Hư Vô Ảnh
-
Chương 6: Không đề
Vũ kỹ cuối cùng này Tiểu phong luyện tên "Tam kiếm thuật" cái vũ kỹ này khi luyện sẽ triệu hồi ba cái ảo ảnh kiếm về tấn công linh hồn đối phương, ép họ phải giao phong linh hồn. Không dùng vũ kỹ có sát thương vật lý đón đỡ được.
Tam kiếm thuật có hai tầng một là luyện hồn, hai là triệu kiếm. Có linh hồn mạnh thì mới học được thuật này.
Mỏi mệt vì tham ngộ ngày thứ 17, Tiểu phong ra ngoài hít thở không khí trong lành hơn. Vừa đi bóng ảnh Tiểu phong cũng chập chờn lúc có lúc không. Cái này là luyện Hư vô ảnh mà thành. Tuy chưa đủ thuần thục nhưng cũng tạm dùng được nhanh hơn đi bộ gấp trăm lần nếu luyện thành tầng một vận chuyển cực hạn có lẽ gấp ba, bốn trăm lần.
Dưới gốc cây Tiểu phong đang ăn đan dược, mà hắn thu được trong giới chỉ.
- Mùi vị không tệ!
Tiểu phong cũng không phân biệt được loại đan dược gì chỉ thấy thơm là ăn. Không mùi là bình thường, mùi hôi là có độc. Với đan dược Tiểu phong dốt đặc cán mai. Lúc đầu không sao nhưng một lúc sau cảm giác rõ dệt giống như sắp đột phá lại nóng ran khắp người.
Đột phá là không thể vì hắn không tu luyện còn nóng ran thì Tiểu phong nghĩ đến xuân dược.
- Hỏng bét!
Tiểu phong chửi thề.
Nhưng điều hắn khó chịu là cảm giác đột phá càng ngày càng mạnh.
Tiểu phong vận chuyển vô lượng quyết theo chu thiên, lúc đầu bình thường nhưng về sau cả người nóng rạo rực da thịt ửng đỏ, máu xông lên não. Tiểu phong há miệng phun ra một ngụm máu. Cắn răng Tiểu phong tiếp tục vận chuyển pháp quyết liên tục hấp thu linh khí, Cuối cùng cũng trùng kích thành công tiên thiên cảnh, sau đó thần chí Tiểu phong mơ hồ ngất lịm đi.
Nhưng Tiểu phong không biết là sau khi hắn ngất đi thì viên “Ngọc tâm” có được ở động Trrương vĩnh bay vào não hải của hắn.
Tiểu phong tỉnh lại lúc này thì thấy đây là một căn phòng đơn sơ có một cái bàn trên bàn có bộ ấm chén, hiện giờ hắn đang ở trên cái giường gỗ, ngửi xung quanh thấy mùi thuốc. Tiểu phong đoán nhà này làm nghề thuốc, bước ra khỏi gian phòng là tiếng ồn ào của chợ búa.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Đang lúc nhìn xung quanh Tiểu phong nghe tiếng gọi quay lại nhìn thì thấy một tiểu cô nương 7, 8 tuổi buộc bím tóc hai bên người mặc hồng y, đang cầm que kẹo kéo, mở đôi mắt to tròn nhìn hắn.
- Ừ mà đây là đâu vậy!
- Đây nha! Là hiệu thuốc lớn nhất thành trường hà.
Nói đến đây cô bé không khỏi đắc ý ưỡn ngực cười hihi chỉ vào mình nói.
- Nãi nãi là chủ nơi này! Ngươi biết không đây là tiệm thuốc số một trường hà thành. Hôm qua cha ta vào sơn mạch hái thuốc nhặt ngươi về, lúc đó ngươi sắp bị mấy con Tiểu nhãn lang ăn sạch.
Cô bé làm mặt quỷ nhe răng dọa Tiểu phong.
Tiểu phong chỉ mỉm cười nói tiếp.
- Ngươi tên gì vậy? Cha ngươi đâu!
Tiểu phong có ơn tất báo nay làm gì cũng phải báo đáp người cứu mình.
- Nãi Nãi tên Lục tú Trang.
Ngươi có phải hay không báo đáp ta, dù sao nãi nãi cũng bón thuốc ngươi cả đêm hôm qua mệt chết ta rồi!
Một cái tiểu cô nương lại xưng, nãi nãi khiến Tiểu phong buồn cười.
- Vậy ngươi muốn gì? Ta mua cho ngươi.
Hắn hỏi nha đầu tú trang. Tiền của Tiểu phong cũng khoảng 5000 Tinh vân do lấy được giới chỉ của mấy cái xương khô trong động.
Tiểu nha đầu tú trang lấy tay điểm điểm má hồng, rồi xòe tay đếm đếm cắn răng nói.
- Ngươi cho ta vũ kỹ tu luyện là được. Không cần cao lắm cỡ thần cảnh là tốt rồi!
- Thối nha đầu! con gái lại không học nữ công gia chánh lại học mấy thứ chém giết làm gì?
Đang lúc này một ông lão tóc bạc vận hoàng bào đi từ cửa nhà Vào mắng tiểu nha đầu Tú trang.
- Gia! gia! Ta học mấy thứ đó phát chán rồi nên thay đổi.
Nha đầu không phục bĩu môi phồng má nói.
Lúc này Tiểu phong cũng bước tới nói.
- Vị lão bá này đa tạ đã cứu mạng vãn bối. Vãn bối vô cùng cảm kích.
Tiểu phong ước trừng từ khí tức vị lão giả này thuộc tiên thiên cảnh hậu kỳ. Tuy nhiên khí tức này rất mờ nhạt.
Lão giả quét hắn một lượt đáp.
- không có gì! Tuy nhiên ta phải thu ngươi 200 Tinh vân. Do con trai ta phải vác ngươi về từ rừng xâu rất mệt mỏi.......
-....... lại nói nếu ngươi không có cách trả thì làm việc cho chúng ta một tháng.
Tiểu phong mỉm cười rút 200 tinh vân trong vòng không gian ra đưa cho lão giả nói.
- Cái này có là gì, mạng người vẫn quan trọng hơn.
Tú trang nha đầu từ nãy quan sát không phục nói.
- Của ta đâu! của ta đâu!
Lúc này Tiểu phong cũng không biết nói thế nào, cô bé này rõ ràng là chưa có bước chân vào tu luyện mà đòi vũ kỹ thần cảnh. Nhưng hắn cũng móc một quyển hỏa chưởng cấp bán tiên xoa xoa đầu cô bé đưa cho nói.
- Cố gắng tu luyện!
Rồi nói với lão giả.
- Vãn bối muốn tá túc một đêm tại nhà mình, không biết có được không.
Lão không nói gì gật đầu bảo đồng ý rồi xoay người rời đi.
Cô bé tú trang reo hò hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng bừng rất kích động chạy đông chạy tây khoe khoang. Tất nhiên khoe trong nhà mà thôi.
Còn Tiểu phong xoay người vào phòng đóng cửa ngồi xếp bằng hồi tưởng lại hôm trước.
- Chẳng lẽ lại ăn đan dược gì đó đột phá sao?
Tiểu phong thầm nghĩ. Cũng rất có thể đột phá do đan dược. Sau này phải bái sư để phân biệt đan dược mới được.
Hết xuy nghĩ lung tung.
Tiểu phong tập trung thần thức tại não hải nhìn vào đó chỉ thấy một tiểu nam nhân bé nhỏ bằng ngón tay út đang ngồi khoanh chân xếp bằng, giống Tiểu phong như đúc nhưng mà hình bóng đó rất mờ nhạt sợ rằng chạm vào cái sẽ vỡ vụn.
Nhưng cảm giác đã có bây giờ Tiểu phong có thể nhắm mắt nhưng nhìn vẫn rõ xung quanh bán kính hai mươi mét. Tiểu phong đưa ý thức vào tiểu linh hồn múa một bài quyền nhưng sau khi múa xong cảm thấy rất mệt, Tiểu phong hút tiên thiên khí vào tiểu linh hồn, cảm rác "no" dần dần hiện lên.
Màu sắc tiểu linh hồn cũng hiện rõ hơn là màu vàng kim. Rất tốt hơn là Tiểu phong vận chuyển "vô lượng quyết" thì tiểu linh hồn cũng tự động vận chuyển nên chẳng khác nào tu luyện x2 nếu Tiểu phong không vận chuyển pháp quyết thì tiểu linh hồn khác vận chuyển nên chẳng khác nào lúc lúc cũng tu luyện.
Tiểu phong bây giờ đang luyện Tam kiếm thuật.
Tam kiếm thuật này tầng một là luyện hồn, dù sao Tiểu phong cũng có ba món vũ kỹ nhưng chỉ có cái này luyện linh hồn nên hắn chọn trước để luyện.
Đọc qua một lượt ghi chú, thì Tiểu phong mới biết loại luyện hồn này cũng không khó lắm, đầu tiên cho tiểu linh hồn thôn phệ tiên khí, khi nào nó no, thì mới mở não hải ra phóng linh hồn chiến đấu với yêu thú......
Tiểu phong thử mở não hải cho tiểu linh hồn ra ngoài ngao du.
Linh hồn ra trước cửa tiệm thuốc, đi ra chợ lại vượt qua tường thành vào trong sơn mạch, lại quay về.
- Cảm giác rất tốt!
Tiểu phong nếu muốn rèn luyện linh hồn chắc phải lên tiên thiên cảnh trung kỳ vì nhìn tiểu linh hồn còn rất yếu.
Tiểu phong cho tiểu linh hồn luyện "vô lượng quyết" rồi chuyển ý thức xuống đan điền. Tại đây một không gian nhỏ được hình thành cỡ cái bát con ăn cơm, bên trong chứa tiên khí đậm đặc đang vận chuyển, nhìn nó nhỏ như vậy nhưng thực sự không nhỏ chút nào nếu tính ra cũng phải rộng cỡ một ngọn núi, thử nghĩ xem chúng hút bao nhiêu linh khí mà nhỏ được sao.
Hôm sau Tiểu phong từ biệt Lục tú trang cùng gia đình nàng tuy vẫn chưa biết tên cha cô bé nhưng họ không muốn gặp hắn, hắn cũng lười hỏi.
Trên đường phố đông đúc, sầm uất, tuy trường hà thành là thành thị loại bốn nhưng cũng khá nhiều tửu lâu, cao ốc phục vụ khách thương nhân, tu sĩ.
Tiểu phong như dân nông thôn mới lên thành phố vậy hiện rõ một bộ ngốc tử.
Đi qua hai ba quán rượu Tiểu phong rẽ vào một cửa hàng tạp hóa mua chút quần áo. Ở nơi này không có đồ lót, mà chủ yếu là dùng lụa quấn là chủ yếu ai không thích thì thả dông. Tại đây Tiểu phong mua hầu hết là hắc y vì hắn không thích lòe loẹt. Trả hơn 300 tinh vân, cuối cùng hắn cũng có bộ đồ ưng ý. Đi thêm mấy đoạn nữa tới cửa hàng vải lại mua thêm 1 cuộn tơ lụa màu trắng, một màu đen rồi một số kim chỉ. Nơi này không có đồ lót thì hắn tự làm.
Sắp ra khỏi trường hà thành hắn nghe nói tới một sự việc khiến hắn rung động. Nửa năm nữa các tông môn, học viện, quốc gia sẽ chiêu sinh, chiêu tài. Tuy hắn đã có ý định gia nhập môn hộ, nhưng vẫn rất nghèo nàn về vấn đề tông môn thay đổi suốt hai nghìn năm qua, rẽ vào một quán rượu ven đường Tiểu phong gọi một bình rượu vừa nhấm nháp vừa nghe chuyện.
- Ta nghe nói Nữ hoàng tông tuyển đệ tử, ta phải đi thử vận may ở đó có rất nhiều mỹ nữ!
Có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi nói.
- Hừ ngu ngốc, đó chỉ là một ổ vịt mà thôi, ít ra ta cũng phải vào vạn sơn thần tông. Nơi đó mới chân chính là thiên kiêu một thời có xuất cũng hiện cũng là thiên chi kiêu nữ, yêu nghiệt thành đàn. Tất nhiên công pháp cũng mạnh hơn nhiều.
Vừa nghe tên trẻ tuổi bên cạnh nói tên này không phục nói ra. Hắn đã không ham mỹ nữ nữa mà chuy cầu võ học nói ra.
- Tin các ngươi nói xưa rồi!
khụ! khụ!
Ta mới nghe nói Các tông môn nhất lưu nhị lưu cũng tuyển chọn đệ tử, rất lạ đúng không? gần đây di chỉ thời hoang mãng rục rịch xuất thế chậm thì 1 năm, lâu thì 2 năm sẽ xuất hiện.
Có một tên ra vẻ thần bí khó dò không chịu yên miệng chen vào.
- Không đúng ta nghe bà con trong Tàng thư viện nói thời nay yêu nghiệt thành đàn, bá chủ xuất thế. Ngay cả những lão bất tử phủ bụi cũng không màng sống chết cậy nắp quan tài chui ra là vì sao? Hư không môn xuất thế, “Hư không môn” nghe chưa.
Có một nam tử trung niên ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang họ hàng xa nói.
Không ai chú ý lúc này có một lão đầu đang ngồi ở một góc của quán rượu lúc này đi ra đến cửa quay lại nói.
- Di chỉ cũng được, hư không môn cũng thế, dù thế nào một thế này ắt sẽ có gió tanh mưa máu, ta khuyên các ngươi đi tìm thì vào rừng xâu núi thẳm mà chốn các nhất lưu nhị lưu tông môn là nơi hứng chịu đầu tiên nên bọn họ phải chuẩn bị nên mới mở cửa chiêu sinh mà thôi!
Nói xong cũng không kịp để ai hỏi cái gì nháy mắt ông lão xé rách hư không mà đi.
Cả quán rượu rung động, xé hư không là cường giả tôn cấp mới có. Lời nói của ông lão khiến mọi người trong quán rượu trầm mặc. Phải biết tôn cảnh là những người thần long thấy đầu không thấy đuôi họ cũng không phải lừa gạt bọn họ làm gì với cảnh giới như họ bọn hắn chỉ là con kiến mà thôi.
Tuy được cảnh tỉnh như đa phần bọn họ vẫn quyết định đi đăng ký, có người háo hức của tuổi trẻ có người cầu trường sinh, tóm lại rất nhiều lý do.
Tiểu phong nghe vậy, hắn cũng không ngạc nhiên còn 7000 năm nữa trận chiến thiên ngoại sẽ diễn ra lúc đó gió tanh mưa máu là không tránh khỏi, mặc kệ vì cái gì hắn không quan tâm, quan trọng là đừng ai cản đường của hắn nếu không sẽ chết rất khó coi.
Hết chương 6.
Các bạn thắc mắc sao không có sắc?
Mình giải thích luôn đến giữa truyện mới bắt đầu tả, nhưng mà sẽ chỉ ta qua loa vì mình không muốn bị coi thành truyện dâm hiệp, truyện mình viết, mong muốn Sắc nhẹ chứ không phải hai ba chương lại phải viết “ấy” như vậy truyện lại thành dâm hiệp chỉ thỏa mãn cái tâm đen tối chứ không phải là truyện mà mình mong muốn.
Lịch úp truyện thì không cố định một tuần hai chương hoặc Một chương.
Tam kiếm thuật có hai tầng một là luyện hồn, hai là triệu kiếm. Có linh hồn mạnh thì mới học được thuật này.
Mỏi mệt vì tham ngộ ngày thứ 17, Tiểu phong ra ngoài hít thở không khí trong lành hơn. Vừa đi bóng ảnh Tiểu phong cũng chập chờn lúc có lúc không. Cái này là luyện Hư vô ảnh mà thành. Tuy chưa đủ thuần thục nhưng cũng tạm dùng được nhanh hơn đi bộ gấp trăm lần nếu luyện thành tầng một vận chuyển cực hạn có lẽ gấp ba, bốn trăm lần.
Dưới gốc cây Tiểu phong đang ăn đan dược, mà hắn thu được trong giới chỉ.
- Mùi vị không tệ!
Tiểu phong cũng không phân biệt được loại đan dược gì chỉ thấy thơm là ăn. Không mùi là bình thường, mùi hôi là có độc. Với đan dược Tiểu phong dốt đặc cán mai. Lúc đầu không sao nhưng một lúc sau cảm giác rõ dệt giống như sắp đột phá lại nóng ran khắp người.
Đột phá là không thể vì hắn không tu luyện còn nóng ran thì Tiểu phong nghĩ đến xuân dược.
- Hỏng bét!
Tiểu phong chửi thề.
Nhưng điều hắn khó chịu là cảm giác đột phá càng ngày càng mạnh.
Tiểu phong vận chuyển vô lượng quyết theo chu thiên, lúc đầu bình thường nhưng về sau cả người nóng rạo rực da thịt ửng đỏ, máu xông lên não. Tiểu phong há miệng phun ra một ngụm máu. Cắn răng Tiểu phong tiếp tục vận chuyển pháp quyết liên tục hấp thu linh khí, Cuối cùng cũng trùng kích thành công tiên thiên cảnh, sau đó thần chí Tiểu phong mơ hồ ngất lịm đi.
Nhưng Tiểu phong không biết là sau khi hắn ngất đi thì viên “Ngọc tâm” có được ở động Trrương vĩnh bay vào não hải của hắn.
Tiểu phong tỉnh lại lúc này thì thấy đây là một căn phòng đơn sơ có một cái bàn trên bàn có bộ ấm chén, hiện giờ hắn đang ở trên cái giường gỗ, ngửi xung quanh thấy mùi thuốc. Tiểu phong đoán nhà này làm nghề thuốc, bước ra khỏi gian phòng là tiếng ồn ào của chợ búa.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Đang lúc nhìn xung quanh Tiểu phong nghe tiếng gọi quay lại nhìn thì thấy một tiểu cô nương 7, 8 tuổi buộc bím tóc hai bên người mặc hồng y, đang cầm que kẹo kéo, mở đôi mắt to tròn nhìn hắn.
- Ừ mà đây là đâu vậy!
- Đây nha! Là hiệu thuốc lớn nhất thành trường hà.
Nói đến đây cô bé không khỏi đắc ý ưỡn ngực cười hihi chỉ vào mình nói.
- Nãi nãi là chủ nơi này! Ngươi biết không đây là tiệm thuốc số một trường hà thành. Hôm qua cha ta vào sơn mạch hái thuốc nhặt ngươi về, lúc đó ngươi sắp bị mấy con Tiểu nhãn lang ăn sạch.
Cô bé làm mặt quỷ nhe răng dọa Tiểu phong.
Tiểu phong chỉ mỉm cười nói tiếp.
- Ngươi tên gì vậy? Cha ngươi đâu!
Tiểu phong có ơn tất báo nay làm gì cũng phải báo đáp người cứu mình.
- Nãi Nãi tên Lục tú Trang.
Ngươi có phải hay không báo đáp ta, dù sao nãi nãi cũng bón thuốc ngươi cả đêm hôm qua mệt chết ta rồi!
Một cái tiểu cô nương lại xưng, nãi nãi khiến Tiểu phong buồn cười.
- Vậy ngươi muốn gì? Ta mua cho ngươi.
Hắn hỏi nha đầu tú trang. Tiền của Tiểu phong cũng khoảng 5000 Tinh vân do lấy được giới chỉ của mấy cái xương khô trong động.
Tiểu nha đầu tú trang lấy tay điểm điểm má hồng, rồi xòe tay đếm đếm cắn răng nói.
- Ngươi cho ta vũ kỹ tu luyện là được. Không cần cao lắm cỡ thần cảnh là tốt rồi!
- Thối nha đầu! con gái lại không học nữ công gia chánh lại học mấy thứ chém giết làm gì?
Đang lúc này một ông lão tóc bạc vận hoàng bào đi từ cửa nhà Vào mắng tiểu nha đầu Tú trang.
- Gia! gia! Ta học mấy thứ đó phát chán rồi nên thay đổi.
Nha đầu không phục bĩu môi phồng má nói.
Lúc này Tiểu phong cũng bước tới nói.
- Vị lão bá này đa tạ đã cứu mạng vãn bối. Vãn bối vô cùng cảm kích.
Tiểu phong ước trừng từ khí tức vị lão giả này thuộc tiên thiên cảnh hậu kỳ. Tuy nhiên khí tức này rất mờ nhạt.
Lão giả quét hắn một lượt đáp.
- không có gì! Tuy nhiên ta phải thu ngươi 200 Tinh vân. Do con trai ta phải vác ngươi về từ rừng xâu rất mệt mỏi.......
-....... lại nói nếu ngươi không có cách trả thì làm việc cho chúng ta một tháng.
Tiểu phong mỉm cười rút 200 tinh vân trong vòng không gian ra đưa cho lão giả nói.
- Cái này có là gì, mạng người vẫn quan trọng hơn.
Tú trang nha đầu từ nãy quan sát không phục nói.
- Của ta đâu! của ta đâu!
Lúc này Tiểu phong cũng không biết nói thế nào, cô bé này rõ ràng là chưa có bước chân vào tu luyện mà đòi vũ kỹ thần cảnh. Nhưng hắn cũng móc một quyển hỏa chưởng cấp bán tiên xoa xoa đầu cô bé đưa cho nói.
- Cố gắng tu luyện!
Rồi nói với lão giả.
- Vãn bối muốn tá túc một đêm tại nhà mình, không biết có được không.
Lão không nói gì gật đầu bảo đồng ý rồi xoay người rời đi.
Cô bé tú trang reo hò hưng phấn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng bừng rất kích động chạy đông chạy tây khoe khoang. Tất nhiên khoe trong nhà mà thôi.
Còn Tiểu phong xoay người vào phòng đóng cửa ngồi xếp bằng hồi tưởng lại hôm trước.
- Chẳng lẽ lại ăn đan dược gì đó đột phá sao?
Tiểu phong thầm nghĩ. Cũng rất có thể đột phá do đan dược. Sau này phải bái sư để phân biệt đan dược mới được.
Hết xuy nghĩ lung tung.
Tiểu phong tập trung thần thức tại não hải nhìn vào đó chỉ thấy một tiểu nam nhân bé nhỏ bằng ngón tay út đang ngồi khoanh chân xếp bằng, giống Tiểu phong như đúc nhưng mà hình bóng đó rất mờ nhạt sợ rằng chạm vào cái sẽ vỡ vụn.
Nhưng cảm giác đã có bây giờ Tiểu phong có thể nhắm mắt nhưng nhìn vẫn rõ xung quanh bán kính hai mươi mét. Tiểu phong đưa ý thức vào tiểu linh hồn múa một bài quyền nhưng sau khi múa xong cảm thấy rất mệt, Tiểu phong hút tiên thiên khí vào tiểu linh hồn, cảm rác "no" dần dần hiện lên.
Màu sắc tiểu linh hồn cũng hiện rõ hơn là màu vàng kim. Rất tốt hơn là Tiểu phong vận chuyển "vô lượng quyết" thì tiểu linh hồn cũng tự động vận chuyển nên chẳng khác nào tu luyện x2 nếu Tiểu phong không vận chuyển pháp quyết thì tiểu linh hồn khác vận chuyển nên chẳng khác nào lúc lúc cũng tu luyện.
Tiểu phong bây giờ đang luyện Tam kiếm thuật.
Tam kiếm thuật này tầng một là luyện hồn, dù sao Tiểu phong cũng có ba món vũ kỹ nhưng chỉ có cái này luyện linh hồn nên hắn chọn trước để luyện.
Đọc qua một lượt ghi chú, thì Tiểu phong mới biết loại luyện hồn này cũng không khó lắm, đầu tiên cho tiểu linh hồn thôn phệ tiên khí, khi nào nó no, thì mới mở não hải ra phóng linh hồn chiến đấu với yêu thú......
Tiểu phong thử mở não hải cho tiểu linh hồn ra ngoài ngao du.
Linh hồn ra trước cửa tiệm thuốc, đi ra chợ lại vượt qua tường thành vào trong sơn mạch, lại quay về.
- Cảm giác rất tốt!
Tiểu phong nếu muốn rèn luyện linh hồn chắc phải lên tiên thiên cảnh trung kỳ vì nhìn tiểu linh hồn còn rất yếu.
Tiểu phong cho tiểu linh hồn luyện "vô lượng quyết" rồi chuyển ý thức xuống đan điền. Tại đây một không gian nhỏ được hình thành cỡ cái bát con ăn cơm, bên trong chứa tiên khí đậm đặc đang vận chuyển, nhìn nó nhỏ như vậy nhưng thực sự không nhỏ chút nào nếu tính ra cũng phải rộng cỡ một ngọn núi, thử nghĩ xem chúng hút bao nhiêu linh khí mà nhỏ được sao.
Hôm sau Tiểu phong từ biệt Lục tú trang cùng gia đình nàng tuy vẫn chưa biết tên cha cô bé nhưng họ không muốn gặp hắn, hắn cũng lười hỏi.
Trên đường phố đông đúc, sầm uất, tuy trường hà thành là thành thị loại bốn nhưng cũng khá nhiều tửu lâu, cao ốc phục vụ khách thương nhân, tu sĩ.
Tiểu phong như dân nông thôn mới lên thành phố vậy hiện rõ một bộ ngốc tử.
Đi qua hai ba quán rượu Tiểu phong rẽ vào một cửa hàng tạp hóa mua chút quần áo. Ở nơi này không có đồ lót, mà chủ yếu là dùng lụa quấn là chủ yếu ai không thích thì thả dông. Tại đây Tiểu phong mua hầu hết là hắc y vì hắn không thích lòe loẹt. Trả hơn 300 tinh vân, cuối cùng hắn cũng có bộ đồ ưng ý. Đi thêm mấy đoạn nữa tới cửa hàng vải lại mua thêm 1 cuộn tơ lụa màu trắng, một màu đen rồi một số kim chỉ. Nơi này không có đồ lót thì hắn tự làm.
Sắp ra khỏi trường hà thành hắn nghe nói tới một sự việc khiến hắn rung động. Nửa năm nữa các tông môn, học viện, quốc gia sẽ chiêu sinh, chiêu tài. Tuy hắn đã có ý định gia nhập môn hộ, nhưng vẫn rất nghèo nàn về vấn đề tông môn thay đổi suốt hai nghìn năm qua, rẽ vào một quán rượu ven đường Tiểu phong gọi một bình rượu vừa nhấm nháp vừa nghe chuyện.
- Ta nghe nói Nữ hoàng tông tuyển đệ tử, ta phải đi thử vận may ở đó có rất nhiều mỹ nữ!
Có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi nói.
- Hừ ngu ngốc, đó chỉ là một ổ vịt mà thôi, ít ra ta cũng phải vào vạn sơn thần tông. Nơi đó mới chân chính là thiên kiêu một thời có xuất cũng hiện cũng là thiên chi kiêu nữ, yêu nghiệt thành đàn. Tất nhiên công pháp cũng mạnh hơn nhiều.
Vừa nghe tên trẻ tuổi bên cạnh nói tên này không phục nói ra. Hắn đã không ham mỹ nữ nữa mà chuy cầu võ học nói ra.
- Tin các ngươi nói xưa rồi!
khụ! khụ!
Ta mới nghe nói Các tông môn nhất lưu nhị lưu cũng tuyển chọn đệ tử, rất lạ đúng không? gần đây di chỉ thời hoang mãng rục rịch xuất thế chậm thì 1 năm, lâu thì 2 năm sẽ xuất hiện.
Có một tên ra vẻ thần bí khó dò không chịu yên miệng chen vào.
- Không đúng ta nghe bà con trong Tàng thư viện nói thời nay yêu nghiệt thành đàn, bá chủ xuất thế. Ngay cả những lão bất tử phủ bụi cũng không màng sống chết cậy nắp quan tài chui ra là vì sao? Hư không môn xuất thế, “Hư không môn” nghe chưa.
Có một nam tử trung niên ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang họ hàng xa nói.
Không ai chú ý lúc này có một lão đầu đang ngồi ở một góc của quán rượu lúc này đi ra đến cửa quay lại nói.
- Di chỉ cũng được, hư không môn cũng thế, dù thế nào một thế này ắt sẽ có gió tanh mưa máu, ta khuyên các ngươi đi tìm thì vào rừng xâu núi thẳm mà chốn các nhất lưu nhị lưu tông môn là nơi hứng chịu đầu tiên nên bọn họ phải chuẩn bị nên mới mở cửa chiêu sinh mà thôi!
Nói xong cũng không kịp để ai hỏi cái gì nháy mắt ông lão xé rách hư không mà đi.
Cả quán rượu rung động, xé hư không là cường giả tôn cấp mới có. Lời nói của ông lão khiến mọi người trong quán rượu trầm mặc. Phải biết tôn cảnh là những người thần long thấy đầu không thấy đuôi họ cũng không phải lừa gạt bọn họ làm gì với cảnh giới như họ bọn hắn chỉ là con kiến mà thôi.
Tuy được cảnh tỉnh như đa phần bọn họ vẫn quyết định đi đăng ký, có người háo hức của tuổi trẻ có người cầu trường sinh, tóm lại rất nhiều lý do.
Tiểu phong nghe vậy, hắn cũng không ngạc nhiên còn 7000 năm nữa trận chiến thiên ngoại sẽ diễn ra lúc đó gió tanh mưa máu là không tránh khỏi, mặc kệ vì cái gì hắn không quan tâm, quan trọng là đừng ai cản đường của hắn nếu không sẽ chết rất khó coi.
Hết chương 6.
Các bạn thắc mắc sao không có sắc?
Mình giải thích luôn đến giữa truyện mới bắt đầu tả, nhưng mà sẽ chỉ ta qua loa vì mình không muốn bị coi thành truyện dâm hiệp, truyện mình viết, mong muốn Sắc nhẹ chứ không phải hai ba chương lại phải viết “ấy” như vậy truyện lại thành dâm hiệp chỉ thỏa mãn cái tâm đen tối chứ không phải là truyện mà mình mong muốn.
Lịch úp truyện thì không cố định một tuần hai chương hoặc Một chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook