HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 94: Đấu trí – Liên tiếp

Trên quảng trường Grimmauld có sự dao dộng của ma pháp lập tức bị hệ thống phòng ngự của nhà Black phát hiện ra, Sirius và Remus liền vọt ra bên ngoài đầu tiên, chỉ thấy được thân ảnh của hai Dementor chợt thoáng qua, Snape vẫn đang ôm Harry, trong tay cầm ma trượng, thần bảo hộ bạch kim sắc hình tiểu hồ ly vẫn còn chưa tiêu thất, đang vui vẻ chạy tới chạy lui cạnh hai người bọn họ.

Sắc mặt Sirius trở nên âm trầm: “Dementor?”

Snape gật gật đầu, tay run run, tiểu hồ ly bạch kim sắc liền tiêu thất, y ôm eo Harry, quay sang hai người kia nói: “Vào trong rồi nói.”

Ngôi nhà Black hiện ra giữa số mười một và mười hai, bốn người đi vào, ngôi nhà lại biến mất, giống như chưa bao giờ tồn tại.

Vừa tiến vào phòng khách, Snape liền đổi khách thành chủ, sai Kreacher đem một ly chocolate nóng lên, lão Kreacher cũng rất cao hứng tuân theo sự phân phó của y mà làm, chỉ hai phút sau đã bưng lên một ly chocolate nóng. Snape cho nó lui ra (Sirius: thân là gia tinh ta nuôi, ngươi sao lại có thể nghe sự phân phó của người khác? Kreacher: Snape là bạn đời của tiểu chủ nhân Harry, đương nhiên phải nghe lời y! Sirius: ngươi ngươi ngươi…), đem ly đưa đến miệng Harry: “Uống một chút, tay ngươi lạnh như băng.”

Harry không nhìn đến khuôn mặt cha nuôi mình càng ngày càng âm trầm, ngoan ngoãn uống hết ly chocolate nóng trong tay Snape – Dementor vừa rồi đã có ảnh hưởng nhất định đến hắn.

Sirius thật sự không nhìn thêm được nữa, nhưng lại khó nói ra được, tằng hắng nói: “Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì?”

“Mắt ngươi chắc không phải bị lé chứ? Hai Dementor lớn như vậy cư nhiên lại nhìn không thấy?” Snape hừ lạnh.

“Ta đương nhiên biết đó là Dementor!” Sirius bị y chọc giận, “Ta hỏi chính là muốn biết vì sao lại có Dementor xuất hiện?”

“Dementor làm phản sao?” Vẫn là Remus hỏi vào vấn đề chính, “Fudge không phải vẫn quản rất hảo chúng nó sao?”

“Người nào cung cấp đủ lợi ích, chúng nó đương nhiên nghe theo.” Snape cười lạnh, “Chúng cũng phải là ngốc tử.”

“Lại là Thực Tử đồ chết tiệt!” Sirius nổi giận đùng đùng nói, “Những Dementor căn bản là không đáng tin! Chúng đã hoàn toàn bị “Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – ai – đấy mua chuộc…”

“Chúng là hướng đến ta… hay là ngươi?” Harry đưa cái ly trong tay lại cho Snape, hỏi, dù sao hiện tại hai người họ vẫn là đối tượng đối phó của Voldermort.

“Rất khó nói.” Snape nói, “Tóm lại… sẽ không cùng hướng về chúng ta, y vẫn chưa biết mối quan hệ của chúng ta.”

“Y nếu biết số mười hai Quảng trường Grimmauld, hướng đến ta là lớn nhất.” Harry giải thích, “Bởi vì ta nhất định phải về nhà a!”

“…Không được!” Sirius sau một lúc thất thần, đột nhiên đứng lên nói, “Chuyện này ta nhất định phải nói cho Dumbledore biết! Y nhất định phải bảo vệ Harry nhiều hơn!”

Vừa nghe tên Dumbledore, Harry và Snape nhìn nhau: Chỉ e… Dumbledore đã biết chuyện – xung quanh Quảng trường Grimmauld khẳng định đã được y bố trí người giám sát. Nhưng hiện tại… như thế nào để giải thích quan hệ trong lúc đó của hai người a?

Hoàn hảo, lúc hai người trở về cũng đã tối khuya, đoán chắc là lúc giám sát lơi lỏng nhất, hơn nữa động tác thân mật của hai người cũng xảy ra nơi tối, sẽ ít bị chú ý. Harry nhìn Snape, ý bảo y lập tức đi thông tri cho Dumbledore – chủ động vẫn tốt hơn!

Snape lập tức quăng nhúm bột Floo vào trong lò sưởi, liên lạc với Dumbledore. Dumbledore quả nhiên đã biết – khi y nghe Snape tường thuật lại không có vẻ gì ngạc nhiên. Vài phút sau, Dumbledore mặc trường bào tử sắc đầy hình trăng và sao đi vào nhà Black.

“A Harry, ngươi không bị gì đi?” Dumbledore híp mắt cười, hỏi.

“Ân…” Harry cầm ly uống, “Snape… Ân, giáo sư đã cứu ta…”

“A, hảo… Sirius, có thể để ta nói chuyện riêng với Harry và Severus được không?” Đôi mắt lam của Dumbledore ẩn a ẩn.

“Đương nhiên có thể, hiệu trưởng!” Sirius hiển nhiên bị đôi mắt lam khiến cho chóng mặt, lập tức đồng ý.

Harry và Snape liếc mắt nhìn nhau, theo Dumbledore đi đến phòng ngủ của mình.

“Severus, cám ơn ngươi cứu Harry.” Dumbledore hàm xúc nói, “Đã trễ thế này… Ngươi còn chưa ngủ a…”

“Potter tiên sinh… có việc tìm ta tối nay…” Snape cười lạnh, “Tình trạng y gần đây có chút… vì đề phòng y nửa đường về bị người nào đó khiến… phải đi gặp Merlin, cho nên ta phải bảo đảm an toàn cho sinh mệnh y.”

“Harry, ngươi gần đây không khỏe sao?” Dumbledore hỏi.

“Vết sẹo của ta…” Harry cà lăm nói, “Gần đây đau rất dữ dội… Ta muốn đến chỗ giáo sư Snape hỏi xem đó là gì… Có ma dược nào giúp giảm bớt một chút… hơn nữa… ta rốt cuộc còn thấy…”

“Potter tiên sinh!” Snape đánh gãy lời y, “Ta nói đó là ảo giác của ngươi! Xem ra ngươi thật giống như báo đã viết…”

“Đó không phải…” Harry ‘kháng nghị’, “Ta có cảm giác, là Voldermort…”

“Tư tưởng của Hắc Ma vương để ngươi dễ dàng nhìn thấy như vậy sao?” Snape châm chọc, “Xem ra chứng ảo tưởng anh hùng của ngươi nên hảo hảo điều trị…”

“Snape!” Harry ‘tức giận’ nói, “Ngươi…”

“Hảo hảo, Harry.” Dumbledore nói, “Severus là giáo sư của ngươi, y cũng chỉ muốn tốt cho ngươi…”

“Nhưng, hiệu trưởng Dumbledore…” Harry còn muốn nói thêm, “Ta thật sự…”

Nhưng Dumbledore đã ngắt lời hắn: “Thấy ngươi không có việc gì là ta an tâm, về chuyện Dementor, ta sẽ cùng Bộ trưởng Fudge hảo hảo nói chuyện, ngươi đi nghỉ sớm một chút – đừng quên uống thuốc Snape đưa cho ngươi. Ta muốn nói với Sirius về chuyện dạy học.”

Nói xong, Dumbledore cười cười vỗ vai Harry, liền ly khai.

“Diễn không tồi!” Snape nói bên tai Harry, “Y đối với biểu hiện của chúng ta rất hài lòng!”

Harry nháy mắt với y mấy cái, Snape hôn lên môi y một chút, theo Dumbledore ly khai.

***** Ta là trong mật thất ở trang viên Malfoy phân cách tuyến *****

“Ngươi có chắc phương pháp này có tác dụng?” Tom Riddle dùng chủy thủ nhỏ cắt một đường trên ngón tay mình, đem giọt máu nơi đầu ngón tay út nhỏ vào trong lọ thủy tinh, hỏi, “Y sẽ mắc mưu sao?”

Mật thất ở trang viên Malfoy cũng trang trí hoa lệ cao quý, trong kệ tủ bày đầy các lọ ma dược các loại, trên giá sách cũng đầy những bộ sách Hắc Ma pháp. Harry một bên cẩn thận quan sát ma dược màu đỏ trong lọ thủy tinh, một bên trả lời: “Cứ lấy tình trạng hiện tại của y, y nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để đối phó với ta, như vậy, vì đánh bại ta… trước tiên, y sẽ muốn biết đầy đủ lời tiên tri kia, hảo hảo tìm ra nhược điểm của ta. Ta… hiện tại bất quá chỉ cho y một cách mà thôi…”

“Hừ, ngươi không ở nhà Slytherin thì thiệt là đáng tiếc.” Tom Riddle đưa lọ thủy tinh cho hắn, sau đó đem chủy thủ để lên bàn, “Vậy… ngươi định làm thế nào?”

“Có máu của ngươi, mà y… lại dùng máu của ta để sống lại…” Harry lắc lắc ma dược trong lọ, trong đôi mắt xanh hiện lên một tia hàn quang, “Hơn nữa trong cơ thể ta còn sót lại một chút linh hồn của y… chỉ cần một chút liên hệ ma thuật nho nhỏ về máu… tất cả đều OK!”

Harry cầm lấy chủy thủ trên bàn, vén mái tóc trên trán qua, mũi chủy thủ lạnh băng trượt dọc theo vết sẹo trên trán, đem vết sẹo kia từng chút từng chút mở rộng… máu từ vết sẹo hình tia chớp từng giọt từng giọt rỉ ra, Harry cắn răng, đem máu của Tom Riddle nhỏ lên vết sẹo, sau đó, bàn tay run rẩy cầm ma trượng ếm một bùa làm khép lại vết thương – buộc vết sẹo kia phải khép chặt lại.

“Ngươi cũng không sợ đau…” Tom Riddle ngồi một bên nhìn cảm thấy ác hàn.

Harry băng vết thương, khó khăn trả lời: “Đau cũng phải chịu…” Sau đó hắn cầm ma trượng bắt đầu niệm ma pháp quan hệ về máu, đem sự liên hệ về máu giữa hai người kết nối lại…

Khi những chữ cuối cùng trong câu chú biến mất trong miệng Harry, vết sẹo trên trán hắn dần hiện ra một chút sắc đỏ kỳ dị.

“Severus cũng để ngươi làm bậy?” Tom Riddle hỏi, “E là y cũng không biết đi?”

“Nếu ngươi dám nói cho y biết… ta liền đem chuyện phong lưu của ngươi nói cho Draco!” Harry đe dọa.

“Yên tâm, ta sẽ không nhiều chuyện.” Tom Riddle vội vàng xua tay, “Ta là người thập phần kín miệng.”

Harry cười gượng, băng vết thương xong vô lực ngồi ở rìa ghế: “Xem ra… đêm nay ta sẽ có một giấc mơ đẹp…”

“Đúng vậy…” Tom Riddle nhẹ giọng nói.

“Đúng rồi.” Harry chuyển đề tài, “Heleba thế nào? Nó như thế nào lại luôn muốn ở chỗ ngươi không chịu đi?”

“Nó quan tâm Nagini.” Tom Riddle bất đắc dĩ, “Cũng không biết hai đứa nó thông đồng nhau cái gì, hiện tại suốt ngày dính lấy nhau, đến nhìn ta nhìn cũng không được… Hiện tại, đoán chừng hai đứa nó đang ở trong một góc nào đó tình chàng ý thiếp đi…”

Harry hoảng sợ, nửa ngày mới phun ra được một câu: “Chúng nó sẽ sinh ra cái gì? Tạp giao của Quái xà ngàn năm và Ma pháp xà?”

“Có thể đi…” Tom Riddle rất không có phong độ quay sang nhìn coi thường, “Ta đoán ngươi rất nhanh sẽ thấy được thôi.”

Cùng lúc đó, trong một hang núi không tên, Voldermort một mình rút vào trong hang, y nhìn thân thể mình rõ ràng đã teo lại nhỏ lại, điên cuồng gào thét: “Đây là chuyện gì? Sao lại như thế này?…” Ma lực của y gần đây đã suy yếu đi nhiều, như thế nào ngay cả thân thể cũng… chẳng lẽ khi sống lại đã xảy ra vấn đề?

Không được! Không được! Y nhất định phải nghĩ cách! Trong mắt Voldermort lóe lên một tia điên cuồng, đúng rồi, nhất định là do máu của nó, nhất định là do máu của nó nên y mới bị biến dạng như vậy! Chỉ cần tiêu diệt nó, y sẽ không sao, đúng vậy, y nhất định phải tiêu diệt Harry Potter!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương