[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính
-
Chương 5: Cô gái amy
Quý cô Clinton? Snape và Harry cùng lúc phát hiện ra cô gái bị bọn họ xếp xó nãy giờ. Cô gái khá thanh tú, có một mái tóc vàng xinh đẹp và đối mắt xanh lục. Cô ta thấy sự nghi ngờ trong mắt họ, một thoáng mỉm cười, lễ phép nói: "Em là Amy Clinton, học sinh năm tư nhà Ravenclaw, chào buổi tối giáo sư Snape."
Không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Harry phát hiện có một ý tứ không rõ ràng trong mắt cô nàng khi nhìn về phía Snape. Snape rõ ràng cũng đã nhận thấy tầm mắt của Clinton, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng không nhìn cô: "Hiệu trưởng, xin đừng lãng phí thời gian của giáo viên, nếu đầu óc tràn ngập nước đường kia của cụ còn có thể phân biệt nặng nhẹ." Nói xong đem Bản đồ đạo tặc đặt trước mặt cụ Dumbledore, không để ý tới ánh mắt của Harry, vẫn đang mãi yên lặng, chợt lóe lên.
Trên tấm Bản đồ đạo tặc hiện lên cái tên Peter Pettigrew, trên gương mặt cụ Dumbledore không hề có sự kinh ngạc, mà hàm súc nhìn đến Clinton đang đứng một bên với sắc mặt kì quái. "Cô Clinton, ta nghĩ trò nói đúng. Nhưng cần chứng thật một chút, được rồi mấy đứa, các trò có thể trở về tháp nhà mình, những chuyện còn lại cứ để ta và giáo sư xử lý, Harry này," Cụ hiền lành nhìn về phía cậu bé đang trầm mặc, "Ta nghĩ trò không cần lo lắng gì cả đâu, hết thảy điều bí ẩn sẽ được cởi bỏ từng lớp một."
Harry không đáp lời thầy hiệu trưởng, sự việc của ngày hôm nay ngay cả cậu cũng không mấy rõ ràng, đầu tiên là Peter Pettigrew còn sống, tiếp theo là cậu vô thức tín nhiệm cùng ỷ lại đối với Snape, sau cùng là ánh mắt quỷ dị của cô gái tên là Amy Clinton khi nhìn mình và Snape.
Harry và Clinton dưới nụ cười của cụ Dumbledore mà rời khỏi phòng hiệu trưởng, nhưng vừa ra khỏi cửa, Clinton liền kéo Harry xuống lầu. "Đợi đã, cô Clinton, chị có chuyện gì sao?"
"Gọi tôi là Amy được rồi, còn có" Amy dừng bước lại, vẻ mặt kỳ quái: "Cậu vì sao lại quan hệ tốt với giáo sư Snape như vậy? Trường hợp này không nên xuất hiện, chẳng lẽ hiệu ứng bươm bướm?" Thanh âm của câu cuối cùng nhỏ đến mức chỉ có bản thân cô nghe được. Mà Harry nghe cô nói cậu quan hệ tốt với Snape, khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo, nói thật, ngay cả chính cậu cũng không rõ từ lúc nào nỗi chán ghét thậm chí là căm hận đối với Snape đã chuyển hóa thành cảm xúc phức tạp của hiện tại, có lẽ sau khi chân chính hiểu biết một người, sẽ biết cách sử dụng những suy nghĩ tưởng đối lý trí mà đối đãi với người ấy, Harry nghĩ như vậy đấy.
Amy thấy thần sắc phức tạp của Harry cũng không suy nghĩ nhiều, buông bàn tay đang nắm tay Harry ra: "Harry Potter, tôi nghĩ giáo sư Snape chỉ là bề ngoài âm trầm khó chịu thôi, kỳ thật thầy là một người vĩ đại, cậu hoàn toàn không cần hận thầy ấy, bởi vì sau chuyện này cậu sẽ hiểu rõ hết thảy mọi chuyện." Nói xong, cô dùng một loại ánh mắt thần bí khó lường xem lẫn một tia chán ghét nhìn Harry.
Harry bởi vì kinh nghiệm thời thơ ấu nên rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, tuy sự chán ghét của Amy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cũng đủ để cậu hiểu rõ cô không phải là người có thể kết bạn. "Chị Clinton, em nghĩ em không hận giáo sư Snape, trên thực tế cho tới nay, thái độ của thầy ấy đối với em vẫn khiến em không hiểu sao cả. Như vậy, chúc ngủ ngon." Harry không nhìn vào đôi mắt xanh lục tương tự mình, xoay người hướng về phía tháp Gryffindor mà đi.
Harry buổi tối không nghỉ ngơi tốt, cùng với Ron đồng dạng tình thần không tốt, dưới sự thúc dục của Hermione đi đến đại sảnh, Harry cảm thấy một tầm mắt không thoải mái, theo bản năng nhìn về hướng kia, hai ánh mắt xanh lục chạm vào nhau, Clinton mỉm cười với cậu, đồng thời giơ ly sữa lên chào cậu. Ron và Hermione cũng thấy điều đó.
"Nữ sinh Ravenclaw nha, này bạn thân ơi, bồ khi nào thì quen nữ sinh Nhà khác đấy? Còn xinh như vậy nữa." Vẻ mặt Ron có chút ghen tị. Mà khi Hermione đẩy bữa sáng đến trước mặt hai người mới hóa giải nỗi xấu hổ của Harry. Merlin chứng giám, cậu tình nguyện không hề quen biết với cái chị Clinton kia, khóe mắt liếc nhìn cô, chỉ thấy cô đang nói chuyện với một nữ sinh Châu Á xinh xắn vừa nói vừa cười, không hề chú ý tới bên này, Harry mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, Harry phát hiện có một ý tứ không rõ ràng trong mắt cô nàng khi nhìn về phía Snape. Snape rõ ràng cũng đã nhận thấy tầm mắt của Clinton, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng không nhìn cô: "Hiệu trưởng, xin đừng lãng phí thời gian của giáo viên, nếu đầu óc tràn ngập nước đường kia của cụ còn có thể phân biệt nặng nhẹ." Nói xong đem Bản đồ đạo tặc đặt trước mặt cụ Dumbledore, không để ý tới ánh mắt của Harry, vẫn đang mãi yên lặng, chợt lóe lên.
Trên tấm Bản đồ đạo tặc hiện lên cái tên Peter Pettigrew, trên gương mặt cụ Dumbledore không hề có sự kinh ngạc, mà hàm súc nhìn đến Clinton đang đứng một bên với sắc mặt kì quái. "Cô Clinton, ta nghĩ trò nói đúng. Nhưng cần chứng thật một chút, được rồi mấy đứa, các trò có thể trở về tháp nhà mình, những chuyện còn lại cứ để ta và giáo sư xử lý, Harry này," Cụ hiền lành nhìn về phía cậu bé đang trầm mặc, "Ta nghĩ trò không cần lo lắng gì cả đâu, hết thảy điều bí ẩn sẽ được cởi bỏ từng lớp một."
Harry không đáp lời thầy hiệu trưởng, sự việc của ngày hôm nay ngay cả cậu cũng không mấy rõ ràng, đầu tiên là Peter Pettigrew còn sống, tiếp theo là cậu vô thức tín nhiệm cùng ỷ lại đối với Snape, sau cùng là ánh mắt quỷ dị của cô gái tên là Amy Clinton khi nhìn mình và Snape.
Harry và Clinton dưới nụ cười của cụ Dumbledore mà rời khỏi phòng hiệu trưởng, nhưng vừa ra khỏi cửa, Clinton liền kéo Harry xuống lầu. "Đợi đã, cô Clinton, chị có chuyện gì sao?"
"Gọi tôi là Amy được rồi, còn có" Amy dừng bước lại, vẻ mặt kỳ quái: "Cậu vì sao lại quan hệ tốt với giáo sư Snape như vậy? Trường hợp này không nên xuất hiện, chẳng lẽ hiệu ứng bươm bướm?" Thanh âm của câu cuối cùng nhỏ đến mức chỉ có bản thân cô nghe được. Mà Harry nghe cô nói cậu quan hệ tốt với Snape, khuôn mặt trong nháy mắt vặn vẹo, nói thật, ngay cả chính cậu cũng không rõ từ lúc nào nỗi chán ghét thậm chí là căm hận đối với Snape đã chuyển hóa thành cảm xúc phức tạp của hiện tại, có lẽ sau khi chân chính hiểu biết một người, sẽ biết cách sử dụng những suy nghĩ tưởng đối lý trí mà đối đãi với người ấy, Harry nghĩ như vậy đấy.
Amy thấy thần sắc phức tạp của Harry cũng không suy nghĩ nhiều, buông bàn tay đang nắm tay Harry ra: "Harry Potter, tôi nghĩ giáo sư Snape chỉ là bề ngoài âm trầm khó chịu thôi, kỳ thật thầy là một người vĩ đại, cậu hoàn toàn không cần hận thầy ấy, bởi vì sau chuyện này cậu sẽ hiểu rõ hết thảy mọi chuyện." Nói xong, cô dùng một loại ánh mắt thần bí khó lường xem lẫn một tia chán ghét nhìn Harry.
Harry bởi vì kinh nghiệm thời thơ ấu nên rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, tuy sự chán ghét của Amy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cũng đủ để cậu hiểu rõ cô không phải là người có thể kết bạn. "Chị Clinton, em nghĩ em không hận giáo sư Snape, trên thực tế cho tới nay, thái độ của thầy ấy đối với em vẫn khiến em không hiểu sao cả. Như vậy, chúc ngủ ngon." Harry không nhìn vào đôi mắt xanh lục tương tự mình, xoay người hướng về phía tháp Gryffindor mà đi.
Harry buổi tối không nghỉ ngơi tốt, cùng với Ron đồng dạng tình thần không tốt, dưới sự thúc dục của Hermione đi đến đại sảnh, Harry cảm thấy một tầm mắt không thoải mái, theo bản năng nhìn về hướng kia, hai ánh mắt xanh lục chạm vào nhau, Clinton mỉm cười với cậu, đồng thời giơ ly sữa lên chào cậu. Ron và Hermione cũng thấy điều đó.
"Nữ sinh Ravenclaw nha, này bạn thân ơi, bồ khi nào thì quen nữ sinh Nhà khác đấy? Còn xinh như vậy nữa." Vẻ mặt Ron có chút ghen tị. Mà khi Hermione đẩy bữa sáng đến trước mặt hai người mới hóa giải nỗi xấu hổ của Harry. Merlin chứng giám, cậu tình nguyện không hề quen biết với cái chị Clinton kia, khóe mắt liếc nhìn cô, chỉ thấy cô đang nói chuyện với một nữ sinh Châu Á xinh xắn vừa nói vừa cười, không hề chú ý tới bên này, Harry mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook