[HP Đồng Nhân] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính
-
Chương 39: Làm khách tại trang viên malfoy
Lucius Malfoy hiện tại rất thoải mái, bởi vì vị đại nhân kia gần đây đã ngừng triệu tập khá lâu rồi, dấu ấn trên cánh tay trái cũng ảm đạm đi nhiều. Trường sinh linh giá bị tiêu diệt có ảnh hưởng rất lớn đến Voldemort, mỗi lần có một trường sinh linh giá biến mất là mỗi lần linh hồn của gã chịu đau đớn như bị xé rách. Đám người Tử Thần Thực Tử ai nấy hoang mang, đương nhiên là ngoại trừ Lucius.
Bề ngoài, hắn vẫn là một kẻ hầu trung thành chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, hắn từng vận dụng hầu như là toàn bộ tinh lực cùng nhân mạch, âm thầm điều tra ra được một chuyện đó là kẻ mà hắn và cha của hắn nguyện trung thành không ngờ là một hỗn huyết! Sỉ nhục biết bao nhiêu, mà tin tức của Severus lại là một cơ hội hiếm có.
Tao nhã nhấc ly rượu nhấp nhẹ một ngụm, đôi mắt màu lam xám hiện lên một tia sáng. Dumbledore hành động còn nhanh hơn hắn nghĩ, lời tiên đoán kia đã bị chủ nhân biết được, là do lão ong mật đó để lộ ra ngoài.
"Cậu bé kia đến tột cùng là ai nhỉ?" Lucius đã điều tra rất lâu thế nhưng không có chút manh mối, được rồi, có lẽ nên mời Severus đến đây một phen, Tiểu Long ra đời có lẽ là cái cớ tốt nhất.
Spinner"s End.
Harry gian nan đỡ hông từ từ đi vào thư phòng, cái bụng sắp chín tháng đã lớn đến nỗi làm cậu không thấy được ngón chân của mình.
"Sev, em vào nhé." Gõ cửa rồi đi vào, phòng tràn ngập mùi hương của sách, người đàn ông đang ngồi trước bàn, sắc mặt có vẻ vô cùng ngưng trọng. Nhìn thấy động tác "nguy hiểm" của Harry, lập tức quăng bức thư xuống bàn, tiến lên đỡ lấy thân thể nặng nề của cậu bé.
"Sao lại tự mình đến đây? Chẳng lẽ em không biết là có thể bảo Bibi đến đây thông báo cho ta sao?" Harry đau đầu nhìn người đàn ông đang căng thẳng kia, "Sev, em muốn hỏi anh chuyện bài vở, đương nhiên phải tự mình đến rồi, anh đang bận sao?" Harry nhìn về phía lá thư ở trên bàn.
"Không, thực ra là có phiền toái."
"Gì thế?" Ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông, Harry nghĩ rằng cái việc khiến Snape cảm thấy phiền phức hẳn rất nghiêm trọng đây. Tay phải của Snape khẽ nhịp xuống mặt bàn, châm chước một hồi mới nói: "Dumbledore đã tiết lộ lời tiên tri ra ngoài, Chúa tể Hắc Ám đã biết."
"Cái gì! Sao cụ ấy có thể?"
Snape đè cậu bé lại. "Bình tĩnh Harry!"
"Sao em có thể bình tĩnh? Chẳng lẽ lại để em chứng kiến lịch sử tái diễn?" Harry cảm thấy lòng mình cứ như đang treo một tảng đá to vậy, chẳng lẽ cha mẹ của mình vẫn phải chết? Cha đỡ đầu vẫn chịu oan ức tiến vào Azkaban? Sev... Sev chẳng lẽ?
"Không, hãy nghe ta nói Harry, không có gay go như vậy đâu." Harry bảo hắn nói tiếp. Snape để cậu bé ngồi trên hai chân mình, ngữ khí trầm thấp như trước, xoa dịu tâm tình sợ hãi của Harry. "Không thể không nói Dumbledore là trời sinh mưu mô, hiện tại trường sinh linh giá cũng chỉ còn lại Nagini, tất cả chuyện này lão ong mật đã làm rất cẩn thận." Khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"Mà biện pháp dẫn dụ chủ hồn chỉ có một, đó là để Chúa tể Hắc Ám tự mình tìm tới cửa, đương nhiên lần này "Lời tiên đoán" về sự xuất hiện của em cũng là một bước rất quan trọng." Theo như ý nghĩ của người đàn ông, Harry không thể tin mà trợn to hai mắt, "Dumbledore, cụ ta... chẳng lẽ là vì lợi ích lớn hơn sao?"
Snape khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, "Vì lợi ích lớn hơn? Hừ! Đúng là việc mà lão ong mật kia sẽ làm. Harry, Lily và... bọn Potter kia sẽ không sao đâu, dù sao bọn họ chính là thành viên nòng cốt và là lực chiến đấu mạnh nhất của Hội Phượng Hoàng, Dumbledore cũng không phải là một con sư tử thuần túy."
Harry có chút bất an kéo kéo góc áo người kia, "Nhưng mà, em vẫn lo lắm, nếu là như thế, cuộc chiến vào ngày 30 tháng 7 sẽ không thể tránh khỏi." Snape đau lòng nhìn ánh mắt buồn bã của cậu, "Harry, không sao cả, ta cam đoan."
"Anh không thể làm ra chuyện nguy hiểm!" Harry nhớ như in cảnh tượng Sev chết đi ở trước mặt cậu, loại đau đớn đến tê tâm liệt phế ấy cậu không muốn trải qua lần thứ hai.
"... Ừ, như em mong muốn, ta nghĩ ta còn chưa muốn để đứa con của ta mang họ Potter."
"Ha ha, chúng ta chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, thì đi thăm hỏi... cha mẹ em nhé, được không? Cũng không phải em muốn làm gì, chỉ là...."
"Ta biết, được rồi, ít nhất còn có một Potter làm người ta có thể chịu đựng được."
Vẻ mặt của Snape vặn vẹo ở nơi Harry nhìn không thấy. "Malfoy phu nhân sinh rồi, mời ta và em, ta nghĩ ta cần thương lượng với em."
Harry giật mình, "Malfoy? Chẳng lẽ là Draco?" Harry lúc này mới nhớ Malfoy, cái thằng bé quý tộc kiêu ngạo ấy. "Ha ha, Sev, em muốn đi, em còn muốn mang theo camera... Có thể đưa Green đi cùng chứ?"
"Con mèo ngu xuẩn kia? Không!" Nhớ tới buổi sáng khi vừa tỉnh lại thì thấy một con mèo ủ trong lòng mình, sắc mặt Snape xanh mét đuổi cậu bé đang hí hửng ra khỏi thư phòng.
"Severus, cậu rốt cuộc cũng tới." Lucius dường như đã đợi một hồi ở phòng khách, khi nhìn thấy Snape cùng Harry trong lòng hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Cissy đang ở trên lầu với Tiểu Long, ta nghĩ hai người sẽ không ngại mà thưởng thức một buổi trà chiều trước bữa tối đâu nhỉ." Snape đồng dạng mỉm cười giả dối: "Đương nhiên, bất quá hi vọng địa điểm không phải là ở ngoài sân, tôi không bảo đảm sẽ làm ra những thứ gì với đám sủng vật đáng yêu của anh đâu."
Lucius Malfoy nghẹn họng, lại lập tức giả cười, "Được rồi, Severus, những con công ấy vẫn rất đáng yêu mà."
"Phụt!" Harry nhịn không được mà bật cười, nhìn hai người tỏ vẻ xin lỗi. Lucius cũng không để bụng, trước vẻ mặt đen thui của Snape, cầm tay phải của Harry lên.
"Ôi, Harry đáng yêu, Cissy có chuẩn bị chút điểm tâm, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ thích." Nói xong thì đi đằng trước để dẫn đường.
"Sev, ngài Malfoy thật thú vị." Harry nhỏ giọng thì thầm.
"Hừ! Con công chết tiệt." Snape cầm lấy tay phải cậu bé, âm thầm chùi đi dấu vết Malfoy để lại. "Em có tiếp tục chán ghét Malfoy cũng chả sao."
Ngồi xuống không bao lâu, Snape cùng Malfoy đã nói từ tình huống của giới phù thủy hiện nay cho tới một trăm vấn đề về tri thức giáo dục con trẻ. Mà lúc này, người đánh vỡ bầu không khí quỷ dị ấy là bà Malfoy.
"Severus, hoan nghênh đã đến đây, ôi chao, cậu chính là Harry?" Harry ngượng ngùng tiếp nhận cái ôm xã giao của cô Narcissa xinh đẹp, đương nhiên còn có tầm mắt quét qua bụng mình.
"Xin chào, bà Malfoy."
"Gọi tôi là Narcissa là được, Severus cũng gọi như vậy mà."
Harry chỉ mỉm cười, nhưng Narcissa cũng không để ý, ôm một đứa bé yếu ớt ra từ chiếc nôi, trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn ngập tình thương của người mẹ.
"Xem này, đây là Draco, Draco Malfoy." Harry kích động đứng dậy, tò mò tiến đến. Chỉ thấy đó là một đứa bé nho nhỏ da thịt trắng nõn, hai mắt nhắm chặt, mũi miệng xinh xắn, cùng một mái tóc vàng thưa thớt. Thật là kỳ diệu mà.
"Nó chính là Draco? Rõ ràng khi còn bé đáng yêu như vậy cơ mà..." Harry thì thào trong miệng, không nhìn thấy ý cười dịu dàng trên mặt Snape, nhưng hai người khác thì lại thấy được, cả hai đều rất đỗi ngạc nhiên.
"Khụ, cậu có muốn ôm nó không?" Narcissa lên tiếng trước tiên.
"Có thể chứ?" Harry e ngại nhìn hai người kia, "Nó nhỏ như vậy..."
"Đương nhiên, như vậy này... Được rồi, rất dễ mà?" Harry thật cẩn thận ôm lấy Draco, mùi sữa trên người trẻ con xông vào mũi, thân thể mềm yếu cứ như không hề có trọng lượng vậy.
"Sev! Anh xem này, thật thần kỳ."
Snape dung túng nhìn cậu bé vừa phấn khởi vừa cẩn trọng trước mặt mình, "Harry, không lâu nữa cậu cũng có con của mình mà." Lucius nhắc nhở.
"A..." Mặt Harry ửng hồng, luống cuống trả đứa nhóc lại cho Narcissa, hai tay theo phản xạ mà vuốt ve cái bụng. Ba người thấy thế đều mỉm cười, sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, không phải sao?
Bề ngoài, hắn vẫn là một kẻ hầu trung thành chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, hắn từng vận dụng hầu như là toàn bộ tinh lực cùng nhân mạch, âm thầm điều tra ra được một chuyện đó là kẻ mà hắn và cha của hắn nguyện trung thành không ngờ là một hỗn huyết! Sỉ nhục biết bao nhiêu, mà tin tức của Severus lại là một cơ hội hiếm có.
Tao nhã nhấc ly rượu nhấp nhẹ một ngụm, đôi mắt màu lam xám hiện lên một tia sáng. Dumbledore hành động còn nhanh hơn hắn nghĩ, lời tiên đoán kia đã bị chủ nhân biết được, là do lão ong mật đó để lộ ra ngoài.
"Cậu bé kia đến tột cùng là ai nhỉ?" Lucius đã điều tra rất lâu thế nhưng không có chút manh mối, được rồi, có lẽ nên mời Severus đến đây một phen, Tiểu Long ra đời có lẽ là cái cớ tốt nhất.
Spinner"s End.
Harry gian nan đỡ hông từ từ đi vào thư phòng, cái bụng sắp chín tháng đã lớn đến nỗi làm cậu không thấy được ngón chân của mình.
"Sev, em vào nhé." Gõ cửa rồi đi vào, phòng tràn ngập mùi hương của sách, người đàn ông đang ngồi trước bàn, sắc mặt có vẻ vô cùng ngưng trọng. Nhìn thấy động tác "nguy hiểm" của Harry, lập tức quăng bức thư xuống bàn, tiến lên đỡ lấy thân thể nặng nề của cậu bé.
"Sao lại tự mình đến đây? Chẳng lẽ em không biết là có thể bảo Bibi đến đây thông báo cho ta sao?" Harry đau đầu nhìn người đàn ông đang căng thẳng kia, "Sev, em muốn hỏi anh chuyện bài vở, đương nhiên phải tự mình đến rồi, anh đang bận sao?" Harry nhìn về phía lá thư ở trên bàn.
"Không, thực ra là có phiền toái."
"Gì thế?" Ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông, Harry nghĩ rằng cái việc khiến Snape cảm thấy phiền phức hẳn rất nghiêm trọng đây. Tay phải của Snape khẽ nhịp xuống mặt bàn, châm chước một hồi mới nói: "Dumbledore đã tiết lộ lời tiên tri ra ngoài, Chúa tể Hắc Ám đã biết."
"Cái gì! Sao cụ ấy có thể?"
Snape đè cậu bé lại. "Bình tĩnh Harry!"
"Sao em có thể bình tĩnh? Chẳng lẽ lại để em chứng kiến lịch sử tái diễn?" Harry cảm thấy lòng mình cứ như đang treo một tảng đá to vậy, chẳng lẽ cha mẹ của mình vẫn phải chết? Cha đỡ đầu vẫn chịu oan ức tiến vào Azkaban? Sev... Sev chẳng lẽ?
"Không, hãy nghe ta nói Harry, không có gay go như vậy đâu." Harry bảo hắn nói tiếp. Snape để cậu bé ngồi trên hai chân mình, ngữ khí trầm thấp như trước, xoa dịu tâm tình sợ hãi của Harry. "Không thể không nói Dumbledore là trời sinh mưu mô, hiện tại trường sinh linh giá cũng chỉ còn lại Nagini, tất cả chuyện này lão ong mật đã làm rất cẩn thận." Khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"Mà biện pháp dẫn dụ chủ hồn chỉ có một, đó là để Chúa tể Hắc Ám tự mình tìm tới cửa, đương nhiên lần này "Lời tiên đoán" về sự xuất hiện của em cũng là một bước rất quan trọng." Theo như ý nghĩ của người đàn ông, Harry không thể tin mà trợn to hai mắt, "Dumbledore, cụ ta... chẳng lẽ là vì lợi ích lớn hơn sao?"
Snape khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, "Vì lợi ích lớn hơn? Hừ! Đúng là việc mà lão ong mật kia sẽ làm. Harry, Lily và... bọn Potter kia sẽ không sao đâu, dù sao bọn họ chính là thành viên nòng cốt và là lực chiến đấu mạnh nhất của Hội Phượng Hoàng, Dumbledore cũng không phải là một con sư tử thuần túy."
Harry có chút bất an kéo kéo góc áo người kia, "Nhưng mà, em vẫn lo lắm, nếu là như thế, cuộc chiến vào ngày 30 tháng 7 sẽ không thể tránh khỏi." Snape đau lòng nhìn ánh mắt buồn bã của cậu, "Harry, không sao cả, ta cam đoan."
"Anh không thể làm ra chuyện nguy hiểm!" Harry nhớ như in cảnh tượng Sev chết đi ở trước mặt cậu, loại đau đớn đến tê tâm liệt phế ấy cậu không muốn trải qua lần thứ hai.
"... Ừ, như em mong muốn, ta nghĩ ta còn chưa muốn để đứa con của ta mang họ Potter."
"Ha ha, chúng ta chờ đến khi hết thảy đều kết thúc, thì đi thăm hỏi... cha mẹ em nhé, được không? Cũng không phải em muốn làm gì, chỉ là...."
"Ta biết, được rồi, ít nhất còn có một Potter làm người ta có thể chịu đựng được."
Vẻ mặt của Snape vặn vẹo ở nơi Harry nhìn không thấy. "Malfoy phu nhân sinh rồi, mời ta và em, ta nghĩ ta cần thương lượng với em."
Harry giật mình, "Malfoy? Chẳng lẽ là Draco?" Harry lúc này mới nhớ Malfoy, cái thằng bé quý tộc kiêu ngạo ấy. "Ha ha, Sev, em muốn đi, em còn muốn mang theo camera... Có thể đưa Green đi cùng chứ?"
"Con mèo ngu xuẩn kia? Không!" Nhớ tới buổi sáng khi vừa tỉnh lại thì thấy một con mèo ủ trong lòng mình, sắc mặt Snape xanh mét đuổi cậu bé đang hí hửng ra khỏi thư phòng.
"Severus, cậu rốt cuộc cũng tới." Lucius dường như đã đợi một hồi ở phòng khách, khi nhìn thấy Snape cùng Harry trong lòng hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Cissy đang ở trên lầu với Tiểu Long, ta nghĩ hai người sẽ không ngại mà thưởng thức một buổi trà chiều trước bữa tối đâu nhỉ." Snape đồng dạng mỉm cười giả dối: "Đương nhiên, bất quá hi vọng địa điểm không phải là ở ngoài sân, tôi không bảo đảm sẽ làm ra những thứ gì với đám sủng vật đáng yêu của anh đâu."
Lucius Malfoy nghẹn họng, lại lập tức giả cười, "Được rồi, Severus, những con công ấy vẫn rất đáng yêu mà."
"Phụt!" Harry nhịn không được mà bật cười, nhìn hai người tỏ vẻ xin lỗi. Lucius cũng không để bụng, trước vẻ mặt đen thui của Snape, cầm tay phải của Harry lên.
"Ôi, Harry đáng yêu, Cissy có chuẩn bị chút điểm tâm, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ thích." Nói xong thì đi đằng trước để dẫn đường.
"Sev, ngài Malfoy thật thú vị." Harry nhỏ giọng thì thầm.
"Hừ! Con công chết tiệt." Snape cầm lấy tay phải cậu bé, âm thầm chùi đi dấu vết Malfoy để lại. "Em có tiếp tục chán ghét Malfoy cũng chả sao."
Ngồi xuống không bao lâu, Snape cùng Malfoy đã nói từ tình huống của giới phù thủy hiện nay cho tới một trăm vấn đề về tri thức giáo dục con trẻ. Mà lúc này, người đánh vỡ bầu không khí quỷ dị ấy là bà Malfoy.
"Severus, hoan nghênh đã đến đây, ôi chao, cậu chính là Harry?" Harry ngượng ngùng tiếp nhận cái ôm xã giao của cô Narcissa xinh đẹp, đương nhiên còn có tầm mắt quét qua bụng mình.
"Xin chào, bà Malfoy."
"Gọi tôi là Narcissa là được, Severus cũng gọi như vậy mà."
Harry chỉ mỉm cười, nhưng Narcissa cũng không để ý, ôm một đứa bé yếu ớt ra từ chiếc nôi, trên gương mặt xinh đẹp của cô tràn ngập tình thương của người mẹ.
"Xem này, đây là Draco, Draco Malfoy." Harry kích động đứng dậy, tò mò tiến đến. Chỉ thấy đó là một đứa bé nho nhỏ da thịt trắng nõn, hai mắt nhắm chặt, mũi miệng xinh xắn, cùng một mái tóc vàng thưa thớt. Thật là kỳ diệu mà.
"Nó chính là Draco? Rõ ràng khi còn bé đáng yêu như vậy cơ mà..." Harry thì thào trong miệng, không nhìn thấy ý cười dịu dàng trên mặt Snape, nhưng hai người khác thì lại thấy được, cả hai đều rất đỗi ngạc nhiên.
"Khụ, cậu có muốn ôm nó không?" Narcissa lên tiếng trước tiên.
"Có thể chứ?" Harry e ngại nhìn hai người kia, "Nó nhỏ như vậy..."
"Đương nhiên, như vậy này... Được rồi, rất dễ mà?" Harry thật cẩn thận ôm lấy Draco, mùi sữa trên người trẻ con xông vào mũi, thân thể mềm yếu cứ như không hề có trọng lượng vậy.
"Sev! Anh xem này, thật thần kỳ."
Snape dung túng nhìn cậu bé vừa phấn khởi vừa cẩn trọng trước mặt mình, "Harry, không lâu nữa cậu cũng có con của mình mà." Lucius nhắc nhở.
"A..." Mặt Harry ửng hồng, luống cuống trả đứa nhóc lại cho Narcissa, hai tay theo phản xạ mà vuốt ve cái bụng. Ba người thấy thế đều mỉm cười, sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook