Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!!
-
Chương 19
- Ừ.- nó nhận lấy ly cafe nhấp một ngụm.
- Anh hai vẫn không có liên lạc gì sao?
- Vâng...
- Thật là ít ra cũng phải gọi điện thoại chứ vô tâm quá.
- Chắc tại anh ấy bận.- nó bênh vực hắn.
- Đến bao giờ em mới trưởng thành hơn.
- Này em đã trưởng thành rồi đấy ai cũng thừa nhận vậy tại sao anh lại không chứ?- nó chu miệng hờn dỗi.
- Thì sự thật là như thế. Haiz ngày đó em đồng ý yêu anh có phải không, có khi giờ này chúng ta còn...
- Dừng. Anh không sợ chị Mộc Uyên nghe thấy sao.- lúc nào cũng có thể lấy chuyện này ra mà đùa được, thật không biết ai mới là người chưa trưởng thành đây haizzz.
Nhìn bộ mặt đỏ ửng của nó không khỏi làm anh bật cười ha hả.
- Này anh cười cái gì hả? nếu gọi em lên đây chỉ để trêu đùa thì em xuống đây.- nó giậm chân.
- Thôi không nói nữa. Thông báo cho em một tin tuần sau anh hai sẽ quay về.
- Sao?...anh nói sao?
- Tuần sau chồng tương lai của em sẽ trở về. Cũng chẳng biết ra sao nữa nếu không vì công ty có chuyện cần đích thân anh ấy giải quyết thì không biết bao giờ mới quay trở về.
Tâm trạng của nó thật khó tả có niềm vui nhưng xen lần cả nỗi buồn, vui vì cuối cùng hắn cũng đã trở về còn buồn vì tại sao hắn về mà không nói với nó một tiếng chẳng nhẽ hắn đã quen nó- người vẫn luôn chờ hắn rồi sao?
- Hey...hey.- Tuấn huơ huơ bàn tay trước mặt nó gọi.- Sao thế?
- Không sao.
- Hôm đó đi cùng anh ra sân bay nhá.
- Không biết nữa, nếu không bận.- nó nói giọng có phần tức giận.
- Sao thế chồng em về mà.
- Chồng con gì ở đây, em đi làm việc đây không nói chuyện với anh nữa.- nó nói xong quay người bước nhanh về phía thang máy.
- Này đừng có giận mà.- Tuấn đuổi theo nói.
...
Hôm nay là ngày cưới của Hoàng Anh và Quỳnh Anh thật mệt cho cặp đôi này trước ngày cưới mấy hôm còn cãi vã giận dỗi nhau đòi hủy bỏ không kết hôn kết heo gì nữa khiến mọi người chóng mặt đi khuyên nhủ. Hoàng Anh bận tối mắt tối mũi chào đón khách khứa Kiều Trang và Nhật Duy cũng may mắn đáp được chuyến bay từ Úc trở về để kịp tham dự lễ cưới. Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ chỉ ngoại trừ một người.
- Woa chị đẹp quá. Thật ngưỡng mộ nha.- Nó thấy Quỳnh Anh không khỏi trầm trồ.
- Có gì đâu em cứ cưới đi rồi có khi còn đẹp hơn chị nữa ý.
- Mẹ hai, mẹ ba, bố tư.- thằng bé leo lẻo chào.
- Chào con.- Mạnh Quân cười híp mắt chào thằng nhỏ.
- Ui cục cưng của mẹ.- Quỳnh Anh nói môi hôn vào má thằng nhỏ.
- Min xuống đây con, con làm nhăn hết váy rồi kìa.- Kiều Trang trách móc.
- Không sao hihi.
Nhìn bọn họ cười nó vui vẻ nó cười khổ, bây giờ ai cũng đã có gia đình riêng của mình người chuẩn bị lên xe hoa kẻ thì đã làm mẹ khiến nó không khỏi buồn phiền.
- Linh nghe nói Nhất Bảo sắp về phải không?- Mai Thùy quay sang hỏi.
- Vâng.- nó nhẹ giọng đáp.
- Hihi vậy em phải vui lên chứ sao lại buồn thế kia.- Kiều Trang nói.
- Đâu có em là đang rất vui ve mà.- nó chối.
- Chị không thấy điều đó.
- Thôi không nói chuyện này nữa, chị Thùy bao giờ chị sinh?- nó đánh trống lảng.
- Sang tháng em à.
- Chị nên cẩn thận.- nó nhắc nhở.
... Giờ hành lễ đã đến.
Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình từ ngoài Quỳnh Anh khoác tay bố bước vào trong lễ đường tiếng nhạc cất lên du dương thật êm tai. Sau khi trao tay Quỳnh Anh cho Hoàng Anh nắm vị mục sư bắt đầu đọc bẳn tuyên thệ ước hôn nhân, tiếp theo họ trao nhẫn cưới và cuối cùng là đến phần cô dâu tung hoa. Quỳnh Anh đứng trên bậc thang cửa nhà thờ bắt đầu tung bó hoa.
- 1,2,...3
- Ai cầm được vậy.- mọi người nhìn xung quanh.
- Không có. Vậy thì đâu rồi?
- Ô...ô...
Quỳnh Anh nói không lên lời chỉ kịp chỉ tay về phía trước nơi có một thân ảnh cao lớn, trên tay cầm bó hoa cô dâu tiến gần về phía đám đông. Mọi người theo hướng chỉ tay quay lại...là hắn, mọi người kinh ngạc á khẩu cho tới khi hắn đi tới đứng trước mặt và trao bó hoa cho nó. Nó cầm lấy bó hoa mắt lòa đi không nhìn rõ người đứng trước mặt vì khóc, hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi. Lấy trong túi áo một hộp nhỏ rồi một chân quỳ xuống trước mặt nó tay mở chiếc hộp ra một chiếc nhẫn giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao chắc chắn nếu đeo vào tay sẽ rất đẹp.
- Hải Linh em đồng lấy anh chứ?
Một câu nói của hắn làm tan đi những nỗi giận hờn vu vơ trong nó, nó không thể tưởng tượng được sau nhiều năm xa cách nó và hắn lại gặp nhau trong tình cảnh này. Thật sự quá sức tưởng tượng nó chưa nghĩ đến chuyện này vậy mà...
- Đồng ý đi, đồng ý đi...- tiếng mọi người thúc giục làm nó thoát khỏi suy nghĩ.
Mặt nó đã đỏ ửng không biết phải làm sao, rất lâu sau nó vẫn không có câu trả lời đến lúc này hắn đã hết kiên nhẫn. Hắn một tay cầm nhẫn tay kia kéo bàn tay trái nó ra mà đeo chiếc nhẫn vào.
- Ô...ô...ô.- nó á khẩu.- ưm...
Không để cho nó nói gì thêm hắn nhanh chóng đứng lên hôn lên đôi môi nó, mọi người xung quanh vỗ tay trẻ con thì lấy tay mà che hai mắt lại. Một tình cảnh...khó đỡ.
- Này, này, này đủ rồi đấy vậy hôm nay ai mới là nhân vật chính đây hả?- Hoàng Anh lên tiếng kết thúc nụ hôn nồng nhiệt giữa hắn và nó.
- Kẻ phá đám.- hắn nói.
- Ê, ê ai phá đám ai hả?
- Được rồi đây là quà cưới chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.- hắn nói.
- Cảm ơn.- Hoàng Anh nhận món quà từ tay hắn.
Nó bây giờ vẫn còn đang thẹn thùng hai má là hai áng mây hồng, tay nắm chặt vào bàn tay của hắn.
- Về sao không nói?- Nhật Duy vỗ vai hỏi.
- Muốn tạo bất ngờ thôi.
- Đúng thế hehe thật là bất ngờ và thú vị đấy nha.- Minh Cường trêu.
Nói chuyện một lúc họ kéo nhau vào một khách sạn ngồi ăn và nói chuyện phiếm.
- Mẹ vậy đây là bố ba ạ?- Min giật giật vạt áo Kiều Trang hỏi.
- Ừ đúng rồi con.
- Ô vậy con có thêm một người bố nữa.
- Đây là con cậu hả? Trông nó rất đáng yêu.
- Cậu rồi cũng sẽ có thôi.
- Đúng thế.- hắn khẳng định.
- Em đã đồng ý lấy anh đâu.- nó chu môi nói.
- Tay em đã đeo nhẫn, mọi người ở đây đều có thể làm chứng em không thể phủ nhận.
- Anh...thật là bá đạo.
- Có bá đạo thì mới yêu được em. Biệt thự Hoàng gia, mẹ hắn đang đi đi lại lại trên tay cầm quyển sổ coi ngày nào thì đẹp để tổ chức hôn lễ.
- Ngày 11...à thôi không được chỉ hợp xây nhà sửa cửa.
- 18,19 cũng không được...- mẹ hắn lẩm bẩm.
- Mẹ có cần phải khoa trương vậy không?- hắn hỏi.
- Không là không thế nào đã không tổ chức đính hôn thì lễ cưới phải làm thật chu toàn hoàn hảo chứ. Con cứ ngồi yên đó đi để me.
- Bà ngày này được không? 25 quá đẹp.- bố hắn ( bố dượng ấy) vỗ đùi nói.- Trong này họ ghi ngày này đẹp nhất trong tháng làm gì cũng thuận lợi cả.
- Đâu? đâu? ừ được đấy vậy quyết định ngày này đi. Nhất Bảo con nói với Hải Linh ngày 25 tháng này sẽ cử hành hôn lễ.
- Mẹ sao nhanh quá.
- Không nhanh, lấy vợ phải lấy liền tay con thế nào chẳng nhẽ lại để con bé đợi nữa sao?- mẹ hắn nhăn mày nói.
- Mẹ con nói đúng đấy. Quyết định vậy đi trước sau gì chẳng cưới bố xem rồi năm nay chỉ có đúng ngày này là đẹp nhất thôi, con nói với Hải Linh trước đi để con bé chuẩn bị xong bố cả mẹ sẽ qua bàn bạc với thông gia bên đấy sau.
...
- Hả? sao nhanh quá vậy?- nó hét lên trong điện thoại.
- Chỉ có ngày này đẹp nhất thôi.
- Anh đồng ý?
- Có thể từ chối sao?
- Nhưng từ giờ đến ngày đó cũng chỉ còn 2 tuần nữa.
- Anh báo vậy em chuẩn bị tinh thần trước đi, anh và bố mẹ sẽ qua nhà em bàn lại sau.
- Ừ.
Sau khi bàn bạc hai bên ấn định vào ngày 25 tháng này sẽ cử hành hôn lễ, từ hôm gặp mặt hai gia đình xong nó tất bật chuẩn bị cho đám cưới nào là thiệp mời, số đo để may váy cưới, phù dâu phù rể...mọi thứ cứ rối tung cả lên hiện tại trải nghiệm chẳng trách ngày Quỳnh Anh chuẩn bị cưới cô đòi hủy hôn. Thật vất vả quá nên nó đổ bệnh hắn định sẽ chuyển ngày cưới vào hôm khác vì sợ tình trạng của nó lúc này sẽ không thể cử hành, nhưng may mắn sau vài ngày cơ thể nó đã khá hơn. Hắn lại hết chạy đi giải quyết những chuyện còn lại cho đám cưới lại chạy về công ty làm việc. Cuối cùng ngày lành tháng tốt cũng đã đến, nó bước vào lễ đường một mình theo sau là những cô bé, cậu bé dải những cánh hoa hồng đỏ thắm. Sau nhiều lỗi nhỏ thì nó cũng đã đến phía bên trên lễ đường, hắn mỉm cười đưa tay đón lấy bàn tay nhỏ bé của nó nắm chặt. Vị mục sư bắt đầu đọc bản tuyên thệ hôn nhân, sau khi đọc xong hắn và nó bốn mắt nhìn nhau mỉm cười cùng nói:
- Con đồng ý.
Sau khi trao nhẫn xong vị mục sư nói tiếp:
- Bây giờ hai con có thể hôn nhau.
Hắn vòng tay ôm nó áp môi mình lên môi nó hôn sâu, mọi người trong thánh đường đứng lên vỗ tay tươi cười cùng cầu chúc cho đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc bên nhau suốt đời.
HOÀN
- Anh hai vẫn không có liên lạc gì sao?
- Vâng...
- Thật là ít ra cũng phải gọi điện thoại chứ vô tâm quá.
- Chắc tại anh ấy bận.- nó bênh vực hắn.
- Đến bao giờ em mới trưởng thành hơn.
- Này em đã trưởng thành rồi đấy ai cũng thừa nhận vậy tại sao anh lại không chứ?- nó chu miệng hờn dỗi.
- Thì sự thật là như thế. Haiz ngày đó em đồng ý yêu anh có phải không, có khi giờ này chúng ta còn...
- Dừng. Anh không sợ chị Mộc Uyên nghe thấy sao.- lúc nào cũng có thể lấy chuyện này ra mà đùa được, thật không biết ai mới là người chưa trưởng thành đây haizzz.
Nhìn bộ mặt đỏ ửng của nó không khỏi làm anh bật cười ha hả.
- Này anh cười cái gì hả? nếu gọi em lên đây chỉ để trêu đùa thì em xuống đây.- nó giậm chân.
- Thôi không nói nữa. Thông báo cho em một tin tuần sau anh hai sẽ quay về.
- Sao?...anh nói sao?
- Tuần sau chồng tương lai của em sẽ trở về. Cũng chẳng biết ra sao nữa nếu không vì công ty có chuyện cần đích thân anh ấy giải quyết thì không biết bao giờ mới quay trở về.
Tâm trạng của nó thật khó tả có niềm vui nhưng xen lần cả nỗi buồn, vui vì cuối cùng hắn cũng đã trở về còn buồn vì tại sao hắn về mà không nói với nó một tiếng chẳng nhẽ hắn đã quen nó- người vẫn luôn chờ hắn rồi sao?
- Hey...hey.- Tuấn huơ huơ bàn tay trước mặt nó gọi.- Sao thế?
- Không sao.
- Hôm đó đi cùng anh ra sân bay nhá.
- Không biết nữa, nếu không bận.- nó nói giọng có phần tức giận.
- Sao thế chồng em về mà.
- Chồng con gì ở đây, em đi làm việc đây không nói chuyện với anh nữa.- nó nói xong quay người bước nhanh về phía thang máy.
- Này đừng có giận mà.- Tuấn đuổi theo nói.
...
Hôm nay là ngày cưới của Hoàng Anh và Quỳnh Anh thật mệt cho cặp đôi này trước ngày cưới mấy hôm còn cãi vã giận dỗi nhau đòi hủy bỏ không kết hôn kết heo gì nữa khiến mọi người chóng mặt đi khuyên nhủ. Hoàng Anh bận tối mắt tối mũi chào đón khách khứa Kiều Trang và Nhật Duy cũng may mắn đáp được chuyến bay từ Úc trở về để kịp tham dự lễ cưới. Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ chỉ ngoại trừ một người.
- Woa chị đẹp quá. Thật ngưỡng mộ nha.- Nó thấy Quỳnh Anh không khỏi trầm trồ.
- Có gì đâu em cứ cưới đi rồi có khi còn đẹp hơn chị nữa ý.
- Mẹ hai, mẹ ba, bố tư.- thằng bé leo lẻo chào.
- Chào con.- Mạnh Quân cười híp mắt chào thằng nhỏ.
- Ui cục cưng của mẹ.- Quỳnh Anh nói môi hôn vào má thằng nhỏ.
- Min xuống đây con, con làm nhăn hết váy rồi kìa.- Kiều Trang trách móc.
- Không sao hihi.
Nhìn bọn họ cười nó vui vẻ nó cười khổ, bây giờ ai cũng đã có gia đình riêng của mình người chuẩn bị lên xe hoa kẻ thì đã làm mẹ khiến nó không khỏi buồn phiền.
- Linh nghe nói Nhất Bảo sắp về phải không?- Mai Thùy quay sang hỏi.
- Vâng.- nó nhẹ giọng đáp.
- Hihi vậy em phải vui lên chứ sao lại buồn thế kia.- Kiều Trang nói.
- Đâu có em là đang rất vui ve mà.- nó chối.
- Chị không thấy điều đó.
- Thôi không nói chuyện này nữa, chị Thùy bao giờ chị sinh?- nó đánh trống lảng.
- Sang tháng em à.
- Chị nên cẩn thận.- nó nhắc nhở.
... Giờ hành lễ đã đến.
Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình từ ngoài Quỳnh Anh khoác tay bố bước vào trong lễ đường tiếng nhạc cất lên du dương thật êm tai. Sau khi trao tay Quỳnh Anh cho Hoàng Anh nắm vị mục sư bắt đầu đọc bẳn tuyên thệ ước hôn nhân, tiếp theo họ trao nhẫn cưới và cuối cùng là đến phần cô dâu tung hoa. Quỳnh Anh đứng trên bậc thang cửa nhà thờ bắt đầu tung bó hoa.
- 1,2,...3
- Ai cầm được vậy.- mọi người nhìn xung quanh.
- Không có. Vậy thì đâu rồi?
- Ô...ô...
Quỳnh Anh nói không lên lời chỉ kịp chỉ tay về phía trước nơi có một thân ảnh cao lớn, trên tay cầm bó hoa cô dâu tiến gần về phía đám đông. Mọi người theo hướng chỉ tay quay lại...là hắn, mọi người kinh ngạc á khẩu cho tới khi hắn đi tới đứng trước mặt và trao bó hoa cho nó. Nó cầm lấy bó hoa mắt lòa đi không nhìn rõ người đứng trước mặt vì khóc, hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi. Lấy trong túi áo một hộp nhỏ rồi một chân quỳ xuống trước mặt nó tay mở chiếc hộp ra một chiếc nhẫn giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao chắc chắn nếu đeo vào tay sẽ rất đẹp.
- Hải Linh em đồng lấy anh chứ?
Một câu nói của hắn làm tan đi những nỗi giận hờn vu vơ trong nó, nó không thể tưởng tượng được sau nhiều năm xa cách nó và hắn lại gặp nhau trong tình cảnh này. Thật sự quá sức tưởng tượng nó chưa nghĩ đến chuyện này vậy mà...
- Đồng ý đi, đồng ý đi...- tiếng mọi người thúc giục làm nó thoát khỏi suy nghĩ.
Mặt nó đã đỏ ửng không biết phải làm sao, rất lâu sau nó vẫn không có câu trả lời đến lúc này hắn đã hết kiên nhẫn. Hắn một tay cầm nhẫn tay kia kéo bàn tay trái nó ra mà đeo chiếc nhẫn vào.
- Ô...ô...ô.- nó á khẩu.- ưm...
Không để cho nó nói gì thêm hắn nhanh chóng đứng lên hôn lên đôi môi nó, mọi người xung quanh vỗ tay trẻ con thì lấy tay mà che hai mắt lại. Một tình cảnh...khó đỡ.
- Này, này, này đủ rồi đấy vậy hôm nay ai mới là nhân vật chính đây hả?- Hoàng Anh lên tiếng kết thúc nụ hôn nồng nhiệt giữa hắn và nó.
- Kẻ phá đám.- hắn nói.
- Ê, ê ai phá đám ai hả?
- Được rồi đây là quà cưới chúc hai người sống đến đầu bạc răng long.- hắn nói.
- Cảm ơn.- Hoàng Anh nhận món quà từ tay hắn.
Nó bây giờ vẫn còn đang thẹn thùng hai má là hai áng mây hồng, tay nắm chặt vào bàn tay của hắn.
- Về sao không nói?- Nhật Duy vỗ vai hỏi.
- Muốn tạo bất ngờ thôi.
- Đúng thế hehe thật là bất ngờ và thú vị đấy nha.- Minh Cường trêu.
Nói chuyện một lúc họ kéo nhau vào một khách sạn ngồi ăn và nói chuyện phiếm.
- Mẹ vậy đây là bố ba ạ?- Min giật giật vạt áo Kiều Trang hỏi.
- Ừ đúng rồi con.
- Ô vậy con có thêm một người bố nữa.
- Đây là con cậu hả? Trông nó rất đáng yêu.
- Cậu rồi cũng sẽ có thôi.
- Đúng thế.- hắn khẳng định.
- Em đã đồng ý lấy anh đâu.- nó chu môi nói.
- Tay em đã đeo nhẫn, mọi người ở đây đều có thể làm chứng em không thể phủ nhận.
- Anh...thật là bá đạo.
- Có bá đạo thì mới yêu được em. Biệt thự Hoàng gia, mẹ hắn đang đi đi lại lại trên tay cầm quyển sổ coi ngày nào thì đẹp để tổ chức hôn lễ.
- Ngày 11...à thôi không được chỉ hợp xây nhà sửa cửa.
- 18,19 cũng không được...- mẹ hắn lẩm bẩm.
- Mẹ có cần phải khoa trương vậy không?- hắn hỏi.
- Không là không thế nào đã không tổ chức đính hôn thì lễ cưới phải làm thật chu toàn hoàn hảo chứ. Con cứ ngồi yên đó đi để me.
- Bà ngày này được không? 25 quá đẹp.- bố hắn ( bố dượng ấy) vỗ đùi nói.- Trong này họ ghi ngày này đẹp nhất trong tháng làm gì cũng thuận lợi cả.
- Đâu? đâu? ừ được đấy vậy quyết định ngày này đi. Nhất Bảo con nói với Hải Linh ngày 25 tháng này sẽ cử hành hôn lễ.
- Mẹ sao nhanh quá.
- Không nhanh, lấy vợ phải lấy liền tay con thế nào chẳng nhẽ lại để con bé đợi nữa sao?- mẹ hắn nhăn mày nói.
- Mẹ con nói đúng đấy. Quyết định vậy đi trước sau gì chẳng cưới bố xem rồi năm nay chỉ có đúng ngày này là đẹp nhất thôi, con nói với Hải Linh trước đi để con bé chuẩn bị xong bố cả mẹ sẽ qua bàn bạc với thông gia bên đấy sau.
...
- Hả? sao nhanh quá vậy?- nó hét lên trong điện thoại.
- Chỉ có ngày này đẹp nhất thôi.
- Anh đồng ý?
- Có thể từ chối sao?
- Nhưng từ giờ đến ngày đó cũng chỉ còn 2 tuần nữa.
- Anh báo vậy em chuẩn bị tinh thần trước đi, anh và bố mẹ sẽ qua nhà em bàn lại sau.
- Ừ.
Sau khi bàn bạc hai bên ấn định vào ngày 25 tháng này sẽ cử hành hôn lễ, từ hôm gặp mặt hai gia đình xong nó tất bật chuẩn bị cho đám cưới nào là thiệp mời, số đo để may váy cưới, phù dâu phù rể...mọi thứ cứ rối tung cả lên hiện tại trải nghiệm chẳng trách ngày Quỳnh Anh chuẩn bị cưới cô đòi hủy hôn. Thật vất vả quá nên nó đổ bệnh hắn định sẽ chuyển ngày cưới vào hôm khác vì sợ tình trạng của nó lúc này sẽ không thể cử hành, nhưng may mắn sau vài ngày cơ thể nó đã khá hơn. Hắn lại hết chạy đi giải quyết những chuyện còn lại cho đám cưới lại chạy về công ty làm việc. Cuối cùng ngày lành tháng tốt cũng đã đến, nó bước vào lễ đường một mình theo sau là những cô bé, cậu bé dải những cánh hoa hồng đỏ thắm. Sau nhiều lỗi nhỏ thì nó cũng đã đến phía bên trên lễ đường, hắn mỉm cười đưa tay đón lấy bàn tay nhỏ bé của nó nắm chặt. Vị mục sư bắt đầu đọc bản tuyên thệ hôn nhân, sau khi đọc xong hắn và nó bốn mắt nhìn nhau mỉm cười cùng nói:
- Con đồng ý.
Sau khi trao nhẫn xong vị mục sư nói tiếp:
- Bây giờ hai con có thể hôn nhau.
Hắn vòng tay ôm nó áp môi mình lên môi nó hôn sâu, mọi người trong thánh đường đứng lên vỗ tay tươi cười cùng cầu chúc cho đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc bên nhau suốt đời.
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook