Hotgirls Siêu Quậy
-
Chương 6: Tay đua kiệt xuất
Tiếng nổ vang lên chói tai, từ dưới vực phát ra ánh sáng của lửa từ vụ nổ xe. Tuy nhiên, chiếc xe rơi xuống vực không phải nó mà là tên xấu số kia. Nó vượt về đích và trờ thành người thắng cuộc.Cái tên “Kiwasato Venus” lại một lần nữa sống dậy sau hơn nửa năm trời im hơi lặng tiếng, nó chạy xe qua vạch đích rồi tiến tới trước hàng ghế vip. Bỏ mũ bảo hiểm xuống (tất nhiên là vẫn đeo kính đen nhá), nó cười khẩy một cái rồi đứng dựa vào xe nhìn lên hỏi:- Thế này được chứ?
- Ok…rất ngoạn mục! – Bảo Vi đứng dậy vỗ tay tán thưởng nó.
- Qúa khen! – Nó cưởi giả lã.
- Nhưng liều mạng! Cũng may là điều chỉnh vận tốc đúng chứ chệch dù chỉ một chút là toi rồi! – Thiên mím môi, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.
- Anh cũng biết rõ là em có thể mà. Xem thường em gái mình là không được đâu nhá! – Nó cười.
- CÁI GÌ? EM GÁI? –Hai tên kia sau khi chứng kiến màn trình diễn của nó thì vẫn chứa hoàn hồn lại, mãi tới lúc nghe nó nói là em gái Thiên mới có thể mở miệng ra hét lên. - Có cần hét thế không? Điếc cả tai! – Nó ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ khó chịu.
- Tao ới biết mày có em gái nhá Thiên! – Hắn nhìn anh nó trợn tròn mắt.
- Có mà giấu anh em. Chơi không đẹp rồi! – Khánh lắc đầu.
- Tụi bây không cần biết! – Thiên chỉ lạnh nhạt đáp rồi tiếp tục nhìn nó.
- Haizz…anh tính đón tiếp em gái bằng cái ánh mắt giết người ấy sao? Thật thất vọng quá! – Nó lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
- Mệt quá…anh thua em rồi…đúng là cái con tiểu quỉ này mà! – Anh không khỏi bật cười một cái.
- OMG? Cái quái gì đang diễn ra vậy trời? – Hắn há hốc mồm.
- Ôi…trong cuộc đời tôi đây là lần thứ nhất tôi được chiêm ngưỡng nụ cười của thằng Thiên đấy bà con! Chuyện gì vậy nè? – Khánh phụ hoạ.
- Tụi bây bớt làm nhảm đi! – Thiên nhìn hai tên bọn hắn.
- À…ờ…thì thôi… - Khánh sợ ánh nhìn của Thiên mà quay chỗ khác.
- E…Em gái mày đeo kính làm gì thế? Sao không bỏ ra để hai đứa tao chiêm ngưỡng chút? – Hắn lảng sang chuyện khác.
- Em gái tao là hàng để tụi bây xem chắc? – Thiên cau có.
- Không được thì thôi! Làm ghê vậy? Tao cóc thèm xin mày nữa! Xin người đẹp bên dưới dễ hơn. – Hắn lè lưỡi.
- Hừ… - Thiên chỉ nhếch môi, không nói.
- Này em ơi! Bỏ kính ra cho hai anh xem mặt đi! – Hắn quay xuống nhìn nó nói. (hắn chưa nhận ra nó là cô gái mình vừa gặp ban chiều trong trung tâm thương mại)- Phải phải! – Khánh gật đầu lia lịa.
- Hừm… - Nó chỉ nhếch môi, cũng chẳng trả lời.Bảo Vi nhìn nó, khẽ lắc đầu rồi đứng dậy rời khỏi hàng ghế đi xuống dưới chỗ nó. Nhỏ khẽ vỗ vỗ vai nó, miệng chỉ cười cười không nói. Khánh thấy nhỏ bước xuống nên tò mò:- Ô…cô em này là ai đây? Bạn em hả? – Khánh mỉm cười nhìn nó hỏi.
- Ờ…bạn em tao! – Thiên nhìn Khánh cười gian.
- Thế hả? – Khánh cười tươi. - Ừm…cũng là em thằng Minh! – Thiên nói tiếp làm anh Khánh nhà ta chết trân tại chỗ. Chuyện chạm trán ở khu thương mại của Vi và Khánh đã được Minh truyền đạt lại cho Thiên nghe nên anh mới biết để nói đểu Khánh.
- Ok…rất ngoạn mục! – Bảo Vi đứng dậy vỗ tay tán thưởng nó.
- Qúa khen! – Nó cưởi giả lã.
- Nhưng liều mạng! Cũng may là điều chỉnh vận tốc đúng chứ chệch dù chỉ một chút là toi rồi! – Thiên mím môi, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.
- Anh cũng biết rõ là em có thể mà. Xem thường em gái mình là không được đâu nhá! – Nó cười.
- CÁI GÌ? EM GÁI? –Hai tên kia sau khi chứng kiến màn trình diễn của nó thì vẫn chứa hoàn hồn lại, mãi tới lúc nghe nó nói là em gái Thiên mới có thể mở miệng ra hét lên. - Có cần hét thế không? Điếc cả tai! – Nó ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ khó chịu.
- Tao ới biết mày có em gái nhá Thiên! – Hắn nhìn anh nó trợn tròn mắt.
- Có mà giấu anh em. Chơi không đẹp rồi! – Khánh lắc đầu.
- Tụi bây không cần biết! – Thiên chỉ lạnh nhạt đáp rồi tiếp tục nhìn nó.
- Haizz…anh tính đón tiếp em gái bằng cái ánh mắt giết người ấy sao? Thật thất vọng quá! – Nó lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
- Mệt quá…anh thua em rồi…đúng là cái con tiểu quỉ này mà! – Anh không khỏi bật cười một cái.
- OMG? Cái quái gì đang diễn ra vậy trời? – Hắn há hốc mồm.
- Ôi…trong cuộc đời tôi đây là lần thứ nhất tôi được chiêm ngưỡng nụ cười của thằng Thiên đấy bà con! Chuyện gì vậy nè? – Khánh phụ hoạ.
- Tụi bây bớt làm nhảm đi! – Thiên nhìn hai tên bọn hắn.
- À…ờ…thì thôi… - Khánh sợ ánh nhìn của Thiên mà quay chỗ khác.
- E…Em gái mày đeo kính làm gì thế? Sao không bỏ ra để hai đứa tao chiêm ngưỡng chút? – Hắn lảng sang chuyện khác.
- Em gái tao là hàng để tụi bây xem chắc? – Thiên cau có.
- Không được thì thôi! Làm ghê vậy? Tao cóc thèm xin mày nữa! Xin người đẹp bên dưới dễ hơn. – Hắn lè lưỡi.
- Hừ… - Thiên chỉ nhếch môi, không nói.
- Này em ơi! Bỏ kính ra cho hai anh xem mặt đi! – Hắn quay xuống nhìn nó nói. (hắn chưa nhận ra nó là cô gái mình vừa gặp ban chiều trong trung tâm thương mại)- Phải phải! – Khánh gật đầu lia lịa.
- Hừm… - Nó chỉ nhếch môi, cũng chẳng trả lời.Bảo Vi nhìn nó, khẽ lắc đầu rồi đứng dậy rời khỏi hàng ghế đi xuống dưới chỗ nó. Nhỏ khẽ vỗ vỗ vai nó, miệng chỉ cười cười không nói. Khánh thấy nhỏ bước xuống nên tò mò:- Ô…cô em này là ai đây? Bạn em hả? – Khánh mỉm cười nhìn nó hỏi.
- Ờ…bạn em tao! – Thiên nhìn Khánh cười gian.
- Thế hả? – Khánh cười tươi. - Ừm…cũng là em thằng Minh! – Thiên nói tiếp làm anh Khánh nhà ta chết trân tại chỗ. Chuyện chạm trán ở khu thương mại của Vi và Khánh đã được Minh truyền đạt lại cho Thiên nghe nên anh mới biết để nói đểu Khánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook