Hotgirls Siêu Quậy
-
Chương 253: Người con gái đứng sau lưng anh
Quán café
Thảo Anh đi theo sau lưng Kiệt bước vào một quán café với không gian khá ấm cúng với cách trang trí cho ngày giáng sinh. Thảo Anh thầm than trong lòng. Đã tính trước với Thiên là tối nay cả hai sẽ đánh lẻ đi chơi noel vậy mà lại bị vướng phải anh chàng này, thật là phá hỏng kế hoạch của người khác. (Có ai còn nhớ Kiệt không nhỉ? Là con trai của th...ầy tụi nó, là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải của Vi á mọi người, ngoài ra còn có tên gọi là Huyết Dạ)
Ngồi xuống một cái bàn tròn cạnh cửa sổ, Kiệt mở lời trước:
- Dạo này cuộc sống em thế nào? Cũng gần 3 tháng rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Cơ mà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh chưa thể nói với em câu nào.
- Vâng…vẫn tốt như thường thôi anh. Có điều là dạo gần đây công việc của tổ chức nhẹ hẳn, em chẳng phải làm gì nhiều. – Thảo Anh mỉm cười đáp lại.
- Vậy là sướng nhỉ? Công việc anh ngày càng nhiều. – Kiệt bĩu môi.
- Hi.
- À…em uống gì?
- Cacao sữa. – Thảo Anh nhanh miệng đáp ngay.
- Vẫn món đó nhỉ? Em có vẻ thích loại đó. – Kiệt hơi cười.
- Vâng…vì anh Thiên rất thích cacao sữa nên em cũng thấy thích nó. – Thảo Anh mỉm cười thật tươi, nơi đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc to lớn khi nhắc đến người mình yêu.
- À…ra là Thiên thích… - Kiệt gật gù có vẻ hiểu, ánh mắt chùng xuống hẳn.
- Anh sao thế? – Thảo Anh hỏi giọng cực kì ngô nghê làm người đối diện tưởng chừng như nghẹt thở. Cô nàng hiểu chứ, biết cảm giác bây giờ trong lòng Kiệt là thế nào nhưng cũng chẳng thể làm khác được, cứ vờ ngây ngốc lúc này có vẻ lại là cách hay.
- À không…chỉ là anh thật không hiểu? Sao em lại yêu Thiên, lại còn nhiều đến thế? – Kiệt lắc đầu cười gượng.
- Em yêu Thiên? Tất cả chỉ là vì…anh ấy là người khiến em rung động. Tất cả những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, Thiên đã cho em nếm đủ. Ban đầu chỉ là thứ tình cảm của hai đứa trẻ con, rồi càng ngày nó càng lớn dần đến mức trở thành tình yêu lúc nào em cũng không biết. Em yêu Thiên từ cái cách mà ngày xưa anh ấy quan tâm em âm thầm mà ngoài mặt như có vẻ trốn tránh tình cảm em dành cho anh ấy, yêu từ cái sở thích nhỏ nhặt là uống cacao sữa mỗi sáng sớm hay thích lướt web vào lúc 2g sáng cho tới việc anh ấy giết người. Em yêu tất cả, chỉ cầ những thứ ấy thuộc về Thiên. – Thảo Anh chậm rãi trả lời.
- Vậy tại sao anh lại không thể? Sao em không thể yêu anh? – Kiệt vò chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Từng câu từng chữ như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim một cách phũ phàng.
- Vì anh không phải Thiên. – Thảo Anh buông một câu nói thật nhẹ, thật đau rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Dù biết trước câu trả lời là như thế nhưng vẫn có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn. Ba năm theo đuổi, mỗi lần hỏi câu hỏi ấy vẫn mãi chỉ có một câu trả lời: “Vì anh không phải…”
Một cuộc tình lẩn quẩn, không phải vì tình yêu của Kiệt không đủ lớn để thay đổi Thảo Anh mà là vì tình yêu của Thảo Anh đã khắc ghi đến tận xương cốt một cái tên “Thiên”. Yêu đối với Thảo Anh không phải là từ vẻ bề ngoài hay những thứ hiện hữu, nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến trái tim trong lồng ngực đập không theo một nhịp điệu nào. Nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến ta phải chú ý, phải để tâm. Khiến đầu óc quay cuồng chóng mặt theo những cảm xúc không nhất định từ hạnh phúc cho đến đau khổ, ngọt ngào đến cay đắng, chua xót đến lâng lâng…
Yêu cứ ngỡ là phức tạp nhưng lại rất đơn giản, đôi khi nghĩ nó đơn giản nhưng lại rất phức tạp. Thật khó để hiểu.
Kiệt yêu lâu đến vậy, làm nhều việc cho Thảo Anh đến vậy nhưng đến phút chót vẫn là con số 0 như lúc mới bắt đầu. Đối với Thảo Anh, một người bạn và một người anh trai là ngưỡng mà Kiệt chỉ có thể đạt tới, không hơn.
Người con gái trước mặt khiến Kiệt yêu quay cuồng. Nét trong sáng của một ác quỷ đã thu hút ánh mắt anh từ lần đầu gặp nhau. Ba năm, đủ dài để yêu đơn phương chưa nhỉ? Kiệt hiểu rất rõ, những việc làm của bản thân chưa bao giờ lọt vào mắt Thảo Anh. Cô nàng cho dù cảm kích với những việc làm ấy thật đấy, nhưng vẫn chẳng thể yêu vì trái tim nhỏ bé đó chỉ có thể chứa một người moà thôi. Và người mà trái tim ấy chọn là Thiên, mãi mãi là Thiên chứ không là Kiệt. Đau thật!
- Nhưng bao lâu rồi? Em yêu Thiên hơn 10 năm rồi đấy. Đến giờ vẫn vậy thì em cố gắng với cậu ta làm gì? – Kiệt nói, giọng kìm nén sự đau khổ.
Thảo Anh hợt cau mày rồi lại nhanh chóng dãn ra. Cũng đúng thôi, việc đó Kiệt chưa biết. Mối quan hệ giữa hai con người bây giờ đến mức nào, Kiệt không thể tưởng!
Môi cười khẽ, Thảo Anh lên tiếng trả lời:
- Em và Thiên…đang yêu nhau.
- S…Sao? – Kiệt dường như chẳng thể tiếp thu nổi những thứ mình vừa nghe.
- Em và Thiên bắt đầu cũng được gần 3 tháng rồi. Mọi thứ hiện tại đang rất tốt. Anh đừng lo. – Thảo Anh lại tiếp.
- Sao lại có thể? Chuyện này…
- Em yêu Thiên, mãi vẫn là thế. Em biết anh yêu em nhưng em không thể. Biết là sẽ làm anh đau khi nói những điều đó nhưng em chẳng thể làm khác. Anh phải hiểu! – Thảo Anh nén tiếng thở dài.
- Em đừng nói nữa! Cảm xúc là của anh, em đừng bắt anh phải hiểu những thứ anh không muốn. – Kiệt gần như nổi điên lên.
- Sao anh cứ phải cố chấp điều đó. Anh phải hiểu là nếu tiếp tục anh sẽ khổ, em sẽ cảm thấy có lỗi và sẽ khiến chị ấy tổn thương! – Thảo Anh bất lực.
- Em im đi!
- Anh đừng cư xử như thế! Đâu phải anh không biết Ropez yêu anh thế nào? Anh đang làm tổn thương chính mình và làm đau chị ấy đấy! – Thảo Anh mất hết kiên nhẫn.
- …
- Em nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Em yêu Thiên và mãi mãi yêu anh ấy, sẽ không thay đổi được điều đó. Anh nên quên cảm xúc đối với em lúc này đi và đối xử tốt với Ropez hơn, chị ấy yêu anh hơn bất cứ ai. Chị ấy là cô gái tốt và xứng đáng có được tình yêu của mình, đừng bắt chị ấy phải đau vì anh thêm bất cứ lần nào nữa. Anh cứ ngồi đó đi, em về trước và…suy nghĩ kĩ lại đi! – Thảo Anh đứng dậy bước ra khỏi quán café, bỏ lại Kiệt ngồi thất thần.
Kiệt ngồi gục đầu vào hai bàn tay. Bấy lâu vẫn chưa đủ sao? Tất cả mọi thứ, tất cả những cố gắng của anh chàng cuối cùng vẫn chẳng thể kéo trái tim người con gái ấy về phía mình lấy một lần. Đau thật! Tại sao lại đau quá? Là do trái tim Kiệt quá nặng tình hay do trái tim Thảo Anh sắt đá?
…
Thảo Anh đi theo sau lưng Kiệt bước vào một quán café với không gian khá ấm cúng với cách trang trí cho ngày giáng sinh. Thảo Anh thầm than trong lòng. Đã tính trước với Thiên là tối nay cả hai sẽ đánh lẻ đi chơi noel vậy mà lại bị vướng phải anh chàng này, thật là phá hỏng kế hoạch của người khác. (Có ai còn nhớ Kiệt không nhỉ? Là con trai của th...ầy tụi nó, là tổng giám đốc tập đoàn Vương Hải của Vi á mọi người, ngoài ra còn có tên gọi là Huyết Dạ)
Ngồi xuống một cái bàn tròn cạnh cửa sổ, Kiệt mở lời trước:
- Dạo này cuộc sống em thế nào? Cũng gần 3 tháng rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Cơ mà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh chưa thể nói với em câu nào.
- Vâng…vẫn tốt như thường thôi anh. Có điều là dạo gần đây công việc của tổ chức nhẹ hẳn, em chẳng phải làm gì nhiều. – Thảo Anh mỉm cười đáp lại.
- Vậy là sướng nhỉ? Công việc anh ngày càng nhiều. – Kiệt bĩu môi.
- Hi.
- À…em uống gì?
- Cacao sữa. – Thảo Anh nhanh miệng đáp ngay.
- Vẫn món đó nhỉ? Em có vẻ thích loại đó. – Kiệt hơi cười.
- Vâng…vì anh Thiên rất thích cacao sữa nên em cũng thấy thích nó. – Thảo Anh mỉm cười thật tươi, nơi đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc to lớn khi nhắc đến người mình yêu.
- À…ra là Thiên thích… - Kiệt gật gù có vẻ hiểu, ánh mắt chùng xuống hẳn.
- Anh sao thế? – Thảo Anh hỏi giọng cực kì ngô nghê làm người đối diện tưởng chừng như nghẹt thở. Cô nàng hiểu chứ, biết cảm giác bây giờ trong lòng Kiệt là thế nào nhưng cũng chẳng thể làm khác được, cứ vờ ngây ngốc lúc này có vẻ lại là cách hay.
- À không…chỉ là anh thật không hiểu? Sao em lại yêu Thiên, lại còn nhiều đến thế? – Kiệt lắc đầu cười gượng.
- Em yêu Thiên? Tất cả chỉ là vì…anh ấy là người khiến em rung động. Tất cả những cung bậc cảm xúc trong tình yêu, Thiên đã cho em nếm đủ. Ban đầu chỉ là thứ tình cảm của hai đứa trẻ con, rồi càng ngày nó càng lớn dần đến mức trở thành tình yêu lúc nào em cũng không biết. Em yêu Thiên từ cái cách mà ngày xưa anh ấy quan tâm em âm thầm mà ngoài mặt như có vẻ trốn tránh tình cảm em dành cho anh ấy, yêu từ cái sở thích nhỏ nhặt là uống cacao sữa mỗi sáng sớm hay thích lướt web vào lúc 2g sáng cho tới việc anh ấy giết người. Em yêu tất cả, chỉ cầ những thứ ấy thuộc về Thiên. – Thảo Anh chậm rãi trả lời.
- Vậy tại sao anh lại không thể? Sao em không thể yêu anh? – Kiệt vò chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Từng câu từng chữ như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim một cách phũ phàng.
- Vì anh không phải Thiên. – Thảo Anh buông một câu nói thật nhẹ, thật đau rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Dù biết trước câu trả lời là như thế nhưng vẫn có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn. Ba năm theo đuổi, mỗi lần hỏi câu hỏi ấy vẫn mãi chỉ có một câu trả lời: “Vì anh không phải…”
Một cuộc tình lẩn quẩn, không phải vì tình yêu của Kiệt không đủ lớn để thay đổi Thảo Anh mà là vì tình yêu của Thảo Anh đã khắc ghi đến tận xương cốt một cái tên “Thiên”. Yêu đối với Thảo Anh không phải là từ vẻ bề ngoài hay những thứ hiện hữu, nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến trái tim trong lồng ngực đập không theo một nhịp điệu nào. Nó chỉ đơn giản là vì con người đó khiến ta phải chú ý, phải để tâm. Khiến đầu óc quay cuồng chóng mặt theo những cảm xúc không nhất định từ hạnh phúc cho đến đau khổ, ngọt ngào đến cay đắng, chua xót đến lâng lâng…
Yêu cứ ngỡ là phức tạp nhưng lại rất đơn giản, đôi khi nghĩ nó đơn giản nhưng lại rất phức tạp. Thật khó để hiểu.
Kiệt yêu lâu đến vậy, làm nhều việc cho Thảo Anh đến vậy nhưng đến phút chót vẫn là con số 0 như lúc mới bắt đầu. Đối với Thảo Anh, một người bạn và một người anh trai là ngưỡng mà Kiệt chỉ có thể đạt tới, không hơn.
Người con gái trước mặt khiến Kiệt yêu quay cuồng. Nét trong sáng của một ác quỷ đã thu hút ánh mắt anh từ lần đầu gặp nhau. Ba năm, đủ dài để yêu đơn phương chưa nhỉ? Kiệt hiểu rất rõ, những việc làm của bản thân chưa bao giờ lọt vào mắt Thảo Anh. Cô nàng cho dù cảm kích với những việc làm ấy thật đấy, nhưng vẫn chẳng thể yêu vì trái tim nhỏ bé đó chỉ có thể chứa một người moà thôi. Và người mà trái tim ấy chọn là Thiên, mãi mãi là Thiên chứ không là Kiệt. Đau thật!
- Nhưng bao lâu rồi? Em yêu Thiên hơn 10 năm rồi đấy. Đến giờ vẫn vậy thì em cố gắng với cậu ta làm gì? – Kiệt nói, giọng kìm nén sự đau khổ.
Thảo Anh hợt cau mày rồi lại nhanh chóng dãn ra. Cũng đúng thôi, việc đó Kiệt chưa biết. Mối quan hệ giữa hai con người bây giờ đến mức nào, Kiệt không thể tưởng!
Môi cười khẽ, Thảo Anh lên tiếng trả lời:
- Em và Thiên…đang yêu nhau.
- S…Sao? – Kiệt dường như chẳng thể tiếp thu nổi những thứ mình vừa nghe.
- Em và Thiên bắt đầu cũng được gần 3 tháng rồi. Mọi thứ hiện tại đang rất tốt. Anh đừng lo. – Thảo Anh lại tiếp.
- Sao lại có thể? Chuyện này…
- Em yêu Thiên, mãi vẫn là thế. Em biết anh yêu em nhưng em không thể. Biết là sẽ làm anh đau khi nói những điều đó nhưng em chẳng thể làm khác. Anh phải hiểu! – Thảo Anh nén tiếng thở dài.
- Em đừng nói nữa! Cảm xúc là của anh, em đừng bắt anh phải hiểu những thứ anh không muốn. – Kiệt gần như nổi điên lên.
- Sao anh cứ phải cố chấp điều đó. Anh phải hiểu là nếu tiếp tục anh sẽ khổ, em sẽ cảm thấy có lỗi và sẽ khiến chị ấy tổn thương! – Thảo Anh bất lực.
- Em im đi!
- Anh đừng cư xử như thế! Đâu phải anh không biết Ropez yêu anh thế nào? Anh đang làm tổn thương chính mình và làm đau chị ấy đấy! – Thảo Anh mất hết kiên nhẫn.
- …
- Em nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Em yêu Thiên và mãi mãi yêu anh ấy, sẽ không thay đổi được điều đó. Anh nên quên cảm xúc đối với em lúc này đi và đối xử tốt với Ropez hơn, chị ấy yêu anh hơn bất cứ ai. Chị ấy là cô gái tốt và xứng đáng có được tình yêu của mình, đừng bắt chị ấy phải đau vì anh thêm bất cứ lần nào nữa. Anh cứ ngồi đó đi, em về trước và…suy nghĩ kĩ lại đi! – Thảo Anh đứng dậy bước ra khỏi quán café, bỏ lại Kiệt ngồi thất thần.
Kiệt ngồi gục đầu vào hai bàn tay. Bấy lâu vẫn chưa đủ sao? Tất cả mọi thứ, tất cả những cố gắng của anh chàng cuối cùng vẫn chẳng thể kéo trái tim người con gái ấy về phía mình lấy một lần. Đau thật! Tại sao lại đau quá? Là do trái tim Kiệt quá nặng tình hay do trái tim Thảo Anh sắt đá?
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook