Thời gian trôi qua như thoi đưa , năm tháng như nước chảy . Trong nháy mắt , đã qua hai năm .

Trong hai năm qua , Hoàng Thi Hàm sớm chiều ở chung với lão thái bà , không chỉ bồi dưỡng được tình cảm vững chắc , đồng thời cũng đã học hết được chân truyền của bà , chỉ có điều chính nàng cũng không rõ , nếu không dựa vào công phu trước mắt của nàng , tuyệt đối được xưng tụng là cao thủ số một không hai , kém cũng chỉ là có thực tế mà thôi .

Sáng sớm ngày hôm đó , Lão thái bà không thúc giục nàng luyện công , mà chỉ vẫy tay , kêu nàng ngồi xuống .

“Tiểu nha đầu ,lại đây , vi sư có chuyện nói cho ngươi .”

Hàng Thi Hàm vâng lời đi tới , khoanh chân ngồi . “Lão bà bà , có chuyện gì vậy ?”

Trên mặt Lão thái bà biểu lộ thần sắc cực kì nghiêm túc “ Đối với ngươi mà nói , hôm nay là một giai đoạn cực kì quan trọng , vi sư sẽ giúp ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc , hi vọng ngươi có thể chuyên chú một chút , ngàn vạn lần không được để xảy ra sai sót gì mới được .” Đả thông hai mạch Nhâm Đốc là mục tiêu cuối cùng của người tập võ , Hoàng Thi Hàm cũng từng trộm thử qua đáng tiếc nàng gần như hao hết toàn bộ nội lực cũng khong cách nào đột phá được , sau đó nàng liền quên bãng đi.

Nàng hoàn toàn không rõ liệu hai mạch Nhâm Đốc nếu được đả thông ,võ công sẽ tiến tới trình độ nào đây ? Hay là …?

Đang lúc nàng vẫn đang miên man suy nghĩ , bên cạnh bất ngờ vang lên thanh âm của Lão thái bà , “Tiểu nha đầu , mau ngưng thần nín thở , ôm nguyên cố thủ ,đừng băn khoăn trong lòng nữa.” Hoàng Thi Hàm nghe vậy , vội thu liễm tâm thần , hai mắt nhắm lại , chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã .

Dần dần , bên trong đan điền ngưng tụ một khối khí lớn giống như mười mũi tên nhọn hướng tới tứ chi bách hài ; đi được mười hai vòng , toàn bộ hơi thở tụ lại ở hai mạch Nhâm Đốc , trì trệ không tiến , như thể gặp phải một lực cản cực mạnh .

Hoàng Thi Hàm tiếp tục phát công , cố gắng phá tan lực cản vô hình , đáng tiếc không như ý nguyện , cho dù nàng dốc hết toàn bộ sức lực , vẫn không thể đột phá .

Sắc mặt Hoàng Thi Hàm tới nhợt giống như tờ giấy , mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống theo khuôn mặt …. Quần áo đã ướt đẫm .

Nội lực tích tụ lâu ở hai mạch Nhâm Đốc không thể đột phá khỏi lực cản bắt đầu từ từ tán loạn , chẳng mất bao lâu , khí tức cường đại lại như vạn mã lao nhanh theo tứ chi bách hài rồi quay về đan điền .

Tuy nhiên , sức lực Hoàng Thi gần như hao hết , lúc này nàng căn bản không thể điều khiển được hơi thở . Nếu không phải mượn ngoại lực từ bên ngoài , nàng chắc chắn huyết mạch sẽ không chịu được , cuối cùng đứt hết mà chết , nếu không cũng là tẩu hảo nhập ma , trạng thái dẫn đến đánh mất tâm thần.

Hoàng Thi Hàm vẫn không buông bỏ , cắn răng khổ sở chống đỡ , nhưng nội lực của nàng dù sao cũng có hạn . Thời gian một chán trà qua đi , nàng đã hoàn toàn mất đi khả năng phát công lực , chỉ mặc cho hơi thở cường đại nghịch lui trở về.

“Nha đầu ! Tiếp tục chống đỡ . Thành công hay không , sinh tử tồn vong thực ra ở trong nháy mắt này…” Lão thái bà khẽ quát một tiếng , đồng thời chưởng phát ra như điện , trong chớp mắt đem song chường dán vào sau lưng Hoàng Thi Hàm , đem nội lực của bản thân , liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể của nàng .

Có nội lực phụ trợ , khí tức chạy toán loạn trong cơ thể Hoàng Thi Hàm lần thứ hai tụ lại , khí tức hai người hợp nhất , toàn lực hướng đến lực cản chết tiệt kia mà tiến công .

Sự tình liên quan đến tính mạng hai người , Lão thái bà đương nhiên không dám phớt lờ , huống chi bà tiêu phí thời gian suốt hai năm trên người Hoàng Thi Hàm , bà tuyệt không có phép chuyện gì phát sinh trong gang tấc này .

Giống như Lão thái bà trước đó đã đoán , Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc liên kết một chỗ phút chốc vỡ tan thành một lỗ nhỏ . Khí tức cường đại của hai người hợp nhất như thủy ngân tiết ra nhằm đến ỗ nhỏ kia , lỗ nhỏ sau đó thành lớn , càng lúc càng lớn …

Ơ hà ! Thành công … Trong lòng Hoàng Thi Hàm không kìm được mừng như điên ,không khỏi nhạy dựng lên , giống như kẻ điên đứng ở đỉnh núi nhảy nhót .

Mũi chân của nàng điểm một cái , thân mình linh hoạt nhẹ nhàng giống như chim yến , đây là hiện tượng trước kia chưa từng có . Nàng biết rõ võ công của mình lại tinh tiến ba thành , dĩ nhập cảnh giới.

Lão thái bà không cao hứng như tưởng tượng , lúc nãy bà đã hao tổn không ít nội lực trên người Hoàng Thi Hàm , bà nhất định phải kịp thời điều tức , bổ sung nguyên khí khi nãy đã hao tổn . Hai chân bà lập tức co lại , hai mắt nhắm nghiền , như lão tăng nhập định vận khí điều tức.

Sau một hồi yên lặng thật dài , Lão thái bà mới từ từ mở hai mắt , nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi ngẩn người . “Nha đầu , đang yên đang lành ngươi khóc cái gì ?”

Hai mắt Hoàng Thi Hàm lưng tròng , biểu tình trên mặt rất kì lạ “ Ta rất vui mừng … Lão bà bà , cảm ơn hết thảy những gì ngươi làm với ta …”

Lão thái bà cười khẽ “Hai thầy trò chúng ta còn phải khách khí sao .” Bà lập tức đứng lên , đi đến một bên , nhặt lên một đại đao.

Khi bà đối mặt lần thứ hai với Hoàng Thi Hàm biểu tình trên mặt hết sức cổ quái mà Hoàng Thi Hàm trước nay chưa từng thấy .

“Chọn kiếm của ngươi , toàn lực tiến chiêu với ta !” Âm điệu của Lão thái bà càng nói càng trở nên lạnh như băng .

Ác ! Hoàng Thi Hàm đáp một tiếng ,xút kiếm ra khỏi vỏ , tuy nhiên chỉ đứng không nhúc nhích .

Lão thái bà lạnh lùng nói “ Bằng tu vi trước mắt của ngươi cũng đã bằng với vi sư , khắc biệt nằm ở kinh nghiệm đối phó với kẻ địch không đủ , khó tránh khỏ việc bị kém hơn người khác ; bởi vậy , mong rằng khi ngươi ra chiêu , bài trừ hết thảy tạp niệm , phát huy những bài học đã học , biết không ?”

Hoàng Thi Hàm vẫn đứng yên không nhúc nhích .

Từ sau lúc nàng được đả thông hai mạch Nhâm Đốc , huyết mạch lưu thông , tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào , vận sức chờ phát động . Nàng hiểu rất rõ nội lực của bản thân mình , sợ rằng mình một khi đã ra tay thì không thể vãn hồi , đến lúc đố nếu Lão bà bà bị thương , chẳng phải là …

Suy nghĩ của Hoàng Thi Hàm , Lão thái bà không phải không biết , bà lập tức không hài lòng quát một tiếng : “Nha đầu , cẩn thận đấy!” Chân bà đạp bảy bước , vung mạnh đao , chỉ thấy ánh đao như cầu vòng quán nguyệt bắn về phía cổ họng Hoàng Thi Hàm .

Đây là đao pháp gì ? Hoàng Thi Hàm sững sờ , ngay cả một chút thờ gian để trì hoãn cũng không có , lập tức lui non nửa bước về bên phải.

Chỉ thấy đao nhọn xoẹt qua gần như dán gần đến cổ họng nàng , nếu không phải nội lực của Hoàng Thi Hàm giờ phút này đã đạt tới tuyệt hảo , bằng không ắt phải bị đao khí của bà gây thương tích .

“Tốt lắm!” Lão thái bà cười lạnh một tiếng , nhưng thân thủ lại không nhàn rỗi , lập tức lấn thân tới , cổ tay xoay tròn , thân đao đã bổ về phía ngực của nàng .

Lão thái bà làm như hoàn toàn không nghĩ đến tình thầy trò , mỗi chiêu không chỉ ngoan độc đến cực điểm , thậm chí còn muốn lấy tính mạng của nàng . Đây không phải là đang luyện công , đây là đang liều mạng a !

Hoàng Thi Hàm tuy rằng muốn làm rõ đây là chuyện gì , vì sao lão bà bà phải làm như vậy? Nhưng nàng nắm được đối phương xuất đao chỉ có sáu chiêu , nhìn như bình thường không có gì khác lạ nhưng trong đó ẩn hàm sát ý biến hóa thất thường , người khác không dám khinh thường .

Đao pháp trên tay Lão thái bà tuy rằng đảo đi đảo lại sáu chiêu , nhưng mỗi một chiêu ra tay đao pháp lại biến hóa bất đồng , nhất thời khiến cho Hoàng Thi Hàm hoa mắt bối rối , hoàn toàn bị bà kiềm chế không cho xuất chiêu , thoắt cái bị dồn vào thế bị dộng , khó có thể chống đỡ .

Ba mươi hiệp qua đi , Lão thái bà đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng , đao mạnh xoay tròn , xoát một tiếng , đao nhọn đam về hướng ngực Hoàng Thi Hàm .

Hoàng Thi Hàm toàn lực ứng chiến , lực chú ý toàn thân đặt lên tay phải đang cầm đao của Lão thái bà , trong lúc bất chi bất giác nàng đã dùng hết kiếm thứ mười hai trong ngọc nữ thập tam kiếm .

Lão tháy bà thấy sát chiêu ngay trước mắt cũng không dùng sáu chiêu đao phải trước nữa mà xuất ra một chiêu thức trước giờ chưa từng thấy , như là tập trung toàn bộ tinh túy của sáu chiêu lại với nhau .

Trong chớp mắt , khí thể ánh đao đã như lưu tinh , rất nhanh hướng đến ngực Hoàng Thi Hàm , tốc độ cực nhanh, người khác muốn tránh mà không được.

Kiếm chi phi vũ ! Tâm niệm Hoàng Thi Hàm vừa động , thân mình hướng về bên phải non nửa bước , nghiêng người , ngược lại cầm trường kiếm trong tay đâm về phía ngực Lão thái bà.

Kiếm chi phi vũ vốn là chi cuối cùng trong Ngọc nữ thập tam kiếm . Lúc trước Lão thái bà không có dự tính truyền thụ cả mười hai thức cho Hoàng Thi hàm , mà chờ cho đến khi nàng đem mười hai chiêu thức diễn luyện thành thục , sau đó truyền thụ tiếp.

Vào nửa năm trước đây , Lão thái bà mới đưa Kiếm chi phi vũ truyền thụ cho Hoàng Thi Hàm . Chỉ với một chiêu thức này , Hoàng Thi Hàm phải mất nửa năm khổ luyện , nhưng chưa từng có cơ hội đối phó với địch thủ , hôm nay là một lần duy nhất .

Lão thái bà không ngờ nàng biến chiêu phản công trở lại nhanh như thế nên muốn né tránh thì đã không kịp . Nhưng phản ứng của bà càng khiến cho người khác sợ hãi , dứt khoát đưa thân mình về phía trước , cánh tay trái hơi cong , kiên định hướng chính mình đến phía mũi kiếm đang đâm tới .

Giờ khắc này Lão thái bà đã đứng trước quỷ môn quan , nhưng trên mặt bà lại hiện lên vẻ tươi cười vui mừng với chính đồ đệ bà một tay dạy dỗ ra , tài năng chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới , tên Kiếm Hậu từ nay đã có người kế tục , bà còn có gì thỏa mãn hơn ! “Cẩn thận!” Hoàng Thi Hàm khinh hô một tiếng , nhìn thấy mạng bà đã ở sớm tối , bản thân muốn thu chiêu cũng đã là không kịp , song mục lập tức đóng lại , tán đi nội lực toàn thân .

Kiếm khí thiếu nội lực , uy lực đã giảm phân nửa , nhưng nếu đâm trúng ngực , nếu không chết thì cũng tổn thương nghiêm trọng , đây là kết quả tất yếu , ai cũng không thay đổi được .

Bỗng dưng , trên cánh tay trái của Lão thái bà đột nhiên xuất hiện một vết nứt , máu tươi nhất thời vấy ra , chỉ nghe thấy bà kêu lên một tiếng đau đớn , nhưng biểu tình trên mặt vẫn tươi cười đến kỳ lạ .

“Lão bà bà , ngươi…” Hoàng Thi Hàm không biết nên nói gì , ngay tưc thì gấp đến độ chảy nước mắt .

Lão thái bà cười ha ha . “ Chẳng qua chỉ là chút da thịt bị tổn thương , không có gì !” Bà từ trong túi lấy ra Kim Sang dược , rắc lên vết thương .

Hoàng Thi hàm không hiểu vì sao và lại có biểu cảm như vậy , “Lão bà bà , ngươi … Không đau chứ ?” Nàng cảm thấy thập phần khó hiểu .

“ Đương nhiên đau rồi!” Lão thái bà vẫn ha ha cười , tiếp đó lại nói “Nhưng mà biểu hiện của ngươi làm cho vi sư quên đi đau đớn , ta thậm chí còn cảm thấy vui mừng .”

“ Hả?” Hoàng Thi hàm không hiểu . “Vì sao ?”

Lão thái bà không đáp hỏi lại “ Vừa rồi , vi sư xuất ra đao pháp , ngươi còn nhớ rõ không ?”

“Nhớ rõ a !” Hoàng Thi Hàm gật gật đầu , “ Bà bà người vừa rồi xuất đao pháp tổng cộng có sáu thức , mãi đến chiêu cuối cùng …”

Lão thái bà không đợi nàng nói xong “ Bộ đao pháp này là Dương Tà thất nổi danh giang hồ tuyệt hoạt ‘Bắc Đấu thất tinh đao’ , người chết dưới bộ đao pháp này không biết có bao nhiêu , kẻ dục vọng muốn phá giải lại càng nhiều , chỉ tiếc trong chốn võ lâm không có người có thể làm được , trừ bỏ vi sư !” Giả sử vừa rồi khi so chiêu nếu Lão thái bà nhường nửa chiêu cho Hoàng Thi hàm , như vậy chiêu cuối cùng trong Ngọc Nữ thập tam kiếm chính xác là có thể phá giải Bắc Đấu Thất Tinh đao , huống chi Hoàng Thi Hàm giờ thực sự đã chứng minh được .

Thế nhưng bên trong lại có một nghi vấn rất lớn làm cho Hoàng Thi Hàm không hiểu nổi . “ Lão bà bà , ngươi đã biết Ngọc Nữ thập tam kiếm có thể phá giải Bắc Đấu Thất Tinh đao pháp , vì sao hai mươi năm trước , các ngươi lại ngang nhau , bất phân thắng bại chứ ?”

“ Bởi vì Đao thần Dương Tà Thất vốn là …” Nói đến đây , Lão thái bà bỗng nhiên im lặng không nói . Trầm tư một lát sau , bà mới lạnh lùng nói : “Tại sao có kết quả vậy ngươi không cần biết , ngươi chỉ cần nhớ rõ vào đêm trăng tròn Trung Thu , phải đánh bại đối phương trên Đoạn Hồn Lĩnh !” Trải qua thời gian hai năm sớm chiều ở chung , Hoàng Thi Hàm rất rõ tính tình của bà ; bà nếu không chịu nói sự thật , bất luận là kẻ nào cũng vô pháp từ miệng của bà nghe được chút tin tức nào .

Lão thái bà bỗng nhiên than nhẹ một tiếng , vẻ mặt nghiêm túc “ Nha đầu , bây giờ ngươi đã có hết chân truyền của vi sư , Kiếm Hậu từ nay về sau do ngươi phát dương quang đại , vi sư chuẩn bị quy ẩn núi rừng , từ nay về sau không hỏi đến chuyện trong chốn giang hồ .”

“Ta ?” Hoàng Thi Hàm sửng sốt , cười khổ . “Lão bà bà , ngươi đừng nói giỡn với ta . Ta … cái gì cũng không biết , xuất môn có khi còn lạc đường ấy chứ .”

Lão thái bà cười nói : “ Cách trung thu tháng tám còn một trăm ngày .Trước mắt ngươi đã không cần tiếp tục ở đây , ngươi tức khắc lên đường , xuống núi đi !”

“Có lầm hay không vậy ?” Hoàng Thi hàm nhất thời choáng váng , “Ít nhất ngươi cũng phải cùng ta xuống nũi , chờ đến ngày hẹn , ngươi cùng ta tiến đến Đoạn Hồn Lĩnh chứ !”

Lão thái bà lắc đầu , lập tức nghiêm mặt nói : “Những gì ngươi học đủ để cho ngươi xếp vào hàng cao thủ thứ hai trong võ lâm trung nguyên , thứ duy nhất ngươi thiếu chính là kinh nghiệm giang hồ . Nếu ngươi chuyện gì cũng phải cùng vi sư , vi sư nhiều tuổi , còn có thể cùng ngươi đến lúc nào ?”

“ Nhưng mà …” Hoàng Thi Hàm úp mở , không phản bác được .

Lão thái bà kính tự nói : “Thân là người trong võ lâm ,làm chuyện gì , hết thảy đều phải dựa vào chính mình . Không thể dựa vào người khác được , nhớ lấy !” Nói xong , bà từ trên đất xách lên một bọc nhỏ đưa cho Hoàng Thi Hàm .

Hoàng Thi hàm vừa mở ra , hồi ức tức khắc nảy lên trong lòng của nàng .

Trong bao quần áo chứa quần áo của nàng , kế có : một đôi giầy đá bóng , quần bò , T-shirt , đồng hồ , nhẫn , một bộ đồ lót , cùng với một đoản kiếm nàng chưa từng thấy trước đây , còn có một bộ trang phục .

“ Nha đầu , ngươi kiếm kê lại đi , nhìn xem có rơi mất thứ gì hay không ?” Lão thái bà đứng trước mặt nàng , trên mặt không khỏi hiện lên một nét thương cảm khi ly biệt .

“Kiếm này không phải của ta” Hoàng Thi Hàm cầm lấy đoản kiếm , tỉ mỉ xem xét từng chi tiết .

“Đây là binh khí vi sư năm đó đeo bên mình , tên là ‘Phục Ma kiếm’ , ngay hôm nay vi sư truyền cho ngươi , hi vọng lần đi ra giang hồ này hết thảy đều thuận lơi. Phục Ma kiếm bề ngoài không thu hút nhưng khi Hoàng Thi Hàm cầm kiếm lên tay , từ từ rút kiếm khỏi vỏ bao thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Hoàng Thi hàm tuy rằng chưa từng thấy qua một danh kiếm nhưng tốt xấu gì cũng được xưng tụng là một người luyện kiếm , hơn nữa lại có danh sư chỉ đạo , bởi vậy nàng có thể dễ dàng cảm giác được sát khí lạnh lẽo Phục Ma kiếm truyền đến .

Năm đó Phục Ma kiếm vừa xuất , bọn đạo chính tà ma nghe thấy mất hồn mất vía , cũng bởi vậy sát khí của nó dần dần càng gia tăng . Người trong hắc đạo ngược lai xưng ta là ‘ Bạch phát ma nữ’ đây là sự việc bất ngờ .” Lão thái bà từ từ nói , bất tri bất giác nói ra truyện bụi trần nhiều năm trước.

Một thân võ công của vi sư chỉ dùng đối phó với những kẻ có tâm địa bất chính , chỉ cần là người bị vi sư chọn , tuyệt khó thoát khỏi cái chết . Vi sư thay trời hành đạo , tự cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình , càng không có lỗi với thiên hạ chúng sinh . Sau này nắm chắc niềm tin như vậy …” Lão thái bà ghét ác như cừu , xuống tay vô tình , Hoàng Thi Hàm trước sự kiệm Giang Bắc mười tám trại , hiểu được nguyên tắc làm việc cùng thủ đoạn của bà .

Nhưng mà , lấy bạo chế bạo , lấy giết chỉ có giết , dù sao cũng không phải là phương thức mà một người văn minh có thể làm . Bởi vậy , Hoàng Thi Hàm rất nhanh nghĩ đến việc phong cách làm việc của nàng khi vào giang hồ sẽ khác với bà , chỉ là không nói ra miệng mà thôi .

“ Lần đi giang hồ này , có lẽ ngươi sẽ gặp phải một số người không rõ nguyên nhân đến trả thù , đến lúc đó ngươi cần cân nhắc để lo liệu , vi sư không muốn tham dự bất cứ chuyện gì .” Lão thái bà nói đến đây , trên mặt hốt nhiên thoáng hiện vẻ nghiêm túc , “tóm lại danh ‘ Kiếm Hậu’ sau này hoàn toàn cột lên người ngươi ,hi vọng ngươi đừng phá hủy danh hào của nó , tự thu xếp ổn thỏa !”

“Vâng !’ Hoàng Thi Hàm cung kính đáp một tiếng .

Lão thái bà lại thâm sâu nhìn nàng một chút , lập tức chuyển đầu , không hề liếc mắt nhìn nàng một lần nào nữa . “Ngươi đi đi ! Đi!” Tuy bộ dạng của bà giả bộ trấn định , nhưng Hoàng Thi Hàm đã sớ từ trong vành mắt nhìn thấy một lớp sương mờ . “lão bà bà , ta …” Hoàng Thi Hàm đau thương kêu một tiếng , nước mắt không ngăn được trượt xuống từ hốc mắt .

Người không phải cỏ cây , ai có thể vô tình . Hai năm qua thời gian nói dài cũng không dài , bảo ngắn cũng không ngắn , nhưng hai người đã sớm bồi dưỡng được một loại tình cảm không cần nói cũng biết , mà nay lịn rịn lưu luyến , đương nhiên cũng là việc cực kỳ hiển nhiên .

“Lão bà bà , ta không nỡ bỏ ngươi , ta … ta không nỡ đi ….” Hoàng Thi Hàm khóc , bỗng nhiên bước một bước dài gục trước người của bà , khóc rống không thôi .

Lão thái bà dịu dàng vuốt ve lọn tóc của nàng , than nhẹ một tiếng : “Tiểu nha đầu , thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn , đấy mới là nhân sinh .” “Tiểu nha đầu” Lão thái bà thấy nàng không nói lời nào cứ khóc mãi , đành phải nói tiếp “Đừng khóc nữa! Nói không chừng một ngày kia , vi sư không chịu ngồi yên muốn đi ra giang mồ một chút , đến lúc đó chúng ta sẽ có một ngày gặp lại nhau .”

“Thật vậy sao ?” Hoàng Thi Hàm ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn bà , “Bà bà ngươi không được gạt ta , nhất định phải tới tìm ta nhé !”

Lão thái bà nghĩ một chút “Được , vi sư đáp ứng ngươi , ta nhất định sẽ gặp lại ngươi.”

Hoàng Thi Hàm chậm rãi đứng dậy , đưa tay lau đi nước mắt trên mặt , “Lão bà bà , ngươi phải bảo trọng , ta xuống núi.”

“Ngươi cũng vậy” Lão thái bà miễn cưỡng cười “Giang hồ nham hiểm xảo trá , biết người biết mặt nhưng không biết tâm đối phương , một ngày kia bản thân ngươi tự có thể biết .”

Hoàng Thi hàm gật đầu , “ đa tạ bà bà dạy bảo , lần đi giang hồ này ta nhất định vạn sự cẩn thận , chờ tới mười năm tháng tám chấm dứt cuộc hẹn ở Đoạn Hồn Lĩnh , ta sẽ quay lại đây thăm bà bà .” Nàng khoác tay nải lên vai “ Cáo từ , lão bà bà” Liền theo đó thả người một cái , hướng nhanh về phía vách đá , chỉ trong nháy mắt , nàng đã biến mất không còn thấy bóng dáng .

Địa lý Trung Hoa đại lục Hoàng Thi Hàm không quá rõ nhưng nàng vẫn có thể biết đại khái một điều , ra khỏi Thái Hành Sơn đi thẳng về hướng Đông Nam , ước chừng bảy ngày là tới Khai Phong.

Khai Phong là một tỉnh của Hà Nam đồng thời cũng là một trong số những kinh đô nổi tiếng cũ , vốn là nơi thu hút nhiều người tới tham quan du lịch ,có những danh thắng xưa cũ nổi tiếng như Thiết tháp , Long đình cùng Đại Tướng Quốc Tự nổi tiếng nhất .

Nàng chạy một mạch không dừng lại , thẳng đến khi vào thành Khai Phong thì mới phát hiện ngựa xe như nước ở trên đường , ngươi đi đường nối liền không dứt , hiện ra một cảnh tượng dị thường náo nhiệt .

Bảy ngày lộ trình này , Hoàng Thi Hàm nhờ lương khô và nước uống Lão thái bà chuẩn bị trước nên không cảm thấy đói khát . Nhưng nhìn tửa lầu , trà quán hai bên đường trước mắt , nhìn nhìn , đi tới đi lui , nàng bỗng nhiên cảm thấy một hồi ừng ực ừng ực mơ hồ từ trong bụng truyền ra .

Dù sao cách ngày hẹn vẫn còn sớm … Quản người ! Mình tìm một chỗ ăn rồi tính sau … Trước ý định , Hoàng Thi Hàm nhìn lướt chung quanh , ánh mắt rất nhanh dừng ở bảng hiệu Khai Phong đại tửu lâu không xa .

Hoàng Thi Hàm sờ sờ túi trong người , trong túi có một bao bạc vụn , hai thỏi bạc năm lượng , cùng với một lá vàng . Sau khi xác định không rơi mất , nàng mới bước nhanh vào tửu lâu.

“Vị cô nương này mau vào bên trong” Mã hán tử mặc đồ như tiểu nhị cười dài chào đón , lập tức dẫn Hoàng Thi Hàm đến chỗ ngồi .

Khai Phong đại tửu lâu là tòa lâu có kiến trúc hai tầng , lầu một tất cả đều là bàn lớn nhỏ còn lại lầu hai là kiểu ghế lô , nhưng không có cửa , không gian mở hoàn toàn .

“Chỗ ngồi này được không ?” Tiểu nhị dùng ngón tay chỉ vào một bàn nhỏ.

Hoàng Thi Hàm lắc đầu , “Có chỗ nào thanh tịnh một chụt không?” Tiểu nhị hơi chần chờ một chút , cuối cùng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp , “Có , mời cô nương đi theo tôi” Lập tức dẫn nàng đi lên lầu hai.

Bởi vì Hoàng Thi Hàm lẻ loi một mình , một bàn bốn người ngồi đã là không tệ rồi , huống chi trong tửu lâu này đã có bảy bàn đầy . Nhưng mà tiểu nhị thấy nàng khí thế bất phàm , hơn nữa những cô nương đi lưu lạc giang hồ thường có thói quen khen thưởng , hắn nghĩ thầm đợi nàng sau khi ăn uống no đủ tất sẽ kiếm được tiền boa , bởi vậy mới dẫn nàng lên lâu hai ngồi ở hàng ghế lô.

“Cô nương , gian ghế này được không ?” Trên mặt tiểu nhị đầy nét tươi cười.

“Tốt lắm , cám ơn ngươi.” Hoàng Thi Hàm gật gật đầu.

Tiểu nhị vẫn cười hỏi: “Cô nương muốn dùng gì ?”

Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút “Đồ ăn đừng quá nhều , lấy một vài món đặc biệt ở điếm các ngươi là được .”

“Rượu chứ? Cô nương uống rượu gì?”

“Không cần rượu , cho ta một bình trà .”

“Vâng , cô nương . Tiểu nhân lập tức đi thu xếp” Tiểu nhị cung kính đáp một tiếng , lập tức hạy xuống dưới lầu mang lên một ấm trà sau đó đi tiếp các khách nhân khác .

Hoàng Thi Hàm rót đầy một ly trà , nhấp nhẹ một ngụm , đôi mắt đồng thời nhìn chung quanh , tràn đầy lòng hiếu kỳ .

Suốt hai năm , nàng cùng Lão thái bà sinh hoạt trên Thái Hành Sơn , cũng chưa từng đến chỗ đông người , bây giờ nhìn , chợt phát hiện mình giống như diễn viên mặc đồ cổ kịch , cái loại cảm giác này thật sự là cực kỳ quỷ dị .

Kỳ thật , người khiến người khác cảm thấy tò mò không phải ai khác mà chính là Hoàng Thi Hàm .

Từ lúc nàng đi vào Khai Phong đại tửu lâu , nàng liền trở thành tâm điểm để ý của nhìn người , nhưng mà chính nàng chưa phát giác ra mà thôi .

Tuy rằng Lão thái bà cố gắng giả dạng nàng không khác những nữ hiệp hành tẩu nhưng khí thể trên mặt nàng hay là cả bộ dạng thì đều không giống vậy.

Trên đầu nàng không búi tóc , một đầu tóc dài như thác nước xõa ở trước ngực , hơn nữa đôi mắt to tròn quan sát nhìn xung quanh , trên mặt thể hiện rõ sự tò mò.

Biểu tình trên mặt nàng , tóc , cùng khí chất độc đáo khó có thể bỏ qua , liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người ; nhất là người trẻ tuổi mặc đồ xanh ngồi ở bàn nhỏ dưới lầu .

Người trẻ tuổi này tuổi chừng hai mươi lăm , hai mươi sáu , dáng người cao gầy , mi thanh mục tú , ngũ quan coi là đoan chính nhưng ánh mắt nhìn lên Hoàng Thi hàm vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy biểu tình suy tính .

Hoàng Thi Hàm lúc này thị lực kinh người , tuy rằng kinh nghiệm duyệt người không phải nhiều nhưng mà nàng lại rất dễ dàng phát giác trên cái cằm của người trẻ tuổi kia có một nốt ruồi , hơn nữa ánh mắt còn mập mờ , vẻ mặt bỡn cợt , vừa nhìn đã biết là một nam nhân hư hỏng .

Có phải nam nhân hư hỏng trên đời này đều đễ dàng hấp dẫ ánh mắt nữ nhân hay không ? Hoàng Thi Hàm cũng không rõ . Nàng chỉ biết lúc này đang ngồi trong tửu lâu là đủ , mà người trẻ tuổi kia lẻ loi một mình , cùng với những bàn tốp năm tốp ba lớn tiếng có vẻ là không giống .

Nhìn nhìn , trong bất tri bất giác tiểu nhị đã đặt toàn bộ món lên mặt bàn , không coi là nhiều , chỉ có bốn món một canh , cũng đủ một mình Hoàng Thi Hàm hưởng dụng.

Ngay sau đó , Hoàng Thi Hàm thu hồi ánh mắt , lập tức cầm đũa lên , mặc kệ ánh mắt người khác , một hồi sói nuốt hổ vồ.

Có lẽ là vì lâu lắm rồi không có một bữa ăn ngon đúng nghĩa , bởi vậy Hoàng Thi Hàm ăn rất vội , tướng ăn cũng không thể nào văn nhã được , so với người trẻ tuổi kia thì khác nhau một trời một vực

Người trẻ tuổi kia tuy rằng nhìn như có điểm tà khí nhưng bộ giạng mơ hồ lại biểu hiện rất có giáo dưỡng , tướng ăn không chỉ từ tốn mà trong khi ăn thi thoảng còn cầm lấy khăn lau miệng , như là có chút thích sạch sẽ

Sau một hồi , bốn món ăn cùng một món canh trên bàn đã bị Hoàng Thi Hàm ăn sạch sẽ .

“Tiểu nhị ca” Hoàng Thi Hàm vẫy tay với tiểu nhị đứng cách đó không xa , “Nơi này có phòng nào có thể cho ta ngủ?” Tiểu nhị không ngờ nàng sẽ hỏi một câu như thế , không khỏi rơi vào sửng sốt , nhưng vẫn là rất nhanh cười lắc đầu “Chúng tôi ở đây chỉ phục vụ cơm , cô nương muốn dừng chân , phải đi tìm một gian khách điếm”

“Ác , cám ơn ngươi, ta đã biết” Hoàng Thi Hàm nghĩ một chút “Tiểu nhị ca , có khách điếm nào tốt một chút không , ngươi giới thiệu cho một gian được không ?”

Tiểu nhị không phải nghĩ ngợi gì liền cười nói “Cô nương , Nam thành nhỏ bé này có một ‘Long Môn khách điếm’ danh tiếng tốt lắm , là khách điếm tốt nhất trong thành Khai Phong .” Trong khi nói chuyện , tiểu nhị đã dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn , lại giúp nàng châm một ly trà , sau khi thấy nàng không mở miệng hỏi lúc này mới xoay người rời đi tiếp đón khách nhân khác.

Hoàng Thi Hàm nhấp một ngụm trà , chậm rãi di chuyển tầm mắt xuống dưới lầu , không dự đoán được ánh mắt người trẻ tuổi kia may mắn thế nào cũng chuyển tới trên mặt Hoàng Thi Hàm , hai người bốn mắt chạm nhau , tâm Hoàng Thi Hàm không khỏi nhảy dựng thình thịch . Đôi mắt thật trong suốt … Đôi tròng mắt người trẻ tuổi kia quả nhiên thập phần trong sáng , tràn ngập vẻ thông minh rạng rỡ , ngay sau đó hắn trừng mắt nhìn nàng , đồng thời trên mặt nở nụ cười .

Nét cười của hắn cùng biểu tình trên mặt hắn giống nhau , buống bỉnh lại có tia tà ác , khi người khác nhìn có một cảm giác quỷ dị không nói lên lời .

Hoàng Thi Hàm chưa từng bị nam nhân nhìn như vậy , huống hồ thần sắc đối phương lại cực kì ám muội , làm cho người ta nhìn mà da gà rơi đầy đất , không muốn nhìn lâu .

Nàng từ từ cầm lấy chén trà , chuyển tầm mắt sang chỗ khác , chuẩn bị sau khi uống xong chén trà sẽ rời khỏi tửu lâu này , đi Long Môn khách điếm tìm chỗ ngủ trọ .

Vừa cầm lấy chén trà đột ngột người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn nàng kêu một tiếng : “Tiểu nhị , tính tiền!” “Vâng ,công tử” Tiểu nhị vội vàng chạy đến.

Bốn món một canh , thêm năm cân bạch càn …” Tiểu nhị cười dài duỗi tay ra , “Công tử , tổng cộng là hai lượng tám”

Người trẻ tuổi gật đầu , cầm lấy chén rượu , một ngụm uống cạn . “Tiểu nhị , phiền ngươi đi mời chưởng quầy xuống .”

Tiểu nhị liếc mắt nhìn hắn một cái “Công tử ,xin chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi” Lập tức xoay người , bước nhay về hướng quầy lớn cách đó không xa.

Tuy rằng Hoàng Thi Hàm đã chuyển tầm mắt đi nhưng dư quang khóe mắt vẫn nhìn thấy nhất cử nhất động người trẻ tuổi kia , thậm chí còn có thể nghe rất rõ ràng mỗi một câu hắn nói .

Lấy công lực hiện giờ mà nói , bất luận giữa tình huống ồn ào thế nào , mỗi một khách nhân trong tòa tửu lâu này đàm luận cái gì , nàng đều không bỏ sót .

Từ khóe mắt biết được , người trẻ tuổi kia vẫn còn nhếch mép cười tà về phía nàng , Hoàng Thi Hàm thật sự không rõ , thanh niên tà ác này rốt cuộc đang cười cái gì ?

Hoàng Thi Hàm đặt chén trà xuống , vốn định gọi tiểu nhị đến tính tiền nhưng nhất thời không lên tiếng , lại không biết bất giác lại đem tầm mắt chuyển đến dưới lầu .

Hắn đang nhìn cái gì ? Hắn đang cười cái gì ? Rốt cuộc hắn muốn làm gì ? Kỳ thật Hoàng Thi Hàm cũng không phải rất muốn biết .

Diều duy nhất nàng cảm thấy hứng thú chính là thanh niên này bề ngoài có chút tà ác nhưng đôi tròng mắt lại phóng ra một tia nhìn không sao nói được hấp dẫn người khác , làm cho người ta sau khi liếc thấy sẽ luyến tiếc phải quay đầu lại.

Hoàng Thi Hàm mặt không chút thay đổi ngóng nhìn lên đại sảnh , bộ dạng ra vẻ tùy hứng nhưng trên thực tế lại thầm đề nội lực chăm chú nghe người trẻ tuổi kia rốt cuộc muốn tìm chưởng quầy nói cái gì ?

Nàng sẽ nghe được cái gì đây ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương