Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân
-
Chương 19: [H]
Nhẹ nhàng như sợ mình dùng sức sẽ tổn thương đến cô.
Tần Hợp Hoan không phản kháng nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt tham lam của sát thủ Bạch dừng trên người mình, tiểu tặc trước mắt khó có thể chịu được dụ hoặc hơn cô nghĩ. Chỉ là, trong thời tiết rét lạnh này, Tần Hợp Hoan thật sự không muốn đến đây lần nữa.
"Chị mở chân ra đi." Giọng sát thủ Bạch cũng ôn nhu, trầm thấp hơn, Tần Hợp Hoan mở chân ra, cảm giác được qυầи ɭóŧ bị kéo xuống nhẹ nhàng, dù cô không nhìn thấy nhưng cũng có thể biết được tư thế hiện tại của mình xấu hổ thế nào.
Sát thủ Bạch như đang rất cố gắng giữ bình tĩnh. Tần Hợp Hoan nghe thấy tiếng nước từ khi khăn được vắt, sau đó, bỗng cô thấy lạnh ở đùi. Dù khi phá thân, Tần Hợp Hoan cũng không để sát thủ Bạch làm chuyện này, cô học y, hiểu đó là nơi nào, cũng hiểu được chất lỏng có thể vì hưng phấn mà có.
Dù sát thủ Bạch không ngừng nuốt nước miếng, hô hấp cực nóng kia luôn thổi lên cổ Tần Hợp Hoan nhưng nàng như học được tính nhẫn nại.
Khăn lông cũng vì lau mà ấm áp hơn,sát thủ Bạch bắt đầu cẩn thận lau nơi riêng tư. Tần Hợp Hoan cảm giác được kɦoáı ƈảʍ khác thường, bất giác khép chân lại, tay sát thủ Bạch không lập tức vào trong nên cô chỉ có thể ngoan ngoan khép hờ hai chân đế sát thủ Bạch lau.
Tần Hợp Hoan đã sớm biết hành động như đứa nhỏ này nhưng cô không để tâm, thân thể cô cũng bị sát thủ Bạch vuốt ve mà nóng lên nhưng cô không muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Sát thủ Bạch bắt đầu lén lút dùng ngón tay đùa nghịch nơi riêng tư của Tần Hợp Hoan, dùng lý do hoa mỹ là kiểm tra xem đã lau sạch hay chưa.
Nàng cũng dán người mình lên lưng Tần Hợp Hoan, cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ khó miêu tả kia. Trong mắt Tần Hợp Hoan, tất cả hành động này tựa như chó con nhà mình đến kỳ động dục.
Bỗng nhiên, phía xa truyền đến tiếng bước chân, một nam nhân vừa đi vừa lẩm bẩm, sát thủ Bạch đảo mắt, phát hiện một con sâu dậy sớm đang đến gần các nàng.
Hai người đều căng thẳng, dù lần trước đã quan hệ trên xe lửa nhưng khi ấy không ai nói các nàng mà hiện tại thì khác. Sát thủ Bạch hoảng hốt, bế Tần Hợp Hoan bỏ chạy.
Tần Hợp Hoan còn chưa lên tiếng, sát thủ Bạch đã khiêng cô lên, cảm giác gió lạnh lùa vào mông cũng không dễ chịu chút nào.
"Đồ ngốc, còn đồ! Còn đồ!"
Sát thủ Bạch vội quay đầu lại, nhặt vài món lên, nàng muốn lấy quần của Tần Hợp Hoan lại nhớ đến vừa rồi vì sợ gió thổi nên đã đặt đá lên quần Tần Hợp Hoan. Nhìn thấy nam nhân lên núi ngày càng gần, nàng mặc kệ chiếc quần, chạy đến trốn ở một khe hở ở vách đá.
Đại thúc không nhìn thấy hai kẻ nào đó chạy như bay, chỉ cảm thấy kỳ lạ sao lại có chiếc quần ở đây, đại thúc lẩm bẩm, một lát sau, vui vẻ kinh hô.
"Ai, là quần tốt, mình phải lấy về nhà mới được!"
Sát thủ Bạch và Tần Hợp Hoan nhất thời câm lặng, đặc biệt là sát thủ Bạch, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân muốn nhặt quần mang về. Nghĩ đến những chuyện có thể làm với quần, hai người đều run sợ.
Vài phút sau, đại thúc hí hửng rời đi, Tần Hợp Hoan bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc, hiện tại chị không có quần mặc, làm sao xuống núi đây?"
"Không sao, chị mặc của em đi." Sát thủ Bạch cũng cảm thấy là lỗi của mình, bắt đầu cởϊ qυầи ra. Tần Hợp Hoan thở phào, khi cô mặc quần của sát thủ Bạch vào lại cảm thấy hình như nó hơi nhỏ với mình.
Tần Hợp Hoan cảm thấy không ổn, hỏi: "Em nặng bao nhiêu?"
Sát thủ Bạch nghĩ rồi nói: "Khoảng 50 kg."
Vừa dứt lời, Tần Hợp Hoan lập tức vỗ lên người sát thủ Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em tuyệt đối là cố ý! Mỗi lần đều đưa đồ ngon cho chị ăn, em là muốn chị béo mà!"
Nhớ đến sát thủ Bạch luôn đưa đồ ngon cho mình ăn, còn không ngừng đổi món, hiện tại làm cô nghênh đón cái kết tăng cân.
"Em......" Sát thủ Bạch bị dọa sợ, nàng cho rằng Tần Hợp Hoan thật sự tức giận, nhưng khi cô đánh vào mình, nắm đấm lại nhẹ như bông, hiển nhiên chỉ vì phát tiết bất mãn mà thôi.
"Vậy về sau em không mua nữa, người mù, chị đừng giận mà, chị mặc nó trước đi, chờ đến nhà cũ kia rồi đổi." Sát thủ Bạch dùng cách mình biết an ủi, nàng lại giúp Tần Hợp Hoan mặc quần, sau đó phát hiện không thể thắt lại nút quần.
"Mấy món chị vừa ăn lúc sáng xem ra vẫn chưa tiêu hóa hết nên không thể mặc vừa quần em." Tần Hợp Hoan chấp nhận số phận, tay cô vuốt ve eo ngọc thon dài của sát thủ Bạch, eo nhỏ này thon thả quá.
Cô cảm giác mình như hút hết dưỡng chất của nàng.
"Vậy mình làm chút vận động đi, chúng ta chạy bộ về đó." Sát thủ Bạch đưa ra đáp án mới, Tần Hợp Hoan chuẩn bị nổi lửa nhưng nghĩ đến đối diện chỉ là đứa ngốc, cảm thán: "Da mặt em dày, cởi truồng chạy trên núi được nhưng chị không làm được, hơn nữa, mắt chị cũng không cho phép."
Sát thủ Bạch càng sốt ruột: "Vậy có vận động nào mà không cần khỏa thân, cũng không cần mắt để làm không?" Nàng hoàn toàn không thể nghĩ ra có loại vận động nào vừa nhanh vừa tiện như vậy.
Nhưng những lời này khiến Tần Hợp Hoan nhớ đến những đồng nghiệp từng đi theo quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cô.
"Có đó."
"Là gì?"
"Ân ái."
Sát thủ Bạch sửng sốt, nàng cảm giác hình như tai mình bị ù. Vừa rồi rõ ràng Tần Hợp Hoan bảo mình không được động thủ động cước với cô, hiện tại lại chủ động trêu mình.
"Có làm hay không?" Tần Hợp Hoan thở dài, cô cảm thấy mình sắp điên rồi nhưng cô hiểu thật ra bản thân chỉ muốn ân ái mà thôi.
Sát thủ Bạch đồng ý, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Hợp Hoan, chuẩn bị rời đi. Tần Hợp Hoan lại không muốn chỉ dừng lại ở đó, cô nâng cằm sát thủ Bạch, dán môi mình lên, hai tay ôm lấy cổ nàng, lưỡi của hai người quấn lấy nhau.
Sát thủ Bạch ngây người nhưng vẫn cố gắng nâng đầu mình, hôn lấy nhau, tay cả hai cũng không an phận mà xoa lấy đối phương.
Thân thể vốn cảm thấy rét lạnh lúc này đã bị cảm giác cực nóng lấp đầy, một chân của Tần Hợp Hoan tách chân của sát thủ Bạch, cô nâng đầu gối, nhẹ cọ xát hạ thể của sát thủ Bạch.
Ở nơi đơn sơ như sâu trong núi này, hai người lại dùng sức hôn nhau, cùng nhau tấn công lãnh địa đối phương, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ môi lưỡi kề nhau.
"Đồ ngốc, em ngày càng bỉ ổi nha." Nghe thấy vậy, sát thủ Bạch ngượng ngùng, lưỡi không khỏi căng chặt, hoàn toàn không dám làm gì.
Nhìn thấy sát thủ Bạch bị lời nói của mình trêu ghẹo, Tần Hợp Hoan đưa tay xuống dưới, vuốt ve hạ thân của nàng.
Nhưng cự vật kia lại cản trở Tần Hợp Hoan khai phá sát thủ Bạch, sát thủ Bạch không quen cảm giác vuốt ve khác thường này, khép chân lại, muốn kẹp lấy tay Tần Hợp Hoan nhưng lại không dùng sức.
Ngực dán chặt nhau, môi lưỡi cố gắng tranh nhau quyền sở hữu, Tần hợp Hoan cảm thấy không thỏa mãn, lại tiếp tục đưa tay vuốt ve lấy hạ thân của sát thủ Bạch.
Sát thủ Bạch không quen, nàng không biết nhiều về những chuyện này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hợp Hoan cho tay vào qυầи ɭóŧ của mình. Nàng cảm giác được nơi đó của Tần Hợp Hoan đã ướt, đặc biệt khi nàng chạm nhẹ, kɦoáı ƈảʍ làm cho Tần Hợp Hoan thoải mái rên lên.
Mồ hôi trên trán bắt đầu chảy khiến cho việc dậy sớm tắm rửa bên bờ sông trở nên công cốc, các nàng mạnh mẽ dùng ngón tay ra vào nơi đó của nhau, hô hấp ngày càng dồn dập hơn.
"Bế chị lên....." Tần Hợp Hoan cởϊ qυầи lót của sát thủ Bạch, đặt toàn bộ sức nặng trên người mình giao cho nàng.
Sát thủ Bạch khó hiểu, nhưng vẫn bế cô lên, cự vật đâm loạn hạ thể Tần Hợp Hoan, mỗi lần cọ xát đều mang đến kɦoáı ƈảʍ, Tần Hợp Hoan cũng đong đưa eo mình, cố gắng để nơi riêng tư của mình kết hợp với cự vật của sát thủ Bạch.
---------------------------------------------------
Lời của editor: Mình sẽ không drop truyện nha nên mọi người có thể yên tâm đọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook