Hp Ta Là Duy Nhất
-
Chương 12: Gặp người nhà (Harry)
Harry ở nhà cũ Black đến nay đã hơn một tuần, cậu sử dụng vận tốc ánh sáng làm xong bài tập hè. Kỳ thật không phải vì cậu cao siêu gì, mà là bài tập của năm nhất tương đối đơn giản. Khi cậu nói với Sirius mình đã hoàn thành bài tập, khuôn mặt của chú ấy lộ rõ vẻ không thể tin được.
"Không nên nói dối đâu cháu yêu, hồi nhỏ chú và ba cháu cũng đã nói như thế với ba mẹ để được đi chơi." Sirius một bên đọc báo nói tiếp: "Và đương nhiên, một ngày trước khi khai giảng bọn chú đã phải hối hận."
Phải tới khi Harry lấy bài tập của mình cho Sirius kiểm tra, Sirius mới không thể không thừa nhận rằng: "Harry, con được di truyền sự thông minh của mẹ con a!"
Harry cất bài tập hè, hỏi: "Sirius, chú muốn đi làm sao?"
Sirius: "Đương nhiên, dù sao ở nhà không cũng rất chán. Remus vừa giới thiệu cho chú chức vụ Thần sáng. Trước kia chú và ba cháu cũng có ước mơ trở thành thần sáng, cùng nhau đi bắt kẻ xấu. Kết quả ba cháu thì...còn chú lãng phí hơn mười năm,ha ha."
"Vậy, cháu có thể sang nhà bạn học chơi không?"
"Đương nhiên, dù sao cháu cũng đã hoàn thành bài tập rồi mà. Với lại cháu cũng nên có thời gian giải trí."
Harry trở về phòng mình, tìm tới lồng của Hedwig, "Hedwig cậu có thể gửi thư tới chỗ này cho tớ không?"
Hedwig hưng phấn kêu lên một tiếng.
Harry lấy một tấm da dê và bút lông chim bắt đầu viết thư, nội dung đại khái là đã làm xong bài tập và được Sirius đồng ý, kêu Draco có thể tới đón mình vân vân. Sau đó cột thư lên chân Hedwig: "Mau đi đi."
Hedwig mổ nhẹ vào tay Harry tỏ vẻ đã rõ, liền giương cánh bay khỏi nhà cũ Black.
Vài trờ trôi qua, Harry đang rửa sạch lồng chim cho Hedwig, đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống tiếng nổ ngoài cửa sổ.
Cậu đẩy cửa sổ liền thấy Draco đứng ở phía dưới đang vẫy tay. Bên cạnh như cũ vẫn là Dobby: "Đầu sẹo, tôi tới đón cậu!"
"Cậu không thể dịch chuyển lên đây sao? Tôi không muốn phải lết xuống lầu đâu." Harry oán giận nói.
Draco thở dài nói: "Tôi cũng muốn a, nhưng cha đỡ đầu của cậu có yểm bùa cấm Độn thổ. Tôi không lên được."
Sirius này bảo vệ cậu cũng nghiêm ngặt thật a. Harry nghĩ thầm.
"Tôi lập tức xuống dưới ngay." Harry nói lớn.
"Chúng ta sẽ đi tới nhà cậu bằng phép độn thổ của Dobby hả?"
"Đứng vậy." Draco vươn tay nắm lấy bàn tay của Harry nói, "Cứu thế chủ nên nắm chặt lấy tay của tôi a~"
Harry đem bàn tay của mình đặt lên cánh tay Draco, sau đó vang một tiếng, bọn họ liền biến mất. May mắn, không có Muggle nào vô tình đi lạc thấy hành vi này của bọn họ.
"Chủ nhân, đã tới trang viên Malfoy." Lại trải qua một trận mua may quay cuồng, Harry và Draco cũng đặt chân đến nhà Malfoy. Cậu chưa từng ghé thăm trang viên Malfoy vào ban ngày. Lần trước đi vào đây là vì cây đũa phép của Draco.
"Thì ra cũng có lúc trang viên Malfoy trông thật đẹp a." Harry không tiếc lời cảm thán nói.
"Người nhà bọn tôi tính thẩm mỹ đều tương đối cao." Draco đã đuổi Dobby đi nói với cha mẹ rằng nhà mình có khách ghé thăm, "Nếu đất ở đây quá xấu, bọn tôi đã sớm chuyển nhà rồi."
Draco mở cửa chính chuẩn bị đi vào, thấy Harry vẫn đứng ngây ngốc như cũ liền hỏi: "Harry, làm sao vậy?"
"Này, gia tốc thuần huyết các cậu có tập tục nào đặc biệt không a?" Harry một bên, một bên cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình.
"Không có?" Draco lắc đầu, "Thật ra gia đình thuần huyết với gia đình bình thường cũng không có gì khác nhau. Nếu có thì chỉ có một là bối phận quan hệ dây mơ rễ má tương đối phức tạp."
"Tôi cảm thấy một cổ, à không chính xác là hai cổ hàn khí vô cùng đáng sợ nhắm thẳng vào tôi a." Harry nói.
Draco: "?"
Harry: "Cảm giác này...giống như ba mẹ cậu đang soi mói tôi vậy."
"A, ra là cái này." Draco đi đến trước mặt Harry, vỗ vỗ bờ vai cậu, "Không sao, đừng sợ có tôi ở đây cùng cậu."
"Được." Harry nhìn vào đôi mắt mày xám tro của hắn gật đầu.
"Vị này là Potter tiên sinh?" Gia chủ Malfoy không mấy hữu hảo lên tiếng chào hỏi Harry, "Vết sẹo của ngài cũng thực loá mắt."
Harry vội vàng dùng tay kéo mái tóc che khuất vết sẹo của mình.
"Draco, đây là người khách quý mà con muốn dẫn về nhà?" Lucius quay người chất vấn Draco.
"Đúng vậy, thưa cha." Malfoy với gương mặt không nhìn ra được cảm xúc nói.
Khuôn mặt Lucius lúc này trông vô cùng đáng sợ, toàn bộ cơ bắp vẫn đang run rẩy, giống một quả bom nổ chậm. Nhưng vì bảo vệ hình tương mà cố gắng kìm chế cảm xúc.
"Dobby! Ra tiếp khách!" Lucius gọi Dobby tới, đối với Harry hung tợn nói, "Dobby sẽ dẫn ngài tham quan phòng khách, tôi hiện tại muốn cùng phu nhân của mình hỏi Draco một vài vấn đề."
Vì thế xảy ra việc Draco nghiêng mình kính cẩn ngân đón cha mẹ mình nước miếng đang bay tứ tung, còn Harry và Dobby thì tham quan phòng khách.
Kết quả vừa vào phòng khách lại thấy——
"Giáo sư Snape?"
"Potter?"
"Sao lại là trò?"
"Con còn muốn hỏi sao người lại ở đây."
Tuy nói cậu và Snape không còn địch ý gì với nhau, nhưng đang trong kỳ nghỉ lại bắt gặp được giáo sư thì chẳng có học sinh nào nghĩ tới. Đặc biệt là thời điểm mình đi chơi, kia cũng thật quá xấu hổ.
Nhưng trong kỳ nghỉ, giáo sư lại càng không hy vọng rằng chính mình ghé thăm nhà bạn tốt lại trùng hợp gặp được học sinh của mình, thật mất mặt.
Vì thế Harry cùng Snape cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau liên tục hơn hai phút, cuối cùng bầu không khí kỳ quái này được đánh vỡ bởi Dobby.
"Các vị, Dobby có làm ít đồ ngọt. Chủ nhân hy vọng hai vị có thể nếm thử." Dobby nâng chiếc mâm lớn trên tay đi tới. Một cái để trước mặt Snape, cái còn lại đặt trước mặt Harry.
"Ngài Potter." Dobby đưa điểm tâm cho xong vẫn chưa tránh ra, "Hiện tại chủ nhân đối với tiểu chủ nhân thực sự đang rất tức giận. Trước kia chủ nhân đánh Dobby cũng chưa từng tức giận như vậy."
"Tôi đoán chuyện này có liên quan tới tôi." Harry nghe Dobby nói Draco vì cậu mà bị cha mắng, cảm giác ăn điểm tâm cũng mất sạch. Cho dù Dobby nướng bánh quy thực sự rất ngon. Ngay cả giáo sư Snape vốn không ưa điểm tâm ngọt cũng vừa ăn vừa xem sách về nghệ thuật hắc ám.
"Đúng vậy ngài Harry Potter, tôi có nghe thấy tên của ngài Harry Potter. Dobby cảm thấy chủ nhân không mấy ưa thích ngài." Dobby nói xong đột nhiên điên cuồng đập đầu vào tường, "Dobby hue, Dobby thật hư!"
"Không có việc gì, Potter. Cứ kệ nó." Giáo sư Snape nhìn thoáng qua Dobby nói, "Gia tinh nuôi trong nhà đều như vậy."
Dobby liên tục đập đầu vào tường hơn một phút, lúc sau nó lung lay nói: "Chủ nhân kêu Dobby chuẩn bị bữa tối. Dobby xin lỗi không tiếp được." Dobby búng tay một cái liền biến mất không thấy đâu.
"Mau, ăn, cơm." Mười phút sau Lucius đi và phòng khách gằn từng chữ một mà kêu hai người xuống nhà ăn dùng bữa. Harry cảm giác ánh mắt Lucius nhìn mình như muốn nói: "Nếu không phải giết người là phạm pháp, lão tử đã sớm đem người Avada!"
"Đi" Snape đóng quyển sách kia lại rồi đứng dậy. Không biết có phải vì không ở trường học hay không, hắn thay vì mặc bộ quần áo phù thuỷ cầu kỳ đổi thành một bộ đồ nhẹ nhàng nhưng đều là màu đen. Harry đoán vì cái gì nãy giờ cậu không chú ý tới Snape mặc bộ đồ khác. Cậu đã từng cùng Hermione và Ron suy đoán rằng Snape chỉ có một bộ quần áo. Xem ra chỉ là ngày thường hắn không mặc tới mà thôi.
"Tôi đến ngày." Harry nói.
Cậu tiến vào nhà ăn liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Draco, liền thấy hắn ta đang ngồi trên bàn ăn hướng cậu vẫy tay. Harry ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Nhưng hành vi này khiến cho Lucius tức giận. Bất quá Narcissa lại không có phản ứng gì chỉ lo lắng nhìn Draco và Harry, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi.
Bữa cơm quá nặng nề. Từ lúc bắt đầu rồi đến khi kết thúc chỉ có một từ đó là nặng nề. Nguyên nhân là từ lúc bắt đầu Lucius vẫn luôn hung tợ trừng mắt với Harry, làm cậu ăn cũng không dám ăn nhiều, không dám nói lấy một câu. Nhưng ngồi cạnh Draco khiến cậu cảm thấy an toàn, giống như khi có gió to chim nhỏ đã trởi về tổ chim ấm áp của mình, khi tuyết rơi có một lò sưỡi đầy củi lửa.
"Draco, Dobby, tiễn khách!" Ăn xong cơm chiều, Lucius không nghĩ sẽ cho Harry ở lại một khắc nào cả.
Sau khi rời đi, Harry không những oán giận nói: "Draco, cậu làm thế nào mà vẫn sống tốt trong hoàn cảnh như vậy a?"
"Tôi cũng cảm thấy mình sống sót được đúng là một kỳ tích."
Hắn và cậu đi theo Dobby đến sau nhà cũ Black, Draco kéo Harry lại nói: "Cái đó, Harry tôi có chuyện cần nói."
"?" Harry khó hiểu nhìn Draco, hắn có gì để nói với cậu sao?
Draco kéo Harry vào gần rừng cây, để lại Dobby canh giữ bên ngoài.
"Draco, cậu muốn nói gì với tôi a?"
"Harry, quan hệ của chúng ta là gì?" Draco hỏi.
"Bạn bè? Anh em?" Harry suy đoán nói.
"Cậu có thể tiếp thu được việc mối quan hệ của chúng ta trên tình cảm bạn bè một chút?"
"Ý cậu là gì? Cậu muốn nói là cậu muốn tôi và cậu làm anh em?"
Harry ở phương diện nào đó thật thông minh, nhưng cũng thật trì độn.
"Tôi..." Draco không thể nói lên lời bất cứ là câu gì.
"A!"
Draco trực tiếp hôn lên môi Harry. Cậu hoảng sợ muốn đẩy Draco ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt, vô luận không thể tránh thoát.
Harry bị cưỡng hôn đến chảy nước mặt, đời này căn bản chưa từng có ai dám làm vậy với cậu. Hơn nữa cậu cũng khôn nghĩ tới đời này cậu lại đi hôn một người con trai. Hơn nữa lại còn là Draco.
Draco dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa sau ót của Harry, một tay khác lại sờ loạn trên người cậu: "Bảo bối, eo rất thon nha~"
"Ai là bảo b-...!" Harry vừa định phản bác lại liền bị Draco cưỡng hôn lần nữa.
"Harry, em thơn quá a." Draco úp mặt vào cổ Hary nói.
"..."
"Thực xin lỗi. Hôm nay tôi thất lễ rồi." Draco nhẹ nhàng vuốt má Harry, đem cậu ôn chặt trong lòng ngực.
"Không có việc gì." Harry có cảm giác ở trong lòng Draco thật sự ấm áp, liền vòng tay ôm eo hắn.
Draco nói: "Em sẽ đồng ý chứ?"
Harry: "Đồng ý cái gì?"
Draco hôn nhẹ lên trán Harry nói: "Tôi từng rất yêu em, nhưng cho rằng đều là tình cảm nhất thời. Bất quá lúc này đây tôi biết rằng tôi thật sự thích em, tôi không nghĩ chỉ chơi đùa em, tôi muốn bảo vệ em, ôm em trong lòng ngực của tôi. Tôi không muốn em chịu bất cứ tổn thương nào. Harry, tôi yêu em."
Harry nói: "Em cũng rất thích anh, Draco. Anh đối với em rất tốt, em cảm thấy lựa chọn anh là một ý kiến sáng suốt."
"Cho nên em yêu, em sẽ đồng ý chứ?"
"Được, em đồng ý."
Đôi mắt mày xám của Draco nhìn vào đôi mắt xanh lục của Harry, cả hai nhìn nhau bật cười, rồi trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
============ Cũng lúc đó =============
Sirius một bên nghe điện thoại hỏi: "Malfoy ta hỏi người thật sự Harry đã về nhà sao!"
Lucius đầu dây bên kia đáp "Ta đảm bảo! Ta còn cho con trai ta tiễn Harry, hơn nữa hiện tại cả con trai và người hầu của ta đều không trở về, ta còn nghĩ ngươi mời bọn họ ở lại làm khách."
Sirius: "Ta nói cho ngươi biết, nếu hiện tại ta ra ngoài tìm Harry mà không thấy thằng bé đâu, hay thấy nó đang đứng một mình ở ven đường, ta sẽ cho cả nhà Malfoy các ngươi lãnh đủ."
Lucius: "Bọn ta gánh không nổi cái trách nhiệm này."
Rập.
Sirius quay về phòng lấy áo khoác mặc vào, thầm nghĩ: "Tối nhất là tên tiểu tử đầu vàng kia không dạy cục cưng của ta làm điều gì sai trái."
Lucius cũng huy động người đi tìm Draco, thầm nghĩ: "Tốt nhất là tên cứu thế chủ kia không đối với con trai ta có tâm tư bất chính nào."
Tác giả có lời muốn nói: Hai người còn trai thì hẹn hò, hai ông bố lại nhọc lòng không được, hahahahahaha quá chân thật.
"Không nên nói dối đâu cháu yêu, hồi nhỏ chú và ba cháu cũng đã nói như thế với ba mẹ để được đi chơi." Sirius một bên đọc báo nói tiếp: "Và đương nhiên, một ngày trước khi khai giảng bọn chú đã phải hối hận."
Phải tới khi Harry lấy bài tập của mình cho Sirius kiểm tra, Sirius mới không thể không thừa nhận rằng: "Harry, con được di truyền sự thông minh của mẹ con a!"
Harry cất bài tập hè, hỏi: "Sirius, chú muốn đi làm sao?"
Sirius: "Đương nhiên, dù sao ở nhà không cũng rất chán. Remus vừa giới thiệu cho chú chức vụ Thần sáng. Trước kia chú và ba cháu cũng có ước mơ trở thành thần sáng, cùng nhau đi bắt kẻ xấu. Kết quả ba cháu thì...còn chú lãng phí hơn mười năm,ha ha."
"Vậy, cháu có thể sang nhà bạn học chơi không?"
"Đương nhiên, dù sao cháu cũng đã hoàn thành bài tập rồi mà. Với lại cháu cũng nên có thời gian giải trí."
Harry trở về phòng mình, tìm tới lồng của Hedwig, "Hedwig cậu có thể gửi thư tới chỗ này cho tớ không?"
Hedwig hưng phấn kêu lên một tiếng.
Harry lấy một tấm da dê và bút lông chim bắt đầu viết thư, nội dung đại khái là đã làm xong bài tập và được Sirius đồng ý, kêu Draco có thể tới đón mình vân vân. Sau đó cột thư lên chân Hedwig: "Mau đi đi."
Hedwig mổ nhẹ vào tay Harry tỏ vẻ đã rõ, liền giương cánh bay khỏi nhà cũ Black.
Vài trờ trôi qua, Harry đang rửa sạch lồng chim cho Hedwig, đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống tiếng nổ ngoài cửa sổ.
Cậu đẩy cửa sổ liền thấy Draco đứng ở phía dưới đang vẫy tay. Bên cạnh như cũ vẫn là Dobby: "Đầu sẹo, tôi tới đón cậu!"
"Cậu không thể dịch chuyển lên đây sao? Tôi không muốn phải lết xuống lầu đâu." Harry oán giận nói.
Draco thở dài nói: "Tôi cũng muốn a, nhưng cha đỡ đầu của cậu có yểm bùa cấm Độn thổ. Tôi không lên được."
Sirius này bảo vệ cậu cũng nghiêm ngặt thật a. Harry nghĩ thầm.
"Tôi lập tức xuống dưới ngay." Harry nói lớn.
"Chúng ta sẽ đi tới nhà cậu bằng phép độn thổ của Dobby hả?"
"Đứng vậy." Draco vươn tay nắm lấy bàn tay của Harry nói, "Cứu thế chủ nên nắm chặt lấy tay của tôi a~"
Harry đem bàn tay của mình đặt lên cánh tay Draco, sau đó vang một tiếng, bọn họ liền biến mất. May mắn, không có Muggle nào vô tình đi lạc thấy hành vi này của bọn họ.
"Chủ nhân, đã tới trang viên Malfoy." Lại trải qua một trận mua may quay cuồng, Harry và Draco cũng đặt chân đến nhà Malfoy. Cậu chưa từng ghé thăm trang viên Malfoy vào ban ngày. Lần trước đi vào đây là vì cây đũa phép của Draco.
"Thì ra cũng có lúc trang viên Malfoy trông thật đẹp a." Harry không tiếc lời cảm thán nói.
"Người nhà bọn tôi tính thẩm mỹ đều tương đối cao." Draco đã đuổi Dobby đi nói với cha mẹ rằng nhà mình có khách ghé thăm, "Nếu đất ở đây quá xấu, bọn tôi đã sớm chuyển nhà rồi."
Draco mở cửa chính chuẩn bị đi vào, thấy Harry vẫn đứng ngây ngốc như cũ liền hỏi: "Harry, làm sao vậy?"
"Này, gia tốc thuần huyết các cậu có tập tục nào đặc biệt không a?" Harry một bên, một bên cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình.
"Không có?" Draco lắc đầu, "Thật ra gia đình thuần huyết với gia đình bình thường cũng không có gì khác nhau. Nếu có thì chỉ có một là bối phận quan hệ dây mơ rễ má tương đối phức tạp."
"Tôi cảm thấy một cổ, à không chính xác là hai cổ hàn khí vô cùng đáng sợ nhắm thẳng vào tôi a." Harry nói.
Draco: "?"
Harry: "Cảm giác này...giống như ba mẹ cậu đang soi mói tôi vậy."
"A, ra là cái này." Draco đi đến trước mặt Harry, vỗ vỗ bờ vai cậu, "Không sao, đừng sợ có tôi ở đây cùng cậu."
"Được." Harry nhìn vào đôi mắt mày xám tro của hắn gật đầu.
"Vị này là Potter tiên sinh?" Gia chủ Malfoy không mấy hữu hảo lên tiếng chào hỏi Harry, "Vết sẹo của ngài cũng thực loá mắt."
Harry vội vàng dùng tay kéo mái tóc che khuất vết sẹo của mình.
"Draco, đây là người khách quý mà con muốn dẫn về nhà?" Lucius quay người chất vấn Draco.
"Đúng vậy, thưa cha." Malfoy với gương mặt không nhìn ra được cảm xúc nói.
Khuôn mặt Lucius lúc này trông vô cùng đáng sợ, toàn bộ cơ bắp vẫn đang run rẩy, giống một quả bom nổ chậm. Nhưng vì bảo vệ hình tương mà cố gắng kìm chế cảm xúc.
"Dobby! Ra tiếp khách!" Lucius gọi Dobby tới, đối với Harry hung tợn nói, "Dobby sẽ dẫn ngài tham quan phòng khách, tôi hiện tại muốn cùng phu nhân của mình hỏi Draco một vài vấn đề."
Vì thế xảy ra việc Draco nghiêng mình kính cẩn ngân đón cha mẹ mình nước miếng đang bay tứ tung, còn Harry và Dobby thì tham quan phòng khách.
Kết quả vừa vào phòng khách lại thấy——
"Giáo sư Snape?"
"Potter?"
"Sao lại là trò?"
"Con còn muốn hỏi sao người lại ở đây."
Tuy nói cậu và Snape không còn địch ý gì với nhau, nhưng đang trong kỳ nghỉ lại bắt gặp được giáo sư thì chẳng có học sinh nào nghĩ tới. Đặc biệt là thời điểm mình đi chơi, kia cũng thật quá xấu hổ.
Nhưng trong kỳ nghỉ, giáo sư lại càng không hy vọng rằng chính mình ghé thăm nhà bạn tốt lại trùng hợp gặp được học sinh của mình, thật mất mặt.
Vì thế Harry cùng Snape cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau liên tục hơn hai phút, cuối cùng bầu không khí kỳ quái này được đánh vỡ bởi Dobby.
"Các vị, Dobby có làm ít đồ ngọt. Chủ nhân hy vọng hai vị có thể nếm thử." Dobby nâng chiếc mâm lớn trên tay đi tới. Một cái để trước mặt Snape, cái còn lại đặt trước mặt Harry.
"Ngài Potter." Dobby đưa điểm tâm cho xong vẫn chưa tránh ra, "Hiện tại chủ nhân đối với tiểu chủ nhân thực sự đang rất tức giận. Trước kia chủ nhân đánh Dobby cũng chưa từng tức giận như vậy."
"Tôi đoán chuyện này có liên quan tới tôi." Harry nghe Dobby nói Draco vì cậu mà bị cha mắng, cảm giác ăn điểm tâm cũng mất sạch. Cho dù Dobby nướng bánh quy thực sự rất ngon. Ngay cả giáo sư Snape vốn không ưa điểm tâm ngọt cũng vừa ăn vừa xem sách về nghệ thuật hắc ám.
"Đúng vậy ngài Harry Potter, tôi có nghe thấy tên của ngài Harry Potter. Dobby cảm thấy chủ nhân không mấy ưa thích ngài." Dobby nói xong đột nhiên điên cuồng đập đầu vào tường, "Dobby hue, Dobby thật hư!"
"Không có việc gì, Potter. Cứ kệ nó." Giáo sư Snape nhìn thoáng qua Dobby nói, "Gia tinh nuôi trong nhà đều như vậy."
Dobby liên tục đập đầu vào tường hơn một phút, lúc sau nó lung lay nói: "Chủ nhân kêu Dobby chuẩn bị bữa tối. Dobby xin lỗi không tiếp được." Dobby búng tay một cái liền biến mất không thấy đâu.
"Mau, ăn, cơm." Mười phút sau Lucius đi và phòng khách gằn từng chữ một mà kêu hai người xuống nhà ăn dùng bữa. Harry cảm giác ánh mắt Lucius nhìn mình như muốn nói: "Nếu không phải giết người là phạm pháp, lão tử đã sớm đem người Avada!"
"Đi" Snape đóng quyển sách kia lại rồi đứng dậy. Không biết có phải vì không ở trường học hay không, hắn thay vì mặc bộ quần áo phù thuỷ cầu kỳ đổi thành một bộ đồ nhẹ nhàng nhưng đều là màu đen. Harry đoán vì cái gì nãy giờ cậu không chú ý tới Snape mặc bộ đồ khác. Cậu đã từng cùng Hermione và Ron suy đoán rằng Snape chỉ có một bộ quần áo. Xem ra chỉ là ngày thường hắn không mặc tới mà thôi.
"Tôi đến ngày." Harry nói.
Cậu tiến vào nhà ăn liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Draco, liền thấy hắn ta đang ngồi trên bàn ăn hướng cậu vẫy tay. Harry ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Nhưng hành vi này khiến cho Lucius tức giận. Bất quá Narcissa lại không có phản ứng gì chỉ lo lắng nhìn Draco và Harry, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi.
Bữa cơm quá nặng nề. Từ lúc bắt đầu rồi đến khi kết thúc chỉ có một từ đó là nặng nề. Nguyên nhân là từ lúc bắt đầu Lucius vẫn luôn hung tợ trừng mắt với Harry, làm cậu ăn cũng không dám ăn nhiều, không dám nói lấy một câu. Nhưng ngồi cạnh Draco khiến cậu cảm thấy an toàn, giống như khi có gió to chim nhỏ đã trởi về tổ chim ấm áp của mình, khi tuyết rơi có một lò sưỡi đầy củi lửa.
"Draco, Dobby, tiễn khách!" Ăn xong cơm chiều, Lucius không nghĩ sẽ cho Harry ở lại một khắc nào cả.
Sau khi rời đi, Harry không những oán giận nói: "Draco, cậu làm thế nào mà vẫn sống tốt trong hoàn cảnh như vậy a?"
"Tôi cũng cảm thấy mình sống sót được đúng là một kỳ tích."
Hắn và cậu đi theo Dobby đến sau nhà cũ Black, Draco kéo Harry lại nói: "Cái đó, Harry tôi có chuyện cần nói."
"?" Harry khó hiểu nhìn Draco, hắn có gì để nói với cậu sao?
Draco kéo Harry vào gần rừng cây, để lại Dobby canh giữ bên ngoài.
"Draco, cậu muốn nói gì với tôi a?"
"Harry, quan hệ của chúng ta là gì?" Draco hỏi.
"Bạn bè? Anh em?" Harry suy đoán nói.
"Cậu có thể tiếp thu được việc mối quan hệ của chúng ta trên tình cảm bạn bè một chút?"
"Ý cậu là gì? Cậu muốn nói là cậu muốn tôi và cậu làm anh em?"
Harry ở phương diện nào đó thật thông minh, nhưng cũng thật trì độn.
"Tôi..." Draco không thể nói lên lời bất cứ là câu gì.
"A!"
Draco trực tiếp hôn lên môi Harry. Cậu hoảng sợ muốn đẩy Draco ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt, vô luận không thể tránh thoát.
Harry bị cưỡng hôn đến chảy nước mặt, đời này căn bản chưa từng có ai dám làm vậy với cậu. Hơn nữa cậu cũng khôn nghĩ tới đời này cậu lại đi hôn một người con trai. Hơn nữa lại còn là Draco.
Draco dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa sau ót của Harry, một tay khác lại sờ loạn trên người cậu: "Bảo bối, eo rất thon nha~"
"Ai là bảo b-...!" Harry vừa định phản bác lại liền bị Draco cưỡng hôn lần nữa.
"Harry, em thơn quá a." Draco úp mặt vào cổ Hary nói.
"..."
"Thực xin lỗi. Hôm nay tôi thất lễ rồi." Draco nhẹ nhàng vuốt má Harry, đem cậu ôn chặt trong lòng ngực.
"Không có việc gì." Harry có cảm giác ở trong lòng Draco thật sự ấm áp, liền vòng tay ôm eo hắn.
Draco nói: "Em sẽ đồng ý chứ?"
Harry: "Đồng ý cái gì?"
Draco hôn nhẹ lên trán Harry nói: "Tôi từng rất yêu em, nhưng cho rằng đều là tình cảm nhất thời. Bất quá lúc này đây tôi biết rằng tôi thật sự thích em, tôi không nghĩ chỉ chơi đùa em, tôi muốn bảo vệ em, ôm em trong lòng ngực của tôi. Tôi không muốn em chịu bất cứ tổn thương nào. Harry, tôi yêu em."
Harry nói: "Em cũng rất thích anh, Draco. Anh đối với em rất tốt, em cảm thấy lựa chọn anh là một ý kiến sáng suốt."
"Cho nên em yêu, em sẽ đồng ý chứ?"
"Được, em đồng ý."
Đôi mắt mày xám của Draco nhìn vào đôi mắt xanh lục của Harry, cả hai nhìn nhau bật cười, rồi trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
============ Cũng lúc đó =============
Sirius một bên nghe điện thoại hỏi: "Malfoy ta hỏi người thật sự Harry đã về nhà sao!"
Lucius đầu dây bên kia đáp "Ta đảm bảo! Ta còn cho con trai ta tiễn Harry, hơn nữa hiện tại cả con trai và người hầu của ta đều không trở về, ta còn nghĩ ngươi mời bọn họ ở lại làm khách."
Sirius: "Ta nói cho ngươi biết, nếu hiện tại ta ra ngoài tìm Harry mà không thấy thằng bé đâu, hay thấy nó đang đứng một mình ở ven đường, ta sẽ cho cả nhà Malfoy các ngươi lãnh đủ."
Lucius: "Bọn ta gánh không nổi cái trách nhiệm này."
Rập.
Sirius quay về phòng lấy áo khoác mặc vào, thầm nghĩ: "Tối nhất là tên tiểu tử đầu vàng kia không dạy cục cưng của ta làm điều gì sai trái."
Lucius cũng huy động người đi tìm Draco, thầm nghĩ: "Tốt nhất là tên cứu thế chủ kia không đối với con trai ta có tâm tư bất chính nào."
Tác giả có lời muốn nói: Hai người còn trai thì hẹn hò, hai ông bố lại nhọc lòng không được, hahahahahaha quá chân thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook