“Chị……” giọng nói quen thuộc, làm cho Thanh Thần nở nụ cười, cổ tay lôi người vừa tới siết chặt, Thanh Thần linh hoạt xoay người, đối mặt với khuôn mặt người vừa đến kia, vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chị Tô Họa, chị đã về rồi!”

“Nói nhảm” nhéo gương mặt Thanh Thần, trên mặt Tô Họa hiện lên nụ cười xán lạn: “Chị nói, em gái Mộ, em có lầm hay không, gọi điện thoại cho em, bây giờ em mới tới!”

Le lưỡi một cái, Thanh Thần đẩy tay Tô Hoa, làm nũng đem đầu đặt lên cổ cô ấy: “Chị gọi điện thoại cho em vào lúc 4 giờ sáng chứ sao....”

“Chuyến tay được sắp xếp như vậy, chị có cách nào chứ” Đẩy đầu Thanh Thần một cái, Tô Họa nhất quyết không bỏ qua: “Lại nói, nhà em cách sân bay không xa, không phải đi mất ba tiếng mới tới được đây”

“Ai, có bạn trai vừa lạnh vừa ấm a.” Tô Họa vừa đi vừa cố ý nói nhỏ bên tai mẫn cảm của Thanh Thần: “Chị biết mà, đi ra ngoài mấy năm….trờ về sẽ ít người nhớ tới chị….Em có thể tới đón chị đã tốt rồi, chị còn có thể cầu mong xa vời gì nữa.....”

Thân thể, khẽ run lên, Thanh Thần nhìn Tô Họa đang đẩy hành lý, đôi tay nhỏ bé nhận lấy áo khoác từ trong tay cô ấy: “Mới không phải vậy đâu! Em chỉ là…. Trùng hợp không ở nhà thôi….em làm sao quên chị Tô Họa được…”

“Không ở nhà? Đêm hôm khuya khoắt em không ở nhà thì em đi chỗ nào chứ?” Tô Họa nhướng nhướng mày, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Thanh Thần “Không phải là…. ở nhà học trưởng Triển Phong chứ?

“Không phải đâu”, nghe thấy tên của anh Triển Phong, khuôn mặt Thanh Thần đỏ lên, ánh mắt nhìn nơi phía đường cái có nhiều xa chạy qua: “Chị Tô Họa chị đừng nói lung tung, Chị…..Xe taxi……

***※***

“Em gái Mộ ah, chị không có ở đây mấy năm em thì như thế nào? Có phải bị người khác ăn hiếp hay không?” Ngồi trong xa taxi, Tô Họa vuốt vuốt Thanh Thần, quan tâm mà hỏi sự việc xảy ra với cô.

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Thanh Thần nở một nụ cười: “Em cũng không phải đứa trẻ, bản thân em có thể tự chăm sóc mà….làm sao bị người ta ăn hiếp được…”

“Cũng phải”, đồng tình mà gật đầu một cái, trên mặt Tô Họa liền hiện lên nụ cười bí hiểm lần nữa: “Lại nói, em nhanh lên một chút cho chị nhờ….em và học trưởng Triển Phong, phát triển tới đâu rồi? có anh ấy ở bên cạnh em, chị tin cũng không có ai dám ăn hiếp em hết!”

“Em…” suy nghĩ trầm xuống, Thanh Thần làm bộ vô tội: “Cái gì mà phát triển như thế nào a….Vẫn như trước đây thôi, cũng không có gì đặc biệt.

“Mẹ kiếp!” Tô Họa nhịn không được mà phát ra âm thanh mắng người: "Cái gì mà vẫn giống như trước kia a…. học trưởng Triển Phong cũng quá kém rồi… được rồi… Đối với em, anh ấy luôn luôn có sự kiên nhẫn”.

“Chị Tô Họa, chị đừng nói vậy….Chị thì sao? Ở Châu Phi mấy năm vẫn khỏe chứ?” Thanh Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến chói mắt của Tô Họa, thật khó tưởng tượng cô gái xinh đẹp này lại kiên cường và dũng cảm như vậy.

Nói tới mấy năm nay, trong mắt Tô Họa tràn đầy ánh sáng lung linh: “Rất tốt, chị được xem động vật hoang dã, xem nhiều cảnh vật, nhắc tới là thấy hùng vĩ rồi…”

“Vậy…lần này chị trở về, còn đi nữa hay không?” Nghe Tô Họa kể về cuộc sống của mình, trong mắt Thanh Thần ánh lên cái nhìn hâm mộ, cùng một tia mất mát

“Chị tạm thời sẽ ở lại Y Thành, có lẽ sau này sẽ còn tới châu Phi”

"Tới chừng nào…em cũng được giống như chị Tô Họa thì tốt biết mấy…” Thanh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới những việc sắp xẩy ra mà cảm thấy phiền muộn.

Vỗ vỗ tay Thanh Thần, Tô Họa an ủi cô: "Sẽ có cơ hội…Đúng rồi, em gái Mộ, em và ba em…”

Thân thể, bởi vì lời nói của Tô Họa mà khẽ run, không trả lời câu hỏi của cô, tầm mắt Thanh Thần rơi vào cuốn báo được đặt ở ghế sau của xe. Máu trong cơ thể đang chảy không ngừng, giống như một thoáng liền ngừng chảy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương