Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở
-
Chương 10: Ca hát cho anh nghe
“Đều tại cậu! Lỗ của cậu, lỗi của cậu!” Hai gò má Nghiêm Nhạc Nhạc đỏ bừng, gương mặt lúng túng cùng quẫn bách, giận dữ chỉ trích tên đầu sỏ gây chuyện!
“Ừ.”Tâm tình Thư Ngư hiển nhiên rất tốt, trên gương mặt vốn dĩ không chút thay đổi từ trước đến giờ , giờ đây lại mang một nụ cười như có như không.
Một cây làm chẳng nên non, Nghiêm Nhạc Nhạc không thấy được sự phối hợp cần có, tức giận tới mức giơ chân, rống to, “Thư Ngư, nếu cậu còn dám nói bậy về tớ, tớ…, tớ…, tớ liền ca hát cho cậu nghe!”
“Ừ, đều tại anh. Cứ trách anh, trách anh đi.” Thư Ngư quay đầu lại liếc nhìn cô, nghiêm chỉnh đáp lại rất nhiều chữ .
“Hừ!” Nghiêm Nhạc Nhạc bĩu môi, “Tớ nói là, đều tại cậu nói lung tung, cậu không thấy con ngươi giáo sư trợn thật lớn a!”
“Trách anh đi.”
“Còn nói nghe cái gì ‘tim đập của anh’ a, cậu hại tớ cả buổi tối ngủ không ngon giấc, có biết hay không!”
“Ừ, trách anh đi.”
“Cho nên cậu quá hư rồi!” Nghiêm Nhạc Nhạc dừng chân một chút, đột nhiên tăng nhanh bước chân đuổi theo Thư Ngư đá cậu ta hai cái, “Vậy bây giờ phải làm sao đây!”
Thư Ngư quay đầu lại nghiêm túc nhìn cô, từ từ vươn tay, mỉm cười, “Đưa tay đây, anh sẽ nói cho em biết.”
Nghiêm Nhạc Nhạc xấu hổ một chút, trong lòng mềm nhũn, bất tri bất giác tiến lên cầm bàn tay rộng mở của hắn, tiếp tục méo miệng, “Nói đi.”
Thư Ngư sử dụng chút lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi nói, “Đi theo anh đi, sau đó, ca hát cho anh nghe.”
“Ừ.”Tâm tình Thư Ngư hiển nhiên rất tốt, trên gương mặt vốn dĩ không chút thay đổi từ trước đến giờ , giờ đây lại mang một nụ cười như có như không.
Một cây làm chẳng nên non, Nghiêm Nhạc Nhạc không thấy được sự phối hợp cần có, tức giận tới mức giơ chân, rống to, “Thư Ngư, nếu cậu còn dám nói bậy về tớ, tớ…, tớ…, tớ liền ca hát cho cậu nghe!”
“Ừ, đều tại anh. Cứ trách anh, trách anh đi.” Thư Ngư quay đầu lại liếc nhìn cô, nghiêm chỉnh đáp lại rất nhiều chữ .
“Hừ!” Nghiêm Nhạc Nhạc bĩu môi, “Tớ nói là, đều tại cậu nói lung tung, cậu không thấy con ngươi giáo sư trợn thật lớn a!”
“Trách anh đi.”
“Còn nói nghe cái gì ‘tim đập của anh’ a, cậu hại tớ cả buổi tối ngủ không ngon giấc, có biết hay không!”
“Ừ, trách anh đi.”
“Cho nên cậu quá hư rồi!” Nghiêm Nhạc Nhạc dừng chân một chút, đột nhiên tăng nhanh bước chân đuổi theo Thư Ngư đá cậu ta hai cái, “Vậy bây giờ phải làm sao đây!”
Thư Ngư quay đầu lại nghiêm túc nhìn cô, từ từ vươn tay, mỉm cười, “Đưa tay đây, anh sẽ nói cho em biết.”
Nghiêm Nhạc Nhạc xấu hổ một chút, trong lòng mềm nhũn, bất tri bất giác tiến lên cầm bàn tay rộng mở của hắn, tiếp tục méo miệng, “Nói đi.”
Thư Ngư sử dụng chút lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi nói, “Đi theo anh đi, sau đó, ca hát cho anh nghe.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook