HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 97: Khai giảng – Trở lại trường

Sáng ngày một tháng chín, Harry mờ mịt dụi mắt ăn sáng, hắn mệt muốn chết, hôm qua mãi đến chín giờ tối Snape mới đưa hắn về, nếu không dựa vào ma dược phục hồi tinh lực, chỉ sợ hôm nay hắn đừng mong ngồi dậy. Hoàn hảo, hành lý của hắn đã được Kreacher sớm thu thập hảo.

Remus và Sirius đều để ý thấy Harry mệt mỏi, ánh mắt Sirius dừng lại ở nút cổ áo hắn – đêm qua khi Snape đưa Harry trở về, hai người bọn họ đều biết – tức giận nhíu mày, mắng nhỏ một câu: “Mũi thò lò chết tiệt…”

Sirius phải thông qua lò sưởi đến Hogwarts trước để dự hội nghị giáo sư, vì vậy nhiệm vụ đưa Harry đến nhà ga liền giao Remus. Sẵn tiện nói một câu, cửa hàng đồ dùng dành cho Lang nhân của Remus đã trang hoàng xong, y chuẩn bị xin ý kiến phê duyệt để khai trương vào tháng Mười.

Hai người vẫn theo đường cũ đến nhà ga, Harry thuận lợi lên xe lửa. Sau khi nhìn Remus rời đi, Harry bắt đầu tìm chỗ. Hôm nay hắn đến rất sớm, trên xe lửa vẫn chưa có nhiều học trò, Harry tìm được một toa trống, đem hành lý vào, bắt đầu ghé lên bàn ngủ bù.

“… Trong này có người không?” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên khuấy động Harry, hắn cả kinh, tỉnh lại – là Luna Lovegood, nàng có một mái tóc rối bù nhưng rất bẩn, lông mày tái nhợt cùng đôi mắt hơi lồi, ma trượng của nàng được giắt sau vành tai, mang một chiếc vòng cổ bằng nút bần, khiến bộ dáng của nàng nhìn qua vẫn luôn quái dị và bất thường, đứng bên cạnh nàng Neville, khuôn mặt tròn của y đầy mồ hôi, một tay đang cố sức kéo valy, tay còn lại giữ chặt con cóc ‘yêu’ của y.

“Không, các ngươi vào đi.” Harry mỉm cười, “Neville, nghỉ hè thế nào? Bà nội của ngươi có khỏe không?”

“Ân… nàng rất khỏe…” Neville đỏ mặt, lắp bắp trả lời, có chút bối rối đem hành lý đặt lên giá.

Luna hơi thấp người, nàng kiễng chân, ráng hết sức cố gắng đem hành lý đặt lên giá. Harry nhìn thấy nàng lực bất tòng tâm, đưa tay tiếp nhận hành lý của nàng, giúp nàng xếp vào.

“Cám ơn ngươi, Harry…” Luna dùng thanh âm linh hoạt kỳ ảo đặc biệt của riêng nàng trả lời – khiến Harry nhớ đến giáo sư Trelawney.

Luna mơ màng nói chuyện với bọn họ một lúc, lấy ra một quyển tạp chí “Nói ngược”, lộn ngược lại xem. Neville tựa hồ thập phần bất an, bởi vì y dẫn đến một nữ sinh kỳ quái như vậy, y vội vàng lấy quà sinh nhật ra – một chậu xương rồng xù xì, cũng nói với Harry tác dụng cùng đặc tính hiếm có.

Ngay khi Harry đang ngăn cản Neville thí nghiệm xương rồng của y cho hắn xem (hắn không muốn bị phun dịch nhớt thối đầy mặt), cửa toa mở ra, Ron và Hermione xuất hiện ở cửa, đứng phía sau còn có Draco.

Hermione vừa nhìn thấy hắn liền kêu: “Harry, ngươi như thế nào lại không đến tìm chúng ta, làm hại chúng ta tìm ngươi suốt cả buổi!”

“Các ngươi đến toa của Huynh trưởng, còn phải tuần tra, ta một mình ngồi ở đây.” Harry ôn hòa nói.

Draco bất mãn nói thầm: “Ta còn tưởng Nam huynh trưởng của Gryffindor sẽ là ngươi a! Nào biết lại chính là….”

“Draco!” Harry lên tiếng ngăn cản y, hắn không muốn làm Ron khó chịu, Draco liếc nhìn thần tình đỏ bừng của Ron một cái, đem câu nói nuốt trở lại.

Mấy người hàn huyên nửa ngày, Harry tận lực làm bọn họ chú ý chuyển về kỳ nghỉ hè, mà không phải quyển tạp chí ‘Nói ngược’ đang lộn ngược trong tay Luna – nàng đã từng giúp đỡ hắn ngay tại thời điểm hắn bất lực nhất, hắn vẫn luôn có hảo cảm với nàng.

Bầu trời dần mờ tối, mưa bụi hắt lên cửa sổ, dưới sự nhắc nhở của Hermione, mọi người thay trường bào của trường. Xe lửa dần chậm lại, trong toa xe bắt đầu nhốn nháo rộn ràng. Bọn Draco phải giữ trật tự, Harry kéo hành lý cùng ***g Hedwig, theo đám người đi xuống.

***** Ta là tiến vào lâu đài phân cách tuyến *****

“Học sinh năm thứ nhất!” Thanh âm của Sirius truyền đến – quả nhiên, Hagrid không hề đón tân sinh, Harry theo sau dòng người, lên xe ngựa – hắn cũng không tìm nhóm bằng hữu, bọn họ có việc phải làm. Trên xe ngựa đã có hai học trò Harry không biết, không phải năm thứ năm, thoạt nhìn có lẽ năm thứ ba. Bọn họ cũng không nhận ra hắn là đại danh đỉnh đỉnh Harry Potter, chỉ tự nhiên trò chuyện với nhau.

Khi xe ngựa đến cửa toà lâu đài, Harry nhảy xuống xe, bước lên thềm đá, tiến vào dòng người đông đúc vào trong lâu đài. Ánh sáng của những ngọn đuốc trên lối vào đại sảnh lay động, các học sinh băng qua cánh cửa bằng đá tiến vào cánh cửa thứ hai, trong đại sảnh vang vọng tiếng bước chân vội vàng.

Tiến vào lễ đường, dưới trần nhà u ám không một ánh sao là bốn cái bàn dài của từng học viện tỏa sáng, những ngọn nến trôi nổi giữa không trung dọc theo những chiếc bàn, những u linh bạch ngân sắc đang bay qua lượn lại trong đại sảnh, vẻ mặt hưng phấn tán gẫu, trao đổi tin tức trong kỳ nghỉ hè, lớn tiếng chào hỏi những bằng hữu ở học viện khác, bình luận những kiểu dáng trường bào và những kiểu tóc mới. Harry để ý khi hắn bước qua, mọi người đều châu đầu lại thì thầm với nhau – lại là những ảnh hưởng của bài báo trong mùa hè.

Rita Skeeter tuy rằng hiện tại đang đứng cùng phe với Harry, nhưng hiện tại nàng vẫn đang bị Dumbledore quản chế, Harry cũng không muốn nhanh như vậy đã ngả bài với Dumbledore, liền có ý nói Rita Skeeter cứ tiếp tục đăng những tin bất lợi cho mình, dù sao hắn đã không cần ánh mắt quan tâm của mọi người. Bất quá, Rita Skeeter vẫn chừa chút mặt mũi cho hắn, chỉ lờ mờ nói hắn sau khi đối mặt với Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy, đã bị ảnh hưởng rất lớn, thường xuyên suy nghĩ lung tung, tin tức về Harry đưa ra ngược lại nhận được vài phần đồng tình.

Harry ngồi xuống bàn của Gryffindor, qua một lúc, Ron và Hermione mới vội vàng chạy đến, Hermione vừa ngồi xuống đã nói: “Harry, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta tìm ngươi rất lâu!”

“Vừa rồi đông người quá, ta cũng không tìm thấy các ngươi a.” Harry đưa qua một ly nước bí đỏ.

Ron tiếp nhận ly nước bí đỏ: “Ngươi hôm nay…” Y nghĩ nghĩ, lại không nói gì thêm, hôm nay Harry… dường như… mất mác…

“Đó là ai?” Hermione lớn tiếng kêu, chỉ vào giữa bàn giáo sư, Harry và Ron cùng nhìn hướng tay của nàng, đầu tiên bọn họ thấy Dumbledore, y đang ngồi trên ghế vàng cao ở giữa bàn, trên người mặc trường bào tử sắc, trên trường bào đính những ngôi sao bạch kim, cũng mang chiếc mũ giống như vậy trên đầu.

Đầu Dumbledore đang nghiêng về nữ nhân ngồi bên cạnh, người đó đang nói nhỏ vào tai y. Bà ta ngồi trên ghế, mái tóc nâu màu lông chuột ngắn ngủn uốn xoăn, trên mái tóc còn kẹp một chiếc nơ màu hồng cực lớn, cùng màu với chiếc trường bào được khoác bên ngoài áo lông cừu. Sau đó, bà ta quay sang uống một chút từ chiếc ly chân cao trước mặt, đó là khuôn mặt tái nhợt, giống như cóc, hơn nữa còn có đôi mắt to lồ lộ nổi bật.

Harry cảm thấy một trần buồn nôn – con cóc hồng Umbridge hắn để ý thấy Sirius và Snape hiếm khi lại cùng nhất trí, đều ngồi cách xa bà ta, sắc mặt xanh mét.

“Nga, cái áo lông của bà ta thật là…” Vẻ mặt của Ron như sắp nôn.

Ngươi còn chưa nghe bà ta nói… Harry nói thầm, đến lúc đó ngươi không chỉ có nôn thôi…

Đợi cho tiếng râm ran chấm dứt, nghi thức phân viện bắt đầu. Qua một trận huyên náo, nghi thức phân viện kết thúc, trong lễ đường lại một nữa im ắng lại.

Dumbledore từ trên ghế đứng lên, y vẫy tay bảo mọi người im lặng, bắt đầu nói về nội quy của trường cùng một vài điều cấm, sau đó, y bắt đầu giới thiệu hai giáo sư mới: “Năm nay chúng ta lại có hai giáo sư mới, ta phi thường cao hứng hoan nghênh giáo sư Grubblyplank gia nhập, nàng sẽ đảm nhiệm việc trông nom khu vực săn bắn, ta cũng rất cao hứng giới thiệu quý phu nhân Dolores Umbridge, sẽ đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng ngự Hắc Ma pháp mới của chúng ta.”

Trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô lịch sự nhưng hoàn toàn thiếu nhiệt tình, Ron và Hermione nhìn nhau, Dumbledore không nói Grubblyplank sẽ ở trong bao lâu, Ron hỏi: “Vậy Hagrid đi đâu?”

Hermione lắc đầu, ném ánh mắt về Harry. Harry cũng lắc đầu, hắn không muốn đem chuyện của Hagrid nói cho bọn họ biết trước.

Dumbledore tiếp tục nói: “Năm nay cúp Quidditch của học viện sẽ bắt đầu – “

“Khụ khụ!” Umbridge đánh gãy lời y. Dumbledore nhìn nàng một cái, Umbridge đứng lên tỏ vẻ nàng muốn phát biểu vài lời. Dumbledore rất bình tĩnh và tiêu sái (?) ngồi xuống, cũng nhìn bà ta, dường như còn thật sự chuẩn bị nghe bà ta phát biểu – nhưng Harry thấy được trong mắt y một tia phẫn nộ. Snape vẫn duy trì nụ cười giả dối, giống như xem hài kịch nhìn chăm chăm vào Dumbledore và Umbridge.

“Cám ơn Ngài, Hiệu trưởng.” Um cười giả lả, dùng thanh âm cao vút giống như giọng nói của một thiếu nữ, “Ta thật cao hứng trở lại Hogwarts, còn nhìn được nhiều khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc như vậy!”

Có người bật cười ha ha, nhưng Umbridge không để ý đến họ, tiếp tục phát biểu: “Ma Pháp bộ vẫn cho rằng giáo dục những phù thủy và pháp sư trẻ tuổi là thập phần trọng yếu. Cùng với món quà quý giá từ khi các ngươi được sinh ra, nếu không cẩn thận giáo dục và hướng dẫn sẽ hóa thành vô ích. Những kỹ năng độc đáo từ xa xưa của pháp sư nhất định phải được hậu đại kế thừa, để tránh thất truyền…” Những lời thao thao bất tuyệt của bà ta khiến người khác buồn ngủ, không ít học trò đã bắt đầu khẽ thì thầm, bắt đầu thất thần, thậm chí còn xem tạp chí.

“Ghê tởm, thanh âm của bà ta…” Ron bịt lỗ tai, “Bà ta không thể hảo hảo nói chuyện sao?”

“Hừ, ngươi nghe đi…” Hermione tựa hồ nghe được cái gì, “Lời của bà ta có thâm ý khác…”

Harry vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến khi nghe bà ta nhắc đi nhắc lại: “…Bởi vì có một vài thay đổi để tốt hơn, trong khi đang chờ đón những làn gió mới, trong một thời gian rất dài, để được coi đó là những sai lầm. Cùng lúc, một vài thói quen cũ sẽ được lưu giữ, hơn nữa đó sẽ là quan trọng, cho nên những thói quen khác, lâu đời, cổ xưa, sẽ bị bỏ đi. Như vậy, để chúng ta tiến về phía trước, bước vào một kỷ nguyên mới đầy hiệu quả đang rộng mở, những cái cần giữ sẽ được giữ, những cái cần hoàn thiện sẽ hoàn thiện, và hơn nữa là loại bỏ những cái chúng ta phát hiện trong thực tế là cần phải ngăn cấm…”.

Harry thấy trong mắt Dumbledore bắn ra một tia hàn quang, Sirius và Snape nhìn nhau trao đổi cái nhìn đầy thâm ý, bọn họ đều nghe được ý trong câu nói của bà ta: năm nay, Hogwarts sẽ nằm dưới sự quản chế của nữ nhân này!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương