Hotgirls Siêu Quậy
-
Chương 245
Sân thượng của toà nhà cao 19 tầng đón gió từ biển lùa vào mát rượi. Từ đây có thể phóng tầm mắt ra tới tận bãi biển và ngắm cảnh mặt trời đang dần đi xuống không một chút khó khăn.
Hơi gió mang mùi vị của biển, cái mùi mằn mặn không thể lẫn khiến nó có hơi khó chịu dù tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Liếc ngang toàn bộ sân thượng nơi tổ chức lễ, nó khẽ cười nhạt rồi quay lưng bước đi vào...ngay. Nơi đây nó không có quyền tuỳ tiện ra vào thoải mái như thế. Bắc ma nữ chưa được phép xuất hiện trước mặt mọi người lúc này.
Ở giữa sân thượng là một cái hồ bơi trăng khuyết với nước mà xanh trong thấy đáy, bên trên là cái cầu dựng tạm bằng gỗ bình thường nhưng chẳng ai dám bước lên. Lối đi trên cây cầu được lót thảm đỏ trải dài đến bậc thang trước mặt.
Đi qua cây cầu nhỏ là bước tới sân khấu cao hơn 20 bậc tam cấp khiến mọi người ngước nhìn đến mỏi cổ. Cũng may là tổ chức vào buổi tối nên không có nắng chứ còn ban sáng thì chói đến mức trời chưa chắc đã nhìn lên được.
Hai bên hồ bơi là hai chiếc bàn trải khăn trắng tinh tươm, bên trên chỉ toàn là rượu mà không có lấy một món ăn. Cũng phải thôi, đây là một buổi lễ mà? Mà còn là buổi lễ của một tổ chức ngầm thì tốt nhất chỉ cần như thế, không quá rườm rà rắc rối chính là phòng cách của tổ chức quốc tế này.
Tất cả những kẻ được mời đều có mặt tại đây lúc này với quần áo nghiêm chỉnh, phẳng phiu. Từ con người họ, một bá khi không tầm thường toát ra khiến những kẻ yếu tim có thể chết giấc. Mà hình như…mực độ sát thương ấy vẫn chưa cao nhỉ?
Những nhân vật ở đây đều là sát thủ trong tổ chức, ước tính trên dưới 150 người, ngoài ra còn có vài ba vị đặc biệt được mời đến dù là làm ăn phi pháp hay hợp pháp. Có thể nói, Tịnh Cát mời họ đến đây không phải là ý tốt lành gì nhưng dù sao cũng là có quan hệ, một buỗi lễ thế này mà không mời thì ảnh hưởng đến mối giao hảo bấy lâu. Còn có thể lợi dụng lợi thế của nhau để mà sinh tồn thì phải lấy lòng, dù D.E.A.T.H có lớn đến mức nào mà không có những kẻ bên dưới tiếp tay thì cũng hoàn toàn vô dụng.
…
Nó bước vào lại bên trong dãy hành lang vắng khi yên tâm về việc tổ chức tiệc. Tiến thẳng tới thang máy, nó cần xuống bên dưới để tahy quần áo, chuẩn bị ra ngoài kia nghênh tiếp những vị khách quý.
“Tink”
Cánh cửa thang máy mở, nó chưa kịp bước ra ngoài thì đã có vài người vội vã bước vào. Ánh mắt thoáng giận dữ nhưng vội tan biến, nó nhỏ giọng:
- Xin lỗi…cho tôi đi. – Nó vội cụi mặt, luồng lách qua năm người đàn ông.
Những tên trong đó nhìn nó không nói gì mà nhanh tay nhấn nút thang máy với vẻ rất vội vã. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc gượng mặt nó vừa vặn một nét biểu cảm: Tức giận!
Nó nhận ra lũ người đó, chỉ đơn giản là không hiểu tụi đấy đến đây làm gì? Chắc chắn là có chuyện không ổn. Thấy mặt lũ người này ở đây rõ ràng là một điềm báo không lành, nhưng nó vẫn chưa biết mục đích chính của kẻ chơi trò này.
“Cõng rắn cắn gà nhà”, nó cắn chặt môi rồi vẽ nên nụ cười. Nó dư khả năng, thừa bản lĩnh để chơi với cô ta ván cờ này!
Rảo nhanh bước trên dãy hành lang tầng 12. Nó bước vào một căn phòng chứa dụng cụ, nơi đặt sẵn một tủ đồ cho tụi nó thay. Mở tung cửa tủ, trong đó chỉ còn mỗi bộ váy màu đen thẫm của nó. Vậy là những người còn lại đã tahy đồ xong, không ngờ nó ra khỏi phòng trước mà lại vào đây sau cùng.
Lấy cái váy ra khỏi đó, nó giơ lên cao rồi ngắm nhìn chăm chú. Nó chẹp miệng tiếc rẻ. Đây quả là một cái váy đẹp, dù nó không ưa mặc váy nhưng cũng không phủ nhận là mình có vẻ thích nó. Nhưng đành thôi…
“Rẹttttt….”
Nó xé ngay bộ váy trên tay không một chút do dự. Tối nay không cần đến thứ đó, thế thì nó cũng chẳng muốn để lại làm gì. Có thể nói toàn bộ sự tức giận nhờ vụ chạm mặt ở thang máy đều đã được nó trút hết lên chiếc váy không liên quan này.
Thả thứ mà nó cho là “vải vụn” xuống đất, nó quay ra ngoài không một chút do dự. Nó bây giờ cần phải về phòng làm việc ở tầng 19 để tìm hiểu tụi kia có mặt ở đây đề làm gì nhưng có vẻ…việc có mặt ấy không tốt lành mấy?
…
Hơi gió mang mùi vị của biển, cái mùi mằn mặn không thể lẫn khiến nó có hơi khó chịu dù tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Liếc ngang toàn bộ sân thượng nơi tổ chức lễ, nó khẽ cười nhạt rồi quay lưng bước đi vào...ngay. Nơi đây nó không có quyền tuỳ tiện ra vào thoải mái như thế. Bắc ma nữ chưa được phép xuất hiện trước mặt mọi người lúc này.
Ở giữa sân thượng là một cái hồ bơi trăng khuyết với nước mà xanh trong thấy đáy, bên trên là cái cầu dựng tạm bằng gỗ bình thường nhưng chẳng ai dám bước lên. Lối đi trên cây cầu được lót thảm đỏ trải dài đến bậc thang trước mặt.
Đi qua cây cầu nhỏ là bước tới sân khấu cao hơn 20 bậc tam cấp khiến mọi người ngước nhìn đến mỏi cổ. Cũng may là tổ chức vào buổi tối nên không có nắng chứ còn ban sáng thì chói đến mức trời chưa chắc đã nhìn lên được.
Hai bên hồ bơi là hai chiếc bàn trải khăn trắng tinh tươm, bên trên chỉ toàn là rượu mà không có lấy một món ăn. Cũng phải thôi, đây là một buổi lễ mà? Mà còn là buổi lễ của một tổ chức ngầm thì tốt nhất chỉ cần như thế, không quá rườm rà rắc rối chính là phòng cách của tổ chức quốc tế này.
Tất cả những kẻ được mời đều có mặt tại đây lúc này với quần áo nghiêm chỉnh, phẳng phiu. Từ con người họ, một bá khi không tầm thường toát ra khiến những kẻ yếu tim có thể chết giấc. Mà hình như…mực độ sát thương ấy vẫn chưa cao nhỉ?
Những nhân vật ở đây đều là sát thủ trong tổ chức, ước tính trên dưới 150 người, ngoài ra còn có vài ba vị đặc biệt được mời đến dù là làm ăn phi pháp hay hợp pháp. Có thể nói, Tịnh Cát mời họ đến đây không phải là ý tốt lành gì nhưng dù sao cũng là có quan hệ, một buỗi lễ thế này mà không mời thì ảnh hưởng đến mối giao hảo bấy lâu. Còn có thể lợi dụng lợi thế của nhau để mà sinh tồn thì phải lấy lòng, dù D.E.A.T.H có lớn đến mức nào mà không có những kẻ bên dưới tiếp tay thì cũng hoàn toàn vô dụng.
…
Nó bước vào lại bên trong dãy hành lang vắng khi yên tâm về việc tổ chức tiệc. Tiến thẳng tới thang máy, nó cần xuống bên dưới để tahy quần áo, chuẩn bị ra ngoài kia nghênh tiếp những vị khách quý.
“Tink”
Cánh cửa thang máy mở, nó chưa kịp bước ra ngoài thì đã có vài người vội vã bước vào. Ánh mắt thoáng giận dữ nhưng vội tan biến, nó nhỏ giọng:
- Xin lỗi…cho tôi đi. – Nó vội cụi mặt, luồng lách qua năm người đàn ông.
Những tên trong đó nhìn nó không nói gì mà nhanh tay nhấn nút thang máy với vẻ rất vội vã. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc gượng mặt nó vừa vặn một nét biểu cảm: Tức giận!
Nó nhận ra lũ người đó, chỉ đơn giản là không hiểu tụi đấy đến đây làm gì? Chắc chắn là có chuyện không ổn. Thấy mặt lũ người này ở đây rõ ràng là một điềm báo không lành, nhưng nó vẫn chưa biết mục đích chính của kẻ chơi trò này.
“Cõng rắn cắn gà nhà”, nó cắn chặt môi rồi vẽ nên nụ cười. Nó dư khả năng, thừa bản lĩnh để chơi với cô ta ván cờ này!
Rảo nhanh bước trên dãy hành lang tầng 12. Nó bước vào một căn phòng chứa dụng cụ, nơi đặt sẵn một tủ đồ cho tụi nó thay. Mở tung cửa tủ, trong đó chỉ còn mỗi bộ váy màu đen thẫm của nó. Vậy là những người còn lại đã tahy đồ xong, không ngờ nó ra khỏi phòng trước mà lại vào đây sau cùng.
Lấy cái váy ra khỏi đó, nó giơ lên cao rồi ngắm nhìn chăm chú. Nó chẹp miệng tiếc rẻ. Đây quả là một cái váy đẹp, dù nó không ưa mặc váy nhưng cũng không phủ nhận là mình có vẻ thích nó. Nhưng đành thôi…
“Rẹttttt….”
Nó xé ngay bộ váy trên tay không một chút do dự. Tối nay không cần đến thứ đó, thế thì nó cũng chẳng muốn để lại làm gì. Có thể nói toàn bộ sự tức giận nhờ vụ chạm mặt ở thang máy đều đã được nó trút hết lên chiếc váy không liên quan này.
Thả thứ mà nó cho là “vải vụn” xuống đất, nó quay ra ngoài không một chút do dự. Nó bây giờ cần phải về phòng làm việc ở tầng 19 để tìm hiểu tụi kia có mặt ở đây đề làm gì nhưng có vẻ…việc có mặt ấy không tốt lành mấy?
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook