Hợp Đồng Sinh Con
-
Chương 73: Hoàn chính truyện
Trên cánh đồng hoa mặt trời bạt ngàn, bên cạnh ngôi nhà gỗ nhỏ là một cọn nước đang quay chầm chậm, bên trong ngôi nhà trên chiếc giường gỗ là một người phụ nữ rất xinh đẹp đang nằm ngủ mà bên cạnh luôn là người đàn ông ngồi chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ đó.
- Em tỉnh rồi cô gái...
- Cậu?
Liz nhìn người đàn ông trước mặt có phần kinh ngạc, đầu cô đau quá, những ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Liz cố gắng ngồi dậy thì Sky nhanh chóng đỡ lấy cô để cô tựa người vào mình.
- Em đã ngủ mấy ngày nay rồi. Đừng lo gì cả cô gái vì mọi chuyện đều ổn rồi. Tôi sẽ không bỏ lỡ đứa con này của chúng ta.
- Con? Cậu có con sao? Cháu không biết cậu đã kết hôn đấy.
Liz kinh ngạc xoay người lại nhìn Sky làm cho người đối diện cô một phen nhíu mày. Chẳng lẽ Liz đã bị biến dạng kí ức trở về trước đây rồi sao? Có thể là kì tích, cũng là ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
- Là đứa con của hai ta. Lizzi, là con của chúng ta.
- Cháu và cậu....???? Cậu, cậu gọi tên cháu.
Liz có phần ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn là nụ cười đưa tay lên ôm lại người đàn ông trước mặt mình. Liz vẫn cứ nghĩ cậu sẽ ghét cô chứ, thật may mắn vì cậu không hề ghét cô một chút nào cả.
****
(đã lược bỏ cuộc gặp gỡ giữa Guild và Black Hunter. Kho báu thuộc về nhà Jenkins sẽ được nhắc đến trong truyện 'Hắc Gia Tộc')
- Những chuyện còn lại cháu không cần lo lắng nữa Sarah, bọn ta sẽ xử lí.
Nguyên các vị thế hệ 1 của Black Hunter đều đứng ra bảo đảm trước Sarah. Johnny nhìn Sarah chán nản.
- Em gái, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không ghét cậu đi. Xử lí tàn cuộc rắc rối cho cậu thật phiền phức.
- Đó là những gì cậu phải làm Johnny McGarden.
Pass tay chống cằm hờ hững nhìn tên nhóc kém hắn 5 tuổi kia, thằng nhóc này là người nhàn rỗi nhất trong hội còn kêu ca gì nữa.
- Vậy cháu xin phép.
Sarah nói rồi đứng dậy cúi chào mọi người sau đó rời khỏi phòng. Mọi người đều không nói gì chỉ im lặng nở nụ cười với cô. Đây xem ra là một lời từ biệt rồi.
Đi ra bên ngoài, nhìn Dương Chí Phong đứng bên cửa sổ im lặng không biết đang nghĩ gì, Sarah từ từ đi tới, cô mỉm cười vòng tay ôm lấy Dương Chí Phong từ phía sau làm hắn ngạc nhiên.
- Phong, hợp đồng của chúng ta ấy vẫn còn hiệu dụng phải không?
- Ừm, em muốn gì?
- Em sẽ yêu thương các con của chúng ta, em sẽ bảo vệ bọn trẻ, sẽ không để chúng giống như em và Mia.
Sarah mỉm cười ôm thật chặt Dương Chí Phong. Ước mơ của cô là có một gia đình hạnh phúc và dường như cô đang đạt được điều đó thì phải.
****
Chiếc máy bay tư nhân đáp ngay vào sân bay lớn trong dinh thự nhà DonQuixote, dinh thự của họ như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm đơn độc giữa khu đất tư nhân.
Puss đứng trước cửa nhìn ra máy bay thấy anh trai mình đang bước xuống, cô đi nhanh về phía anh trai mình. Gương mặt Puss không còn vẻ hời hợt như thường ngày nữa mà nó hoàn toàn sắc lạnh. Puss nhìn anh trai cất tiếng.
- Sẽ không sao thật chứ aniki? Việc Joey tự ý hành động và cả việc Mia về bên Sarah?
- Không đến lượt em quan tâm đâu con nhóc. Hôm nay chị họ của chúng ta trở về, bà nội không muốn chúng ta chậm trễ.
Pass mỉm cười nhưng ánh mắt không hề cười, hắn ta đi nhanh về phía trước nhưng thoáng nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia lại nhíu mày không vui. Quên mất rằng hắn còn một người vợ đang đợi mình ở nhà. Thật phiền phức vì vợ hắn có một gia tộc chống lưng không thể động vào.
Bọn họ đều có những rắc rối của bản thân mình. Không biết là phúc hay là họa.
****
(lược bỏ cuộc gặp gỡ sau trận chiến vô nghĩa của những người trong cuộc)
- Mọi thứ đã kết thúc rồi Ảnh, chúng ta từ bây giờ có thể cùng nhau sống ở New York, papa đã giải tán toàn bộ đội sát thủ đặc biệt, mọi người bây giờ đều mỗi người một ngả. Về phần tiểu thư thì... cô ấy đã tìm được hạnh phúc rồi. Tuy không ai biết hai tháng đó cô ấy đã làm gì nhưng kết thúc rất viên mãn. Ảnh, chỉ cần cậu nói chuyện trở lại mà thôi, xin cậu đó Ảnh.
Raon gần như tuyệt vọng nhìn Mạc Đình ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi, từ ngày Mạc Đình tỉnh lại cô đã không còn nói chuyện với bất cứ ai cũng chẳng ai đả động được đến cô ấy nữa.
- Đứa em gái ngốc nghếch. Raon, cứ mặc con bé đi.
Mạc Nguyên ngồi trên ghế sofa nhìn em gái mình thở dài. Yui ngồi một bên rót trà cho anh, cô vẫn luôn mặc kimono cùng gương mặt không biểu lộ cảm xúc đó, Yui đã đi theo Mạc Nguyên kể từ khi ngài Taylor cho họ tự do.
- Asuna đã quyết định trở về quê nhà sinh sống, William thì sống chết muốn đi theo Chivas-san, bốn chúng ta thì ở đây. Mọi người có lẽ đều sẽ sống tốt. Về phía Lucian và Date, họ đang làm ăn rất tốt, thậm chí quản lí cả tập đoàn Dương thị sát nhập vào. Gia đình của Sarah đã sớm rời khỏi.
- Sarah... Mia... hai người đó không phải chị em. Mia thực sự...
Mạc Đình đột nhiên kích động lên tiếng mà hai tay nắm chặt lại khiến cho gân xanh nổi lên. Ba người ngồi trong phòng đều nhìn cô rồi nhìn nhau nghi hoặc. Chẳng lẽ lại...
****
- Năm đó chị đã nghĩ rằng em chết rồi cho nên...
- Em được ông Jenkins cứu sống và phẫu thuật nên mang một gương mặt mới. Bốn chúng ta có lẽ đã có thể trở thành bốn chị em.
Mia mỉm cười ngồi bên cạnh Sarah trên chiếc sofa bên trong căn nhà gỗ trên biển. Alex và Dương Chí Phong đã đưa bọn trẻ đi sắm sửa cho noel sắp tới rồi cho nên chỉ còn lại hai người ở nhà cũng là tiện đường ôn chuyện cũ.
- Sarah... thứ lỗi cho em.
Mia mỉm cười quay sang ôm lấy Sarah. Mỉm cười vui vẻ nhưng ánh mắt Sarah hoàn toàn là rối loạn, cô đang bối rối. Có gì đó thiếu thiếu ở đây, một cảm giác khó tả vô cùng.
- Mi... Mia......
Sarah kinh ngạc ngã trên sàn nhà gỗ mà lưng bị đâm một con dao. Dòng máu đỏ tươi chảy lênh láng ra nhà. Vết thương mới vừa khép lại nay bắt đầu mở ra khiến máu càng nhiều hơn trước. Mia đứng lên nhìn Sarah nằm trên sàn nhà.
- Lion Paddington, cô ta nghĩ tôi sẽ e sợ cô ta sao? Cô ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng đối phó với cô mà thôi Sarah.
- Mia... Lion không phải... chị ấy không phải quân cờ.
Sarah nằm trên sàn nhà, cô cảm thấy sức lực của mình đang yếu đi, con dao có tẩm độc. Cảm giác trống rỗng của cô càng ngày càng mãnh liệt hơn cả. Cảm giác còn thiếu và xa lạ này... là đau đớn sao?
- Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện Sarah. Em gái song sinh của cô, người đó thực sự đã chết trong vụ hỏa hoạn từ ngày đó rồi. Ngọn lửa đó rất lớn, cô không tưởng tượng được đâu nhưng em gái cô, cô ta y như cô vậy, một kẻ lầm lì đáng sợ. Cô ta dù chết trong biển lửa cũng hoàn toàn không kêu gào, khóc thét gì cả. Tôi là một con bé xấu số đã bị ngọn lửa đó bén sang nhà khiến cho bị bỏng nặng 80%. Jenkins đã cứu sống tôi và tôi đã tự nhận mình là Mia, là em gái song sinh của Sarah Taylor. Mạc Đình đã phát hiện ra tôi không phải em gái cô cho nên tôi đã ra lệnh Kevin đi thủ tiêu cô ta. Thật là cô ta sống lâu quá.
- Là cô... tôi biết mà... Kevin không phải người của Lion. Người đặt hoa violet ở đó cũng là cô.... Vậy Dương Chí Dĩnh, thằng bé sẽ không?
Sarah nhìn Mia mà gương mặt nhợt nhạt, nằm trên vũng máu không còn bất kì sức lực nào nữa. Mia ngồi xuống, cô ta đưa tay bóp cằm Sarah nâng lên.
- Thằng bé đó đã sớm được Tôn Thiên Bảo và Đinh Mẫn đem đi rồi. Bọn họ hình như là nhận lệnh từ chỗ Tôn Thiên Kỳ. Dù sao thì tôi cũng tốt bụng giúp cô được đoàn tụ với em gái mình. Tạm biệt Sarah Taylor.
Mia nói rồi đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ này. Trước khi thực sự rời khỏi cô đã quay lại nhìn ngôi nhà một lần nữa mà môi mím lại khi nước mắt không thể kìm nén được nữa. Thật tốt vì không khóc trước mặt Sarah.
- Tiểu thư đi thôi.
Cô nàng hầu gái Asuna đứng phía sau Mia cúi đầu lên tiếng. Mia lúc này quay lại nhìn Asuna, cô đưa tay gạt nước mắt sau đó gật đầu đi về phía Asuna rồi cả hai rời khỏi nơi này.
Trong ngôi nhà gỗ, Sarah nằm đó, cô mất dần cảm giác rồi.
- Mia... xin lỗi. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho kết cục của hai ta. Con bé ngốc, nói dối sao lại tệ vậy chứ?
Sarah mỉm cười nhưng đôi mắt cô cũng dần dần khép lại. Nỗi đau này hãy cứ theo cô mà chấm rứt hoàn toàn đi.
****
Nhiều tháng sau đó, khi mùa noel đã qua đi, mùa xuân lại về, Thiên Kỳ và Lâm Sinh Sinh cùng Thiên Bảo và Đinh Mẫn đều tổ chức hôn lễ cùng ngày. Bạn bè khắp nơi đều tới tham dự, đây có lẽ là niềm vui lớn nhất sau những gì đã xảy ra suốt mấy tháng qua.
- Chúc mừng hai người.
Lăng Phong cầm lấy ly rượu cụng ly với hai người anh em. Thiên Kỳ nhìn Lăng Phong mỉm cười.
- Cậu cũng mau mau kết hôn đi. La tiểu thư không phải sự lựa chọn tồi tệ đâu. Dù sao cậu cũng không với tới được Tiểu Đình Đình cũng là cô ấy mất rồi.
- Cậu lo cho mình trước đi thằng nhóc. Ai mà ngờ được cậu sẽ kết hôn với Lucian chứ.
Lăng Phong huých nhẹ cậu bạn của mình lên tiếng. Thiên Bảo trầm ngâm suốt nãy giờ cũng cất lời.
- Không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Ngoài Băng Băng ở lại đây cùng Dương Dương thì Vũ Vũ cùng Nana theo cậu ấy đưa Sarah đi rồi.
- Cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi chứ.
Thiên Kỳ thở dài. Chuyện của vài tháng trước thực sự không ai ngờ tới được. Theo dấu vết để lại thì Mia là người sát hại Sarah nhưng liệu Sarah có còn sống hay không thì chẳng một ai biết. Bốn người họ đã biến mất không một chút dấu vết nhờ Alex. Chuyện lần này không một ai hay gì cả, có lẽ chỉ có gia đình Sarah mới biết được. Nhưng cũng từ chuyện này mà họ biết được rằng Alex hoàn toàn là một con người bí hiểm lại như nắm mọi quyền sinh sát trong tay, là một đối tượng nếu trở thành kẻ thù thì coi như là điểm dừng cho kẻ xấu số đó.
- Anh có tin tức của Sama chứ Sawaraki Ren?
Lý Diên Vĩ đang ăn một miếng bánh ngọt nhìn Ren đứng gần đó cất tiếng hỏi. Ren đặt ly rượu xuống quay sang nhìn Lý Diên Vĩ.
- Cứ coi như tiểu thư đã chết đi. Cô cũng không cần cứ bám lấy tiểu thư đâu bà cô trẻ. Nhớ lần sau đang ăn đừng có nói, bất lịch sự.
Nói rồi Ren cầm một ly rượu khác rời đi. Lý Diên Vĩ nghe vậy tức giận lập tức đuổi theo túm lấy Ren lôi lại.
- Anh nói ai bất lịch sự hả? Anh thì biết cái gì chứ?
- Nếu tôi nói tôi biết hết cô thì sao? Biết từ trong ra ngoài.
- Đồ chết tiệt, anh dám...
Lần đầu tiên Lý Diên Vĩ bị chọc điên quyết không buông tha cho Ren. Từ trước tới nay toàn là cô khiến người khác điên chứ chưa từng có ai làm cô điên lên cả. Kết quả là cả ngày hôm đó và những ngày sau đó Ren đã bị cô nàng nào đó làm phiền tới không biết phải giải quyết ra sao.
****
Tại ngôi biệt thự gần biển nào đó, trên chiếc giường nhỏ, một thiên thần đang say giấc ngủ, cánh cửa sổ gần đó được mở toang ra, gió biển thổi vào làm cho rèm cửa bay bay, thiên thần vẫn ngủ và dường như chẳng gì có thể làm thiên thần tỉnh giấc.
- Suỵt... hai đứa ra ngoài chơi để cho mẹ ngủ đi.
- Vâng.
Bé trai cười híp mắt gật đầu với ba mình sau đó kéo tay bé gái cùng nhau đi ra ngoài biển chơi để lại không gian yên tĩnh cho ba mẹ mình. Gia đình họ đã có được bình yên mãi mãi.
Dương Chí Phong ngồi nhìn vợ yêu của mình đang ngủ, hắn mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán của vợ mình.
- Sarah, chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của em. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hợp đồng của chúng ta vẫn sẽ có hiệu lực. Chúng ta đã có những thiên thần của mình nhưng anh vẫn muốn có thêm thiên thần nữa vì anh biết em rất yêu thích trẻ con. Alex nói sẽ đem theo Băng Băng đến thăm chúng ta vào mùa hè, tới lúc đó gia đình chúng ta sẽ lại đông đủ.
- Phong, đừng ồn ào nữa, em muốn ngủ. Rồi chúng ta sẽ tiếp tục hợp đồng sinh con sau.
- Thật là nghịch ngợm.
Dương Chí Phong mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt của vợ yêu sau đó nằm xuống bên cạnh để vợ yêu của hắn ôm lấy hắn. Hai vợ chồng của họ cuối cùng cũng được bên nhau.
Họ đều có được cái kết viên mãn của mình. Hạnh phúc là do con người nỗ lực giành lấy chứ không phải tự dưng mà có.
~Hoàn~
- Em tỉnh rồi cô gái...
- Cậu?
Liz nhìn người đàn ông trước mặt có phần kinh ngạc, đầu cô đau quá, những ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Liz cố gắng ngồi dậy thì Sky nhanh chóng đỡ lấy cô để cô tựa người vào mình.
- Em đã ngủ mấy ngày nay rồi. Đừng lo gì cả cô gái vì mọi chuyện đều ổn rồi. Tôi sẽ không bỏ lỡ đứa con này của chúng ta.
- Con? Cậu có con sao? Cháu không biết cậu đã kết hôn đấy.
Liz kinh ngạc xoay người lại nhìn Sky làm cho người đối diện cô một phen nhíu mày. Chẳng lẽ Liz đã bị biến dạng kí ức trở về trước đây rồi sao? Có thể là kì tích, cũng là ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.
- Là đứa con của hai ta. Lizzi, là con của chúng ta.
- Cháu và cậu....???? Cậu, cậu gọi tên cháu.
Liz có phần ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn là nụ cười đưa tay lên ôm lại người đàn ông trước mặt mình. Liz vẫn cứ nghĩ cậu sẽ ghét cô chứ, thật may mắn vì cậu không hề ghét cô một chút nào cả.
****
(đã lược bỏ cuộc gặp gỡ giữa Guild và Black Hunter. Kho báu thuộc về nhà Jenkins sẽ được nhắc đến trong truyện 'Hắc Gia Tộc')
- Những chuyện còn lại cháu không cần lo lắng nữa Sarah, bọn ta sẽ xử lí.
Nguyên các vị thế hệ 1 của Black Hunter đều đứng ra bảo đảm trước Sarah. Johnny nhìn Sarah chán nản.
- Em gái, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không ghét cậu đi. Xử lí tàn cuộc rắc rối cho cậu thật phiền phức.
- Đó là những gì cậu phải làm Johnny McGarden.
Pass tay chống cằm hờ hững nhìn tên nhóc kém hắn 5 tuổi kia, thằng nhóc này là người nhàn rỗi nhất trong hội còn kêu ca gì nữa.
- Vậy cháu xin phép.
Sarah nói rồi đứng dậy cúi chào mọi người sau đó rời khỏi phòng. Mọi người đều không nói gì chỉ im lặng nở nụ cười với cô. Đây xem ra là một lời từ biệt rồi.
Đi ra bên ngoài, nhìn Dương Chí Phong đứng bên cửa sổ im lặng không biết đang nghĩ gì, Sarah từ từ đi tới, cô mỉm cười vòng tay ôm lấy Dương Chí Phong từ phía sau làm hắn ngạc nhiên.
- Phong, hợp đồng của chúng ta ấy vẫn còn hiệu dụng phải không?
- Ừm, em muốn gì?
- Em sẽ yêu thương các con của chúng ta, em sẽ bảo vệ bọn trẻ, sẽ không để chúng giống như em và Mia.
Sarah mỉm cười ôm thật chặt Dương Chí Phong. Ước mơ của cô là có một gia đình hạnh phúc và dường như cô đang đạt được điều đó thì phải.
****
Chiếc máy bay tư nhân đáp ngay vào sân bay lớn trong dinh thự nhà DonQuixote, dinh thự của họ như một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nằm đơn độc giữa khu đất tư nhân.
Puss đứng trước cửa nhìn ra máy bay thấy anh trai mình đang bước xuống, cô đi nhanh về phía anh trai mình. Gương mặt Puss không còn vẻ hời hợt như thường ngày nữa mà nó hoàn toàn sắc lạnh. Puss nhìn anh trai cất tiếng.
- Sẽ không sao thật chứ aniki? Việc Joey tự ý hành động và cả việc Mia về bên Sarah?
- Không đến lượt em quan tâm đâu con nhóc. Hôm nay chị họ của chúng ta trở về, bà nội không muốn chúng ta chậm trễ.
Pass mỉm cười nhưng ánh mắt không hề cười, hắn ta đi nhanh về phía trước nhưng thoáng nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia lại nhíu mày không vui. Quên mất rằng hắn còn một người vợ đang đợi mình ở nhà. Thật phiền phức vì vợ hắn có một gia tộc chống lưng không thể động vào.
Bọn họ đều có những rắc rối của bản thân mình. Không biết là phúc hay là họa.
****
(lược bỏ cuộc gặp gỡ sau trận chiến vô nghĩa của những người trong cuộc)
- Mọi thứ đã kết thúc rồi Ảnh, chúng ta từ bây giờ có thể cùng nhau sống ở New York, papa đã giải tán toàn bộ đội sát thủ đặc biệt, mọi người bây giờ đều mỗi người một ngả. Về phần tiểu thư thì... cô ấy đã tìm được hạnh phúc rồi. Tuy không ai biết hai tháng đó cô ấy đã làm gì nhưng kết thúc rất viên mãn. Ảnh, chỉ cần cậu nói chuyện trở lại mà thôi, xin cậu đó Ảnh.
Raon gần như tuyệt vọng nhìn Mạc Đình ngồi trên xe lăn, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi, từ ngày Mạc Đình tỉnh lại cô đã không còn nói chuyện với bất cứ ai cũng chẳng ai đả động được đến cô ấy nữa.
- Đứa em gái ngốc nghếch. Raon, cứ mặc con bé đi.
Mạc Nguyên ngồi trên ghế sofa nhìn em gái mình thở dài. Yui ngồi một bên rót trà cho anh, cô vẫn luôn mặc kimono cùng gương mặt không biểu lộ cảm xúc đó, Yui đã đi theo Mạc Nguyên kể từ khi ngài Taylor cho họ tự do.
- Asuna đã quyết định trở về quê nhà sinh sống, William thì sống chết muốn đi theo Chivas-san, bốn chúng ta thì ở đây. Mọi người có lẽ đều sẽ sống tốt. Về phía Lucian và Date, họ đang làm ăn rất tốt, thậm chí quản lí cả tập đoàn Dương thị sát nhập vào. Gia đình của Sarah đã sớm rời khỏi.
- Sarah... Mia... hai người đó không phải chị em. Mia thực sự...
Mạc Đình đột nhiên kích động lên tiếng mà hai tay nắm chặt lại khiến cho gân xanh nổi lên. Ba người ngồi trong phòng đều nhìn cô rồi nhìn nhau nghi hoặc. Chẳng lẽ lại...
****
- Năm đó chị đã nghĩ rằng em chết rồi cho nên...
- Em được ông Jenkins cứu sống và phẫu thuật nên mang một gương mặt mới. Bốn chúng ta có lẽ đã có thể trở thành bốn chị em.
Mia mỉm cười ngồi bên cạnh Sarah trên chiếc sofa bên trong căn nhà gỗ trên biển. Alex và Dương Chí Phong đã đưa bọn trẻ đi sắm sửa cho noel sắp tới rồi cho nên chỉ còn lại hai người ở nhà cũng là tiện đường ôn chuyện cũ.
- Sarah... thứ lỗi cho em.
Mia mỉm cười quay sang ôm lấy Sarah. Mỉm cười vui vẻ nhưng ánh mắt Sarah hoàn toàn là rối loạn, cô đang bối rối. Có gì đó thiếu thiếu ở đây, một cảm giác khó tả vô cùng.
- Mi... Mia......
Sarah kinh ngạc ngã trên sàn nhà gỗ mà lưng bị đâm một con dao. Dòng máu đỏ tươi chảy lênh láng ra nhà. Vết thương mới vừa khép lại nay bắt đầu mở ra khiến máu càng nhiều hơn trước. Mia đứng lên nhìn Sarah nằm trên sàn nhà.
- Lion Paddington, cô ta nghĩ tôi sẽ e sợ cô ta sao? Cô ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng đối phó với cô mà thôi Sarah.
- Mia... Lion không phải... chị ấy không phải quân cờ.
Sarah nằm trên sàn nhà, cô cảm thấy sức lực của mình đang yếu đi, con dao có tẩm độc. Cảm giác trống rỗng của cô càng ngày càng mãnh liệt hơn cả. Cảm giác còn thiếu và xa lạ này... là đau đớn sao?
- Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện Sarah. Em gái song sinh của cô, người đó thực sự đã chết trong vụ hỏa hoạn từ ngày đó rồi. Ngọn lửa đó rất lớn, cô không tưởng tượng được đâu nhưng em gái cô, cô ta y như cô vậy, một kẻ lầm lì đáng sợ. Cô ta dù chết trong biển lửa cũng hoàn toàn không kêu gào, khóc thét gì cả. Tôi là một con bé xấu số đã bị ngọn lửa đó bén sang nhà khiến cho bị bỏng nặng 80%. Jenkins đã cứu sống tôi và tôi đã tự nhận mình là Mia, là em gái song sinh của Sarah Taylor. Mạc Đình đã phát hiện ra tôi không phải em gái cô cho nên tôi đã ra lệnh Kevin đi thủ tiêu cô ta. Thật là cô ta sống lâu quá.
- Là cô... tôi biết mà... Kevin không phải người của Lion. Người đặt hoa violet ở đó cũng là cô.... Vậy Dương Chí Dĩnh, thằng bé sẽ không?
Sarah nhìn Mia mà gương mặt nhợt nhạt, nằm trên vũng máu không còn bất kì sức lực nào nữa. Mia ngồi xuống, cô ta đưa tay bóp cằm Sarah nâng lên.
- Thằng bé đó đã sớm được Tôn Thiên Bảo và Đinh Mẫn đem đi rồi. Bọn họ hình như là nhận lệnh từ chỗ Tôn Thiên Kỳ. Dù sao thì tôi cũng tốt bụng giúp cô được đoàn tụ với em gái mình. Tạm biệt Sarah Taylor.
Mia nói rồi đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ này. Trước khi thực sự rời khỏi cô đã quay lại nhìn ngôi nhà một lần nữa mà môi mím lại khi nước mắt không thể kìm nén được nữa. Thật tốt vì không khóc trước mặt Sarah.
- Tiểu thư đi thôi.
Cô nàng hầu gái Asuna đứng phía sau Mia cúi đầu lên tiếng. Mia lúc này quay lại nhìn Asuna, cô đưa tay gạt nước mắt sau đó gật đầu đi về phía Asuna rồi cả hai rời khỏi nơi này.
Trong ngôi nhà gỗ, Sarah nằm đó, cô mất dần cảm giác rồi.
- Mia... xin lỗi. Có lẽ đây là cách tốt nhất cho kết cục của hai ta. Con bé ngốc, nói dối sao lại tệ vậy chứ?
Sarah mỉm cười nhưng đôi mắt cô cũng dần dần khép lại. Nỗi đau này hãy cứ theo cô mà chấm rứt hoàn toàn đi.
****
Nhiều tháng sau đó, khi mùa noel đã qua đi, mùa xuân lại về, Thiên Kỳ và Lâm Sinh Sinh cùng Thiên Bảo và Đinh Mẫn đều tổ chức hôn lễ cùng ngày. Bạn bè khắp nơi đều tới tham dự, đây có lẽ là niềm vui lớn nhất sau những gì đã xảy ra suốt mấy tháng qua.
- Chúc mừng hai người.
Lăng Phong cầm lấy ly rượu cụng ly với hai người anh em. Thiên Kỳ nhìn Lăng Phong mỉm cười.
- Cậu cũng mau mau kết hôn đi. La tiểu thư không phải sự lựa chọn tồi tệ đâu. Dù sao cậu cũng không với tới được Tiểu Đình Đình cũng là cô ấy mất rồi.
- Cậu lo cho mình trước đi thằng nhóc. Ai mà ngờ được cậu sẽ kết hôn với Lucian chứ.
Lăng Phong huých nhẹ cậu bạn của mình lên tiếng. Thiên Bảo trầm ngâm suốt nãy giờ cũng cất lời.
- Không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Ngoài Băng Băng ở lại đây cùng Dương Dương thì Vũ Vũ cùng Nana theo cậu ấy đưa Sarah đi rồi.
- Cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi chứ.
Thiên Kỳ thở dài. Chuyện của vài tháng trước thực sự không ai ngờ tới được. Theo dấu vết để lại thì Mia là người sát hại Sarah nhưng liệu Sarah có còn sống hay không thì chẳng một ai biết. Bốn người họ đã biến mất không một chút dấu vết nhờ Alex. Chuyện lần này không một ai hay gì cả, có lẽ chỉ có gia đình Sarah mới biết được. Nhưng cũng từ chuyện này mà họ biết được rằng Alex hoàn toàn là một con người bí hiểm lại như nắm mọi quyền sinh sát trong tay, là một đối tượng nếu trở thành kẻ thù thì coi như là điểm dừng cho kẻ xấu số đó.
- Anh có tin tức của Sama chứ Sawaraki Ren?
Lý Diên Vĩ đang ăn một miếng bánh ngọt nhìn Ren đứng gần đó cất tiếng hỏi. Ren đặt ly rượu xuống quay sang nhìn Lý Diên Vĩ.
- Cứ coi như tiểu thư đã chết đi. Cô cũng không cần cứ bám lấy tiểu thư đâu bà cô trẻ. Nhớ lần sau đang ăn đừng có nói, bất lịch sự.
Nói rồi Ren cầm một ly rượu khác rời đi. Lý Diên Vĩ nghe vậy tức giận lập tức đuổi theo túm lấy Ren lôi lại.
- Anh nói ai bất lịch sự hả? Anh thì biết cái gì chứ?
- Nếu tôi nói tôi biết hết cô thì sao? Biết từ trong ra ngoài.
- Đồ chết tiệt, anh dám...
Lần đầu tiên Lý Diên Vĩ bị chọc điên quyết không buông tha cho Ren. Từ trước tới nay toàn là cô khiến người khác điên chứ chưa từng có ai làm cô điên lên cả. Kết quả là cả ngày hôm đó và những ngày sau đó Ren đã bị cô nàng nào đó làm phiền tới không biết phải giải quyết ra sao.
****
Tại ngôi biệt thự gần biển nào đó, trên chiếc giường nhỏ, một thiên thần đang say giấc ngủ, cánh cửa sổ gần đó được mở toang ra, gió biển thổi vào làm cho rèm cửa bay bay, thiên thần vẫn ngủ và dường như chẳng gì có thể làm thiên thần tỉnh giấc.
- Suỵt... hai đứa ra ngoài chơi để cho mẹ ngủ đi.
- Vâng.
Bé trai cười híp mắt gật đầu với ba mình sau đó kéo tay bé gái cùng nhau đi ra ngoài biển chơi để lại không gian yên tĩnh cho ba mẹ mình. Gia đình họ đã có được bình yên mãi mãi.
Dương Chí Phong ngồi nhìn vợ yêu của mình đang ngủ, hắn mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán của vợ mình.
- Sarah, chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của em. Chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hợp đồng của chúng ta vẫn sẽ có hiệu lực. Chúng ta đã có những thiên thần của mình nhưng anh vẫn muốn có thêm thiên thần nữa vì anh biết em rất yêu thích trẻ con. Alex nói sẽ đem theo Băng Băng đến thăm chúng ta vào mùa hè, tới lúc đó gia đình chúng ta sẽ lại đông đủ.
- Phong, đừng ồn ào nữa, em muốn ngủ. Rồi chúng ta sẽ tiếp tục hợp đồng sinh con sau.
- Thật là nghịch ngợm.
Dương Chí Phong mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt của vợ yêu sau đó nằm xuống bên cạnh để vợ yêu của hắn ôm lấy hắn. Hai vợ chồng của họ cuối cùng cũng được bên nhau.
Họ đều có được cái kết viên mãn của mình. Hạnh phúc là do con người nỗ lực giành lấy chứ không phải tự dưng mà có.
~Hoàn~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook