Hợp Hoan Đại Ma
-
Chương 31: Dạ Lang Bang
Đi tới Túy Hương Lâu, Cố Phi liền vào trong. Đám kỹ nữ liền chạy ra quấn quanh lấy hai người, bọn kỹ nữ căn bản không nhận ra Cố Phi.
" Thật là đổi qua đổi lại, mãi không biết mình là cái nào khuôn mặt nữa! "
Cố Phi trong lòng cảm thán một câu.
Hắn đi thẳng vào trong, lột xuống mặt nạ, mở miệng nói rằng: " Chuyện bổn công tử giao các ngươi, giải quyết như thế nào rồi? "
Cố Phi lột xuống mặt nạ, đám kỹ nữ liền nhận ra. Ma ma lập tức đi tới dẫn đường.
Ma ma đưa Cố Phi cùng Dạ Phong đến một căn phòng, bên trong có bốn đứa nhỏ ngồi trên giường, ba bé gái một bé trai.
Bọn nó ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ là bị ngốc, thân thể gầy dơ xương, hơn nữa còn bị tật nguyền, đứa teo chân, đứa teo tay, đứa thì bị cụt, rất thảm.
" Chỉ có bốn cái này? " Cố Phi trầm giọng hỏi.
" Chỉ có bốn cái! " Lưu ma ma có chút run sợ đáp.
Cố Phi dùng tinh thần lực ý niệm nhấc bổng Ma ma lên không trung, siết chặt cổ bà ta, lạnh như băng hỏi: " Bà đây là đùa với bản công tử? Cho rằng bổn công tử tiền cứ như vậy dễ nuốt? "
" Ta... Ta Không... Không dám, Công... Tử tha... Tha mạng! "
Lưu ma ma vẻ mặt hoảng sợ cầu xin, trong lòng nhưng chửi mẹ nó, thề sau này thấy tiền không sáng mắt!
Cố Phi hừ lạnh, thả bà ta rơi xuống đất.
" Nói đi! Không cho ta câu giải thích hài lòng, ta huyết tẩy ngươi Túy Hương Lâu! "
Lưu ma ma run sợ, vội vàng giải thích: " Bẩm công tử, toàn bộ cô nhi trong thành đều bị Dạ Lang Bang bắt đi cho bọn hắn làm việc, cho nên... "
" Dạ Lang Bang? Là cái thứ đồ gì? Nói rõ ràng! " Cố Phi ngắt lời bà ta hỏi, lời đã biết trước, cần phải cần phải nghe sao?
Lưu ma ma trong lòng chửi mẹ nó.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mẹ nó, một cái anh tuấn công tử lại là một cái vừa thô tục vừa thiếu tri thức.
Dạ Lang Bang cũng không biết, hắn rốt cuộc biết thứ gì?
Trong lòng là trong lòng, ngoài miệng nào dám bố láo, nhanh chóng nói rõ về cái này Dạ Lang Bang, này ban đại khái chính là tương tự như địa cầu Hắc Bang.
Hoạt động chủ yếu là buôn lậu hắc thị, bắt cóc tống tiền, đâm thuê chém mướn, làm hàng giả, cho vay nặng lãi, cờ bạc, tàn nhẫn hơn là đánh đập trẻ con bắt chung nó ăn xin, móc túi... Nói chung là vì tiền việc gì cũng có thể làm.
Cố Phi nổi giận, hắn đã thật lâu mới nổi lên một chút thiện tâm, lại có kẻ ngáng chân, nhất định phải chặt.
Bất quá chặt cái này Dạ Lang Bang có chút phiền phức, Dạ Lang Bang người nhưng rải rác khắp thành, đi chặt thật có chút mất thời gian.
Cố Phi đạp thân pháp chạy đến Dạ Lang Bang một cái sòng bạc gần đó.
Dạ Phong cũng đi theo, hắn lúc này giống như một cái cỗ máy, không trò chuyện, không góp ý, đơn giản nói gì nghe nấy. Không ai biết trong đầu hắn nghĩ gì.
Đi tới sòng bạc, Cố Phi nhìn nhìn, người khá là đông.
Một tên canh cổng quát to: " Nhìn cái mẹ gì? Có tiền thì chơi, không có tiền thì biến! "
Lời nói này liền rất phách lối.
Đúng vậy, bọn hắn Dạ Lang Bang chính là phách lối như vậy, là bá đạo như vậy.
" Chặt hắn ba chân! " Cố Phi mở miệng, có tiểu đệ, chính là không cần động thủ.
" Ha ha ha... Phan Đồng ơi là Phan Đồng, ngươi thế mà nói chuyện với người điên! " Cái canh cổng bên ôm bụng cười to.
Muốn chặt người Dạ Lang Bang, đây không điên thì chính là bị điên, đúng vậy, chỉ có bị điên.
Phan Đồng có chút giận, bước chân lên muốn đạp hai cái kẻ điên đi, nhưng là...
Ầm ầm...
Á...
" Chân ta, chân của ta... "
Hắn ngã xuống đất, mồm thét to. Hai tay cũng không biết rõ nên che cái chân nào.
Hai chân đều rất đau, đều phun máu.
Cái canh cổng bên cạnh run như cầy sấy, đối phương mặt vậy mà không có chút nào ba động, phảng phất là vừa làm một chuyện bình thường giống như, đơn giản chính là người điên.
" Ta bảo ngươi chặt ba chân, ngươi làm sao lại để lại một chân? " Cố Phi cau mày nhìn Dạ Phong.
Dạ Phong cũng cau mày nhìn hắn. Người từ lúc nào có ba chân? Ta làm sao không biết?
Như hiểu suy nghĩ trong lòng Dạ Phong, Cố Phi bước đến một cước đạp nát chân còn lại, tên cảnh cổng gọi Phan Đồng thét một tiếng thê thảm rồi ngất lịm.
Tên bên cạnh giống như bị hù ngất xỉu.
Sòng bạc bên trong độ ồn ào rất cao, nên căn bản là không nghe bên ngoài tiếng thét, vẫn như cũ chơi.
" Giờ hiểu chưa? " Cố Phi hỏi.
Dạ Phong gật đầu.
" Lại chặt tên kia ba chân cho ta xem! " Cố Phi chỉ chỉ tên canh cổng ngất xỉu bên cạnh nói.
Tên canh cổng bên cạnh đang ngất xỉu, bổng dưng ngồi bật dậy quỳ lạy van xin: " Hai vị công tử tha mạng, à không, tha chân, hai vi công tử tha chân! "
A!
Tiếng kêu thảm thiết bộc phát.
Sau đó Ầm ầm tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ba chân rời thể, ngất thật.
Hai người đi vào trong.
Đi tới cửa thì bị một tên mặt thẹo chặn lại, tên mặt thẹo giọng khàn khàn nói rằng: " Giao phí vào sòng! "
Bành...
Tên mặt thẹo biến thành một cơn mưa máu, huyết nhục rơi vãi lên một bàn tài xỉu.
Sau đó sòng bạc người hoảng sợ hét ầm lên, bỏ chạy tán loạn, một số còn liều mạng ôm tiền bỏ túi rồi mới chạy.
Chưa đầy hai phút, lầu một khách nhân đều chạy, đồng thời từ trên lầu Dạ Lang Bang cao thủ chạy xuống bao vây lấy Cố Phi cùng Dạ Phong.
Một đại hán mặc áo lộ ngực trần xăm hình Hung Lang, khí thế bức người bước xuống.
" Tứ đường chủ! "
Đám Dạ Lang Bang người đồng thanh hô.
" Dám đến Dạ Lang Bang nháo sự? Là ai cho các ngươi lá gan? " Tứ đường chủ nhìn Cố Phi cùng Dạ Phong lạnh giọng hỏi.
Cố Phi không thèm để ý, hắn quay qua nhìn Dạ Phong mở miệng nói rằng: " Dạ Phong, đem bọn hắn võ công phế. "
Dạ Lang Bang bang chúng ngơ ngác, Tứ đường chủ ngơ ngác. Bọn ta đang bao vây các ngươi có hiểu hay không?
Nhưng sau đó.
Dạ Lang Bang người cảm thấy đan điền khí hải vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, không còn cảm nhận được nội lực.
Bọn hắn thậm chí còn không biết Dạ Phong ra tay lúc nào, mẹ nó cao thủ, người bọn hắn bao vây là siêu cấp cao thủ.
Ngay lập tức cái rắm cũng không dám phóng, Tứ đường chủ càng là run rẩy, tay nhẹ nhàng kéo áo che lại hình xăm.
" Không muốn bị đánh nổ, cho ta gọi ngươi bang chủ tới đây! " Cố Phi thản nhiên nói, giống như đánh nổ người chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm uống nước một dạng vậy.
" Vâng, vâng, tiền bối, ta lập tức thông tri... " Tứ đường chủ nào dám trái ý, lấy ra truyền tin ngọc giản thông tri cho bang chủ.
" Thật là đổi qua đổi lại, mãi không biết mình là cái nào khuôn mặt nữa! "
Cố Phi trong lòng cảm thán một câu.
Hắn đi thẳng vào trong, lột xuống mặt nạ, mở miệng nói rằng: " Chuyện bổn công tử giao các ngươi, giải quyết như thế nào rồi? "
Cố Phi lột xuống mặt nạ, đám kỹ nữ liền nhận ra. Ma ma lập tức đi tới dẫn đường.
Ma ma đưa Cố Phi cùng Dạ Phong đến một căn phòng, bên trong có bốn đứa nhỏ ngồi trên giường, ba bé gái một bé trai.
Bọn nó ngơ ngơ ngác ngác, có lẽ là bị ngốc, thân thể gầy dơ xương, hơn nữa còn bị tật nguyền, đứa teo chân, đứa teo tay, đứa thì bị cụt, rất thảm.
" Chỉ có bốn cái này? " Cố Phi trầm giọng hỏi.
" Chỉ có bốn cái! " Lưu ma ma có chút run sợ đáp.
Cố Phi dùng tinh thần lực ý niệm nhấc bổng Ma ma lên không trung, siết chặt cổ bà ta, lạnh như băng hỏi: " Bà đây là đùa với bản công tử? Cho rằng bổn công tử tiền cứ như vậy dễ nuốt? "
" Ta... Ta Không... Không dám, Công... Tử tha... Tha mạng! "
Lưu ma ma vẻ mặt hoảng sợ cầu xin, trong lòng nhưng chửi mẹ nó, thề sau này thấy tiền không sáng mắt!
Cố Phi hừ lạnh, thả bà ta rơi xuống đất.
" Nói đi! Không cho ta câu giải thích hài lòng, ta huyết tẩy ngươi Túy Hương Lâu! "
Lưu ma ma run sợ, vội vàng giải thích: " Bẩm công tử, toàn bộ cô nhi trong thành đều bị Dạ Lang Bang bắt đi cho bọn hắn làm việc, cho nên... "
" Dạ Lang Bang? Là cái thứ đồ gì? Nói rõ ràng! " Cố Phi ngắt lời bà ta hỏi, lời đã biết trước, cần phải cần phải nghe sao?
Lưu ma ma trong lòng chửi mẹ nó.
Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mẹ nó, một cái anh tuấn công tử lại là một cái vừa thô tục vừa thiếu tri thức.
Dạ Lang Bang cũng không biết, hắn rốt cuộc biết thứ gì?
Trong lòng là trong lòng, ngoài miệng nào dám bố láo, nhanh chóng nói rõ về cái này Dạ Lang Bang, này ban đại khái chính là tương tự như địa cầu Hắc Bang.
Hoạt động chủ yếu là buôn lậu hắc thị, bắt cóc tống tiền, đâm thuê chém mướn, làm hàng giả, cho vay nặng lãi, cờ bạc, tàn nhẫn hơn là đánh đập trẻ con bắt chung nó ăn xin, móc túi... Nói chung là vì tiền việc gì cũng có thể làm.
Cố Phi nổi giận, hắn đã thật lâu mới nổi lên một chút thiện tâm, lại có kẻ ngáng chân, nhất định phải chặt.
Bất quá chặt cái này Dạ Lang Bang có chút phiền phức, Dạ Lang Bang người nhưng rải rác khắp thành, đi chặt thật có chút mất thời gian.
Cố Phi đạp thân pháp chạy đến Dạ Lang Bang một cái sòng bạc gần đó.
Dạ Phong cũng đi theo, hắn lúc này giống như một cái cỗ máy, không trò chuyện, không góp ý, đơn giản nói gì nghe nấy. Không ai biết trong đầu hắn nghĩ gì.
Đi tới sòng bạc, Cố Phi nhìn nhìn, người khá là đông.
Một tên canh cổng quát to: " Nhìn cái mẹ gì? Có tiền thì chơi, không có tiền thì biến! "
Lời nói này liền rất phách lối.
Đúng vậy, bọn hắn Dạ Lang Bang chính là phách lối như vậy, là bá đạo như vậy.
" Chặt hắn ba chân! " Cố Phi mở miệng, có tiểu đệ, chính là không cần động thủ.
" Ha ha ha... Phan Đồng ơi là Phan Đồng, ngươi thế mà nói chuyện với người điên! " Cái canh cổng bên ôm bụng cười to.
Muốn chặt người Dạ Lang Bang, đây không điên thì chính là bị điên, đúng vậy, chỉ có bị điên.
Phan Đồng có chút giận, bước chân lên muốn đạp hai cái kẻ điên đi, nhưng là...
Ầm ầm...
Á...
" Chân ta, chân của ta... "
Hắn ngã xuống đất, mồm thét to. Hai tay cũng không biết rõ nên che cái chân nào.
Hai chân đều rất đau, đều phun máu.
Cái canh cổng bên cạnh run như cầy sấy, đối phương mặt vậy mà không có chút nào ba động, phảng phất là vừa làm một chuyện bình thường giống như, đơn giản chính là người điên.
" Ta bảo ngươi chặt ba chân, ngươi làm sao lại để lại một chân? " Cố Phi cau mày nhìn Dạ Phong.
Dạ Phong cũng cau mày nhìn hắn. Người từ lúc nào có ba chân? Ta làm sao không biết?
Như hiểu suy nghĩ trong lòng Dạ Phong, Cố Phi bước đến một cước đạp nát chân còn lại, tên cảnh cổng gọi Phan Đồng thét một tiếng thê thảm rồi ngất lịm.
Tên bên cạnh giống như bị hù ngất xỉu.
Sòng bạc bên trong độ ồn ào rất cao, nên căn bản là không nghe bên ngoài tiếng thét, vẫn như cũ chơi.
" Giờ hiểu chưa? " Cố Phi hỏi.
Dạ Phong gật đầu.
" Lại chặt tên kia ba chân cho ta xem! " Cố Phi chỉ chỉ tên canh cổng ngất xỉu bên cạnh nói.
Tên canh cổng bên cạnh đang ngất xỉu, bổng dưng ngồi bật dậy quỳ lạy van xin: " Hai vị công tử tha mạng, à không, tha chân, hai vi công tử tha chân! "
A!
Tiếng kêu thảm thiết bộc phát.
Sau đó Ầm ầm tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ba chân rời thể, ngất thật.
Hai người đi vào trong.
Đi tới cửa thì bị một tên mặt thẹo chặn lại, tên mặt thẹo giọng khàn khàn nói rằng: " Giao phí vào sòng! "
Bành...
Tên mặt thẹo biến thành một cơn mưa máu, huyết nhục rơi vãi lên một bàn tài xỉu.
Sau đó sòng bạc người hoảng sợ hét ầm lên, bỏ chạy tán loạn, một số còn liều mạng ôm tiền bỏ túi rồi mới chạy.
Chưa đầy hai phút, lầu một khách nhân đều chạy, đồng thời từ trên lầu Dạ Lang Bang cao thủ chạy xuống bao vây lấy Cố Phi cùng Dạ Phong.
Một đại hán mặc áo lộ ngực trần xăm hình Hung Lang, khí thế bức người bước xuống.
" Tứ đường chủ! "
Đám Dạ Lang Bang người đồng thanh hô.
" Dám đến Dạ Lang Bang nháo sự? Là ai cho các ngươi lá gan? " Tứ đường chủ nhìn Cố Phi cùng Dạ Phong lạnh giọng hỏi.
Cố Phi không thèm để ý, hắn quay qua nhìn Dạ Phong mở miệng nói rằng: " Dạ Phong, đem bọn hắn võ công phế. "
Dạ Lang Bang bang chúng ngơ ngác, Tứ đường chủ ngơ ngác. Bọn ta đang bao vây các ngươi có hiểu hay không?
Nhưng sau đó.
Dạ Lang Bang người cảm thấy đan điền khí hải vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, không còn cảm nhận được nội lực.
Bọn hắn thậm chí còn không biết Dạ Phong ra tay lúc nào, mẹ nó cao thủ, người bọn hắn bao vây là siêu cấp cao thủ.
Ngay lập tức cái rắm cũng không dám phóng, Tứ đường chủ càng là run rẩy, tay nhẹ nhàng kéo áo che lại hình xăm.
" Không muốn bị đánh nổ, cho ta gọi ngươi bang chủ tới đây! " Cố Phi thản nhiên nói, giống như đánh nổ người chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm uống nước một dạng vậy.
" Vâng, vâng, tiền bối, ta lập tức thông tri... " Tứ đường chủ nào dám trái ý, lấy ra truyền tin ngọc giản thông tri cho bang chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook