lập gia đình?
Mặc dù nhìn dáng vẻ của hắn không phải là của tên Ninh Thái Thần kia, dù sao bất luận điều gì thì Ninh Thái Thần cũng là hình tượng một tên mặt trắng thư sinh, nhưng biết hắn đã lập gia đinh, Hứa Tiên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thái Thần cười ha ha một tiếng nói:
- Ta không thể như huynh thiếu niên đa tài, tuổi còn nhỏ đã có thể vào học ở trong thư viện Cận Thiên, ta đã hai mươi tuổi rồi, đương nhiên là phải lập gia đình.
Hắn thấy Hứa Tiên trẻ tuổi, mặt non, từ khi gặp dáng vẻ khép nép e dè, còn tưởng rằng Hứa Tiên là lần đầu xa nhà, nên thật lòng chiếu cố.
Hứa Tiên rốt cục nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi tẩu tử họ gì? Có phải học Nhiếp không?
Hắn cũng biết câu hỏi này ở cổ đại thật sự có chút vô lễ, nhưng lúc này vì để xua tan đi lo lắng trong lòng, cũng chăng kịp nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Thái Thần quả nhiên nhíu mày, nhưng vẫn không nổi giận, mà chỉ nói:
- Chuyết kinh họ Vương.
Hứa Tiên rốt cục thở phào một hơi, yên lòng:
- Xin thử cho tiểu đệ vô lễ, chỉ là ta có một người đồng hương, cũng là đến Kim Thoa, không khỏi hỏi như vậy, đúng rồi, đại ca không có nạp thiếp sao?
Hứa Tiên cuối cùng đột nhiên nghĩ đến, người đương thời vợ cùng thiếp là hai chuyện khác nhau.
Ninh Thái Thần lúc này cười thoải mái, lại nghe câu nói sau cùng của Hứa Tiên, nghiêm mặt nói:
- Ta bình sinh không nhị sắc, làm sao có thể nạp thiếp chứ?
Hứa Tiên để lại chút lo lắng cuối cùng, nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy những lời này có chút quen tại, tựa hồ như đã nghe ở đâu! Nhưng hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, sau khi từ biệt, tiến đưa Phan Ngọc, theo Ninh Thái Thần lên đường.
Bắc nhân thừa mã, nam nhân thừa chu* (* thuyền), hai người Hứa Tiên một đường yên bình, đi dọc theo sông Kim Hoa đi xuống. Dọc đường đi, Hứa Tiên cảm nhận được sự khẳng khái hào sảng của Ninh Thái Thần, mặc dù bởi vì lớn hơn mình mấy tuổi, có khi thích tỏ ra vẻ đại ca, nhưng suốt đường đi cũng luôn chăm sóc Hứa Tiên, là một người đáng để giao hảo.
- Hai vị quan nhân, thật sự không phải là lão đầu không giữ lời hứa, chẳng qua là thuyền bị hư hỏng như vậy, không sửa một chút, thật sự là không có cách nào đi được.
Chủ thuyền một mặt nói xin lỗi, một mặt lại đỗ thuyền ở bở sông. Vốn là hôm nay không cẩn thận đâm vào một cọc gỗ trôi trên sông, thuyền cũ đã mục sẵn, nhất thời thủng lấy một lỗ, cũng là không có cách nào đi xa hơn được. Nếu muốn sửa lại, sợ rằng cũng phải là hai ba ngày mới được.
Hai người xuống thuyền nhìn, quả nhiên thấy một cái lỗ thủng to ở đầu thuyền, đúng là không thể đi tiếp được nữa. Hai người thanh toán tiền phí, định đi bộ tới Kim Hoa. Hứa Tiên định giữ lại số phí đi đường còn lại, Ninh Thái Thần vung tay lên nói:
- Thôi đi, để cho lão sửa thuyền.
Thuyền ông nhất thời thiên ân vạn tạ, nếu là gặp phải khách nhân bạc bẽo, sợ rằng tiền thừa cũng sẽ không cho, có thể giữ lại số phí đã đi đã là tốt nhất, không ngờ còn gặp được khách nhân hào phóng như vậy.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, hai ngày nay ở chung, hắn đã biết gia cảnh Ninh Thái Thần cũng không dư dả, nhưng lại không quá coi trọng tiền tài.
Tiếp theo cũng chỉ có thể dùng chân thay thuyền, lấy chân thay ngựa, cũng may hai người cũng chẳng phải tên trói gà không chặt, hơn nữa thuyền nhỏ hẹp xóc nảy, lúc này bỏ lại thuyền bè, đi lại trên mặt đất bằng phẳng, đi trong chốc lát toát ra chút mồ hôi, ngược lại cảm thấy thoải mái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook