Hợp Hoan Đại Ma
-
Chương 14: Thiếu nữ
Tô Ái Linh đang nằm thiu thiu trong phòng, bổng nhiên một đôi tay ôm lấy làm nàng thức giấc.
Nàng quay mặt lại, hơi thở dường như rất quen thuộc phà vào mặt.
" Là... Là chàng... "
" Không, không được... "
Tô Ái Linh ấp úng.
Như đoán được Tô Ái Linh ý nghĩ, Cố Phi cười hắc hắc nói: " Nàng yên tâm, ta đã cho nhạc mẫu nàng hít thuốc mê rồi, bà ấy sẽ ngủ một giấc say nồng đến sáng... "
Không đợi Tô Ái Linh mở miệng, Cố Phi đã đặt lên môi nàng nụ hôn, đầu lưỡi khẽ động, hai tay mò mẫm bên dưới.
Tô Ái Linh chống cự không bao lâu liền ỉu xìu, dần dần bị hắn kích thích.
Trước bàn thờ phu quân, trên cái giường cùng phu quân ngủ ngày nào, Tô Ái Linh cùng với một đàn ông khác mây mưa, nếu không phải thế giới này pháp tắc không cho phép quỷ hồn tồn tại dương giới, thì có lẽ Tô Ái Linh cùng Cố Phi hai người đã bị quỷ ám cũng nên.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, lại bị Cố Phi giày vò, chỉ khoảng 2 tiếng sau Tô Ái Linh liền lăn ra ngủ.
Cố Phi ôn nhu kéo chăn đắp cho nàng, nằm bên cạnh ngắm nhìn.
Đây là nữ tử mà hắn thật tâm yêu thích, nhất là giọng nói đầy sức hút cùng đôi mắt đượm buồn làm hắn không sao quên được.
Tinh thần lực đã thăng lên cấp 15, vừa đủ để dùng Tinh Thần Truyền Công, Cố Phi ngón tay nhẹ điểm lên mi tâm của Tô Ái Linh, tất tần tật về tu luyện cùng công pháp võ kỹ mà hắn biết đều truyền cho nàng.
Trải qua hai lần cùng Cố Phi mây mưa, Tô Ái Linh tu vi đã tăng lên Tụ Khí Tứ Chuyển, vượt qua người khác một năm khổ tu. Thêm vào công pháp võ kỹ, nàng đã là chân chính võ giả.
Cố Phi để lại cho nàng một túi không gian có chứa Linh Thạch cùng vàng bạc cùng với đan dược, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Đi khỏi Lưu gia thôn, Như lãng tử Lệnh Hồ Xung, Cố Phi đạp khinh công nhảy lên đại thụ cành nằm ngắm trăng, nghĩ vẫn vơ.
Trong đầu còn hai cái chấp niệm chưa xóa, một là giết chết kẻ đã cướp đi "Cố Phi" vị hôn thê Chu gia tam thiếu Chu Vô Trần, một là đến Nam Châu tìm mẫu thân. Cả hai đều chưa thể thực hiện vì tu vi không đủ.
Chu gia là Tam Tinh thế lực, Thiên Nguyên Cảnh không ít hơn 10 vị, Vương Cảnh chắc hẳn cũng có một hai, vô thanh vô tức giết đi thì dễ, nhưng chấp niệm lại... Ài...
Nghĩ vẫn vơ một lúc, Cố Phi chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Cố Phi vận công tống bay bộ y phục đã bị sương đêm phủ ước, hối đoái một bộ mới thay vào, đeo mặt nạ dịch dung thay đổi khuôn mặt mới đạp khinh công trở vào thành.
Cố Phi hóa thân thành công tử trẻ tuổi, mặt như ngọc, phong thái tự tin, trong tay xách theo một cái màu trắng ô giấy dầu, một thân trắng thuần như tuyết trường bào, tóc đen làm nổi bật xuống, càng thêm lộ ra phong lưu phóng khoáng, khí chất như rồng.
Hắn bước đi trên đường khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ xuân tâm nộ phóng, phải chăng cho dù biết hắn là một cái dâm tặc các nàng vẫn tình nguyện bị chịch cũng nên.
Lúc Cố Phi ánh mắt bận tỉa gái, thì một thiếu niên va vào hắn, tay của gã hướng túi trữ vật dưới eo Cố Phi chộp đến, Nhưng lại tại thủ chưởng sẽ chạm đến trong nháy mắt, Cố Phi thân thể hơi hơi một bên, liền để cho gã bắt một cái khoảng trống.
" Công tử, xin lỗi ngài... "
Thiếu niên cúi đầu xin lỗi liền vội vàng rời đi, nhưng là bị Cố Phi tóm lấy ngực áo giữ lại. Trong vô tình Cố Phi nhận ra đây là thiếu nữ, bởi ngực đối phương mềm, hắn nghĩ nghĩ trêu đùa một chút. Hắn giả vờ giọng nghiêm nghị quát: " Trộm không được liền muốn trốn? Theo ta lên gặp quan!!! "
" Công tử, làm ơn tha cho tiểu nhân, gia gia tiểu bị bệnh, cần tiền chữa trị, cho nên tiểu nhân mới đi trộm, tiểu nhân là lần đầu, ngài làm ơn tha cho tiểu nhân... " Thiếu nữ nghe tới chữ quan, liền khóc lóc cầu khẩn xin tha.
" Hừ, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy, thấy không được liền rút, ngươi nói lần đầu? Khi ta là kẻ ngu sao? " Cố Phi càng làm hung, xung quanh bắt đầu có người chú ý, nhưng cũng không ai đứng lại xem, dù sao ăn trộm chuyện nhỏ mà thôi.
" Ngài làm ơn, tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa... " Thiếu nữ lúc này hoảng sợ rồi, cúi xuống dập đầu lia lịa.
Cố Phi cảm thấy mình đùa hơi lố, vội vàng đỡ thiếu nữ lên, giọng thâm ý nói: " Được rồi, ta bỏ qua cho ngươi, từ nay theo hầu hạ ta, ta sẽ giúp gia gia ngươi chữa bệnh, còn cho ngươi tiền lương, không cần phải đi trộm nữa, thế nào? "
" Công tử có thể chữa bệnh cho gia gia ta sao? " Thiếu nữ ánh mắt mong chờ hỏi.
" Tất nhiên, ta nhưng là một dược sư à! Mau đưa ta về nhìn xem gia gia ngươi! " Cố Phi nói dối không chớp mắt.
Thiếu nữ vội vàng lau chùi nước mắt, bán tín bán nghi đưa Cố Phi trở về.
Mất hơn 30 phút, đi đến một căn nhà nhỏ ở thành tây giáp với thành đông, Cố Phi theo thiếu nữ vào nhà, trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, một lão già gầy gộc nằm trên giường, mùi dược thuốc tỏa ra khá nồng.
Lão già nhìn thấy Cháu gái cùng một thanh niên đi vào liền mở miệng nói: " Tiểu tuyết, về rồi à! "
" Đây là... "
" Gia gia, đây là dược sư ta mang về trị bệnh cho người! " Thiếu nữ tiến đến giường bệnh.
" Khụ khụ, ta không sao, không cần trị! " Lão già nghe vậy vội vàng xua tay, lão sợ cháu gái tốn tiền vì mình.
Như đoán được suy nghĩ của lão giả, Cố Phi cười cười nói: " Lão gia gia, ta chữa miễn phí, không cần tiền, ông yên tâm... "
Cố Phi nói rồi không đợi lão từ chối, hắn tiến đến nắm tay giả vờ bắt mạch xem bệnh đủ kiểu. Trong lòng gọi hệ thống mở công năng chữa thương.
Rất nhanh, những thương tổn trong cơ thể lão giả dần dần hồi phục, những vết lỡ loét do nằm lâu trên giường cũng nhanh chóng lành lặn.
Chỉ chưa đầy một phút, lão giả bệnh tình đã hoàn toàn khỏi, Cố Phi lại cho lão ăn một viên 10 năm duyên thọ đan khiến cho lão trẻ ra 10 tuổi.
Lão giả không ngờ bệnh tình theo mình mấy năm lại khỏi trong nháy mắt, kích động không thôi, hai ông cháu tạ ơn liên tục khiến Cố Phi không biết làm sao.
Hắn xưa nay có bao giờ làm qua việc tốt, giúp lão giả chữa bệnh bất quá là nhìn trúng thiếu nữ này, hắn nghĩ đem về nuôi thời gian rồi thịt vậy thôi.
Trò chuyện đôi ba câu, Cố Phi bịa ra mình là từ Thành khác tới, dự định định cư ở Phù Đô Thành, cần tìm hạ nhân, muốn thu nhận cháu gái lão các kiểu.
Tốn khá nhiều nước miếng, cuối cùng Cố Phi cũng mang hai ông cháu Trương Hạn cùng Trương Tuyết đi theo mình.
Dẫn hai ông cháu đi tìm mua phủ đệ, mà trong lòng có chút gì đó sai sai, 14 tuổi hắn cũng có ý đồ, phải chăng quá chi là cầm thú đi???
Nàng quay mặt lại, hơi thở dường như rất quen thuộc phà vào mặt.
" Là... Là chàng... "
" Không, không được... "
Tô Ái Linh ấp úng.
Như đoán được Tô Ái Linh ý nghĩ, Cố Phi cười hắc hắc nói: " Nàng yên tâm, ta đã cho nhạc mẫu nàng hít thuốc mê rồi, bà ấy sẽ ngủ một giấc say nồng đến sáng... "
Không đợi Tô Ái Linh mở miệng, Cố Phi đã đặt lên môi nàng nụ hôn, đầu lưỡi khẽ động, hai tay mò mẫm bên dưới.
Tô Ái Linh chống cự không bao lâu liền ỉu xìu, dần dần bị hắn kích thích.
Trước bàn thờ phu quân, trên cái giường cùng phu quân ngủ ngày nào, Tô Ái Linh cùng với một đàn ông khác mây mưa, nếu không phải thế giới này pháp tắc không cho phép quỷ hồn tồn tại dương giới, thì có lẽ Tô Ái Linh cùng Cố Phi hai người đã bị quỷ ám cũng nên.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, lại bị Cố Phi giày vò, chỉ khoảng 2 tiếng sau Tô Ái Linh liền lăn ra ngủ.
Cố Phi ôn nhu kéo chăn đắp cho nàng, nằm bên cạnh ngắm nhìn.
Đây là nữ tử mà hắn thật tâm yêu thích, nhất là giọng nói đầy sức hút cùng đôi mắt đượm buồn làm hắn không sao quên được.
Tinh thần lực đã thăng lên cấp 15, vừa đủ để dùng Tinh Thần Truyền Công, Cố Phi ngón tay nhẹ điểm lên mi tâm của Tô Ái Linh, tất tần tật về tu luyện cùng công pháp võ kỹ mà hắn biết đều truyền cho nàng.
Trải qua hai lần cùng Cố Phi mây mưa, Tô Ái Linh tu vi đã tăng lên Tụ Khí Tứ Chuyển, vượt qua người khác một năm khổ tu. Thêm vào công pháp võ kỹ, nàng đã là chân chính võ giả.
Cố Phi để lại cho nàng một túi không gian có chứa Linh Thạch cùng vàng bạc cùng với đan dược, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Đi khỏi Lưu gia thôn, Như lãng tử Lệnh Hồ Xung, Cố Phi đạp khinh công nhảy lên đại thụ cành nằm ngắm trăng, nghĩ vẫn vơ.
Trong đầu còn hai cái chấp niệm chưa xóa, một là giết chết kẻ đã cướp đi "Cố Phi" vị hôn thê Chu gia tam thiếu Chu Vô Trần, một là đến Nam Châu tìm mẫu thân. Cả hai đều chưa thể thực hiện vì tu vi không đủ.
Chu gia là Tam Tinh thế lực, Thiên Nguyên Cảnh không ít hơn 10 vị, Vương Cảnh chắc hẳn cũng có một hai, vô thanh vô tức giết đi thì dễ, nhưng chấp niệm lại... Ài...
Nghĩ vẫn vơ một lúc, Cố Phi chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Cố Phi vận công tống bay bộ y phục đã bị sương đêm phủ ước, hối đoái một bộ mới thay vào, đeo mặt nạ dịch dung thay đổi khuôn mặt mới đạp khinh công trở vào thành.
Cố Phi hóa thân thành công tử trẻ tuổi, mặt như ngọc, phong thái tự tin, trong tay xách theo một cái màu trắng ô giấy dầu, một thân trắng thuần như tuyết trường bào, tóc đen làm nổi bật xuống, càng thêm lộ ra phong lưu phóng khoáng, khí chất như rồng.
Hắn bước đi trên đường khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ xuân tâm nộ phóng, phải chăng cho dù biết hắn là một cái dâm tặc các nàng vẫn tình nguyện bị chịch cũng nên.
Lúc Cố Phi ánh mắt bận tỉa gái, thì một thiếu niên va vào hắn, tay của gã hướng túi trữ vật dưới eo Cố Phi chộp đến, Nhưng lại tại thủ chưởng sẽ chạm đến trong nháy mắt, Cố Phi thân thể hơi hơi một bên, liền để cho gã bắt một cái khoảng trống.
" Công tử, xin lỗi ngài... "
Thiếu niên cúi đầu xin lỗi liền vội vàng rời đi, nhưng là bị Cố Phi tóm lấy ngực áo giữ lại. Trong vô tình Cố Phi nhận ra đây là thiếu nữ, bởi ngực đối phương mềm, hắn nghĩ nghĩ trêu đùa một chút. Hắn giả vờ giọng nghiêm nghị quát: " Trộm không được liền muốn trốn? Theo ta lên gặp quan!!! "
" Công tử, làm ơn tha cho tiểu nhân, gia gia tiểu bị bệnh, cần tiền chữa trị, cho nên tiểu nhân mới đi trộm, tiểu nhân là lần đầu, ngài làm ơn tha cho tiểu nhân... " Thiếu nữ nghe tới chữ quan, liền khóc lóc cầu khẩn xin tha.
" Hừ, thủ pháp chuyên nghiệp như vậy, thấy không được liền rút, ngươi nói lần đầu? Khi ta là kẻ ngu sao? " Cố Phi càng làm hung, xung quanh bắt đầu có người chú ý, nhưng cũng không ai đứng lại xem, dù sao ăn trộm chuyện nhỏ mà thôi.
" Ngài làm ơn, tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám nữa... " Thiếu nữ lúc này hoảng sợ rồi, cúi xuống dập đầu lia lịa.
Cố Phi cảm thấy mình đùa hơi lố, vội vàng đỡ thiếu nữ lên, giọng thâm ý nói: " Được rồi, ta bỏ qua cho ngươi, từ nay theo hầu hạ ta, ta sẽ giúp gia gia ngươi chữa bệnh, còn cho ngươi tiền lương, không cần phải đi trộm nữa, thế nào? "
" Công tử có thể chữa bệnh cho gia gia ta sao? " Thiếu nữ ánh mắt mong chờ hỏi.
" Tất nhiên, ta nhưng là một dược sư à! Mau đưa ta về nhìn xem gia gia ngươi! " Cố Phi nói dối không chớp mắt.
Thiếu nữ vội vàng lau chùi nước mắt, bán tín bán nghi đưa Cố Phi trở về.
Mất hơn 30 phút, đi đến một căn nhà nhỏ ở thành tây giáp với thành đông, Cố Phi theo thiếu nữ vào nhà, trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, một lão già gầy gộc nằm trên giường, mùi dược thuốc tỏa ra khá nồng.
Lão già nhìn thấy Cháu gái cùng một thanh niên đi vào liền mở miệng nói: " Tiểu tuyết, về rồi à! "
" Đây là... "
" Gia gia, đây là dược sư ta mang về trị bệnh cho người! " Thiếu nữ tiến đến giường bệnh.
" Khụ khụ, ta không sao, không cần trị! " Lão già nghe vậy vội vàng xua tay, lão sợ cháu gái tốn tiền vì mình.
Như đoán được suy nghĩ của lão giả, Cố Phi cười cười nói: " Lão gia gia, ta chữa miễn phí, không cần tiền, ông yên tâm... "
Cố Phi nói rồi không đợi lão từ chối, hắn tiến đến nắm tay giả vờ bắt mạch xem bệnh đủ kiểu. Trong lòng gọi hệ thống mở công năng chữa thương.
Rất nhanh, những thương tổn trong cơ thể lão giả dần dần hồi phục, những vết lỡ loét do nằm lâu trên giường cũng nhanh chóng lành lặn.
Chỉ chưa đầy một phút, lão giả bệnh tình đã hoàn toàn khỏi, Cố Phi lại cho lão ăn một viên 10 năm duyên thọ đan khiến cho lão trẻ ra 10 tuổi.
Lão giả không ngờ bệnh tình theo mình mấy năm lại khỏi trong nháy mắt, kích động không thôi, hai ông cháu tạ ơn liên tục khiến Cố Phi không biết làm sao.
Hắn xưa nay có bao giờ làm qua việc tốt, giúp lão giả chữa bệnh bất quá là nhìn trúng thiếu nữ này, hắn nghĩ đem về nuôi thời gian rồi thịt vậy thôi.
Trò chuyện đôi ba câu, Cố Phi bịa ra mình là từ Thành khác tới, dự định định cư ở Phù Đô Thành, cần tìm hạ nhân, muốn thu nhận cháu gái lão các kiểu.
Tốn khá nhiều nước miếng, cuối cùng Cố Phi cũng mang hai ông cháu Trương Hạn cùng Trương Tuyết đi theo mình.
Dẫn hai ông cháu đi tìm mua phủ đệ, mà trong lòng có chút gì đó sai sai, 14 tuổi hắn cũng có ý đồ, phải chăng quá chi là cầm thú đi???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook