[HP Đồng Nhân] Hero
-
Chương 1: Mười năm . .
Thứ mà mọi người nhìn thấy, chính là người anh hùng trước mặt người khác vẫn luôn ung dung bình tĩnh, anh dũng không ngại khó khăn gian khổ, là tác phong cường nghạnh đấu tranh cùng tà ác, thấy việc nghĩa không chùng bước, là cử chỉ tao nhã của cậu, là nụ cười tự tin, thực lực cường đại của cậu. Nhưng điều người khác không nhìn thấy được, chính là cảnh tượng mỗi lần vị anh hùng kia bừng tỉnh sau cơn ác mộng, đáy mắt không che giấu được vẻ mệt mỏi, là khi cậu khóc lóc nghẹn ngào giãy giụa thoát khỏi từng cơn mộng đêm khuya kéo cậu về quá khứ êm đềm, cũng là vẻ mặt yếu đuối chật vật khi cậu tháo bỏ chiếc mặt nạ ở chốn không người.
Mà cậu, Harry Potter, chính là một người anh hùng như thế.
Cách cuộc đại chiến lần trước đã là một khoảng thời gian thật dài, thời gian dài như vậy, cũng đủ để cậu làm một số việc __ Tỷ như, bao vây tiêu diệt tàn dư Tử thần thực tử, quét sạch Bộ pháp thuật, trùng kiến Hogwarts; cùng tham dự đại đa số những buổi phán quyết Tử thần thực tử; cũng như lấy thân phận người bảo lãnh để chứng minh ưu khuyết điểm của gia đình Malfoy, tránh cho họ tai ương lao ngục, hơn nữa, Lucius Malfoy còn cung cấp cho Bộ pháp thuật một danh sách Từ thần thực tử tường tận, vì thần sáng cống hiến lợi ích thật lớn. Sau đó chính là tuyên bố Severus Snape vô tội, cùng trao tặng cho ông một huân chương Merlin đệ nhất đẳng. Chỉ là, chuyện này còn có ích gì nữa? Dù sao thì người đã chết vốn không thể sống lại, chỉ sợ giáo sư cũng chẳng thèm để ý thứ này.
Thời kì trùng kiến sau chiến tranh thật làm cho người ta mệt mỏi, đồng thời sinh mệnh mới xuất hiện luôn có thể làm lòng người phấn chấn, <Nhật báo tiên tri> mở ra một chuyên mục, chuyên đăng một vài bức ảnh chụp trẻ sơ sinh. Làm như vậy thật hấp dẫn, ít nhất Harry sẵn sàng tìm kiếm trong lúc thời gian rảnh rỗi. Như vậy, để mình có thể biết được, ý nghĩa của tất cả những việc cậu làm ___ chính là vì tương lai của giới Pháp thuật.
Cũng giống như những gì cụ Dumbledore đã làm.
Ngày hôm qua Harry nhìn thấy trên báo có đăng đứa nhỏ của Ginny và Neville cùng con gái thứ hai của Ron và Hermione. Nhìn thấy đứa bé con nở nụ cười ngọt ngào, lòng Harry thốt nhiên cảm thấy dịu hẳn đi.
Thật tốt, tất cả mọi người thực hạnh phúc. Như vậy là tốt rồi.
Cậu phái con cú gởi đi hai món quà nho nhỏ, nhưng ngay sau đó liền lập tức hối hận. Có lẽ, bọn họ cũng không muốn nhận bất kì thứ gì từ cậu. Như thế sẽ không ngừng nhắc nhở cho bọn họ nhớ rằng, bạn hữu tốt từng có thể vào sinh ra tử, hiện tại lại biến thành giống như người lạ.
Kết thúc chiến tranh, tai hoạ ngầm bị che dấu hoàn toàn bùng nổ. Sau khi cậu cùng Ginny chia tay, Ron đánh cậu. Nhưng kỳ thật, cú đánh kia không hề mạnh chút nào. Ron đánh xong, hốc mắt liền đỏ lên, bưng kín mặt. Hermione đứng một bên đau đớn nghẹn ngào, [Tại sao chúng ta lại thành ra thế này? ]
Đúng thế, tại sao?
Có lẽ là do cái chết của Fred chăng, anh ta chết trong cuộc chiến vốn chỉ nên thuộc về Harry Potter và Voldemort, khiến cho người anh em sinh đôi của anh, George, lựa chọn tự sát, điều này để lại trong lòng cả nhà Weasley một vết thương không nhỏ; hoặc cũng có thể là do cậu rốt cuộc phát hiện mình không yêu Ginny mà đề nghị chia tay, làm cho Ginny đau đớn khôn nguôi. Đây đều là tội nghiệt do cậu, Harry Potter, phạm phải.
Chết tiệt, cậu thật sự vô cùng căm hận chính bản thân mình, lắm khi, đều muốn cho mình một cái kết thúc thống khoái. Thế nhưng, cậu không làm được. Cha mẹ dù phải hy sinh tính mạng của họ cũng muốn bảo vệ mạng sống cho cậu, cậu đương nhiên không thể dễ dàng nói chết là chết, huống hồ, con đường cậu đang đi, đã có bao nhiêu người vì cậu mà hy sinh? Sirius, Remus, Snape… Chỉ là nghĩ tới thôi, đã khiến cho toàn thân cậu không rét mà run. Khi còn sống cậu đã sớm dính máu đầm đìa, đây là nghiệp chướng cậu vĩnh viễn đều trốn không thoát.
Cho nên, cho dù tuyệt vọng, cậu cũng phải sống thật tốt.
Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm kết thúc chiến tranh, tất cả mọi người trong giới Pháp thuật đều cuồng say trong niềm vui chiến thắng. Harry vô tri vô giác tiêu sái ra khỏi cục Thần Sáng, không biết đi về phương nào. Trong cơn mê, cậu tiến vào Hogwarts. Sau chiến tranh, Bộ Pháp Thuật ban danh hiệu Hiệu trưởng vinh dự cho cậu, quyền lợi đó vào những lúc thế này trở nên vô cùng hữu ích. Cậu khoác áo khoác tàng hình, đi thẳng qua cổng trường Hogwarts như vào chỗ không người. Trên hành lang nơi nơi đều là các học sinh đang đùa giỡn. Harry thật cẩn thận tránh khỏi bọn họ, hướng phòng hiệu trưởng đi đến.
Cách đó không xa, cậu nhìn thấy Giáo sư McGonagall ôm một đống bài tập. Harry bỏ áo khoác tàng hình ra, hướng Giáo sư chào hỏi.
“Harry, tại sao con lại ở đây?” McGonagall Giáo sư cau mày, ” Ý ta muốn nói, theo như ta được biết, hiện giờ Bộ Pháp Thuật đang có một bữa tiệc ăn mừng long trọng, ấy vậy mà con —— lẽ ra phải tham dự cuộc vui ấy thì trái lại, lại lẻ loi một mình —— ở Hogwarts?”
“Thưa cô, con muốn gặp Giáo sư Dumbledore.” Harry nhẹ giọng nói.
Có lẽ phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của thanh niên đối diện, Giáo sư McGonagall cũng không hỏi hỏi gì thêm, “Tốt, con đi đi, ta còn phải đến đại sảnh tham gia tiệc tối. Mật khẩu là ‘ kẹo bút lông chim ’.”
Từ khi Giáo sư McGonagall trở thành Hiệu trưởng Hogwarts, bà liền tiếp tục phong cách lấy đồ ngọt làm khẩu lệnh của Dumbledore. Vị nữ pháp sư qua tuổi tám mươi này đang dùng cách riêng của mình để hoài niệm cụ Dumbledore.
Phòng hiệu trưởng hầu như chẳng thay đổi là bao, vẫn là một cái phòng hình tròn rộng lớn mà xinh đẹp như trước, tràn ngập các loại âm thanh nhỏ buồn cười. Trên chiếc bàn dài nhỏ, bày rất nhiều dụng cụ bằng bạc cổ quái hiếm lạ, xoay tròn, phun ra từng cụm từng cụm khói nho nhỏ.
Cậu còn nhớ rõ cuối kỳ năm thứ năm, cậu cùng cụ Dumbledore to tiếng với nhau một trận, đem rất nhiều đồ dùng trong phòng quăng nát tan. Và cũng có rất nhiều lần, cậu ở trong này nhận một loạt huấn luyện tìm cách tiêu diệt Voldemort. Cậu còn nhớ rõ, năm thứ sáu lần đó sau khi trở về vào ngày nghỉ Giáng Sinh, cậu nói cho cụ Hiệu trưởng về chuyện Rufus Scrimgeour tìm mình nói chuyện, cũng nói cho cụ Dumbledore, cậu, Harry Potter từ đầu tới chân là người của cụ Dumbledore, sau đó vị Hiệu trưởng lớn tuổi rơi cả nước mắt. Hết thảy vẫn còn rõ ràng trước mắt như vậy.
Cậu đối diện với bức họa của cụ Dumbledore, lão Hiệu trưởng nhìn cậu mỉm cười hòa ái, đôi mắt lam phía sau cặp mắt kính bán nguyệt lộ ra tia sáng trí tuệ trong veo—— giống như bộ dạng mỗi lần cụ từng đối Harry mỉm cười.
“Harry, rất vui khi được gặp lại con.”
Không sai, từ sau khi tiêu diệt Voldemort, Harry chưa từng tới nơi này, chưa từng gặp lại bức họa Dumbledore dù chỉ một lần. Đa số thời gian, mỗi lần mệt mỏi bất lực cậu chọn cách khoác lên chiếc áo tàng hình, đi vào Hogwarts, tựa vào phần mộ cẩm thạch màu trắng bên cạnh Rừng Cấm kia, lẳng lặng hưởng thụ một buổi nghỉ ngơi ngắn ngủi. Có lẽ phần mộ cũng không thể giải đáp tất cả cho cậu, nhưng ít ra như vậy có thể nhắc nhở Harry, con đường cậu đang bước trên đó, có bao nhiêu người đã vì nó mà đổ máu, và mỗi khi nghĩ tới đây, cũng đủ tạo nên động lực để cậu tiếp tục đi tới.
” Lâu rồi con mới gặp lại thầy, Giáo sư Dumbledore, ” Harry trầm tĩnh chăm chú nhìn bức họa Hiệu trưởng, “Harry Potter, không phụ sự nhờ vả, đã hoàn thành nhiệm vụ thầy giao cho con.”
“Harry…” Dumbledore im lặng không nói gì một lúc lâu, đôi mắt xanh lam dâng lên dòng lệ trong suốt, “Cám ơn con… Ta không thể không nói, những năm gần đây cái giá con phải trả thật sự quá lớn.”
“Ít nhất con còn sống, so với thầy, cùng với rất rất nhiều người đã không còn trên thế gian, con đã có được rất nhiều rồi.” Harry nhẹ nhàng nói, nhưng khóe miệng không nén nổi dư vị đau xót.
< Chỉ là, thoạt nhìn con hiện tại, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng lại chẳng khác gì một ông già đang bước vào tuổi xế chiều vậy. > những lời này Dumbledore không muốn nói ra chút nào, bởi vì ông biết hiện tại dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng. Ngay từ đầu, Harry Potter đã là đứa trẻ gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề, trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang vội vàng vô tư đùa nghịch, vội vàng luyến ái, vội vàng đánh nhau, cậu mà đã hết lần này tới lần khác thoát khỏi tay Voldemort, sau đó vì học cách đánh bại vị Chúa tể Hắc Ám kế thừa Gellert Grindelwald hùng mạnh nhất trong năm mươi năm qua mà không ngừng phấn đấu. Tiếp đến lại phải chứng kiến thân nhân lần lượt qua đời, đồng đội hy sinh, vì bạn bè phản bội mà đau đớn, chuyện này vừa qua đi, việc khác đã ập tới, dần dần trở nên già dặn. Trong cái thể xác còn quá trẻ tuổi kia chứa một linh hồn già nua.
Chưa thực sự trưởng thành, nhưng lại già nua.
“Như vậy, tại sao hôm nay con lại tới gặp ta? Sau nhiều năm như vậy?” Dumbledore cố nén khổ sở trong lòng, giả vờ vui mừng nói.
“Giáo sư, sau khi hoàn thành mục tiêu cho tới nay, dường như con bỗng trở nên mất phương hướng.” khóe miệng Harry cố kéo giãn ra thành nụ cười thản nhiên, “Con không biết mình nên làm những gì, sau khi tất cả thân nhân bạn bè của con cũng chẳng còn bên cạnh nữa.”
Cụ Dumbledore nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người thanh niên hai mươi bảy tuổi này, từ tốn cất lời:
“Ta luôn luôn suy nghĩ, con chừng nào thì tới gặp ta. Mười năm trước, lúc rạng sáng sau khi con tiêu diệt Voldemort con có tới gặp ta, thế nhưng, suốt mười năm nay, con không tới thêm lần nào nữa. Ta gián tiếp biết được, mười năm này đây, con luôn cố gắng trùng kiến giới Pháp thuật, ta nghĩ nếu con mệt mỏi, nhất định sẽ tới gặp lão già này, có lẽ, ta còn có thể cho con một vài lời khuyên hữu ích. Ấy vậy mà, con thủy chung vẫn không tới. Tại sao? Ta vẫn rất ngạc nhiên.”
“Giáo sư, con không còn nhỏ nữa, con hiểu oán hận này vốn là chuyện con nên thừa nhận, ai cũng không thể thay con làm chủ. Huống chi, thầy giờ chỉ còn là một bức họa, thầy không bao giờ … có thể trở lại nữa.” Đây mới là điều Harry quan tâm nhất, nhìn đến bức họa, mới càng thêm rõ ràng đạo lý người chết không thể sống lại.
Dumbledore nhìn chăm chú thật sâu người thanh niên trước mặt kia, rốt cục đưa ra một quyết định, “Mười một năm trước, nghỉ hè trước khai giảng năm thứ sáu của con, ta được Severus cho biết ta chỉ còn một năm để sống, bắt đầu từ ngày đó, ta không chỉ lập kế hoạch con tiêu diệt Voldemort như thế nào, đồng thời còn vì tương lai không lường được mà đưa ra một quyết định. Ta đem đoạn trí nhớ này bám vào trên bức họa. Ta tự nói với mình, ngày kia, nếu như Harry Potter hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Voldemort, nhưng cậu bé lại luôn hối hận đến không cứu vãn được nữa, ta liền nói cho cậu ấy biết cái kế hoạch này.” Dumbledore dừng lại trước đôi mắt xanh lục vì kinh ngạc mà trợn to của Harry.”Hiện tại, con, Harry Potter, đã chuẩn bị sẵn sàng để biết cái kế hoạch đó chưa?”
Harry hít sâu một hơi, “Ý thầy là, kế hoạch này, có thể vãn hồi tất cả những việc làm con hối hận sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Như vậy, tốt quá… Giáo sư, con muốn biết!” ánh mắt xanh biếc lóe lên ánh sáng kiên định.
“Tốt, như vậy, Harry, hãy cẩn thận nghe kỹ. Năm con mười bảy tuổi, phải, ta đang nói đến năm con khám phá ra Bảo Bối Tử Thần ấy, có khi nào con thử ngẫm xem, nếu tập hợp được Ba bảo vật lại với nhau thì điều gì sẽ xảy ra? Ta hiểu rất rõ rằng, lúc ấy con nhất định chỉ đem toàn lực chú ý tập trung vào chuyện tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá mà thôi. Và giờ đây ta cho con hay, khi tập hợp ba Bảo Bối Tử Thần ta có thể thực hiện ước nguyện thực sự mong muốn nhất của mình. Tuy nhiên, vì đây là giao dịch cùng Tử Thần, vậy nên cái giá phải trả là cực kì lớn, cho dù là như thế, Harry, con có còn kiên trì thực hiện không?”
“Có, thưa thầy, chỉ cần có thể thay đổi mọi chuyện, việc gì con đều có thể làm!” Harry hít một hơi, kiên định nói.
Phải, dù cho chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng chỉ cần cậu có thể cứu vãn lại hết thảy, thì dù phải liều mạng sống, cậu nhất định không từ bỏ. Cậu thật sự, thật sự không thể nhẫn nhịn chịu đựng cuộc sống trong cái thế giới không còn chút ấm áp này thêm một giây phút nào nữa.
Harry đi vào Rừng Cấm, cầm trong tay cậy đũa phép cơm nguội.”Đá phục sinh bay tới!” Theo như những gì cụ Dumbledore đã nói, đá phục sinh sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của người cuối cùng tiếp xúc với nó. Quả nhiên, từ chỗ sâu không biết tên trong Rừng Cấm bay tới một khối đá màu đen thô ráp còn có một vết nứt, rơi vào trong lòng bàn tay của Harry.
Tìm một mảnh đất trống khá rộng lớn, đem áo khoác tàng hình, đá phục sinh, đũa phép cơm nguội căn cứ vào vị trí mà sắp xếp, lấy ra cây đũa phép bằng gỗ sồi của mình, trên mặt đất vẽ ra một hình tam giác, bên trong lại là một vòng tròn, chính giữa là một đường thẳng dựng xuyên qua hình tròn. Làm xong tất cả, Harry đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn lại bóng dáng lâu đài Hogwarts mờ ảo phía sau, kiên định siết chặt hai tay.
Mười năm, mười năm nay cậu luôn sống trong sự hối hận, giống như chìm đắm trong một vùng đầm lầy thênh thang mênh mông mang tên cay đắng, vùng vẫy mãi không thoát. Nhưng hiện tại, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, cậu nhất định phải thử, chỉ cần cậu có thể thay đổi, có thể vãn hồi tính mạng của tất cả những người mà cậu quý trọng.
Harry không chút do dự, trong miệng niệm ra chú văn Dumbledore nói cho cậu biết:
“Con cầu xin người, khi người rũ lòng nhân từ mà nhấc tay lên, cầu xin người hãy lắng nghe tiếng thỉnh cầu của con.(*) Con nguyện lấy linh hồn làm tế phẩm, đem linh hồn hiến cho Tử Thần, khẩn cầu người thực hiện nguyện vọng con mong muốn nhất!”
Một luồng sáng chói lòa hiện lên, Harry biến mất.
Xa xa, lâu đài Hogwarts vẫn là cảnh ca múa mừng thái bình như trước, mọi người nâng chén, vì vị anh hùng đã cứu vớt giới Pháp thuật—— Harry Potter, mà chúc phúc.
………………………………………………………………..
(*) trích《 thánh kinh 》 thơ 28: 2.
Mà cậu, Harry Potter, chính là một người anh hùng như thế.
Cách cuộc đại chiến lần trước đã là một khoảng thời gian thật dài, thời gian dài như vậy, cũng đủ để cậu làm một số việc __ Tỷ như, bao vây tiêu diệt tàn dư Tử thần thực tử, quét sạch Bộ pháp thuật, trùng kiến Hogwarts; cùng tham dự đại đa số những buổi phán quyết Tử thần thực tử; cũng như lấy thân phận người bảo lãnh để chứng minh ưu khuyết điểm của gia đình Malfoy, tránh cho họ tai ương lao ngục, hơn nữa, Lucius Malfoy còn cung cấp cho Bộ pháp thuật một danh sách Từ thần thực tử tường tận, vì thần sáng cống hiến lợi ích thật lớn. Sau đó chính là tuyên bố Severus Snape vô tội, cùng trao tặng cho ông một huân chương Merlin đệ nhất đẳng. Chỉ là, chuyện này còn có ích gì nữa? Dù sao thì người đã chết vốn không thể sống lại, chỉ sợ giáo sư cũng chẳng thèm để ý thứ này.
Thời kì trùng kiến sau chiến tranh thật làm cho người ta mệt mỏi, đồng thời sinh mệnh mới xuất hiện luôn có thể làm lòng người phấn chấn, <Nhật báo tiên tri> mở ra một chuyên mục, chuyên đăng một vài bức ảnh chụp trẻ sơ sinh. Làm như vậy thật hấp dẫn, ít nhất Harry sẵn sàng tìm kiếm trong lúc thời gian rảnh rỗi. Như vậy, để mình có thể biết được, ý nghĩa của tất cả những việc cậu làm ___ chính là vì tương lai của giới Pháp thuật.
Cũng giống như những gì cụ Dumbledore đã làm.
Ngày hôm qua Harry nhìn thấy trên báo có đăng đứa nhỏ của Ginny và Neville cùng con gái thứ hai của Ron và Hermione. Nhìn thấy đứa bé con nở nụ cười ngọt ngào, lòng Harry thốt nhiên cảm thấy dịu hẳn đi.
Thật tốt, tất cả mọi người thực hạnh phúc. Như vậy là tốt rồi.
Cậu phái con cú gởi đi hai món quà nho nhỏ, nhưng ngay sau đó liền lập tức hối hận. Có lẽ, bọn họ cũng không muốn nhận bất kì thứ gì từ cậu. Như thế sẽ không ngừng nhắc nhở cho bọn họ nhớ rằng, bạn hữu tốt từng có thể vào sinh ra tử, hiện tại lại biến thành giống như người lạ.
Kết thúc chiến tranh, tai hoạ ngầm bị che dấu hoàn toàn bùng nổ. Sau khi cậu cùng Ginny chia tay, Ron đánh cậu. Nhưng kỳ thật, cú đánh kia không hề mạnh chút nào. Ron đánh xong, hốc mắt liền đỏ lên, bưng kín mặt. Hermione đứng một bên đau đớn nghẹn ngào, [Tại sao chúng ta lại thành ra thế này? ]
Đúng thế, tại sao?
Có lẽ là do cái chết của Fred chăng, anh ta chết trong cuộc chiến vốn chỉ nên thuộc về Harry Potter và Voldemort, khiến cho người anh em sinh đôi của anh, George, lựa chọn tự sát, điều này để lại trong lòng cả nhà Weasley một vết thương không nhỏ; hoặc cũng có thể là do cậu rốt cuộc phát hiện mình không yêu Ginny mà đề nghị chia tay, làm cho Ginny đau đớn khôn nguôi. Đây đều là tội nghiệt do cậu, Harry Potter, phạm phải.
Chết tiệt, cậu thật sự vô cùng căm hận chính bản thân mình, lắm khi, đều muốn cho mình một cái kết thúc thống khoái. Thế nhưng, cậu không làm được. Cha mẹ dù phải hy sinh tính mạng của họ cũng muốn bảo vệ mạng sống cho cậu, cậu đương nhiên không thể dễ dàng nói chết là chết, huống hồ, con đường cậu đang đi, đã có bao nhiêu người vì cậu mà hy sinh? Sirius, Remus, Snape… Chỉ là nghĩ tới thôi, đã khiến cho toàn thân cậu không rét mà run. Khi còn sống cậu đã sớm dính máu đầm đìa, đây là nghiệp chướng cậu vĩnh viễn đều trốn không thoát.
Cho nên, cho dù tuyệt vọng, cậu cũng phải sống thật tốt.
Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm kết thúc chiến tranh, tất cả mọi người trong giới Pháp thuật đều cuồng say trong niềm vui chiến thắng. Harry vô tri vô giác tiêu sái ra khỏi cục Thần Sáng, không biết đi về phương nào. Trong cơn mê, cậu tiến vào Hogwarts. Sau chiến tranh, Bộ Pháp Thuật ban danh hiệu Hiệu trưởng vinh dự cho cậu, quyền lợi đó vào những lúc thế này trở nên vô cùng hữu ích. Cậu khoác áo khoác tàng hình, đi thẳng qua cổng trường Hogwarts như vào chỗ không người. Trên hành lang nơi nơi đều là các học sinh đang đùa giỡn. Harry thật cẩn thận tránh khỏi bọn họ, hướng phòng hiệu trưởng đi đến.
Cách đó không xa, cậu nhìn thấy Giáo sư McGonagall ôm một đống bài tập. Harry bỏ áo khoác tàng hình ra, hướng Giáo sư chào hỏi.
“Harry, tại sao con lại ở đây?” McGonagall Giáo sư cau mày, ” Ý ta muốn nói, theo như ta được biết, hiện giờ Bộ Pháp Thuật đang có một bữa tiệc ăn mừng long trọng, ấy vậy mà con —— lẽ ra phải tham dự cuộc vui ấy thì trái lại, lại lẻ loi một mình —— ở Hogwarts?”
“Thưa cô, con muốn gặp Giáo sư Dumbledore.” Harry nhẹ giọng nói.
Có lẽ phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của thanh niên đối diện, Giáo sư McGonagall cũng không hỏi hỏi gì thêm, “Tốt, con đi đi, ta còn phải đến đại sảnh tham gia tiệc tối. Mật khẩu là ‘ kẹo bút lông chim ’.”
Từ khi Giáo sư McGonagall trở thành Hiệu trưởng Hogwarts, bà liền tiếp tục phong cách lấy đồ ngọt làm khẩu lệnh của Dumbledore. Vị nữ pháp sư qua tuổi tám mươi này đang dùng cách riêng của mình để hoài niệm cụ Dumbledore.
Phòng hiệu trưởng hầu như chẳng thay đổi là bao, vẫn là một cái phòng hình tròn rộng lớn mà xinh đẹp như trước, tràn ngập các loại âm thanh nhỏ buồn cười. Trên chiếc bàn dài nhỏ, bày rất nhiều dụng cụ bằng bạc cổ quái hiếm lạ, xoay tròn, phun ra từng cụm từng cụm khói nho nhỏ.
Cậu còn nhớ rõ cuối kỳ năm thứ năm, cậu cùng cụ Dumbledore to tiếng với nhau một trận, đem rất nhiều đồ dùng trong phòng quăng nát tan. Và cũng có rất nhiều lần, cậu ở trong này nhận một loạt huấn luyện tìm cách tiêu diệt Voldemort. Cậu còn nhớ rõ, năm thứ sáu lần đó sau khi trở về vào ngày nghỉ Giáng Sinh, cậu nói cho cụ Hiệu trưởng về chuyện Rufus Scrimgeour tìm mình nói chuyện, cũng nói cho cụ Dumbledore, cậu, Harry Potter từ đầu tới chân là người của cụ Dumbledore, sau đó vị Hiệu trưởng lớn tuổi rơi cả nước mắt. Hết thảy vẫn còn rõ ràng trước mắt như vậy.
Cậu đối diện với bức họa của cụ Dumbledore, lão Hiệu trưởng nhìn cậu mỉm cười hòa ái, đôi mắt lam phía sau cặp mắt kính bán nguyệt lộ ra tia sáng trí tuệ trong veo—— giống như bộ dạng mỗi lần cụ từng đối Harry mỉm cười.
“Harry, rất vui khi được gặp lại con.”
Không sai, từ sau khi tiêu diệt Voldemort, Harry chưa từng tới nơi này, chưa từng gặp lại bức họa Dumbledore dù chỉ một lần. Đa số thời gian, mỗi lần mệt mỏi bất lực cậu chọn cách khoác lên chiếc áo tàng hình, đi vào Hogwarts, tựa vào phần mộ cẩm thạch màu trắng bên cạnh Rừng Cấm kia, lẳng lặng hưởng thụ một buổi nghỉ ngơi ngắn ngủi. Có lẽ phần mộ cũng không thể giải đáp tất cả cho cậu, nhưng ít ra như vậy có thể nhắc nhở Harry, con đường cậu đang bước trên đó, có bao nhiêu người đã vì nó mà đổ máu, và mỗi khi nghĩ tới đây, cũng đủ tạo nên động lực để cậu tiếp tục đi tới.
” Lâu rồi con mới gặp lại thầy, Giáo sư Dumbledore, ” Harry trầm tĩnh chăm chú nhìn bức họa Hiệu trưởng, “Harry Potter, không phụ sự nhờ vả, đã hoàn thành nhiệm vụ thầy giao cho con.”
“Harry…” Dumbledore im lặng không nói gì một lúc lâu, đôi mắt xanh lam dâng lên dòng lệ trong suốt, “Cám ơn con… Ta không thể không nói, những năm gần đây cái giá con phải trả thật sự quá lớn.”
“Ít nhất con còn sống, so với thầy, cùng với rất rất nhiều người đã không còn trên thế gian, con đã có được rất nhiều rồi.” Harry nhẹ nhàng nói, nhưng khóe miệng không nén nổi dư vị đau xót.
< Chỉ là, thoạt nhìn con hiện tại, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng lại chẳng khác gì một ông già đang bước vào tuổi xế chiều vậy. > những lời này Dumbledore không muốn nói ra chút nào, bởi vì ông biết hiện tại dù có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng. Ngay từ đầu, Harry Potter đã là đứa trẻ gánh trên lưng trách nhiệm nặng nề, trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang vội vàng vô tư đùa nghịch, vội vàng luyến ái, vội vàng đánh nhau, cậu mà đã hết lần này tới lần khác thoát khỏi tay Voldemort, sau đó vì học cách đánh bại vị Chúa tể Hắc Ám kế thừa Gellert Grindelwald hùng mạnh nhất trong năm mươi năm qua mà không ngừng phấn đấu. Tiếp đến lại phải chứng kiến thân nhân lần lượt qua đời, đồng đội hy sinh, vì bạn bè phản bội mà đau đớn, chuyện này vừa qua đi, việc khác đã ập tới, dần dần trở nên già dặn. Trong cái thể xác còn quá trẻ tuổi kia chứa một linh hồn già nua.
Chưa thực sự trưởng thành, nhưng lại già nua.
“Như vậy, tại sao hôm nay con lại tới gặp ta? Sau nhiều năm như vậy?” Dumbledore cố nén khổ sở trong lòng, giả vờ vui mừng nói.
“Giáo sư, sau khi hoàn thành mục tiêu cho tới nay, dường như con bỗng trở nên mất phương hướng.” khóe miệng Harry cố kéo giãn ra thành nụ cười thản nhiên, “Con không biết mình nên làm những gì, sau khi tất cả thân nhân bạn bè của con cũng chẳng còn bên cạnh nữa.”
Cụ Dumbledore nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người thanh niên hai mươi bảy tuổi này, từ tốn cất lời:
“Ta luôn luôn suy nghĩ, con chừng nào thì tới gặp ta. Mười năm trước, lúc rạng sáng sau khi con tiêu diệt Voldemort con có tới gặp ta, thế nhưng, suốt mười năm nay, con không tới thêm lần nào nữa. Ta gián tiếp biết được, mười năm này đây, con luôn cố gắng trùng kiến giới Pháp thuật, ta nghĩ nếu con mệt mỏi, nhất định sẽ tới gặp lão già này, có lẽ, ta còn có thể cho con một vài lời khuyên hữu ích. Ấy vậy mà, con thủy chung vẫn không tới. Tại sao? Ta vẫn rất ngạc nhiên.”
“Giáo sư, con không còn nhỏ nữa, con hiểu oán hận này vốn là chuyện con nên thừa nhận, ai cũng không thể thay con làm chủ. Huống chi, thầy giờ chỉ còn là một bức họa, thầy không bao giờ … có thể trở lại nữa.” Đây mới là điều Harry quan tâm nhất, nhìn đến bức họa, mới càng thêm rõ ràng đạo lý người chết không thể sống lại.
Dumbledore nhìn chăm chú thật sâu người thanh niên trước mặt kia, rốt cục đưa ra một quyết định, “Mười một năm trước, nghỉ hè trước khai giảng năm thứ sáu của con, ta được Severus cho biết ta chỉ còn một năm để sống, bắt đầu từ ngày đó, ta không chỉ lập kế hoạch con tiêu diệt Voldemort như thế nào, đồng thời còn vì tương lai không lường được mà đưa ra một quyết định. Ta đem đoạn trí nhớ này bám vào trên bức họa. Ta tự nói với mình, ngày kia, nếu như Harry Potter hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Voldemort, nhưng cậu bé lại luôn hối hận đến không cứu vãn được nữa, ta liền nói cho cậu ấy biết cái kế hoạch này.” Dumbledore dừng lại trước đôi mắt xanh lục vì kinh ngạc mà trợn to của Harry.”Hiện tại, con, Harry Potter, đã chuẩn bị sẵn sàng để biết cái kế hoạch đó chưa?”
Harry hít sâu một hơi, “Ý thầy là, kế hoạch này, có thể vãn hồi tất cả những việc làm con hối hận sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Như vậy, tốt quá… Giáo sư, con muốn biết!” ánh mắt xanh biếc lóe lên ánh sáng kiên định.
“Tốt, như vậy, Harry, hãy cẩn thận nghe kỹ. Năm con mười bảy tuổi, phải, ta đang nói đến năm con khám phá ra Bảo Bối Tử Thần ấy, có khi nào con thử ngẫm xem, nếu tập hợp được Ba bảo vật lại với nhau thì điều gì sẽ xảy ra? Ta hiểu rất rõ rằng, lúc ấy con nhất định chỉ đem toàn lực chú ý tập trung vào chuyện tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá mà thôi. Và giờ đây ta cho con hay, khi tập hợp ba Bảo Bối Tử Thần ta có thể thực hiện ước nguyện thực sự mong muốn nhất của mình. Tuy nhiên, vì đây là giao dịch cùng Tử Thần, vậy nên cái giá phải trả là cực kì lớn, cho dù là như thế, Harry, con có còn kiên trì thực hiện không?”
“Có, thưa thầy, chỉ cần có thể thay đổi mọi chuyện, việc gì con đều có thể làm!” Harry hít một hơi, kiên định nói.
Phải, dù cho chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng chỉ cần cậu có thể cứu vãn lại hết thảy, thì dù phải liều mạng sống, cậu nhất định không từ bỏ. Cậu thật sự, thật sự không thể nhẫn nhịn chịu đựng cuộc sống trong cái thế giới không còn chút ấm áp này thêm một giây phút nào nữa.
Harry đi vào Rừng Cấm, cầm trong tay cậy đũa phép cơm nguội.”Đá phục sinh bay tới!” Theo như những gì cụ Dumbledore đã nói, đá phục sinh sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của người cuối cùng tiếp xúc với nó. Quả nhiên, từ chỗ sâu không biết tên trong Rừng Cấm bay tới một khối đá màu đen thô ráp còn có một vết nứt, rơi vào trong lòng bàn tay của Harry.
Tìm một mảnh đất trống khá rộng lớn, đem áo khoác tàng hình, đá phục sinh, đũa phép cơm nguội căn cứ vào vị trí mà sắp xếp, lấy ra cây đũa phép bằng gỗ sồi của mình, trên mặt đất vẽ ra một hình tam giác, bên trong lại là một vòng tròn, chính giữa là một đường thẳng dựng xuyên qua hình tròn. Làm xong tất cả, Harry đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn lại bóng dáng lâu đài Hogwarts mờ ảo phía sau, kiên định siết chặt hai tay.
Mười năm, mười năm nay cậu luôn sống trong sự hối hận, giống như chìm đắm trong một vùng đầm lầy thênh thang mênh mông mang tên cay đắng, vùng vẫy mãi không thoát. Nhưng hiện tại, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, cậu nhất định phải thử, chỉ cần cậu có thể thay đổi, có thể vãn hồi tính mạng của tất cả những người mà cậu quý trọng.
Harry không chút do dự, trong miệng niệm ra chú văn Dumbledore nói cho cậu biết:
“Con cầu xin người, khi người rũ lòng nhân từ mà nhấc tay lên, cầu xin người hãy lắng nghe tiếng thỉnh cầu của con.(*) Con nguyện lấy linh hồn làm tế phẩm, đem linh hồn hiến cho Tử Thần, khẩn cầu người thực hiện nguyện vọng con mong muốn nhất!”
Một luồng sáng chói lòa hiện lên, Harry biến mất.
Xa xa, lâu đài Hogwarts vẫn là cảnh ca múa mừng thái bình như trước, mọi người nâng chén, vì vị anh hùng đã cứu vớt giới Pháp thuật—— Harry Potter, mà chúc phúc.
………………………………………………………………..
(*) trích《 thánh kinh 》 thơ 28: 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook