15 phút sau một chiếc xe limousine đen bóng dừng trước mặt họ. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi trên chiếc xe đẹp như vậy. Ở đây như một căn phòng thu nhỏ có đầy đủ mọi thứ vậy, nào là đồ ăn, rượu vang mọi thứ..., ôi cả đời nó cũng không dám mơ có được chiếc xe ô tô như thế này. Gia Huy chắc vì chơi mệt quá ( hay vì tán gái nhiều quá không biết) nên gục đầu vào người nó ngủ nó cũng vậy ngày hôm nay thật thảm hại nó cũng đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Hắn nhìn 2 người họ ngủ cười nhẹ.
- Alo.- nó
- Bác thông báo cho cháu tin vui. Có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.- bác sĩ nói.
- Thật...thật không ạ...- nó ngạc nhiên nói.
- Thật. Bây giờ cháu đến ngay bệnh viện làm thủ tục được không?
- Dạ được ạ.- nó vội cúp máy chạy đến chỗ bà Nhung.
" Ui quên mất không hỏi là ai rồi. Thôi lát hỏi cũng được.
"- nó vừa đi vừa nghĩ.
- Bà Nhung...- nó gọi lớn.
- Cô vừa gọi ai vậy hả.- bà ta giọng lanh tanh hỏi nó.
- Dạ. Cháu xin lỗi.- nó sợ sệt.
- Có chuyện gì?
- Dạ cháu có chút việc gia đình hôm nay cháu có thể nghỉ được không ạ? Cháu sẽ làm bù vào ngày chủ nhật.- nó hứa.
- ...Thôi được.- bà ta đồng ý.
- Yeah!!! Cám ơn bà nhìu chụt chụt chụt.- nó hun.
- Dừng.- bà ta quát.
- Dạ hihi cháu đi đây ạ. Cám ơn bà hihi.- nó hạnh phúc nói.
Bà Nhung tuy thường ngày quát mắng nó là vậy nhưng thực tâm bà ấy rất yêu thương nó. Trước đây bà cũng có một đứa con gái nhưng nó bị tai nạn mà chết nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bậy giờ. Từ khi nó vào đây làm bà đã có cảm giác thân quen lạ thường, bà không hiểu vì sao lại vậy bà gặp rất nhiều người cũng tầm độ tuổi này nhưng chỉ khi gặp nó bà trong bà mới có cảm giác đấy. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
* Bệnh viện *
- Hộc...hộc...hộc bác...bác sĩ cháu...- nó nói gấp.
- Từ từ thôi cháu uống nước đi.- ông ta đưa cho nó cốc nước.
- Dạ cháu đến làm thủ tục để phẫu thuật.
- Ừ cháu điền vào tờ giấy này đi.- ông ấy đẩy tờ hồ sơ ra cho nó.
- Người đồng ý chi trả số tiền đó là ai vậy bác sĩ?- nó hỏi.
- À chuyện đó...
- Mà sao người đó lại biết chuyện của mẹ cháu vậy ạ?
- Người đó biết hoàn cảnh của mẹ cháu khi đến đây làm từ thiện cho bọn trẻ và đã đồng ý.
- Bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ được không ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đấy.
- Nhưng họ muốn giữ bí mật về danh tính. Mọi người bây giờ đều vậy cả hihi.
- Nhưng...
- Đến giờ khám ẹ cháu rồi bác cũng chưa thông báo ẹ cháu biết đâu vừa biết tin bác điện luôn cho cháu đấy.
- Hihihi cháu cám ơn bác.
* Phòng bệnh *
- Mẹ ơi, mẹ ơi.- nó chạy vào phòng bệnh theo sau là bác sĩ, nó hét toáng lên.- mẹ ơi, mẹ sẽ được phẫu thuật vào thứ 5 tuần sau hihi.- nó hí hửng nói.
- Con nói gì? Phẫu thuật.- mẹ nó hỏi lại.
- Vâng.
- Nhưng con lấy tiền đâu ra mà chi trả cho ca phẫu thuật?- mẹ nó lo lắng hỏi.- Con đi vay nặng lãi hả?
- Không mà là bla...bla...- nó kể ẹ nó nghe toàn bộ sự việc.
Mẹ nó xúc động quay sang hỏi lại bác sĩ:
- Có...có thật không hả bác sĩ?
- Thật.
- Người đó thật là tốt bụng.- mẹ nó rớt nước mắt nói.
- Kìa mẹ. Mẹ đừng khóc thế mẹ phải vui lên chứ.- nó.
- Ừ mà người đó là ai thế?
- Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Trời vậy sao được. Bác sĩ xin ông hãy nói cho tôi biết tôi thực sự rất muốn cám ơn người đấy.- mẹ nó quay sang cầu xin.
- Nhưng ông ấy không...
Chưa để bác sĩ nói hết bà Thanh nói:
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật nữa.- mẹ nó kiên quyết nói.
- Sao cơ mẹ không được đâu. Mẹ cần phải phẫu thuật bệnh của mẹ...
- Mẹ biết nhưng mẹ không muốn mắc nợ ai cả. Người đó không quen biết gì mẹ nhưng lại bỏ ra hàng trăm triệu để giữ mạng sống ẹ.
- Thôi được rồi để tôi hỏi lại ông ấy.
- Alo.- nó.
- Thông báo cho cháu 1 tin vui có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.
- Thật...thật không ạ.- nó vui mừng nói.
- Thật, cháu mau đến làm thủ tục để phẫu thuật đi.
- Dạ cháu tới ngay.- nó cúp máy chạy đi tìm bà Nhung.- Bà Nhung, bà Nhung ơi.
- Cô không còn nhớ những gì tôi đã dạy cho cô rồi sao.- bà ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ cháu xin lỗi vì chuyện gấp quá nên...- nó sợ sệt nói.
- Chuyện gì mà gấp?
- Dạ nhà cháu có việc bà có thể cho cháu nghỉ hôm nay được không ạ???
- Tôi tưởng chuyện gì. Chuyện đó dĩ nhiên là không được.- bà ta giọng lạnh tanh nói.
- Dạ nhà cháu thực sự là có chuyện gấp bà cho cháu nghỉ một hôm thôi.
- Không. - Bà chỉ một ngày hôm nay thôi.
Sau một hồi xin xỏ ỉ ôi nó cũng được bà ấy cho phép đổi lại nó phải làm bù vào ngày chủ nhật.
- Cháu cám ơn bà nhiều
"chụt...chụt...chụt
"- nó hun bà ấy.
- Dừng.- bà ấy đẩy nó ra.
- Thôi cháu xin phép bà cháu đi đây hihi.
- Hì...cái con nhỏ này.
Bà Nhung tuy luôn la mắng nó nhưng thực tâm bà rất yêu quý nó. Trước đây bà có một đứa con gái nhưng nó đã chết sau một vụ tai nạn xe hơi khi đó nó mới 12 tuổi nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bây giờ. Kể từ khi nó vào đây làm bà có cảm giác thân thuộc với nó, nó có nét gì đó rất giống với đứa con gái ấy tính cách của nó cũng vậy rất lễ phép và vui vẻ. Bà đã gặp nhiều người cũng ở độ tuổi như nó nhưng chỉ khi gặp nó cảm giác ấy mới xuất hiện trong bà. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình lòng bà lại quặn đau.
Nó bây giờ đang ở trong phòng của bác sĩ.
- Cháu điền vào đây.- ông ta đẩy tờ giấy về phía nó.
Sau khi làm xong các thủ tục cần làm trước khi phẫu thuật nó hỏi ông:
- Bác sĩ người trả chi phí đó là ai vậy ạ? bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ của người đó được không ạ?
- Chuyện này...chuyện này...- ông bác sĩ ấp úng nói.
- Sao vậy ạ?
- Ông ấy không muốn cho biết danh tính của mình.
- Nhưng cháu chỉ muốn biết để đến cảm ơn ông ấy thôi mà.
- Nhưng tôi không thể nói cho cháu biết được.
- Tại sao ạ?
- Vì ông ấy muốn vậy. Đến giờ khám ẹ cháu rồi cháu đến đó luôn chứ?
- Vâng ạ.
- Bác cũng chưa nói chuyện này ẹ cháu biết đâu. Nhận được tin là điện cho cháu luôn đấy.
- Hihi vậy ạ chắc mẹ cháu vui lắm hihi.
- Ừ.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa phòng nó vội mở cửa chạy vào gọi lớn:
- Mẹ, mẹ ơi hihi.- nó chạy đến bên giường bệnh ôm lấy mẹ nó.
- Có chuyện gì mà con vui thế?- mẹ nó hỏi.
- Hihi có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ.- nó vui mừng báo tin.
- Thật...thật không?- mẹ nó như không tin vào những gì mình vừa nghe quay lại hỏi bác sĩ.- bác sĩ có đúng là như vậy không?
- Đúng đó là sự thật.- ông cười.
- Ôi vậy là tôi sẽ được sống.- mẹ nó xúc động nói.
- Mẹ phải vui lên chứ sao lại khóc thế.- nó lấy tay lau những giọt lệ trên đôi má gầy của mẹ nó.
- Ừ mẹ đang vui lắm con gái ạ.- hai mẹ con nó ôm lấy nhau. Bỗng như nhớ ra điều gì bà đẩy nhẹ nó ra hỏi:
- Vậy con có biết người đó là ai không?
- Dạ không ạ. Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Tại sao chứ? ông ấy làm việc tốt thì sao phải giấu giếm. Bác sĩ xin ông hãy cho tôi biết người đàn ông ấy là ai?
- Như Hải Linh đã nói ông ấy muốn giữ bí mật.
- Bí mật?
- Đúng vậy.
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật đâu.
- Tại sao vậy mẹ? mẹ cần phải phẫu thuật.- nó sửng sốt.
- Mẹ khôn muốn mắc nợ ai cả.
- Con biết nhưng người đó chỉ không muốn tiết lộ danh tính thôi mà.
- Không mẹ sẽ không phẫu thuật khi chưa biết người đó là ai và lí do vì sao người đó lại muốn giúp mẹ.
- Nhưng...
- Thôi 2 mẹ con đừng tranh cãi nữa tôi sẽ hỏi lại người đó.- nói rồi ông ấy ra ngoài gọi điện thoại cho người đàn ông ấy.
- Alo. Chào ông tôi có chuyện muốn nói. Mẹ Hải Linh không muốn làm phẫu thuật khi không gặp được ông.
- ...
- Dạ tôi biết. Chào ông.
Cúp máy ông quay lại phòng nó nà bà Thanh vẫn đang tranh luận về chuyện phẫu thuật thấy ông bước vào nó chạy lại hỏi:
- Sao rồi ạ? ông ấy có đồng ý không ạ?
- Ông ấy đồng ý sẽ gặp mặt để nói chuyện.
- Vậy bao giờ ạ?
- Ngay ngày mai vì ông ấy biết bệnh của mẹ cháu không thể để lâu mà ngày mai ông ấy cũng rảnh.
- Vậy lúc nào cháu có thể gặp nói chuyện được ạ?
- Vào giờ ăn trưa lúc 11h tại quán Hoàng Mai.
- -- Học xong nó vội vàng leo lên xe buýt đi thẳng tới nhà hàng Hoàng Mai.
- Mong là vẫn kịp giờ.- nó tự nói với mình.
Thật may nó vẫn đến kịp chỗ hẹn trước 5
. Nó chọn một chỗ ngồi thoáng cạnh cửa sổ sốt ruột chờ đợi. Bỗng một người đàn ông trung niên mặc áo vest bước tới chỗ nó lịch sự hỏi:
- Xin lỗi cháu có phải là Trần Hải Linh?
- Dạ đúng ạ. Cháu chào bác.- nó cúi nhẹ người.
- Cháu ngồi xuống đi.- ông ta chỉ tay về phía chỗ ngồi của nó.- Tôi là Nguyễn Hoàng Nguyên. Thôi chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhá.- ông ấy đề nghị.
- Dạ.
- Tôi có nghe nói mẹ cháu nhất quyết không làm phẫu thuật.
- Dạ đúng ạ. Vì mẹ cháu muốn biết lí do vì sao bác lại giúp đỡ mẹ cháu.
- À thì ra là vậy. Thực ra vợ tôi cũng mắc phải căn bệnh này hoàn cảnh lúc đó của chúng tôi cũng như gia đình cháu bây giờ. Vì không có đủ tiền để làm phẫu thuật nên bà ấy đã qua đời. Hôm trước tôi có làm từ thiện tại bệnh viện mẹ cháu đang nằm biết được hoàn cảnh và thấu hiểu được nỗi đau khi mất người thân nên tôi quyết định sẽ giúp gia đình cháu.
- Dạ cháu cám ơn bác. Nhưng cháu không hiểu vì sao bác lại không muốn ẹ con cháu biết danh tính của bác?
- Chỉ đơn giản là tôi không muốn vậy thôi. Vậy bao giờ mẹ cháu sẽ phẫu thuật?
- Theo như đã định thì sáng thứ 3 tuần sau ạ.
- Ừ nếu hôm đấy rảnh tôi sẽ tới. Chúng ta sẽ dùng bữa luôn chứ?- ông ấy kết thúc vấn đề.
- Dạ.
Về đến bệnh viện nó kể hết mọi chuyện ẹ nó.
- Ông ấy là người tốt.- mẹ nó nói.
- Vâng à mẹ có biết không ông ấy là chủ nhà hàng Hoàng Mai đấy mẹ.
- Oh thật vậy hả.
Nhìn đồng hồ đã gần 6h tối nó chào mẹ nó rồi chạy ngay về nhà hắn. Mở cửa ra đã nghe thấy tiếng bà Nhung mắng nó:
- Cô đi đâu mà giờ này mới về? Hôm qua thì nghỉ hôm nay thì làm muộn những 1 tiếng đồng hồ cô coi nhà này là cái chợ à.
- Bà Nhung bà không được nói cô ấy thế.- thẳng nhỏ chạy từ cầu thang ra đi cùng với nó là hắn.
- Tiểu thiếu gia tôi đang dạy học trò của mình.
- Bà thì dạy gì chứ xí. Bà định dạy cho cô ấy lên lớp đại học osin ak haha.
- Gia Huy.- hắn nghiêm mặt nói thấy vậy thằng nhỏ không cười nữa.- xin lỗi bà đi.
- Sorry.- thằng nhỏ quay sang nói.
- Tôi nghĩ việc học nghi thức hoàng gia của cậu Gia Huy chưa được. Nếu có thể tôi sẽ dạy lại cho cậu.- bà ấy quay sang Gia Huy nói.
- OMG không được đâu còn lâu mới được.
- Gia Huy.- hắn.
- Xin lỗi bà nó sống bên Mĩ từ nhỏ nên việc nói chuyện có thoải mái hơn.
- Dạ tôi hiểu. Hải Linh cô vẫn còn đứng đó à. Mau đi làm việc đi.
- Dạ.
Nó về phòng thay đồ thằng nhỏ chạy theo hỏi nó:
- CÔ Hải Linh từ hôm qua cháu chẳng thấy cô đâu cả cô đi đâu thế?
- Cô có chút chuyện gia đình nên nghỉ, thôi cô phải đi làm đây lát nói chuyện sau.
* * * Bọn Hoàng Anh đang ở trong phòng hắn bàn kế hoạch cho buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty. ( nhóm hắn học trường y nhưng công ty của bọn hắn lại làm trên nhiều lĩnh vực khác nhau mục đích vì sao về sau sẽ rõ).
- Mọi việc tiến triển đến đâu rồi?- hắn hỏi.
- Tất cả đã xong chỉ còn đợi đến ngày ra mắt sản phẩm thôi.- Minh Cường nói.
- Nhất Bảo có nhất thiết phải làm vậy không? Dù sao thì...- Hoàng Anh hỏi hắn.
- Đừng nói gì nữa xuống ăn tối thôi.
Ra đến cửa bọn hắn gặp nó, nó cũng đang định gọi hắn xuống ăn cơm.
- Ơ bảng chữ cái sao các anh lại ở đây?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Hihi mới một ngày không thấy mặt anh có cảm giác nhớ em rồi đấy nha.- Hoàng Anh trêu nó.
- Bọn anh đến lâu rồi nhưng không thấy em.
- Hihi em ở phòng bếp đến giờ ăn rồi các anh xuống ăn đi.
- Này Ma Vương anh bị sao vậy?- nó thấy sắc mặt của hắn không khỏe hỏi.
- Chẳng sao cả.- nói xong hắn đi thẳng vào thang máy chẳng may đi qua chỗ có hắn có huých nhẹ vào vai làm nó hơi lùi lại phía sau.
- Ma Vương anh đi phải nhìn chứ.
Hắn vẫn chẳng nói gì tiếp tục đi.
- Nó hơi căng thẳng thôi em đừng để ý.- Nhật Duy nói.
- Anh ta thì có lúc nào là không căng thẳng đâu.- nó lấy tay xoa xoa vai.
- Xuống ăn cơm thôi.
Xuống đến nơi đã thấy hắn và thằng nhỏ đang ngồi ở bàn ăn đợi mọi người.
- Cô ngồi xuống đi.- thằng nhỏ nói.
- À không.- nó.
- Em ngồi xuống ăn chung với bọn anh cho vui.- Minh Cường mời.
- Thưa thiếu gai Minh Cường không được đâu ạ. Hải Linh cô có thể về phòng ăn được rồi. ( phòng bà ấy nói là phòng ăn dành riêng cho người giúp việc).
- Dạ.
- Cô...
- Ăn thôi.- hắn lạnh lùng nói.
Câu nói đó của hắn khiến trái tim nó đau nhói. Sao hôm nay hắn lại thế mọi hôm dù có cãi nhau đến mấy hắn cũng không lạnh lùng như hôm nay hơn nữa từ khi nó về tới nhà hắn còn không thèm nhìn lấy mặt nó một lần. Nó cảm thấy sợ khi thấy hắn như vậy, cảm thấy hụt hẫng khi hắn không quan tâm đến mình. Mới chỉ có một ngày mà hắn đã thay đổi nhanh như vậy sao? Con người của hắn là vậy sao? Trái tim nó như thắt lại đau, đau lắm.
- Cậu làm sao vậy?- Hoàng Anh hỏi.
- Chẳng sao cả.- vẫn cái giọng lạnh tanh.
- Trời ơi mùa đông ngồi cạnh câu chắc mình đóng băng quá.- Minh Cường lấy tay xoa vào nhau.
* Phòng ăn osin *
- Ai đây? người giúp việc cưng của thiếu gia hôm nay sao lại xuống đây thế này?- một đứa con gái giọng chua loét nói.
- Ở đây không có chỗ cho osin Vip như cô đâu.- đứa khác hùa theo.
- Hứ. Được thiếu gia để mắt tới giờ thì sao cũng như bọn này cả thôi tỉnh lại đi em ạ.- đứa con gái tiếp tục nói rồi lấy tay tát nhẹ vào mặt nó.
Nó hất tay ra, hiện giờ nó không có tâm trạng để nói tranh cãi với mấy đứa con gái vô giáo dục này. Nó cầm trên tay đĩa thức ăn tìm chỗ ngồi bỗng
"huỵch
" nó ngã thức ăn trong đĩa rơi tứ tung.
- Hahahaha- mấy đưa con gái đó cười.
Một người giúp việc khác chạy lại đỡ nó lên.
- Chị không sao chứ?- Trúc hỏi.
Nó lấy tay phủi quần áo ngẩng đầu lên cười nhẹ nói:
- Ừ không sao cảm ơn.
- Các chị làm cái gì thế hả? định ma cũ bắt nạt ma mới à.- Trúc quay sang bọn con gái đó nói.
- Trúc nó đã không được thiếu gia để mắt tới rồi mày đừng có nịnh hót nó.
- Tôi chẳng nịnh ai cả...
- Các cô đang làm gì vậy hả?- Bà Nhung giọng tức giận nói.
- Dạ không ạ.
- Tôi đã thấy tất cả mọi việc. Các cô- bà ấy chỉ tay về phía đám con gái đó.- đứng dậy xin lỗi Hải Linh đi.
- Dạ?- cả bọn đồng thanh.
- Nhanh lên.- bà ta quát.
- Xin lỗi.- cả bọn đồng thanh.
- Được rồi thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi. Đây là tiền lương tháng này của bọn cô.- bà ấy đưa phong bì ỗi người.
- Dạ cháu xin lỗi chúng cháu sẽ không làm thế nữa đâu ạ.- một đứa giọng sợ sệt nói.
- Không nói nhiều mau đi đi trước khi tôi gọi bảo vệ lôi cổ mấy người tống ra khỏi nhà.
- Bà ơi cháu biết lỗi rồi xin bà cho cháu một cơ hội.
- Bà ơi cháu phải nuôi 6 đứa em lại còn mẹ già bị ốm ở nhà nữa xin bà cho cháu ở lại. Cháu nhất định sẽ không làm vậy nữa ạ.- một đứa bật khóc nói.
- Biệt thự này không thể có những người như các cô. Đi ngay.
- Bà Nhung cháu không sao mà bà cho họ ở lại đi.- nó nói.
- Không được.- bà ta vẫn kiên quyết.
- Cháu xin bà đấy là cháu không biết cách cư xử với mọi người đi đứng thì vụng về nên mới xảy ra những chuyện như vậy bà hãy cho họ ở lại đi.
- ......
- Cháu xin bà đấy.- nó nài nỉ.
- .....
- Bà chúng cháu biết lỗi rồi xin bà hãy cho chúng cháu ở lại.- họ nói.
- Bà hãy cho họ ở lại nha.- nó. -...Thôi được nhưng tháng này các cô sẽ bị trừ 50% số tiền lương.- nói rồi bà ta quay đi.
Bọn con gái đó chạy lại chỗ nó ngại ngùng nói:
- Xin...xin lỗi cô.
- Không sao em phải xin lỗi mọi người mới đúng. Thời gian qua em có gì không phải xin mọi người bỏ qua.
* Phòng nó *
Chân nó ngã hôm trượt băng vẫn chưa khỏi hôm nay lại ngã tiếp khiến cái chân của nó như nghiến nát. Nó đau lắm nhưng chẳng dám kêu trằn trọc không ngủ được. Bỗng nó nghe thấy tiếng gõ cửa nó nhảy lò co ra mở.
- Ô bà Nhung? Bà vẫn chưa ngủ ạ?
- Cô cầm lấy thuốc này mà bôi vào đi bôi xong nhớ xoa nhẹ một lúc nó rất tốt cho các vết bầm tím đấy.
- Thật hả bà?
- Đây là lọ thuốc gia truyền nhà tôi đấy. Bôi in ít thôi tôi còn dùng nữa cô mà dùng hết thì chết với tôi.- bà ấy nhấn lọ thuốc vào tay nó rồi đi về phòng.
Nó ngơ ngác cầm lọ thuốc trên tay nhìn theo dáng người của bà ấy cười.
- Bà ấy cũng tốt đấy chứ nhỉ hihi.
Nó đóng cửa bước về giường lại nghe thấy tiếng gõ cửa nó tưởng bà ấy nó nói:
- Cháu biết rồi sẽ dùng ít...Ơ Ma Vương.- nó ngạc nhiên nói.
- Không tôi thì ai.- hắn vẫn cái giọng lạnh băng.
- À không tôi tưởng bà Nhung.
Hắn nhìn thấy trên tay nó cầm lọ thuốc quen quen hắn hỏi:
- Thuốc này của bà Nhung à?
- Sao anh biết?
- Thì từ nhỏ bị bầm tím hay gì đấy bà ấy toàn bôi cho tôi thuốc này. Mà cô bị sao à?
- À bị đau chút thôi.
- Ở đâu? Tôi xem nào.- hắn lo lắng hỏi.
- Chân.
- Là chỗ trượt băng hôm trước ngã à.- hắn nói giọng buồn rầu.
- Không cũng chỗ đấy nhưng mới bị ngã buổi tối.
- Sao cô đi đứng không cẩn thận vậy hả? để tôi xem.- hắn dìu nó vào ghế ngồi.- đưa thuốc đây.
- Làm gì?
- Để thoa cho cô chứ sao. Sao đầu óc cô thông minh quá vậy.
- Anh...tôi tự làm được.
- Đưa đây.- hắn giằng lọ thuốc từ tay nó.
Nó nhìn hắn, hắn quả thực rất đẹp trai làn da trắng, đôi lông mày rậm thi thoảng lại nhướn lên, sống mũi cao nói chung các nét trên khuôn mặt hắn thật hoàn hảo nó cứ mải mê ngắm nhìn hắn bỗng hắn nói:
- Cô ngắm đủ chưa vậy?
Câu nói đó làm nó giật mình, mặt đỏ ửng nó cảm thấy mình nhìn hắn như vậy thật lỗ liễu quá. Thái độ ngượng ngùng của nó lúc này trông thật dễ thương. Nó cảm thấy đôi môi mình nóng ran, lưỡi tê tê hắn đang hôn nó. Một nụ hôn cháy bỏng, hắn đã không thể kìm nén được nữa rồi. Hôm qua ngày hôm qua là đủ khi không có nó hắn cảm thấy thật cô đơn và trông trải mặc dù Gia Huy luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng người hắn cần là nó chỉ có nó mới làm cho hắn cảm thấy được vui vẻ, được hạnh phúc và được yêu thương. Hắn đã yêu nó yêu nó mất rồi, không có nó chắc hắn không thể sống nổi mất. Hắn nhận ra một điều là hắn cần nó hơn bất cứ thứ gì và hắn muốn có được nó.
Nó sững sờ nhưng không thể làm gì được nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn càng lấy tay mình ôm chặt nó hơn và càng lúc hắn càng hôn nó mạnh hơn. Nó nhắm mắt tận hưởng cái nụ hôn nồng cháy của hắn, nó cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được tình yêu từ hắn. Và nó cũng đã yêu hắn mất rồi.
Bà Nhung đã nhìn thấy tất cả qua khe hở ở cửa, bà chỉ cười nhẹ một nụ cười hạnh phúc:
- Tụi trẻ đã yêu nhau thật rồi.
Một ngày mới lại đến nó mở cánh cửa sổ hút một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí trong lành của buổi sáng, cơn gió lạnh mùa đông lại lướt qua nhưng hôm nay nó cảm thấy ấm áp lạ thường vì nó đang yêu. Đúng vậy nó đang yêu, nó nở một nụ cười hạnh phúc chào ngày mới. Thay đồ xong nó mở cửa đã thấy bà Nhung đứng ngoài nó chào:
- Chúc bà một ngày tốt lành.- nó cười tươi.
- Đúng giờ lắm làm việc thôi.
.........................................
- Hải Linh đã đến giờ gọi thiếu gia dạy rồi.
- Dạ cháu lên bây giờ đây.- nói rồi nó chạy ngay lên phòng hắn.
* Phòng hắn *
- Nhất Bảo ( ui không gọi Ma Vương nữa nha hihi) dậy đi muộn học rồi.- nó gọi.
- zzzzzzzzzzzzz.
- Nhất Bảo anh mau dậy đi.
Vẫn chẳng có động tĩnh gì cả nó mở cửa bước vào không thấy hắn ở giường bỗng từ phía sau một bàn tay kéo nó vào lòng.
- Anh làm em giật cả mình.
- Hihihi.
- Sao anh dậy rồi mà sao không xuống ăn sáng thế mất công em lên đây.- nó nói giọng trách cứ.
- Vậy hả để anh chuộc lỗi nhá.
Chưa để nó kịp trả lời hắn đã hôn nó vẫn cái nụ hôn nó có vị thật ngọt ngào.
- Xuống ăn sáng đi không bà Nhung lại lên đấy.
- Ừ.- hắn cầm tay nó nhưng nó rút ra.
- Mọi người sẽ biết chúng ta đang yêu nhau mất..
- Thì vốn dĩ chúng ta yêu nhau còn gì.
- Nhưng em đang làm việc ở đây em không muốn họ...
- Em đừng lo kể từ giờ phút này em không phải làm giúp việc cho anh nữa.
- Why?
- Alo.- nó
- Bác thông báo cho cháu tin vui. Có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.- bác sĩ nói.
- Thật...thật không ạ...- nó ngạc nhiên nói.
- Thật. Bây giờ cháu đến ngay bệnh viện làm thủ tục được không?
- Dạ được ạ.- nó vội cúp máy chạy đến chỗ bà Nhung.
" Ui quên mất không hỏi là ai rồi. Thôi lát hỏi cũng được.
"- nó vừa đi vừa nghĩ.
- Bà Nhung...- nó gọi lớn.
- Cô vừa gọi ai vậy hả.- bà ta giọng lanh tanh hỏi nó.
- Dạ. Cháu xin lỗi.- nó sợ sệt.
- Có chuyện gì?
- Dạ cháu có chút việc gia đình hôm nay cháu có thể nghỉ được không ạ? Cháu sẽ làm bù vào ngày chủ nhật.- nó hứa.
- ...Thôi được.- bà ta đồng ý.
- Yeah!!! Cám ơn bà nhìu chụt chụt chụt.- nó hun.
- Dừng.- bà ta quát.
- Dạ hihi cháu đi đây ạ. Cám ơn bà hihi.- nó hạnh phúc nói.
Bà Nhung tuy thường ngày quát mắng nó là vậy nhưng thực tâm bà ấy rất yêu thương nó. Trước đây bà cũng có một đứa con gái nhưng nó bị tai nạn mà chết nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bậy giờ. Từ khi nó vào đây làm bà đã có cảm giác thân quen lạ thường, bà không hiểu vì sao lại vậy bà gặp rất nhiều người cũng tầm độ tuổi này nhưng chỉ khi gặp nó bà trong bà mới có cảm giác đấy. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
* Bệnh viện *
- Hộc...hộc...hộc bác...bác sĩ cháu...- nó nói gấp.
- Từ từ thôi cháu uống nước đi.- ông ta đưa cho nó cốc nước.
- Dạ cháu đến làm thủ tục để phẫu thuật.
- Ừ cháu điền vào tờ giấy này đi.- ông ấy đẩy tờ hồ sơ ra cho nó.
- Người đồng ý chi trả số tiền đó là ai vậy bác sĩ?- nó hỏi.
- À chuyện đó...
- Mà sao người đó lại biết chuyện của mẹ cháu vậy ạ?
- Người đó biết hoàn cảnh của mẹ cháu khi đến đây làm từ thiện cho bọn trẻ và đã đồng ý.
- Bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ được không ạ? Cháu muốn đến cảm ơn người đấy.
- Nhưng họ muốn giữ bí mật về danh tính. Mọi người bây giờ đều vậy cả hihi.
- Nhưng...
- Đến giờ khám ẹ cháu rồi bác cũng chưa thông báo ẹ cháu biết đâu vừa biết tin bác điện luôn cho cháu đấy.
- Hihihi cháu cám ơn bác.
* Phòng bệnh *
- Mẹ ơi, mẹ ơi.- nó chạy vào phòng bệnh theo sau là bác sĩ, nó hét toáng lên.- mẹ ơi, mẹ sẽ được phẫu thuật vào thứ 5 tuần sau hihi.- nó hí hửng nói.
- Con nói gì? Phẫu thuật.- mẹ nó hỏi lại.
- Vâng.
- Nhưng con lấy tiền đâu ra mà chi trả cho ca phẫu thuật?- mẹ nó lo lắng hỏi.- Con đi vay nặng lãi hả?
- Không mà là bla...bla...- nó kể ẹ nó nghe toàn bộ sự việc.
Mẹ nó xúc động quay sang hỏi lại bác sĩ:
- Có...có thật không hả bác sĩ?
- Thật.
- Người đó thật là tốt bụng.- mẹ nó rớt nước mắt nói.
- Kìa mẹ. Mẹ đừng khóc thế mẹ phải vui lên chứ.- nó.
- Ừ mà người đó là ai thế?
- Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Trời vậy sao được. Bác sĩ xin ông hãy nói cho tôi biết tôi thực sự rất muốn cám ơn người đấy.- mẹ nó quay sang cầu xin.
- Nhưng ông ấy không...
Chưa để bác sĩ nói hết bà Thanh nói:
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật nữa.- mẹ nó kiên quyết nói.
- Sao cơ mẹ không được đâu. Mẹ cần phải phẫu thuật bệnh của mẹ...
- Mẹ biết nhưng mẹ không muốn mắc nợ ai cả. Người đó không quen biết gì mẹ nhưng lại bỏ ra hàng trăm triệu để giữ mạng sống ẹ.
- Thôi được rồi để tôi hỏi lại ông ấy.
- Alo.- nó.
- Thông báo cho cháu 1 tin vui có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ cháu.
- Thật...thật không ạ.- nó vui mừng nói.
- Thật, cháu mau đến làm thủ tục để phẫu thuật đi.
- Dạ cháu tới ngay.- nó cúp máy chạy đi tìm bà Nhung.- Bà Nhung, bà Nhung ơi.
- Cô không còn nhớ những gì tôi đã dạy cho cô rồi sao.- bà ta nghiêm mặt hỏi.
- Dạ cháu xin lỗi vì chuyện gấp quá nên...- nó sợ sệt nói.
- Chuyện gì mà gấp?
- Dạ nhà cháu có việc bà có thể cho cháu nghỉ hôm nay được không ạ???
- Tôi tưởng chuyện gì. Chuyện đó dĩ nhiên là không được.- bà ta giọng lạnh tanh nói.
- Dạ nhà cháu thực sự là có chuyện gấp bà cho cháu nghỉ một hôm thôi.
- Không. - Bà chỉ một ngày hôm nay thôi.
Sau một hồi xin xỏ ỉ ôi nó cũng được bà ấy cho phép đổi lại nó phải làm bù vào ngày chủ nhật.
- Cháu cám ơn bà nhiều
"chụt...chụt...chụt
"- nó hun bà ấy.
- Dừng.- bà ấy đẩy nó ra.
- Thôi cháu xin phép bà cháu đi đây hihi.
- Hì...cái con nhỏ này.
Bà Nhung tuy luôn la mắng nó nhưng thực tâm bà rất yêu quý nó. Trước đây bà có một đứa con gái nhưng nó đã chết sau một vụ tai nạn xe hơi khi đó nó mới 12 tuổi nếu con nhỏ còn sống thì cũng bằng tuổi nó bây giờ. Kể từ khi nó vào đây làm bà có cảm giác thân thuộc với nó, nó có nét gì đó rất giống với đứa con gái ấy tính cách của nó cũng vậy rất lễ phép và vui vẻ. Bà đã gặp nhiều người cũng ở độ tuổi như nó nhưng chỉ khi gặp nó cảm giác ấy mới xuất hiện trong bà. Nhìn nó bà lại nhớ về đứa con gái xấu số của mình lòng bà lại quặn đau.
Nó bây giờ đang ở trong phòng của bác sĩ.
- Cháu điền vào đây.- ông ta đẩy tờ giấy về phía nó.
Sau khi làm xong các thủ tục cần làm trước khi phẫu thuật nó hỏi ông:
- Bác sĩ người trả chi phí đó là ai vậy ạ? bác có thể cho cháu biết tên và địa chỉ của người đó được không ạ?
- Chuyện này...chuyện này...- ông bác sĩ ấp úng nói.
- Sao vậy ạ?
- Ông ấy không muốn cho biết danh tính của mình.
- Nhưng cháu chỉ muốn biết để đến cảm ơn ông ấy thôi mà.
- Nhưng tôi không thể nói cho cháu biết được.
- Tại sao ạ?
- Vì ông ấy muốn vậy. Đến giờ khám ẹ cháu rồi cháu đến đó luôn chứ?
- Vâng ạ.
- Bác cũng chưa nói chuyện này ẹ cháu biết đâu. Nhận được tin là điện cho cháu luôn đấy.
- Hihi vậy ạ chắc mẹ cháu vui lắm hihi.
- Ừ.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa phòng nó vội mở cửa chạy vào gọi lớn:
- Mẹ, mẹ ơi hihi.- nó chạy đến bên giường bệnh ôm lấy mẹ nó.
- Có chuyện gì mà con vui thế?- mẹ nó hỏi.
- Hihi có người đồng ý trả toàn bộ chi phí cho ca phẫu thuật của mẹ.- nó vui mừng báo tin.
- Thật...thật không?- mẹ nó như không tin vào những gì mình vừa nghe quay lại hỏi bác sĩ.- bác sĩ có đúng là như vậy không?
- Đúng đó là sự thật.- ông cười.
- Ôi vậy là tôi sẽ được sống.- mẹ nó xúc động nói.
- Mẹ phải vui lên chứ sao lại khóc thế.- nó lấy tay lau những giọt lệ trên đôi má gầy của mẹ nó.
- Ừ mẹ đang vui lắm con gái ạ.- hai mẹ con nó ôm lấy nhau. Bỗng như nhớ ra điều gì bà đẩy nhẹ nó ra hỏi:
- Vậy con có biết người đó là ai không?
- Dạ không ạ. Bác sĩ nói ông ấy không muốn tiết lộ danh tính.
- Tại sao chứ? ông ấy làm việc tốt thì sao phải giấu giếm. Bác sĩ xin ông hãy cho tôi biết người đàn ông ấy là ai?
- Như Hải Linh đã nói ông ấy muốn giữ bí mật.
- Bí mật?
- Đúng vậy.
- Nếu vậy tôi sẽ không phẫu thuật đâu.
- Tại sao vậy mẹ? mẹ cần phải phẫu thuật.- nó sửng sốt.
- Mẹ khôn muốn mắc nợ ai cả.
- Con biết nhưng người đó chỉ không muốn tiết lộ danh tính thôi mà.
- Không mẹ sẽ không phẫu thuật khi chưa biết người đó là ai và lí do vì sao người đó lại muốn giúp mẹ.
- Nhưng...
- Thôi 2 mẹ con đừng tranh cãi nữa tôi sẽ hỏi lại người đó.- nói rồi ông ấy ra ngoài gọi điện thoại cho người đàn ông ấy.
- Alo. Chào ông tôi có chuyện muốn nói. Mẹ Hải Linh không muốn làm phẫu thuật khi không gặp được ông.
- ...
- Dạ tôi biết. Chào ông.
Cúp máy ông quay lại phòng nó nà bà Thanh vẫn đang tranh luận về chuyện phẫu thuật thấy ông bước vào nó chạy lại hỏi:
- Sao rồi ạ? ông ấy có đồng ý không ạ?
- Ông ấy đồng ý sẽ gặp mặt để nói chuyện.
- Vậy bao giờ ạ?
- Ngay ngày mai vì ông ấy biết bệnh của mẹ cháu không thể để lâu mà ngày mai ông ấy cũng rảnh.
- Vậy lúc nào cháu có thể gặp nói chuyện được ạ?
- Vào giờ ăn trưa lúc 11h tại quán Hoàng Mai.
- -- Học xong nó vội vàng leo lên xe buýt đi thẳng tới nhà hàng Hoàng Mai.
- Mong là vẫn kịp giờ.- nó tự nói với mình.
Thật may nó vẫn đến kịp chỗ hẹn trước 5
. Nó chọn một chỗ ngồi thoáng cạnh cửa sổ sốt ruột chờ đợi. Bỗng một người đàn ông trung niên mặc áo vest bước tới chỗ nó lịch sự hỏi:
- Xin lỗi cháu có phải là Trần Hải Linh?
- Dạ đúng ạ. Cháu chào bác.- nó cúi nhẹ người.
- Cháu ngồi xuống đi.- ông ta chỉ tay về phía chỗ ngồi của nó.- Tôi là Nguyễn Hoàng Nguyên. Thôi chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhá.- ông ấy đề nghị.
- Dạ.
- Tôi có nghe nói mẹ cháu nhất quyết không làm phẫu thuật.
- Dạ đúng ạ. Vì mẹ cháu muốn biết lí do vì sao bác lại giúp đỡ mẹ cháu.
- À thì ra là vậy. Thực ra vợ tôi cũng mắc phải căn bệnh này hoàn cảnh lúc đó của chúng tôi cũng như gia đình cháu bây giờ. Vì không có đủ tiền để làm phẫu thuật nên bà ấy đã qua đời. Hôm trước tôi có làm từ thiện tại bệnh viện mẹ cháu đang nằm biết được hoàn cảnh và thấu hiểu được nỗi đau khi mất người thân nên tôi quyết định sẽ giúp gia đình cháu.
- Dạ cháu cám ơn bác. Nhưng cháu không hiểu vì sao bác lại không muốn ẹ con cháu biết danh tính của bác?
- Chỉ đơn giản là tôi không muốn vậy thôi. Vậy bao giờ mẹ cháu sẽ phẫu thuật?
- Theo như đã định thì sáng thứ 3 tuần sau ạ.
- Ừ nếu hôm đấy rảnh tôi sẽ tới. Chúng ta sẽ dùng bữa luôn chứ?- ông ấy kết thúc vấn đề.
- Dạ.
Về đến bệnh viện nó kể hết mọi chuyện ẹ nó.
- Ông ấy là người tốt.- mẹ nó nói.
- Vâng à mẹ có biết không ông ấy là chủ nhà hàng Hoàng Mai đấy mẹ.
- Oh thật vậy hả.
Nhìn đồng hồ đã gần 6h tối nó chào mẹ nó rồi chạy ngay về nhà hắn. Mở cửa ra đã nghe thấy tiếng bà Nhung mắng nó:
- Cô đi đâu mà giờ này mới về? Hôm qua thì nghỉ hôm nay thì làm muộn những 1 tiếng đồng hồ cô coi nhà này là cái chợ à.
- Bà Nhung bà không được nói cô ấy thế.- thẳng nhỏ chạy từ cầu thang ra đi cùng với nó là hắn.
- Tiểu thiếu gia tôi đang dạy học trò của mình.
- Bà thì dạy gì chứ xí. Bà định dạy cho cô ấy lên lớp đại học osin ak haha.
- Gia Huy.- hắn nghiêm mặt nói thấy vậy thằng nhỏ không cười nữa.- xin lỗi bà đi.
- Sorry.- thằng nhỏ quay sang nói.
- Tôi nghĩ việc học nghi thức hoàng gia của cậu Gia Huy chưa được. Nếu có thể tôi sẽ dạy lại cho cậu.- bà ấy quay sang Gia Huy nói.
- OMG không được đâu còn lâu mới được.
- Gia Huy.- hắn.
- Xin lỗi bà nó sống bên Mĩ từ nhỏ nên việc nói chuyện có thoải mái hơn.
- Dạ tôi hiểu. Hải Linh cô vẫn còn đứng đó à. Mau đi làm việc đi.
- Dạ.
Nó về phòng thay đồ thằng nhỏ chạy theo hỏi nó:
- CÔ Hải Linh từ hôm qua cháu chẳng thấy cô đâu cả cô đi đâu thế?
- Cô có chút chuyện gia đình nên nghỉ, thôi cô phải đi làm đây lát nói chuyện sau.
* * * Bọn Hoàng Anh đang ở trong phòng hắn bàn kế hoạch cho buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty. ( nhóm hắn học trường y nhưng công ty của bọn hắn lại làm trên nhiều lĩnh vực khác nhau mục đích vì sao về sau sẽ rõ).
- Mọi việc tiến triển đến đâu rồi?- hắn hỏi.
- Tất cả đã xong chỉ còn đợi đến ngày ra mắt sản phẩm thôi.- Minh Cường nói.
- Nhất Bảo có nhất thiết phải làm vậy không? Dù sao thì...- Hoàng Anh hỏi hắn.
- Đừng nói gì nữa xuống ăn tối thôi.
Ra đến cửa bọn hắn gặp nó, nó cũng đang định gọi hắn xuống ăn cơm.
- Ơ bảng chữ cái sao các anh lại ở đây?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Hihi mới một ngày không thấy mặt anh có cảm giác nhớ em rồi đấy nha.- Hoàng Anh trêu nó.
- Bọn anh đến lâu rồi nhưng không thấy em.
- Hihi em ở phòng bếp đến giờ ăn rồi các anh xuống ăn đi.
- Này Ma Vương anh bị sao vậy?- nó thấy sắc mặt của hắn không khỏe hỏi.
- Chẳng sao cả.- nói xong hắn đi thẳng vào thang máy chẳng may đi qua chỗ có hắn có huých nhẹ vào vai làm nó hơi lùi lại phía sau.
- Ma Vương anh đi phải nhìn chứ.
Hắn vẫn chẳng nói gì tiếp tục đi.
- Nó hơi căng thẳng thôi em đừng để ý.- Nhật Duy nói.
- Anh ta thì có lúc nào là không căng thẳng đâu.- nó lấy tay xoa xoa vai.
- Xuống ăn cơm thôi.
Xuống đến nơi đã thấy hắn và thằng nhỏ đang ngồi ở bàn ăn đợi mọi người.
- Cô ngồi xuống đi.- thằng nhỏ nói.
- À không.- nó.
- Em ngồi xuống ăn chung với bọn anh cho vui.- Minh Cường mời.
- Thưa thiếu gai Minh Cường không được đâu ạ. Hải Linh cô có thể về phòng ăn được rồi. ( phòng bà ấy nói là phòng ăn dành riêng cho người giúp việc).
- Dạ.
- Cô...
- Ăn thôi.- hắn lạnh lùng nói.
Câu nói đó của hắn khiến trái tim nó đau nhói. Sao hôm nay hắn lại thế mọi hôm dù có cãi nhau đến mấy hắn cũng không lạnh lùng như hôm nay hơn nữa từ khi nó về tới nhà hắn còn không thèm nhìn lấy mặt nó một lần. Nó cảm thấy sợ khi thấy hắn như vậy, cảm thấy hụt hẫng khi hắn không quan tâm đến mình. Mới chỉ có một ngày mà hắn đã thay đổi nhanh như vậy sao? Con người của hắn là vậy sao? Trái tim nó như thắt lại đau, đau lắm.
- Cậu làm sao vậy?- Hoàng Anh hỏi.
- Chẳng sao cả.- vẫn cái giọng lạnh tanh.
- Trời ơi mùa đông ngồi cạnh câu chắc mình đóng băng quá.- Minh Cường lấy tay xoa vào nhau.
* Phòng ăn osin *
- Ai đây? người giúp việc cưng của thiếu gia hôm nay sao lại xuống đây thế này?- một đứa con gái giọng chua loét nói.
- Ở đây không có chỗ cho osin Vip như cô đâu.- đứa khác hùa theo.
- Hứ. Được thiếu gia để mắt tới giờ thì sao cũng như bọn này cả thôi tỉnh lại đi em ạ.- đứa con gái tiếp tục nói rồi lấy tay tát nhẹ vào mặt nó.
Nó hất tay ra, hiện giờ nó không có tâm trạng để nói tranh cãi với mấy đứa con gái vô giáo dục này. Nó cầm trên tay đĩa thức ăn tìm chỗ ngồi bỗng
"huỵch
" nó ngã thức ăn trong đĩa rơi tứ tung.
- Hahahaha- mấy đưa con gái đó cười.
Một người giúp việc khác chạy lại đỡ nó lên.
- Chị không sao chứ?- Trúc hỏi.
Nó lấy tay phủi quần áo ngẩng đầu lên cười nhẹ nói:
- Ừ không sao cảm ơn.
- Các chị làm cái gì thế hả? định ma cũ bắt nạt ma mới à.- Trúc quay sang bọn con gái đó nói.
- Trúc nó đã không được thiếu gia để mắt tới rồi mày đừng có nịnh hót nó.
- Tôi chẳng nịnh ai cả...
- Các cô đang làm gì vậy hả?- Bà Nhung giọng tức giận nói.
- Dạ không ạ.
- Tôi đã thấy tất cả mọi việc. Các cô- bà ấy chỉ tay về phía đám con gái đó.- đứng dậy xin lỗi Hải Linh đi.
- Dạ?- cả bọn đồng thanh.
- Nhanh lên.- bà ta quát.
- Xin lỗi.- cả bọn đồng thanh.
- Được rồi thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi. Đây là tiền lương tháng này của bọn cô.- bà ấy đưa phong bì ỗi người.
- Dạ cháu xin lỗi chúng cháu sẽ không làm thế nữa đâu ạ.- một đứa giọng sợ sệt nói.
- Không nói nhiều mau đi đi trước khi tôi gọi bảo vệ lôi cổ mấy người tống ra khỏi nhà.
- Bà ơi cháu biết lỗi rồi xin bà cho cháu một cơ hội.
- Bà ơi cháu phải nuôi 6 đứa em lại còn mẹ già bị ốm ở nhà nữa xin bà cho cháu ở lại. Cháu nhất định sẽ không làm vậy nữa ạ.- một đứa bật khóc nói.
- Biệt thự này không thể có những người như các cô. Đi ngay.
- Bà Nhung cháu không sao mà bà cho họ ở lại đi.- nó nói.
- Không được.- bà ta vẫn kiên quyết.
- Cháu xin bà đấy là cháu không biết cách cư xử với mọi người đi đứng thì vụng về nên mới xảy ra những chuyện như vậy bà hãy cho họ ở lại đi.
- ......
- Cháu xin bà đấy.- nó nài nỉ.
- .....
- Bà chúng cháu biết lỗi rồi xin bà hãy cho chúng cháu ở lại.- họ nói.
- Bà hãy cho họ ở lại nha.- nó. -...Thôi được nhưng tháng này các cô sẽ bị trừ 50% số tiền lương.- nói rồi bà ta quay đi.
Bọn con gái đó chạy lại chỗ nó ngại ngùng nói:
- Xin...xin lỗi cô.
- Không sao em phải xin lỗi mọi người mới đúng. Thời gian qua em có gì không phải xin mọi người bỏ qua.
* Phòng nó *
Chân nó ngã hôm trượt băng vẫn chưa khỏi hôm nay lại ngã tiếp khiến cái chân của nó như nghiến nát. Nó đau lắm nhưng chẳng dám kêu trằn trọc không ngủ được. Bỗng nó nghe thấy tiếng gõ cửa nó nhảy lò co ra mở.
- Ô bà Nhung? Bà vẫn chưa ngủ ạ?
- Cô cầm lấy thuốc này mà bôi vào đi bôi xong nhớ xoa nhẹ một lúc nó rất tốt cho các vết bầm tím đấy.
- Thật hả bà?
- Đây là lọ thuốc gia truyền nhà tôi đấy. Bôi in ít thôi tôi còn dùng nữa cô mà dùng hết thì chết với tôi.- bà ấy nhấn lọ thuốc vào tay nó rồi đi về phòng.
Nó ngơ ngác cầm lọ thuốc trên tay nhìn theo dáng người của bà ấy cười.
- Bà ấy cũng tốt đấy chứ nhỉ hihi.
Nó đóng cửa bước về giường lại nghe thấy tiếng gõ cửa nó tưởng bà ấy nó nói:
- Cháu biết rồi sẽ dùng ít...Ơ Ma Vương.- nó ngạc nhiên nói.
- Không tôi thì ai.- hắn vẫn cái giọng lạnh băng.
- À không tôi tưởng bà Nhung.
Hắn nhìn thấy trên tay nó cầm lọ thuốc quen quen hắn hỏi:
- Thuốc này của bà Nhung à?
- Sao anh biết?
- Thì từ nhỏ bị bầm tím hay gì đấy bà ấy toàn bôi cho tôi thuốc này. Mà cô bị sao à?
- À bị đau chút thôi.
- Ở đâu? Tôi xem nào.- hắn lo lắng hỏi.
- Chân.
- Là chỗ trượt băng hôm trước ngã à.- hắn nói giọng buồn rầu.
- Không cũng chỗ đấy nhưng mới bị ngã buổi tối.
- Sao cô đi đứng không cẩn thận vậy hả? để tôi xem.- hắn dìu nó vào ghế ngồi.- đưa thuốc đây.
- Làm gì?
- Để thoa cho cô chứ sao. Sao đầu óc cô thông minh quá vậy.
- Anh...tôi tự làm được.
- Đưa đây.- hắn giằng lọ thuốc từ tay nó.
Nó nhìn hắn, hắn quả thực rất đẹp trai làn da trắng, đôi lông mày rậm thi thoảng lại nhướn lên, sống mũi cao nói chung các nét trên khuôn mặt hắn thật hoàn hảo nó cứ mải mê ngắm nhìn hắn bỗng hắn nói:
- Cô ngắm đủ chưa vậy?
Câu nói đó làm nó giật mình, mặt đỏ ửng nó cảm thấy mình nhìn hắn như vậy thật lỗ liễu quá. Thái độ ngượng ngùng của nó lúc này trông thật dễ thương. Nó cảm thấy đôi môi mình nóng ran, lưỡi tê tê hắn đang hôn nó. Một nụ hôn cháy bỏng, hắn đã không thể kìm nén được nữa rồi. Hôm qua ngày hôm qua là đủ khi không có nó hắn cảm thấy thật cô đơn và trông trải mặc dù Gia Huy luôn ở bên cạnh hắn. Nhưng người hắn cần là nó chỉ có nó mới làm cho hắn cảm thấy được vui vẻ, được hạnh phúc và được yêu thương. Hắn đã yêu nó yêu nó mất rồi, không có nó chắc hắn không thể sống nổi mất. Hắn nhận ra một điều là hắn cần nó hơn bất cứ thứ gì và hắn muốn có được nó.
Nó sững sờ nhưng không thể làm gì được nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn càng lấy tay mình ôm chặt nó hơn và càng lúc hắn càng hôn nó mạnh hơn. Nó nhắm mắt tận hưởng cái nụ hôn nồng cháy của hắn, nó cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được tình yêu từ hắn. Và nó cũng đã yêu hắn mất rồi.
Bà Nhung đã nhìn thấy tất cả qua khe hở ở cửa, bà chỉ cười nhẹ một nụ cười hạnh phúc:
- Tụi trẻ đã yêu nhau thật rồi.
Một ngày mới lại đến nó mở cánh cửa sổ hút một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí trong lành của buổi sáng, cơn gió lạnh mùa đông lại lướt qua nhưng hôm nay nó cảm thấy ấm áp lạ thường vì nó đang yêu. Đúng vậy nó đang yêu, nó nở một nụ cười hạnh phúc chào ngày mới. Thay đồ xong nó mở cửa đã thấy bà Nhung đứng ngoài nó chào:
- Chúc bà một ngày tốt lành.- nó cười tươi.
- Đúng giờ lắm làm việc thôi.
.........................................
- Hải Linh đã đến giờ gọi thiếu gia dạy rồi.
- Dạ cháu lên bây giờ đây.- nói rồi nó chạy ngay lên phòng hắn.
* Phòng hắn *
- Nhất Bảo ( ui không gọi Ma Vương nữa nha hihi) dậy đi muộn học rồi.- nó gọi.
- zzzzzzzzzzzzz.
- Nhất Bảo anh mau dậy đi.
Vẫn chẳng có động tĩnh gì cả nó mở cửa bước vào không thấy hắn ở giường bỗng từ phía sau một bàn tay kéo nó vào lòng.
- Anh làm em giật cả mình.
- Hihihi.
- Sao anh dậy rồi mà sao không xuống ăn sáng thế mất công em lên đây.- nó nói giọng trách cứ.
- Vậy hả để anh chuộc lỗi nhá.
Chưa để nó kịp trả lời hắn đã hôn nó vẫn cái nụ hôn nó có vị thật ngọt ngào.
- Xuống ăn sáng đi không bà Nhung lại lên đấy.
- Ừ.- hắn cầm tay nó nhưng nó rút ra.
- Mọi người sẽ biết chúng ta đang yêu nhau mất..
- Thì vốn dĩ chúng ta yêu nhau còn gì.
- Nhưng em đang làm việc ở đây em không muốn họ...
- Em đừng lo kể từ giờ phút này em không phải làm giúp việc cho anh nữa.
- Why?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook