HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
-
Chương 92: Hang sóc – đàm luận
Sau khi từ trang viên Malfoy trở về, Sirius vừa nhìn thấy Harry, nước mắt liền lưng tròng bổ nhào đến, từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt xem hắn có hoàn hảo hay không, còn lo lắng hỏi Snape có hay không đối hắn làm những chuyện khác. Đưa Harry về vẫn còn đang đứng một bên, Snape nghe đến đó rất là khinh thường mà hừ mạnh một tiếng. Mãi đến khi Harry liên tục cam đoan hai người chỉ ra ngoài, cũng không làm gì khác, Sirius mới tha cho hắn.
Mấy ngày sau, Harry nhận được thư cú từ Ron, trong thư mời hắn và Sirius, Remus đến Hang Sóc chơi mấy ngày, nói Hermione cũng tới. Harry nghĩ, dù sao cũng rảnh đến phát chán luôn, vì thế liền đồng ý.
Sáng hôm nay, cả ba người đi đến Hang Sóc. Hang Sóc là một ngôi nhà lớn bằng đá, nhưng lại được xây dựng thêm mấy phòng ở, ước chừng phải cao mấy tầng, xiêu xiêu vẹo vẹo, bốn năm cái ống khói màu đỏ chỉa thẳng lên từ nóc mấy căn phòng đó. Bên cạnh cổng còn dựng một tấm biển, hơn nữa là cực kỳ không tương xứng, trên tấm biển đề “Hang Sóc”. Trước cửa đặt mấy đôi giày cùng mấy cái nồi rỉ sét, mấy con gà con đang bươi bươi đất. Harry rất thích nơi này – ngôi nhà đơn sơ này là nơi duy nhất ấm áp trong cuộc sống tàn khốc của hắn ở quá khứ.
Khi bọn họ bước qua sân, Weasley phu nhân đang đeo tạo dề, cao hứng nhào từ trong nhà bếp ra đón bọn họ. Nàng rất niềm nở ôm chầm lấy Harry: “Nga, Harry! Hoan nghênh ngươi tới! Trời đất, xem ra ngươi không hảo hảo ăn cơm, coi ngươi ốm đến mức…” Sau đó, nàng liền quay sang Sirius oán trách một trận rằng không hảo hảo quan tâm đến Harry.
“Ron và Hermione đâu rồi a?” Harry nhịn không được chen vô hỏi, hắn muốn gặp hai vị hảo bằng hữu cùng hai anh em sinh đôi.
“Cả bốn đứa đang ở trong vườn dọn Thổ địa. Mấy con Thổ địa đáng ghét, đem vườn hoa phá hư đến không ra dạng gì nữa…” Weasley phu nhân càm ràm.
“Ta đến giúp ” Harry hưng phấn chạy ra vườn. Lưu lại ba vị đại nhân tiếp tục nói chuyện phiếm.
Vườn của gia đình Weasley cỏ dại mọc thành bụi, bốn phía hàng rào đều mấy bụi cây xù xì, mỗi một loại đều là những thực vật ma thuật, còn có một cái ao ếch nhái màu xanh biếc sống đầy trong đó.
Harry vừa đến vườn, cũng vừa lúc một thổ địa bay qua sát cạnh hắn, vụt qua bên kia hàng rào té lăn ra đất. Fred còn đang lải nhải con vừa rồi bay không xa. Hermione ngồi bên cạnh Ron, Ron đang chỉ nàng làm sao để bắt được Thổ địa.
Ron vừa ngẩng đầu lên liền hấy Harry, cao hứng kêu: “Harry, ngươi đến rồi. Mau đến giúp một tay!” Vừa nói vừa lắc lắc Thổ địa đang nắm trong tay – nó nhỏ xíu, da nhăn nhúm, cái đầu trọc lóc, nhìn qua mười phần giống một củ khoai tây.
Harry bước đến cạnh họ, Ron làm mẫu trước: đem Thổ địa kia giơ lên cao, mà nó thì đang dùng cái chân nhỏ đá lung tung, còn lớn tiếng kháng nghị: “Buông! Buông…” Ron nắm lấy mắt cá chân nó, lộn đầu nó lại, sau đó bắt đầu xoay cánh tay vòng vòng, khiến đầu óc nó choáng, để không tìm thấy đường quay lại. Cuối cùng, y buông mắt cá chân Thổ địa ra, nó bị quăng lên trời đến hai mươi thước, bay qua hàng rào bằng cọc rớt xuống đất.
Hermione cũng thử bắt lấy một Thổ địa, quăng nó ra bên ngoài, Harry cũng nắm lấy một con, hắn còn nhớ Thổ địa tuy rằng thoạt nhìn thực yếu ớt, nhưng răng rất sắc, rất khó kéo nó ra.
Một lúc sau, Sirius sau khi cùng Weasley phu nhân nói chuyện xong cũng tham gia cùng bọn nhỏ. Rất nha, trên trời đầy Thổ địa bay loạn xạ. Đám Thổ địa thấy được nguy hiểm – trên đất mấy con Thổ địa run rẩy, bắt đầu tạo thành một đội dài ngoằng mà đi, ly khai khu vườn.
“Tụi nó bây giờ mới biết là đang dọn dẹp nó, ta nghĩ tụi nó sớm biết sẽ bị quăng ra thì phải ý thức được một chút.” George giải thích.
“Tụi nói rất nhanh sẽ quay lại,” nhìn đám Thổ địa biến mất giữa lùm cây, Ron nói, “Tụi nó thích chỗ này… Bởi vì ba ba đối với tụi nó quá tốt, y cảm thấy tụi nó thú vị…”
Fred vỗ vỗ tay: “Được rồi, chúng ta phải quay trở vô, ba ba đã gần về, chắc cơm cũng đã làm xong.”
“Ta vào bếp nhìn thử.” Harry nói.
Phu nhân Weasley đang chuẩn bị bữa trưa trong nhà bếp, ma trượng thỉnh thoảng điểm điểm lên mấy dụng cụ làm bếp, nồi chảo liền tự động đi chuyển. Remus thì đang giúp nàng – bình thường y đều chuẩn bị cho Sirius (bất quá, sau khi Harry nghỉ hè cũng bắt đầu giúp y nấu cơm), hai người đang nói chuyện về khẩu vị của Harry và Sirius. Nhà bếp đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, chính giữa đặt cái bàn cùng mấy chiếc ghế đơn sơ nhưng rất sạch sẽ. Trên tường gắn chiếc đồng hồ ấn tượng mà Harry vẫn luôn khắc sâu – hiện tại, chiếc kim đại diện cho Weasley tiên sinh đang chỉ vào “Đang trên đường.”
Thấy Harry lại giúp, Weasley phu nhân phi thường cảm động, càng không ngừng lảm nhảm mấy câu linh tinh: “Đứa nhỏ thật ngoan, so với mấy đứa nhà chúng ta còn ngoan hơn biết bao nhiêu!” “Không! Sirius đúng là không quan tâm ngươi, sao có thể khiến cho ngươi…” “Remus, ngươi thật sự phải hảo hảo nói với Sirius…”
Vài phút sau, chiếc kim hình Weasley tiên sinh trên đồng hộ đột ngột nhảy tới “Ở nhà”. Cùng lúc đó, Harry nghe thấy từ ngoài cửa một thanh âm truyền đến – Weasley tiên sinh đã về.
***** Ta là bắt đầu bữa trưa phân cách tuyến *****
Bữa trưa rất phong phú, chân giò nướng, đậu Hà lan sốt bơ, bánh táo, khoai tây nướng… bày đầy cả bàn. Bọn nhỏ vừa ăn vừa bàn chuyện Quidditch, đám người lớn thì thảo luận chuyện Ma pháp bộ, Weasley phu nhân vẫn còn than thở Sirius không quan tâm đến Harry. Thấy tiểu Harry ‘đáng thương ốm yếu’, Weasley phu nhân như người mẹ, món gì ngon nhất tốt nhất đều đưa cho Harry, chuyện này khiến Ron ganh tỵ không thôi, ồn ào một trận mẹ bất công.
“Khi nghỉ hè kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kỳ thi O.W.Ls a!” Hermione đột nhiên nói.
“Hắc, Hermione, chuyện chưa đến ngươi đừng nhắc đến được không?” Ron bất đắc dĩ oán giận, “Ngươi có ý không cho ta hảo hảo ăn trưa ”
“Ta chỉ nhắc các ngươi! Ron, nhất là thành tích của ngươi, mặc dù có chút tiến bộ, nhưng chưa tốt lắm!” Hermione bất mãn nói, “Ngươi không lo sao? Khó tin ngươi đạt được thành tích sít sao như vậy?”
“Lại nói tiếp, thành tích thi O.W.Ls của chúng ta lúc đó cũng vừa đủ qua đi, Remus?” Sirius bị đề tài của mấy đứa nhỏ gây hứng thú.
“Đó là ‘ngươi’, không phải ta và James, hai người chúng ta đứng đệ ngũ và đệ tam toàn trường.” Remus không lưu tình tạt cho y một gáo nước lạnh.
Đại cẩu bị đả kích rồi: 55555 Thành tích đáng thương của ta
“Đúng vậy, mấy đứa, kỳ thi O.W.Ls rất quan trọng, các ngươi cũng đừng giống như George và Fred.” Weasley phu nhân nói.
“Hắc, mẹ, người sao có thể nói con của người như vậy!” Hai anh em lớn tiếng kháng nghị, “Nào có ai chuyện xấu lại khoe ra ngoài!”
“Thành tích của các ngươi thật sự tệ! Nhớ lại Percy, y liên tục đạt hai… Nga!” Weasley phu nhân đem những lời sắp nói nuốt xuống, biểu hiện của Percy từ sau khi đi làm thật là… Hiện tại, y là đề tài cấm kỵ trong gia đình Weasley.
Nhớ đến Percy, vẻ mặt của Weasley tiên sinh cũng âm trần, những người nhà Weasley khác cũng có chút không vui, trên bàn cơm nhất thời tĩnh lặng.
“Harry, ngươi sao này có dự định làm gì không?” Hermione vội vàng chuyển đề tài, “Năm nay hướng nghiệp của chúng ta cũng bắt đầu rồi.”
“Ta…” Harry mỉm cười, “Ta đã quyết định, bất quá vẫn chưa thể nói với các ngươi, ta còn không biết có được hay không a… Còn ngươi?”
Trực giác của Sirius cho biết nghề nghiệp tương lai của đứa con nuôi nhất định có liên quan đến Snape, thầm nói: “… Mũi thò lò…”
Mấy ngày sau, Harry nhận được thư cú từ Ron, trong thư mời hắn và Sirius, Remus đến Hang Sóc chơi mấy ngày, nói Hermione cũng tới. Harry nghĩ, dù sao cũng rảnh đến phát chán luôn, vì thế liền đồng ý.
Sáng hôm nay, cả ba người đi đến Hang Sóc. Hang Sóc là một ngôi nhà lớn bằng đá, nhưng lại được xây dựng thêm mấy phòng ở, ước chừng phải cao mấy tầng, xiêu xiêu vẹo vẹo, bốn năm cái ống khói màu đỏ chỉa thẳng lên từ nóc mấy căn phòng đó. Bên cạnh cổng còn dựng một tấm biển, hơn nữa là cực kỳ không tương xứng, trên tấm biển đề “Hang Sóc”. Trước cửa đặt mấy đôi giày cùng mấy cái nồi rỉ sét, mấy con gà con đang bươi bươi đất. Harry rất thích nơi này – ngôi nhà đơn sơ này là nơi duy nhất ấm áp trong cuộc sống tàn khốc của hắn ở quá khứ.
Khi bọn họ bước qua sân, Weasley phu nhân đang đeo tạo dề, cao hứng nhào từ trong nhà bếp ra đón bọn họ. Nàng rất niềm nở ôm chầm lấy Harry: “Nga, Harry! Hoan nghênh ngươi tới! Trời đất, xem ra ngươi không hảo hảo ăn cơm, coi ngươi ốm đến mức…” Sau đó, nàng liền quay sang Sirius oán trách một trận rằng không hảo hảo quan tâm đến Harry.
“Ron và Hermione đâu rồi a?” Harry nhịn không được chen vô hỏi, hắn muốn gặp hai vị hảo bằng hữu cùng hai anh em sinh đôi.
“Cả bốn đứa đang ở trong vườn dọn Thổ địa. Mấy con Thổ địa đáng ghét, đem vườn hoa phá hư đến không ra dạng gì nữa…” Weasley phu nhân càm ràm.
“Ta đến giúp ” Harry hưng phấn chạy ra vườn. Lưu lại ba vị đại nhân tiếp tục nói chuyện phiếm.
Vườn của gia đình Weasley cỏ dại mọc thành bụi, bốn phía hàng rào đều mấy bụi cây xù xì, mỗi một loại đều là những thực vật ma thuật, còn có một cái ao ếch nhái màu xanh biếc sống đầy trong đó.
Harry vừa đến vườn, cũng vừa lúc một thổ địa bay qua sát cạnh hắn, vụt qua bên kia hàng rào té lăn ra đất. Fred còn đang lải nhải con vừa rồi bay không xa. Hermione ngồi bên cạnh Ron, Ron đang chỉ nàng làm sao để bắt được Thổ địa.
Ron vừa ngẩng đầu lên liền hấy Harry, cao hứng kêu: “Harry, ngươi đến rồi. Mau đến giúp một tay!” Vừa nói vừa lắc lắc Thổ địa đang nắm trong tay – nó nhỏ xíu, da nhăn nhúm, cái đầu trọc lóc, nhìn qua mười phần giống một củ khoai tây.
Harry bước đến cạnh họ, Ron làm mẫu trước: đem Thổ địa kia giơ lên cao, mà nó thì đang dùng cái chân nhỏ đá lung tung, còn lớn tiếng kháng nghị: “Buông! Buông…” Ron nắm lấy mắt cá chân nó, lộn đầu nó lại, sau đó bắt đầu xoay cánh tay vòng vòng, khiến đầu óc nó choáng, để không tìm thấy đường quay lại. Cuối cùng, y buông mắt cá chân Thổ địa ra, nó bị quăng lên trời đến hai mươi thước, bay qua hàng rào bằng cọc rớt xuống đất.
Hermione cũng thử bắt lấy một Thổ địa, quăng nó ra bên ngoài, Harry cũng nắm lấy một con, hắn còn nhớ Thổ địa tuy rằng thoạt nhìn thực yếu ớt, nhưng răng rất sắc, rất khó kéo nó ra.
Một lúc sau, Sirius sau khi cùng Weasley phu nhân nói chuyện xong cũng tham gia cùng bọn nhỏ. Rất nha, trên trời đầy Thổ địa bay loạn xạ. Đám Thổ địa thấy được nguy hiểm – trên đất mấy con Thổ địa run rẩy, bắt đầu tạo thành một đội dài ngoằng mà đi, ly khai khu vườn.
“Tụi nó bây giờ mới biết là đang dọn dẹp nó, ta nghĩ tụi nó sớm biết sẽ bị quăng ra thì phải ý thức được một chút.” George giải thích.
“Tụi nói rất nhanh sẽ quay lại,” nhìn đám Thổ địa biến mất giữa lùm cây, Ron nói, “Tụi nó thích chỗ này… Bởi vì ba ba đối với tụi nó quá tốt, y cảm thấy tụi nó thú vị…”
Fred vỗ vỗ tay: “Được rồi, chúng ta phải quay trở vô, ba ba đã gần về, chắc cơm cũng đã làm xong.”
“Ta vào bếp nhìn thử.” Harry nói.
Phu nhân Weasley đang chuẩn bị bữa trưa trong nhà bếp, ma trượng thỉnh thoảng điểm điểm lên mấy dụng cụ làm bếp, nồi chảo liền tự động đi chuyển. Remus thì đang giúp nàng – bình thường y đều chuẩn bị cho Sirius (bất quá, sau khi Harry nghỉ hè cũng bắt đầu giúp y nấu cơm), hai người đang nói chuyện về khẩu vị của Harry và Sirius. Nhà bếp đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, chính giữa đặt cái bàn cùng mấy chiếc ghế đơn sơ nhưng rất sạch sẽ. Trên tường gắn chiếc đồng hồ ấn tượng mà Harry vẫn luôn khắc sâu – hiện tại, chiếc kim đại diện cho Weasley tiên sinh đang chỉ vào “Đang trên đường.”
Thấy Harry lại giúp, Weasley phu nhân phi thường cảm động, càng không ngừng lảm nhảm mấy câu linh tinh: “Đứa nhỏ thật ngoan, so với mấy đứa nhà chúng ta còn ngoan hơn biết bao nhiêu!” “Không! Sirius đúng là không quan tâm ngươi, sao có thể khiến cho ngươi…” “Remus, ngươi thật sự phải hảo hảo nói với Sirius…”
Vài phút sau, chiếc kim hình Weasley tiên sinh trên đồng hộ đột ngột nhảy tới “Ở nhà”. Cùng lúc đó, Harry nghe thấy từ ngoài cửa một thanh âm truyền đến – Weasley tiên sinh đã về.
***** Ta là bắt đầu bữa trưa phân cách tuyến *****
Bữa trưa rất phong phú, chân giò nướng, đậu Hà lan sốt bơ, bánh táo, khoai tây nướng… bày đầy cả bàn. Bọn nhỏ vừa ăn vừa bàn chuyện Quidditch, đám người lớn thì thảo luận chuyện Ma pháp bộ, Weasley phu nhân vẫn còn than thở Sirius không quan tâm đến Harry. Thấy tiểu Harry ‘đáng thương ốm yếu’, Weasley phu nhân như người mẹ, món gì ngon nhất tốt nhất đều đưa cho Harry, chuyện này khiến Ron ganh tỵ không thôi, ồn ào một trận mẹ bất công.
“Khi nghỉ hè kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kỳ thi O.W.Ls a!” Hermione đột nhiên nói.
“Hắc, Hermione, chuyện chưa đến ngươi đừng nhắc đến được không?” Ron bất đắc dĩ oán giận, “Ngươi có ý không cho ta hảo hảo ăn trưa ”
“Ta chỉ nhắc các ngươi! Ron, nhất là thành tích của ngươi, mặc dù có chút tiến bộ, nhưng chưa tốt lắm!” Hermione bất mãn nói, “Ngươi không lo sao? Khó tin ngươi đạt được thành tích sít sao như vậy?”
“Lại nói tiếp, thành tích thi O.W.Ls của chúng ta lúc đó cũng vừa đủ qua đi, Remus?” Sirius bị đề tài của mấy đứa nhỏ gây hứng thú.
“Đó là ‘ngươi’, không phải ta và James, hai người chúng ta đứng đệ ngũ và đệ tam toàn trường.” Remus không lưu tình tạt cho y một gáo nước lạnh.
Đại cẩu bị đả kích rồi: 55555 Thành tích đáng thương của ta
“Đúng vậy, mấy đứa, kỳ thi O.W.Ls rất quan trọng, các ngươi cũng đừng giống như George và Fred.” Weasley phu nhân nói.
“Hắc, mẹ, người sao có thể nói con của người như vậy!” Hai anh em lớn tiếng kháng nghị, “Nào có ai chuyện xấu lại khoe ra ngoài!”
“Thành tích của các ngươi thật sự tệ! Nhớ lại Percy, y liên tục đạt hai… Nga!” Weasley phu nhân đem những lời sắp nói nuốt xuống, biểu hiện của Percy từ sau khi đi làm thật là… Hiện tại, y là đề tài cấm kỵ trong gia đình Weasley.
Nhớ đến Percy, vẻ mặt của Weasley tiên sinh cũng âm trần, những người nhà Weasley khác cũng có chút không vui, trên bàn cơm nhất thời tĩnh lặng.
“Harry, ngươi sao này có dự định làm gì không?” Hermione vội vàng chuyển đề tài, “Năm nay hướng nghiệp của chúng ta cũng bắt đầu rồi.”
“Ta…” Harry mỉm cười, “Ta đã quyết định, bất quá vẫn chưa thể nói với các ngươi, ta còn không biết có được hay không a… Còn ngươi?”
Trực giác của Sirius cho biết nghề nghiệp tương lai của đứa con nuôi nhất định có liên quan đến Snape, thầm nói: “… Mũi thò lò…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook