Hot boy ? Rắc rối đấy, chạy mau!!!
-
Chương 26: Những chuyện nực cười
“Ầm!”, toàn bộ sách trên bàn đều bị hất tung xuống đất… Những tờ giấy trắng tinh cứ chầm chậm từng tờ từng tờ lần lượt rơi… Cửa sổ mở toang… Người con gái trong căn phòng ấy như muốn phát điên.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ”
- Zaaaaaaaaaaaaaa!!!
Chiếc điện thoại xấu số bị Caroll ném đi không thương tiếc. Thẳng một đường, vào bức tường trắng xóa lạnh lẽo, vỡ tan. Tránh mặt, không chịu nghe điện thoại. Hai tuần nay rồi, đã nói là không thể thoát khỏi bàn tay của cô, cũng đã ngầm thừa nhận,nhưng giờ lại thế này. Anh ta đang đùa với cô? “Đồ chơi” của cô lại dám phản kháng sao?, nực cười!
“Danny à, anh đã coi thường tôi quá rồi!”
- “Chị cả”
- Điều tra ngay xem mấy ngày nay Danny đang làm những gì? Ở đâu? Với ai?
- “Dạ, đã rõ ”
***
- Này!
- Sao anh đi theo tôi mãi vậy?
- Ai nói tôi đi theo cô? Đường là của chung, tôi đi đâu kệ tôi chứ! – Billy với cái má lúm đồng tiền rất duyên của mình vẫn cười cợt mà ngoan cố không chịu thừa nhận. Rõ ràng là lén lút hay công khai thì anh chàng vẫn cứ bám theo cô nàng tomboy Rei kia cả ngày đấy thôi =.=
Mặc kệ “cái đuôi” kia, Rei đi thật nhanh.
- Hey, mà cô đi đâu vậy? (hic, cái này có thể gọi là “giấu đầu hở đuôi” không nhỉ?)
- Tôi đi đâu liên quan gì đến anh!
- Dù sao cũng đường mà.
- Cùng đường? – Rei cố
ý nhắc lại, vẻ mặt tỏ ra vô cùng “nguy hiểm” – Vậy anh biết chúng ta đang đi đâu không?
- Đi đâu?
Nhìn cái mặt ngờ nghệch của anh chàng hotboy vốn được xem là “vua quậy phá” này, Rei rất muốn bật cười thật to, nhưng cuối cùng vẫn phải cố nhịn.
- Nhà – vệ – sinh – nữ!
Rei nói thật chậm, thật chậm từng chữ nhưng cũng đủ để Billy phải giật mình. Quả thật họ đang đứng trước một cái cửa mà trên đó có hình một cô gái mặc váy O_O. Nói một cách khác thì… không sai đâu, chính là hai người đã ở trước phòng WC nữ… từ lúc nào rồi… Haizzz một anh chàng cực phẩm như Billy mà đứng ở đây xem chừng có hơi… kì kì nha. Nhìn xem đã xuất hiện những ánh mắt “khác thường ” rồi đây…
- Sao nào? Có định đi theo tôi vào đó làm “bạn đồng hành” luôn không?
- Cô đùa à? Mà … hình như… tôi đi nhầm đường, kệ cô tôi… đi trước đây!
Xấu hổ? Đỏ mặt? Thế là bỏ đi luôn. Ha ha, thật buồn cười, không ngờ người như anh ta mà cũng có lúc thế này cơ đấy. Rei mỉm cười đắc ý rồi quay người thẳng về khu kí túc xá nữ. Hầy, không phải tại vướng cái đuôi kia thì giờ cô đã đang ngồi “tám” với “em yêu” Judy lâu rồi. Phiền quá đi!
Ở gốc cây cách đó không xa, mọi hành động của Rei đều đã được thu vào tầm mắt của một người. Và cả nụ cười hiếm hoi ấy. “Cô gái này, khi cười cũng đẹp vậy sao?” – Trái tim Billy khẽ chệch đi một nhịp. Nhưng tại sao cô ấy lại luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần và đôi khi là cả “lập dị” như vậy?
Phòng 205, tầng 3
- Cho Rei xin cốc nước cái nào!
- Đây cô nương, làm gì mà như hết hơi thế? – Tôi đưa Rei cốc nước và cả một chiếc khăn giấy. Thực ra cũng lập hạ được khá lâu rồi nhưng thời tiết đã đến nỗi nóng quá đâu, ngay cả người dễ đổ mồ hôi như tôi cũng chưa đến mức thế kia…
- Cắt đuôi!
- Cái gì?
- Haizzz thì là tống khứ một tên dở hơi thôi. – Rei thản nhiên.
- Cậu…
- Thôi, vào chuyện chính đi.
- Chuyện gì?
- Judy có kế hoạch gì cho hè này chưa?
À há, sao nghe câu này quen quen? OMG là hôm trước Ryan hỏi mình đây mà, nhưng … chết rồi, tôi chưa có gọi về ẹ…
- Này, nghĩ cái gì vậy?
- Không có – Tôi cười giả lả – Cũng chẳng có gì đặc biệt, nghỉ hè thì về nhà thôi.
- Về Lâm Giang?
- Ừ, còn Rei thì sao?
- Cho Rei về cùng nhá?
- Về đâu?
- Nhà Judy.
- Á, nhưng mình chưa hỏi mẹ.
- Thì hỏi đi – Rei đưa tay nhìn đồng hồ – Khi nào hỏi xong gọi ình, bây giờ mình có việc phải đi rồi. Thế nhá!
Vù, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vẫn là cái câu ấy. Mấy người này đọc cùng một kịch bản à? Nhưng… sao ai cũng thích đến nhà mình thế nhỉ? Trùng hợp quá đi! Ha ha, cơ mà được thế thì càng vui chứ sao!
Ở đời vẫn luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy
Ngẫu nhiên hoặc cố ý…
Những con người trẻ tuổi với trái tim tràn ngập yêu thương
Và một quá khứ đã ngủ quên…
Đầy rẫy toan tính, mưu mô hiểm độc
Tình yêu, tình bạn đều bị đem ra như một trò đùa
Trò đùa của số phận
Liệu các bạn có vượt qua?
Chuyến đi này sẽ là chìa khóa mở ra tất cả…
Rắc rối… thực sự bắt đầu…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… ”
- Zaaaaaaaaaaaaaa!!!
Chiếc điện thoại xấu số bị Caroll ném đi không thương tiếc. Thẳng một đường, vào bức tường trắng xóa lạnh lẽo, vỡ tan. Tránh mặt, không chịu nghe điện thoại. Hai tuần nay rồi, đã nói là không thể thoát khỏi bàn tay của cô, cũng đã ngầm thừa nhận,nhưng giờ lại thế này. Anh ta đang đùa với cô? “Đồ chơi” của cô lại dám phản kháng sao?, nực cười!
“Danny à, anh đã coi thường tôi quá rồi!”
- “Chị cả”
- Điều tra ngay xem mấy ngày nay Danny đang làm những gì? Ở đâu? Với ai?
- “Dạ, đã rõ ”
***
- Này!
- Sao anh đi theo tôi mãi vậy?
- Ai nói tôi đi theo cô? Đường là của chung, tôi đi đâu kệ tôi chứ! – Billy với cái má lúm đồng tiền rất duyên của mình vẫn cười cợt mà ngoan cố không chịu thừa nhận. Rõ ràng là lén lút hay công khai thì anh chàng vẫn cứ bám theo cô nàng tomboy Rei kia cả ngày đấy thôi =.=
Mặc kệ “cái đuôi” kia, Rei đi thật nhanh.
- Hey, mà cô đi đâu vậy? (hic, cái này có thể gọi là “giấu đầu hở đuôi” không nhỉ?)
- Tôi đi đâu liên quan gì đến anh!
- Dù sao cũng đường mà.
- Cùng đường? – Rei cố
ý nhắc lại, vẻ mặt tỏ ra vô cùng “nguy hiểm” – Vậy anh biết chúng ta đang đi đâu không?
- Đi đâu?
Nhìn cái mặt ngờ nghệch của anh chàng hotboy vốn được xem là “vua quậy phá” này, Rei rất muốn bật cười thật to, nhưng cuối cùng vẫn phải cố nhịn.
- Nhà – vệ – sinh – nữ!
Rei nói thật chậm, thật chậm từng chữ nhưng cũng đủ để Billy phải giật mình. Quả thật họ đang đứng trước một cái cửa mà trên đó có hình một cô gái mặc váy O_O. Nói một cách khác thì… không sai đâu, chính là hai người đã ở trước phòng WC nữ… từ lúc nào rồi… Haizzz một anh chàng cực phẩm như Billy mà đứng ở đây xem chừng có hơi… kì kì nha. Nhìn xem đã xuất hiện những ánh mắt “khác thường ” rồi đây…
- Sao nào? Có định đi theo tôi vào đó làm “bạn đồng hành” luôn không?
- Cô đùa à? Mà … hình như… tôi đi nhầm đường, kệ cô tôi… đi trước đây!
Xấu hổ? Đỏ mặt? Thế là bỏ đi luôn. Ha ha, thật buồn cười, không ngờ người như anh ta mà cũng có lúc thế này cơ đấy. Rei mỉm cười đắc ý rồi quay người thẳng về khu kí túc xá nữ. Hầy, không phải tại vướng cái đuôi kia thì giờ cô đã đang ngồi “tám” với “em yêu” Judy lâu rồi. Phiền quá đi!
Ở gốc cây cách đó không xa, mọi hành động của Rei đều đã được thu vào tầm mắt của một người. Và cả nụ cười hiếm hoi ấy. “Cô gái này, khi cười cũng đẹp vậy sao?” – Trái tim Billy khẽ chệch đi một nhịp. Nhưng tại sao cô ấy lại luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cần và đôi khi là cả “lập dị” như vậy?
Phòng 205, tầng 3
- Cho Rei xin cốc nước cái nào!
- Đây cô nương, làm gì mà như hết hơi thế? – Tôi đưa Rei cốc nước và cả một chiếc khăn giấy. Thực ra cũng lập hạ được khá lâu rồi nhưng thời tiết đã đến nỗi nóng quá đâu, ngay cả người dễ đổ mồ hôi như tôi cũng chưa đến mức thế kia…
- Cắt đuôi!
- Cái gì?
- Haizzz thì là tống khứ một tên dở hơi thôi. – Rei thản nhiên.
- Cậu…
- Thôi, vào chuyện chính đi.
- Chuyện gì?
- Judy có kế hoạch gì cho hè này chưa?
À há, sao nghe câu này quen quen? OMG là hôm trước Ryan hỏi mình đây mà, nhưng … chết rồi, tôi chưa có gọi về ẹ…
- Này, nghĩ cái gì vậy?
- Không có – Tôi cười giả lả – Cũng chẳng có gì đặc biệt, nghỉ hè thì về nhà thôi.
- Về Lâm Giang?
- Ừ, còn Rei thì sao?
- Cho Rei về cùng nhá?
- Về đâu?
- Nhà Judy.
- Á, nhưng mình chưa hỏi mẹ.
- Thì hỏi đi – Rei đưa tay nhìn đồng hồ – Khi nào hỏi xong gọi ình, bây giờ mình có việc phải đi rồi. Thế nhá!
Vù, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vẫn là cái câu ấy. Mấy người này đọc cùng một kịch bản à? Nhưng… sao ai cũng thích đến nhà mình thế nhỉ? Trùng hợp quá đi! Ha ha, cơ mà được thế thì càng vui chứ sao!
Ở đời vẫn luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy
Ngẫu nhiên hoặc cố ý…
Những con người trẻ tuổi với trái tim tràn ngập yêu thương
Và một quá khứ đã ngủ quên…
Đầy rẫy toan tính, mưu mô hiểm độc
Tình yêu, tình bạn đều bị đem ra như một trò đùa
Trò đùa của số phận
Liệu các bạn có vượt qua?
Chuyến đi này sẽ là chìa khóa mở ra tất cả…
Rắc rối… thực sự bắt đầu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook