HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
-
Chương 9: Cơm trưa – Khai giảng
Vì chưa chính thức khai giảng, nên trong lễ đường trống trải thoáng đãng. Nhưng thức ăn trên bàn cũng không hề qua loa, rau trộn, thịt bò nướng, khoai tây nghiền, xúc xích, bánh mì nướng, bánh thịt dê nướng… So với bàn đầy ắp thức ăn khi học sinh đến thì ít tinh xảo hơn, gia tinh Hogwarts thật đúng là cẩn trọng.
“Nga, Harry, ngươi có biết người đạt được giải thưởng “Nụ cười quyến rũ nhất” chính là ta, nụ cười của Gilderoy Lockhart là tiêu chuẩn nhất, tối hấp dẫn nhất…” Lockhart vẫn như trước thao thao bất tuyệt.
Harry có suy nghĩ chỉ muốn tung cho đối phương một phép ‘Petrificus Totalus’ (Trói toàn thân) mãnh liệt, nhưng hắn lần nữa tự nhắc nhở mình, học trò mà công kích giáo sư sẽ bị đuổi học, Harry, ngươi phải trấn định, trấn định!
“…Cho nên, đứng trước gương luyện tập nhiều một chút… Phải biết rằng, ngươi là một người nổi tiếng, đối mặt với đại chúng phải mang gương mặt tối tao nhã…”
Flitwick nhân cơ hội đánh gãy lời nói của y, hắng giọng nói: “Nga, Harry, bộ dáng hiện tại của ngươi thật xinh đẹp, là giáo sư Snape dẫn người đi làm phải không?”
Sao có thể như thế… Tất cả các giáo sư đang ngồi chung quanh (trừ bỏ Dumbledore, hắn đang ngồi đằng kia cười tủm tỉm ăn bánh ngọt vị mù tạc) trong lòng nhất trí nói.
“Ta cho rằng ta cũng không rảnh đến mức mang Potter loạn chuyển nơi nơi, lãng phí thời gian quý giá ít ỏi của ta.” Snape âm trầm kéo dài giọng nói, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, “Potter, đem đậu nành ăn hết! Lại kiêng ăn, trừ Gryffindor mười điểm!”
Bất mãn: ngươi cũng không ăn đậu nành, vì cái gì mà bắt ta phải ăn…(Vòng: quả nhiên là tính tình đứa nhỏ), còn có, ta ăn hay không là chuyện của ta, liên quan gì đến học viện… Nhưng vì những viên hồng ngọc của Gryffindor, đành phải ngoan ngoãn mà nuốt đậu nành vào.
“A, Harry, tiệc của gia tộc Malfoy như thế nào? Nhận thức không ít người đi?” Dumbledore cười tủm tỉm hỏi
Rốt cuộc đã hỏi đến điểm quan trọng kia, con cáo già. Harry trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng vẫn như trước nói: “Dạ, nhận thức không ít người, đáng tiếc ta không nhớ rõ hết… Malfoy tiên sinh thực rất chiếu cố ta…” Cảm thấy đối phương đang dùng ‘Chiết Tâm Trí thuật’ (1) mà thử trí nhớ của mình, hắn dùng ‘Bế Quan bí thuật’ (2), đem một ít trí nhớ lộn xộn không liên quan biểu hiện ra, “Ta… không quen với những trường hợp này, chính là do giáo sư Snape lo lắng ta ở nhà một mình…” Cố gắng giả vờ biểu hiện bộ dáng buồn rầu, Harry tận lực làm cho mình giống như một tiểu sư tử lỗ mãng.
“…Severus, thật đã làm phiền ngươi…” Đem ‘Chiết Tâm Trí thuật’ thu trở về, Dumbledor chuyển sang Snape, “Muốn thưởng thức bánh ngọt vị mù tạc loại mới nhất không?”
“Không cần.” Snape mặt lạnh như băng cự tuyệt.
“Ân… Hiệu trưởng…” Harry do dự một chút, “Những kỳ nghỉ hè sau này… ta đều có thể đến nhà giáo sư Snape không?” Hắn thật sự không muốn trở lại nhà Dursley.
“Potter! Ta cũng không có nhiều thời gian rỗi mà chiếu cố đến tiểu tử thối ngươi!”
“Ta e là không được, Harry. Gia đình dì dượng ngươi có ma lực huyết thống, có thể bảo hộ ngươi… Dù sao, họ cũng là người thân duy nhất của ngươi.” Dumbledor tiếp tục nói, “Vì an toàn của ngươi, ngươi nhất định phải trở về.”
“Nhưng…” Harrry quyết định lên án những hành động của hiệu trưởng đại nhân một chút, “Ta có giúp giáo sư làm việc nhà… tất cả! Thật sự!” Thanh âm hắn cất cao lên, lại dần dần nhỏ xuống, “Ít ra giáo sư cũng không dùng dây lưng mà đánh ta, hoặc dùng chảo nóng đánh ta…”
“Chảo? Dây lưng?” McGonagall giáo sư khó hiểu, “Bọn họ… tại sao…” Không ít giáo sư cũng nhăn mặt lại, Snape thì sắc mặt xanh mét.
“Ta… ta không cẩn thận làm khét trứng trong bữa sáng… Ta… ta không phải cố ý… Chính là, bọn họ không thích dính líu đến ta và mấy chuyện ma pháp, ta sợ sau khi ta trở về, bọn họ lại hội đánh ta…” Bả vai run run, “Ta biết hiệu trưởng muốn tốt cho ta, nhưng…”
“Dumbledore!” Snape lập tức bật dậy, “Ngươi đã đáp ứng ta cái gì?!” Hắn đã nói người nhà kia sẽ hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ của Lily, nhưng những người đó đã làm gì? Bắt hắn làm việc nhà, còn ngược đãi hắn! Khó trách hắn gầy yếu như vậy!
“Harry… Đứa nhỏ đáng thương!” Pomfrey phu nhân mẫu tính, ôm lấy Harry, “Úc, ta phải hảo hảo kiểm tra tổng quát cho ngươi! Hiệu Trưởng, ngươi sao lại có thể để những người đó chiếu cố Harry…”
“Đứa nhỏ đáng thương!” Giáo sư Flitwick cũng hắng giọng nói, các giáo sư khác cũng đều gật đầu.
Dumbledore thập phần xấu hổ, dưới sự chỉ trích của các giáo sư, hắn không thể nói nên lời.
Tuy rằng khinh bỉ chiêu giả bộ mình đáng thương, nhưng đối với hiệu quả được tạo ra Harry thập phần hài lòng. Đôi mắt xanh mở to tràn ngập nước mắt (lừa gạt) đến đáng thương, hắn nháy mắt mấy cái với giáo sư Snape, Snape không tự chủ được mà thối lui từng bước. Hiệu quả của đôi mắt thật đúng là hảo! Không để ý đến cảm giác trong lòng nổi lên vị chát mỏi mệt kỳ quái, Harry tiếp tục hỏi: “Xin lỗi, ta nói gì hơi quá đáng sao…”
“Đương nhiên không!” Pomfrey phu nhân lau nước mắt, “Ngươi không thể đến nhà bọn họ! Dumbledore, đứa nhỏ này thật đáng thương… Xem ra ngươi thực sự thích Severus… Hắn nhất định sẽ hảo chiếu cố ngươi! Dù sao, trước đây hắn và Lily quan hệ hảo như vậy…”
“Giáo sư Snape cùng mẫu thân ta là hảo bằng hữu?” Harry nghiêng đầu ngẩng lên nhìn, “Khó trách hắn thực chiếu cố ta… Ta… ta có thể lại đến nhà ngài qua nghỉ hè được không, giáo sư?” Viên ngọc lục bảo trong mắt tràn đầy ý cầu xin.
Snape cứng ngắc một lúc lâu, mới gật đầu thật nhẹ, lập tức “Ầm” một tiếng đóng cửa đi ra.
***** Ta là lễ khai giảng phân cách tuyến *****
Chạng vạng, học trò lục tục đến. Mà Harry thì bị Pomfrey phu nhân bắt đến bệnh thất kiểm tra đã lâu. Pomfrey phu nhân hổn hển nói: “Suy dinh dưỡng… Còn bị phỏng… Ô thanh… Chậm phát triển… Hỗn đản, sao lại có thể đối đãi như thế với một đứa nhỏ?”. Lập tức nàng liền trút xuống cho Harry không ít ma dược đủ loại màu sắc cùng khẩu vị kỳ quái. Thẳng đến trước khi bắt đầu nghi thức phân viện ba mươi phút, nàng mới bằng lòng buông tha cho Harry, cũng dặn dò hắn mỗi tháng phải đến kiểm tra một lần. Harry lúc này mới choáng váng hồ hồ tiêu sái đi đến lễ đường.
Bên trong lễ đường đã chật ních người, học trò rộn ràng nhốn nháo nói, lại nhấm nháp vài món mỹ thực trên bàn. Nhóm giáo sư mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói vài câu với nhau. Harry chỉnh lại trường bào, hướng về phía bàn của Gryffindor.
“Úc” Không ít người đã nghe từ hai anh em sinh đôi nói về chuyện thay đổi hình dáng của Harry, nhất thời tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
“Không tồi a Tiểu Harry!”
“Thật không hỗ là Gryffindor vương tử! Xinh đẹp cực kỳ!”
“Gryffindor cuối cùng cũng có mỹ thiếu niên (mồ hôi)!”
Harry mặt đầy hắc tuyến… cứng ngắc mà đến bên cạnh Ron và Heminone, ngồi xuống ăn cơm.
“Tuấn tú đến ngây người, bồ tèo!” Ron lấy khuỷ tay thúc thúc hắn, “Gryffindor vương tử!”
“Ron” Harry ôm đầu, “Kính nhờ ngươi, đừng cười ta nữa.”
“Harry, ngươi thật sự rất tuấn tú!” Hermione cũng nói, “Không ít nữ sinh đều đang nhìn ngươi!”
Harry vô lực xoay người xem thường, hắn bắt đầu hối hận chuyện thay đổi ngoại hình.
Lúc này, nhóm tân sinh sắp xếp tiến vào lễ đường, Ron có chút khẩn trương mà chăm chú nhìn Ginny. Tiếp theo là phần biểu diễn của phân viện mạo. Harry vì lần trước bỏ lỡ nghi thức phân viện mà hảo hảo thưởng thức một hồi, kết luận trừ bỏ các ca khúc khác nhau của phân viện mạo, thì nghi thức phân viện không có gì khách nhau. Ginny thuận lợi được phân vào Gryffindor, gia đình sư tử tóc đỏ Weasley chính thức tập hợp xong, Ron cũng nhẹ nhàng thở ra, Ginny ngồi vào cạnh bàn, hướng Harry nở một nụ cười ngọt ngào.
Harry để ý Snape vẫn chưa xuất hiện, đang nghĩ có phải hay không mình đã cho y một sự đả kích quá lớn, bần thần trong một lúc.
Sau khi bữa tối kết thúc, từng viện dưới sự dẫn dắt sắp xếp thành hàng dài mà quay trở về ký túc xá. Đợi sau khi mọi người ngủ say, Harry lại lần nữa ngồi dậy. Tuy rằng hắn mệt muốn chết, nhưng vì muốn nhanh giải quyết công việc, hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho xong, hắn cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Niệm vài bí mật chú cộng thêm huyễn thân chú, lại trùm áo tàng hình, Harry hướng phòng vệ sinh nữ mà đi. Vừa đi vừa nghĩ, mình thật đúng là mệnh lao lực.
Tiếng nước tí tách ngày càng gần, bàn chân dẫm lên sàn nhà ướt nước, may mắn chính là, Myrtle không ở đây, tám phần đã ra ngoài dạo chơi. Harry lập tức hướng về phía bồn rửa mặt trung tâm chỗ duy nhất không phun nước, đưa tay chạm vào vòi nước chạm khắc hình con rắn thô ráp, chần chừ một lúc, hắn mới mở miệng: [Mở ra] từ trong miệng hắn phát ra âm thanh ‘tê tê’. Thông đạo ngầm dần dần mở ra…
Harry cẩn thận theo đường ống nước trơn nhẵn tuột xuống, sau khi xuống dưới đất mới thấp giọng nói: “Lumos” (Toả sáng). Đầu ma trượng phát ra một đốm hào quang nhỏ, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh. Giữa nơi phế tích thấp nhất, không khí ẩm ướt xộc vào mũi, vách tường bốn phía thoạt nhìn ướt sũng, có thể thấy mơ hồ trải trên những phiến đá dọc đường đi chồng chất rất nhiều xương chuột, hai mươi mảng da rắn lớn rải trên mặt đất, làm người ta sợ hãi. Chuyển qua một khúc quanh, trước mắt là bức tường đá vững chắc, trên mặt có bức phù điêu khắc hình hai con rắn quấn lấy nhau, ngọc lục bảo khảm trên đôi mắt rắn lấp lánh toả sáng.
[Mở ra.] Harry tê tê nói, bức tường cao lớn trước mặt nứt ra ở giữa, hai con rắn quấn quanh cùng tách nhau ra, một gian mật thất bằng đá tối đen xuất hiện, bức tường hai bên sườn thạch thất khắc rất nhiều những con mãng xà to lớn bằng đá, quấn quanh kéo dài lên đến trần thạch thất. Đến cuối bức tường, bức tượng Salazar Slytherin thật lớn đứng sừng sững, khuôn mặt khổng lồ mơ hồn đã bị ăn mòn theo năm tháng, giống y mặt khỉ, chòm râu thật dài, thạch bào rộng thùng thình…
Theo lý thuyết của Slytherin, thẩm mỹ được xem là hàng đầu, bộ dáng người sáng lập lại diêm dúa như vậy, Harry nghĩ, mở miệng lần nữa: [Speak to me, Salazar Slytherin, greatest of the Hogwarts Four!] (Xin hãy nói với tôi, Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts).
Mặt đất rung chuyển chấn động, miệng tượng đá chậm rãi mở ra, Harry không dám mạo muội tiến lên, chỉ nghe thấy một trận vảy sha sha ma sát trên mặt đất truyền đến, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mình. Là quái xà!
[Ngươi là ai? Ngươi hiểu được lời ta nói? Ngươi là hậu nhân của Salazar?]
[Ách… Quan hệ huyết thống trực hệ của Slytherin đã không còn… Ta nhất thời tò mò mới…] Harry nhất thời không biết nói gì mới tốt, quái xà này nghe ra cũng thực rất bình thường, không giống như kiếp trước đã gặp, đầu óc ngu ngốc, chỉ biết một mặt công kích người khác.
[Ân…] Một cái gì đó lạnh lẽo chạm lên trán Harry, [Trên người ngươi không có hơi thở của Slytherin… Bất quá rất nhiều năm, đều không có người xuống đây chơi với ta… Ngươi dẫn ta ra ngoài ngoạn đi…]
Đi ra ngoài ngoạn? Quái xà có phải hay không có vấn đề?
[Tiểu gia hỏa, làm sao vậy? Đừng có không để ý đến ta nha …] Cái gì đó lạnh lẽo lại chạm hắn một chút, này… hình như là đầu lưỡi quái xà.
[Heleba, có người đến đây sao?] Giữa tượng đá truyền đến một tiếng người.
[A… Là một tiểu tử.] Quái xà quay đầu lại nói.
[Nhiều năm rồi… Dẫn hắn lại đây đi…] Thanh âm kia thở dài.
Quái xà lại liếm liếm mặt Harry: [Tiểu gia hỏa… Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta…] Sau đó, quái xà du nhập vào trong miệng tượng đá,
Harry sững sờ, nội dung vở kịch… có điểm thái quá… Như thế nào lúc đó Voldermort lại không gặp phải, hay đây là cái mà gọi là “Hiệu ứng bươm bướm” (3)?
[Tiểu gia hỏa… Mau tới đây nha…] Quái xà lại gọi hắn lần nữa.
Harry cứng nhắc đi vào miệng tượng đá, động tác cực độ chật vật — nham thạch rất trơn trợt. Hắn có dự cảm, chuyện kế tiếp nhất định lệch khỏi quỹ đạo đến cực điểm. Không biết đang chờ đợi mình, sẽ là cái gì…
——————————
(1) Chiết Tâm Trí thuật: Chiết tâm trí thuật, một loại ma thuật không được dạy thường xuyên ở Hogwartscó khả năng xem, bòn rút (chiết, sửa chữa) cảm xúc hoặc trí nhớ từ bộ não của một người nào đó. Hiểu đơn giản nghĩa đen của từ Chiết Tâm Trí thuật là “Đọc trí não”, những người luyện tập Chiết Tâm Trí thuật đựơc gọi là Legilimens.
Chiết Tâm Trí thuật được sử dụng càng gần, càng có hiệu quả. Khi Chiết Tâm Trí thuật xâm nhập vào, nó sẽ dập tắt sự đề phòng của đối phương, làm họ mơ hồ, thậm chí có thể bị tấn công là mặt khác. Thường thì Chiết Tâm Trí thuật tấn công qua mắt của đối phương, khi nhìn thẳng vào người sử dụng Chiết Tâm Trí thuật, những cảm xúc của họ mặc nhiên sẽ hiển hiện ra bề mặt.
(2) Bế Quan bí thuật: là một loại nghệ thuật ma thuật bảo vệ trí óc không bị xâm nhập từ bên ngoài, là pháp thuật phòng ngự đối với Chiết Tâm Trí thuật.
Bế Quan bí thuật là điều đòi hỏi tất yếu để chống lại Chiết Tâm Trí thuật khi mình không đề phòng qua liên hệ mặt-đối-mặt hay qua đôi mắt. Cơ bản của Bế Quan bí thuật bao gồm tạm xóa đi ý nghĩ và cảm xúc mà mình muốn che giấu, như vậy Chiết Tâm Trí thuật không thể nào tìm ra được chút cảm xúc cũng như ý nghĩ nào. Hiểu đơn giản sự phòng ngự của Bế Quan bí thuật cũng tương tự như kĩ năng chống lại phép Hành Hạ. Trong đó, Bế Quan bí thuật cho phép người thực hiện kìm nén cảm xúc và kí ức của họ, trái với Chiết Tâm Trí thuật là ở chỗ tự đánh lừa bản thân mình.
“Trí não tuy không phải là một cuốn sách nhưng có thể được mở ra bất cứ lúc nào nếu tôi muốn, và tôi rỗi để xem. Ý nghĩ hiển nhiên nằm trong bộ não, nhưng có thể dễ dàng bị xâm nhập. Trí óc rất phức tạp, và có rất nhiều bẫy… Cũng chả vấn đề gì, đối với những cao thủ Chiết Tâm Trí thuật ở điều kiện thích hợp thì cũng chả có vấn đề gì với việc thâm nhập vào trí óc của trò và khám phá chính xác trò đang nghĩ gì.”– Severus Snape — (Harry Potter 5 – Hội Phượng Hoàng)
(3) Hiệu ứng bươm bướm: (tiếng anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Nói đơn giản thì giống như hiệu ứng Domino ấy, một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc cách đó hàng vạn km. Dễ hiểu hơn thì Do Harry qua về quá khứ, thay đổi mọi chuyện nên kéo theo tương lai cũng sẽ thay đổi theo.
Ai muốn hiểu sâu hơn thì vào trang này coi nhé:Hiệu ứng cánh bướm
“Nga, Harry, ngươi có biết người đạt được giải thưởng “Nụ cười quyến rũ nhất” chính là ta, nụ cười của Gilderoy Lockhart là tiêu chuẩn nhất, tối hấp dẫn nhất…” Lockhart vẫn như trước thao thao bất tuyệt.
Harry có suy nghĩ chỉ muốn tung cho đối phương một phép ‘Petrificus Totalus’ (Trói toàn thân) mãnh liệt, nhưng hắn lần nữa tự nhắc nhở mình, học trò mà công kích giáo sư sẽ bị đuổi học, Harry, ngươi phải trấn định, trấn định!
“…Cho nên, đứng trước gương luyện tập nhiều một chút… Phải biết rằng, ngươi là một người nổi tiếng, đối mặt với đại chúng phải mang gương mặt tối tao nhã…”
Flitwick nhân cơ hội đánh gãy lời nói của y, hắng giọng nói: “Nga, Harry, bộ dáng hiện tại của ngươi thật xinh đẹp, là giáo sư Snape dẫn người đi làm phải không?”
Sao có thể như thế… Tất cả các giáo sư đang ngồi chung quanh (trừ bỏ Dumbledore, hắn đang ngồi đằng kia cười tủm tỉm ăn bánh ngọt vị mù tạc) trong lòng nhất trí nói.
“Ta cho rằng ta cũng không rảnh đến mức mang Potter loạn chuyển nơi nơi, lãng phí thời gian quý giá ít ỏi của ta.” Snape âm trầm kéo dài giọng nói, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, “Potter, đem đậu nành ăn hết! Lại kiêng ăn, trừ Gryffindor mười điểm!”
Bất mãn: ngươi cũng không ăn đậu nành, vì cái gì mà bắt ta phải ăn…(Vòng: quả nhiên là tính tình đứa nhỏ), còn có, ta ăn hay không là chuyện của ta, liên quan gì đến học viện… Nhưng vì những viên hồng ngọc của Gryffindor, đành phải ngoan ngoãn mà nuốt đậu nành vào.
“A, Harry, tiệc của gia tộc Malfoy như thế nào? Nhận thức không ít người đi?” Dumbledore cười tủm tỉm hỏi
Rốt cuộc đã hỏi đến điểm quan trọng kia, con cáo già. Harry trong lòng hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng vẫn như trước nói: “Dạ, nhận thức không ít người, đáng tiếc ta không nhớ rõ hết… Malfoy tiên sinh thực rất chiếu cố ta…” Cảm thấy đối phương đang dùng ‘Chiết Tâm Trí thuật’ (1) mà thử trí nhớ của mình, hắn dùng ‘Bế Quan bí thuật’ (2), đem một ít trí nhớ lộn xộn không liên quan biểu hiện ra, “Ta… không quen với những trường hợp này, chính là do giáo sư Snape lo lắng ta ở nhà một mình…” Cố gắng giả vờ biểu hiện bộ dáng buồn rầu, Harry tận lực làm cho mình giống như một tiểu sư tử lỗ mãng.
“…Severus, thật đã làm phiền ngươi…” Đem ‘Chiết Tâm Trí thuật’ thu trở về, Dumbledor chuyển sang Snape, “Muốn thưởng thức bánh ngọt vị mù tạc loại mới nhất không?”
“Không cần.” Snape mặt lạnh như băng cự tuyệt.
“Ân… Hiệu trưởng…” Harry do dự một chút, “Những kỳ nghỉ hè sau này… ta đều có thể đến nhà giáo sư Snape không?” Hắn thật sự không muốn trở lại nhà Dursley.
“Potter! Ta cũng không có nhiều thời gian rỗi mà chiếu cố đến tiểu tử thối ngươi!”
“Ta e là không được, Harry. Gia đình dì dượng ngươi có ma lực huyết thống, có thể bảo hộ ngươi… Dù sao, họ cũng là người thân duy nhất của ngươi.” Dumbledor tiếp tục nói, “Vì an toàn của ngươi, ngươi nhất định phải trở về.”
“Nhưng…” Harrry quyết định lên án những hành động của hiệu trưởng đại nhân một chút, “Ta có giúp giáo sư làm việc nhà… tất cả! Thật sự!” Thanh âm hắn cất cao lên, lại dần dần nhỏ xuống, “Ít ra giáo sư cũng không dùng dây lưng mà đánh ta, hoặc dùng chảo nóng đánh ta…”
“Chảo? Dây lưng?” McGonagall giáo sư khó hiểu, “Bọn họ… tại sao…” Không ít giáo sư cũng nhăn mặt lại, Snape thì sắc mặt xanh mét.
“Ta… ta không cẩn thận làm khét trứng trong bữa sáng… Ta… ta không phải cố ý… Chính là, bọn họ không thích dính líu đến ta và mấy chuyện ma pháp, ta sợ sau khi ta trở về, bọn họ lại hội đánh ta…” Bả vai run run, “Ta biết hiệu trưởng muốn tốt cho ta, nhưng…”
“Dumbledore!” Snape lập tức bật dậy, “Ngươi đã đáp ứng ta cái gì?!” Hắn đã nói người nhà kia sẽ hảo hảo chiếu cố đứa nhỏ của Lily, nhưng những người đó đã làm gì? Bắt hắn làm việc nhà, còn ngược đãi hắn! Khó trách hắn gầy yếu như vậy!
“Harry… Đứa nhỏ đáng thương!” Pomfrey phu nhân mẫu tính, ôm lấy Harry, “Úc, ta phải hảo hảo kiểm tra tổng quát cho ngươi! Hiệu Trưởng, ngươi sao lại có thể để những người đó chiếu cố Harry…”
“Đứa nhỏ đáng thương!” Giáo sư Flitwick cũng hắng giọng nói, các giáo sư khác cũng đều gật đầu.
Dumbledore thập phần xấu hổ, dưới sự chỉ trích của các giáo sư, hắn không thể nói nên lời.
Tuy rằng khinh bỉ chiêu giả bộ mình đáng thương, nhưng đối với hiệu quả được tạo ra Harry thập phần hài lòng. Đôi mắt xanh mở to tràn ngập nước mắt (lừa gạt) đến đáng thương, hắn nháy mắt mấy cái với giáo sư Snape, Snape không tự chủ được mà thối lui từng bước. Hiệu quả của đôi mắt thật đúng là hảo! Không để ý đến cảm giác trong lòng nổi lên vị chát mỏi mệt kỳ quái, Harry tiếp tục hỏi: “Xin lỗi, ta nói gì hơi quá đáng sao…”
“Đương nhiên không!” Pomfrey phu nhân lau nước mắt, “Ngươi không thể đến nhà bọn họ! Dumbledore, đứa nhỏ này thật đáng thương… Xem ra ngươi thực sự thích Severus… Hắn nhất định sẽ hảo chiếu cố ngươi! Dù sao, trước đây hắn và Lily quan hệ hảo như vậy…”
“Giáo sư Snape cùng mẫu thân ta là hảo bằng hữu?” Harry nghiêng đầu ngẩng lên nhìn, “Khó trách hắn thực chiếu cố ta… Ta… ta có thể lại đến nhà ngài qua nghỉ hè được không, giáo sư?” Viên ngọc lục bảo trong mắt tràn đầy ý cầu xin.
Snape cứng ngắc một lúc lâu, mới gật đầu thật nhẹ, lập tức “Ầm” một tiếng đóng cửa đi ra.
***** Ta là lễ khai giảng phân cách tuyến *****
Chạng vạng, học trò lục tục đến. Mà Harry thì bị Pomfrey phu nhân bắt đến bệnh thất kiểm tra đã lâu. Pomfrey phu nhân hổn hển nói: “Suy dinh dưỡng… Còn bị phỏng… Ô thanh… Chậm phát triển… Hỗn đản, sao lại có thể đối đãi như thế với một đứa nhỏ?”. Lập tức nàng liền trút xuống cho Harry không ít ma dược đủ loại màu sắc cùng khẩu vị kỳ quái. Thẳng đến trước khi bắt đầu nghi thức phân viện ba mươi phút, nàng mới bằng lòng buông tha cho Harry, cũng dặn dò hắn mỗi tháng phải đến kiểm tra một lần. Harry lúc này mới choáng váng hồ hồ tiêu sái đi đến lễ đường.
Bên trong lễ đường đã chật ních người, học trò rộn ràng nhốn nháo nói, lại nhấm nháp vài món mỹ thực trên bàn. Nhóm giáo sư mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói vài câu với nhau. Harry chỉnh lại trường bào, hướng về phía bàn của Gryffindor.
“Úc” Không ít người đã nghe từ hai anh em sinh đôi nói về chuyện thay đổi hình dáng của Harry, nhất thời tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
“Không tồi a Tiểu Harry!”
“Thật không hỗ là Gryffindor vương tử! Xinh đẹp cực kỳ!”
“Gryffindor cuối cùng cũng có mỹ thiếu niên (mồ hôi)!”
Harry mặt đầy hắc tuyến… cứng ngắc mà đến bên cạnh Ron và Heminone, ngồi xuống ăn cơm.
“Tuấn tú đến ngây người, bồ tèo!” Ron lấy khuỷ tay thúc thúc hắn, “Gryffindor vương tử!”
“Ron” Harry ôm đầu, “Kính nhờ ngươi, đừng cười ta nữa.”
“Harry, ngươi thật sự rất tuấn tú!” Hermione cũng nói, “Không ít nữ sinh đều đang nhìn ngươi!”
Harry vô lực xoay người xem thường, hắn bắt đầu hối hận chuyện thay đổi ngoại hình.
Lúc này, nhóm tân sinh sắp xếp tiến vào lễ đường, Ron có chút khẩn trương mà chăm chú nhìn Ginny. Tiếp theo là phần biểu diễn của phân viện mạo. Harry vì lần trước bỏ lỡ nghi thức phân viện mà hảo hảo thưởng thức một hồi, kết luận trừ bỏ các ca khúc khác nhau của phân viện mạo, thì nghi thức phân viện không có gì khách nhau. Ginny thuận lợi được phân vào Gryffindor, gia đình sư tử tóc đỏ Weasley chính thức tập hợp xong, Ron cũng nhẹ nhàng thở ra, Ginny ngồi vào cạnh bàn, hướng Harry nở một nụ cười ngọt ngào.
Harry để ý Snape vẫn chưa xuất hiện, đang nghĩ có phải hay không mình đã cho y một sự đả kích quá lớn, bần thần trong một lúc.
Sau khi bữa tối kết thúc, từng viện dưới sự dẫn dắt sắp xếp thành hàng dài mà quay trở về ký túc xá. Đợi sau khi mọi người ngủ say, Harry lại lần nữa ngồi dậy. Tuy rằng hắn mệt muốn chết, nhưng vì muốn nhanh giải quyết công việc, hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho xong, hắn cũng không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Niệm vài bí mật chú cộng thêm huyễn thân chú, lại trùm áo tàng hình, Harry hướng phòng vệ sinh nữ mà đi. Vừa đi vừa nghĩ, mình thật đúng là mệnh lao lực.
Tiếng nước tí tách ngày càng gần, bàn chân dẫm lên sàn nhà ướt nước, may mắn chính là, Myrtle không ở đây, tám phần đã ra ngoài dạo chơi. Harry lập tức hướng về phía bồn rửa mặt trung tâm chỗ duy nhất không phun nước, đưa tay chạm vào vòi nước chạm khắc hình con rắn thô ráp, chần chừ một lúc, hắn mới mở miệng: [Mở ra] từ trong miệng hắn phát ra âm thanh ‘tê tê’. Thông đạo ngầm dần dần mở ra…
Harry cẩn thận theo đường ống nước trơn nhẵn tuột xuống, sau khi xuống dưới đất mới thấp giọng nói: “Lumos” (Toả sáng). Đầu ma trượng phát ra một đốm hào quang nhỏ, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh. Giữa nơi phế tích thấp nhất, không khí ẩm ướt xộc vào mũi, vách tường bốn phía thoạt nhìn ướt sũng, có thể thấy mơ hồ trải trên những phiến đá dọc đường đi chồng chất rất nhiều xương chuột, hai mươi mảng da rắn lớn rải trên mặt đất, làm người ta sợ hãi. Chuyển qua một khúc quanh, trước mắt là bức tường đá vững chắc, trên mặt có bức phù điêu khắc hình hai con rắn quấn lấy nhau, ngọc lục bảo khảm trên đôi mắt rắn lấp lánh toả sáng.
[Mở ra.] Harry tê tê nói, bức tường cao lớn trước mặt nứt ra ở giữa, hai con rắn quấn quanh cùng tách nhau ra, một gian mật thất bằng đá tối đen xuất hiện, bức tường hai bên sườn thạch thất khắc rất nhiều những con mãng xà to lớn bằng đá, quấn quanh kéo dài lên đến trần thạch thất. Đến cuối bức tường, bức tượng Salazar Slytherin thật lớn đứng sừng sững, khuôn mặt khổng lồ mơ hồn đã bị ăn mòn theo năm tháng, giống y mặt khỉ, chòm râu thật dài, thạch bào rộng thùng thình…
Theo lý thuyết của Slytherin, thẩm mỹ được xem là hàng đầu, bộ dáng người sáng lập lại diêm dúa như vậy, Harry nghĩ, mở miệng lần nữa: [Speak to me, Salazar Slytherin, greatest of the Hogwarts Four!] (Xin hãy nói với tôi, Salazar Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts).
Mặt đất rung chuyển chấn động, miệng tượng đá chậm rãi mở ra, Harry không dám mạo muội tiến lên, chỉ nghe thấy một trận vảy sha sha ma sát trên mặt đất truyền đến, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mình. Là quái xà!
[Ngươi là ai? Ngươi hiểu được lời ta nói? Ngươi là hậu nhân của Salazar?]
[Ách… Quan hệ huyết thống trực hệ của Slytherin đã không còn… Ta nhất thời tò mò mới…] Harry nhất thời không biết nói gì mới tốt, quái xà này nghe ra cũng thực rất bình thường, không giống như kiếp trước đã gặp, đầu óc ngu ngốc, chỉ biết một mặt công kích người khác.
[Ân…] Một cái gì đó lạnh lẽo chạm lên trán Harry, [Trên người ngươi không có hơi thở của Slytherin… Bất quá rất nhiều năm, đều không có người xuống đây chơi với ta… Ngươi dẫn ta ra ngoài ngoạn đi…]
Đi ra ngoài ngoạn? Quái xà có phải hay không có vấn đề?
[Tiểu gia hỏa, làm sao vậy? Đừng có không để ý đến ta nha …] Cái gì đó lạnh lẽo lại chạm hắn một chút, này… hình như là đầu lưỡi quái xà.
[Heleba, có người đến đây sao?] Giữa tượng đá truyền đến một tiếng người.
[A… Là một tiểu tử.] Quái xà quay đầu lại nói.
[Nhiều năm rồi… Dẫn hắn lại đây đi…] Thanh âm kia thở dài.
Quái xà lại liếm liếm mặt Harry: [Tiểu gia hỏa… Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta…] Sau đó, quái xà du nhập vào trong miệng tượng đá,
Harry sững sờ, nội dung vở kịch… có điểm thái quá… Như thế nào lúc đó Voldermort lại không gặp phải, hay đây là cái mà gọi là “Hiệu ứng bươm bướm” (3)?
[Tiểu gia hỏa… Mau tới đây nha…] Quái xà lại gọi hắn lần nữa.
Harry cứng nhắc đi vào miệng tượng đá, động tác cực độ chật vật — nham thạch rất trơn trợt. Hắn có dự cảm, chuyện kế tiếp nhất định lệch khỏi quỹ đạo đến cực điểm. Không biết đang chờ đợi mình, sẽ là cái gì…
——————————
(1) Chiết Tâm Trí thuật: Chiết tâm trí thuật, một loại ma thuật không được dạy thường xuyên ở Hogwartscó khả năng xem, bòn rút (chiết, sửa chữa) cảm xúc hoặc trí nhớ từ bộ não của một người nào đó. Hiểu đơn giản nghĩa đen của từ Chiết Tâm Trí thuật là “Đọc trí não”, những người luyện tập Chiết Tâm Trí thuật đựơc gọi là Legilimens.
Chiết Tâm Trí thuật được sử dụng càng gần, càng có hiệu quả. Khi Chiết Tâm Trí thuật xâm nhập vào, nó sẽ dập tắt sự đề phòng của đối phương, làm họ mơ hồ, thậm chí có thể bị tấn công là mặt khác. Thường thì Chiết Tâm Trí thuật tấn công qua mắt của đối phương, khi nhìn thẳng vào người sử dụng Chiết Tâm Trí thuật, những cảm xúc của họ mặc nhiên sẽ hiển hiện ra bề mặt.
(2) Bế Quan bí thuật: là một loại nghệ thuật ma thuật bảo vệ trí óc không bị xâm nhập từ bên ngoài, là pháp thuật phòng ngự đối với Chiết Tâm Trí thuật.
Bế Quan bí thuật là điều đòi hỏi tất yếu để chống lại Chiết Tâm Trí thuật khi mình không đề phòng qua liên hệ mặt-đối-mặt hay qua đôi mắt. Cơ bản của Bế Quan bí thuật bao gồm tạm xóa đi ý nghĩ và cảm xúc mà mình muốn che giấu, như vậy Chiết Tâm Trí thuật không thể nào tìm ra được chút cảm xúc cũng như ý nghĩ nào. Hiểu đơn giản sự phòng ngự của Bế Quan bí thuật cũng tương tự như kĩ năng chống lại phép Hành Hạ. Trong đó, Bế Quan bí thuật cho phép người thực hiện kìm nén cảm xúc và kí ức của họ, trái với Chiết Tâm Trí thuật là ở chỗ tự đánh lừa bản thân mình.
“Trí não tuy không phải là một cuốn sách nhưng có thể được mở ra bất cứ lúc nào nếu tôi muốn, và tôi rỗi để xem. Ý nghĩ hiển nhiên nằm trong bộ não, nhưng có thể dễ dàng bị xâm nhập. Trí óc rất phức tạp, và có rất nhiều bẫy… Cũng chả vấn đề gì, đối với những cao thủ Chiết Tâm Trí thuật ở điều kiện thích hợp thì cũng chả có vấn đề gì với việc thâm nhập vào trí óc của trò và khám phá chính xác trò đang nghĩ gì.”– Severus Snape — (Harry Potter 5 – Hội Phượng Hoàng)
(3) Hiệu ứng bươm bướm: (tiếng anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Nói đơn giản thì giống như hiệu ứng Domino ấy, một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc cách đó hàng vạn km. Dễ hiểu hơn thì Do Harry qua về quá khứ, thay đổi mọi chuyện nên kéo theo tương lai cũng sẽ thay đổi theo.
Ai muốn hiểu sâu hơn thì vào trang này coi nhé:Hiệu ứng cánh bướm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook