Hơp Thể Song Tu
-
Chương 40: Thi Biến, Thủ Cung Sa
Thi thể cương cứng cũng không có gì, trong《 Âm Dương biến 》 Hợp Hoan thuật, có vài loại phương pháp, có thể giải trừ thi cương.
Bàn tay khoan hậu của hắn, Âm Dương ma mạch pháp lực, vận chuyển dọc theo phương hướng nghịch dương sinh âm, một tia âm hàn pháp lực, xuyên thấu qua ngón tay, ở trên thi thể của nữ thi lục lọi.
Đầu ngón tay tiếp xúc với gò má gầy gò của nữ thi, âm lực rót vào da thịt, hàm răng nguyên bản cứng ngắc, không ngờ lại từ từ mềm mại. Thi thể mềm nhũn, tách ra đôi môi nhạt của nữ tử, đầu ngón tay của Ninh Phàm dò vào trong miệng nữ thi.
Trong cái lạnh như băng, lại có một chút ướt át, cái lưỡi của nữ thi vẫn trơn nhẵn. Nữ tử dù chết, thi thể lại có thể theo bản năng phản ứng với kích thích, có thể chảy ra nước miếng, khiến cho sau lưng Ninh Phàm lạnh run lên.
Cô gái này, là chết, hay còn sống...
Khi đầu ngón tay của Ninh Phàm, muốn rút ra khỏi cái miệng anh đào nhỏ của nữ thi, lại bị vật gì đó bén nhọn đâm một chút.
Bản thân mình uống vào một viên Ngọc hoàng đan, thân thể chịu đựng được hạ phẩm trung cấp pháp bảo công kích mà có thể không bị thương, nhưng bị răng nhọn của nữ tử đâm một cái, trong chớp mắt liền bị rách da, và có một tia độc tố, dọc theo vết thương đầu ngón tay, nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Thi độc!
Ninh Phàm hai tay đều sử dụng, đẩy môi anh đào của nữ tử ta, trong miệng nữ tử không ngờ lại có hai cái răng nanh nhọn hoắc. Một thoáng, Ninh Phàm từ trong tiên đế ký ức, hồi tưởng lại một cái danh từ kinh khủng.
“Thi ma!”
Vào thời thượng cổ, có yêu tộc, nhân tộc, Ma tộc. Trong đó, trong ma tộc, có một loại chủng tộc, được đặt tên là thi ma.
Thi ma, là tiên thần sau khi chết, thi biến thành hình, tự thành linh trí, tuy không thể thừa kế chủ nhân của thân thể về mặt pháp lực, nhưng có thể thừa kế sự mạnh mẽ của chủ nhân về mặt thân thể, thỉnh thoảng cũng có thể thừa kế ký ức. Từ bản chất mà nói, thi ma cùng thi thể chủ nhân, thực tế là hai cái người bất đồng.
Thi Ma thi biến với tỷ lệ cực thấp ở thời thượng cổ. Một ngàn tiên thần sau khi chết, có thể có một thi thể biến thành thi ma, cũng đã không dễ rồi. Thật không ngờ, mình ngẫu nhiên lấy được cụ nữ thi này, lại biến thành thi ma.
Nàng có thể tỉnh lại hay không, có thể là cương thi nhảy nhảy hay không, có khi nào tại lúc mình đâm vào trong cơ thể, nàng sẽ nhe răng nanh, cắn lên trên cổ mình?
Những ý nghĩ này, ở trong đầu Ninh Phàm, chỉ thoáng hiện rồi liền bị xóa đi. Giờ phút này sắc bổ nữ thi, mới là chánh sự, hết thảy mọi chuyện, phải đuổi kịp thời điểm sự đau đớn do Ngọc hoàng đan mang lại lên đến đỉnh điểm mới được!
Ngón tay vận chuyển pháp lực, dọc theo cái cổ trắng như tuyết của nữ tử, trượt đến xương quai xanh, lướt qua cánh tay như ngó sen, lục lọi về phương hướng tiên mạch của nữ tử, di chuyển qua bên trái rồi quẹo qua bên phải, hóa giải thi cương của nữ thi.
Mấy cái xoa bóp, nữ thi tiêu nhũ, dần dần mềm mại, vừa vặn một cái nắm, còn có sự co dãn nữa.
Bàn tay trượt xuống bụng nữ tử, bằng phẳng lạnh như băng. Ở chỗ này, Ninh Phàm biến đổi âm lực, đổi thành dương lực. Mấy cái vuốt ve, bụng nữ thi, cũng dần dần mềm mại.
Tay hắn tiếp tục tuột xuống, trượt đến vị trí cần đến ở trên người nữ thi.
Hoa kính chưa từng đón khách duyên, cửa bồng hôm nay mới được quân khai mở. Đây có phải là một đoạn tình duyên xa cách hàng tỉ tỉ năm hay không?
Chân ngọc cương cứng khép lại thật chặc, không cho đụng tới sự mơn mởn ẩn sâu bên trong. Ninh Phàm nửa quỳ ở đầu giường, song chưởng nắm chặt chân của nữ thi, vận chuyển pháp lực xoa bóp.
Hô hấp của hắn, dần dần thô trọng, nửa năm trước, hắn từ một thiếu niên lang có tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau nửa năm, cuộc đời của hắn mấy lần gặp tai vạ bất ngờ, phải luân nhập vào ma đạo, trở thành ma đầu ngay cả nữ thi cũng không buông tha!
Bất luận vì có gì lý do, dâm tiết một nữ thi đã chết không biết bao năm, thậm chí đã từng được tôn làm tiên tử thi, đều là cử động mất hết nhân tính.
Nhưng Ninh Phàm không có lựa chọn nào khác. Thậm chí, trong sự lựa chọn của hắn, chỉ có hai chữ sinh tử, căn bản không đạo đức, không có nhân luân.
Tu Chân Giới cường giả là vua, hết thảy tục lễ, cũng không như thực lực được bàn luận rất rõ ràng, càng không có gì trân quý như tánh mạng.
Nhưng Ninh Phàm vẫn có thứ để giữ vững. Chỉ Hạc, sư tôn, Thất Mai, Ninh Cô, có lẽ còn có nhiều thứ hơn nữa. Những thứ ấm áp như ánh mặt trời này, khiến cho hắn lọt vào trong ma đạo, nhưng không mất chân tính.
Mũi chân gót ngọc của Nữ thi ức vạn năm chưa bao giờ bị đàn ông chạm qua, luân tang trong lòng bàn tay Ninh Phàm. Một đôi chân ngọc, dần dần nhu hòa, còn Ninh Phàm thì đọc thầm 《 Âm Dương biến 》 Định Tâm thuật, thủ kỹ linh đài của mình, không cho nó bị mất, song chưởng từ từ dọc theo đôi chân nhỏ của nữ thi, trợt lên bắp chân ngọc khiết băng thanh, trợt vào trong đùi trong nhỏ nhắn vô trần. Đợi cả người nữ tử hoàn toàn mềm mại, Ninh Phàm đem nữ thi hai chân tách ra, lộ ra một thứ phấn non làm lòng người run động.
Trong vẻ phấn non đó, có một tia nước đọng trong suốt, tinh tế chảy ra, mang theo khí tức dụ người.
Mà khi thấy mình vuốt ve nữ thi, nữ thi lại có phản ứng, Ninh Phàm lại chẳng có nửa điểm ý tưởng xấu xa, có hay chăng chỉ càng cảm thấy xương sống sau lưng lạnh lẻo hơn.
Quả thật là thi ma... Chết đi vô số năm, thi thể còn có phản ứng, không phải thi ma, vậy thì là cái gì?
Chẳng qua là, chuyện đã phát triển đến bước này, còn có cơ hội quay đầu nữa sao. Hoặc là, Ninh Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, muốn quay đầu ở trên con đường ma đạo.
Cúi người, Ninh Phàm thở hào hển, lè lưỡi, đầu chúi xuống làn khe nước chảy, nhấp nháp.
Hợp Hoan diệu quyết, sau khi nhấp nháp, chỉ còn một bước cuối cùng, đâm vào.
Nếu không, dưới sự khô khốc, tuyệt đối không có nửa điểm thoải mái có thể nói, có chăng, chỉ là đau đớn... Người thử qua, đều biết, màn dạo đầu rất trọng yếu.
- Phàm ca ca, ta... Ta thật khó chịu...
Cạnh đó, tiểu Chỉ Hạc mắt thấy Ninh Phàm sử dụng các loại thủ đoạn kỳ ảo thi triển ở trên người nữ thi, cũng không phản cảm bao nhiêu, có chẳng, cũng chỉ là càng ngày càng cảm thấy thân thể có phản ứng kỳ quái.
Nàng cùng Ninh Phàm đồng bệnh tương liên, liên kết qua lại, từ nhỏ mất đi người thân, bị đưa vào Ma Tông, lời nói hay những gì nghe được, đều là Hợp Hoan sắc bổ thuật. Trong lòng non nớt của nàng, cũng không đem chuyện giao hoan coi trọng lắm.
Nàng cùng Ninh Phàm, do lúc ban đầu đồng bệnh tương liên, rồi đến thích, rồi đến tay trong tay, trong đó có vô số cảm tình. Nhưng vượt trên sự yêu thích, tình yêu hay thậm chí là thể xác, là một tia ấm áp trong tâm linh, là sự lo lắng bảo hộ cho nhau.
Nàng cùng Ninh Phàm có một điểm giống nhau, đó chính là, từ nội tâm thậm chí chán ghét hành vi giao hoan. Cũng chỉ khi đối mặt với Ninh Phàm, nàng mới có thể ở thể chế thiên sinh mị cốt, động tình, động tính.
Chỉ Hạc thật khó chịu, thật khó chịu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra nam nữ giao hợp, còn có nhiều con đường như vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra miệng lưỡi nam tử, còn có thể liếm láp những chỗ tư mật của nữ tử như vậy.
Thật khó chịu... Tiểu Chỉ Hạc nửa quỳ ở đầu giường, bắp chân cọ sát, dần dần cảm thấy trong cơ thể có một tia nhiệt lưu, nhuận thấp...
- Phàm ca ca, ta thật khó chịu...
Tiểu Chỉ Hạc động tình, bàn tay nhỏ nhắn từ phía sau lưng, ngăn lại cái eo không lấy gì cường tráng của Ninh Phàm, trong lòng hơi kỳ quái, kỳ quái là người Ninh Phàm sao mà rắn chắc như vậy.
Ninh Phàm chỉ cảm thấy nhức đầu. Một mặt, là Chỉ Hạc đã động tình, một lòng cầu hoan. Một mặt, là nữ thi đã từ từ mềm dần, cũng có chút quỷ dị kinh khủng. Nữ thi người trắng hếu, dần dần nổi lên một tia đỏ ửng, mập mờ ái muội như động tình, nhưng Ninh Phàm thấy màu đỏ ửng này, trong lòng chỉ có sự kiêng kỵ.
Thi ma, đây là thi ma... Không thèm quản nữa rồi!
Đâm vào, đâm rách một cái tầng mà nữ tử tuân thủ nghiêm ngặt hành tỉ tỉ năm. Sau đó, thô bạo rong ruỗi như mưa cuồng vậy, không chút thương tiếc.
Máu tươi nhỏ xuống chăn mỏng, đôi mi thanh tú của nữ thi tựa hồ nhíu lại một chút. Trên lông mi, lại mang một chút nước mắt. Có chút đau đây... Chẳng qua là có đau hơn nữa, cũng không kêu ra được, nhưng một tia lửa nóng, lại thúc giục nữ thi thi biến...
Và trên cánh tay như ngó sen, một cái chấm đỏ thủ cung sa tuân thủ nghiêm ngặt hàng ức vạn năm, từ từ, tiêu tán...
Thủ cung sa, cô gái này, từng vì ai mà thủ thân như ngọc sao?
- Đau... Ngươi... Đáng... Hận...
Nữ thi muốn mở miệng, nhưng không nói ra được... Nếu nàng tỉnh lại, có lẽ chuyện thứ nhất làm, chính là, diệt Ninh Phàm!
Mà Ninh Phàm, một mặt sắc bổ nữ thi, dùng sự thoái mái sung sướng điên phong, áp chế cái đau do Ngọc hoàng đan mang tới. Một mặt khác, hắn hai tay cùng động, một tay cầm tiêu nhũ của Chỉ Hạc, một tay kia, trượt xuống...
“ Ư...” Bên trong căn phòng, văng vẳng thanh âm như có như không của Chỉ Hạc, vô cùng hài lòng. Cho dù chẳng qua là ngón tay Ninh Phàm, cấp cho Chỉ Hạc sự kích thích, cũng không phải thứ tầm thường có thể so sánh được.
ầu trời trên Ninh thành, huyết chiến cả ngày. Bên dưới Ninh thành, Ninh Phàm phong hoa tuyết nguyệt cả ngày.
Mà nữ thi, thi biến chưa từng dừng lại. Tỉ tỉ năm qua, đệ nhất thượng cổ thi ma, cuối cùng đã giác tỉnh dưới người Ninh Phàm?
(Híc, hộc máu..... chảy máu cam. Mấy bác xem cảnh này nếu thấy khó chịu báo em cắt nha. Rất may sau chương này trở đi, dù có cảnh đó cũng không biến thái đến vậy)
Bàn tay khoan hậu của hắn, Âm Dương ma mạch pháp lực, vận chuyển dọc theo phương hướng nghịch dương sinh âm, một tia âm hàn pháp lực, xuyên thấu qua ngón tay, ở trên thi thể của nữ thi lục lọi.
Đầu ngón tay tiếp xúc với gò má gầy gò của nữ thi, âm lực rót vào da thịt, hàm răng nguyên bản cứng ngắc, không ngờ lại từ từ mềm mại. Thi thể mềm nhũn, tách ra đôi môi nhạt của nữ tử, đầu ngón tay của Ninh Phàm dò vào trong miệng nữ thi.
Trong cái lạnh như băng, lại có một chút ướt át, cái lưỡi của nữ thi vẫn trơn nhẵn. Nữ tử dù chết, thi thể lại có thể theo bản năng phản ứng với kích thích, có thể chảy ra nước miếng, khiến cho sau lưng Ninh Phàm lạnh run lên.
Cô gái này, là chết, hay còn sống...
Khi đầu ngón tay của Ninh Phàm, muốn rút ra khỏi cái miệng anh đào nhỏ của nữ thi, lại bị vật gì đó bén nhọn đâm một chút.
Bản thân mình uống vào một viên Ngọc hoàng đan, thân thể chịu đựng được hạ phẩm trung cấp pháp bảo công kích mà có thể không bị thương, nhưng bị răng nhọn của nữ tử đâm một cái, trong chớp mắt liền bị rách da, và có một tia độc tố, dọc theo vết thương đầu ngón tay, nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Thi độc!
Ninh Phàm hai tay đều sử dụng, đẩy môi anh đào của nữ tử ta, trong miệng nữ tử không ngờ lại có hai cái răng nanh nhọn hoắc. Một thoáng, Ninh Phàm từ trong tiên đế ký ức, hồi tưởng lại một cái danh từ kinh khủng.
“Thi ma!”
Vào thời thượng cổ, có yêu tộc, nhân tộc, Ma tộc. Trong đó, trong ma tộc, có một loại chủng tộc, được đặt tên là thi ma.
Thi ma, là tiên thần sau khi chết, thi biến thành hình, tự thành linh trí, tuy không thể thừa kế chủ nhân của thân thể về mặt pháp lực, nhưng có thể thừa kế sự mạnh mẽ của chủ nhân về mặt thân thể, thỉnh thoảng cũng có thể thừa kế ký ức. Từ bản chất mà nói, thi ma cùng thi thể chủ nhân, thực tế là hai cái người bất đồng.
Thi Ma thi biến với tỷ lệ cực thấp ở thời thượng cổ. Một ngàn tiên thần sau khi chết, có thể có một thi thể biến thành thi ma, cũng đã không dễ rồi. Thật không ngờ, mình ngẫu nhiên lấy được cụ nữ thi này, lại biến thành thi ma.
Nàng có thể tỉnh lại hay không, có thể là cương thi nhảy nhảy hay không, có khi nào tại lúc mình đâm vào trong cơ thể, nàng sẽ nhe răng nanh, cắn lên trên cổ mình?
Những ý nghĩ này, ở trong đầu Ninh Phàm, chỉ thoáng hiện rồi liền bị xóa đi. Giờ phút này sắc bổ nữ thi, mới là chánh sự, hết thảy mọi chuyện, phải đuổi kịp thời điểm sự đau đớn do Ngọc hoàng đan mang lại lên đến đỉnh điểm mới được!
Ngón tay vận chuyển pháp lực, dọc theo cái cổ trắng như tuyết của nữ tử, trượt đến xương quai xanh, lướt qua cánh tay như ngó sen, lục lọi về phương hướng tiên mạch của nữ tử, di chuyển qua bên trái rồi quẹo qua bên phải, hóa giải thi cương của nữ thi.
Mấy cái xoa bóp, nữ thi tiêu nhũ, dần dần mềm mại, vừa vặn một cái nắm, còn có sự co dãn nữa.
Bàn tay trượt xuống bụng nữ tử, bằng phẳng lạnh như băng. Ở chỗ này, Ninh Phàm biến đổi âm lực, đổi thành dương lực. Mấy cái vuốt ve, bụng nữ thi, cũng dần dần mềm mại.
Tay hắn tiếp tục tuột xuống, trượt đến vị trí cần đến ở trên người nữ thi.
Hoa kính chưa từng đón khách duyên, cửa bồng hôm nay mới được quân khai mở. Đây có phải là một đoạn tình duyên xa cách hàng tỉ tỉ năm hay không?
Chân ngọc cương cứng khép lại thật chặc, không cho đụng tới sự mơn mởn ẩn sâu bên trong. Ninh Phàm nửa quỳ ở đầu giường, song chưởng nắm chặt chân của nữ thi, vận chuyển pháp lực xoa bóp.
Hô hấp của hắn, dần dần thô trọng, nửa năm trước, hắn từ một thiếu niên lang có tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau nửa năm, cuộc đời của hắn mấy lần gặp tai vạ bất ngờ, phải luân nhập vào ma đạo, trở thành ma đầu ngay cả nữ thi cũng không buông tha!
Bất luận vì có gì lý do, dâm tiết một nữ thi đã chết không biết bao năm, thậm chí đã từng được tôn làm tiên tử thi, đều là cử động mất hết nhân tính.
Nhưng Ninh Phàm không có lựa chọn nào khác. Thậm chí, trong sự lựa chọn của hắn, chỉ có hai chữ sinh tử, căn bản không đạo đức, không có nhân luân.
Tu Chân Giới cường giả là vua, hết thảy tục lễ, cũng không như thực lực được bàn luận rất rõ ràng, càng không có gì trân quý như tánh mạng.
Nhưng Ninh Phàm vẫn có thứ để giữ vững. Chỉ Hạc, sư tôn, Thất Mai, Ninh Cô, có lẽ còn có nhiều thứ hơn nữa. Những thứ ấm áp như ánh mặt trời này, khiến cho hắn lọt vào trong ma đạo, nhưng không mất chân tính.
Mũi chân gót ngọc của Nữ thi ức vạn năm chưa bao giờ bị đàn ông chạm qua, luân tang trong lòng bàn tay Ninh Phàm. Một đôi chân ngọc, dần dần nhu hòa, còn Ninh Phàm thì đọc thầm 《 Âm Dương biến 》 Định Tâm thuật, thủ kỹ linh đài của mình, không cho nó bị mất, song chưởng từ từ dọc theo đôi chân nhỏ của nữ thi, trợt lên bắp chân ngọc khiết băng thanh, trợt vào trong đùi trong nhỏ nhắn vô trần. Đợi cả người nữ tử hoàn toàn mềm mại, Ninh Phàm đem nữ thi hai chân tách ra, lộ ra một thứ phấn non làm lòng người run động.
Trong vẻ phấn non đó, có một tia nước đọng trong suốt, tinh tế chảy ra, mang theo khí tức dụ người.
Mà khi thấy mình vuốt ve nữ thi, nữ thi lại có phản ứng, Ninh Phàm lại chẳng có nửa điểm ý tưởng xấu xa, có hay chăng chỉ càng cảm thấy xương sống sau lưng lạnh lẻo hơn.
Quả thật là thi ma... Chết đi vô số năm, thi thể còn có phản ứng, không phải thi ma, vậy thì là cái gì?
Chẳng qua là, chuyện đã phát triển đến bước này, còn có cơ hội quay đầu nữa sao. Hoặc là, Ninh Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, muốn quay đầu ở trên con đường ma đạo.
Cúi người, Ninh Phàm thở hào hển, lè lưỡi, đầu chúi xuống làn khe nước chảy, nhấp nháp.
Hợp Hoan diệu quyết, sau khi nhấp nháp, chỉ còn một bước cuối cùng, đâm vào.
Nếu không, dưới sự khô khốc, tuyệt đối không có nửa điểm thoải mái có thể nói, có chăng, chỉ là đau đớn... Người thử qua, đều biết, màn dạo đầu rất trọng yếu.
- Phàm ca ca, ta... Ta thật khó chịu...
Cạnh đó, tiểu Chỉ Hạc mắt thấy Ninh Phàm sử dụng các loại thủ đoạn kỳ ảo thi triển ở trên người nữ thi, cũng không phản cảm bao nhiêu, có chẳng, cũng chỉ là càng ngày càng cảm thấy thân thể có phản ứng kỳ quái.
Nàng cùng Ninh Phàm đồng bệnh tương liên, liên kết qua lại, từ nhỏ mất đi người thân, bị đưa vào Ma Tông, lời nói hay những gì nghe được, đều là Hợp Hoan sắc bổ thuật. Trong lòng non nớt của nàng, cũng không đem chuyện giao hoan coi trọng lắm.
Nàng cùng Ninh Phàm, do lúc ban đầu đồng bệnh tương liên, rồi đến thích, rồi đến tay trong tay, trong đó có vô số cảm tình. Nhưng vượt trên sự yêu thích, tình yêu hay thậm chí là thể xác, là một tia ấm áp trong tâm linh, là sự lo lắng bảo hộ cho nhau.
Nàng cùng Ninh Phàm có một điểm giống nhau, đó chính là, từ nội tâm thậm chí chán ghét hành vi giao hoan. Cũng chỉ khi đối mặt với Ninh Phàm, nàng mới có thể ở thể chế thiên sinh mị cốt, động tình, động tính.
Chỉ Hạc thật khó chịu, thật khó chịu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra nam nữ giao hợp, còn có nhiều con đường như vậy. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra miệng lưỡi nam tử, còn có thể liếm láp những chỗ tư mật của nữ tử như vậy.
Thật khó chịu... Tiểu Chỉ Hạc nửa quỳ ở đầu giường, bắp chân cọ sát, dần dần cảm thấy trong cơ thể có một tia nhiệt lưu, nhuận thấp...
- Phàm ca ca, ta thật khó chịu...
Tiểu Chỉ Hạc động tình, bàn tay nhỏ nhắn từ phía sau lưng, ngăn lại cái eo không lấy gì cường tráng của Ninh Phàm, trong lòng hơi kỳ quái, kỳ quái là người Ninh Phàm sao mà rắn chắc như vậy.
Ninh Phàm chỉ cảm thấy nhức đầu. Một mặt, là Chỉ Hạc đã động tình, một lòng cầu hoan. Một mặt, là nữ thi đã từ từ mềm dần, cũng có chút quỷ dị kinh khủng. Nữ thi người trắng hếu, dần dần nổi lên một tia đỏ ửng, mập mờ ái muội như động tình, nhưng Ninh Phàm thấy màu đỏ ửng này, trong lòng chỉ có sự kiêng kỵ.
Thi ma, đây là thi ma... Không thèm quản nữa rồi!
Đâm vào, đâm rách một cái tầng mà nữ tử tuân thủ nghiêm ngặt hành tỉ tỉ năm. Sau đó, thô bạo rong ruỗi như mưa cuồng vậy, không chút thương tiếc.
Máu tươi nhỏ xuống chăn mỏng, đôi mi thanh tú của nữ thi tựa hồ nhíu lại một chút. Trên lông mi, lại mang một chút nước mắt. Có chút đau đây... Chẳng qua là có đau hơn nữa, cũng không kêu ra được, nhưng một tia lửa nóng, lại thúc giục nữ thi thi biến...
Và trên cánh tay như ngó sen, một cái chấm đỏ thủ cung sa tuân thủ nghiêm ngặt hàng ức vạn năm, từ từ, tiêu tán...
Thủ cung sa, cô gái này, từng vì ai mà thủ thân như ngọc sao?
- Đau... Ngươi... Đáng... Hận...
Nữ thi muốn mở miệng, nhưng không nói ra được... Nếu nàng tỉnh lại, có lẽ chuyện thứ nhất làm, chính là, diệt Ninh Phàm!
Mà Ninh Phàm, một mặt sắc bổ nữ thi, dùng sự thoái mái sung sướng điên phong, áp chế cái đau do Ngọc hoàng đan mang tới. Một mặt khác, hắn hai tay cùng động, một tay cầm tiêu nhũ của Chỉ Hạc, một tay kia, trượt xuống...
“ Ư...” Bên trong căn phòng, văng vẳng thanh âm như có như không của Chỉ Hạc, vô cùng hài lòng. Cho dù chẳng qua là ngón tay Ninh Phàm, cấp cho Chỉ Hạc sự kích thích, cũng không phải thứ tầm thường có thể so sánh được.
ầu trời trên Ninh thành, huyết chiến cả ngày. Bên dưới Ninh thành, Ninh Phàm phong hoa tuyết nguyệt cả ngày.
Mà nữ thi, thi biến chưa từng dừng lại. Tỉ tỉ năm qua, đệ nhất thượng cổ thi ma, cuối cùng đã giác tỉnh dưới người Ninh Phàm?
(Híc, hộc máu..... chảy máu cam. Mấy bác xem cảnh này nếu thấy khó chịu báo em cắt nha. Rất may sau chương này trở đi, dù có cảnh đó cũng không biến thái đến vậy)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook