[HP Đồng Nhân] Hero
Chương 4: Gặp

Hẻm Knockturn, khu phố nhỏ lúc nào cũng âm u bẩn thỉu này có liên quan rất mật thiết với Nghệ Thuật Hắc Ám đã bao đời nay. Hai bên hẻm nhỏ là cửa hàng Nghệ Thuật Hắc Ám đủ loại kiểu dáng nằm san sát nhau, các pháp sư ở lại trong này phần lớn đều là quần áo tả tơi, đang làm giao dịch ngầm không thể ra ánh sáng.

Thế nhưng, dù là một hẻm nhỏ âm trầm dơ bẩn như vậy, Harry cũng đã thường xuyên hạ cố đến đây trong mười năm sau chiến tranh—— đương nhiên là giống như bây giờ, mặc áo choàng, mang theo mũ trùm, giống một hắc pháp sư như chỗ này.

Ở Hẻm Knockturn, bản ghi chép tiêu phí vĩnh viễn được giữ bí mật, như vậy Harry sẽ không phải lo lắng mọi người phát hiện chàng trai vàng của bọn họ sau chiến tranh thường xuyên uống thuốc an thầnvà vô mộng miên dược —— hoặc là nói, cậu dùng lâu năm nên nghiện thuốc. Merlin, chuyện này sẽ gây xôn xao lớn trong dư luận, không phải sao.

Do đó, Harry có thể coi là vô cùng quen thuộc đối với nơi đây. Cậu vốn tính tới tiệm sách trong này mua một số sách nghiên cứu về linh hồn, đời trước khi cậu nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá từng ở trong này phát hiện một ít sách về phương diện này, nhưng khi đó Voldemort đã chết, Harry cũng không tiêu nhiều tinh lực vào chuyện Trường Sinh Linh Giá, chỉ là đem tất cả các sách trong tiệm nói về Trường Sinh Linh Giá toàn bộ mua về, sau đó tiêu hủy, nội dung cậu cũng không đọc kỹ. Nhưng bây giờ thì, có lẽ phải nghiên cứu chúng thật cẩn thận mới được.

Quả thật, lửa quỷ có tác dụng với Trường Sinh Linh Giá, nhưng cậu lo lắng một vấn đề, Voldemort có thể cảm ứng sự tồn tại các Trường Sinh Linh Giá khác của lão hay không, đời trước, mãi đến cuối cùng Voldemort mới phát hiện rằng Trường Sinh Linh Giá đã bị hủy, vậy đời này, vận may của Harry còn có thể kéo dài như thế hay không. Rồi giả sử lão phát hiện Trường Sinh Linh Giá bị tiêu hủy, thì có chế tạo thêm nữa hay không. Đến lúc đó rồi, mọi chuyện sẽ không nằm trong tầm khống chế của mình. Harry cần phải cẩn thận suy xét kĩ mới xong.

Vừa rồi ở cửa tiệm của Malkin phu nhân gặp Draco Malfoy, lại nhắc nhở cậu nhớ đến một điều quan trọng. Năm thứ sáu, Draco lợi dụng  mua chiếc tủ biến mất trong Borgin —  Burkes, làm cho Tử Thần Thực Tử xâm nhập Hogwarts. Chỗ sơ hở này, chắc chắn phải giải quyết.

Ngay từ lúc bắt đầu, phải xử lý gọn gàng tất cả những yếu tố có thể gây hại cho kế hoạch của mình. Đây là điều quan trọng nhất mà chiến tranh dạy cho cậu.

Borgin —  Burkes cửa hàng Nghệ Thuật Hắc Ám, cửa hàng lớn nhất Hẻm Knockturn. Harry lấy món thuốc Đa Quả dịch mua từ lần trước còn dư ra, thả vào một sợi tóc màu nâu của một người đàn ông lấy được ở Flourish & Blotts, uống ngay vào. Chỉ chốc lát sau, một  thanh niên cao lớn tóc nâu đẩy cửa ra, đi vào  Borgin —  Burkes.

Một người đàn ông lưng còng hiện ra phía sau quầy, đưa tay về phía sau vuốt mái tóc bóng loáng.

“Kính chào quý khách, thưa ông, tôi có thể giúp gì cho quý ông đây chăng?”  Borgin cất giọng nịnh hót.

Harry chỉ ngăn tủ màu đen nằm im lìm bên trái cánh cửa, thì thào hỏi: “Cái này, bán thế nào?”

“Thưa ngài, cái tủ biến mất này vốn có một cặp, nhưng tìm không thấy cái kia, hơn nữa cái còn lại trong tiệm cũng đã hỏng rồi, sao ngài không xem thử mấy món hàng mới mà tiệm vừa nhập về hôm nay? Giá cả vô cùng hợp lí.”

“Không, ta muốn cái này, ông hãy sửa nó lại cho tốt vào, tuần sau ta tới lấy ông nhớ nói cho ta biết phương pháp sửa, ngăn tủ còn lại ta sẽ giải quyết. Đừng · dại dột · đùa giỡn ·  với ta · nghe rõ chưa.” Trong khi Harry nói chuyện, phóng xuất ra một tia ma áp, buông xuống một túi Galleons trên quầy.

Borgin lập tức khom người, cất tiếng nịnh hót, “Không thành vấn đề, thưa quý ngài, thứ năm ngài tới lấy là được.”

Harry vừa lòng gật gật đầu, xoay người đi khỏi cửa hàng.

Số 17 ở Hẻm Knockturn, là tiệm sách Nghệ Thuật Hắc Ám lớn nhất, sách về Nghệ Thuật Hắc Ám ở nơi này là phong phú nhất toàn bộ Anh quốc, đương nhiên, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ. Harry đi vào, quen thuộc nói với ông lão ngồi trên chiếc ghế mây đang ngủ gà ngủ gật đối diện sau quầy: “Physick, ta đến mua sách.”

Ông lão từ từ nhắm hai mắt, cũng không nhìn Harry, không chút để ý mở miệng: “Trực tiếp đi đến giá sách kia chọn đi.”

Physick là chủ nhân của tiệm sách này, đương nhiên đại đa số khách hàng đến mua sách cũng không biết tên của y, chỉ có một số ít khách quen biết tên, mà khách quen như vậy có thể hưởng thụ một ít đãi ngộ đặc biệt. Tỷ như mua sách không có số lượng hạn chế, mà khách nhân bình thường chỉ có thể mua tối đa ba quyển.

Harry nhanh chóng xuyên qua các giá sách, lấy ra mười ba quyển về Trường Sinh Linh Giá lúc ấy cậu mua, đi tới trước quầy, ném một túi tiền vàng lớn, cảm ơn ông lão, ” Ngày tốt lành, Physick.” Sau đó nhanh chóng rời đi.

Thời hạn một giờ của Đa Quả dịch sắp hết, cậu phải lập tức quay về Hẻm Xéo, nếu Hagrid trở lại không tìm được cậu ở Flourish & Blotts thì chuyện sẽ rắc rối to.

Khi đi qua một tiệm bán nguyên liệu Độc Dược bị cấm, một thân ảnh đang mua đồ trước quầy thu hút ánh nhìn của Harry.

Người kia khoác áo chùng đen kín mít từ đầu tới chân, thậm chí đến nút áo cũng cài chặt lên tận chỗ cao nhất. Mái tóc bóng nhờn đen như mực, giống như mành che buông xuống hai bên gương mặt, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Bộ dạng hắn không tính anh tuấn, không phù hợp thẩm mỹ người phương Tây, giữa hai lông mày tựa hồ lúc nào cũng nhíu lại tức giận, đôi mắt đen trống rỗng lạnh như băng, mũi ưng, môi mỏng kéo căng, thần sắc lạnh lùng âm trầm quanh năm không thay đổi.

Dường như chẳng bao giờ hắn học được cách khiến người khác ưa thích, đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý chuyện này.

Severus · Snape!

Harry không sao hít thở nổi, cứng đờ người đứng ngây ra đấy, trí nhớ mười năm sau chiến tranh bị cậu niêm phong cất vào tận sâu trong lòng nay trỗi dậy như thủy triều ập thẳng tới.

Đêm hôm đó, ở Chòi Hét, người nam nhân này lộ ra gương mặt xanh xao, cố gắng lấy tay ngăn chặn miệng vết thương đang chảy máu trên cổ. Hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi, gần là vì hắn chưa hoàn cái thành nhiệm vụ phải bảo vệ Harry · Potter kia. Không phải vì muốn sống, mà là vì phải bảo vệ Harry · Potter. Sau đó, khi phát hiện không được nữa rồi, hắn dùng một chút sức lực cuối cùng trên người đem đoạn trí nhớ này cho cậu.

Ký ức này a… A.

… …

Lúc hắn còn là thiếu niên, tái nhợt lại nhỏ yếu, tránh trong bụi cây nhìn lén cô gái tóc đỏ kia, thành kính mà thiết tha.

Khi đến trường học, hắn liều mạng bảo vệ cô gái trong lòng ngưỡng mộ, nắm chặt ánh sáng duy nhất trong của đời hắn.

Chỉ là… ánh sáng…. Rời xa hắn…

Sau khi tốt nghiệp vài năm, cái cô bé kia vì sai lầm của hắn mà bỏ mạng, hắn tuyệt vọng muốn đày đọa bản thân. Nhưng cuối cùng tiếp nhận nhiệm vụ lão Hiệu trưởng giao cho hắn ——bảo vệ đứa con của người hắn yêu nhất cùng người hắn hận nhất. Chỉ vì đôi mắt xanh biếc giống như người hắn yêu kia mà thôi. Từ đó trở đi, bắt đầu bước lên con đường đầy chông gai đầy nguy hiểm.

Về sau, nam nhân kia không khống chế được đứng trước mặt Hiệu trưởng rên rĩ, “Vậy thì linh hồn của tôi thì sao Dumbledore? Của tôi thì sao?”

Khi hắn biết được thằng nhỏ hắn bảo vệ nhiều năm qua cuối cùng sắp phải chịu chết, hắn hoảng sợ bất an. Hắn nói:

“Cụ giữ cho thằng nhỏ sống chỉ là vì để nó chết vào đúng  thời điểm thích hợp ư?”

Nhưng mà, Harry hiểu rõ, sở dĩ người đàn ông này bất chấp nguy hiểm chí mạng để bảo hộ cậu, không phải là vì bản thân cậu, từ trước đến nay hắn chưa từng thích cậu bao giờ, hắn chỉ vì đóa hoa bách hợp trắng ngần nở rộ trong cuộc đời của mình mà thôi. Thần bảo hộ mạng hình con hươu cái của hắn chưa bao giờ thay đổi chính là chứng minh tốt nhất.

Thế nhưng, cứ như vậy vì một người đã chết, người nam nhân này lại có thể nông nỗi như vậy.

Lấy sinh mệnh làm giá phải trả.

Ông chết rồi, lặng lẽ vô thanh thoát khỏi gông xiềng trói buộc bao lâu nay mà ra đi.

Nhưng mà, kẻ đáng chết là tôi đây vẫn còn sống.

Harry thường nghĩ rằng nếu ngày đó cậu không đến Chòi Hét, như vậy cậu sẽ không biết tất cả những chuyện này, như vậy cậu có thể yên tâm thoải mái tiếp tục coi người kia là kẻ thù, vẫn có thể tiếp tục oán hận hắn.

Như vậy, cuộc sống sau đó của cậu sẽ không phải cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày mỗi đêm niềm hối hận cùng bất lực này.

Người vì cậu mà chết đã nhiều như vậy rồi, tại sao ông lại muốn có tên vào trong danh sách đó?

Làm sao tôi có thể chịu nổi cảnh ông hết lần này tới lần khác xông thẳng vào trong giấc mơ của tôi, ép tôi nhìn ông chết đi một lần rồi lại thêm một lần nữa, dùng máu tươi đỏ thắm nhắc nhở rằng, linh hồn tôi tràn đầy tội nghiệt.

Cả ngày lẫn đêm, không thể siêu thoát.

Thế nhưng, nếu cậu không đi, vĩnh viễn cậu sẽ chẳng bao giờ biết được người nam nhân này lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Vì một tia sáng lúc thơ ấu, từ đấy liền bị sa vào vào con đường không thể quay đầu, chẳng sợ chìm vào bóng tối, vẫn đau khổ mà cố chấp thực hiện. Severus Snape a, ông thực sự là một cuốn sách khó hiểu vô cùng. Tôi đọc cuốn sách ấy bảy năm, sáu năm đầu, lúc nào cũng chỉ biết oán hận cuốn sách tối nghĩa thâm thúy này, mãi tận khi đọc đến chương kết cuối cùng, tôi mới trông thấy kết cục kinh tâm động phách. Đợi khi tôi phát hiện điểm đặc sắc của cuốn sách này, thì nó đã lặng thinh kết thúc từ lâu.

Người nam nhân này lại một lần nữa chứng thực một điều Harry nên sớm hiểu được——

Nguyên lai có chút chấp nhất thì có thể trả giá bằng cả sinh mệnh.

Ba, mẹ, Sirius, Dumbledore, thậm chí cả hắn.

Bọn họ đều nhất nhất thực hiện.

Vì vậy, khi Harry từng bước một đi khỏi phòng hiệu trưởng, đi qua những người mình yêu thương, tay chân dù có lạnh như băng, cũng chẳng thể lui bước.

Vì thế, cậu mới có thể bình tĩnh nói: “Ta sẽ chết.”

Trong thân thể đột nhiên run rẩy làm cho Harry hiểu được, dược hiệu Đa Quả dịch sắp hết. Harry bắt buộc chính mình dời tầm mắt đi, quay lưng lại, thong thả mà kiên quyết sải bước đi, hướng Hẻm Xéo ánh mặt trời sáng lạn cách mười thước ở ngoài mà đi đến, từng bước một.

Hẹn gặp lại ở Hogwarts, Giáo sư Snape. Lần này, em sẽ không giẫm lên vết xe đổ thêm lần nữa đâu.

================================================================

Harry gỡ áo choàng ra nhét vào túi sách, chạy đến tiệm đũa phép Ollivander. Hagrid đã đứng sẵn ở đó chờ.

“Thực xin lỗi, Hagrid, con lạc đường, ” Harry hướng Hagrid ngượng ngùng cười, “Vả lại, sách ở Flourish & Blotts rất phong phú.” Nói xong, cậu còn dùng tay vỗ vỗ chiếc túi sách nặng nề.

Hagrid mỉm cười chất phác, “Không sao đâu, Harry, ta cũng vừa xong không lâu, con thích  sách cũng là một chuyện tốt. Nhìn này, Harry, đây là quà sinh nhật ta tặng cho con, một con cú, trẻ em đứa nào cũng đều thích cú, nó có thể thay con truyền tin, đưa hàng.”

Harry kinh hỉ nhận lấy con cú xinh đẹp trắng như tuyết kia, rất vui được gặp lại mày, Hedwig, bên cạnh đó vui vẻ nói lời cảm tạ Hagrid.

” Không phải cảm ơn ta, giờ chúng ta đi mua đũa phép đi, ở tiệm của Ollivander, con nhất định có thể mua được một cây đũa phép tốt nhất.”

Sau đó tất cả đều như thường, trải qua hơn hai giờ thí nghiệm, Harry rốt cục lấy được cây đũa phép định mệnh của cậu.

Cây đũa dài Mười một tấc Anh, gỗ  sồi, lông  phượng hoàng.

Ollivander muốn đem đũa phép của Harry để vào trong hộp, Harry từ chối thật khéo, đũa phép cầm trong tay vẫn có cảm giác an toàn hơn.

“Kỳ diệu… Kỳ diệu…” Ollivander miệng không ngừng nói.

Harry không cùng đũa phép sư có đôi mắt màu ngân bạch này nói chuyện nữa, lễ phép cười, trả tiền, lập tức lôi kéo Hagrid ly khai.

Đúng vậy, tất nhiên là kỳ diệu rồi, khó được đũa phép ‘anh em’, một cây ở trong tay Voldemort, cây kia nằm trong tay cậu, sao mà không kỳ diệu cho được, cây đũa phép anh em này nhiều lần đã giúp cậu thoát chết trong gang tấc.

Harry đi đến tiệm của Malkin phu nhân lấy quần áo sau đó để Hagrid dẫn cậu về tới số 4 đường Privet Drive.

Harry không để ý lửa giận trong mắt dì dượng, đần độn đi thẳng lên lầu, ngã vật ra giường.

Cậu hôm nay cảm thấy mệt chết đi a, hôm nay gặp được Severus  Snape, cơ hồ đã đập nát lớp ngụy trang nhiều năm của cậu.

Thật sự mệt mỏi quá.

… …

… …

Sirius dần dần ngã vào phía sau màn che, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy sợ hãi và kinh ngạc.

Dumbledore từ trên tòa tháp cao rơi xuống, mái tóc cùng chòm râu màu bạc trắng dưới bóng đêm sáng lên lập lòe.

Fred ngã vào đống đổ nát sau trận nổ mạnh, hai mắt trống rỗng, trên mặt vẫn còn vương vất bóng ma của nụ cười.

Mặt Snape trắng bệch, trên cổ máu tươi chảy ra ồ ạt, cứng ngắc vô lực nằm trên sàn nhà cũ nát.

!

Harry đột nhiên bừng tỉnh. Quần áo sau lưng bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Harry suy sụp tinh thần ngồi dậy, cúi gục đầu, mái tóc che kín hai mắt, thần sắc mệt mỏi.

Lâu lắm rồi, cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ không mơ lại giấc mơ này nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương