Tiệc cưới kéo dài đến tối muộn.

Bạn bè của Lục Hình Văn, từng người từng người kính rượu, Lục Hình Văn toàn bộ đều không từ chối. Những người này đều là những người có quan hệ tốt với Lục Hình Văn trong giới, chân tâm thật ý đến tham gia hôn lễ của Lục Hình Văn, hoàn toàn không biết là kết hôn giả. Trương đạo một hơi uống sạch ly rượu, chụp lấy vai Lục Hình Văn nói: “Lão Lục, thật không ngờ, cậu thế mà kết hôn rồi. Em trai có ở đây, lão Trương tôi cũng không sợ cậu ấy nghe thấy, tôi đã sớm nói với cậu, ánh mắt phải sáng một chút, cậu không tin! Dù sao thì hiện tại cũng có tiến bộ rồi!”

Phí Khả quay đầu nhìn Lục Hình Văn, thật sự sợ rằng Lục Hình Văn sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng Lục Hình Văn lại cười: “Đừng ở trước mặt em ấy nói lung tung!”

Tối hôm nay, đối với ai mà nói, Lục Hình Văn cũng hoàn toàn không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Lục Hình Văn nói Phí Khả giới thiệu ba người bạn học, thành khẩn nói: “Em ấy chỉ mời có ba người các cậu, các cậu nhất định là bạn tốt nhất của cậu ấy, tôi làm sao không làm quen được? Lại còn ở cùng một thành phố, về nước rồi, chúng ta hãy liên hệ với nhau nhiều một chút, hoan nghệnh các cậu đến nhà chơi.”

Lão đại bọn họ đều hơi kích động, không ngờ rằng đại ảnh đế thế mà lại thân thiện như vậy, vẫn còn nhớ tên của bọn họ.

Ảnh đế cùng bọn họ vừa uống rượu vừa nói, nói tới những chuyện của Phí Khả lúc còn đi học ở trường.

Lão đại bọn họ uống nhiều rồi, lão đại Tiết Minh Dương có hơi kích động, nói: “Tiểu Khả phải bỏ qua cơ hội bảo nghiên mà tiến vào giới giải trí, chúng tôi luôn rất lo lắng. Tính tình cậu ấy như vậy, căn bản là không thích hợp để vùng vẫy trong giới giải trí. Nhưng chúng tôi không khuyên nổi, không có biện pháp nào. Khi cậu ấy vừa nói muốn kết hôn với anh, chúng tôi đều lơ mơ, nghĩ là cậu ấy gạt chúng tôi thôi. Bây giờ thì chúng tôi yên tâm rồi, tận mắt nhìn thấy rồi, chúng tôi đều hiểu rồi, trên mạng toàn là gạt người.”

Phí Khả đành chịu, cười cười, trong lòng nghĩ nếu mấy lời này để Lục Hình Văn nghe thấy, không biết sẽ trào phúng cỡ nào.

Lão nhị Lý Triết Nhiễm nói tiếp: “Tiểu Khả này, vô cùng ngoan, thật sự rất ngoan, rất có trách nhiệm với gia đình. Cậu ấy không phải người lớn trong nhà, nhưng tôi luôn cảm giác cậu ấy đều đem trách nhiệm gia đình gánh trên vai mình. Cậu ấy rất bướng, hiện tại có người thay cậu ấy gánh vác, chúng tôi cũng mừng cho cậu ấy! Thật sự!”

Mắt Phí Khả đỏ lên: “Nói cái gì vậy….”

Lão tam Hoàng Cẩn vỗ vai Phí Khả.

Lục Hình Văn nâng ly rượu: “Kính các cậu, kính tình bạn, kính Đông Minh! Cảm ơn các cậu đã chăm sóc tiểu Khả.”

Phí Khả nhìn Lục Hình Văn, hoài nghi anh đúng là có thiên phú viết kịch bản.

Mỗi câu anh nói, đều thích hợp vô cùng hợp lý thỏa đáng.

Nguyên cả buổi tối nay, khắp nơi đều là bạn bè của anh, không có người nào có chút nghi ngờ nào.

Phùng Kiệt cũng nhìn Lục Hình Văn, lén lén đi bộ lại gần Phí Khả, thấp giọng nói: “Trông chừng cậu ấy một chút, đừng uống nhiều quá.”

Phí Khả cười khổ: “Em kéo không nổi.”

Phùng Kiệt sốt ruột: “Anh càng kéo không nổi.”

Hơn mười giờ, tiệc cưới kết thúc.

Lục Hình Văn vẫn là uống đến mức có hơi say, đi đường lung la lung lay. Nhưng anh đóng chặt miệng, vẫn biết là không thể nói loạn.

Phùng Kiệt gọi Lương Hoa, hộ tống bọn họ về biệt thự.

Stylist cũng đi theo, giúp bọn họ tháo phục trang, dọn dẹp lễ phục xong mới đi. Phí Khả nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ rồi. Tự mình đem đồ ngủ, vào phòng tắm ngâm bồn.

Lúc cậu từ phòng tắm đi ra, đèn phòng khách đã bị Lương Hoa tắt rồi, chỉ để lại vài ngọn đèn trên tường.

Lục Hình Văn khoát một cái áo ngủ bằng lụa màu đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía bầu trời sao và biển lớn ở phía xa. Cửa sổ sát đất mở ra, gió biển mang vị hơi mặn thổi vào phòng, thổi đến mức làm phía sau áo choàng ngủ màu đen hất lên, giống như là vương bào của nhà vua.

Lại giống như là con quạ đen giữa đêm tối, bay phía sau lưng nhà vua.

Phí Khả ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng.

Lục Hình Văn lúc này, không phải là Lục Hình Văn ở trong bữa tiệc cưới kia.

Anh nhìn về phía biển, đọc diễn cảm: “Thế giới là một sân khấu -----“

Âm thanh du dương réo rắt, không phải là dùng toàn lực mà la hét cuồng loạn, nhưng lại vang dội đến mức như kim châm đâm vào màng nhĩ Phí Khả.

Mười mấy năm, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện mỗi sáng, không một lúc nào nghỉ ngơi lười biếng, luyện tập ra một cổ họng thật tốt, khí tức thật tốt.

“Thế giới này là một sân khấu,

Và mọi người đều là diễn viên;

Họ cũng bước ra sân khấu và lùi vào cánh gà;

Và mỗi người đến lượt mình sẽ diễn nhiều vai.”*

Lục Hình Văn trầm mặc, giống như muốn đem bản thân hòa vào đêm tối, hòa vào gió biển, hòa vào tiếng sóng.

Giữa lúc trầm mặc, Lục Hình Văn đột nhiên mở toang hai cánh tay, giống như tư thế giương cánh, đón gió hô lớn:

“Đế kết thúc cảnh cuối cùng trong đoạn lịch sử đầy chuyện cổ quái này,

Là tạm biệt thời thơ ngây, toàn bộ đều quên hết!”*

*trích “Xin cứ tùy thích” Shakespeare, không tìm được đoạn này trong truyện tiếng Việt nên dịch lược.

Phí Khả bị dọa nhảy dựng, phản ứng đầu tiên của cậu là sợ Lục Hình Văn cứ như vầy lao ra biển lớn, liền nghĩ cũng không nghĩ, nhào lên phía trước “binh” một cái kéo sập cửa kính, suýt nữa kéo trúng tay.

Lục Hình Văn nhìn cậu, không nói lời nào, men theo ánh đèn mờ ám trên tường quay lại phòng khách, tự rót cho mình một ly nước.

Anh không phải là Lục Hình Văn ban ngày mang bộ mặt tươi cười đón khách kia.

Trái tim Phí Khả giống như là bị một bàn tay bóp chặt, cậu đứng dựa vào tường, cẩn thận từng chút, hướng tới phòng của mình bước đi nhẹ nhàng.

Lục Hình Văn lúc này, trông hơi giống loại nhân vật nguy hiểm vào nửa đêm, vừa kềm chế, vừa u ám.

Phí Khả hiểu rồi, hiểu rõ hơn bao giờ hết, đây mới là Lục Hình Văn chân chính.

“Cậu không cảm thấy ------“

Lục Hình Văn đột nhiên mở miệng, dọa Phí Khả giật mình.

“------ Shakespeare viết rất hay?”

“Em…..” Phí Khả nghĩ nghĩ, vẫn là nói thật, “chưa từng đọc Shakespeare.”

“Hửm?” Lục Hình Văn một tay cầm ly nước, một tay cài nút áo ngủ, cứ đứng giữa căn phòng khách âm u mà nhìn Phí Khả đang đứng dựa tường, “Tôi có thể cho cậu mượn đọc thử.”

Phí Khả muốn nói không cần đâu cảm ơn, cậu đối với Shakespeare không có hứng thú, cho cậu mượn, cậu cũng đọc không nổi. Nhưng cậu nghĩ, lúc này trong tình huống này vẫn là đừng nên nói như vậy.

Lục Hình Văn tựa hồ như nhìn ra khó xử của cậu, nói: “Kịch bản của Shakespeare, cũng không khó bằng toán cao cấp đi?”

Phí Khả nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà nói với anh: “Chúng em không học toán cao cấp.”

“Tại sao?” Lục Hình Văn bưng ly nước, ngồi dựa vào ghế sô pha, “Cậu không phải là học khoa toán hay sao?”

“Toán cao cấp…. tương đối đơn giản, những khoa không phải chuyên về toán mới học môn này.” Phí Khả nói, trong lòng tò mò không biết Lục Hình Văn nói chuyện với cậu về vấn đề này để làm gì.

Lục Hình Văn: “……………”

“Ha ha ha ha!” Lục Hình Văn đột nhiên bật cười to, lại dọa Phí Khả nhảy dựng.

Từ lúc kết thúc tiệc cưới đến lúc quay về biệt thự, Phí Khả đã bị Lục Hình Văn dọa mấy lần rồi.

Bây giờ lại không hiểu vì sao, đột nhiên bật cười lớn.

“Buồn cười! Buồn cười!” Lục Hình Văn ngưng lại, lẩm bẩm giống như đọc lời thoại, “Toàn bộ khách khứa ngày hôm nay, gia đình hai bên, vậy mà không một người nào phát hiện ra toàn bộ đều là giả. Hai người chúng ta, rõ ràng là cách biệt xa như vậy, cậu không hiểu nổi Shakespeare, tôi không hiểu toán, bọn họ thế mà tin tưởng rằng chúng ta có thể trở thành bạn đời của nhau.”

Phí Khả phát ngốc.

Bọn họ tin tưởng, không phải vì anh đang gạt bọn họ sao? Anh diễn kịch diễn quá giỏi mà a.

“ ‘Thế giới này là một sân khấu’, Shakespeare nói đúng, mà chúng ta bất quá là những diễn viên trong đó, trước ống kính phải diễn, không có ống kính cũng phải diễn! Bởi vì đánh giá của người khác, bởi vì ích lợi, bởi vì tất cả những thứ hư vô.” Mặt Lục Hình Văn giữa u tối xung quanh trắng như sứ, môi đỏ như hoa hồng, áo khoát ngủ bằng lụa đen giống như tan vào bóng đêm.

Anh giống như một con quỷ hút máu đẹp trai tới mức làm cho người ta nghẹt thở.

Phí Khả nó đang nghĩ cái gì vậy, da trắng như tuyết môi đỏ như son thì giống Bạch Tuyết chứ sao giống con quỷ hút máo…

“Cho dù tôi có làm việc nghiêm túc như thế nào, nỗ lực đóng phim như thế nào, đều không có tác dụng. Tạo ra tác phẩm thì có tác dụng gì chứ? Nhận giải thưởng thì có tác dụng gì? Có tiền thì có tác dụng gì? Người ta vẫn muốn đối với cậu chỉ chỉ trỏ trỏ, phán xét đời tư của cậu!”

Lục Hình Văn đại khái là uống thật sự nhiều rồi, những lời không dám nói trước mọi người, hiện tại đều giống như thác đổ trút xuống Phí Khả.

“Ngay cả chuyện yêu đương, cũng phải cẩn thận từng chút một, không biết vào lúc nào, những người đã quen mình, những người trước giờ thâm tình trọng ý, đảo mắt một cái liền bán đứng mình.”

Lục Hình Văn gục đầu xuống, giống như một kỵ sĩ bị đánh bại.

“Du Vân…… theo đuổi tôi gần một năm, tôi mới đồng ý cũng y thử xem sao. Y nghe nói “thử thử xem” ba chữ này, vui vẻ đến không ngừng. Người như vậy, quay đầu một cái, vẫn là vì lợi ích mà đâm tôi một đao. Cậu nói xem --------“

Lục Hình Văn ngẩng đầu, tóc mái đen như mực rơi xuống vầng trán sáng sủa của anh.

“Tôi còn có thể tin tưởng ai?”

Có một khắc, Phí Khả cảm thấy tim mình giống như vỡ vụn.

Đây có lẽ là thiên phú của một diễn viên giỏi, cảm xúc của họ rất nồng nhiệt, năng lực biểu hiện của họ có thể xuyên thấu nhân tâm. Trong giây phút này, Phí Khả hoàn toàn có thể cảm thấu được bi thương, suy sụp, thay anh cảm nhận trái tim đau nhói.

“Không sao đâu.”

Phí Khả chầm chậm bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhìn vào mắt anh.

“Đợi qua vài tháng, việc này sẽ bị mọi người quên sạch.”

“Một năm sau, chẳng còn ai nhắc tới nữa. Anh có còn nhớ năm trước trong giới giải trí có sự kiện lớn nào không?”

“Cậu thì sao?” Lục Hình Văn hỏi, “Cậu nghĩ ba năm sau, cậu sẽ làm sao đây? Cậu sẽ bị đủ thứ loại truyền thông ùn ùn kéo đến bao vây cậu, mỗi người đều muốn chụp lấy cậu, tìm ra nguyên nhân ly hôn của chúng ta. Đồng thời, rất nhiều người có thể sẽ đổ lỗi cho cậu. Đến lúc đó phải chịu đựng thứ gì cậu có nghĩ qua chưa?”

Phí Khả chưa từng nghĩ qua, bởi vì cậu không có sự lựa chọn.

Phí Khả cười: “Có xảy ra chuyện gì, thì cũng không khó khăn hơn việc không có tiền.”

Không có chuyện gì có thể khó khăn hơn so với tình huống trong túi chỉ còn một trăm đồng, làm dơ quần áo cao cấp của một người lạ, không có tiền đền, cũng không có tiền đem quần áo người ta đi giặt,, đúng không?

“Đợi ba năm sau, ký xong thỏa thuận ly hôn, anh vẫn là anh, em vẫn là em, toàn bộ việc này đều đã là quá khứ rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương