Hợp Hoan Đại Ma
-
Chương 39: Yêu!
A!!!!
" Ngươi giết ta đi, giết ta đi... "
Từng cái từng cái xương cốt trên người Tống Ngọc Long bị Cố Phi bóp nát rồi lại chữa lành, rồi lại bóp nát.
Tiếng kêu thảm thiết phát ra làm Thạch Du cùng đám trưởng lão toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có Dạ Phong cùng Lý Thế Tường là không đổi sắc mặc, bọn hắn đã sống hơn trăm năm, đã thấy qua tra tấn thủ đoạn kinh khủng hơn thế này không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù Tống Ngọc Long tiếng gào thét vô vùng thống khổ, nhưng hắn lại không nói ra nửa lời, nhìn hắn như thế bạch bạch nộn nộn, nhưng lại là một cái rất kiên cường nam nhân.
" Hắc hắc, ta nói với ngươi một chuyện, thật ra ta đây chỉ muốn tra tấn ngươi một trận mà thôi.
Ngươi khai ra cũng vậy, mà ngươi không khai ra cũng như vậy, ta đây sưu hồn ngươi không phải liền biết hay sao? "
Cố Phi nhìn Tống Ngọc Long với vẻ tiếu dung nói rằng.
" Ngươi... " Tống Ngọc Long rơi vào tuyệt vọng, trong mắt lóe lên kiên định.
Xương cốt đã vỡ nát, không thể tự đập mình, cho nên hắn chỉ có thể tự bạo.
" Muốn tự bạo? " Cố Phi liếc mắt liền đoán được đối phương suy nghĩ.
Cố Phi một chưởng vỗ vào Tống Ngọc Long đan điền, đan điền tiểu không gian bị chấn vỡ, nguyên khí tán loạn thoát ra khỏi cơ thể gả.
Tống Ngọc Long ôm theo vô tận tuyệt vọng mà ngất xỉu.
Cố Phi lúc này mới nhìn qua Thạch Du hỏi rằng: " Ngươi lúc nãy vừa nói cái gì nhỉ? "
" Không, không, là ta đây nhớ nhầm, Thiết Kiếm Môn tài sản vẫn còn, mời ngài theo ta... "
Thạch Du lau mồ hôi lạnh trên trán, đối phương thủ đoạn quá kinh khủng.
Hơn nữa hắn không muốn bị sưu hồn, sưu hồn là là tàn nhẫn thủ đoạn, sẽ gây cho Linh Hồn rất nặng tổn thương, nếu bị sưu hồn, ngươi tu vi đời này đừng nghĩ tăng lên.
Cùng Thạch Du đi đến một tầng hầm bí ẩn, bên trong tầng hầm mới là Thiết Kiếm Môn chân chính tàng bảo khố.
Cố Phi vận nguyên khí thu hết vật phẩm linh thạch các thứ vào hệ thống không gian trữ vật trước vẻ mặt đau khổ tận cam lai của Thạch Du cùng đám trưởng lão.
Rời khỏi tầng hầm, Cố Phi nói rằng: " Đây chính là tiền mua mệnh của các ngươi! "
Thạch Du làm sao không hiểu, thế nhưng, đây là toàn bộ Thiết Kiếm Môn gia sản à.
Phá sản, ngươi có thể không thống khổ sao?
Vẫn là tên khốn kia, moi cái gì bí mật? Đối phương một cọng lông cũng không động được, còn mất hết tài sản.
Tra tấn tốt...
" Dạ Phong, nắm lấy tên kia, trở về! " Đi ra bên ngoài, Cố Phi nhìn Dạ Phong nói.
Dạ Phong tròn mắt.
Sao lại là ta? Sao việc nặng nhọc như thế lại là ta làm? Chẳng lẽ tại ta không biết quỳ liếm hay sao?
Lý Thế Tường ánh mắt đắc ý nhìn qua Dạ Phong, phảng phất nói đây chính là không biết quỳ liếm kết cục.
Khốn khiếp!
Trong lòng chửi thề một tiếng, Dạ Phong vận nguyên khí nắm lấy Tống Ngọc Long theo Cố Phi lên Phi Chu, trở về Thiên Linh Sơn.
...
Tống Ngọc Long tỉnh lại, hắn thấy mình ở một nơi xa lạ, thương thế trên người đã biến mất không còn, cả tu vi cũng khôi phục, giống như chưa bị phế qua vậy.
" Ngơ ngác cái gì? Tỉnh rồi thì làm việc đi, nhanh chân lên... " Ngay lúc hắn ngơ ngác thì một giọng nói truyền vào tai.
Hắn nhìn qua, một cái đại hán mặt thẹo vẻ mặt hung ác đang nhìn hắn.
" Còn nhìn? Không muốn ăn đòn thì nhanh đi qua vác đá! " Đại hán quát.
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết U Minh giới?
Ta chết xuống U Minh giới bị bắt làm khổ sai?
Tống Ngọc Long nghĩ nghĩ trong lòng, hắn vội vàng vâng vâng dạ dạ, hòa vào đám người làm công việc vác đá.
...
Cố Phi lúc này đang bận rộn.
Có những việc nghĩ đến thì đơn giản, nhưng khi làm mới thấy khó khăn.
Hắn ngồi trong phòng, suy nghĩ về chế độ quản lý trong Viện Mồ Côi, vừa nghĩ vừa viết lên tấm giấy A3.
Phải mất một tiếng lâu hắn mới vẻ xong sơ đồ quản lý.
Đứng đầu chính là hắn cái viện trưởng.
Bên dưới là hai khung, một cái quản lý tài chính, một cái quản lý sự vụ.
Dưới khung quản lý tài chính, lại có hai khung, một khung quản lý lương, một khung quản lý tài nguyên tu luyện.
Dưới khung quản lý sự vụ cũng có hai khung, một khung quản lý tạp dịch, một khung quản lý xây dựng.
Bên dưới quản lý tạp dịch lại mọc ra mấy cái chức vụ, quản lý vệ sinh, quản lý nhà bếp, quản lý trồng trọt, quản lý đi chợ mua thức ăn.
Bên dưới quản lý xây dựng lại có quản lý khai thác Vân Cương Thạch, quản lý chế vữa, quản lý xây tô...
...
Sau đó, Cố Phi lại tốn gần một ngày để chọn ra những cái tên ghi vào mấy chức vụ kia.
Chọn người cũng không quá khó, chỉ cần đem mấy cái đứng đầu bang phái ra làm là được, bên nữ nhân thì chọn mấy cái ma ma đứng đầu kỹ viện là ok.
Nói không quá khó, nhưng cũng là vắt hết cả não, mệt chết con mẹ nó luôn.
Ấy thế nhưng phải làm, nếu không làm sao quản lý? Hắn cũng không thể chạy ra làm hết mấy công việc kia!
...
Hoàng hôn.
Bầu trời rạng rỡ màu nắng nhưng sườn núi đã bắt đầu nhuộm xám để trở thành đen, tiếp đón dạ thần.
Lại qua một lúc, bầu trời dần dần mờ nhạt, sương núi bốc lên, sương trời đổ xuống, không gian mờ đục trước đêm về, cảnh vật ảm đạm làm sao!
Trên không nhìn xuống xa xa, xa tới tận phương trời, Thiên Linh Sâm Lâm trải rộng, gió thỉnh thoảng vờn qua, từng ngọn cây như trùng dương gợn sóng, nhưng lại là thứ sóng êm đềm.
Cố Phi đạp thân pháp trên ngọn cây lướt đi, hướng đến Lưu gia thôn tìm Tô Ái Linh.
Không lâu sau, hắn cũng tới nhà Tô Ái Linh.
Lúc này nàng chưa ngủ, đang dọn dẹp rửa chén bát sau buổi cơm tối, mẹ chồng nàng thì đang lau bàn.
Cố Phi yên lặng trốn một góc nhìn nàng, Tô Ái Linh mặc dù không quá đẹp, nhưng nàng một cái nhíu mày, một nụ cười, luôn khiến cho hắn có một loại cảm giác rất thoải mái.
Ở bên nàng hắn có cảm giác rất an bình. Cố Phi phi thường yêu thích cái cảm giác này.
Lại trôi qua một lúc.
Sau khi dọn dẹp, Tô Ái Linh mẹ chồng lên giường, mà nàng cũng lên giường.
Thế giới này cũng không có cái gì giải trí như ở hiện đại thế giới, người nơi đây đều ngủ rất sớm. Chỉ trừ những cái kia võ giả là thức đêm trải qua tu luyện nhàm chán mà thôi.
" Chàng đến đấy à? " Tô Ái Linh âm thanh mềm mại êm tai, càng là có thêm một phần không bình thường ngọt ngào, một loại ngọt ngào khi quân đến thị tẩm 🙂🙂
Dù cho Cố Phi ẩn thân, nhưng Tô Ái Linh vẫn cảm nhận được hắn đang ở gần, mùi cơ thể của hắn nàng đã quá quen thuộc rồi.
Cố Phi tháo bỏ Ẩn Thân Phù, xuất hiện trước mặt Tô Ái Linh. Khoảng cách gần đến mức động đậy liền chạm vào nhau vậy.
Tô Ái Linh tựa như mèo con ngoan ngoãn xà vào lòng hắn. Nàng cũng không e ngại mẹ chồng, bởi nàng biết, Cố Phi đến, mẹ chồng liền ngủ mê.
Cảm nhận được đối phương da thịt nhiệt độ, Cố Phi tiểu đệ đệ không nhịn được mà ngọ ngoạy.
Cố Phi cũng không chần chờ thêm nữa, trực tiếp hôn xuống làn môu hồng mọng nước của nàng, hai tay loạn động.
Bất tri bất giác cổ áo quần áo cũng bị xả tản ra đến, lộ ra như ẩn như hiện tuyết cơ.
Cố Phi đẩy nàng xuống giường, đôi môi dần di chuyển xuống cần cổ trắng ngần.
" Thiếp yêu chàng... " Tô Ái Linh mơ mơ màng màng nhẹ giọng, hai tay sờ sờ đầu Cố Phi ấn xuống ngực mình...
Sau đó.
Không có sau đó, vấn đề tế nhị, các huynh đệ tự biên tự diễn.
" Ngươi giết ta đi, giết ta đi... "
Từng cái từng cái xương cốt trên người Tống Ngọc Long bị Cố Phi bóp nát rồi lại chữa lành, rồi lại bóp nát.
Tiếng kêu thảm thiết phát ra làm Thạch Du cùng đám trưởng lão toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có Dạ Phong cùng Lý Thế Tường là không đổi sắc mặc, bọn hắn đã sống hơn trăm năm, đã thấy qua tra tấn thủ đoạn kinh khủng hơn thế này không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù Tống Ngọc Long tiếng gào thét vô vùng thống khổ, nhưng hắn lại không nói ra nửa lời, nhìn hắn như thế bạch bạch nộn nộn, nhưng lại là một cái rất kiên cường nam nhân.
" Hắc hắc, ta nói với ngươi một chuyện, thật ra ta đây chỉ muốn tra tấn ngươi một trận mà thôi.
Ngươi khai ra cũng vậy, mà ngươi không khai ra cũng như vậy, ta đây sưu hồn ngươi không phải liền biết hay sao? "
Cố Phi nhìn Tống Ngọc Long với vẻ tiếu dung nói rằng.
" Ngươi... " Tống Ngọc Long rơi vào tuyệt vọng, trong mắt lóe lên kiên định.
Xương cốt đã vỡ nát, không thể tự đập mình, cho nên hắn chỉ có thể tự bạo.
" Muốn tự bạo? " Cố Phi liếc mắt liền đoán được đối phương suy nghĩ.
Cố Phi một chưởng vỗ vào Tống Ngọc Long đan điền, đan điền tiểu không gian bị chấn vỡ, nguyên khí tán loạn thoát ra khỏi cơ thể gả.
Tống Ngọc Long ôm theo vô tận tuyệt vọng mà ngất xỉu.
Cố Phi lúc này mới nhìn qua Thạch Du hỏi rằng: " Ngươi lúc nãy vừa nói cái gì nhỉ? "
" Không, không, là ta đây nhớ nhầm, Thiết Kiếm Môn tài sản vẫn còn, mời ngài theo ta... "
Thạch Du lau mồ hôi lạnh trên trán, đối phương thủ đoạn quá kinh khủng.
Hơn nữa hắn không muốn bị sưu hồn, sưu hồn là là tàn nhẫn thủ đoạn, sẽ gây cho Linh Hồn rất nặng tổn thương, nếu bị sưu hồn, ngươi tu vi đời này đừng nghĩ tăng lên.
Cùng Thạch Du đi đến một tầng hầm bí ẩn, bên trong tầng hầm mới là Thiết Kiếm Môn chân chính tàng bảo khố.
Cố Phi vận nguyên khí thu hết vật phẩm linh thạch các thứ vào hệ thống không gian trữ vật trước vẻ mặt đau khổ tận cam lai của Thạch Du cùng đám trưởng lão.
Rời khỏi tầng hầm, Cố Phi nói rằng: " Đây chính là tiền mua mệnh của các ngươi! "
Thạch Du làm sao không hiểu, thế nhưng, đây là toàn bộ Thiết Kiếm Môn gia sản à.
Phá sản, ngươi có thể không thống khổ sao?
Vẫn là tên khốn kia, moi cái gì bí mật? Đối phương một cọng lông cũng không động được, còn mất hết tài sản.
Tra tấn tốt...
" Dạ Phong, nắm lấy tên kia, trở về! " Đi ra bên ngoài, Cố Phi nhìn Dạ Phong nói.
Dạ Phong tròn mắt.
Sao lại là ta? Sao việc nặng nhọc như thế lại là ta làm? Chẳng lẽ tại ta không biết quỳ liếm hay sao?
Lý Thế Tường ánh mắt đắc ý nhìn qua Dạ Phong, phảng phất nói đây chính là không biết quỳ liếm kết cục.
Khốn khiếp!
Trong lòng chửi thề một tiếng, Dạ Phong vận nguyên khí nắm lấy Tống Ngọc Long theo Cố Phi lên Phi Chu, trở về Thiên Linh Sơn.
...
Tống Ngọc Long tỉnh lại, hắn thấy mình ở một nơi xa lạ, thương thế trên người đã biến mất không còn, cả tu vi cũng khôi phục, giống như chưa bị phế qua vậy.
" Ngơ ngác cái gì? Tỉnh rồi thì làm việc đi, nhanh chân lên... " Ngay lúc hắn ngơ ngác thì một giọng nói truyền vào tai.
Hắn nhìn qua, một cái đại hán mặt thẹo vẻ mặt hung ác đang nhìn hắn.
" Còn nhìn? Không muốn ăn đòn thì nhanh đi qua vác đá! " Đại hán quát.
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết U Minh giới?
Ta chết xuống U Minh giới bị bắt làm khổ sai?
Tống Ngọc Long nghĩ nghĩ trong lòng, hắn vội vàng vâng vâng dạ dạ, hòa vào đám người làm công việc vác đá.
...
Cố Phi lúc này đang bận rộn.
Có những việc nghĩ đến thì đơn giản, nhưng khi làm mới thấy khó khăn.
Hắn ngồi trong phòng, suy nghĩ về chế độ quản lý trong Viện Mồ Côi, vừa nghĩ vừa viết lên tấm giấy A3.
Phải mất một tiếng lâu hắn mới vẻ xong sơ đồ quản lý.
Đứng đầu chính là hắn cái viện trưởng.
Bên dưới là hai khung, một cái quản lý tài chính, một cái quản lý sự vụ.
Dưới khung quản lý tài chính, lại có hai khung, một khung quản lý lương, một khung quản lý tài nguyên tu luyện.
Dưới khung quản lý sự vụ cũng có hai khung, một khung quản lý tạp dịch, một khung quản lý xây dựng.
Bên dưới quản lý tạp dịch lại mọc ra mấy cái chức vụ, quản lý vệ sinh, quản lý nhà bếp, quản lý trồng trọt, quản lý đi chợ mua thức ăn.
Bên dưới quản lý xây dựng lại có quản lý khai thác Vân Cương Thạch, quản lý chế vữa, quản lý xây tô...
...
Sau đó, Cố Phi lại tốn gần một ngày để chọn ra những cái tên ghi vào mấy chức vụ kia.
Chọn người cũng không quá khó, chỉ cần đem mấy cái đứng đầu bang phái ra làm là được, bên nữ nhân thì chọn mấy cái ma ma đứng đầu kỹ viện là ok.
Nói không quá khó, nhưng cũng là vắt hết cả não, mệt chết con mẹ nó luôn.
Ấy thế nhưng phải làm, nếu không làm sao quản lý? Hắn cũng không thể chạy ra làm hết mấy công việc kia!
...
Hoàng hôn.
Bầu trời rạng rỡ màu nắng nhưng sườn núi đã bắt đầu nhuộm xám để trở thành đen, tiếp đón dạ thần.
Lại qua một lúc, bầu trời dần dần mờ nhạt, sương núi bốc lên, sương trời đổ xuống, không gian mờ đục trước đêm về, cảnh vật ảm đạm làm sao!
Trên không nhìn xuống xa xa, xa tới tận phương trời, Thiên Linh Sâm Lâm trải rộng, gió thỉnh thoảng vờn qua, từng ngọn cây như trùng dương gợn sóng, nhưng lại là thứ sóng êm đềm.
Cố Phi đạp thân pháp trên ngọn cây lướt đi, hướng đến Lưu gia thôn tìm Tô Ái Linh.
Không lâu sau, hắn cũng tới nhà Tô Ái Linh.
Lúc này nàng chưa ngủ, đang dọn dẹp rửa chén bát sau buổi cơm tối, mẹ chồng nàng thì đang lau bàn.
Cố Phi yên lặng trốn một góc nhìn nàng, Tô Ái Linh mặc dù không quá đẹp, nhưng nàng một cái nhíu mày, một nụ cười, luôn khiến cho hắn có một loại cảm giác rất thoải mái.
Ở bên nàng hắn có cảm giác rất an bình. Cố Phi phi thường yêu thích cái cảm giác này.
Lại trôi qua một lúc.
Sau khi dọn dẹp, Tô Ái Linh mẹ chồng lên giường, mà nàng cũng lên giường.
Thế giới này cũng không có cái gì giải trí như ở hiện đại thế giới, người nơi đây đều ngủ rất sớm. Chỉ trừ những cái kia võ giả là thức đêm trải qua tu luyện nhàm chán mà thôi.
" Chàng đến đấy à? " Tô Ái Linh âm thanh mềm mại êm tai, càng là có thêm một phần không bình thường ngọt ngào, một loại ngọt ngào khi quân đến thị tẩm 🙂🙂
Dù cho Cố Phi ẩn thân, nhưng Tô Ái Linh vẫn cảm nhận được hắn đang ở gần, mùi cơ thể của hắn nàng đã quá quen thuộc rồi.
Cố Phi tháo bỏ Ẩn Thân Phù, xuất hiện trước mặt Tô Ái Linh. Khoảng cách gần đến mức động đậy liền chạm vào nhau vậy.
Tô Ái Linh tựa như mèo con ngoan ngoãn xà vào lòng hắn. Nàng cũng không e ngại mẹ chồng, bởi nàng biết, Cố Phi đến, mẹ chồng liền ngủ mê.
Cảm nhận được đối phương da thịt nhiệt độ, Cố Phi tiểu đệ đệ không nhịn được mà ngọ ngoạy.
Cố Phi cũng không chần chờ thêm nữa, trực tiếp hôn xuống làn môu hồng mọng nước của nàng, hai tay loạn động.
Bất tri bất giác cổ áo quần áo cũng bị xả tản ra đến, lộ ra như ẩn như hiện tuyết cơ.
Cố Phi đẩy nàng xuống giường, đôi môi dần di chuyển xuống cần cổ trắng ngần.
" Thiếp yêu chàng... " Tô Ái Linh mơ mơ màng màng nhẹ giọng, hai tay sờ sờ đầu Cố Phi ấn xuống ngực mình...
Sau đó.
Không có sau đó, vấn đề tế nhị, các huynh đệ tự biên tự diễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook