Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl !!!
-
Chương 18
Khoảng độ 10 giờ hơn gì đó, may là Tuấn có điện thoại và xin phép cáo lui trước khi về mẹ nó còn nói với cậu một câu khiến nó té xỉu:
- Ngày mai lại qua chơi nha cháu.
Tuấn nhìn sang phía nó xem thái độ của nó thế nào không nó cũng biết nó đang lắc đầu nguầy nguậy mặc kệ cái hành động đang vô cùng
" quá khích
" của nó Tuấn lễ phép:
- Vâng chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ.
- Không sao, không sao ta rất vui khi cháu đến.
- Chào bác cháu về.- Tuấn cúi đầu nói.
- Cháu về cẩn thận.
Tuấn vừa bước ra khỏi cửa thì mẹ nó lôi nó từ phía sau đẩy ra cửa ý bảo nó tiễn cậu nó lắc đầu vẻ không cần nhưng nhìn ánh mắt dọa nạt của mẹ
" nếu không ra đừng hòng yên ổn
" nên phải ngậm ngùi bước ra.
- Sao cậu lại nhận lời mẹ tớ chứ?- vừa ra cổng nó đã la toáng lên.
- Đó là lịch sự hơn nữa mình cũng thích tới đây mẹ cậu lại đồng ý thì tại sao mình lại phải từ chối?
- Cậu...
- Mình về đây muộn rồi. Ngủ ngon.
Nó dậm chân bước vào nhà mẹ và chị Hoa đã đứng sẵn ở cửa đợi họ hỏi đủ thứ chuyện về cậu nó chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu rồi đi lên phòng. Đẩy cửa bước vào mẹ nó cũng theo sau. Hai mẹ con nó ngồi trên nệm nói chuyện.
- Hải Linh này mẹ hỏi con phải trả lời thật.
- Dạ...mẹ cứ nói đi.
- Con vẫn không quên được Nhất Bảo hả?
- ...Con...con mệt rồi...- nó trốn tránh.
- Vẫn không quên được? mẹ biết con yêu Nhất Bảo nhưng bây giờ cậu ấy đã có người con gái khác rồi con cũng nên tìm ình một người con trai để nương tựa chứ. Mẹ thấy Tuấn là người tốt con nên xem xét.- mẹ nó khuyên.
- Con và Tuấn chỉ là bạn. Không thể tiến xa được đâu mẹ à.
- Mẹ biết mối tình đầu ảnh hưởng rất lớn tới những chuyện tình cảm sau này nhưng con hãy quên đi.
- Mẹ mẹ có thừa nhận rằng vì người đàn ông đó mà mẹ đã can tâm cô đơn cho đến bây giờ?
- Mẹ không cô đơn vì mẹ có con.
- Con sẽ giống mẹ.
- Mẹ không cho phép con làm vậy.- mẹ nó nói lớn.
- Nhưng con muốn.
- Mẹ không đồng ý nếu con còn có ý định ấy thì đừng nhìn mặt mẹ nữa...Nếu con không yêu Tuấn mẹ sẽ tìm cho con một người cho đến khi nào con ưng ý thì thôi.- nói rồi mẹ nó đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay quả là một ngày dài đầy mệt mỏi và cũng có chút niềm vui, vui vì hôm nay nó đã gặp được hắn và hơn nữa nó đã che giấu cảm xúc của mình trước mặt hắn thành công.
Tại phòng ăn của một khách sạn lớn có một phụ nữ trung niên vẻ ngoài sang trọng khí chất tao nhã thi thoảng khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười ngồi nói chuyện với một người đàn ông. Khác hẳn hoàn toàn với dáng vẻ của người phụ nữ đó trên khuôn mặt ông ta không dấu nổi vẻ lo sợ.
- Bà dám?- Giọng nói người đàn ông vẻ thách thức.
- Có gì mà tôi không dám. Tôi không còn là đứa ngốc mặc ông muốn làm gì thì làm, trước đây chính vì ông ép vợ chồng tôi đến đường cùng nên bất đắc dĩ tôi phải rời xa người mình yêu mong rằng sự ra đi của tôi sẽ giúp ích cho công ty lúc bấy giờ. Vậy mà sao chứ ông là kẻ một dạ hai lòng trước mặt ra vẻ lo lắng quan tâm vậy mà thực chất sau lưng lại mua chuộc các cổ đông phản bội lại chồng tôi...- không kìm được cảm xúc bà ngưng một lát rồi nói tiếp.- Cái chết của chồng tôi là tại ông, gia đình tôi kẻ mất người còn, tôi sống chỉ còn dựa vào đứa con trai duy nhất vậy mà ông cũng nhẫn tâm cướp mất. Ông là kẻ vô liêm sỉ...tôi sẽ không để ông làm hại đến con tôi. Nếu ông và con gái ông không tránh xa Nhất Bảo tôi nghĩ không bao lâu nữa công ty của ông sẽ tuyên bố phá sản đâu.- Sau khi nói xong những điều cần nói cũng như chút giận hết tất cả những điều bao năm nay bà chịu đựng bình thản đứng lên rời đi.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là mẹ hắn và người đàn ông kia là bố của Huyền Vy. Ông ấy chỉ có thể im lặng chịu đựng đối mặt với những tôi ác mà mình gây ra, bao nhiêu năm qua ông sống trong dằn vặt nhìn người bạn thân bị bức đến đường cùng phải tự sát lòng ông cũng không dễ chịu gì. Mọi chuyện đều do ông mà ra ông biết sớm muộn gì người như ông cũng sẽ gặp báo ứng nhưng trớ trêu thay con gái ông phải gánh tội thay mình.
Mệt mỏi vào phòng bệnh thấy con gái yếu ớt của mình nằm trên giường bệnh xung quanh vây kín những thiết bị lòng ông lại đau như cắt nước mắt lại tuôn ra. Hắn thấy ông vẫn đứng ở cửa không chịu vào thấy lạ lên tiếng hỏi:
- Bố tới sao không vào thăm, Vy mong bác lắm.
Quệt đi nước mắt ông nở một nụ cười gượng gạo tiến vào.
- Bác sĩ nói phải đưa Vy sang Mĩ chưa trị sẽ có kết quả cao hơn. Bố nghĩ sao?
- ... - Bố...- hắn lay tay gọi.
- À ừ vậy cũng tốt.
- Bố sao thế không khỏe chỗ nào sao?
- Bố không sao.- Nghĩ một lúc ông nói tiếp.- Bố có chuyện muốn nói với con.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông hắn cũng không nói gì thêm theo ông ra ngoài. Yên lặng một lúc lâu sau ông mới lên tiếng:
- Ta...ta muốn nói rõ cho con một chuyện...
Ông đem toàn bộ sự thật đã xảy ra 10 năm trước kể cho hắn mặt hắn trắng bệch không nói được câu nào. Sao lại có thể như thế người mà bao năm nay hắn gọi là bố đã rắp tâm gây ra cái chết cho chính bố đẻ của mình và cả những hiểu nhầm giữa hắn và mẹ trong bao năm qua.
- Bảo bố xin lỗi bố không mong con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà bố đã gây ra...bố đồng ý nhận tất cả những hình phạt mà con đưa ra...
- Im đi.- hắn lạnh lùng buông một câu rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Kể từ sau ngày hôm đó hắn không còn quay lại nữa không ai liên lạc được với hắn gọi vào điện thoại thì tắt máy, gọi về nhà thì nói không thấy hắn về, công ty hắn cũng không đến. Mọi người sau khi biết rõ toàn bộ câu chuyện đều không khỏi phần nộ huống chi là hắn họ càng lo sợ hơn rằng liệu có chuyện gì xảy ra với hắn không?
- Huy động lực lượng nhất định phải đưa được thiếu gia an toàn trở về.- mẹ hắn ra lệnh ngay sau khi biết tin Nhất Bảo đã biết toàn bộ sự thật.
...
Hơn một tháng nay tất cả các thám tử giỏi nhất đều bận rộn tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy tin tức gì như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế giới này. Mẹ hắn ngày ngày vẫn đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của hắn trước lúc mất tích:
" Con xin lỗi mẹ.
" Nó cũng đã biết tin này vô cùng lo lắng ngày ngày chỉ có thể cầu nguyện mong hắn không xảy ra chuyện gì...Huyền Vy vẫn không biết chuyện này khi tỉnh dậy không thấy hắn đâu thì rất buồn bã bố cô chỉ nói dối là công ty hắn có chuyện gấp nên phải về giải quyết...Thủ tục để đưa Huyền Vy sang Mĩ cũng làm gần xong chỉ còn vài ngày nữa là có thể qua đó điều trị bằng laser hy vọng sẽ có kết quả tốt.
- Bố sao không thấy anh Bảo tới vậy?- Huyền Vy yếu ớt hỏi.
- Con nên nghỉ ngơi đi vài ngày nữa là bay rồi. Sẽ mệt đấy.
- Anh Bảo có đi cùng không ạ?
- Vy...Nhất Bảo sẽ không đi cùng chúng ta.
- Tại sao thế?
- Con nghỉ ngơi đi.- ông chuyển chủ đề.
Huyền Vy sau khi nghe câu trả lời của bố lòng không khỏi lo sợ, mấy ngày qua không thấy Nhất Bảo đâu cô nghĩ đã có chuyện gì xảy ra nhưng không dám chắc bây giờ bố nói với cô những lời này khiến nhận định đó của cô càng rõ ràng hơn. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra với anh mà bố giấu cô.
- Đã có chuyện gì sao?
- ...
- Bố nói cho con biết đi thực ra đã xảy ra chuyện gì? Bố không nói con sẽ không qua Mĩ điều trị nữa đâu.- Huyền Vy đe dọa, cô biết đây là điểm yêu của bố cô chính vì thế nên ông không thể không nói toàn bộ sự việc cho cô nghe. Nghe xong tâm trạng của cô quả nhiên sụt giảm nghiêm trọng dẫn đến bệnh tình cũng suy giảm theo.
Một ngày trước hôm Huyền Vy sẽ được đưa sang Mĩ điều trị hắn đã xuất hiện tại bệnh viện điều này khiến bố cô và cô vô cùng ngạc nhiên hắn còn nói sẽ cùng cô sang Mĩ điều trị. Sau khi biết được tin hắn đã xuất hiện mọi người lập tức đi đến phòng bệnh của Huyền Vy.
- Bảo...- mẹ hắn xúc động chạy đến ôm. Ngước đôi mắt ướt đẫm lệ ngắm nhìn đứa con trai yêu quý mà bấy lâu nay bà không thực hiện được tròn bổn phận của người làm mẹ, nghẹn ngào nói:
- Con gầy đi nhiều quá.
- Mẹ...con không sao...con xin lỗi...- hắn cũng không kìm nổi nước mắt ôm chặt lấy bà nói.
- Ừ không sao rồi, con yêu.
* * * - Con lên phòng nghỉ đi lát đến giờ cơm mẹ gọi.- mẹ hắn nói khi vừa về đến nhà.
- Vâng.
Quả thực bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài để lấy lại tinh thần, do vậy sau khi tắm rửa thay quần áo xong hắn nằm liền trên giường đến tận 9h tối. Nếu không nhờ cái bụng đói meo biểu tình thì có lẽ hắn phải ngủ đến tận sáng mai, ôm cái bụng trống rỗng từ tối hôm qua chưa ăn uống gì xuống phòng ăn. Vừa mở cửa phòng ăn đã thấy mẹ hắn ngồi đó ngủ gục trên bàn ăn, nghĩ lại điều gì đó hắn nhớ ra rằng lúc chiều mẹ có về nhà cùng hắn, mà chuyện của mẹ và hắn cũng đã giải quyết xong nên chuyện mẹ ở lại nhà riêng của hắn ăn cơm là chuyện bình thường. Nhìn mẹ rồi lại nhìn mấy món ăn trên bàn chưa có dấu hiệu động đũa hắn thở dài một hơi. Lấy tay lay mẹ dậy:
- Mẹ, mẹ...
- Hả? con trai con dậy rồi sao?
- Sao mẹ không gọi con?- hắn kéo chiếc ghế ngồi phía đối diện.
- Thấy con ngủ ngon quá mẹ không lỡ đánh thức.
- Mẹ nên ăn trước.
- Mẹ muốn cùng ăn với con...Để mẹ đi hầm lại đồ ăn.- Đang định đứng lên thì hắn giữ chặt tay bà ngồi xuống.
- Để người làm họ làm.
...
Nhìn hắn ăn ngon miệng lòng bà tràn ngập niềm vui, có mơ bà cũng không nghĩ đến hắn lại chịu ngồi ăn chung với bà hơn nữa lại còn ăn những đồ ăn mà mình nấu cứ nghĩ đến đó trên khóe môi không dấu nổi nụ cười hài lòng. Mẹ hắn ngồi nhìn đã rất lâu kiểu nhìn chằm chằm đó làm hắn hơi thiếu tự nhiên, ngẩng mặt lên thấy nụ cười ôn nhu của bà hắn nói:
- Sao mẹ không ăn? Đồ ăn không ngon sao?
Nực cười những món này đều là mẹ hắn làm chẳng nhẽ lại không ngon? Mẹ hắn tuy cả năm chỉ xuống bếp vào đúng dịp trước tết để chuẩn bị đồ ăn thờ cúng và đêm tất niên cho gia đình nhưng không có chuyện không ngon ở đây. Tài nghệ nấu ăn của bà phải sánh ngang với đầu bếp của nhà hàng năm sao, chính bố hắn còn đổ gục trước tài nghệ nấu ăn của bà. Nhưng đó là một chuyện còn hắn chẳng nhẽ...
- Con cảm thấy không ngon miệng?- bà hỏi ngược lại hắn.
- Không có. Chỉ tại con thấy mẹ không ăn mà cứ nhìn con mãi.
" Phù
" bà thở nhẹ một hơi.
- Không mẹ ăn bây giờ đây.- vừa nói bà vừa cầm đũa lên ăn.
- Mẹ đừng ăn cơm không như vậy, món này rất ngon mẹ ăn thử đi.- hắn gắp cho bà một miếng thịt để vào bát.
- Cảm ơn con.- bà xúc động nói giọng có phần run run như sắp khóc.
- Sao lại cảm ơn con? Con gắp thức ăn ẹ là chuyện đưng nhiên từ sau mẹ không nên khách xáo như vậy.
- Ừ.
Sau khi ăn xong tinh thần của hắn đã khá lên rất nhiều khuôn mặt cũng có vẻ hồng hào hơn.
- Con định đi đâu?- mẹ hắn hỏi.
- Con có chút chuyện cần giải quyết lát con về.
- Khuya rồi đừng đi nữa con, có chuyện gì ngày mai hẵng làm.
- Mẹ à con sẽ về nhanh thôi mẹ đừng lo.
- Nhưng...thôi được rồi nhớ về sớm nghỉ ngơi nhe con.
...
Chạy xe vào khu phố nhỏ nơi nó ở thấy phía trước có dáng của một người đang đi- là nó, nhìn đồng hồ cũng đã gần 10h đêm
"hôm nay về sớm hơn mọi ngày?
"- hắn nghĩ, mặc dù trong thời gian hắn không xuất hiện nhưng mỗi đêm hắn luôn đứng trước cửa nhà nó nhìn thấy bóng dáng của nó hắn mới quay trở về.( về ở đây là chỗ hắn ở lúc bỏ đi) dừng xe hắn bước xuống tiến về phía nó. Nhìn nó như vậy hắn chỉ muốn kéo tay ôm nó thật chặt vào lòng để truyền hơi ấm từ mình sang nó, hắn nhẹ giọng gọi:
- Hải Linh.
Nghe thấy tiếng gọi mình nó dừng chân quay lại sững sờ nhìn người đứng trước mặt nó không tin cho lắm lắc mạnh đầu miệng lẩm bẩm rằng:
"Chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh. Chắc tại mình suy nghĩ quá nhiều.
"
- Em nói gì vậy?- hắn nhíu mày khi thấy nó không chịu thừa nhận mình mà còn dám nói mình là ảo mới chả chảo. Nhưng cũng rất vui điều này chứng tỏ nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn nghĩ về hắn nên giọng có phần ôn nhu nói:
- Lên xe đi anh có chuyện muốn nói. - Hả?- vậy là thật?
- Hả cái gì mà hả? Mau lên xe.- chưa để cho nó có câu trả lời hắn đã kéo tay nó lên xe mình ngồi.
Sau khi ngồi yên vị trên xe chẳng ai nói với ai câu nào không khí thật ngượng ngùng hắn lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Em không có điều gì muốn nói với anh sao?
- Hả?
Câu trả lời này của nó khiến đôi lông mày hắn nhíu chặt, có vẻ không ổn nó liền thay đổi câu thoại:
- À...anh đã đi đâu làm mọi người rất lo lắng...anh đã ổn chưa?...không nên bỏ đi như vậy nữa.
Nhìn biểu hiện trên mặt hắn càng khó coi hơn, nó nói sai cái gì chứ sao hắn lại như vậy. Lấy đôi bàn tay chạm khẽ vào hàng lông mày nhíu chặt kia, nó hỏi:
- Anh giận chuyện gì à?
Hành động của nó khiến đôi lông mày của hắn giãn ra khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp, hắn cầm lấy tay nó.
- Tay em lạnh quá.
- Em xin lỗi.
- Hải Linh anh sẽ đi Mĩ.
- Ơ...em biết.
- Em sẽ chờ anh chứ?
Câu hỏi này khiến nó ngỡ ngàng, anh nói vậy là có ý gì chứ? Chờ anh? Không lẽ...không không thể anh sẽ kết hôn với Huyền Vy ngay sau khi cô khỏe lại. Họ sẽ làm đám cưới và...có những đứa con của riêng mình. Nhưng sao anh lại hỏi câu này.
- Linh.- hắn giục.
- Anh Bảo...em phải về rồi.- nó rụt tay về nhưng bị hắn nắm chặt hơn.
- Linh anh đang hỏi em. Trả lời đi.
- Em...em không thể.- nó nói ra câu này tự làm mình tổn thương.- anh và Vy sẽ kết hôn với nhau em không thể...
- Ai nói vậy? Đó là chuyện trước đây còn bây giờ và sau này cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa anh và Vy. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái của anh bọn anh không thể tiến xa hơn. Chỉ vì người anh yêu là em.
Câu nói dứt khoát của hắn khiến mặt nó ửng hồng, nhìn bộ dạng nó lúc này hắn chỉ muốn...cắn.
- Anh xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm khổ em nhưng anh hứa sau này sẽ bù đắp tất cả cho em. Hãy tin anh được không?
Khóe mắt nó đã ươn ướt không ngăn được một giọt lẽ tuôn rơi, hắn hôn lên đôi mắt nó dần dần hôn lên cánh môi anh đào của nó lấy lưỡi tách hàm răng nó tiến sâu vào trong nếm hương vị ngọt ngào mà bấy lâu nay hắn luôn nhớ mong.
5 năm sau...
5 năm là khoảng thời gian dài để cho con người ta trưởng thành hơn và nó cũng vậy, hiện tại nó đang làm thực tập sinh trong một bệnh viện lớn Hà Nội cuộc sống của nó bận rộn với hàng đống những bệnh án và bệnh nhân cần nó chăm sóc mỗi ngày.
" Tít...tít
"
Mở điện thoại ra thấy một dòng tin nhắn ngắn ngủi:
" Lên sân thượng được không?
"- là của Quang Tuấn.
Nó và anh làm chung ở một bệnh viện chỉ có điều làm khác khoa, tình cảm giữa hai người rất tốt. Sau khi biết chuyện anh trai và nó đã hàn gắn anh rất buồn và cũng mất một khoảng thời gian để khôi phục lại tinh thần vì dù sao nó là người con gái đầu tiên anh yêu. Còn bây giờ thì anh đã có một tình yêu mới, anh đang theo đuổi một cô gái làm cùng khoa xinh đẹp, hoạt bát, dịu dàng...nói chung là một người có đủ tố chất để...làm vợ.
Trên sân thượng gió thổi mát dịu làm tan đi cái nóng nực của mùa hè Tuấn đưa cho nó ly cafe, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn ra khung cảnh phía xa:
- Mát thật.
- Ngày mai lại qua chơi nha cháu.
Tuấn nhìn sang phía nó xem thái độ của nó thế nào không nó cũng biết nó đang lắc đầu nguầy nguậy mặc kệ cái hành động đang vô cùng
" quá khích
" của nó Tuấn lễ phép:
- Vâng chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ.
- Không sao, không sao ta rất vui khi cháu đến.
- Chào bác cháu về.- Tuấn cúi đầu nói.
- Cháu về cẩn thận.
Tuấn vừa bước ra khỏi cửa thì mẹ nó lôi nó từ phía sau đẩy ra cửa ý bảo nó tiễn cậu nó lắc đầu vẻ không cần nhưng nhìn ánh mắt dọa nạt của mẹ
" nếu không ra đừng hòng yên ổn
" nên phải ngậm ngùi bước ra.
- Sao cậu lại nhận lời mẹ tớ chứ?- vừa ra cổng nó đã la toáng lên.
- Đó là lịch sự hơn nữa mình cũng thích tới đây mẹ cậu lại đồng ý thì tại sao mình lại phải từ chối?
- Cậu...
- Mình về đây muộn rồi. Ngủ ngon.
Nó dậm chân bước vào nhà mẹ và chị Hoa đã đứng sẵn ở cửa đợi họ hỏi đủ thứ chuyện về cậu nó chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu rồi đi lên phòng. Đẩy cửa bước vào mẹ nó cũng theo sau. Hai mẹ con nó ngồi trên nệm nói chuyện.
- Hải Linh này mẹ hỏi con phải trả lời thật.
- Dạ...mẹ cứ nói đi.
- Con vẫn không quên được Nhất Bảo hả?
- ...Con...con mệt rồi...- nó trốn tránh.
- Vẫn không quên được? mẹ biết con yêu Nhất Bảo nhưng bây giờ cậu ấy đã có người con gái khác rồi con cũng nên tìm ình một người con trai để nương tựa chứ. Mẹ thấy Tuấn là người tốt con nên xem xét.- mẹ nó khuyên.
- Con và Tuấn chỉ là bạn. Không thể tiến xa được đâu mẹ à.
- Mẹ biết mối tình đầu ảnh hưởng rất lớn tới những chuyện tình cảm sau này nhưng con hãy quên đi.
- Mẹ mẹ có thừa nhận rằng vì người đàn ông đó mà mẹ đã can tâm cô đơn cho đến bây giờ?
- Mẹ không cô đơn vì mẹ có con.
- Con sẽ giống mẹ.
- Mẹ không cho phép con làm vậy.- mẹ nó nói lớn.
- Nhưng con muốn.
- Mẹ không đồng ý nếu con còn có ý định ấy thì đừng nhìn mặt mẹ nữa...Nếu con không yêu Tuấn mẹ sẽ tìm cho con một người cho đến khi nào con ưng ý thì thôi.- nói rồi mẹ nó đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay quả là một ngày dài đầy mệt mỏi và cũng có chút niềm vui, vui vì hôm nay nó đã gặp được hắn và hơn nữa nó đã che giấu cảm xúc của mình trước mặt hắn thành công.
Tại phòng ăn của một khách sạn lớn có một phụ nữ trung niên vẻ ngoài sang trọng khí chất tao nhã thi thoảng khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười ngồi nói chuyện với một người đàn ông. Khác hẳn hoàn toàn với dáng vẻ của người phụ nữ đó trên khuôn mặt ông ta không dấu nổi vẻ lo sợ.
- Bà dám?- Giọng nói người đàn ông vẻ thách thức.
- Có gì mà tôi không dám. Tôi không còn là đứa ngốc mặc ông muốn làm gì thì làm, trước đây chính vì ông ép vợ chồng tôi đến đường cùng nên bất đắc dĩ tôi phải rời xa người mình yêu mong rằng sự ra đi của tôi sẽ giúp ích cho công ty lúc bấy giờ. Vậy mà sao chứ ông là kẻ một dạ hai lòng trước mặt ra vẻ lo lắng quan tâm vậy mà thực chất sau lưng lại mua chuộc các cổ đông phản bội lại chồng tôi...- không kìm được cảm xúc bà ngưng một lát rồi nói tiếp.- Cái chết của chồng tôi là tại ông, gia đình tôi kẻ mất người còn, tôi sống chỉ còn dựa vào đứa con trai duy nhất vậy mà ông cũng nhẫn tâm cướp mất. Ông là kẻ vô liêm sỉ...tôi sẽ không để ông làm hại đến con tôi. Nếu ông và con gái ông không tránh xa Nhất Bảo tôi nghĩ không bao lâu nữa công ty của ông sẽ tuyên bố phá sản đâu.- Sau khi nói xong những điều cần nói cũng như chút giận hết tất cả những điều bao năm nay bà chịu đựng bình thản đứng lên rời đi.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là mẹ hắn và người đàn ông kia là bố của Huyền Vy. Ông ấy chỉ có thể im lặng chịu đựng đối mặt với những tôi ác mà mình gây ra, bao nhiêu năm qua ông sống trong dằn vặt nhìn người bạn thân bị bức đến đường cùng phải tự sát lòng ông cũng không dễ chịu gì. Mọi chuyện đều do ông mà ra ông biết sớm muộn gì người như ông cũng sẽ gặp báo ứng nhưng trớ trêu thay con gái ông phải gánh tội thay mình.
Mệt mỏi vào phòng bệnh thấy con gái yếu ớt của mình nằm trên giường bệnh xung quanh vây kín những thiết bị lòng ông lại đau như cắt nước mắt lại tuôn ra. Hắn thấy ông vẫn đứng ở cửa không chịu vào thấy lạ lên tiếng hỏi:
- Bố tới sao không vào thăm, Vy mong bác lắm.
Quệt đi nước mắt ông nở một nụ cười gượng gạo tiến vào.
- Bác sĩ nói phải đưa Vy sang Mĩ chưa trị sẽ có kết quả cao hơn. Bố nghĩ sao?
- ... - Bố...- hắn lay tay gọi.
- À ừ vậy cũng tốt.
- Bố sao thế không khỏe chỗ nào sao?
- Bố không sao.- Nghĩ một lúc ông nói tiếp.- Bố có chuyện muốn nói với con.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông hắn cũng không nói gì thêm theo ông ra ngoài. Yên lặng một lúc lâu sau ông mới lên tiếng:
- Ta...ta muốn nói rõ cho con một chuyện...
Ông đem toàn bộ sự thật đã xảy ra 10 năm trước kể cho hắn mặt hắn trắng bệch không nói được câu nào. Sao lại có thể như thế người mà bao năm nay hắn gọi là bố đã rắp tâm gây ra cái chết cho chính bố đẻ của mình và cả những hiểu nhầm giữa hắn và mẹ trong bao năm qua.
- Bảo bố xin lỗi bố không mong con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà bố đã gây ra...bố đồng ý nhận tất cả những hình phạt mà con đưa ra...
- Im đi.- hắn lạnh lùng buông một câu rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Kể từ sau ngày hôm đó hắn không còn quay lại nữa không ai liên lạc được với hắn gọi vào điện thoại thì tắt máy, gọi về nhà thì nói không thấy hắn về, công ty hắn cũng không đến. Mọi người sau khi biết rõ toàn bộ câu chuyện đều không khỏi phần nộ huống chi là hắn họ càng lo sợ hơn rằng liệu có chuyện gì xảy ra với hắn không?
- Huy động lực lượng nhất định phải đưa được thiếu gia an toàn trở về.- mẹ hắn ra lệnh ngay sau khi biết tin Nhất Bảo đã biết toàn bộ sự thật.
...
Hơn một tháng nay tất cả các thám tử giỏi nhất đều bận rộn tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy tin tức gì như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế giới này. Mẹ hắn ngày ngày vẫn đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của hắn trước lúc mất tích:
" Con xin lỗi mẹ.
" Nó cũng đã biết tin này vô cùng lo lắng ngày ngày chỉ có thể cầu nguyện mong hắn không xảy ra chuyện gì...Huyền Vy vẫn không biết chuyện này khi tỉnh dậy không thấy hắn đâu thì rất buồn bã bố cô chỉ nói dối là công ty hắn có chuyện gấp nên phải về giải quyết...Thủ tục để đưa Huyền Vy sang Mĩ cũng làm gần xong chỉ còn vài ngày nữa là có thể qua đó điều trị bằng laser hy vọng sẽ có kết quả tốt.
- Bố sao không thấy anh Bảo tới vậy?- Huyền Vy yếu ớt hỏi.
- Con nên nghỉ ngơi đi vài ngày nữa là bay rồi. Sẽ mệt đấy.
- Anh Bảo có đi cùng không ạ?
- Vy...Nhất Bảo sẽ không đi cùng chúng ta.
- Tại sao thế?
- Con nghỉ ngơi đi.- ông chuyển chủ đề.
Huyền Vy sau khi nghe câu trả lời của bố lòng không khỏi lo sợ, mấy ngày qua không thấy Nhất Bảo đâu cô nghĩ đã có chuyện gì xảy ra nhưng không dám chắc bây giờ bố nói với cô những lời này khiến nhận định đó của cô càng rõ ràng hơn. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra với anh mà bố giấu cô.
- Đã có chuyện gì sao?
- ...
- Bố nói cho con biết đi thực ra đã xảy ra chuyện gì? Bố không nói con sẽ không qua Mĩ điều trị nữa đâu.- Huyền Vy đe dọa, cô biết đây là điểm yêu của bố cô chính vì thế nên ông không thể không nói toàn bộ sự việc cho cô nghe. Nghe xong tâm trạng của cô quả nhiên sụt giảm nghiêm trọng dẫn đến bệnh tình cũng suy giảm theo.
Một ngày trước hôm Huyền Vy sẽ được đưa sang Mĩ điều trị hắn đã xuất hiện tại bệnh viện điều này khiến bố cô và cô vô cùng ngạc nhiên hắn còn nói sẽ cùng cô sang Mĩ điều trị. Sau khi biết được tin hắn đã xuất hiện mọi người lập tức đi đến phòng bệnh của Huyền Vy.
- Bảo...- mẹ hắn xúc động chạy đến ôm. Ngước đôi mắt ướt đẫm lệ ngắm nhìn đứa con trai yêu quý mà bấy lâu nay bà không thực hiện được tròn bổn phận của người làm mẹ, nghẹn ngào nói:
- Con gầy đi nhiều quá.
- Mẹ...con không sao...con xin lỗi...- hắn cũng không kìm nổi nước mắt ôm chặt lấy bà nói.
- Ừ không sao rồi, con yêu.
* * * - Con lên phòng nghỉ đi lát đến giờ cơm mẹ gọi.- mẹ hắn nói khi vừa về đến nhà.
- Vâng.
Quả thực bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài để lấy lại tinh thần, do vậy sau khi tắm rửa thay quần áo xong hắn nằm liền trên giường đến tận 9h tối. Nếu không nhờ cái bụng đói meo biểu tình thì có lẽ hắn phải ngủ đến tận sáng mai, ôm cái bụng trống rỗng từ tối hôm qua chưa ăn uống gì xuống phòng ăn. Vừa mở cửa phòng ăn đã thấy mẹ hắn ngồi đó ngủ gục trên bàn ăn, nghĩ lại điều gì đó hắn nhớ ra rằng lúc chiều mẹ có về nhà cùng hắn, mà chuyện của mẹ và hắn cũng đã giải quyết xong nên chuyện mẹ ở lại nhà riêng của hắn ăn cơm là chuyện bình thường. Nhìn mẹ rồi lại nhìn mấy món ăn trên bàn chưa có dấu hiệu động đũa hắn thở dài một hơi. Lấy tay lay mẹ dậy:
- Mẹ, mẹ...
- Hả? con trai con dậy rồi sao?
- Sao mẹ không gọi con?- hắn kéo chiếc ghế ngồi phía đối diện.
- Thấy con ngủ ngon quá mẹ không lỡ đánh thức.
- Mẹ nên ăn trước.
- Mẹ muốn cùng ăn với con...Để mẹ đi hầm lại đồ ăn.- Đang định đứng lên thì hắn giữ chặt tay bà ngồi xuống.
- Để người làm họ làm.
...
Nhìn hắn ăn ngon miệng lòng bà tràn ngập niềm vui, có mơ bà cũng không nghĩ đến hắn lại chịu ngồi ăn chung với bà hơn nữa lại còn ăn những đồ ăn mà mình nấu cứ nghĩ đến đó trên khóe môi không dấu nổi nụ cười hài lòng. Mẹ hắn ngồi nhìn đã rất lâu kiểu nhìn chằm chằm đó làm hắn hơi thiếu tự nhiên, ngẩng mặt lên thấy nụ cười ôn nhu của bà hắn nói:
- Sao mẹ không ăn? Đồ ăn không ngon sao?
Nực cười những món này đều là mẹ hắn làm chẳng nhẽ lại không ngon? Mẹ hắn tuy cả năm chỉ xuống bếp vào đúng dịp trước tết để chuẩn bị đồ ăn thờ cúng và đêm tất niên cho gia đình nhưng không có chuyện không ngon ở đây. Tài nghệ nấu ăn của bà phải sánh ngang với đầu bếp của nhà hàng năm sao, chính bố hắn còn đổ gục trước tài nghệ nấu ăn của bà. Nhưng đó là một chuyện còn hắn chẳng nhẽ...
- Con cảm thấy không ngon miệng?- bà hỏi ngược lại hắn.
- Không có. Chỉ tại con thấy mẹ không ăn mà cứ nhìn con mãi.
" Phù
" bà thở nhẹ một hơi.
- Không mẹ ăn bây giờ đây.- vừa nói bà vừa cầm đũa lên ăn.
- Mẹ đừng ăn cơm không như vậy, món này rất ngon mẹ ăn thử đi.- hắn gắp cho bà một miếng thịt để vào bát.
- Cảm ơn con.- bà xúc động nói giọng có phần run run như sắp khóc.
- Sao lại cảm ơn con? Con gắp thức ăn ẹ là chuyện đưng nhiên từ sau mẹ không nên khách xáo như vậy.
- Ừ.
Sau khi ăn xong tinh thần của hắn đã khá lên rất nhiều khuôn mặt cũng có vẻ hồng hào hơn.
- Con định đi đâu?- mẹ hắn hỏi.
- Con có chút chuyện cần giải quyết lát con về.
- Khuya rồi đừng đi nữa con, có chuyện gì ngày mai hẵng làm.
- Mẹ à con sẽ về nhanh thôi mẹ đừng lo.
- Nhưng...thôi được rồi nhớ về sớm nghỉ ngơi nhe con.
...
Chạy xe vào khu phố nhỏ nơi nó ở thấy phía trước có dáng của một người đang đi- là nó, nhìn đồng hồ cũng đã gần 10h đêm
"hôm nay về sớm hơn mọi ngày?
"- hắn nghĩ, mặc dù trong thời gian hắn không xuất hiện nhưng mỗi đêm hắn luôn đứng trước cửa nhà nó nhìn thấy bóng dáng của nó hắn mới quay trở về.( về ở đây là chỗ hắn ở lúc bỏ đi) dừng xe hắn bước xuống tiến về phía nó. Nhìn nó như vậy hắn chỉ muốn kéo tay ôm nó thật chặt vào lòng để truyền hơi ấm từ mình sang nó, hắn nhẹ giọng gọi:
- Hải Linh.
Nghe thấy tiếng gọi mình nó dừng chân quay lại sững sờ nhìn người đứng trước mặt nó không tin cho lắm lắc mạnh đầu miệng lẩm bẩm rằng:
"Chỉ là ảo ảnh, ảo ảnh. Chắc tại mình suy nghĩ quá nhiều.
"
- Em nói gì vậy?- hắn nhíu mày khi thấy nó không chịu thừa nhận mình mà còn dám nói mình là ảo mới chả chảo. Nhưng cũng rất vui điều này chứng tỏ nó vẫn yêu hắn, vẫn luôn nghĩ về hắn nên giọng có phần ôn nhu nói:
- Lên xe đi anh có chuyện muốn nói. - Hả?- vậy là thật?
- Hả cái gì mà hả? Mau lên xe.- chưa để cho nó có câu trả lời hắn đã kéo tay nó lên xe mình ngồi.
Sau khi ngồi yên vị trên xe chẳng ai nói với ai câu nào không khí thật ngượng ngùng hắn lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Em không có điều gì muốn nói với anh sao?
- Hả?
Câu trả lời này của nó khiến đôi lông mày hắn nhíu chặt, có vẻ không ổn nó liền thay đổi câu thoại:
- À...anh đã đi đâu làm mọi người rất lo lắng...anh đã ổn chưa?...không nên bỏ đi như vậy nữa.
Nhìn biểu hiện trên mặt hắn càng khó coi hơn, nó nói sai cái gì chứ sao hắn lại như vậy. Lấy đôi bàn tay chạm khẽ vào hàng lông mày nhíu chặt kia, nó hỏi:
- Anh giận chuyện gì à?
Hành động của nó khiến đôi lông mày của hắn giãn ra khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp, hắn cầm lấy tay nó.
- Tay em lạnh quá.
- Em xin lỗi.
- Hải Linh anh sẽ đi Mĩ.
- Ơ...em biết.
- Em sẽ chờ anh chứ?
Câu hỏi này khiến nó ngỡ ngàng, anh nói vậy là có ý gì chứ? Chờ anh? Không lẽ...không không thể anh sẽ kết hôn với Huyền Vy ngay sau khi cô khỏe lại. Họ sẽ làm đám cưới và...có những đứa con của riêng mình. Nhưng sao anh lại hỏi câu này.
- Linh.- hắn giục.
- Anh Bảo...em phải về rồi.- nó rụt tay về nhưng bị hắn nắm chặt hơn.
- Linh anh đang hỏi em. Trả lời đi.
- Em...em không thể.- nó nói ra câu này tự làm mình tổn thương.- anh và Vy sẽ kết hôn với nhau em không thể...
- Ai nói vậy? Đó là chuyện trước đây còn bây giờ và sau này cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa anh và Vy. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái của anh bọn anh không thể tiến xa hơn. Chỉ vì người anh yêu là em.
Câu nói dứt khoát của hắn khiến mặt nó ửng hồng, nhìn bộ dạng nó lúc này hắn chỉ muốn...cắn.
- Anh xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm khổ em nhưng anh hứa sau này sẽ bù đắp tất cả cho em. Hãy tin anh được không?
Khóe mắt nó đã ươn ướt không ngăn được một giọt lẽ tuôn rơi, hắn hôn lên đôi mắt nó dần dần hôn lên cánh môi anh đào của nó lấy lưỡi tách hàm răng nó tiến sâu vào trong nếm hương vị ngọt ngào mà bấy lâu nay hắn luôn nhớ mong.
5 năm sau...
5 năm là khoảng thời gian dài để cho con người ta trưởng thành hơn và nó cũng vậy, hiện tại nó đang làm thực tập sinh trong một bệnh viện lớn Hà Nội cuộc sống của nó bận rộn với hàng đống những bệnh án và bệnh nhân cần nó chăm sóc mỗi ngày.
" Tít...tít
"
Mở điện thoại ra thấy một dòng tin nhắn ngắn ngủi:
" Lên sân thượng được không?
"- là của Quang Tuấn.
Nó và anh làm chung ở một bệnh viện chỉ có điều làm khác khoa, tình cảm giữa hai người rất tốt. Sau khi biết chuyện anh trai và nó đã hàn gắn anh rất buồn và cũng mất một khoảng thời gian để khôi phục lại tinh thần vì dù sao nó là người con gái đầu tiên anh yêu. Còn bây giờ thì anh đã có một tình yêu mới, anh đang theo đuổi một cô gái làm cùng khoa xinh đẹp, hoạt bát, dịu dàng...nói chung là một người có đủ tố chất để...làm vợ.
Trên sân thượng gió thổi mát dịu làm tan đi cái nóng nực của mùa hè Tuấn đưa cho nó ly cafe, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn ra khung cảnh phía xa:
- Mát thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook