Hptomdra Chúa Tể Hắc Ám Xin Hãy Tha Cho
-
73: Chương 72
Kết quả cuối cùng của chuyến thám hiểm đến Phòng chứa bí mật lần này là Tom lại đưa Draco ra khỏi cống, không có Tử Xà, không có người bị hóa đá, cũng không có người trở thành hồn ma, ngoại trừ tìm ra được lối vào Phòng chứa bí mật cộng thêm đi dạo một vòng trong đó thì không có tiến triển gì thêm.
Tom vì vậy mà bắt đầu lảng vảng trong khu vực sách cấm của thư viện, còn Draco thì vui vẻ với điều này, ít ra thì trong thời gian ngắn, Tom không có cách thả Tử Xà ra ngoài, đây là chuyện làm người khác yên tâm.
Vì Tom trở nên bận rộn nên nhiệm vụ chăm sóc Nagini và Locker rơi vào tay Draco.
Tuy đã ở chung phòng với Nagini được hai năm nhưng Draco chẳng có cảm tình nào với loài rắn vừa nhìn qua đã biết chất độc đầy mình.
Cậu để lại đồ ăn đủ nhiều vào mỗi bữa sáng khi rời khỏi phòng ngủ, sau giờ cơm chiều, Draco mới quay lại phòng ngủ nhìn Nagini và Locker.
Cái thái độ thờ ở với thú cưng này dẫn tới việc Nagini trốn nhà đi vào một buổi chiều sau khi Tom cắm cọc ở khu vực sách cấm vào nửa tháng sau.
Qua giờ cơm chiều, Draco định quay lại phòng ngủ như mọi khi để nhìn xem Nagini và Locker có ăn no hay không.
Nhưng trong phòng ngủ chỉ có mỗi Locker đang nằm trên sàn nhà và ngủ một cách ngu ngốc với cái bụng lộ ra, không có bóng dáng của Nagini.
Draco tìm khắp các góc trong phòng ngủ vẫn không thấy Nagini, cậu thậm chí còn dùng Bùa Triệu Tập nhưng không có hiệu quả gì.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thừa nhận rằng Nagini đã chạy ra khỏi phòng ngủ.
Draco hơi xấu hổ khi nhận ra điều này, cậu không thể không thừa nhận rằng mình không đủ quan tâm tới hai con thú cưng, đặc biệt là khi Tom đã bảo rằng Nagini là một "tiểu thư" rất nhạy cảm.
Nhưng điều đó cũng không dập được lửa giận của Draco, cậu mang Ellis và Walden theo để tìm từng góc trong căn hầm nhưng vẫn không có bóng dáng của Nagini.
Cuối cùng, Draco vẫn đi tìm Tom đang ngồi ngốc trong thư viện làm bài luận.
Draco ngồi ở bên cạnh Tom, cố làm cho bản thân nhìn có vẻ chân thành, hạ thấp giọng nói: "Tôi rất xin lỗi, Tom."
Tom ngẩng đầu lên và nhướng mày, "Có chuyện gì sao Draco? Tôi tưởng giờ này cậu nên ở cạnh Nagini và Locker."
Gò má nhợt nhạt của Draco hơi đỏ lên, "Chà, tôi nghĩ cậu nên về nhìn thử, Nagini không thấy đâu hết."
"......!Không thấy nghĩa là sao?" Tom híp mắt nhìn Draco và nhẹ nhàng hỏi.
"Ý trên mặt chữ, Tom, nếu cậu không muốn Nagini tiếp tục biến mất thì cậu nên về phòng ngủ nhìn thử đi, có lẽ cậu có thể tìm ra----" Draco hơi dừng lại, "---- tôi với Walden và Ellis đã tìm từng nơi trong hầm rồi, ôi chết tiệt, nếu để tôi tìm ra nó, tôi nhất định đem nó đi nấu canh luôn."
Lúc Draco và Tom về lại phòng ngủ, Nagini vẫn không xuất hiện, Draco có thể cảm giác Tom đang tức giận.
"Cậu định làm thế nào?" Draco nhướng mày.
"Cô ấy đói bụng sẽ tự mình về thôi, nếu đây là điều cậu định hỏi." Tom ném cặp sách lên gường, thái độ trông rất bình tĩnh nhưng Draco vẫn có thể cảm giác được tâm trạng cáu kỉnh của hắn.
"Bài luận của cậu có vẻ viết chưa xong, chúng ta có thể đi tới phòng sinh hoạt chung."
Mẹ kiếp, Draco cảm thấy bản thân hiện tại không muốn ở một mình với Tom ngay bây giờ, lửa giận hắn tỏa ra đủ làm Draco phát run, hiện tại Draco cảm thấy Nagini khá tội nghiệp khi có người chủ như vậy.
Phòng sinh hoạt chung của Slytherin vẫn ồn ào như thường, các cô gái nhỏ ngồi cùng nhau để bàn về những chiếc áo chùng đẹp, còn có nhóm học sinh ngồi quanh Abraxas.
Walden và Ellis cũng ở trong phòng sinh hoạt chung, bọn họ vừa mới chạy khắp cái hầm cùng Draco nên hiện tại đã kiệt sức nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha, dù có muốn cũng không định cử động.
"Buổi tối tốt lành, Tom." Abraxas gật đầu với Tom.
"Buổi tối tốt lành, Abraxas."
Tom chào hỏi Abraxas xong liền kéo Draco ngồi đối diện với Walden và Ellis, lấy giấy da và sách giáo khoa lên bàn trà rồi bắt đầu viết bài luận của mình.
Walden liếc nhìn Tom một cái rồi tóm lấy tay Draco, không có sức lực hỏi: "Hai người các cậu không tìm thấy Nagini à?"
"Không có, có lẽ một hồi nó tự mình về thôi." Draco giật khóe miệng, không định nói tiếp chủ đề này.
Cậu thừa nhận bản thân không có chăm sóc tốt cho thú cưng của Tom, nhưng điều này không phải lỗi của cậu, ôi nhớ lại đi, Locker bây giờ còn nằm trong phòng ngủ, còn Nagini lại không thấy đâu, dĩ nhiên Draco không có bỏ đói tụi nó, là Nagini tự mình chạy ra, Draco tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình sai.
Tom vẫn cúi đầu viết bài luận của mình nhưng không biết từ lúc nào, xung quanh bọn họ đã có cả đống người, những người này đều mơ hồ lấy Tom làm trung tâm, tùy ý ngồi tán dóc, nhưng Tom giống như không phát hiện ra và tiếp tục làm bài luận của mình.
Nếu Draco còn không biết đây là tình huống gì thì cậu quá mức ngu ngốc.
Có điều thứ làm cậu cảm thấy ngạc nhiên là từ lúc nào Tom đã được Slytherin công nhận là người đứng đầu thế? Đã vậy Abraxas còn ngầm cho phép nữa, ôi con mẹ nó thật chứ!
"Merlin ơi, sao có rắn ở chỗ này vậy!"
Ở một góc của phòng sinh hoạt chung đột ngột vang lên tiếng hét chói tai của một nữ sinh, Draco quay qua liền thấy mấy cô gái nhỏ ngồi ở trong góc không để ý tới hình tượng đều đứng lên ghế sô pha như tránh né thứ gì đó đáng sợ.
Các cô gái la ầm lên làm mọi người trong phòng sinh hoạt chung chú ý tới.
Làm Huynh Trưởng, Abraxas không thể nào ra vẻ thờ ơ được, anh liếc về phía góc phòng, không nhanh không chậm đứng lên và đi qua, chậm rãi hỏi: "Các trò la cái gì?"
"Đàn anh Malfoy, phòng sinh hoạt chung có rắn!"
Rắn?
Draco nghe nữ sinh đó nói liền lập tức đứng dậy và thấy dưới ghế sô pha của các nữ sinh có một cái đuôi màu xanh ngọc ló ra, nương theo tiếng thét của nữ sinh, cái đuôi đó quơ qua quơ lại rồi chậm rãi bò xuống dưới sô pha.
"......!Hình như là Nagini." Draco không chắc chắn nhìn qua Tom.
Abraxs nghe được là rắn xong cũng vô thức nhìn qua Tom.
Vào hai năm trước, anh tận mắt thấy Tom nhét một con rắn nhỏ màu lục vào trong túi của mình.
"Tom, tôi e là cần cậu giúp."
Tom nhướng mày nhìn Abraxas, sau đó đứng dậy, "Nếu anh đã nói vậy, thế thì được thôi."
Hắn không có đi tới chỗ các nữ sinh, cũng không lấy đũa phép ra, chỉ đơn giản là đứng tại chỗ.
Nhìn Tom đứng yên ở đó, Draco bỗng thấy sắp sửa có chuyện không hay xảy ra, và linh cảm này của cậu cực kì linh nghiệm vào một số thời điểm.
Ra đây Nagini, không thì ngày mai cô sẽ đói bụng, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.
Quả nhiên! Draco rất muốn nguyền Tom một phát, có như vậy hắn mới ngậm cái miệng lại! Cậu biết để Tom giúp đỡ vào lúc này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, coi hắn làm cái gì đi? Bại lộ chuyện mình là Xà Khẩu trước mặt toàn bộ học sinh Slytherin.
Chuyện này thật sự quá tuyệt vời, Draco cực kì muốn cho tràng pháo tay.
Nếu sau này có học sinh nào bị Tử Xà giết chết, Tom tuyệt đối là người đầu tiên bị đuổi ra khỏi Hogwarts, còn Draco, tuyệt đối sẽ không cảm thấy khổ sổ vì hắn ta, tuyệt đối không!
Draco lườm Tom ở sau lưng, hận không thể đục thẳng ra một cái lỗ thủng ở trên đó.
Lúc này, toàn bộ phòng sinh hoạt chung yên tĩnh tới mức phát sợ, cho dù là tiếng hít thở cũng nghe thấy rõ ràng.
Toàn bộ học sinh đều đặt tầm mắt lên người Tom, trong ánh mắt đó có ngạc nhiên, khó hiểu, hâm mộ, kính trọng và sùng bái.
Draco có thể tượng tượng ra khoảng thời gian sau này, Tom tuyệt đối sẽ là trung tâm của Slytherin, không một chút nghi ngờ nào, còn có loại người nào được người tôn kính hơn hậu duệ của Slytherin.
Ôi, Tom, sao cậu có thể đe dọa tôi như vậy chứ? Mấy bữa nay tôi đáng thương dữ lắm đấy......
Nghe tiếng của Tom, Nagini vặn mình bò ra khỏi dưới ghế sô pha.
Phòng sinh hoạt chung vốn đang yên tĩnh vì sự xuất hiện của Nagini lại làm các nữ sinh đứng một bên hét lên.
Tom liếc mắt qua Draco đang hơi đờ người, sau đó đi qua nhặt Nagini lên, nhưng hắn không có nhét vào túi của mình, thay vào đó là quay trở về bên cạnh Draco và nhét Nagini vào ngực cậu.
"Cậu đưa con rắn vớ vẩn này cho tôi làm gì?" Giọng Draco nâng cao lên, hận không thể vứt cái thứ trơn trượt là Nagini xuống đất nhưng lý trí còn sót lại đã ngăn cản cậu.
Tom mím môi, thái độ trong rất nghiêm túc nhưng trong mắt lại ẩn ý cười, "Cô ấy hiện tại là thú cưng của cậu không phải sao, vậy thì hãy trồng chừng cô ấy cho kỹ, tôi nghĩ cậu làm được."
Tom, có thể đừng để đứa nhỏ này chăm sóc tôi được không? Ôi, ngày nào tôi cũng chỉ có thể ăn bánh quy!
Nagini, làm nũng không phải là thói quen tốt đâu.
Tom liếc mắt nhìn Nagini và thành công ngăn lại ý định bò xuống khỏi tay Draco của nó.
"Ôi mẹ kiếp ơi!" Draco tức giận siết chặt cơ thể Nagini và thành công vứt nó lên ghế sô pha của Ellis, sau đó là tiếng hét phẫn nộ của Walden và Ellis bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Walden giống như hoàn hồn lại, anh đảo mắt qua chỗ Draco, Tom và Abraxas, cuối cùng là đặt mắt lên người Tom, "Tuy bọn tôi luôn biết thân phận của Tom không đơn giản nhưng các người có thể giải thích giùm cái là tại sao tôi với Ellis lại không biết vụ này?"
Tom bình tĩnh gom đồ trên bàn vào trong cặp rồi mới cười nhạt: "Giống như các cậu vừa thấy đấy, được rồi, ngủ ngon, Walden, ngủ ngon, Ellis."
Dứt lời, chào hỏi với Abraxas xong, Tom liền mang theo Draco và Nagini về phòng ngủ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mãi tới khi hai người họ biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, phòng sinh hoạt chung mới vang lên tiếng nghị luận ồn ào.
"Ôi mẹ kiếp thật, Draco vậy mà lừa chúng ta, còn Tom nữa, tại sao lại không nói cho chúng ta biết cậu ta là hậu duệ của Slytherin? Nếu để chúng ta biết......" Walden phàn nàn vài câu và sau đó ngẩng đầu nhìn Ellis, "Tôi nên viết thư cho ba tôi, khoan, tôi phải viết ngay bây giờ, ông ấy nhất định sẽ rất vui khi biết được tin tức này."
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: Trong truyện gốc thật ra có nhắc tới việc Tom từng để lộ chuyện mình là Xà Khẩu ở phòng sinh hoạt chung, cho nên hắn hẳn là không để bụng vụ này, hơn nữa còn rất bằng lòng tiết lộ.
Bản thảo của tôi nói với tôi rằng Draco phải trở về _(:3∠)_
Hôm nay tôi đã mã hóa xong chương trước khi Draco quay trở lại một ngày cùng cả mớ linh tinh, và đột nhiên phát hiện ra rằng cốt truyện đã trở nên hơi máu chó...Tôi sai rồi!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook