[Hp] Kết Thúc Luân Hồi
-
Quyển 1 - Chương 6: Quyển 1 - Chương 6
QUYỂN 01 CHƯƠNG 06
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
"... Xin lỗi, Albus, tôi nghĩ tôi không nghe rõ." Nhìn phù thủy già trước mặt tới bây giờ mình cũng không có cách nào nhìn thấu, Severus Snape có chút hoài nghi mình có minh mẫn hay không.
"Ta rất mừng vì thầy cuối cùng cũng đồng ý thừa kế nhà Prince, Severus." Vui sướng nháy mắt, hàm nghĩa trong mắt và trong miệng Albus Dumbledore hoàn toàn nhất trí, cụ đích xác rất cao hứng."Mặc dù ta lo lắng khi thầy nhận được mấy cuốn sách độc dược cổ xưa kia sẽ lại khiến thầy càng không nguyện ý rời khỏi nồi quặng, như vậy không tốt cho sức khỏe của thầy chút nào. Nhưng dù thế nào, thầy đã có một quan điểm dự định rõ ràng về tương lai, hiển nhiên."
Bị nửa câu sau của Dumbledore làm cho có hơi lúng túng, Snape không nguyện ý thừa nhận loại cảm giác được quan tâm này... cũng... không tệ, bởi vì y nghe hiểu thứ giấu diếm trong lời của Dumbledore —— phù thủy già hiển nhiên lo lắng mình sẽ vì Voldemort hoàn toàn thất bại mà đánh mất mục tiêu tồn tại. Đúng vậy, chính mình thật sự từng có mờ mịt như vậy, mặc dù rất ngắn. Lại nói tiếp, tựa hồ là vì một con Quỷ Khổng Lồ con chết tiệt không biết sống chết, có can đảm công bố muốn trả thù mình, chính mình vậy mà quên mất sự mờ mịt ban đầu, ngược lại bắt đầu nghĩ sau này nên sống ra sao. Nói thí dụ như phải làm cho Quỷ Khổng Lồ con không biết trời cao đất dày kia hiểu rõ cái gì gọi là trả thù, nói thí dụ như khiến Quỷ Khổng Lồ con kia hiểu rõ đối phương sỉ nhục món nợ hy sinh của Lily, lại ví như phải cùng Lucius giúp Slytherin trở về môi trường sinh tồn phải có.
"Ta đã già rồi, rất già." Đột ngột phát ra một câu cảm thán, ánh mắt xanh thẳm của Dumbledore nhìn về phía bầu trời sáng rỡ ngoài cửa sổ phòng làm việc, trên sân cỏ phía dưới chân trời, cụ biết, bọn nhỏ đều đang rất vui vẻ —— đã không còn uy hiếp của Tom, bọn nhỏ có thể an tâm đi học, chơi đùa ầm ĩ. "Đặc biệt sau khi đã hoàn toàn đánh bại Tom, ta cảm thấy mình đã cách tử vong rất gần."
Thật không ngờ phù thủy già lại đột nhiên ở trước mặt mình lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, nhưng không thể phủ nhận, Snape nhìn tóc và râu mép bạc trắng của đối phương —— Albus thực sự rất già. Đưa Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất vào Nurmengard, lại lãnh đạo hai lần chiến tranh với Chúa tể Hắc ám đời thứ hai, Gryffindor cơ trí đến mức dường như biến dị này từ đầu đến cuối đều đặt chính mình đứng trước giới phù thủy, dùng thân thể càng ngày càng già nua ngăn trở những mưa gió này. Dù cụ có từng sai hay không, dù cụ từng có ý nghi ngờ Slytherin có không công chính hay không, cuối cùng nhờ có sự tồn tại và nỗ lực của cụ mới có thể có được hòa bình như ngày hôm nay. Nhưng vô tư dâng hiến hết mình cho giới phù thủy, Albus đến tột cùng chiếm được cái gì chứ?
Danh tiếng? Vinh dự? Sự tin cậy và ủng hộ của dân chúng? Âm thầm bật cười dưới đáy lòng, Snape không thể quên được bài báo của Rita Skeeter sau cái chết của phù thủy trắng —— sau khi lão phù thủy già bảo vệ giới phù thủy Anh quốc mấy thập niên chết lại sỉ nhục, nói xấu nhân cách và hình tượng của cụ. Nếu như đây là sự báo đáp của giới phù thủy Anh quốc dành cho Albus, sợ rằng tất cả phù thủy Anh quốc đều nên vui mừng đây cụ là phù thủy trắng vĩ đại nhất, chứ không phải một Chúa tể Hắc ám lý trí thông minh. Chỉ có Gryffindor tuyên dương chính nghĩa mới có thể không tính toán trả giá không chiếm được báo đáp, ngu xuẩn, tinh thần hi sinh và khoan dung chết tiệt mình! Cho nên y mới chán ghét Gryffindor!
"Chẳng qua, kể cả như vậy, ta nghĩ ta còn có thể sống thêm trên mười năm nữa, còn có thể thưởng thức được không ít đồ ngọt ngon tuyệt vời." Phảng phất giống như sự yếu đuối ban nãy chưa bao giờ xuất hiện, Albus Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt.
"Chỉ cần ta vẫn là hiệu trưởng Hogwarts, chỉ cần Wizengamot chưa đuổi ta xuống, học viện Slytherin vĩnh viễn là một trong bốn học viện của Hogwarts, không ai có thể tách nó ra khỏi nơi này. Ta sẽ không cho phép bất kỳ hành vi ý đồ phá hư sự hoàn chỉnh của Hogwarts. Cho dù trong quá khứ ta có rất nhiều thái độ và cách làm không công bằng với học viện Slytherin, kia cũng là bởi vì trước khi Tom chưa hoàn toàn thất bại ta không thể mạo hiểm làm gì, nhưng điều đó cũng không đại biểu ta chán ghét Slytherin. Trên thực tế, ta không cách nào tưởng tượng được Hogwarts không có Slytherin sẽ là dáng vẻ gì, đây có còn là nhà của tất cả phù thủy Anh quốc chúng ta hay không."
Nhìn phù thủy già cười đến híp cả mắt, Snape nỗ lực kiềm chế tâm tình của mình, không để lý trí đánh mất vị trí chủ đạo. Nếu như nói thái độ của phù thủy già đối với Slytherin cho tới nay vẫn luôn tích tụ trong lòng y, vậy thì bây giờ, y bắt đầu hoài nghi thứ hai mắt mình thấy có vẻ như không phải toàn bộ.
Y cũng không cho rằng phù thủy già thiên vị Gryffindor có gì không đúng, cụ cũng giống y thiên vị học viện của mình, điều này không gì đáng trách. Nhưng đối phương lại áp chế Slytherin, đây mới là chỗ làm y không cách nào hiểu được. Lúc toàn bộ giới phù thủy Anh quốc bởi vì một Voldemort mà phủ định toàn bộ học viện Slytherin, phù thủy già cũng không đứng ra vì Slytherin nói chuyện —— mặc dù bọn họ cũng không cần có người làm vậy, nhìn học sinh của Slytherin mỗi năm lại càng ít đi toàn bộ sự đau lòng với y hóa thành oán hận đối với Voldemort —— đó là tội không thể tha thứ. Nhưng bây giờ, Albus Dumbledore, phù thủy già xuất thân Gryffindor vẫn luôn thiên vị Gryffindor vậy mà đang bảo đảm với mình sẽ che chở Slytherin! Ai tới nói cho y đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì được không?
"Đừng kinh ngạc như thế, Severus, này không giống thầy chút nào." Cười tủm tỉm nhìn giáo sư Độc Dược hiển nhiên đang suy tư, Albus Dumbledore cũng không ngoài ý muốn với phản ứng của đối phương —— cho tới nay cụ quả thật không biểu hiện ra tí xíu thiện cảm nào đối với Slytherin."Ta tin tưởng thầy biết chuyện giữa ta và Gellert, xét thấy thầy đã trải qua một lần —— thuận tiện nói một câu ta rất tò mò tiểu thư Skeeter đã viết những gì, như vậy ta nghĩ thầy tự nhiên sẽ hiểu rõ bản thân ta cũng không chán ghét Slytherin."
"Slytherin tôn trọng sức mạnh, theo đuổi sức mạnh, đó cũng không phải tội nghiệt tội ác tày trời gì, muốn trở thành kẻ mạnh là thứ mỗi người trẻ tuổi đều theo đuổi, người thỏa mãn với hiện tại không biết cầu tiến mới là người không sáng suốt. Nhưng một khi bị sức mạnh mê hoặc, mất đi ước nguyện ban đầu khi theo đuổi sức mạnh, mất đi mộng tưởng và bản tâm, đó chính là việc rất thảm thương." Tháo nơ con bướm trên râu mép ra lại lần nữa cột lại, Dumbledore phát hiện ngón tay của mình đã không linh hoạt bằng quá khứ."Gellert và Tom đều là người là như vậy, trên con đường đeo đuổi sức mạnh lạc mất chính mình, quên mất mục tiêu lúc xuất phát, trầm mê ở giữa biểu hiện giả dối tốt đẹp mà sức mạnh mang đến, cuối cùng làm thương tổn chính mình đồng thời thương tổn người khác."
"Ta chỉ là không thể không cảnh giác, xét thấy chính ta đã từng trải qua, từng làm sai, nhìn bọn nhỏ Slytherin cố chấp theo đuổi sức mạnh và địa vị, ta không thể nào yên tâm. Sức mạnh hẳn nên dùng để bảo vệ báu vật của mình, dù là Slytherin hay là Gryffindor, ta tin tưởng Salazar Slytherin các hạ và ba nhà sáng lập khác cùng nhau sáng lập ngôi trường này tuyệt không phải để thương tổn, mà hoàn toàn là để bảo vệ." Nhìn ánh mắt Slytherin tóc đen có chút lấp lánh, phù thủy già thu liễm nụ cười. "Rất xin lỗi vì mấy năm nay vì quan điểm mà ta không làm ra bất kì việc gì mang tính trợ giúp cho tình huống của Slytherin —— thậm chí ngược lại, nhưng ta nhất định phải làm như thế, vì Hogwarts, vì toàn bộ giới phù thủy Anh quốc. Mà sau này, lúc cần thiết ta sẽ dùng lực lượng của mình trợ giúp Slytherin, vẫn là vì Hogwarts, vì toàn bộ giới phù thủy Anh quốc."
Bàn tay giấu trong ống tay áo vô ý thức buộc chặt, Severus Snape rất muốn giống như quá khứ kịch liệt châm chọc cái gọi là lợi ích vĩ đại hơn của phù thủy già, nhưng mà y làm không được. Phù thủy già nói không có sai, theo đuổi lực lượng là thiên tính của mỗi một Slytherin, cho dù là ai cũng không sửa đổi được. Nhưng có thể luôn duy trì được lý trí trên con đường đeo đuổi..., chí ít, chính hắn cũng từng lạc đường, sau khi mất đi Lily mới đau khổ tỉnh ngộ. Chính là cái giá quá mức nặng nề, Lily mất đi gần như phá hủy tất cả hy vọng và ánh mặt trời của mình, sức mạnh biến thành một thứ sai trái —— ngoại trừ việc còn có thể dùng nó để bảo vệ con trai Lily và báo thù Voldemort.
Bảo vệ báu vật của mình. Nếu như chính mình trầm mê pháp thuật hắc ám lúc đó có chút minh mẫn, sau khi được Voldemort kêu gọi có một chút lý trí, thì sẽ không vì sau khi mất đi báu vật mới phát hiện ra sai lầm của mình. Đúng vậy, sức mạnh không phải dùng để phá hủy, có tiêu diệt cũng chỉ vì dọn sạch tất thảy sự tồn tại uy hiếp đến báu vật. Bỏ ra cái giá không cách nào chấp nhận nổi, khiến y đau khổ cả đời cộng thêm sáu năm mới hoàn toàn hiểu đạo lý, làm sao có thể hy vọng xa vời đám Quỷ Khổng Lồ con dưới sự che chở của gia tộc dựa vào ba mẹ này có thể hiểu được? Cho nên, lo âu và cảnh giác của phù thủy già đối với Slytherin, y không cách nào cãi lại.
"Slytherin không giải thích, đồng thời cự tuyệt thương xót và bố thí, Slytherin đến chết cũng sẽ bảo vệ kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình. Đến nỗi cái nhìn và thái độ của người khác, cho tới bây giờ không phải là thứ chúng ta để ý." Lưng thẳng tắp, trong ánh mắt đen của Severus Snape lóe ra vẻ kiên nghị. Cho dù y có thể tiếp thu lý do của Dumbledore, cho dù y sẽ cảm thấy ấm áp vì bảo đảm của phù thủy già, nhưng vậy cũng không thể làm y yên tâm thoải mái tiếp thu giúp đỡ của lão già ngay cả nơ con bướm cũng sắp buộc không nổi. " Vinh dự của Slytherin, tự có Slytherin bảo vệ, cũng không phiền đến phù thủy trắng vĩ đại nhất quan tâm, tiết kiệm một chút sức lực tiếp tục dùng đồ ngọt của cụ độc hại đám sư tử nhỏ ngu xuẩn kia của cụ đi, Albus."
Mỉm cười nhìn bóng lưng giáo sư Ma Độc Dược học nói xong thì xoay người rời đi, Dumbledore cúi đầu, trong ánh mắt xanh thẳm hiện lên một tia phức tạp. Harry, điều ta có thể làm đã không còn nhiều. Slytherin sẽ đối mặt với khiêu chiến gian khổ nhất, Slytherin tiếp tục tồn tại hay là từ nay về sau sẽ biến mất, trong tương lai Hogwarts có còn đủ bốn học viện hay không, ta thật sự không có cách nào dự liệu được.
..........................................
"Tôi cho rằng tôi tới nhầm sai lò sưởi trong tường." Trừng mắt nhìn Sirius Black đường hoàng ngồi ở trong phòng khách nhà Malfoy, Severus Snape có mấy giây cân nhắc có nên lấy đũa phép ra hay không.
"Tôi nghĩ anh đã xem qua báo hôm nay, đối thủ cũ yêu dấu của tôi ơi." Kéo dài ngữ điệu, Sirius Black vui sướng nhìn sắc mặt của đối thủ một mất một còn đen hơn so với lúc đi vào. Chao ôi, điều này thật sự quá tuyệt vời. Vui sướng nhìn về phía Remus Lupin bên người, trong ánh mắt xám tro rõ rành rành viết ông đang rất vui vẻ.
Bất đắc dĩ mỉm cười, Remus Lupin thoáng nhìn nét trêu tức dưới đáy mắt vợ chồng Malfoy —— xem ra người có tâm tình xem kịch vui không chỉ có mình."Ngày tốt lành, Snape."
"<Nhật báo Tiên tri> từ trước đến nay am hiểu vặn vẹo và che đậy sự thật, tôi cho rằng đây là thường thức mỗi phù thủy Anh quốc đều biết, a, xin lỗi, tôi quên ngài Black đây chỉ là một con chó ngu xuẩn không có đầu óc." Nặn ra một nụ cười nhạt châm chọc, Severus Snape đi thẳng tới bên người Lucius Malfoy, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Black hay Lupin.
"Nhìn xem, đây là lễ nghi của viện trưởng Slytherin đương nhiệm." Thật đáng tiếc thở dài, Sirius Black cảm thấy tức giận với chuyện Snape không màng tới việc chào hỏi Remus, Merlin làm chứng Remus chưa bao giờ thật sự nhằm vào lão dơi già âm trầm này. "Tôi không thể không nói, Lucius, lễ nghi của viện trưởng Snape rất bất lợi với hiện trạng xoay chuyển Slytherin."
Giống như là gặp được vật kỳ quái gì —— ví như Quỷ Núi* mặc váy cỏ quơ quốc kỳ Anh quốc, Snape lúc này mới bắt đầu hoài nghi những gì tờ báo nói là thật —— nhà Black và nhà Potter công khai thanh minh ủng hộ gia chủ Malfoy tranh cử chức bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Là điều gì, đã khiến một Gryffindor coi Slytherin là kẻ thù —— cứ như xuất thân của chính mình không phải từ Slytherin, lại đưa ra quyết định như vậy?
*Quỷ Núi, một loại Quỷ Khổng Lồ. Quỷ Núi lớn nhất và nguy hiểm nhất. Nó hói, da xám lợt.
"Đây mới là Severus em biết, không phải sao, Sirius thân yêu của chị." Ánh mắt xám tro mỉm cười liếc mắt nhìn em trai, trong mắt Narcissa Malfoy ẩn giấu tia cảnh cáo làm Sirius Black nhịn không được run lên —— ảnh hưởng xây dựng sau nhiều năm làm chị gái vẫn còn hữu dụng."Severus, tôi nhớ kỹ Rồng Nhỏ có nói ngài Lupin là số ít giáo sư đủ tư cách dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Snape trong ánh mắt trêu tức của Lucius yên lặng ngậm miệng —— vĩnh viễn không nên xem thường lực ảnh hưởng của một người phụ nữ.
"Tôi là một Gryffindor, nhưng tôi cũng là một Gryffindor họ Black, tôi cho rằng lấy trí nhớ của anh cũng không đến mức không nhớ được điều này chứ, Snape." Nếu bị tỷ tỷ uy hiếp, vậy thì nói chuyện chính đi. Sirius Black nhún nhún vai, đối với việc đối thủ một mất một còn cũng bị Cissy uy hiếp cảm thấy kiêu ngạo —— nhìn coi, đây là phụ nữ nhà Black, có thể nhẹ nhàng dùng một câu nói áp chế Xà Vương trong hầm. "Tôi thừa nhận tôi đích xác đã phản bội nhà Black, bị xoá tên cũng là sự thật, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta phủ nhận Black. Nếu như không có Voldemort chết tiệt kia, nếu như cha mẹ tôi không tuyên bố họ sẽ thành tâm cống hiến sức lực cho thứ quái vật kia, tôi sẽ vì dòng họ của mình cảm thấy kiêu ngạo."
"Tôi đến nay vẫn không rõ, một người ngay cả tên thật cũng không dám tiết lộ sao lại trở thành thủ lĩnh của Slytherin. Chí ít theo giáo dục gia tộc tôi tiếp nhận qua, Slytherin tuyệt không dễ dàng nhận định điều gì, cho dù đã biết được tất cả tin tức của đối phương. Nhưng thật đáng tiếc, có lẽ bởi vì tuổi quá nhỏ, vẫn chưa có cách nào từ trên người tên giả mù sa mưa kia nhìn đến cái gọi là hy vọng của Slytherin giống như cha mẹ tôi, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ sau khi chịu Lời nguyền tra tấn vẫn cuồng nhiệt như trước, trơ mắt nhìn chị gái ban đầu ngọt ngào biến thành một kẻ điên. Thậm chí, nhà tôi biến thành một ngôi mộ, mai táng ước mơ thuở ban đầu của tôi."
Kinh ngạc đảo qua hai mắt xám tro kia, thù hận và đau khổ không chút che đậy trong đó để cho Snape giật mình, chính mình có lẽ chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Black Gryffindor này. Hy vọng của Slytherin, đúng vậy, Chúa tể Hắc ám đã từng được khen là sự tồn tại có thể chỉ huy Slytherin đi tới huy hoàng và vinh quang. Nhưng kết quả? Slytherin bởi vì gã mà biến thành đại danh đến từ bóng tối tà ác, biến thành một đám phần tử nguy hiểm nên bị xua đuổi hoặc nên ném hết cho Giám Ngục. Huy hoàng? Vinh quang? Ha, chẳng qua là một lời nói dối xinh đẹp do Voldemort thêu dệt mà thôi.
"Cho nên tôi thoát khỏi nơi đó, lựa chọn phản bội. Tôi thừa nhận đây là một loại nhát gan và không chịu trách nhiệm, nhưng khi đó tôi căn bản không có cách nào thay đổi thứ gì, dù là để cha mẹ tôi không còn sùng bái tên điên kia, hay là để Bella lần nữa quay lại làm người chị gái ngọt ngào." Nháy mắt mấy cái thu liễm lại tâm tình phức tạp khi nói về chuyện xưa, Sirius Black thẳng lưng chống lại đôi mắt của đối thủ một mất một còn."Snape, tôi không cần anh thừa nhận sự tồn tại của tôi, nhưng tôi yêu cầu anh tiếp thu tôi và Remus ngồi ở chỗ này —— lấy thân phận đồng minh, đồng thời duy trì lễ phép tối thiểu. Nhà Black giống với mỗi một gia tộc Slytherin bị Voldemort hủy diệt, từ điểm xuất phát này cho thấy tôi và anh cùng chung lập trường, mà tôi không hy vọng hợp tác sau này lại vì ân oán cá nhân giữa tôi và anh mà không có cách tiếp tục tiến hành."
"Anh là một Slytherin, anh nhận chức viện trưởng Slytherin, mà tôi ——" Dứt khoát và chấp nhất trong ánh mắt xám tro bùng cháy của Black ——giống như vào ban đêm Sirius không quay đầu lại bước trên con đường đuổi giết Peter. "Black đã bị Voldemort hủy diệt một lần, lúc tôi muốn lần nữa gầy dựng nơi này, tôi không cho phép bất luận kẻ nào cản trở hay phá hư nó, lấy danh nghĩa của Black."
Hơi híp mắt, Snape phát hiện chính mình lại không thể như mọi khi dùng lời châm chọc đi đáp lại Black. Đau khổ khi mái ấm bị hủy diệt y cũng từng trải qua, mặc dù kia chỉ là vì sự thật mình và mẹ là phù thủy bị cha phát hiện, một gia đình hạnh phúc ngọt ngào ban đầu từ nay về sau biến thành địa ngục. Cuộc sống của quý tộc là dáng vẻ gì, ở sau khi trở thành bạn bè với Lucius y mới lý giải, nhưng từ trên người của Lucius y hiểu ra một sự thật —— bất kỳ quý tộc nào đều có thể liều lĩnh vì gia tộc của mình. Xem ra, Black cho dù ở Gryffindor vẫn là một Black, y hẳn nên thừa nhận điểm này."Như vậy, nhà Potter thì sao? Một thế gia Gryffindor xuất phát từ lý do gì phải dính vào việc của Slytherin?"
"Tôi rất cam tâm tình nguyện nói cho anh nguyên nhân, bởi vì con đỡ đầu bảo bối đáng yêu của tôi mạnh hơn anh nhiều lắm, Snape. Lúc anh còn đang làm chút chuyện vụn vặt tính toán chi li, Harry của tôi đã thấy tương lai lâu dài rồi." Lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, trong đôi mắt xám tro của Black ánh lên vẻ lóng lánh —— giống như tên của ông vậy.
"Harry nói, nếu như mặc kệ Slytherin bị xua đuổi, như vậy cuối cùng sẽ có một ngày đến phiên ba học viện khác, đến lúc đó Hogwarts cũng không còn tồn tại nữa. Bốn nhà sáng lập mới là người tạo nên Hogwarts, nhưng nhà Potter là một trong các thế gia ủng hộ quyết định này, làm một Potter cuối cùng, thằng bé không có bất kỳ lý do gì không bảo vệ tâm huyết của tổ tiên. Mà quan trọng hơn là, thứ thằng bé mong muốn khi nhận thân phận cứu thế chủ đánh bại Voldemort, không phải là để mất đi Hogwarts, không phải một tương lai bị phá thành mảnh nhỏ."
============================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: • một ít suy xét
1, Dumbledore thật sự chán ghét Slytherin sao? Nghiêm túc nhớ lại truyện gốc, nhớ lại một ít chi tiết, không khó phát hiện Dumbledore từ đầu đến cuối đối với Slytherin chỉ là cảnh giác, đề phòng, nhưng chưa từng biểu hiện ra sự cự tuyệt và chán ghét hoàn toàn đứng ở đại biểu trên lập trường của bình dân, máu lai, phù thủy gốc Muggle, Dumbledore có đầy đủ lý do căm hận tầng lớp quý tộc, nhưng cụ cũng không cố gắng đuổi học viện Slytherin ra khỏi Hogwarts. Lúc xử lý rất nhiều chuyện cụ quả thật thiên vị Gryffindor -- giống như giáo sư rõ ràng thiên vị Slytherin, nhưng một ông lão có thể nói ra lời như "Linh hồn của cậu Malfoy chưa chịu tổn thương", làm sao sẽ thật sự cho rằng đứa nhỏ trong học viện Slytherin thật sự là tà ác?
2, Biểu hiện của giáo sư đối với Gryffindor có thật chỉ có căm hận, miệt thị và châm chọc hay không? Thầy ấy coi Lily là ánh sáng mặt trời và hy vọng duy nhất trong cuộc đời, thật sự sẽ hoàn toàn đối với học viện của nữ thần mình tràn ngập tâm tình tiêu cực? Lily là một Gryffindor, không hề nghi ngờ, tính chất đặc biệt trên người Lily là thứ đại bộ phận Gryffindor đều có, hoạt bát, yêu cười, tinh thần trọng nghĩa nổ lều (vả lại bất luận đó có thật sự là chính nghĩa không), yêu thích náo nhiệt, sùng bái Dumbledore, theo đuổi tự do vân vân, đương nhiên cũng có các loại khuyết điểm lỗ mãng, giáo sư thật có thể hoàn toàn có cái nhìn phân cách về Lily và Gryffindor à? Lúc thầy nói Gryffindor ngu xuẩn các loại, nữ thần trong lòng thầy thật sự cho tới bây giờ chỉ ngồi trên thần tọa mà không phải một thành viên của Gryffindor? Giáo sư theo lý thường đương nhiên cho rằng Har nhỏ hẳn là Gryffindor, bỏ nguyên nhân của James, thì thật sự không có nguyên nhân của Lily?
3, Quan điểm về Sirius. Cậu bé to xác hoạt bát, nhiệt tình yêu thương tự do có chút chạm mạch này, từ lúc nào căm hận Slytherin và Voldemort? Lại tại sao hắn sẽ vào Gryffindor đồng thời cũng không quay đầu lại? Trong quan điểm của bản thân về sinh hoạt trước khi đi học của đứa nhỏ quý tộc chắc là không có gì khác nhau, tôi không có cách nào tưởng tượng Sirius một ngày kia khi tiến vào Gryffindor trong lúc bất chợt trở nên căm hận xuất thân của chính mình, từ yêu của Sirius đối với Har nhỏ, lưu ý, liều lĩnh bảo vệ, có thể thấy được Sirius đối với người nhà hắn nhận định bảo vệ vô cùng, vậy tại sao hắn sẽ đột nhiên vứt bỏ dòng họ và người nhà của chính mình? Tại sao hắn lại nói phu nhân Walburga không có trái tim?
Tóm lại, một mặt dị thường của ba nhân vật một chương này, đều là kết quả Sue suy xét. Có lẽ có quan điểm mọi người không đồng ý, không sao cả, mọi người cùng nhau thảo luận.
Cầu bình luận, cầu sưu tầm, cầu click, cầu bao nuôi tác giả
←Chương trước: Quyển 01 Chương 05←
→Chương sau: Quyển 01 Chương 07→
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
"... Xin lỗi, Albus, tôi nghĩ tôi không nghe rõ." Nhìn phù thủy già trước mặt tới bây giờ mình cũng không có cách nào nhìn thấu, Severus Snape có chút hoài nghi mình có minh mẫn hay không.
"Ta rất mừng vì thầy cuối cùng cũng đồng ý thừa kế nhà Prince, Severus." Vui sướng nháy mắt, hàm nghĩa trong mắt và trong miệng Albus Dumbledore hoàn toàn nhất trí, cụ đích xác rất cao hứng."Mặc dù ta lo lắng khi thầy nhận được mấy cuốn sách độc dược cổ xưa kia sẽ lại khiến thầy càng không nguyện ý rời khỏi nồi quặng, như vậy không tốt cho sức khỏe của thầy chút nào. Nhưng dù thế nào, thầy đã có một quan điểm dự định rõ ràng về tương lai, hiển nhiên."
Bị nửa câu sau của Dumbledore làm cho có hơi lúng túng, Snape không nguyện ý thừa nhận loại cảm giác được quan tâm này... cũng... không tệ, bởi vì y nghe hiểu thứ giấu diếm trong lời của Dumbledore —— phù thủy già hiển nhiên lo lắng mình sẽ vì Voldemort hoàn toàn thất bại mà đánh mất mục tiêu tồn tại. Đúng vậy, chính mình thật sự từng có mờ mịt như vậy, mặc dù rất ngắn. Lại nói tiếp, tựa hồ là vì một con Quỷ Khổng Lồ con chết tiệt không biết sống chết, có can đảm công bố muốn trả thù mình, chính mình vậy mà quên mất sự mờ mịt ban đầu, ngược lại bắt đầu nghĩ sau này nên sống ra sao. Nói thí dụ như phải làm cho Quỷ Khổng Lồ con không biết trời cao đất dày kia hiểu rõ cái gì gọi là trả thù, nói thí dụ như khiến Quỷ Khổng Lồ con kia hiểu rõ đối phương sỉ nhục món nợ hy sinh của Lily, lại ví như phải cùng Lucius giúp Slytherin trở về môi trường sinh tồn phải có.
"Ta đã già rồi, rất già." Đột ngột phát ra một câu cảm thán, ánh mắt xanh thẳm của Dumbledore nhìn về phía bầu trời sáng rỡ ngoài cửa sổ phòng làm việc, trên sân cỏ phía dưới chân trời, cụ biết, bọn nhỏ đều đang rất vui vẻ —— đã không còn uy hiếp của Tom, bọn nhỏ có thể an tâm đi học, chơi đùa ầm ĩ. "Đặc biệt sau khi đã hoàn toàn đánh bại Tom, ta cảm thấy mình đã cách tử vong rất gần."
Thật không ngờ phù thủy già lại đột nhiên ở trước mặt mình lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, nhưng không thể phủ nhận, Snape nhìn tóc và râu mép bạc trắng của đối phương —— Albus thực sự rất già. Đưa Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất vào Nurmengard, lại lãnh đạo hai lần chiến tranh với Chúa tể Hắc ám đời thứ hai, Gryffindor cơ trí đến mức dường như biến dị này từ đầu đến cuối đều đặt chính mình đứng trước giới phù thủy, dùng thân thể càng ngày càng già nua ngăn trở những mưa gió này. Dù cụ có từng sai hay không, dù cụ từng có ý nghi ngờ Slytherin có không công chính hay không, cuối cùng nhờ có sự tồn tại và nỗ lực của cụ mới có thể có được hòa bình như ngày hôm nay. Nhưng vô tư dâng hiến hết mình cho giới phù thủy, Albus đến tột cùng chiếm được cái gì chứ?
Danh tiếng? Vinh dự? Sự tin cậy và ủng hộ của dân chúng? Âm thầm bật cười dưới đáy lòng, Snape không thể quên được bài báo của Rita Skeeter sau cái chết của phù thủy trắng —— sau khi lão phù thủy già bảo vệ giới phù thủy Anh quốc mấy thập niên chết lại sỉ nhục, nói xấu nhân cách và hình tượng của cụ. Nếu như đây là sự báo đáp của giới phù thủy Anh quốc dành cho Albus, sợ rằng tất cả phù thủy Anh quốc đều nên vui mừng đây cụ là phù thủy trắng vĩ đại nhất, chứ không phải một Chúa tể Hắc ám lý trí thông minh. Chỉ có Gryffindor tuyên dương chính nghĩa mới có thể không tính toán trả giá không chiếm được báo đáp, ngu xuẩn, tinh thần hi sinh và khoan dung chết tiệt mình! Cho nên y mới chán ghét Gryffindor!
"Chẳng qua, kể cả như vậy, ta nghĩ ta còn có thể sống thêm trên mười năm nữa, còn có thể thưởng thức được không ít đồ ngọt ngon tuyệt vời." Phảng phất giống như sự yếu đuối ban nãy chưa bao giờ xuất hiện, Albus Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt.
"Chỉ cần ta vẫn là hiệu trưởng Hogwarts, chỉ cần Wizengamot chưa đuổi ta xuống, học viện Slytherin vĩnh viễn là một trong bốn học viện của Hogwarts, không ai có thể tách nó ra khỏi nơi này. Ta sẽ không cho phép bất kỳ hành vi ý đồ phá hư sự hoàn chỉnh của Hogwarts. Cho dù trong quá khứ ta có rất nhiều thái độ và cách làm không công bằng với học viện Slytherin, kia cũng là bởi vì trước khi Tom chưa hoàn toàn thất bại ta không thể mạo hiểm làm gì, nhưng điều đó cũng không đại biểu ta chán ghét Slytherin. Trên thực tế, ta không cách nào tưởng tượng được Hogwarts không có Slytherin sẽ là dáng vẻ gì, đây có còn là nhà của tất cả phù thủy Anh quốc chúng ta hay không."
Nhìn phù thủy già cười đến híp cả mắt, Snape nỗ lực kiềm chế tâm tình của mình, không để lý trí đánh mất vị trí chủ đạo. Nếu như nói thái độ của phù thủy già đối với Slytherin cho tới nay vẫn luôn tích tụ trong lòng y, vậy thì bây giờ, y bắt đầu hoài nghi thứ hai mắt mình thấy có vẻ như không phải toàn bộ.
Y cũng không cho rằng phù thủy già thiên vị Gryffindor có gì không đúng, cụ cũng giống y thiên vị học viện của mình, điều này không gì đáng trách. Nhưng đối phương lại áp chế Slytherin, đây mới là chỗ làm y không cách nào hiểu được. Lúc toàn bộ giới phù thủy Anh quốc bởi vì một Voldemort mà phủ định toàn bộ học viện Slytherin, phù thủy già cũng không đứng ra vì Slytherin nói chuyện —— mặc dù bọn họ cũng không cần có người làm vậy, nhìn học sinh của Slytherin mỗi năm lại càng ít đi toàn bộ sự đau lòng với y hóa thành oán hận đối với Voldemort —— đó là tội không thể tha thứ. Nhưng bây giờ, Albus Dumbledore, phù thủy già xuất thân Gryffindor vẫn luôn thiên vị Gryffindor vậy mà đang bảo đảm với mình sẽ che chở Slytherin! Ai tới nói cho y đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì được không?
"Đừng kinh ngạc như thế, Severus, này không giống thầy chút nào." Cười tủm tỉm nhìn giáo sư Độc Dược hiển nhiên đang suy tư, Albus Dumbledore cũng không ngoài ý muốn với phản ứng của đối phương —— cho tới nay cụ quả thật không biểu hiện ra tí xíu thiện cảm nào đối với Slytherin."Ta tin tưởng thầy biết chuyện giữa ta và Gellert, xét thấy thầy đã trải qua một lần —— thuận tiện nói một câu ta rất tò mò tiểu thư Skeeter đã viết những gì, như vậy ta nghĩ thầy tự nhiên sẽ hiểu rõ bản thân ta cũng không chán ghét Slytherin."
"Slytherin tôn trọng sức mạnh, theo đuổi sức mạnh, đó cũng không phải tội nghiệt tội ác tày trời gì, muốn trở thành kẻ mạnh là thứ mỗi người trẻ tuổi đều theo đuổi, người thỏa mãn với hiện tại không biết cầu tiến mới là người không sáng suốt. Nhưng một khi bị sức mạnh mê hoặc, mất đi ước nguyện ban đầu khi theo đuổi sức mạnh, mất đi mộng tưởng và bản tâm, đó chính là việc rất thảm thương." Tháo nơ con bướm trên râu mép ra lại lần nữa cột lại, Dumbledore phát hiện ngón tay của mình đã không linh hoạt bằng quá khứ."Gellert và Tom đều là người là như vậy, trên con đường đeo đuổi sức mạnh lạc mất chính mình, quên mất mục tiêu lúc xuất phát, trầm mê ở giữa biểu hiện giả dối tốt đẹp mà sức mạnh mang đến, cuối cùng làm thương tổn chính mình đồng thời thương tổn người khác."
"Ta chỉ là không thể không cảnh giác, xét thấy chính ta đã từng trải qua, từng làm sai, nhìn bọn nhỏ Slytherin cố chấp theo đuổi sức mạnh và địa vị, ta không thể nào yên tâm. Sức mạnh hẳn nên dùng để bảo vệ báu vật của mình, dù là Slytherin hay là Gryffindor, ta tin tưởng Salazar Slytherin các hạ và ba nhà sáng lập khác cùng nhau sáng lập ngôi trường này tuyệt không phải để thương tổn, mà hoàn toàn là để bảo vệ." Nhìn ánh mắt Slytherin tóc đen có chút lấp lánh, phù thủy già thu liễm nụ cười. "Rất xin lỗi vì mấy năm nay vì quan điểm mà ta không làm ra bất kì việc gì mang tính trợ giúp cho tình huống của Slytherin —— thậm chí ngược lại, nhưng ta nhất định phải làm như thế, vì Hogwarts, vì toàn bộ giới phù thủy Anh quốc. Mà sau này, lúc cần thiết ta sẽ dùng lực lượng của mình trợ giúp Slytherin, vẫn là vì Hogwarts, vì toàn bộ giới phù thủy Anh quốc."
Bàn tay giấu trong ống tay áo vô ý thức buộc chặt, Severus Snape rất muốn giống như quá khứ kịch liệt châm chọc cái gọi là lợi ích vĩ đại hơn của phù thủy già, nhưng mà y làm không được. Phù thủy già nói không có sai, theo đuổi lực lượng là thiên tính của mỗi một Slytherin, cho dù là ai cũng không sửa đổi được. Nhưng có thể luôn duy trì được lý trí trên con đường đeo đuổi..., chí ít, chính hắn cũng từng lạc đường, sau khi mất đi Lily mới đau khổ tỉnh ngộ. Chính là cái giá quá mức nặng nề, Lily mất đi gần như phá hủy tất cả hy vọng và ánh mặt trời của mình, sức mạnh biến thành một thứ sai trái —— ngoại trừ việc còn có thể dùng nó để bảo vệ con trai Lily và báo thù Voldemort.
Bảo vệ báu vật của mình. Nếu như chính mình trầm mê pháp thuật hắc ám lúc đó có chút minh mẫn, sau khi được Voldemort kêu gọi có một chút lý trí, thì sẽ không vì sau khi mất đi báu vật mới phát hiện ra sai lầm của mình. Đúng vậy, sức mạnh không phải dùng để phá hủy, có tiêu diệt cũng chỉ vì dọn sạch tất thảy sự tồn tại uy hiếp đến báu vật. Bỏ ra cái giá không cách nào chấp nhận nổi, khiến y đau khổ cả đời cộng thêm sáu năm mới hoàn toàn hiểu đạo lý, làm sao có thể hy vọng xa vời đám Quỷ Khổng Lồ con dưới sự che chở của gia tộc dựa vào ba mẹ này có thể hiểu được? Cho nên, lo âu và cảnh giác của phù thủy già đối với Slytherin, y không cách nào cãi lại.
"Slytherin không giải thích, đồng thời cự tuyệt thương xót và bố thí, Slytherin đến chết cũng sẽ bảo vệ kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình. Đến nỗi cái nhìn và thái độ của người khác, cho tới bây giờ không phải là thứ chúng ta để ý." Lưng thẳng tắp, trong ánh mắt đen của Severus Snape lóe ra vẻ kiên nghị. Cho dù y có thể tiếp thu lý do của Dumbledore, cho dù y sẽ cảm thấy ấm áp vì bảo đảm của phù thủy già, nhưng vậy cũng không thể làm y yên tâm thoải mái tiếp thu giúp đỡ của lão già ngay cả nơ con bướm cũng sắp buộc không nổi. " Vinh dự của Slytherin, tự có Slytherin bảo vệ, cũng không phiền đến phù thủy trắng vĩ đại nhất quan tâm, tiết kiệm một chút sức lực tiếp tục dùng đồ ngọt của cụ độc hại đám sư tử nhỏ ngu xuẩn kia của cụ đi, Albus."
Mỉm cười nhìn bóng lưng giáo sư Ma Độc Dược học nói xong thì xoay người rời đi, Dumbledore cúi đầu, trong ánh mắt xanh thẳm hiện lên một tia phức tạp. Harry, điều ta có thể làm đã không còn nhiều. Slytherin sẽ đối mặt với khiêu chiến gian khổ nhất, Slytherin tiếp tục tồn tại hay là từ nay về sau sẽ biến mất, trong tương lai Hogwarts có còn đủ bốn học viện hay không, ta thật sự không có cách nào dự liệu được.
..........................................
"Tôi cho rằng tôi tới nhầm sai lò sưởi trong tường." Trừng mắt nhìn Sirius Black đường hoàng ngồi ở trong phòng khách nhà Malfoy, Severus Snape có mấy giây cân nhắc có nên lấy đũa phép ra hay không.
"Tôi nghĩ anh đã xem qua báo hôm nay, đối thủ cũ yêu dấu của tôi ơi." Kéo dài ngữ điệu, Sirius Black vui sướng nhìn sắc mặt của đối thủ một mất một còn đen hơn so với lúc đi vào. Chao ôi, điều này thật sự quá tuyệt vời. Vui sướng nhìn về phía Remus Lupin bên người, trong ánh mắt xám tro rõ rành rành viết ông đang rất vui vẻ.
Bất đắc dĩ mỉm cười, Remus Lupin thoáng nhìn nét trêu tức dưới đáy mắt vợ chồng Malfoy —— xem ra người có tâm tình xem kịch vui không chỉ có mình."Ngày tốt lành, Snape."
"<Nhật báo Tiên tri> từ trước đến nay am hiểu vặn vẹo và che đậy sự thật, tôi cho rằng đây là thường thức mỗi phù thủy Anh quốc đều biết, a, xin lỗi, tôi quên ngài Black đây chỉ là một con chó ngu xuẩn không có đầu óc." Nặn ra một nụ cười nhạt châm chọc, Severus Snape đi thẳng tới bên người Lucius Malfoy, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Black hay Lupin.
"Nhìn xem, đây là lễ nghi của viện trưởng Slytherin đương nhiệm." Thật đáng tiếc thở dài, Sirius Black cảm thấy tức giận với chuyện Snape không màng tới việc chào hỏi Remus, Merlin làm chứng Remus chưa bao giờ thật sự nhằm vào lão dơi già âm trầm này. "Tôi không thể không nói, Lucius, lễ nghi của viện trưởng Snape rất bất lợi với hiện trạng xoay chuyển Slytherin."
Giống như là gặp được vật kỳ quái gì —— ví như Quỷ Núi* mặc váy cỏ quơ quốc kỳ Anh quốc, Snape lúc này mới bắt đầu hoài nghi những gì tờ báo nói là thật —— nhà Black và nhà Potter công khai thanh minh ủng hộ gia chủ Malfoy tranh cử chức bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Là điều gì, đã khiến một Gryffindor coi Slytherin là kẻ thù —— cứ như xuất thân của chính mình không phải từ Slytherin, lại đưa ra quyết định như vậy?
*Quỷ Núi, một loại Quỷ Khổng Lồ. Quỷ Núi lớn nhất và nguy hiểm nhất. Nó hói, da xám lợt.
"Đây mới là Severus em biết, không phải sao, Sirius thân yêu của chị." Ánh mắt xám tro mỉm cười liếc mắt nhìn em trai, trong mắt Narcissa Malfoy ẩn giấu tia cảnh cáo làm Sirius Black nhịn không được run lên —— ảnh hưởng xây dựng sau nhiều năm làm chị gái vẫn còn hữu dụng."Severus, tôi nhớ kỹ Rồng Nhỏ có nói ngài Lupin là số ít giáo sư đủ tư cách dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, Snape trong ánh mắt trêu tức của Lucius yên lặng ngậm miệng —— vĩnh viễn không nên xem thường lực ảnh hưởng của một người phụ nữ.
"Tôi là một Gryffindor, nhưng tôi cũng là một Gryffindor họ Black, tôi cho rằng lấy trí nhớ của anh cũng không đến mức không nhớ được điều này chứ, Snape." Nếu bị tỷ tỷ uy hiếp, vậy thì nói chuyện chính đi. Sirius Black nhún nhún vai, đối với việc đối thủ một mất một còn cũng bị Cissy uy hiếp cảm thấy kiêu ngạo —— nhìn coi, đây là phụ nữ nhà Black, có thể nhẹ nhàng dùng một câu nói áp chế Xà Vương trong hầm. "Tôi thừa nhận tôi đích xác đã phản bội nhà Black, bị xoá tên cũng là sự thật, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta phủ nhận Black. Nếu như không có Voldemort chết tiệt kia, nếu như cha mẹ tôi không tuyên bố họ sẽ thành tâm cống hiến sức lực cho thứ quái vật kia, tôi sẽ vì dòng họ của mình cảm thấy kiêu ngạo."
"Tôi đến nay vẫn không rõ, một người ngay cả tên thật cũng không dám tiết lộ sao lại trở thành thủ lĩnh của Slytherin. Chí ít theo giáo dục gia tộc tôi tiếp nhận qua, Slytherin tuyệt không dễ dàng nhận định điều gì, cho dù đã biết được tất cả tin tức của đối phương. Nhưng thật đáng tiếc, có lẽ bởi vì tuổi quá nhỏ, vẫn chưa có cách nào từ trên người tên giả mù sa mưa kia nhìn đến cái gọi là hy vọng của Slytherin giống như cha mẹ tôi, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ sau khi chịu Lời nguyền tra tấn vẫn cuồng nhiệt như trước, trơ mắt nhìn chị gái ban đầu ngọt ngào biến thành một kẻ điên. Thậm chí, nhà tôi biến thành một ngôi mộ, mai táng ước mơ thuở ban đầu của tôi."
Kinh ngạc đảo qua hai mắt xám tro kia, thù hận và đau khổ không chút che đậy trong đó để cho Snape giật mình, chính mình có lẽ chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Black Gryffindor này. Hy vọng của Slytherin, đúng vậy, Chúa tể Hắc ám đã từng được khen là sự tồn tại có thể chỉ huy Slytherin đi tới huy hoàng và vinh quang. Nhưng kết quả? Slytherin bởi vì gã mà biến thành đại danh đến từ bóng tối tà ác, biến thành một đám phần tử nguy hiểm nên bị xua đuổi hoặc nên ném hết cho Giám Ngục. Huy hoàng? Vinh quang? Ha, chẳng qua là một lời nói dối xinh đẹp do Voldemort thêu dệt mà thôi.
"Cho nên tôi thoát khỏi nơi đó, lựa chọn phản bội. Tôi thừa nhận đây là một loại nhát gan và không chịu trách nhiệm, nhưng khi đó tôi căn bản không có cách nào thay đổi thứ gì, dù là để cha mẹ tôi không còn sùng bái tên điên kia, hay là để Bella lần nữa quay lại làm người chị gái ngọt ngào." Nháy mắt mấy cái thu liễm lại tâm tình phức tạp khi nói về chuyện xưa, Sirius Black thẳng lưng chống lại đôi mắt của đối thủ một mất một còn."Snape, tôi không cần anh thừa nhận sự tồn tại của tôi, nhưng tôi yêu cầu anh tiếp thu tôi và Remus ngồi ở chỗ này —— lấy thân phận đồng minh, đồng thời duy trì lễ phép tối thiểu. Nhà Black giống với mỗi một gia tộc Slytherin bị Voldemort hủy diệt, từ điểm xuất phát này cho thấy tôi và anh cùng chung lập trường, mà tôi không hy vọng hợp tác sau này lại vì ân oán cá nhân giữa tôi và anh mà không có cách tiếp tục tiến hành."
"Anh là một Slytherin, anh nhận chức viện trưởng Slytherin, mà tôi ——" Dứt khoát và chấp nhất trong ánh mắt xám tro bùng cháy của Black ——giống như vào ban đêm Sirius không quay đầu lại bước trên con đường đuổi giết Peter. "Black đã bị Voldemort hủy diệt một lần, lúc tôi muốn lần nữa gầy dựng nơi này, tôi không cho phép bất luận kẻ nào cản trở hay phá hư nó, lấy danh nghĩa của Black."
Hơi híp mắt, Snape phát hiện chính mình lại không thể như mọi khi dùng lời châm chọc đi đáp lại Black. Đau khổ khi mái ấm bị hủy diệt y cũng từng trải qua, mặc dù kia chỉ là vì sự thật mình và mẹ là phù thủy bị cha phát hiện, một gia đình hạnh phúc ngọt ngào ban đầu từ nay về sau biến thành địa ngục. Cuộc sống của quý tộc là dáng vẻ gì, ở sau khi trở thành bạn bè với Lucius y mới lý giải, nhưng từ trên người của Lucius y hiểu ra một sự thật —— bất kỳ quý tộc nào đều có thể liều lĩnh vì gia tộc của mình. Xem ra, Black cho dù ở Gryffindor vẫn là một Black, y hẳn nên thừa nhận điểm này."Như vậy, nhà Potter thì sao? Một thế gia Gryffindor xuất phát từ lý do gì phải dính vào việc của Slytherin?"
"Tôi rất cam tâm tình nguyện nói cho anh nguyên nhân, bởi vì con đỡ đầu bảo bối đáng yêu của tôi mạnh hơn anh nhiều lắm, Snape. Lúc anh còn đang làm chút chuyện vụn vặt tính toán chi li, Harry của tôi đã thấy tương lai lâu dài rồi." Lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, trong đôi mắt xám tro của Black ánh lên vẻ lóng lánh —— giống như tên của ông vậy.
"Harry nói, nếu như mặc kệ Slytherin bị xua đuổi, như vậy cuối cùng sẽ có một ngày đến phiên ba học viện khác, đến lúc đó Hogwarts cũng không còn tồn tại nữa. Bốn nhà sáng lập mới là người tạo nên Hogwarts, nhưng nhà Potter là một trong các thế gia ủng hộ quyết định này, làm một Potter cuối cùng, thằng bé không có bất kỳ lý do gì không bảo vệ tâm huyết của tổ tiên. Mà quan trọng hơn là, thứ thằng bé mong muốn khi nhận thân phận cứu thế chủ đánh bại Voldemort, không phải là để mất đi Hogwarts, không phải một tương lai bị phá thành mảnh nhỏ."
============================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: • một ít suy xét
1, Dumbledore thật sự chán ghét Slytherin sao? Nghiêm túc nhớ lại truyện gốc, nhớ lại một ít chi tiết, không khó phát hiện Dumbledore từ đầu đến cuối đối với Slytherin chỉ là cảnh giác, đề phòng, nhưng chưa từng biểu hiện ra sự cự tuyệt và chán ghét hoàn toàn đứng ở đại biểu trên lập trường của bình dân, máu lai, phù thủy gốc Muggle, Dumbledore có đầy đủ lý do căm hận tầng lớp quý tộc, nhưng cụ cũng không cố gắng đuổi học viện Slytherin ra khỏi Hogwarts. Lúc xử lý rất nhiều chuyện cụ quả thật thiên vị Gryffindor -- giống như giáo sư rõ ràng thiên vị Slytherin, nhưng một ông lão có thể nói ra lời như "Linh hồn của cậu Malfoy chưa chịu tổn thương", làm sao sẽ thật sự cho rằng đứa nhỏ trong học viện Slytherin thật sự là tà ác?
2, Biểu hiện của giáo sư đối với Gryffindor có thật chỉ có căm hận, miệt thị và châm chọc hay không? Thầy ấy coi Lily là ánh sáng mặt trời và hy vọng duy nhất trong cuộc đời, thật sự sẽ hoàn toàn đối với học viện của nữ thần mình tràn ngập tâm tình tiêu cực? Lily là một Gryffindor, không hề nghi ngờ, tính chất đặc biệt trên người Lily là thứ đại bộ phận Gryffindor đều có, hoạt bát, yêu cười, tinh thần trọng nghĩa nổ lều (vả lại bất luận đó có thật sự là chính nghĩa không), yêu thích náo nhiệt, sùng bái Dumbledore, theo đuổi tự do vân vân, đương nhiên cũng có các loại khuyết điểm lỗ mãng, giáo sư thật có thể hoàn toàn có cái nhìn phân cách về Lily và Gryffindor à? Lúc thầy nói Gryffindor ngu xuẩn các loại, nữ thần trong lòng thầy thật sự cho tới bây giờ chỉ ngồi trên thần tọa mà không phải một thành viên của Gryffindor? Giáo sư theo lý thường đương nhiên cho rằng Har nhỏ hẳn là Gryffindor, bỏ nguyên nhân của James, thì thật sự không có nguyên nhân của Lily?
3, Quan điểm về Sirius. Cậu bé to xác hoạt bát, nhiệt tình yêu thương tự do có chút chạm mạch này, từ lúc nào căm hận Slytherin và Voldemort? Lại tại sao hắn sẽ vào Gryffindor đồng thời cũng không quay đầu lại? Trong quan điểm của bản thân về sinh hoạt trước khi đi học của đứa nhỏ quý tộc chắc là không có gì khác nhau, tôi không có cách nào tưởng tượng Sirius một ngày kia khi tiến vào Gryffindor trong lúc bất chợt trở nên căm hận xuất thân của chính mình, từ yêu của Sirius đối với Har nhỏ, lưu ý, liều lĩnh bảo vệ, có thể thấy được Sirius đối với người nhà hắn nhận định bảo vệ vô cùng, vậy tại sao hắn sẽ đột nhiên vứt bỏ dòng họ và người nhà của chính mình? Tại sao hắn lại nói phu nhân Walburga không có trái tim?
Tóm lại, một mặt dị thường của ba nhân vật một chương này, đều là kết quả Sue suy xét. Có lẽ có quan điểm mọi người không đồng ý, không sao cả, mọi người cùng nhau thảo luận.
Cầu bình luận, cầu sưu tầm, cầu click, cầu bao nuôi tác giả
←Chương trước: Quyển 01 Chương 05←
→Chương sau: Quyển 01 Chương 07→
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook