HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
-
Chương 17: Quyết đấu – Giáng sinh
Chuyện Colin trở thành nạn nhân bị hóa đá lập tức lan truyền khắp Hogwarts, sáng hôm sau, cơ hồ từng học viện đều bàn tán về chuyện này. Nhóm ba người Gryffindor cũng không phải ngoại lệ, Ron kể lại với Harry rằng tối hôm qua lúc Colin ra ngoài khoảng mười giờ, bất quá chỉ có hai mươi phút, vì sao hành động của con quái vật lại nhanh như vậy a?
“Ta nhất định phải đi đến thư viện một chuyến.” Hermione cuối cùng chốt hạ một lời.
“Bất quá… Tiểu Harry của chúng ta…” Tay George đặt lên vai trái Harry.
“So với thời điểm bị hóa đá kia, chúng ta càng muốn biết..” Tay Fred đặt lên vai phải Harry.
“Tại sao… tối hôm qua ngươi và giáo sư Snape cùng nhau trở về, hơn nữa…”
“Cư nhiên còn mặc trường bào của y…”
“Merlin a, thật sự là…”
“Thật đáng sợ!” Hai anh em sinh đôi cùng hợp tấu.
“Ngươi và giáo sư S…Snape cùng nhau… trở về?” Neville lắp bắp nói, tiểu tử này sợ đến không nhẹ.
“Còn mặc trường bào của y!” Ron gần như là hét muốn điếc tai.
“Hắc hắc hắc, các ngươi đang nghĩ cái gì a?” Harry che miệng của Ron lại, “Ta khi tản bộ tình cờ gặp giáo sư Snape, y thấy ta ăn mặc phong phanh, đem trường bào cho ta mượn mà thôi.”
“Ngươi xác định, người ngươi đang nói tới là giáo sư Snape?” Fred sáp lại gần.
George cũng ghé cái đầu lại: “Ngươi xác định đó là giáo sư Ma Dược độc ác, âm trầm, nhỏ mọn của chúng ta?”
“Gryffindor nói xấu giáo sư…” Một thanh âm ác độc mang theo khoái ý từ phía sau mấy người bọn họ vang lên, “Trừ năm mươi điểm!”. Dám nói ta âm trầm, nhỏ mọn? Ta đây liền nhỏ mọn cho các ngươi xem: “Hiện tại, đến lớp Ma Dược của các ngươi, Weasley!” Nói xong, giáo sư Snape vung trường bào, cuồn cuộn như lốc xoáy mà đi.
“Nga Chúng ta tiêu đời rồi…”
“Chúng ta sắp biệt ly thế giới đáng yêu này” Hai anh em sinh đôi ôm đầu khóc rống.
***** Ta là luyện tập quyết đấu phân cách tuyến *****
Sau khi tan học, ba người Harry đi ngang qua bảng thông báo, thấy học trò bu quanh không ít. Ron chen vào nhìn, hưng phấn mà chạy ra: “Học viện quyết định thành lập câu lạc bộ quyết đấu. Tám giờ tối ngày hôm nay sẽ bắt đầu tại lễ đường.”
Nhìn thông báo trên bảng, Harry có chút choáng váng, hắn như thế nào lại quên mất chuyện này. Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Lockhart bị Snape đánh bay ra ngoài, hắn hưng phấn trở lại. Ron và Hermione đứng một bên không biết suy nghĩ của hắn, còn tưởng rằng hắn vì sắp được học kỹ năng quyết đấu mà cao hứng.
Vào buổi tối, Ron và Hermione kích động đi đến lễ đường, phía sau là vẻ mặt ngượng ngùng cười cười của Harry. Vào trong lễ đường, đài quyết đấu đã chật ních học trò, rộn ràng nhốn nháo mà chờ đến lúc bắt đầu quyết đấu. Harry thấy Draco ở bên kia, cũng chen đến cạnh hắn chào hỏi.
“Ngươi nói, bọn họ sẽ dạykỹ năng gì cho chúng ta?” Bạch kim tiểu quý tộc vẻ mặt cũng hưng phấn.
“…Chỉ mong sao…” Harry phun ra vài chữ, nhìn sắc mặt tái nhợt của y mà có chút lo lắng.
Đúng tám giờ, Lockhart một thân trường bào màu hồng diêm dúa, cũng cực độ khoe mẽ mà tiêu sái bước lên đài, khiến không ít nữ sinh mê nam sắc bên dưới la hét chói tai. Draco và Ron đồng thời “Cắt” một tiếng, nghi hoặc nhìn đối phương, lại khinh thường mà quay đầu đi. Khó có được lúc mà hai người họ ăn ý như vậy… Harry không nói gì.
“Trên phương diện quyết đấu, ta có kinh nghiệm rất phong phú…” Lockhart khoe mẽ một phen, mới nhắc đến Snape, đối phương vẫn như trước một thân trường bào hắc sắc, sắc mặt đen lại dọa người: “Vị này là trợ thủ của ta, giáo sư Snape, giáo sư đối với quyết đấu cũng biết một chút, ta và giáo sư sẽ làm mẫu trước cho mọi người.”
Snape bực mình thở phì một cái, đi đến cạnh Lockhart. Có thể thấy Lockhart không hiểu rõ sự đời, Snape trong quyết đấu chính là cao thủ của cao thủ, Harry xấu xa nghĩ.
“…Đầu tiên, chúng ta phải cúi chào…” Lockhart làm mẫu hoa mỹ một chút. Harry cười lạnh, nếu là hắn và Voldermort quyết đấu mà cũng cúi đầu như vậy, mình đã sớm chết không biết mấy trăm lần, cái gọi là nghi lễ quyết đấu trong thực chiến thực chất là thừa thãi. Snape cũng không kiên nhẫn cúi đầu.
“…Không cần lo lắng, ta sẽ trả lại cho các ngươi một giáo sư Ma Dược hoàn hảo không bị tổn hại gì.” Lockhart ra vẻ hài hước, “Chuẩn bị… Một… Hai… Ba!”
“Expelliarmus.” Snape ra tay vừa nhanh vừa chính xác, Lockhart bay thẳng tắp một đường về phía sau, lộn vài vòng trên không, cuối cùng đầu hắn hung hăng mà đập vào tường, giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp đáng thương cực kỳ mất mặt mà lăn ra hôn mê bất tỉnh. Xem ra, Snape ra tay lực đạo so với kiếp trước còn mạnh hơn, Harry trợn mắt há mồm.
Snape gọi vài đứa nam sinh Slytherin khiêng Lockhart đến bệnh thất, mắt quét qua học trò bên dưới đài, dùng thanh âm trầm thấp mềm mượt nói: “Như các vị đã chứng kiến… Đây là bùa chú tước vũ khí, nếu lực đạo đủ lớn… địch nhân sẽ giống như ‘giáo sư’ Lockhart… ” Giọng nói của y êm nhẹ đến đáng sợ, “Vậy… ai muốn lên… thử một chút?”
Không thể nào? Harry co người, tuy rằng hắn tự tin sẽ không để bại lộ chuyện mình là một Xà Khẩu, nhưng cũng không muốn trở thành tin đồn trong trường: hắn vừa ra tay nhất định sẽ là một đòn cực mạnh, một học trò năm thứ hai lại… ra đòn cực mạnh? Như thế nào có thể?
Snape nhìn hắn một cái, cũng không gọi hắn, mà chỉ Ron bên cạnh: “Weasley tiên sinh, ngươi cùng Malfoy tiên sinh lên làm mẫu.”
Ron gian nan nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ đi lên đài, Harry dùng mắt cổ vũ cho hắn. Draco giả lả cười hất cằm đứng đối diện Ron. Trước tiên cúi đầu, Draco thực hiện nghi lễ hoàn mỹ tràn ngập khí thế quý tộc, động tác Ron thì cứng ngắc, mặt đỏ lên gần bằng màu tóc của y.
“Một, Hai, Ba!” Snape ra lệnh.
“Expelliarmus.” Draco ra tay nhanh và chính xác, không hổ là con nuôi của Snape, ma trượng của Ron lập tức bay ra ngoài, hướng thẳng về phía Harry.
Merlin phù hộ cho ma trượng đáng thương kia, Harry nhớ đến ma trượng kia trong kiếp trước sau khi trải qua thảm trạng, bèn đưa tay cứu lấy mang trượng đáng thương của hảo bằng hữu. Đúng lúc này, trong mắt Draco chợt lóe hồng quang, chĩa ma trượng thẳng vào Harry: “Expelliarmus.”
Không phải thần chú tước vũ khí! Harry trong nháy mắt để ý đến giữa hồng quang ẩn chứa một ánh sáng xanh không rõ, đây là thần chú khác cất trong thần chú tước vũ khí. Hy vọng không phải Avada Kedavra, Harry nghĩ, thuận thế lăn người một vòng trên đất, tránh thần chú kia, ma trượng trong tay nhắm vào Draco: “Expelliarmus.” Ma trượng của Draco liền bay ra ngoài.
Dưới đài mọi người vỗ tay, theo như bọn họ thấy, đây thực là một hồi quyết đấu hoàn mỹ, ‘Hoàng Kim nam hài’ vĩ đại lần đầu tiên sử dụng thần chú tước vũ khí đã thập phần thành công. Harry vuốt mồ hôi, bất an thoáng liếc qua Draco, hắn thoạt nhìn thực bối rối, thập phần buồn bực mình vừa rồi đã làm chuyện gì. Voldermort chết tiệt, đáng tiếc… ngươi đã quá coi thường ta, Harry hừ lạnh.
Snape nhìn chằm chằm Draco, chú ngữ vừa rồi y thấy rất rõ, bất quá Lucius đến bây giờ cũng không dạy y chú ngữ ác độc như vậy, y sao lại biết mà sử dụng? Hơn nữa, y vừa rồi đối Potter… đích thực là hạ sát thủ, sát ý kia mình tuyệt sẽ không bỏ qua!
Sau khi câu lạc bộ quyết đấu kết thúc, Snape một mình kéo Harry lại: “Potter, ngươi biết chuyện gì phải không?” Y có thể ngầm đoán được nguyên nhân con nuôi biến thành như vậy, nhưng cũng không dám theo phương diện kia mà nghĩ đến.
Harry không trả lời ngay: “Không cần lo lắng, giáo sư, ta sẽ xử lý tốt! Ta sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương đến Draco. Hãy tin ta.” Dám hại bằng hữu của hắn, hắn tuyệt đối không tha.
Nhưng những lời khi Snape nghe được, lại mang một ý nghĩa khác, hay là… Potter thích Draco?
Mấy ngày kế tiếp, lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp trở thành ác mộng của học trò Hogwarts — Snape thành giáo sư dạy thế. Nguyên nhân, Lockhart bị đưa đến bệnh thất, lại thổi phồng rằng trình độ chế tác ma dược của mình cao bao nhiêu, khiến Snape để tự y phối. Kết quả, sau khi y uống dược của mình chế tác, Lockhart té xuống tại chỗ không dậy nổi, toàn thân nổi lên vô số những mụn nước nho nhỏ.
Pomfrey phu nhân kết luận ma dược của hắn có vấn đề, nhưng lại không rõ thành phần của nó (chính y cũng không rõ luôn). Vốn muốn nhờ Snape giúp, nhưng với chuyện này, Ma Dược đại sư của chúng ta từ chối khéo: “Nếu ‘giáo sư’ Lockhart có thể tự phối ma dược này… ta nghĩ, hắn nhất định có thể tự nghiên cứu ra giải dược.”
Cho nên, tình trạng của y khi hảo khi hư, Pomfrey dự đoán, ít nhất khoảng hai tháng sau hắn mới có thể khỏe lại.
Đồng thời, Harry và Tom Riddle cũng tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ, cũng bóng gió mà nói cho y biết một ít tình hình dị thường của Draco. Tom Riddle mặc dù không tỏ vẻ minh bạch, nhưng Harry biết, với trí thông minh của y sẽ không thể không đoán được nguyên nhân.
***** Ta là Giáng Sinh phân cách tuyến *****
Giáng Sinh đúng hẹn lại đến, Harry vẫn như trước lưu lại trường ăn lễ, Ron cũng ở lại bồi hắn.
Buổi sáng rời giường, Harry nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bao phủ cả không gian là một màu trắng xóa của tuyết. Hắn mặc quần áo rồi đi xuống phòng sinh hoạt chung, mắt đầu tiên liền phát hiện dưới cây thông Noel kia là mấy món quà nho nhỏ. Tuy đã qua nhiều lễ Giáng Sinh, nhưng mỗi lần mở quà, Harry vẫn thực hưng phấn. Quà của bà Weasley là một chiếc áo len mới, của Ron là quyển sách có tên “Bay cùng Mũi Tên Lửa”, Hermione là một hộp kẹo răng, bác Hagrid là hộp kẹo sữa mềm, gia đình Dursley… một cây tăm, hai anh em sinh đôi cũng tặng quà cho hắn, là một ít kẹo thoạt nhìn vô hại, nhưng Harry quyết định trước nhất phải tìm người ăn thử sau đó mới có kết luận. Chỉ còn… Harry có chút thất vọng, nhưng cũng thực rõ ràng, Snape sẽ không tặng quà cho mình.
Đêm qua, Harry gửi hết quà tặng của mình, chỉ còn lại một phần, hắn muốn chính tay mình đưa. Sau khi Ron rời giường, hai người cùng đi ăn sáng, lại ở bên ngoài chơi ném tuyết một trận, thẳng đến giữa trưa mới quay lại tháp Gryffindor. Harry viện cớ muốn đến thư viện kiếm một ít tài liệu, mới tách Ron ra được.
Bình thường vào giờ này, Snape đã ra ngoài ăn trưa. Harry thông qua mật đạo đi vào hầm (thân là người thừa kế của Slytherin thật nhiều thuận lợi), Snape quả nhiên không ở trong đây. Harry đi vào phòng ngủ, đem một hộp màu đen đặt bên dưới gối của y, chuẩn bị theo đường cũ mà quay về.
“Potter, ngươi vào bằng cách nào?” Cửa phòng tắm đột nhiên mở, Snape vỏn vẹn chỉ quấn một chiếc khăn tắm xuất hiện ngay cửa, tóc ướt cũng dán vào mặt y, khuôn ngực tái nhợt mà rộng lớn nhân dịp đó lọt vào mắt Harry, trong lúc bất ngờ, Harry thấy những giọt nước theo từ trên hầu kết ẩm ướt của y mà từ từ lăn xuống, lướt qua xương quai xanh khiêu gợi, lướt qua cơ ngực rõ ràng… cuối cùng biến mất chỗ chiếc khăn đang quấn ngang thắt lưng của y…
Hắn bình thường vẫn thấy Snape đều là bị quấn trong trường bào mười phần kín kẽ, nhưng hôm nay Harry không biết được phước gì, cư nhiên lại thấy được nửa thân trần của y! Thật sự là gợi cảm a hắn theo bản năng mà nuốt nước miếng.
Snape nhướn mày: “Potter… tiên sinh, xông vào phòng giáo sư rình xem giáo sư tắm… nên trừ bao nhiêu điểm?” Thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn ngập từ tính, còn mang một chút ác ý, khiến Harry gian nan giật mình, cười gượng nói: “Na… đâu có… ta chỉ là đang xem xét mấy cái mật đạo, nguyên lai mật đạo lại thông vào đây. Xin lỗi, đã quấy rầy Ngài, giáo sư… Ta đi trước.” Hắn cực lực giả bộ không để ý đi ra khỏi hầm.
Snape hừ lạnh, y mới không tin lý do thoái thác của Potter, ai biết được hắn tiến vào hầm làm chuyện tốt gì. Y thuận tay lấy một chiếc khăn mặt, đóng cửa phòng tắm, đi vào phòng. Ngồi lên giường, Snape một bên lau tóc, một bên thuận tay sờ soạng dưới gối —dưới gối có một cái gì đó. Snape đem cái hộp ra, y biết, chuyện tiểu quỷ nhà Potter làm là không phải chuyện tốt, tám phần là một trò đùa, tính cách giống y chang phụ thân ngu xuẩn của hắn. Snape lấy ma trượng gõ một cái, nắp hộp liền bật mở, bên trong có ba cái chai nhỏ cùng một mảnh giấy.
Y do dự một chút, rồi mở mảnh giấy ra: ‘Giáo sư, cám ơn Ngài đã chiếu cố từ trước đến nay, đây là ma dược ta phát hiện từ trong mật thất, tặng Ngài làm quà Giáng Sinh. Cám ơn Ngài! H.P.’. Quà Giáng Sinh? Snape nhìn cái hộp y như đang nhìn quái vật, đã qua bao lâu mình không nhận được quà Giáng Sinh?
“Ta nhất định phải đi đến thư viện một chuyến.” Hermione cuối cùng chốt hạ một lời.
“Bất quá… Tiểu Harry của chúng ta…” Tay George đặt lên vai trái Harry.
“So với thời điểm bị hóa đá kia, chúng ta càng muốn biết..” Tay Fred đặt lên vai phải Harry.
“Tại sao… tối hôm qua ngươi và giáo sư Snape cùng nhau trở về, hơn nữa…”
“Cư nhiên còn mặc trường bào của y…”
“Merlin a, thật sự là…”
“Thật đáng sợ!” Hai anh em sinh đôi cùng hợp tấu.
“Ngươi và giáo sư S…Snape cùng nhau… trở về?” Neville lắp bắp nói, tiểu tử này sợ đến không nhẹ.
“Còn mặc trường bào của y!” Ron gần như là hét muốn điếc tai.
“Hắc hắc hắc, các ngươi đang nghĩ cái gì a?” Harry che miệng của Ron lại, “Ta khi tản bộ tình cờ gặp giáo sư Snape, y thấy ta ăn mặc phong phanh, đem trường bào cho ta mượn mà thôi.”
“Ngươi xác định, người ngươi đang nói tới là giáo sư Snape?” Fred sáp lại gần.
George cũng ghé cái đầu lại: “Ngươi xác định đó là giáo sư Ma Dược độc ác, âm trầm, nhỏ mọn của chúng ta?”
“Gryffindor nói xấu giáo sư…” Một thanh âm ác độc mang theo khoái ý từ phía sau mấy người bọn họ vang lên, “Trừ năm mươi điểm!”. Dám nói ta âm trầm, nhỏ mọn? Ta đây liền nhỏ mọn cho các ngươi xem: “Hiện tại, đến lớp Ma Dược của các ngươi, Weasley!” Nói xong, giáo sư Snape vung trường bào, cuồn cuộn như lốc xoáy mà đi.
“Nga Chúng ta tiêu đời rồi…”
“Chúng ta sắp biệt ly thế giới đáng yêu này” Hai anh em sinh đôi ôm đầu khóc rống.
***** Ta là luyện tập quyết đấu phân cách tuyến *****
Sau khi tan học, ba người Harry đi ngang qua bảng thông báo, thấy học trò bu quanh không ít. Ron chen vào nhìn, hưng phấn mà chạy ra: “Học viện quyết định thành lập câu lạc bộ quyết đấu. Tám giờ tối ngày hôm nay sẽ bắt đầu tại lễ đường.”
Nhìn thông báo trên bảng, Harry có chút choáng váng, hắn như thế nào lại quên mất chuyện này. Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Lockhart bị Snape đánh bay ra ngoài, hắn hưng phấn trở lại. Ron và Hermione đứng một bên không biết suy nghĩ của hắn, còn tưởng rằng hắn vì sắp được học kỹ năng quyết đấu mà cao hứng.
Vào buổi tối, Ron và Hermione kích động đi đến lễ đường, phía sau là vẻ mặt ngượng ngùng cười cười của Harry. Vào trong lễ đường, đài quyết đấu đã chật ních học trò, rộn ràng nhốn nháo mà chờ đến lúc bắt đầu quyết đấu. Harry thấy Draco ở bên kia, cũng chen đến cạnh hắn chào hỏi.
“Ngươi nói, bọn họ sẽ dạykỹ năng gì cho chúng ta?” Bạch kim tiểu quý tộc vẻ mặt cũng hưng phấn.
“…Chỉ mong sao…” Harry phun ra vài chữ, nhìn sắc mặt tái nhợt của y mà có chút lo lắng.
Đúng tám giờ, Lockhart một thân trường bào màu hồng diêm dúa, cũng cực độ khoe mẽ mà tiêu sái bước lên đài, khiến không ít nữ sinh mê nam sắc bên dưới la hét chói tai. Draco và Ron đồng thời “Cắt” một tiếng, nghi hoặc nhìn đối phương, lại khinh thường mà quay đầu đi. Khó có được lúc mà hai người họ ăn ý như vậy… Harry không nói gì.
“Trên phương diện quyết đấu, ta có kinh nghiệm rất phong phú…” Lockhart khoe mẽ một phen, mới nhắc đến Snape, đối phương vẫn như trước một thân trường bào hắc sắc, sắc mặt đen lại dọa người: “Vị này là trợ thủ của ta, giáo sư Snape, giáo sư đối với quyết đấu cũng biết một chút, ta và giáo sư sẽ làm mẫu trước cho mọi người.”
Snape bực mình thở phì một cái, đi đến cạnh Lockhart. Có thể thấy Lockhart không hiểu rõ sự đời, Snape trong quyết đấu chính là cao thủ của cao thủ, Harry xấu xa nghĩ.
“…Đầu tiên, chúng ta phải cúi chào…” Lockhart làm mẫu hoa mỹ một chút. Harry cười lạnh, nếu là hắn và Voldermort quyết đấu mà cũng cúi đầu như vậy, mình đã sớm chết không biết mấy trăm lần, cái gọi là nghi lễ quyết đấu trong thực chiến thực chất là thừa thãi. Snape cũng không kiên nhẫn cúi đầu.
“…Không cần lo lắng, ta sẽ trả lại cho các ngươi một giáo sư Ma Dược hoàn hảo không bị tổn hại gì.” Lockhart ra vẻ hài hước, “Chuẩn bị… Một… Hai… Ba!”
“Expelliarmus.” Snape ra tay vừa nhanh vừa chính xác, Lockhart bay thẳng tắp một đường về phía sau, lộn vài vòng trên không, cuối cùng đầu hắn hung hăng mà đập vào tường, giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp đáng thương cực kỳ mất mặt mà lăn ra hôn mê bất tỉnh. Xem ra, Snape ra tay lực đạo so với kiếp trước còn mạnh hơn, Harry trợn mắt há mồm.
Snape gọi vài đứa nam sinh Slytherin khiêng Lockhart đến bệnh thất, mắt quét qua học trò bên dưới đài, dùng thanh âm trầm thấp mềm mượt nói: “Như các vị đã chứng kiến… Đây là bùa chú tước vũ khí, nếu lực đạo đủ lớn… địch nhân sẽ giống như ‘giáo sư’ Lockhart… ” Giọng nói của y êm nhẹ đến đáng sợ, “Vậy… ai muốn lên… thử một chút?”
Không thể nào? Harry co người, tuy rằng hắn tự tin sẽ không để bại lộ chuyện mình là một Xà Khẩu, nhưng cũng không muốn trở thành tin đồn trong trường: hắn vừa ra tay nhất định sẽ là một đòn cực mạnh, một học trò năm thứ hai lại… ra đòn cực mạnh? Như thế nào có thể?
Snape nhìn hắn một cái, cũng không gọi hắn, mà chỉ Ron bên cạnh: “Weasley tiên sinh, ngươi cùng Malfoy tiên sinh lên làm mẫu.”
Ron gian nan nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ đi lên đài, Harry dùng mắt cổ vũ cho hắn. Draco giả lả cười hất cằm đứng đối diện Ron. Trước tiên cúi đầu, Draco thực hiện nghi lễ hoàn mỹ tràn ngập khí thế quý tộc, động tác Ron thì cứng ngắc, mặt đỏ lên gần bằng màu tóc của y.
“Một, Hai, Ba!” Snape ra lệnh.
“Expelliarmus.” Draco ra tay nhanh và chính xác, không hổ là con nuôi của Snape, ma trượng của Ron lập tức bay ra ngoài, hướng thẳng về phía Harry.
Merlin phù hộ cho ma trượng đáng thương kia, Harry nhớ đến ma trượng kia trong kiếp trước sau khi trải qua thảm trạng, bèn đưa tay cứu lấy mang trượng đáng thương của hảo bằng hữu. Đúng lúc này, trong mắt Draco chợt lóe hồng quang, chĩa ma trượng thẳng vào Harry: “Expelliarmus.”
Không phải thần chú tước vũ khí! Harry trong nháy mắt để ý đến giữa hồng quang ẩn chứa một ánh sáng xanh không rõ, đây là thần chú khác cất trong thần chú tước vũ khí. Hy vọng không phải Avada Kedavra, Harry nghĩ, thuận thế lăn người một vòng trên đất, tránh thần chú kia, ma trượng trong tay nhắm vào Draco: “Expelliarmus.” Ma trượng của Draco liền bay ra ngoài.
Dưới đài mọi người vỗ tay, theo như bọn họ thấy, đây thực là một hồi quyết đấu hoàn mỹ, ‘Hoàng Kim nam hài’ vĩ đại lần đầu tiên sử dụng thần chú tước vũ khí đã thập phần thành công. Harry vuốt mồ hôi, bất an thoáng liếc qua Draco, hắn thoạt nhìn thực bối rối, thập phần buồn bực mình vừa rồi đã làm chuyện gì. Voldermort chết tiệt, đáng tiếc… ngươi đã quá coi thường ta, Harry hừ lạnh.
Snape nhìn chằm chằm Draco, chú ngữ vừa rồi y thấy rất rõ, bất quá Lucius đến bây giờ cũng không dạy y chú ngữ ác độc như vậy, y sao lại biết mà sử dụng? Hơn nữa, y vừa rồi đối Potter… đích thực là hạ sát thủ, sát ý kia mình tuyệt sẽ không bỏ qua!
Sau khi câu lạc bộ quyết đấu kết thúc, Snape một mình kéo Harry lại: “Potter, ngươi biết chuyện gì phải không?” Y có thể ngầm đoán được nguyên nhân con nuôi biến thành như vậy, nhưng cũng không dám theo phương diện kia mà nghĩ đến.
Harry không trả lời ngay: “Không cần lo lắng, giáo sư, ta sẽ xử lý tốt! Ta sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương đến Draco. Hãy tin ta.” Dám hại bằng hữu của hắn, hắn tuyệt đối không tha.
Nhưng những lời khi Snape nghe được, lại mang một ý nghĩa khác, hay là… Potter thích Draco?
Mấy ngày kế tiếp, lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp trở thành ác mộng của học trò Hogwarts — Snape thành giáo sư dạy thế. Nguyên nhân, Lockhart bị đưa đến bệnh thất, lại thổi phồng rằng trình độ chế tác ma dược của mình cao bao nhiêu, khiến Snape để tự y phối. Kết quả, sau khi y uống dược của mình chế tác, Lockhart té xuống tại chỗ không dậy nổi, toàn thân nổi lên vô số những mụn nước nho nhỏ.
Pomfrey phu nhân kết luận ma dược của hắn có vấn đề, nhưng lại không rõ thành phần của nó (chính y cũng không rõ luôn). Vốn muốn nhờ Snape giúp, nhưng với chuyện này, Ma Dược đại sư của chúng ta từ chối khéo: “Nếu ‘giáo sư’ Lockhart có thể tự phối ma dược này… ta nghĩ, hắn nhất định có thể tự nghiên cứu ra giải dược.”
Cho nên, tình trạng của y khi hảo khi hư, Pomfrey dự đoán, ít nhất khoảng hai tháng sau hắn mới có thể khỏe lại.
Đồng thời, Harry và Tom Riddle cũng tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ, cũng bóng gió mà nói cho y biết một ít tình hình dị thường của Draco. Tom Riddle mặc dù không tỏ vẻ minh bạch, nhưng Harry biết, với trí thông minh của y sẽ không thể không đoán được nguyên nhân.
***** Ta là Giáng Sinh phân cách tuyến *****
Giáng Sinh đúng hẹn lại đến, Harry vẫn như trước lưu lại trường ăn lễ, Ron cũng ở lại bồi hắn.
Buổi sáng rời giường, Harry nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bao phủ cả không gian là một màu trắng xóa của tuyết. Hắn mặc quần áo rồi đi xuống phòng sinh hoạt chung, mắt đầu tiên liền phát hiện dưới cây thông Noel kia là mấy món quà nho nhỏ. Tuy đã qua nhiều lễ Giáng Sinh, nhưng mỗi lần mở quà, Harry vẫn thực hưng phấn. Quà của bà Weasley là một chiếc áo len mới, của Ron là quyển sách có tên “Bay cùng Mũi Tên Lửa”, Hermione là một hộp kẹo răng, bác Hagrid là hộp kẹo sữa mềm, gia đình Dursley… một cây tăm, hai anh em sinh đôi cũng tặng quà cho hắn, là một ít kẹo thoạt nhìn vô hại, nhưng Harry quyết định trước nhất phải tìm người ăn thử sau đó mới có kết luận. Chỉ còn… Harry có chút thất vọng, nhưng cũng thực rõ ràng, Snape sẽ không tặng quà cho mình.
Đêm qua, Harry gửi hết quà tặng của mình, chỉ còn lại một phần, hắn muốn chính tay mình đưa. Sau khi Ron rời giường, hai người cùng đi ăn sáng, lại ở bên ngoài chơi ném tuyết một trận, thẳng đến giữa trưa mới quay lại tháp Gryffindor. Harry viện cớ muốn đến thư viện kiếm một ít tài liệu, mới tách Ron ra được.
Bình thường vào giờ này, Snape đã ra ngoài ăn trưa. Harry thông qua mật đạo đi vào hầm (thân là người thừa kế của Slytherin thật nhiều thuận lợi), Snape quả nhiên không ở trong đây. Harry đi vào phòng ngủ, đem một hộp màu đen đặt bên dưới gối của y, chuẩn bị theo đường cũ mà quay về.
“Potter, ngươi vào bằng cách nào?” Cửa phòng tắm đột nhiên mở, Snape vỏn vẹn chỉ quấn một chiếc khăn tắm xuất hiện ngay cửa, tóc ướt cũng dán vào mặt y, khuôn ngực tái nhợt mà rộng lớn nhân dịp đó lọt vào mắt Harry, trong lúc bất ngờ, Harry thấy những giọt nước theo từ trên hầu kết ẩm ướt của y mà từ từ lăn xuống, lướt qua xương quai xanh khiêu gợi, lướt qua cơ ngực rõ ràng… cuối cùng biến mất chỗ chiếc khăn đang quấn ngang thắt lưng của y…
Hắn bình thường vẫn thấy Snape đều là bị quấn trong trường bào mười phần kín kẽ, nhưng hôm nay Harry không biết được phước gì, cư nhiên lại thấy được nửa thân trần của y! Thật sự là gợi cảm a hắn theo bản năng mà nuốt nước miếng.
Snape nhướn mày: “Potter… tiên sinh, xông vào phòng giáo sư rình xem giáo sư tắm… nên trừ bao nhiêu điểm?” Thanh âm khàn khàn trầm thấp tràn ngập từ tính, còn mang một chút ác ý, khiến Harry gian nan giật mình, cười gượng nói: “Na… đâu có… ta chỉ là đang xem xét mấy cái mật đạo, nguyên lai mật đạo lại thông vào đây. Xin lỗi, đã quấy rầy Ngài, giáo sư… Ta đi trước.” Hắn cực lực giả bộ không để ý đi ra khỏi hầm.
Snape hừ lạnh, y mới không tin lý do thoái thác của Potter, ai biết được hắn tiến vào hầm làm chuyện tốt gì. Y thuận tay lấy một chiếc khăn mặt, đóng cửa phòng tắm, đi vào phòng. Ngồi lên giường, Snape một bên lau tóc, một bên thuận tay sờ soạng dưới gối —dưới gối có một cái gì đó. Snape đem cái hộp ra, y biết, chuyện tiểu quỷ nhà Potter làm là không phải chuyện tốt, tám phần là một trò đùa, tính cách giống y chang phụ thân ngu xuẩn của hắn. Snape lấy ma trượng gõ một cái, nắp hộp liền bật mở, bên trong có ba cái chai nhỏ cùng một mảnh giấy.
Y do dự một chút, rồi mở mảnh giấy ra: ‘Giáo sư, cám ơn Ngài đã chiếu cố từ trước đến nay, đây là ma dược ta phát hiện từ trong mật thất, tặng Ngài làm quà Giáng Sinh. Cám ơn Ngài! H.P.’. Quà Giáng Sinh? Snape nhìn cái hộp y như đang nhìn quái vật, đã qua bao lâu mình không nhận được quà Giáng Sinh?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook