Hpsnarry Đôi Mắt Hoàng Kim
-
69: Vị Khách Bất Ngờ
*Thận: Thứ 7, chủ nhật này nhà tui có đám nên ko đăng chap mới được.
Hẹn mọi người thứ 2 nha.
Công trình tổng vệ sinh vào năm ngoái đã giúp cho ban tổ chức bớt được rất nhiều phiền toái trong việc trang hoàng lại Hogwarts để đón chào những người bạn quốc tế.
Càng gần đến ngày các đại biểu của hai trường học pháp thuật châu Âu đến, các giáo sư càng mạnh tay trong việc chấn chỉnh tác phong trang phục và nề nếp học tập của đám học trò, nhất là đám sư tử nhỏ đã quen phóng khoáng tự do.
Harry lúc này trở thành tấm gương bất đắc dĩ khiến chúng nó vừa yêu vừa hận, khi lỡ có để vạt áo ngoài quần là lại nghe lời lải nhải của các giáo sư.
"Các trò xem trò Potter mà coi lại bản thân đi."
Cuối tháng 10 lạnh lẽo, cỗ xe tinh mỹ của trường Beauxbatons được mười hai con ngựa có cánh hạ xuống an toàn trước cổng lâu đài.
Dumbledore mặc một bộ áo chùng màu tím với họa tiết mặt trăng ông sao dát vàng lấp lánh tươi cười khả cúc tiến lên đón hiệu trưởng Beauxbatons – phu nhân Maxime cao lớn và các nữ sinh Beauxbatons xinh đẹp ăn mặc mỏng manh đang co ro vì cái lạnh nước Anh.
"Chào mừng đến với Hogwarts, Quý cô Maxime", Dumbledore tiến lên nhẹ nâng tay bà đặt lên đó một cái hôn nhẹ.
"Đã lâu không gặp, Hiệu trưởng Dumbledore, thời tiết ở đây thật là khó chịu", Maxime gật đầu chào lại Dumbledore.
"Mau vào bên trong cho ấm", Dumbledore nghiêng người để lộ ra một con đường vào lâu đài.
"Đi nào các cô gái", Maxime dẫn đầu các nữ sinh Beauxbatons tiến vào.
Trong lúc đám nam sinh còn đang hưng phấn bàn tán về vẻ đẹp của những nữ sinh Beauxbatons, Harry bình thản đánh mắt về phía hồ Đen chờ đợi màn trình diễn trên mặt nước của Durmstrang.
Uuuuuuuuuu
Tiếng ù ù vang lên khiến cho tất cả mọi người chú ý, từng hàng sóng rẽ ngang như có gì đó dưới nước đang trồi lên.
Đầu tiên là cột buồm, rồi cả con tàu bằng gỗ phong cách thế kỉ 17 nổi mạnh lên mặt hồ.
Á á á á á...
Tiếng hú hét rung trời từ phần lớn nữ sinh và cả một bộ phận nam sinh khi chúng nhìn thấy thiếu niên cao lớn cơ bắp lực lưỡng ở trần thân trên đứng trước mũi tàu.
"Merlin, là Viktor Krum", một đứa nào đó hét lên.
Con tàu neo lại ở bờ hồ Đen, từng hàng nam sinh mặc áo khoác đỏ thẫm bước đều thành hai hàng thể hiện tính kỉ luật tuyệt đối đặc trưng của trường Durmstrang.
Người dẫn đầu hô lớn dừng lại, rồi tất cả đồng loạt bước sang ngang để lộ hiệu trưởng của bọn họ cùng Viktor Krum đã ăn mặc chỉnh tề tiến đến chỗ Dumbledore.
Nhìn người đàn ông trung niên tóc vàng điển trai rất có phong phạm quý tộc.
Áo choàng lông chồn màu đen bạc quý giá không che được dáng người khôi ngô cao lớn của ông, khóe môi kiên nghị, cử chỉ cao ngạo, một đôi mắt sáng ngời hữu thần cũng mang theo thần tình cao ngạo không kém.
Gã thong dong đi giữa hai hàng nam sinh lực lưỡng, mạnh mẽ mà không hề bị lấn át khí thế ngược lại càng tôn lên thần thái uy nghiêm của bản thân.
Bây giờ đến lượt Harry phải ngạc nhiên.
Đi đến trước mặt Dumbledore ông ta dang rộng vòng tay cực kỳ vui vẻ hô lớn, "Al, lâu quá rồi không gặp."
Mí mắt của Dumbledore đã giật giật liên hồi từ khi thoáng thấy bóng dáng gã từ xa, "Anh...!Sao anh lại ở đây?"
Mặc cho nỗ lực né trái né phải của Dumbledore, ông ta vẫn thành công mạnh bạo ôm chầm lấy Dumbledore cho dù bị đẩy thế nào cũng không buông.
Trông hai người giằng co trên bãi cỏ làm cho người ta có ảo giác đây là một đôi bạn vong niên lâu rồi không gặp chỉ có Dumbledore mới biết tên vô liêm sỉ này mặt dày cỡ nào.
Trong lòng Dumbledore không khỏi dâng lên một cỗ lo lắng cùng cảnh giác với sự xuất hiện đột ngột của gã ở đây.
"Khụ...!xin lỗi phải cắt ngang nhưng vị này là...?" McGonagall hắng giọng hỏi.
"Gael Grinderson, hiệu trưởng Durmstrang, thưa quý cô." Grinderson buông Dumbledore ra lịch sự cúi chào.
"Ồ, thật ngạc nhiên vì tôi tưởng hiệu trưởng của Durmstrang là ngài Igor Karkaroff." Bà khó hiểu nói.
"Tôi được bổ nhiệm vào đầu năm nay." Grinderson bật cười tự nhiên đáp.
"Trông Hogwarts thật xinh đẹp cổ kính như người ta thường nói, con người ở đây cũng vậy."
Grinderson nháy mắt với McGonagall.
Tuy đây là một lời khen ngợi nhưng bà quỷ dị cảm thấy nó không dành cho mình mà dành cho lão hiệu trưởng râu dài đang cố gắng cứu thoát tay của mình khỏi bàn tay như gọng kìm sắt siết chặt lấy tay ông từ nãy đến giờ.
"Chúng ta đi vào thôi, em sẽ dẫn tôi đi tham quan lâu đài chứ, Al?" Grinderson cười toe toét mặc cho Dumbledore giãy dụa mà lôi xềnh xệch ông lão vào trong.
Thế là dưới ánh mắt ngờ vực của các giáo sư và sự hưng phấn toàn thể học sinh tiệc tối cuối cùng cũng bắt đầu.
Các gia tinh đã trổ hết tài nghệ chuẩn bị một bàn tiệc ngon miệng và tràn đầy để chiêu đãi các vị khách quý.
Sau màn biểu diễn mãn nhãn hoành tráng giới thiệu bản thân của hai trường, những chàng trai và cô gái ngoại quốc được mời đến ngồi chung với các học sinh Hogwarts.
Durmstrang được an bài ở Slytherin còn Beauxbatons ngồi ở Ravenclaw.
"Xin lỗi, cậu là -Arry Potter phải không?" Vài nữ sinh Beauxbatons cùng đi đến chỗ Harry hưng phấn hỏi thăm bằng thứ tiếng Anh ngọng ngịu.
"Đúng vậy, xin hỏi các bạn là...?" Harry lịch sự gật đầu.
"Chúng ta đã từng gặp nhau, ở đêm chung kết Quidditch World Cup.
Chúng tôi còn chưa có cơ hội cám ơn cậu." Một cô gái tóc đỏ tiến lên nhiệt tình nói.
Lúc này Harry mới nhớ ra đây chính là mấy cô gái người Pháp cậu đã giúp đỡ ngày hôm đó.
"Đó là chuyện tôi phải làm.
Mọi người không cần như vậy." Cậu mỉm cười lắc đầu.
Các cô gái nhìn nhau đều ngay lập tức yêu mến quý ông nhỏ người Anh khiêm tốn và dễ mến này.
Bọn họ ngồi xuống bên cạnh Harry cùng nhau tán gẫu về những chuyện thú vị của lâu đài.
Harry rất phong độ kiên nhẫn tiếp chuyện, khi những nữ sinh Beauxbatons gặp khó khăn khi giao tiếp bằng tiếng Anh cậu rất săn sóc chuyển hẳn sang tiếng Pháp lưu loát nói chuyện vui vẻ với các cô.
Tiếng cười khúc khích như chuông bạc của các mỹ nhân làm cho mọi người chú ý.
Đám nhóc trong trường đều bắn ánh nhìn ngưỡng mộ pha lẫn tự hào về phía bàn dài Ravenclaw.
Trên bàn khách quý phía trên, các giáo sư phần nhiều là hãnh diện khi Hogwarts có một học trò xuất sắc như vậy.
"Đúng là một chàng trai đáng yêu." Bà Maxime nhướng mày mỉm cười đầy ẩn ý.
"Trò Potter, là một trong những học sinh tài năng nhất Hogwarts trong vài thập kỷ qua." Dumbledore vuốt râu hài lòng khoe khoang.
"Đáng tiếc còn nhỏ quá nếu không đã có thể xem xem chàng trai đáng yêu này tài năng thế nào rồi." Grinderson cầm ly rượu vang nhấp môi liếc về phía Harry.
"..." Dumbledore lườm ông ta cảnh cáo nhưng điều này lại làm Grinderson thích thú thay vì tức giận.
Lily nghiêng đầu sang phía chồng mình thì thầm, "Em nhận ra mấy cô ấy.
Thì ra đây là lý do thằng nhóc Harry nhà mình lại nói về chuyện thích người Pháp."
"Theo anh thấy thì Harry của chúng ta không phải sầu vì chuyện phải tìm ai đâu mà sẽ phải đau đầu vì quá nhiều sự lựa chọn." James hí hửng nói.
Lily bật cười rồi ngồi thẳng dậy, cô khẽ liếc về đầu bên kia của bàn ăn.
Người đàn ông áo đen vẫn như cũ bình thản trầm mặc dùng bữa không có bất cứ giao lưu gì với những người xung quanh.
Cô thu hồi ánh mắt chợt cảm thấy món canh cá mỹ vị trên bàn dường như cũng không còn ngon nữa.
Sau bữa tiệc tối vui vẻ, Dumbledore gõ đũa phép làm biến mất tất cả chén đĩa trên các dãy bàn.
Filch đẩy một cái rương lớn ra giữa đại sảnh.
Nắp rương tự động bật mở, từ bên trong từ từ nâng lên một cái cốc bằng gỗ thô sơ trông chẳng khác nào đồ bỏ đi.
Đột nhiên, từ trong lòng cốc phừng lên một ngọn lửa màu xanh trắng.
"Trong giải đấu Tam pháp thuật, mỗi trường sẽ chọn ra một nhà vô địch.
Nhà vô địch sẽ được chọn bởi một giám khảo công bằng nhất, Chiếc cốc lửa", Dumbledore giơ tay hướng về cái cốc bằng gỗ đang cháy.
"Bất kỳ ai muốn tự xưng là nhà vô địch phải viết rõ tên và trường của mình trên một tờ giấy da và thả vào cốc.
Những nhà vô địch tham vọng có hai mươi bốn giờ để đăng ký.
Tối mai, Halloween, chiếc cốc sẽ trả về tên của ba người mà nó đánh giá là xứng đáng nhất để đại diện cho trường học của họ.
Nó sẽ được đặt ở sảnh vào tối nay, nơi mở rộng cửa cho tất cả những người muốn cạnh tranh.
Nhưng...!bởi vì lịch sử chết chóc của giải đấu, Bộ pháp thuật các nước đã đề ra những biện pháp nhằm đảm bảo an toàn cho các nhà vô địch, trong đó chỉ những học trò đủ mười bảy tuổi trở lên mới được tham gia."
Dứt lời từng tiếng la ó vang lên ầm ĩ từ phía nhà Gryffindor.
"Cuối cùng, ta muốn cảnh cáo đến bất kỳ ai trong số các trò muốn thi đấu, rằng giải đấu này không hề đơn giản.
Một khi nhà vô địch đã được chọn bởi Chiếc cốc lửa, người đó có nghĩa vụ phải đi theo đến cùng.
Việc ghi tên trò bỏ vào cốc tạo thành một cam kết ràng buộc bởi ma thuật, một khi trở thành nhà vô địch thì không thể thay đổi.
Vì vậy, hãy hết sức chắc chắn rằng các trò đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thi đấu trước khi ghi tên mình vào Chiếc cốc.
Bây giờ, ta nghĩ đã có chút trễ rồi.
Chúc các trò ngủ ngon."
Đám học sinh tụm năm tụm ba vừa rời khỏi đại sảnh vừa hưng phấn bàn tán về những lời hiệu trưởng vừa nói.
Harry liếc nhìn chiếc cốc đang bùng lên ngọn lửa xanh lam rực rỡ, cậu có cảm giác cậu sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị bắt buộc phải tham gia vào cái cuộc thi này dù cho Barty Crouch Junior đã không còn tồn tại đi nữa.
Nếu đã vậy thì cậu cũng không muốn đội thêm cái nồi gian lận để được tham gia như lần trước đâu.
Harry quay bước đổi hướng sang dãy phòng nghỉ của người trong ban tổ chức cuộc thi.
"Ngài Black" Harry lên tiếng gọi.
"Có chuyện gì thế?" Sirius dừng chân nhìn Harry.
"Tôi có thể nhờ ngài một việc quá đáng không?" Cậu lễ phép hỏi.
"Đừng có gọi cái gì mà ngài nghe chẳng quen gì hết.
Cứ gọi tôi là Sirius như Harry đi." Sirius gãi đầu nói, y đã muốn làm hòa với Harry từ lâu bây giờ vừa vặn có cơ hội.
"Được, Sirius." Harry mỉm cười có chút xúc động lập lại xưng hô từ lâu cậu đã không được gọi.
"Chuyện quá đáng nhóc muốn nhờ tôi là gì?" Sirius hỏi.
Harry nhếch môi cười, "Nhờ chú...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook