Hợp đồng vớ vẩn, nhưng vì anh em sẽ làm!
-
Chương 17
Trời mới rạng sáng nó đã dậy sớm đi học. Vì giấc mơ đêm qua mà khiến nó mệt mỏi. Trời vẫn còn sớm nên nó nhẹ nhàng thay đồ chuẩn bị đi học
“Em chuẩn bị đi học sao? Em khỏe chưa?” Anh lên tiếng
“Em...có ốm đau gì đâu nên em vẫn đi học được. Còn sớm nên anh ngủ đi mai còn đi làm chứ?” Vừa nói nó vừa thay đồ
“Để anh đưa em đi” Anh vội vùng dậy.
“Thôi, anh cứ ngủ đi, Lam Bình qua đón em rồi. Anh đừng lo” Nó vội ngăn anh, thật sự không muốn làm phiền anh chút nào. Vừa lúc đó tiếng điện thoai của nó vang lên- Lam Bình
“Alo, bà xuống nhà đi tôi sắp tới này”
“Ờ, xuống liền” Nói xong nó liền cúp máy
“Em xuống nha” Nó hôn tạm biệt anh rồi bước xuống
“Đi cẩn thận em”
...................
“Hôm nay tôi thấy sao mà bà mệt mỏi vậy à?” Lam Bình đặt cái cặp sách xuống bàn
“Hôm qua tôi gặp gia đình chồng. Cái bà chi họ rõ là nhiều chuyện. Áp lực lắm, cả một đại gia đình ý chứ. Rồi tối lại gặp ác mộng chứ” Nó kể nể rồi thở cái thượt nằm ệp xuống bàn luôn.
“Hả? Ác mộng chi? Kể coi” Lam Bình tỏ mò
“Thì là....” Nó kể hết mọi chuyện hôm qua nó gặp phải cho Lam Bình nghe
“Cái gì??? Con Min sao???” Một tiếng nói lạ phát ra
“Trời” Hai người quay sang đồng thanh nói, thì là Mun “Ủa bộ bà biết Min là ai hả?”
“Không biết...” Mun phán câu xanh rờn mặt tỉnh bơ à
“Thế mà còn bày đặt.”
“Tôi đi qua nghe thấy Min rồi hô vậy cho có phong trào à” Mun cười trừ
“Ngu tỏ vẻ nguy hiểm” Lam bình phán thêm câu
“Ai ngu?” Mun chống sườn hung dữ
“Thôi nha”
“Tôi không có nói chuyện với bà à nha. Biết gì chưa, chuẩn bị đi tập quân sự tận tít Vĩnh Phúc đó”
“Trời, ghét quá à. Ở nơi khỉ ho cò gáy chán chết”
“Tận một tháng ở bản, không ti vi, không nước nóng. Địa ngục” Lam Bình than
“Mà đi vội quá, chưa ăn gì à? Bà ăn gì tôi mua” Là Bình xoa bụng
“Tôi giảm cân, mua sữa nhá” Mun hào hứng nói
“Úi trời giảm cân. Còn bà, Bell” Lam Bình quay sang nó hỏi.
“Mùi bành mỳ pate kinh quá” Có ai đó trong lớp đang ăn sáng “Ọe...ọe...Tôi thấy ghê cổ quá...ọe” Vuốt người vài cái nó nói tiếp “Không ăn bánh Mỳ đâu, sữa nhá”
“Em chuẩn bị đi học sao? Em khỏe chưa?” Anh lên tiếng
“Em...có ốm đau gì đâu nên em vẫn đi học được. Còn sớm nên anh ngủ đi mai còn đi làm chứ?” Vừa nói nó vừa thay đồ
“Để anh đưa em đi” Anh vội vùng dậy.
“Thôi, anh cứ ngủ đi, Lam Bình qua đón em rồi. Anh đừng lo” Nó vội ngăn anh, thật sự không muốn làm phiền anh chút nào. Vừa lúc đó tiếng điện thoai của nó vang lên- Lam Bình
“Alo, bà xuống nhà đi tôi sắp tới này”
“Ờ, xuống liền” Nói xong nó liền cúp máy
“Em xuống nha” Nó hôn tạm biệt anh rồi bước xuống
“Đi cẩn thận em”
...................
“Hôm nay tôi thấy sao mà bà mệt mỏi vậy à?” Lam Bình đặt cái cặp sách xuống bàn
“Hôm qua tôi gặp gia đình chồng. Cái bà chi họ rõ là nhiều chuyện. Áp lực lắm, cả một đại gia đình ý chứ. Rồi tối lại gặp ác mộng chứ” Nó kể nể rồi thở cái thượt nằm ệp xuống bàn luôn.
“Hả? Ác mộng chi? Kể coi” Lam Bình tỏ mò
“Thì là....” Nó kể hết mọi chuyện hôm qua nó gặp phải cho Lam Bình nghe
“Cái gì??? Con Min sao???” Một tiếng nói lạ phát ra
“Trời” Hai người quay sang đồng thanh nói, thì là Mun “Ủa bộ bà biết Min là ai hả?”
“Không biết...” Mun phán câu xanh rờn mặt tỉnh bơ à
“Thế mà còn bày đặt.”
“Tôi đi qua nghe thấy Min rồi hô vậy cho có phong trào à” Mun cười trừ
“Ngu tỏ vẻ nguy hiểm” Lam bình phán thêm câu
“Ai ngu?” Mun chống sườn hung dữ
“Thôi nha”
“Tôi không có nói chuyện với bà à nha. Biết gì chưa, chuẩn bị đi tập quân sự tận tít Vĩnh Phúc đó”
“Trời, ghét quá à. Ở nơi khỉ ho cò gáy chán chết”
“Tận một tháng ở bản, không ti vi, không nước nóng. Địa ngục” Lam Bình than
“Mà đi vội quá, chưa ăn gì à? Bà ăn gì tôi mua” Là Bình xoa bụng
“Tôi giảm cân, mua sữa nhá” Mun hào hứng nói
“Úi trời giảm cân. Còn bà, Bell” Lam Bình quay sang nó hỏi.
“Mùi bành mỳ pate kinh quá” Có ai đó trong lớp đang ăn sáng “Ọe...ọe...Tôi thấy ghê cổ quá...ọe” Vuốt người vài cái nó nói tiếp “Không ăn bánh Mỳ đâu, sữa nhá”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook