Hpdrahar Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược
-
5: Em Muốn Ở Cùng Anh
Hermoine đến gần bọn họ trong khi Draco đang dần mất kiên nhẫn với việc thử nói tên các loại kẹo khác nhau với bức tượng sư tử đá trước văn phòng hiệu trưởng, cố gắng tìm ra mật khẩu chính xác.
Harry vòng tay ôm cổ hắn và trò chuyện với Blaise qua vai như "Kẹo Gremlin Bounce là gì", thoáng thấy cô qua khóe mắt, và vô thức cuộn tròn trong vòng tay của Draco.
Ron tóc đỏ gần như nhảy dựng lên.
Nhưng dường như cậu ta đã được cảnh báo từ trước ở một mức độ đáng kể, nên chỉ tức giận nắm chặt tay nhưng không nói gì.
Hermoine tiến về phía trước và chào bọn Draco bằng một giọng điệu thờ ơ.
"Chào, Malfoy.
Xin chào, Zabini."
Không ngạc nhiên như Blaise, Draco nhướng mày khi thấy Granger đang chào hỏi hai học sinh nhà Slytherin một cách thân thiện.
Xét theo tình hình hiện tại, tiến bộ như vậy cũng coi như không tệ.
"Granger." Hắn nói, không thân mật nhưng ít nhất là không ăn miếng trả miếng như trước kia.
Draco đưa tay ra khẽ vỗ nhè nhẹ vào đầu Harry – người đang vùi mặt vào cổ hắn hệt như một con đà điểu – khích lệ cậu cố gắng ngẩng đầu lên để đối mắt với cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor.
Harry nắm lấy vạt áo phía trước của Draco, đan hai bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt trông tròn vo như một quả bóng, ngẩng mặt lên một cách thận trọng nhìn hai người vừa xuất hiện, và chớp chớp đôi mắt xanh lục trong sự bối rối.
Cô phù thuỷ nhà Gryffindor khẽ vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của mình và gật đầu đầy biết ơn với Slytherin tóc bạch kim, hắn chỉ khịt mũi và nhướng mày như một lời đáp lại.
Hermione buộc bản thân coi hành động đó là sự ngại ngùng của Malfoy, và thay vì tung ra một cú đấm, cô lại nở một nụ cười dịu dàng khiến da đầu của hai Slytherin tê dại.
May mắn thay, cô đã nhanh chóng chuyển ánh mắt dịu dàng của mình sang Harry, người đang nhìn cô: "Chào, Harry.
Ngày hôm nay của em thế nào?"
"Vâng, chào chị."
Harry gật đầu trả lời, cắn chặt môi dưới một cách lo lắng, trong đôi mắt có một tầng hơi nước mỏng.
Lại rơi vào một khoảng im lặng.
"Harry, bồ..."
Ron tiến lên một bước như thể muốn nói điều gì đó, nhưng Hermione đưa tay ra và ngăn cậu lại.
Cô lấy ra một cặp kính từ trong túi áo chùng - với một vết nứt rõ ràng trên thấu kính bên trái – là cặp kính đã rơi trong lớp Độc dược hôm đó.
Harry khẽ rùng mình một chút, và cố gắng không nhìn đi chỗ khác, nhưng cơ thể cậu đã nghiêng về phía Draco trong vô thức.
"Em xin lỗi, thưa chị, em không cố ý làm hỏng nó..."
"Làm hỏng?" Hermione cười vui vẻ, có chút tinh quái, cô rút đũa phép ra chỉ vào cặp kính, sau một tiếng "Chữa lành", vết nứt trên cặp kính đã hoàn toàn biến mất trong những âm thanh ma sát rất nhỏ.
Sau đó, cô ấy quay sang Harry và chớp mắt, "Tại sao chị không phát hiện ra điều đó nhỉ?"
Harry bé bỏng mở to mắt, hoàn toàn bị sự việc vừa rồi thu hút sự chú ý, và nỗi sợ trong lòng đã bị cậu quẳng vào trong xó.
Cậu đưa tay cầm lấy chiếc kính mới sửa.
"Wow ~ điều này thật tuyệt!"
Hermione nở một nụ cười đầy tự tin và vui vẻ, lông mày hơi nhướng và cái cằm cũng hơi hếch lên, cô giơ cao cây đũa phép như thể đang cầm quyền trượng của nữ hoàng.
Còn đôi mắt thì chắc chắn là đầy ánh sáng chính nghĩa.
Hermione – người cũng tới từ thế giới Muggle – biết quá rõ cách làm sao để gây ấn tượng với một cậu bé.
Và sự thực là bây giờ, đôi mắt của Harry đang tỏa sáng lấp lánh khi nhìn cô nàng.
Draco có chút không vui, hắn phớt lờ hai học sinh nhà Gryffindor, quay lại với công việc đoán mật khẩu văn phòng hiệu trưởng.
Hắn hứa sẽ có một cuộc trò chuyện với bọn họ, nhưng tiền đề là bọn họ phải gặp Dumbledore trước đã.
"Mày cũng sẽ đi gặp Dumbledore à, chồn đỏ?"
Draco nhướng mày, khinh bỉ nhiìn Weasley tóc đỏ rồi tiếp tục nghĩ ra vài loại đồ ngọt nữa.
Ron đang định trả đũa thì bị Hermione thúc cù chỏ một cách bất ngờ, chốc chốc lại rên rỉ và cúi gập người ôm bụng.
"Tôi nghĩ, có lẽ cậu có thể đến gặp Hiệu trưởng Dumbledore một mình, Malfoy?"
Hermione cố nén cười khi nhìn thấy Slytherin tóc bạch kim cau mày lườm mình và cô ngập ngừng lặp lại, với giọng điệu chân thành nhất có thể.
"Ý tôi là, Harry có thể ở lại với chúng tôi trong khi cậu đến gặp Hiệu trưởng Dumbledore...!ồ, đừng nhìn chằm chằm vào tôi, cậu biết đấy, có thể có gì đó sẽ xảy ra...!không tiện lắm."
Harry nói trước khi Draco kịp hành động – cậu vòng tay qua cổ hắn, tỏ ý từ chối rõ ràng.
Cảm thấy Draco vỗ nhẹ vào lưng mình, Harry vùi đầu vào chiếc cổ thơm tho của hắn và nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Em muốn ở cùng anh, Draco."
Blaise, người đang đứng phía sau, ho khù khụ một cách khoa trương và cười khúc khích.
Harry trừng mắt nhìn cậu với đôi má phồng lên, rồi nhanh chóng ngửa người ra sau, xoay qua xoay lại vài lần, làm ầm lên.
"Ừm..." Draco cân nhắc và đưa ra một câu trả lời khiến Hermione không khỏi cảm thấy bất ngờ - ban đầu cô nàng đưa ra đề nghị nhưng vốn cũng không hy vọng gì nhiều "Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay." Harry ôm hắn chặt hơn khi nghe thấy câu đó, Draco đã phải kéo cậu bé đang vùi mặt vào cổ mình ra, hắn áp trán mình vào trán cậu – một hành động thân mật khiến Ron hét lên the thé, dỗ dành Harry với một giọng điệu dịu dàng "Nghe này, Harry, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng Dumbledore, ông cụ râu bạc ấy, để có thể tìm được, ờ, một số lời khuyên của ông ấy." Hắn nháy mắt với Harry, cố gắng khơi gợi sự tò mò của cậu bé, "Trong lúc ấy, em có thể nói chuyện với cô Granger, hay với tên nghèo tóc đỏ...!ý tôi là cậu Weasley, hay có thể thực hiện một cuộc phiêu lưu thú vị đến một số nới trong lâu đài."
Harry cúi đầu và nghịch kính, có vẻ miễn cưỡng.
Đối với một đứa trẻ dính người như thế này, Draco nghĩ hắn sẽ cảm thấy cáu kỉnh, nhưng sự thật thì trong lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn.
Thứ nhỏ bé mềm yếu này không muốn rời khỏi khỏi hắn dù chỉ là trong chốc lát, và yếu ớt chống lại ý muốn của hắn chỉ để tranh giành quyền được ở lại bên hắn.
Draco liếc nhìn Blaise qua khóe mắt, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười toan tính "Và tôi nghĩ Blaise sẽ rất vui khi được đi cùng em."
"Này, tôi không..." Lời phàn nàn của Blaise bị nuốt chửng dưới cái nhìn dò hỏi của Harry.
Cậu ta bất lực vò đầu bứt tóc, lùi lại một bước, đặt tay lên ngực và cúi chào một cách điệu nghệ mà khoa trương, "Được rồi, được rồi, người hầu trung thành của anh, Blaise Zabini luôn sẵn lòng phục vụ ngài, hoàng tử bé đáng kính của tôi."
Harry cười khúc khích với Blaise, ngay cả Hermoine và Ron cũng không thể ngậm miệng.
Draco hài lòng gật đầu, cúi người nhẹ nhàng đặt Harry xuống, cậu lại đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn.
"Harry?"
"Em không đi đâu, Draco," cậu bé ủ rũ nói "Em sẽ nghe lời anh.
Em sẽ không cản trở cuộc gặp của anh với Hiệu trưởng, và em sẽ nói chuyện vui vẻ với chị Granger và anh Weasley.
"
Draco nhướng mày.
Harry là một đứa trẻ thực sự thông minh, và chỉ qua vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi, em đã hoàn toàn nắm được mục đích của hắn.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, cậu bé đã buông tay khỏi cổ hắn và tặng cho hắn một viên kẹo ngọt ngào.
"Nhưng em không muốn đi phiêu lưu, em muốn ở lại đây và đợi anh.
Như vậy thì, người đầu tiên anh nhìn thấy khi anh bước ra ngoài sẽ là em."
Câu nói này của Harry giống như một sự tuyên bố độc quyền với Draco, cậu không nói "những người đầu tiên nhìn thấy anh" mà lại nói "người đầu tiên nhìn thấy anh".
Đầu óc Draco có chút choáng váng, tầm mắt có chút mờ mịt, lúc hắn đứng lên đầu óc vẫn còn choáng váng.
Mặc dù vậy, hắn vẫn lờ mờ nhận ra rằng mình dường như, hay nói đúng hơn là thực sự, đã bị chìm đắm trong đôi mắt lục bảo trong veo ấy.
Hắn bước đến bến bức tượng trước văn phòng hiệu trưởng với đôi chút run rẩy.
A, làm gì đây, kẹo, kẹo gì.
Hermoine nói vọng đến từ sau lưng hắn "Mật khẩu là Trận chiến giữa Thiên đường và Con người."
Draco lặp lại một cách gần như máy móc.
Bức tượng hơi di chuyển, và chiếc cầu thang xoắn ốc hướng lên trên hiện ra.
Trời và người giao chiến...!Hắn chợt cười nhạt.
Cái ông già chết tiệt này.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook