Hơp Thể Song Tu
-
Chương 22: Nguyên Anh Nữ Yêu, Yếu Ớt Xin Tha
Nữ tử đứng trước người Ninh Phàm, nàng giơ ngón tay ngọc như nhánh thông xanh lên, nhẹ nhàng điểm vào thiên linh cái của Ninh Phàm. Chỉ cần pháp lực phun ra, Ninh Phàm sẽ chết không chỗ chôn!
Nàng ta vừa nói không hết lời, Ninh Phàm không hiểu, nàng ta cũng không thèm giải thích nữa.
- Bây giờ ngươi thối lui, ta cũng không làm ngươi bị thương... Hôm nay ngươi, ngay cả tư cách run rẩy trước người ta cũng không có…
Nữ tử nói điềm tĩnh, không cố ý khinh thường, nhưng loại không nhìn ấy càng làm tổn thương người khác.
Thế nhưng vào một khắc đó, trong mắt của Ninh Phàm lại thật giống như ngạ lang vậy, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe!
- Vậy sao?
Hắn đột nhiên giơ tay lên, lấy tốc độ nhanh như chớp che tai, một chỉ điểm trên cổ tay trắng nõn của nữ tử.
Nữ tử gần trong gang tấc vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm chính là dung linh, lại tránh thoát “Thần ý” chi lực của mình...
Nàng ta tức giận khi da thịt của mình bị đụng như vậy, nhưng càng khiếp sợ chính là oai của một chỉ đó!
Chạm được vào da thịt của nữ tử mềm yếu không xương, Ninh Phàm câu động Âm Dương tỏa lực, nghịch vận ma mạch, chuyển dương làm âm, điểm ra một tia âm lực, thấu vào da thịt mơn mởn của nữ yêu.
Dung nhan của nữ tử, với một cái chớp mắt này, lẫm nhiên sinh giận, trong giận có thẹn thùng, trong thẹn thùng có một sự kinh hoàng nhàn nhạt.
Ninh Phàm có thể động đậy, lại không bị “Thần ý” trấn áp, điều này sao có thể... Chưa từng nghe nói qua dung linh tiểu bối có thể chống đỡ thần ý... Chính là kim đan cũng không làm được, dù là nguyên anh chưa chắc có thể...
Mà bết bát hơn là nữ tử này đã ý thức được, cổ tay của mình đang bị Ninh Phàm đụng chạm.
Đây là nàng ta lần đầu tiên trong đời bị đàn ông đụng chạm... Một chớp mắt, sắc mặt nàng ta đỏ ửng, chỉ cảm thấy một cổ dòng điện tê dại, lưu chuyển vào tim óc, khiến cho gương mặt lạnh lùng của nàng ta đỏ lên, thẹn thùng không tự kìm hãm được.
Nữ yêu giết người như ma, giờ lại thẹn thùng, lại uyển chuyển như cô gái ở nhà bên cạnh.
Mà bất chợt, nữ tử phát hiện, chuyện hỏng bét hoàn toàn chưa ngừng lại. Ngón tay của Ninh Phàm tựa như mang ma lực đặc thù, một tia âm lực không vào kinh mạch của mình, lại khiến cho thân thể của mình mềm mại mất sức, cả người mềm nhũn. Một tiếng thở gấp, chợt không cách nào điều động pháp lực chút nào...
Biết làm sao đây, pháp lực của ta... Đây là, mị thuật! Hắn, hắn muốn làm gì ta...?
Nữ tử vào giờ phút này, hồn nhiên quên mình là nguyên anh lão quái, mà Ninh Phàm, chẳng qua là một giới dung linh tiểu bối. Nàng ta chỉ có chút kinh hoàng, đây là bản năng của phụ nữ.
Nữ tử thoáng trấn định trái tim. Nàng ta cảm thấy, loại âm lực này làm cho nàng ta mê loạn, mặc dù lợi hại, nhưng mình vẫn có thể bức nó ra bên ngoài cơ thể, chỉ cần bình yên chống đỡ nhất thời ba khắc, sẽ khiến cho Ninh Phàm khinh bạc mình biết tay!
Nhưng chuyện bết bát nhất bất chợt xuất hiện. Ninh Phàm thuận thế vòng tay ôm nữ tử vào trong ngực, một tay bắt lấy eo, một tay còn lại bóp trên cổ nữ tử, căn bản không cho nàng ta thời gian bức ra âm lực.
Còn cùi chõ của Ninh Phàm lơ đãng hơi đụng phải hai ngực mềm mại của nữ tử, khiến cho thân thể mềm mại của nàng ta càng tê dại hơn...
Đáng ghét, đây cuối cùng là mị thuật gì, lại khiến cho ta... lại khiến cho ta nóng ran khó chịu như vậy... Thật khó chịu, thật khó chịu... Nóng quá...
Nữ tử tựa sát trong ngực Ninh Phàm, hơi giãy giụa, lại bị hắn ôm chặc hơn.
- Không được động đây, không được phản kháng, nếu bà nhận thua, ta sẽ tha cho bà một mạng...
Ninh Phàm lạnh lùng nói. Một đại mỹ nhân rúc vào trong ngực, hắn không thể nào không động tâm. Nhưng giờ phút này hắn chỉ mong dựa vào Thái âm chỉ khiến cho nữ tử này chịu thua, ngược lại không để ý nhiều như vậy.
- Nếu ta không nhận thua... Ngươi sẽ đối với ta... như thế nào... Ngươi... Đáng ghét, vô sỉ... Buông ra ta... Không được đụng...
Ánh mắt của nữ tử bắt đầu mê ly. Thân thể của nàng ta, lại nhạy cảm như vậy, nhạy cảm đến mức bị Ninh Phàm vô ý chợt đụng lập tức tâm thần thất thủ.
Thái Âm chỉ là tiên đế mị thuật, nó vốn dĩ bá đạo. Nếu Ninh Phàm có nguyên anh tu vi, thậm chí có thể chỉ một cái, khiến cho nguyên anh nữ tử, đối với mình cúi đầu xưng thần, cởi áo cởi thắt lưng, để mặc cho hắn điều khiển...
Cộng thêm nữ tử này nhạy cảm dị thường, bị Ninh Phàm đụng chạm, bị Ninh Phàm ôm ôm, bị khí tức đàn ông của hắn xâm nhập nàng ta đã bừng tỉnh thất thần. Rõ ràng muốn thúc giục pháp lực, bức ra âm lực của Thái Âm chỉ, nhưng thân thể bị Ninh Phàm hành hạ, càng ngày càng không nghe nàng ta sai khiến...
Chớ nói bức ra âm lực, cho dù nâng lên cánh tay, đẩy ra khỏi Ninh Phàm đang ôm trong ngực, cũng không làm được.
- Ngươi thật lớn...gan... lại dám... Ngươi có thể... buông ra ta hay không...? Đây là...mị thuật gì... A... Ta van cầu ngươi...
Ngực của nữ tử phập phồng dồn dập, hai ngực đụng chạm vào cánh tay của Ninh Phàm, cuối cùng là một cảm giác tốt đẹp như vậy.
Nàng ta xấu hổ muốn chết, nhưng không cách nào đè xuống cảm giác này... Tên khốn này thật là đáng hận... Hắn tới để thích diệt tông môn, ta hiếm lắm mới có thiện tâm để hắn rời đi, nhưng hắn lại dám, lại dám khinh bạc mình như vậy...
- Ta van xin ngươi... Hãy buông ra ta...
Nữ tử nhắm mắt lại, nước mắt lạnh như băng rơi xuống mu bàn tay của Ninh Phàm.
Vì sao, vì sao mình mềm nhũn trong ngực hắn, vì sao không cách nào sử lực...?
Buồn cười làm sao, hoang đường làm sao! Mình đường đường nguyên anh tu vi, lại bị một tên dung linh nam tử, tùy ý nắn bóp, mà mình càng đối với hắn lại giọng yếu ớt van xin...
Trong đầu của nàng ta giận trách Ninh Phàm vô lễ, nhưng người lại càng ngày càng kỳ quái, khiến cho nàng ta mơ hồ cảm thấy, nếu không nhanh chóng tránh thoát khỏi Ninh Phàm ôm trong ngực, bức ra Thái Âm chỉ chỉ lực, mình sẽ hoàn toàn sa vào tình dục, bị Ninh Phàm khống chế...
Chỉ lực thật là đáng sợ, mị thuật thật là đáng sợ...!
Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi khinh bạc ta như vậy, nếu ta chạy trốn, nhất định phải giết ngươi... Giết ngươi... Ừ, thật là nóng ran khó chịu... thật là trống vắng...
- Hắc Ma truyền thống, ta đã làm được rồi! Mau cấp cho ta một món bảo bối, lúc đó ta sẽ rời đi, không đeo bám nữa...
Lời của hắn, cơ hồ là nói ra dán vào dái tai, khiến cho trái tim nữ tử càng hốt hoảng. Một tia sát ý, cũng bị tình sắp làm cho chìm ngập rồi...
Thôi, thôi rồi... Ta xin ngươi tha cho ta...
Nữ tử đem tay thon dựa vào trên vai Ninh Phàm, mê ly nói:
- Ngươi buông ra ta... Ta nhận thua... Theo ý Hắc Ma phái truyền thống của ngươi... Cho ngươi bảo vật... Trong Lan Nhược tự... ngươi muốn cái gì cũng được... Ta sẽ cho ngươi... Ừ... sẽ cho ngươi...
Nàng ta chỉ mong thoát khỏi ma trảo của Ninh Phàm, dù là bảo vật, dù là sự thù oán cùng lão ma, tựa hồ không còn trọng yếu...
- Nếu như thế, mạo phạm rồi...!
Ninh Phàm không chút do dự buông lỏng nữ tử. Nếu mà hắn không buông ra nữa, chính hắn cũng không cầm được. Mỗi một tiếng thở gấp của nữ tử đều mị hoặc...
Nàng ta vừa nói không hết lời, Ninh Phàm không hiểu, nàng ta cũng không thèm giải thích nữa.
- Bây giờ ngươi thối lui, ta cũng không làm ngươi bị thương... Hôm nay ngươi, ngay cả tư cách run rẩy trước người ta cũng không có…
Nữ tử nói điềm tĩnh, không cố ý khinh thường, nhưng loại không nhìn ấy càng làm tổn thương người khác.
Thế nhưng vào một khắc đó, trong mắt của Ninh Phàm lại thật giống như ngạ lang vậy, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe!
- Vậy sao?
Hắn đột nhiên giơ tay lên, lấy tốc độ nhanh như chớp che tai, một chỉ điểm trên cổ tay trắng nõn của nữ tử.
Nữ tử gần trong gang tấc vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm chính là dung linh, lại tránh thoát “Thần ý” chi lực của mình...
Nàng ta tức giận khi da thịt của mình bị đụng như vậy, nhưng càng khiếp sợ chính là oai của một chỉ đó!
Chạm được vào da thịt của nữ tử mềm yếu không xương, Ninh Phàm câu động Âm Dương tỏa lực, nghịch vận ma mạch, chuyển dương làm âm, điểm ra một tia âm lực, thấu vào da thịt mơn mởn của nữ yêu.
Dung nhan của nữ tử, với một cái chớp mắt này, lẫm nhiên sinh giận, trong giận có thẹn thùng, trong thẹn thùng có một sự kinh hoàng nhàn nhạt.
Ninh Phàm có thể động đậy, lại không bị “Thần ý” trấn áp, điều này sao có thể... Chưa từng nghe nói qua dung linh tiểu bối có thể chống đỡ thần ý... Chính là kim đan cũng không làm được, dù là nguyên anh chưa chắc có thể...
Mà bết bát hơn là nữ tử này đã ý thức được, cổ tay của mình đang bị Ninh Phàm đụng chạm.
Đây là nàng ta lần đầu tiên trong đời bị đàn ông đụng chạm... Một chớp mắt, sắc mặt nàng ta đỏ ửng, chỉ cảm thấy một cổ dòng điện tê dại, lưu chuyển vào tim óc, khiến cho gương mặt lạnh lùng của nàng ta đỏ lên, thẹn thùng không tự kìm hãm được.
Nữ yêu giết người như ma, giờ lại thẹn thùng, lại uyển chuyển như cô gái ở nhà bên cạnh.
Mà bất chợt, nữ tử phát hiện, chuyện hỏng bét hoàn toàn chưa ngừng lại. Ngón tay của Ninh Phàm tựa như mang ma lực đặc thù, một tia âm lực không vào kinh mạch của mình, lại khiến cho thân thể của mình mềm mại mất sức, cả người mềm nhũn. Một tiếng thở gấp, chợt không cách nào điều động pháp lực chút nào...
Biết làm sao đây, pháp lực của ta... Đây là, mị thuật! Hắn, hắn muốn làm gì ta...?
Nữ tử vào giờ phút này, hồn nhiên quên mình là nguyên anh lão quái, mà Ninh Phàm, chẳng qua là một giới dung linh tiểu bối. Nàng ta chỉ có chút kinh hoàng, đây là bản năng của phụ nữ.
Nữ tử thoáng trấn định trái tim. Nàng ta cảm thấy, loại âm lực này làm cho nàng ta mê loạn, mặc dù lợi hại, nhưng mình vẫn có thể bức nó ra bên ngoài cơ thể, chỉ cần bình yên chống đỡ nhất thời ba khắc, sẽ khiến cho Ninh Phàm khinh bạc mình biết tay!
Nhưng chuyện bết bát nhất bất chợt xuất hiện. Ninh Phàm thuận thế vòng tay ôm nữ tử vào trong ngực, một tay bắt lấy eo, một tay còn lại bóp trên cổ nữ tử, căn bản không cho nàng ta thời gian bức ra âm lực.
Còn cùi chõ của Ninh Phàm lơ đãng hơi đụng phải hai ngực mềm mại của nữ tử, khiến cho thân thể mềm mại của nàng ta càng tê dại hơn...
Đáng ghét, đây cuối cùng là mị thuật gì, lại khiến cho ta... lại khiến cho ta nóng ran khó chịu như vậy... Thật khó chịu, thật khó chịu... Nóng quá...
Nữ tử tựa sát trong ngực Ninh Phàm, hơi giãy giụa, lại bị hắn ôm chặc hơn.
- Không được động đây, không được phản kháng, nếu bà nhận thua, ta sẽ tha cho bà một mạng...
Ninh Phàm lạnh lùng nói. Một đại mỹ nhân rúc vào trong ngực, hắn không thể nào không động tâm. Nhưng giờ phút này hắn chỉ mong dựa vào Thái âm chỉ khiến cho nữ tử này chịu thua, ngược lại không để ý nhiều như vậy.
- Nếu ta không nhận thua... Ngươi sẽ đối với ta... như thế nào... Ngươi... Đáng ghét, vô sỉ... Buông ra ta... Không được đụng...
Ánh mắt của nữ tử bắt đầu mê ly. Thân thể của nàng ta, lại nhạy cảm như vậy, nhạy cảm đến mức bị Ninh Phàm vô ý chợt đụng lập tức tâm thần thất thủ.
Thái Âm chỉ là tiên đế mị thuật, nó vốn dĩ bá đạo. Nếu Ninh Phàm có nguyên anh tu vi, thậm chí có thể chỉ một cái, khiến cho nguyên anh nữ tử, đối với mình cúi đầu xưng thần, cởi áo cởi thắt lưng, để mặc cho hắn điều khiển...
Cộng thêm nữ tử này nhạy cảm dị thường, bị Ninh Phàm đụng chạm, bị Ninh Phàm ôm ôm, bị khí tức đàn ông của hắn xâm nhập nàng ta đã bừng tỉnh thất thần. Rõ ràng muốn thúc giục pháp lực, bức ra âm lực của Thái Âm chỉ, nhưng thân thể bị Ninh Phàm hành hạ, càng ngày càng không nghe nàng ta sai khiến...
Chớ nói bức ra âm lực, cho dù nâng lên cánh tay, đẩy ra khỏi Ninh Phàm đang ôm trong ngực, cũng không làm được.
- Ngươi thật lớn...gan... lại dám... Ngươi có thể... buông ra ta hay không...? Đây là...mị thuật gì... A... Ta van cầu ngươi...
Ngực của nữ tử phập phồng dồn dập, hai ngực đụng chạm vào cánh tay của Ninh Phàm, cuối cùng là một cảm giác tốt đẹp như vậy.
Nàng ta xấu hổ muốn chết, nhưng không cách nào đè xuống cảm giác này... Tên khốn này thật là đáng hận... Hắn tới để thích diệt tông môn, ta hiếm lắm mới có thiện tâm để hắn rời đi, nhưng hắn lại dám, lại dám khinh bạc mình như vậy...
- Ta van xin ngươi... Hãy buông ra ta...
Nữ tử nhắm mắt lại, nước mắt lạnh như băng rơi xuống mu bàn tay của Ninh Phàm.
Vì sao, vì sao mình mềm nhũn trong ngực hắn, vì sao không cách nào sử lực...?
Buồn cười làm sao, hoang đường làm sao! Mình đường đường nguyên anh tu vi, lại bị một tên dung linh nam tử, tùy ý nắn bóp, mà mình càng đối với hắn lại giọng yếu ớt van xin...
Trong đầu của nàng ta giận trách Ninh Phàm vô lễ, nhưng người lại càng ngày càng kỳ quái, khiến cho nàng ta mơ hồ cảm thấy, nếu không nhanh chóng tránh thoát khỏi Ninh Phàm ôm trong ngực, bức ra Thái Âm chỉ chỉ lực, mình sẽ hoàn toàn sa vào tình dục, bị Ninh Phàm khống chế...
Chỉ lực thật là đáng sợ, mị thuật thật là đáng sợ...!
Ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ngươi khinh bạc ta như vậy, nếu ta chạy trốn, nhất định phải giết ngươi... Giết ngươi... Ừ, thật là nóng ran khó chịu... thật là trống vắng...
- Hắc Ma truyền thống, ta đã làm được rồi! Mau cấp cho ta một món bảo bối, lúc đó ta sẽ rời đi, không đeo bám nữa...
Lời của hắn, cơ hồ là nói ra dán vào dái tai, khiến cho trái tim nữ tử càng hốt hoảng. Một tia sát ý, cũng bị tình sắp làm cho chìm ngập rồi...
Thôi, thôi rồi... Ta xin ngươi tha cho ta...
Nữ tử đem tay thon dựa vào trên vai Ninh Phàm, mê ly nói:
- Ngươi buông ra ta... Ta nhận thua... Theo ý Hắc Ma phái truyền thống của ngươi... Cho ngươi bảo vật... Trong Lan Nhược tự... ngươi muốn cái gì cũng được... Ta sẽ cho ngươi... Ừ... sẽ cho ngươi...
Nàng ta chỉ mong thoát khỏi ma trảo của Ninh Phàm, dù là bảo vật, dù là sự thù oán cùng lão ma, tựa hồ không còn trọng yếu...
- Nếu như thế, mạo phạm rồi...!
Ninh Phàm không chút do dự buông lỏng nữ tử. Nếu mà hắn không buông ra nữa, chính hắn cũng không cầm được. Mỗi một tiếng thở gấp của nữ tử đều mị hoặc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook