Hủ Nữ Muôn Năm
-
Chương 8: Mẹ kiếp! (ba)
Tô Hàng dựa vào trên bệ cửa sổ tùy ý gật đầu.
Tim Hùng Cách Cách nhảy tưng tưng. Cô cầm bản gốc tranh vẽ kích động nói: "Hóa ra....hóa ra anh chính là ‘Mộc Cang’, tôi rất sùng bái anh, thật sự rất sùng bái anh! Tôi là fan manga của anh đó! Tôi thắt lưng buộc bụng cả tháng cũng là vì mua sách manga của anh! Đợi tôi mua được, anh ký tên cho tôi nhé, được không? Phải ký thật lớn và đẹp vào!”
Đối mặt với sự nhiệt tình của Hùng Cách Cách, Tô Hàng rất bình tĩnh, bởi anh đã sớm quen rồi. Anh vuốt trán hỏi: "Bây giờ cô có thể đưa cuốn sách kia cho tôi rồi chứ?"
Hùng Cách Cách lắc đầu.
Tô Hàng bực bội hỏi: "Cô không phải là của fan manga của tôi à? Cô không phải rất sùng bái tôi hả? Tại sao không chịu đưa sách cho tôi?"
Hùng Cách Cách nhỏ giọng đáp: "Việc tôi thích manga của anh không cùng một chuyện với chuyện hôm nay."
Tô Hàng xoay người cái xoạt, lật tìm bốn cuốn manga được cất giữ hoàn chỉnh trên giá sách, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Hùng Cách Cách đứng lên, dè dặt đi tới trước bàn, lật xem một tờ rồi tiếp một tờ. Thỉnh thoảng, cô sẽ đập hai cái xuống mặt bàn; thỉnh thoảng, cô sẽ phát ra tiếng cười quái dị kinh khủng; thỉnh thoảng, cô còn lau hai hàng nước mắt; thỉnh thoảng, cô lại cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng gì đó.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đã chìm đắm trong sách manga, bèn ngồi trên sàn nhà tựa vào bên giường, cầm bàn vẽ lên tiện thuận tay phác họa ra một số hình tượng nhân vật. Không ngờ lần phác họa tùy tiện này lại có hiệu quả tốt ngoài dự liệu.
Sắc trời dần dần tối, tầm mắt Hùng Cách Cách cuối cùng rơi trên chữ “end”.
Khép lại sách manga, cô duỗi lưng đứng lên, lúc này mới chợt nhớ tới, mình không ở trong nhà Phạm Bảo Nhi, mà là.... trong nhà một người đàn ông khác.
Mà người đàn ông kia đang ôm bàn vẽ, dùng bàn tay linh hoạt phác họa ra bức tranh lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Hùng Cách Cách không quấy rầy Tô Hàng, mà ngồi lại trên ghế dựa, đầu tiên là gửi một tin nhắn cho Phạm Bảo Nhi, nói cho cậu ấy biết, cô sẽ về trễ một chút, sau đó len lén lật xem tác phẩm của Tô Hàng. Cô càng xem càng vui vẻ, càng xem càng hưng phấn.
Rạng sáng Tô Hàng hài lòng kết thúc công việc.
Anh bóp cái cổ cứng ngắc, vừa quay đầu phát hiện Hùng Cách Cách vẫn ngồi trên ghế của mình, nghiêm túc lật xem tác phẩm manga của anh. Gò má chuyên chú đó rất là....bỉ ổi.
Mái ngố che đi hơn nửa gương mặt làm người ta không nhìn rõ được nét mặt của cô, nhưng trên cánh môi mềm mại đang hé mở lại dính nước miếng óng ánh trong suốt. Thời điểm nước miếng sắp nhỏ xuống, Hùng Cách Cách ý thức được hút lại. Cứ lặp lại như thế, bỉ ổi cực kỳ.
Tô Hàng vốn định giải quyết con người rắc rối này một cách nhanh chóng, nhưng thấy Hùng Cách Cách xem mê mẩn thì không kìm được quan sát cô.
Với nhiều năm kinh nghiệm hội họa của anh mà nói, cô gái trước mặt này mặc dù xám xịt, nhưng dưới bộ đồ công sở màu xám đó nhất định đang bao lấy bộ ngực co dãn kiêu ngạo. Tầm mắt chuyển xuống rơi vào trên vòng eo mảnh khảnh, hơi dừng lại một lát rồi tiếp tục hướng xuống phía dưới. Cô gái này mặc chiếc quần màu xám và đeo đôi giày cao gót cùng màu. Thật khó mà tưởng tượng nổi, cô gái đó lại đeo đôi giày cao gót chạy hết sức nhẹ nhàng trước mặt anh.
Trên chân cô nàng không deo tất. Da chân trắng nõn mịn màng giống như đồ sứ thượng hạng. Rất tốt, rất có khuynh hướng cảm xúc.
Nếu như không phải kiểu tóc của cô ta quá tồi, có lẽ cô ta còn có chút đáng để nhìn.
Trước mắt, anh cần một người phụ tá mới.
Một phụ tá có thể giúp anh chỉnh sửa lại tác phẩm, quét dọn phòng ốc, sắp xếp lịch trình. Người phụ tá này vừa không cần xinh đẹp, vừa không thể bày ra vẻ mặt si ngốc với anh; vừa không thể quá mức khôn khéo lão luyện, lại không thể lấy tinh thần sa sút làm biếng; người trợ lý này phải biến thành người tàng hình lúc anh làm việc, nhưng khi anh cần thì phải lập tức có mặt. Anh nghĩ, cô gái này có thể đảm nhiệm được trọng trách đó.
Tô Hàng nhớ tới những người trợ lý trước kia của mình, người nào người nấy mặt mũi mơ hồ. Mặc dù anh không nhớ nổi diện mạo của họ, nhưng vẫn nhớ trước khi họ từ chức vẻ mặt đều vô cùng uất ức.
Mình nói chuyện chanh chua ư? Mình không coi trợ lý là con người ư? Mình tính khí nóng nảy sao? Mình từng ngược đãi nhân viên hả? Có trời mới biết!
Có lẽ tìm cô nàng chập mạch này hợp tác hoàn toàn không phải hành động sáng suốt. Nhưng niềm đam mê và cố chấp của cô ta đối với manga lại không giống người thường. Có lẽ cũng đáng để thử một lần.
Nghĩ đến đây, Tô Hàng mở miệng dò hỏi: "Này, sao cô còn chưa đi?"
Hùng Cách Cách không đáp lời.
Tô Hàng đề cao âm lượng, hỏi lại lần nữa: "Này, tôi hỏi cô đó, tại sao cô vẫn chưa đi hửm? !"
Hùng Cách Cách đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Tô Hàng.
Tô Hàng hít vào một hơi. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng, mình nhìn thấy sự oán hận vô cùng to lớn từ trong mái ngố của Hùng Cách Cách!
Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng.
Hùng Cách Cách lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Hàng nhếch miệng cười, nụ cười đó lặp tức hòa tan nỗi oán hận kinh khủng kia. Cô cuống quít đứng lên, khẩn trương nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng không nhịn được gầm hét lên: "Trả lời đi!"
Hùng Cách Cách “a" một tiếng, lập tức đáp lại, "Tôi không biết đường."
Tô Hàng nằm soài trên giường, thích thú với việc tranh cãi này. Anh nói: "Không biết đường thì có thể thuê xe."
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn giày của mình, "Tôi không có.... không có nhiều tiền như vậy."
Tô Hàng quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: "Không có tiền nên mới đi bán manga hả? Tinh thần bất khuất của cô với manga đi đâu rồi? Đam mê nồng nhiệt với manga đâu? Cô như vậy mà muốn nói là fan manga của tôi ư?" Giọng Tô Hàng lần nữa trở nên chanh chua .
Hùng Cách Cách quyến luyến vuốt ve tác phẩm của Tô Hàng, bất chợt thay đổi đề tài, "Sau này tôi có thể tới chỗ anh xem sách manga được không?"
Tô Hàng giật mình, thầm nói: chẳng lẽ cô ta không hiểu sự châm chọc trong lời nói của mình?
Song dù thế nào đi nữa trái tim nhỏ bé của Tô Hàng cũng có chút vui mừng. Thần kinh thô vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể không cần xem xét vấn đề phụ nữ da mặt mỏng. Nhưng anh vẫn không hiểu, con gái không phải rất sợ mất thể diện sao?
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng không lập tức phản đối, tức thì bắt đầu bổ sung thêm một điều kiện, "Tôi có thể giúp anh quét dọn phòng, tôi còn có thể giặt quần áo cho anh, tôi.... tôi...."
Tô Hàng ngồi dậy khỏi giường, giơ ba ngón tay lên nói: "Thứ nhất, tôi thích con gái sạch sẽ. Thứ hai, tôi thích con gái biết nghe lời. Thứ ba, cô phải ghi nhớ kỹ hai điều trên. Nếu như cô có thể tuân thủ ba việc đó, tôi sẽ cho cô một công việc, về phần tiền lương...."
Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, mắt long lanh nhìn Tô Hàng, nắm chặt tay nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định tắm giặt sạch bóng! Anh bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó!"
Tô Hàng cau mày, anh cảm thấy lời Hùng Cách Cách nói có ý khác. Nhưng lại cười rộ lên. Anh có thể bảo cô ta làm gì chứ? Anh với cô ta sẽ xảy ra quan hệ không đứng đắn ư? Làm ơn đi, anh rất có phẩm vị đó !
Tim Hùng Cách Cách nhảy tưng tưng. Cô cầm bản gốc tranh vẽ kích động nói: "Hóa ra....hóa ra anh chính là ‘Mộc Cang’, tôi rất sùng bái anh, thật sự rất sùng bái anh! Tôi là fan manga của anh đó! Tôi thắt lưng buộc bụng cả tháng cũng là vì mua sách manga của anh! Đợi tôi mua được, anh ký tên cho tôi nhé, được không? Phải ký thật lớn và đẹp vào!”
Đối mặt với sự nhiệt tình của Hùng Cách Cách, Tô Hàng rất bình tĩnh, bởi anh đã sớm quen rồi. Anh vuốt trán hỏi: "Bây giờ cô có thể đưa cuốn sách kia cho tôi rồi chứ?"
Hùng Cách Cách lắc đầu.
Tô Hàng bực bội hỏi: "Cô không phải là của fan manga của tôi à? Cô không phải rất sùng bái tôi hả? Tại sao không chịu đưa sách cho tôi?"
Hùng Cách Cách nhỏ giọng đáp: "Việc tôi thích manga của anh không cùng một chuyện với chuyện hôm nay."
Tô Hàng xoay người cái xoạt, lật tìm bốn cuốn manga được cất giữ hoàn chỉnh trên giá sách, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Hùng Cách Cách đứng lên, dè dặt đi tới trước bàn, lật xem một tờ rồi tiếp một tờ. Thỉnh thoảng, cô sẽ đập hai cái xuống mặt bàn; thỉnh thoảng, cô sẽ phát ra tiếng cười quái dị kinh khủng; thỉnh thoảng, cô còn lau hai hàng nước mắt; thỉnh thoảng, cô lại cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng gì đó.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đã chìm đắm trong sách manga, bèn ngồi trên sàn nhà tựa vào bên giường, cầm bàn vẽ lên tiện thuận tay phác họa ra một số hình tượng nhân vật. Không ngờ lần phác họa tùy tiện này lại có hiệu quả tốt ngoài dự liệu.
Sắc trời dần dần tối, tầm mắt Hùng Cách Cách cuối cùng rơi trên chữ “end”.
Khép lại sách manga, cô duỗi lưng đứng lên, lúc này mới chợt nhớ tới, mình không ở trong nhà Phạm Bảo Nhi, mà là.... trong nhà một người đàn ông khác.
Mà người đàn ông kia đang ôm bàn vẽ, dùng bàn tay linh hoạt phác họa ra bức tranh lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Hùng Cách Cách không quấy rầy Tô Hàng, mà ngồi lại trên ghế dựa, đầu tiên là gửi một tin nhắn cho Phạm Bảo Nhi, nói cho cậu ấy biết, cô sẽ về trễ một chút, sau đó len lén lật xem tác phẩm của Tô Hàng. Cô càng xem càng vui vẻ, càng xem càng hưng phấn.
Rạng sáng Tô Hàng hài lòng kết thúc công việc.
Anh bóp cái cổ cứng ngắc, vừa quay đầu phát hiện Hùng Cách Cách vẫn ngồi trên ghế của mình, nghiêm túc lật xem tác phẩm manga của anh. Gò má chuyên chú đó rất là....bỉ ổi.
Mái ngố che đi hơn nửa gương mặt làm người ta không nhìn rõ được nét mặt của cô, nhưng trên cánh môi mềm mại đang hé mở lại dính nước miếng óng ánh trong suốt. Thời điểm nước miếng sắp nhỏ xuống, Hùng Cách Cách ý thức được hút lại. Cứ lặp lại như thế, bỉ ổi cực kỳ.
Tô Hàng vốn định giải quyết con người rắc rối này một cách nhanh chóng, nhưng thấy Hùng Cách Cách xem mê mẩn thì không kìm được quan sát cô.
Với nhiều năm kinh nghiệm hội họa của anh mà nói, cô gái trước mặt này mặc dù xám xịt, nhưng dưới bộ đồ công sở màu xám đó nhất định đang bao lấy bộ ngực co dãn kiêu ngạo. Tầm mắt chuyển xuống rơi vào trên vòng eo mảnh khảnh, hơi dừng lại một lát rồi tiếp tục hướng xuống phía dưới. Cô gái này mặc chiếc quần màu xám và đeo đôi giày cao gót cùng màu. Thật khó mà tưởng tượng nổi, cô gái đó lại đeo đôi giày cao gót chạy hết sức nhẹ nhàng trước mặt anh.
Trên chân cô nàng không deo tất. Da chân trắng nõn mịn màng giống như đồ sứ thượng hạng. Rất tốt, rất có khuynh hướng cảm xúc.
Nếu như không phải kiểu tóc của cô ta quá tồi, có lẽ cô ta còn có chút đáng để nhìn.
Trước mắt, anh cần một người phụ tá mới.
Một phụ tá có thể giúp anh chỉnh sửa lại tác phẩm, quét dọn phòng ốc, sắp xếp lịch trình. Người phụ tá này vừa không cần xinh đẹp, vừa không thể bày ra vẻ mặt si ngốc với anh; vừa không thể quá mức khôn khéo lão luyện, lại không thể lấy tinh thần sa sút làm biếng; người trợ lý này phải biến thành người tàng hình lúc anh làm việc, nhưng khi anh cần thì phải lập tức có mặt. Anh nghĩ, cô gái này có thể đảm nhiệm được trọng trách đó.
Tô Hàng nhớ tới những người trợ lý trước kia của mình, người nào người nấy mặt mũi mơ hồ. Mặc dù anh không nhớ nổi diện mạo của họ, nhưng vẫn nhớ trước khi họ từ chức vẻ mặt đều vô cùng uất ức.
Mình nói chuyện chanh chua ư? Mình không coi trợ lý là con người ư? Mình tính khí nóng nảy sao? Mình từng ngược đãi nhân viên hả? Có trời mới biết!
Có lẽ tìm cô nàng chập mạch này hợp tác hoàn toàn không phải hành động sáng suốt. Nhưng niềm đam mê và cố chấp của cô ta đối với manga lại không giống người thường. Có lẽ cũng đáng để thử một lần.
Nghĩ đến đây, Tô Hàng mở miệng dò hỏi: "Này, sao cô còn chưa đi?"
Hùng Cách Cách không đáp lời.
Tô Hàng đề cao âm lượng, hỏi lại lần nữa: "Này, tôi hỏi cô đó, tại sao cô vẫn chưa đi hửm? !"
Hùng Cách Cách đột nhiên quay đầu, trừng mắt với Tô Hàng.
Tô Hàng hít vào một hơi. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng, mình nhìn thấy sự oán hận vô cùng to lớn từ trong mái ngố của Hùng Cách Cách!
Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng.
Hùng Cách Cách lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Hàng nhếch miệng cười, nụ cười đó lặp tức hòa tan nỗi oán hận kinh khủng kia. Cô cuống quít đứng lên, khẩn trương nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng không nhịn được gầm hét lên: "Trả lời đi!"
Hùng Cách Cách “a" một tiếng, lập tức đáp lại, "Tôi không biết đường."
Tô Hàng nằm soài trên giường, thích thú với việc tranh cãi này. Anh nói: "Không biết đường thì có thể thuê xe."
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn giày của mình, "Tôi không có.... không có nhiều tiền như vậy."
Tô Hàng quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: "Không có tiền nên mới đi bán manga hả? Tinh thần bất khuất của cô với manga đi đâu rồi? Đam mê nồng nhiệt với manga đâu? Cô như vậy mà muốn nói là fan manga của tôi ư?" Giọng Tô Hàng lần nữa trở nên chanh chua .
Hùng Cách Cách quyến luyến vuốt ve tác phẩm của Tô Hàng, bất chợt thay đổi đề tài, "Sau này tôi có thể tới chỗ anh xem sách manga được không?"
Tô Hàng giật mình, thầm nói: chẳng lẽ cô ta không hiểu sự châm chọc trong lời nói của mình?
Song dù thế nào đi nữa trái tim nhỏ bé của Tô Hàng cũng có chút vui mừng. Thần kinh thô vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể không cần xem xét vấn đề phụ nữ da mặt mỏng. Nhưng anh vẫn không hiểu, con gái không phải rất sợ mất thể diện sao?
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng không lập tức phản đối, tức thì bắt đầu bổ sung thêm một điều kiện, "Tôi có thể giúp anh quét dọn phòng, tôi còn có thể giặt quần áo cho anh, tôi.... tôi...."
Tô Hàng ngồi dậy khỏi giường, giơ ba ngón tay lên nói: "Thứ nhất, tôi thích con gái sạch sẽ. Thứ hai, tôi thích con gái biết nghe lời. Thứ ba, cô phải ghi nhớ kỹ hai điều trên. Nếu như cô có thể tuân thủ ba việc đó, tôi sẽ cho cô một công việc, về phần tiền lương...."
Hùng Cách Cách hoan hô một tiếng, mắt long lanh nhìn Tô Hàng, nắm chặt tay nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định tắm giặt sạch bóng! Anh bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó!"
Tô Hàng cau mày, anh cảm thấy lời Hùng Cách Cách nói có ý khác. Nhưng lại cười rộ lên. Anh có thể bảo cô ta làm gì chứ? Anh với cô ta sẽ xảy ra quan hệ không đứng đắn ư? Làm ơn đi, anh rất có phẩm vị đó !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook