“Choang…”

Nó ném chai Vodka vừa hết vào bức tường. Tự dưng uống xong một chai thì thoã hết cơn nghiện…có điều lại cảm thấy có chút buồn bực.

- Mày sao thế? Không khoẻ? – Vi ngồi nhịp chân, ánh mắt lơ đãng như thể không chú tâm vào câu hỏi, tay cầm ly Whisky đưa lên miệng.

- Có chút gì đó hơi khó chịu. Chẳng biết là sao? Là có gì đó bất an… - Nó hơi nheo.

- Chắc lại sắp có chuyện xảy ra. – Trang thở dài.

- Nói cũng phải…thời gian qua im hơi lặng tiếng cũng lâu quá rồi. Đúng vào thời điểm này bọn họ rục rịch chuẩn bị cũng chẳng có gì là bất ngờ. –Thảo Anh tỏ vẻ lơ đãng.

- Vậy mọi chuyện thế nào rồi? – Vi buông ly rượu xuống ngã người ra sau ghế.

- Ổn…vẫn theo đúng kế hoạch đề ra, không có bất cứ phát sinh ngoài ý muốn nào. Chúng ta…chỉ cần đi bước cuối cùng nữa thôi… - Nó khui chai Vodka thứ hai.

- Vậy tính khi nào bắt đầu tiến hành bước cuối cùng đó? – Vi hỏi tiếp.

- Bây giờ. Gọi thằng Zun vào. – Nó hất mặt.

Một lúc sau, Zun mở cửa bước vào. Trước khi tiến vào trong còn cẩn thận đứng lại dặn dò hai người ngoài cửa căn chừng cẩn mật, không cho bất cứ ai tiến vào phòng.

- Mấy chị gọi em? – Zun ngồi xuống đối diện nó.

- Chứ nhóc nghĩ ai? – Trang nghiêng đầu.

- Thế có việc gì cần em làm ạ?

- Ưm…biết nói sao đây ta? Việc này phải để con An trực tiếp phân phó em thôi. Tụi chị không chắc là nắm rõ được suy nghĩ của nó. Muốn hỏi gì thì hỏi nó ấy! – Vi hất mặt về phía nó đang ngồi nhịp chân uống rượu.

- Có việc gì quan trọng lắm sao chị? – Zun hơi e dè hỏi nó.

- Phải. Việc này có vẻ khá vất vả cho em, tuy nhiên nó cũng là một cơ hội rèn luyện bản thân. – Nó gật đầu.

- Có việc gì thì chị cứ nói, em theo chị bao nhiêu năm, được chính bàn tay chị huấn luyện thì không lẽ thấy khó khăn lại chạy trốn?

- Tốt…vậy trong vòng hai tuần. Em nghe cho rõ, là hai tuần! Em hãy chọn ra trong bang chúng ta 300 người mạnh nhất, tất nhiên phải loại trừ những thành phần không tận tâm nhé, rồi tranh thủ sang Nhật. – Nó hài long.

- Nhật? Về đó… - Zun nhướn mắt.

- Em sẽ phải phối hợp với Thụy Dương, ngoài ra còn có một người nữa… - Nó nói đến đây thì ngưng lại, nhìn Zun.

- Là Mizu? – Zun cười gượng.

- Phải. Mục đích là huấn luyện số người đem sang của em, của Thụy Dương và số có sẵn tại Nhật. Tổng công 1200 người sẽ luyện tập. Thời gian là 6 tháng. Sáu tháng sau chị sẽ đích thân sang kiểm tra. Em cũng phải tham gia tập luyện.

- Nhưng sao lại còn có cô ấy? – Zun cuối đầu.

- Đừng xen tình cảm của em vào công việc. Mizu có mặt tại đó vì chị ta là quản lí của bang tại Nhật. – Thảo Anh xen vào một câu.

- Hừ…thật không tưởng… - Zun cười nhạt.

- Còn có thứ khác còn không tưởng hơn. Người trực tiếp huấn luyện em và các thành viên trong bang sẽ là Mizu và Thụy Dương, ngoài ra đôi lúc còn có Ropez.

- Huấn luyện? Mizu căn bản không đánh lại em. – Zun nhíu mày tỏ rõ sự không hài lòng.

- Đến lúc đó rồi em sẽ hiểu lí do chị sắp xếp như vậy, còn bây giờ thì đừng phàn nàn. Mizu có thứ đặc biệt mà em không thắng nổi.

- … - Zun không trả lời, trong long có chút gì đó rất…bối rối? Còn có hồi hộp nữa chứ.

- Em đi chuẩn bị mọi việc đi. Không có nhiều thời gian. – Trang thấy tình trạng im lặng này kéo dài mãi cũng không hay nên cắt đứt khoảng không gian khó chịu ấy.

- Vâng…thế thôi em ra trước sắp xếp. – Zun không nói nhiều, trực tiếp đứng dậy đi nhanh ra ngoài, không ngoái đầu lại lấy một cái.

“Cạch”

Khi cánh cửa vừa khép lại, mọi thứ lại trở nên im lặng.

Thật sự, nó hiểu cảm giác của Zun lúc này là thế nào. Đó cũng giống như lúc nó còn đang ở Nhật trước khi sang Việc Nam cách đây hơn 1 năm trước. Đối mặt với người mình yêu thương đã lâu không gặp cùng với trở ngại tâm lí lớn chính là thứ ngăn cản quyết định lúc đó của nó.

- Sau em lại để Zun đi? Chị thấy ý kiến này không hay đâu. Thằng bé chưa chuẩn bị được tâm lí đối mặt. – Trang nhìn nó, cất tiếng hỏi.

- Hừ…mềm yếu như thế không đáng làm đàn ông. Chuyện gặp mặt không sớm thì muộn, cũng đâu thể tránh? Sớm chút cũng tốt, giải quyết hết mọi chuyện trước khi đấu sẽ tập trung hơn. – Nó cười lạnh.

- Nhưng làm sao em chắc được mọi thứ trong 6 tháng sẽ được giải quyết? – Trang không khỏi nhắn nhó mặt mũi.

- Cứ chờ rồi xem. – Nó không trả lời thẳng vấn đề, chỉ nói như thế rồi tiếp tục uống rượu.

Trang nhíu nhíu mày rồi quay sang nhìn Thảo Anh cùng Vi. Đáp lại cô chỉ là hai cái nhún vai chứng tỏ mình cũng chẳng biết, Trang chỉ biết thở dài.

Đùng là suy nghĩ của nó lúc nào cũng khác với mọi người mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương