Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
-
Chương 5: Chú a, chú đừng sợ
Hít mũi một cái, Thanh Thần đề phòng nhìn theo hướng truyền tới giọng nói đó, đôi tay nắm chặt chiếc chăn trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi:”Anh…..là người hay là ma?”
Có lẽ mới từ trong mộng tỉnh lại, có lẽ mới biết mùi đời chưa kịp thích ứng, dù sao lúc này Thanh Thần đã quên nguyên nhân cô hét ầm ĩ, sợ tới tóc dựng đứng lên.
Trong bóng tối khóe miệng người đàn ông khẽ nhúc nhích, là người hay ma? A, muốn cùng hắn, chơi trò mất trí nhớ sao?
“Xem ra biểu hiện của tôi cô vẫn chưa hài lòng lắm….Nếu không, không nhanh như vậy liền quên mất người đàn ông đầu tiên của chính mình”. Giọng nói nhỏ của người đàn ông vang lên, trong giọng nói ngoài sự lạnh lẽo quen thuộc, còn có sự châm chọc rất sâu.
“……..”, lời nói thẳng thừng như vậy, làm sắc mặt Thanh Thần một mảnh trắng bệch, cánh môi vì hơi lạnh mà run run.
Anh, anh…. anh ta chính là người đã ăn cô sạch sẽ, kẻ ăn chơi mất tính người ngu ngốc nhất trái đất, tên phá hoại sao? Ách….giọng nói của anh, sao lại dễ nghe như vậy?
Nghĩ tới điều này, khiến Thanh Thần cả người run lên!
Thanh Thần đáng chết, đầu của cô bị nước vào rồi sao? Tên khốn kiếp này còn dám xuất hiện trước mặt cô? Còn dám cười nhạo cô? Cô còn để ý tới giọng nói anh dễ nghe! Cô là nên trở về đi bác sĩ một chút thì hơn!
Sét đánh chết tên đàn ông này đi, muốn chọc tức cô dúng không? Rất tốt!
Hôm nay Mộ đại tiểu thư sẽ dạy cho anh cái gì gọi là “Tự tạo nghiệt chướng thì không thể sống!”
Khóe miệng dũng cảm giương lên, dáng vẻ run sợ của Thanh Thần liền thay đổi, kéo quần áo rơi trên sàn nhà tới trên giường, đáp lại một cách đầy khiêu khích: "Tôi mất trí nhớ cũng đúng….chậc, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, nói thật, kĩ thuật của anh…. Xác thực chỉ tạm được mà thôi!”
Cố gắng che giấu tâm trạng đang hốt hoảng của chính mình, Thanh Thần vừa mặc quần áo vào, vừa tiếp tục hù dọa anh: “Chỉ là…Anh yên tâm, bổn tiểu thư sẽ không đối xử tệ với anh!”
Nhịn đau nhảy xuống giường, Thanh Thần lấy ra mấy tờ tiền lẻ trong túi xách, ném ở đầu giường: “Khụ, đây là phí phục vụ của anh, bổn tiểu thư phải về nhà, bái bai!”
Nhìn người phụ nữ đang đi tới cánh cửa, thân thể người đàn ông liền căng thẳng, hô hấp cũng biến thành có chút khàn đục.
Tạm được? Sẽ không xử tệ với anh? Tiền phục vụ?
Đáng chết! Người phụ nữ này cho rằng anh là trai bao sao? Lại còn muốn dùng tiền đuổi anh?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào đôi chân thon dài, người đàn ông không hề biến sắc mà đổi đề tài: “Cô, bao nhiêu?”
Hình dáng cô, thân thể, giọng nói cũng còn quá trẻ, nhưng cử chỉ của cô lại không giống một đứa bé.
Vấn đề không có chút quan hệ nào, khiến Thanh Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt linh động xoay chuyển: “17”
“Còn vị thành niên?” Giọng nói lạnh lẽo cất cao, đáp án của cô, xác thực làm người đàn ông có chút kinh ngạc.
Trừng trừng hai mắt, đầu Thanh Thần lắc như gà con mổ thóc:”Đúng vậy a….Vị thành niên nha…Chỉ là….”
Dừng lại nửa giây, bộ dáng Thanh Thần hiên ngang, anh dũng thở dài nói: “Chú a, Chú đừng sợ! vừa rồi không phải tôi đã chịu trách nhiệm với chú rồi sao? Hiện tại hai chúng ta đã thanh toán sòng phẳng rồi mà…”
Thấy anh không trả lời câu hỏi của mình, Thanh Thần quyết định lấy lại quyền chủ động: “Chú a, tôi biết rõ…tới tuổi này còn ra ngoài làm việc, thật không dễ dàng, mà trong ví tiền của tôi chỉ còn dư lại có nhiêu đó thôi…chẳng qua tôi chúc chú làm ăn thịnh vượng, mệt mỏi trên giường đấy!”
Có lẽ mới từ trong mộng tỉnh lại, có lẽ mới biết mùi đời chưa kịp thích ứng, dù sao lúc này Thanh Thần đã quên nguyên nhân cô hét ầm ĩ, sợ tới tóc dựng đứng lên.
Trong bóng tối khóe miệng người đàn ông khẽ nhúc nhích, là người hay ma? A, muốn cùng hắn, chơi trò mất trí nhớ sao?
“Xem ra biểu hiện của tôi cô vẫn chưa hài lòng lắm….Nếu không, không nhanh như vậy liền quên mất người đàn ông đầu tiên của chính mình”. Giọng nói nhỏ của người đàn ông vang lên, trong giọng nói ngoài sự lạnh lẽo quen thuộc, còn có sự châm chọc rất sâu.
“……..”, lời nói thẳng thừng như vậy, làm sắc mặt Thanh Thần một mảnh trắng bệch, cánh môi vì hơi lạnh mà run run.
Anh, anh…. anh ta chính là người đã ăn cô sạch sẽ, kẻ ăn chơi mất tính người ngu ngốc nhất trái đất, tên phá hoại sao? Ách….giọng nói của anh, sao lại dễ nghe như vậy?
Nghĩ tới điều này, khiến Thanh Thần cả người run lên!
Thanh Thần đáng chết, đầu của cô bị nước vào rồi sao? Tên khốn kiếp này còn dám xuất hiện trước mặt cô? Còn dám cười nhạo cô? Cô còn để ý tới giọng nói anh dễ nghe! Cô là nên trở về đi bác sĩ một chút thì hơn!
Sét đánh chết tên đàn ông này đi, muốn chọc tức cô dúng không? Rất tốt!
Hôm nay Mộ đại tiểu thư sẽ dạy cho anh cái gì gọi là “Tự tạo nghiệt chướng thì không thể sống!”
Khóe miệng dũng cảm giương lên, dáng vẻ run sợ của Thanh Thần liền thay đổi, kéo quần áo rơi trên sàn nhà tới trên giường, đáp lại một cách đầy khiêu khích: "Tôi mất trí nhớ cũng đúng….chậc, nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, nói thật, kĩ thuật của anh…. Xác thực chỉ tạm được mà thôi!”
Cố gắng che giấu tâm trạng đang hốt hoảng của chính mình, Thanh Thần vừa mặc quần áo vào, vừa tiếp tục hù dọa anh: “Chỉ là…Anh yên tâm, bổn tiểu thư sẽ không đối xử tệ với anh!”
Nhịn đau nhảy xuống giường, Thanh Thần lấy ra mấy tờ tiền lẻ trong túi xách, ném ở đầu giường: “Khụ, đây là phí phục vụ của anh, bổn tiểu thư phải về nhà, bái bai!”
Nhìn người phụ nữ đang đi tới cánh cửa, thân thể người đàn ông liền căng thẳng, hô hấp cũng biến thành có chút khàn đục.
Tạm được? Sẽ không xử tệ với anh? Tiền phục vụ?
Đáng chết! Người phụ nữ này cho rằng anh là trai bao sao? Lại còn muốn dùng tiền đuổi anh?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào đôi chân thon dài, người đàn ông không hề biến sắc mà đổi đề tài: “Cô, bao nhiêu?”
Hình dáng cô, thân thể, giọng nói cũng còn quá trẻ, nhưng cử chỉ của cô lại không giống một đứa bé.
Vấn đề không có chút quan hệ nào, khiến Thanh Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt linh động xoay chuyển: “17”
“Còn vị thành niên?” Giọng nói lạnh lẽo cất cao, đáp án của cô, xác thực làm người đàn ông có chút kinh ngạc.
Trừng trừng hai mắt, đầu Thanh Thần lắc như gà con mổ thóc:”Đúng vậy a….Vị thành niên nha…Chỉ là….”
Dừng lại nửa giây, bộ dáng Thanh Thần hiên ngang, anh dũng thở dài nói: “Chú a, Chú đừng sợ! vừa rồi không phải tôi đã chịu trách nhiệm với chú rồi sao? Hiện tại hai chúng ta đã thanh toán sòng phẳng rồi mà…”
Thấy anh không trả lời câu hỏi của mình, Thanh Thần quyết định lấy lại quyền chủ động: “Chú a, tôi biết rõ…tới tuổi này còn ra ngoài làm việc, thật không dễ dàng, mà trong ví tiền của tôi chỉ còn dư lại có nhiêu đó thôi…chẳng qua tôi chúc chú làm ăn thịnh vượng, mệt mỏi trên giường đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook