Hp Muốn Chết Không Muốn Sống
-
Chương 2
Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
- -------------------------
Sau khi tỉnh lại trong mơ mơ màng màng ý niệm đầu tiên của Harry dĩ nhiên là ——
Cậu thật sự, thật sự, thật sự rất muốn tắm một cái.
Mang theo lầy lội, bẩn thỉu trên người mà nằm ở trong chăn cảm giác thật là hỏng bét.
Chốc lát sau, cậu rốt cục chậm rãi nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lặng lẽ tiếp nhận hiện thực rằng Chúa tể Hắc ám cuối cùng vẫn là đánh ngất mình rồi tha đi, cùng lúc đó, cậu nhưng thật ra vì Chúa tể Hắc ám trong truyền thuyết dĩ nhiên để cho mình mang đống hỗn độn như vậy làm dơ chiếc giường thoạt nhìn còn thật sạch sẽ mà cảm thấy có chút kinh dị.
Được rồi, các phù thủy không tắm chỉ là vì dù sao bọn họ có thể dùng "Scourgify", biện pháp rất có năng suất cam đoan mình ngăn nắp sạch sẽ.
Bất quá cậu cảm thấy, như giáo sư Snape vậy, phỏng chừng ngay cả Scourgify cũng lười dùng...!
Harry đem suy nghĩ của mình càng chạy càng xa kéo lại, nhắc tới cũng kỳ quái, dưới loại tình huống này cậu thế nhưng một chút lo lắng sợ hãi cũng không có, dù sao cũng không phải chỉ là chết sao.
Cậu nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận ở trong đầu suy tư một phen, cho ra kết luận, lựa chọn lúc này của cậu hẳn là chỉ có hai cái.
Một là nghĩ mọi cách chạy trốn, một là nghĩ mọi cách (tiếp tục) tự sát.
Cậu cảm thấy nguyên nhân thật ra là rõ ràng —— ngoại trừ y muốn đối với mình tiến hành một ít dằn vặt cực kỳ tàn ác để thỏa mãn ham muốn cá nhân bản thân ra, cậu nghĩ không ra lý do gì khác sẽ làm Voldemort lưu lại mạng nhỏ của mình.
Cậu cũng không cho là ở tình huống trước mắt mình còn có khả năng phản kháng giết chết Voldemort, sáng tạo kỳ tích.
Dù sao, cậu sau khi tỉnh lại liền lập tức phát hiện ma lực trên người mình bị ràng buộc vô hình.
Cậu hiện tại giống như một Muggle yếu đuối vô lực vậy.
Tuy rằng không cách nào trả lời vấn đề vì sao cậu không bị giam ở trong địa lao đáng sợ âm trầm như trong dự đoán của cậu, mà là một gian phòng thoạt nhìn bình thường đến làm người ta nghi ngờ, thế nhưng nếu như nói so với trực tiếp giết chết, Chúa tể Hắc ám càng thích ung dung dằn vặt người, đáp án như vậy cũng là nói không thông được.
Nhưng mà, cậu sống đã đủ cực khổ, cậu cũng không hy vọng sau này trở nên càng thêm khổ cực.
Harry nhìn mấy cửa sổ sạch sẽ của căn phòng một chút, ngoại trừ giường hầu như không có đồ dùng trong nhà gì, ánh sáng không tính là quá tốt, thế nhưng tốt xấu gì cũng có cửa sổ.
Cậu nhéo tay một cái, đường nhìn dừng lại trên cửa sổ.
- ------------------------
Phía bắc trang viên Riddle, Voldemort nửa ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng của y.
Quỳ trước mặt y chính là Đuôi Trùn đang run run rẩy rẩy, cánh tay hắn đã được chữa trị tốt, thế nhưng diện mạo bởi vì nhiều năm qua đời sống con chuột vẫn có vẻ có chút chật vật cùng hèn mọn như trước.
Lúc này hắn đang báo cáo một vài sự vụ tình huống cần xử lý.
Nhìn ra được, Chúa tể Hắc ám đối với năng lực làm việc của hắn cũng không hài lòng, thế nhưng kẻ hầu khác nếu không phải có chức có thân phận cần phải đi duy trì, thì chính là đối với chuyện tình sắp tới không đủ lý giải.
Từ sau khi phục sinh tâm tình của Chúa tể Hắc ám vẫn luôn không tốt, điều này cũng làm cho tên Tử thần thực tử đê tiện này càng thêm khúm núm, rất sợ không cẩn thận sẽ dẫn tới một cái Crucio.
Đuôi Trùn sau khi Chúa tể Hắc ám phân phó đem cậu bé Potter an trí ở tại lầu bốn của phía Tây, mỗi tầng đều có pháp thuật giám hộ tương đối bền chắc, hơn nữa dược ràng buộc ma lực kia, hẳn là có thể cam đoan cậu bé kia sẽ không thoát khỏi tầm tay của bọn họ...!đi?
Hắn có chút hoang mang cùng thấp thỏm, hắn hoàn toàn không ngờ rằng chủ nhân sẽ tha cho cậu bé kia một mạng, nhưng mà, lo lắng chủ nhân mười mấy năm qua đối với cái tên Harry Potter này cừu hận ngày càng gia tăng, có thể một cái "Avada Kedavra" đơn giản quả thực khó có thể trút căm phẫn, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Xin lỗi Chân Nhồi Bông, xin lỗi Harry, thế nhưng, tôi không có nhiều lựa chọn nào khác, đây cũng chỉ có thể trách vận mệnh của người một nhà các người không tốt...!
Đuôi Trùn có chút khổ sở mà lặng lẽ nghĩ ở trong lòng.
(Ros: Nói thật chứ trong đám nhân vật phản diện tui không thích Peter cùng với Umbridge a~~ Một kẻ nhát gan bán đứng bạn bè cùng một kẻ lươn lẹo gió chiều nào theo chiều đó)
Đúng lúc này, một gia tinh đột nhiên rầm một tiếng xuất hiện ở trong phòng, đem người đàn ông thấp bé sợ hết hồn.
Voldemort nhíu nhíu mày, xem ra y cần cho gia tinh trong nhà này một ít răn dạy, giáo dục bọn họ không nên ở dưới tình huống chủ nhân chưa cho phép lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
"Tôn, tôn kính chủ nhân, cậu bé ở trên lầu phía Tây, cậu —— cậu ta —— "
Thằng nhóc Potter? Lời răn dạy chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chúa tể Hắc ám có loại dự cảm xấu, gia tinh giữa chừng dừng lại thở phì phò thật mạnh, y cư nhiên quỷ dị cảm nhận được vẻ khẩn trương.
"Cậu ta từ lầu bốn nhảy xuống!!!"
Trong phòng an tĩnh vài giây.
Đuôi Trùn vẻ mặt kinh hoảng, mở to hai mắt, run rẩy nhìn gia tinh, hầu như muốn khóc lên một chút, nhìn lại chủ nhân, gương mặt không biểu tình của y đen lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nghĩ mình cũng có thể nhảy xuống để trốn tránh lửa giận thì tương đối thích hợp —— lầu hai, hẳn là so với tư vị của Crucio dễ chịu hơn một chút.
Voldemort nheo mắt lại, căm tức cắn răng.
Cái Trường sinh linh giá này thật con mẹ nó không để cho người khác bớt lo!
"Nó còn sống không?"
"Chủ, chủ nhân, chắc là còn sống, chúng ta đem cậu ấy dời đến phòng hộ lý của trang viên!"
- ------------------------
Bên trong phòng hộ lý.
"Xem ra ngươi chán sống thật sự, Potter."
Voldemort nhìn cậu bé cả người là máu đang ở trên giường kia, lạnh lùng nói, thế nhưng không thể không nói, trong lòng ynhưng thật ra còn sinh ra một chút cảm giác không thể không bội phục.
Vốn cho là ràng buộc ma lực lại đem người nhốt tại căn phòng tầng bốn đã rất đảm bảo...!Nó đây đang làm cái trò gì chứ? Nỗ lực chạy trốn sao? Cũng quá ngu xuẩn đi.
Khi y bảo Đuôi Trùn chân tay luống cuống mà tiến hành trị liệu, thế nhưng hiển nhiên hiệu quả quá nhỏ, hắn cho tới bây giờ không phải là một phù thủy ma lực cường đại, càng không cần phải nói đến trình độ trị liệu vết thương.
Thời điểm Đuôi Trùn lần thứ tư niệm chú lại không phản ứng chút nào, Voldemort cảm giác mình đều nhìn không nổi, mặt mũi của Tử thần thực tử đều thật nhanh bị ném sạch...!
Chỉ thấy Chúa tể Hắc ám lấy ra đũa phép gỗ thủy tùng của y, hướng về vị trí lồng ngực của cậu bé thuận tay vẫy vẫy, đầu khớp xương vỡ vụn liền bắt đầu chậm rãi hợp lại, tuy rằng vết thương như vậy không có khả năng trong nháy mắt hoàn toàn chữa trị, thế nhưng chí ít không gây nguy hiểm cho sinh mệnh.
Y, chúa tể Voldemort, lần cuối đối với người khác sử dụng bùa chú trị liệu như vậy cũng đã là vài thập niên trước, đó là lúc phải tham gia một cuộc thi.
Mà bây giờ, lại phải đối với người mình rất căm hận dùng nó.
Tay nắm đũa phép của y đều tức giận đến có chút run rẩy, đương nhiên, đây cũng không ảnh hưởng đến hiệu dụng* của pháp thuật.
*hiệu lực và tác dụng
Mặc kệ thế nào, chí ít Harry hiện tại rốt cuộc có thể hít thở thông thuận một chút.
"...!Khụ, khụ..." Cậu bé từ từ nhắm hai mắt, vì từ trong thống khổ giải thoát mà không ngừng ho khan, thẳng đến lúc cậu rốt cuộc có thể bình thường mở miệng liền nói.
"Ta, ta thực sự không biết...!Thì ra người từ lầu bốn nhảy xuống là không chết được!"
"..." Voldemort cùng Đuôi Trùn đều duy trì trầm mặc, bao quát gia tinh ở một bên cũng giúp một tay.
"Tôi tận lực! Thực sự!"
Voldemort vốn là muốn trào phúng tiểu tử này lấy danh nghĩa tự sát nỗ lực quỷ kế chạy thục mạng, nhưng y dĩ nhiên không thể không thừa nhận, cậu bé tựa hồ là nghiêm túc.
—— Trường sinh linh giá của y, là nghiêm túc, muốn nhảy lầu tự sát.
"Chết giống như một Muggle? Quá ngu xuẩn."
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới cái này Harry càng giận...!
"Hắc, ngươi nghĩ rằng ta muốn? Còn không phải bởi vì ngươi lấy đi ma lực của ta! Còn không cho ta ra khỏi cửa!"
"..."
"Nếu như có thể ta đương nhiên càng thích Avada Kedavra không đau không dấu vết!"
Voldemort đem câu "Avada Kedavra không nhất định không để lại dấu vết, ngươi xem thử trên đầu ngươi là cái gì?" kia nuốt vào bụng.
Không, cái này sai, y là Chúa tể Hắc ám, không thể vì không giải thích được cho cái thằng nhãi ranh này mà bị kéo đến trên cùng một trục hoành*.
*ý nói là chỉ số IQ = 0
Mặt khác, y cũng không thể cho phép Trường sinh linh giá của mình (không biết vì sao) trăm phương ngàn kế mà muốn tự mình hại mình tự sát.
Mặc kệ thằng nhóc này có bao nhiêu khiến người ta chán ghét, nhưng nó thủy chung cất giữ linh hồn của chính mình, chết tiệt! Nó hẳn phải cẩn thận từng li từng tí bảo vệ tốt một mảnh linh hồn trân quý kia, đồng thời cảm động đến rơi nước mắt mà làm chính mình sống thật tốt!
Voldemort hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình phiền não do thằng nhỏ này làm ra.
"Harry James Potter, ngươi không thể dừng lại hành động tự sát ngu xuẩn sao?"
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Cậu bé nhăn mày, trả lời rất lưu loát.
"Nếu như ngươi tiếp tục cùng ta đối nghịch..." Voldemort dừng lại một chút, đột nhiên phát hiện mình hình như không thể nói "ta sẽ giết ngươi", dù sao, tên nhóc này căn bản cũng không sợ chết.
Y cũng nhíu nhíu mày, "Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết."
Nhưng mà, trên thực tế, cho dù ngoài miệng nói như vậy, y cũng biết mình sẽ không dễ dàng đối với Harry Potter sử dụng bùa chú Crucio, trời biết dằn vặt vô cùng thống khổ sẽ đối với thần trí của Trường sinh linh giá sản sinh dạng ảnh hưởng gì, dù sao ở trong lịch sử chưa bao giờ có Trường sinh linh giá từ nhân loại xuất hiện, nếu như dưới tình huống không biết mà dẫn đến ảnh hưởng và tác dụng không tốt đối với hồn phách của mình, vậy có hơi quá được một mất mười.
"Cho nên! Đây chính là đáp án!" Harry như là phát hiện cái gì sáng tỏ thông suốt, vui sướng mà nói, "Ngươi xem, ta biết ngươi phải dằn vặt ta, cho nên ta sớm tự sát, hy vọng mình chết dứt khoát một chút, cái này có gì khó hiểu sao?"
"..."
Môi của Voldemort mím thành một đường may.
"Ngươi cái tên tiểu quỷ thối này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lão già điên Dumbledore kia lẽ nào không giáo dục ngươi một ít các thứ tương tự như không phụ sứ mệnh, thề sống chết chống lại sao?"
Y rất vững tin lão già kia sẽ làm chuyện như vậy, ân cần giáo dục, truyền bá lý niệm chính nghĩa, chế tạo một vũ khí chính nghĩa, tượng trưng, hy vọng và vân vân.
Oh, dù sao cũng là cái gì buồn nôn thì lão già kia sẽ làm cái đó.
Harry không có lập tức phản bác, nằm ở trên giường nhúc nhích khó khăn cậu nhẹ nhàng xoay đầu, nhìn về phía Voldemort, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nghi hoặc.
"Ngươi rất mong đợi ta nói mấy thứ giống vậy?"
"Cái gì? Đương nhiên không."
"Vậy ngươi tại sao phải nói như vậy?"
"Là ta đang hỏi ngươi vấn đề này, thằng nhóc thối."
"Được rồi, thời điểm ta ở nghĩa trang đã nói qua, bởi vì ta bị gánh vác sứ mệnh đánh bại ngươi ——" Voldemort nghe thế, phát ra một tiếng hừ mũi khinh thường.
"Cho nên ta quá mệt mỏi, ta cảm thấy nếu ý nghĩa sống của ta chính là đánh bại ngươi, mà ngươi lại rất rõ ràng không phải là người ta có thể đơn giản đánh bại ——" Biểu tình người đàn ông tốt lên một chút.
"—— cái này đã nói lên ta không có ý nghĩa sống gì.
Như vậy, trước khi bị ngươi tàn nhẫn dằn vặt đến chết, ta cảm giác mình đến kết thúc chuyện này sẽ thích hợp hơn một chút, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Mắt Voldemort nhìn xuống cậu bé nằm ở trên giường trước mắt chỉ được mồm mép năng động kia, lập tức suy đoán tình huống.
Hiển nhiên, y không dự định nói cho cậu bé chuyện tình liên quan tới Trường sinh linh giá, cái này cơ bản có thể coi là bí mật rất quan trọng của y.
Thế nhưng y quả thực cũng không dự định dằn vặt, hoặc là sát hại tên nhóc này, mà y rành mạch từng câu, nếu trực tiếp làm ra cam đoan như vậy, đối phương không thể nào tin tưởng mình.
Y không thể không thừa nhận, nếu như không phải bởi vì y phát hiện chuyện Trường sinh linh giá này, y quả thực đại khái sẽ trực tiếp đem cậu giết chết, để cho kẻ phục tùng của y hiểu rằng tất cả chuyện phát sinh năm đó bất quá là một sai lầm trùng hợp nho nhỏ, cùng sức mạnh không có bất cứ quan hệ gì.
Vấn đề ở chỗ, y phải cho nam hài này có thể an phận thủ thường đợi, một người sợ chết khống chế rất dễ, thế nhưng một người tựa hồ đối với người đó cái chết một chút cũng không đáng sợ, y không biết có cái gì có thể để mình đem tên nhóc này khống chế thật tốt.
Chí ít hiện tại còn không biết.
Ánh mắt của y hướng về phía khác, suy tư mở miệng nói, "Ta nhớ rõ, ngươi có một cha đỡ đầu."
Lưng của Đuôi Trùn run một cái.
"Cái đó và Sirius có quan hệ gì?" Trên mặt Harry lộ ra một ít mê man.
Cậu cũng nhìn thấy Đuôi Trùn lui ở một bên hận không thể giả vờ mình không tồn tại, nói, "Đương nhiên, ta cũng hy vọng đem tên phản đồ này giao cho Bộ Pháp thuật, sau đó cha đỡ đầu ta liền tự do, thế nhưng, nếu hiện tại hắn ở trong phạm vi bảo hộ của ngươi, điều này hiển nhiên là rất khó mà làm được."
"Ta cho rằng, ngươi sẽ mong đợi cuộc sống tươi mới của ngươi và cha đỡ đầu.
Nếu như ngươi chết, hắn sẽ làm sao?"
Chúa tể Hắc ám cơ hồ là nhẫn nhịn đem câu hỏi buồn nôn đối với mình như vậy nói ra khỏi miệng.
Y rất am hiểu làm người khác khác đi tìm chết, nhưng lại không am hiểu khuyên người ta sống...!
"Nga, ngươi nói cái này à." Harry không chú ý tới đối phương không thoải mái, tiếp tục nói, "Ta nghĩ qua rồi, nhưng đầu tiên ngoại trừ phải trừ bỏ tội danh của chú ấy, ta còn cần đánh bại ngươi, còn muốn đánh tan toàn bộ thế lực của ngươi —— ta có lý do tin tưởng, lấy tính cách của Sirius, tuyệt đối sẽ vì cái chết của ta và cha mẹ ta dấn thân vào trận chiến đấu này.
Thế nhưng, trên thực tế, ta hy vọng hắn rời xa hết thảy."
Voldemort có chút hoang mang mà nhìn cậu.
Harry tiếp tục nói, thanh âm rất nhẹ, thế nhưng vẫn duy trì rõ ràng.
"Ngẫm lại đi, nhà của chúng ta thiếu hắn đã đủ nhiều.
Hắn vốn có thể làm một người giàu có vui vẻ, thiếu gia gia tộc Black không lo cơm áo gạo tiền, nhưng nhìn hiện tại? Thân rơi vào trong bi kịch của gia đình bạn thân, bị nhốt ở Azkaban nhiều năm như vậy, bụng đói kêu vang, quần áo không có." Harry lại một lần nữa khẽ đảo mắt nhìn về phía Đuôi Trùn.
"Không phải nói ta không hận ngươi, Peter, biết đâu ta sẽ nguyện ý đem nguyền rủa đáng sợ nhất ta học được ném tới trên người của ngươi, thế nhưng điều kiện tiên quyết ta sẽ không đối với ngươi làm ra hành động không có ý nghĩa gì, không để ý hậu quả làm một ít chuyện ngu xuẩn."
Thân thể Đuôi Trùn run rẩy, như trước không nói được một lời.
Cũng không biết là không biết nên nói cái gì cho phải, hay là xuất phát từ kiêng kỵ đối với Chúa tể Hắc ám.
"Nếu như ta chết, tài sản nhà Potter trong Gringotts ta sẽ để lại cho Sirius, lại nói tiếp, ta còn có một phần di chúc cùng di ngôn cặn kẽ, ở đó ta rất nghiêm túc nói cho hắn biết, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là muốn hắn cầm một khoản tiền này tới một quốc gia khác —— nước Mỹ, Pháp, nơi nào cũng tốt, cách nơi này thật xa, tốt nhất tìm một cô nàng kết hôn, trải qua cuộc sống của hắn cho thật tốt.
Sứ mệnh của ta vào ngày xuất hiện lời tiên tri kia liền được quyết định, thế nhưng đó cũng là của chính ta, nếu cha mẹ ta đã hi sinh cả mạng của hai người họ, ta không hy vọng lại thua thiệt bất kỳ kẻ nào."
"Về phần cùng cha đỡ đầu ở chung một chỗ có cuộc sống tốt đẹp tự do của hai người chúng ta, ta dĩ nhiên muốn —— ở trong mộng của ta.
Đáng tiếc ta là một người hiểu rõ thực tế vô cùng.
Ta sẽ không huyễn tưởng phù thủy hắc ám mạnh nhất trong truyền thuyết ngay cả một bùa chú tước vũ khí đều tránh không khỏi hoặc là thiện tâm mà buông tha ta và người ta để ý —— chớ suy nghĩ quá nhiều, bất quá bởi vì đó là một câu thần chú ta sử dụng thuần thục nhất mà thôi.
Trước đó, ta còn bị ngươi đuổi giết, sẽ liên lụy đến Sirius, đó cũng không phải sự tình ta hy vọng."
Voldemort vẫn an tĩnh nghe, nghe thiếu niên này lấy tâm tình thế nào đối với số mạng sắp đến của mình, cho đến giờ phút này, y mới trên cơ bản tin tưởng, Harry Potter thật là tự phát muốn chết, mà cũng không phải là âm mưu quỷ kế gì do Dumbledore an bài.
Nói thật ra, ý nghĩ kỳ lạ của tên nhóc này hầu như làm y cảm thấy có chút thú vị.
Y giết qua rất nhiều người, gặp qua vẻ mặt có sợ hãi hèn mọn, khóc cầu xin tha thứ của bọn họ, cũng đã gặp chiến sĩ hiên ngang lẫm liệt bi tráng liều chết, thậm chí còn có ý đồ cùng đến chỗ chết* —— đương nhiên cũng đều thất bại.
*aka thường hay thấy đồng vu quy tận
Nhưng cậu bé tóc đen mắt xanh biếc trước mặt này, cậu rõ ràng đối với cái chết của mình thấy rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ tựa lông hồng, nhưng dù đang chịu đựng sinh hoạt dưới áp lực tựa như thái sơn vẫn duy trì sinh hoạt đầy sức sống.
Cậu không chịu cùng mình quyết đấu, loại bướng bỉnh kỳ quái này giản đơn mà thuần túy đến thật giống như chỉ là thiếu niên phản nghịch bởi vì chán ghét, kiên quyết đem rau dưa trong sandwich lấy ra.
Cậu không sợ hãi tử vong không phải bởi vì cậu nhìn thấu nó, mà là bởi vì cậu không biết tại sao phải sống.
Hoang mang rồi lại kiên định, thấu triệt mà lại phức tạp.
Voldemort nhẹ nhàng cười ra tiếng."Thú vị, Potter, ngươi so với ta tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều."
Harry liếc mắt.
"Như vậy Chúa tể Voldemort thân mến, nghe xong tiếng lòng ta rồi, có thể cho ta chết an tĩnh tốt đẹp sao?"
Nụ cười của Chúa tể Voldemort lập tức biến mất.
- -----------------------
Lúc gia tinh lần thứ hai đem nước mắt nước mũi mà hồi báo tin tức cậu bé ở phía Tây không chịu ăn uống, Voldemort ý thức được sự tình so với y tưởng tượng còn cấp bách hơn nhiều.
Nhưng mà y mới vừa sống lại, sự tình trong tay cần giải quyết và xử lý thực sự nhiều lắm, nhiều lắm.
Làm sao trấn an tốt một Trường sinh linh giá vướng tay chân như vậy, y cần phải tính toán cho ra một lý do thật tốt.
Thế nhưng y trước hết cần để cho Harry Potter buông tha cái ý niệm tự sát ngu xuẩn trong đầu này.
Nên làm thế nào cho phải chứ...!
Nói thật, y rất am hiểu đầu độc nhân tâm, hoặc là cưỡng bức lợi dụng, thế nhưng hai thứ này hiện nay đối với Harry Potter mà nói đều cơ hồ là miễn dịch —— cậu không chỉ có thể lý giải từ lâu mà lại đầy đủ rằng mình là một người hư hỏng đến tận xương tủy thế nào, cũng không sợ bất cứ uy hiếp hoặc là bắt chẹt gì.
Theo đó, cậu không có bạn bè đặc biệt thân mật nào, người duy nhất để ý hiện tại đại khái chỉ còn lại có chó lớn họ Black kia cùng Dumbledore, mà hai người kia hiển nhiên cũng không phải loại người có thể đơn giản bắt được sau đó lấy đến uy hiếp tên nhóc đó.
Y thở dài một hơi thật sâu.
Nếu cứng rắn không được, vậy...!Lấy thân phận của Chúa tể Hắc ám, đối với y dùng đạo lý thuyết phục, chân tình làm cảm động.
Có thể thất bại đi.
Loại cảm giác thất bại này quả thực tựa như là bắt được một thanh thiếu niên phản nghịch không có cách nào đơn giản mà giết đi đành không biết phải làm như thế nào cho phải.
Merlin, y cho tới bây giờ không có đối phó qua thanh thiếu niên! Loại đối phó này thì có ý nghĩa gì chứ!
—— chợt, y nghĩ tới điều gì.
Y lập tức đem Đuôi Trùn triệu hoán vào phòng, phân phó nói: "Đi giúp ta đem Lucius gọi qua.
Cành nhanh càng tốt."
"Được, chủ nhân."
Mười phút sau.
Trên người Lucius còn mặc âu phục ba lớp*, tựa hồ mới từ trong sự vụ quan trọng gì đó thoát ra, sắc mặt có chút mờ mịt, hiển nhiên là bởi vì hắn đối với nguyên nhân Chúa tể Hắc ám lúc này đột nhiên triệu kiến hắn không có đầu mối, sau khi vào phòng hắn quỳ gối trước mặt của Chúa tể Hắc ám, "Chủ nhân.
Ngài triệu hoán bề tôi...!Là có chuyện gì khẩn yếu sao?"
*âu phục ba lớp bao gồm: áo sơ mi -> áo gile -> áo khoác vest
"Cũng không tính là đặc biệt quan trọng, thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể cung cấp một ít giúp đỡ, " Voldemort hài lòng liếc nhìn quý tộc tóc vàng, lười biếng nói, "Lucius, ta nhớ không lầm, ngươi có một con trai cũng khoảng mười mấy tuổi?"
Thân hình Lucius run lên, đột nhiên thần sắc có chút hoảng hốt, nhưng vẫn rất nhanh che giấu xuống phía dưới.
Hắn tận lực để cho thanh âm của mình vẫn duy trì bình tĩnh.
"...!Đúng vậy, chủ nhân, sau khai giảng Draco chính là học sinh năm năm của Hogwarts."
Voldemort cong lên khóe miệng, "Tốt.
Ta cần ngươi làm ít chuyện cho ta, hiện nay xem ra, người ta có thể dùng, chỉ có ngươi có kinh nghiệm nhất định trong vấn đề này."
"Bề tôi sẽ cố hết sức có thể, thưa chủ nhân." Lucius nuốt nước miếng một cái, nói, "Xin hỏi...!Cụ thể là vấn đề gì đây?"
"Vấn đề tâm lý phản nghịch của thiếu niên tuổi dậy thì."
← Chương trước: Chương 01←
→Chương sau: Chương 03→.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook