Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
-
Chương 154: Cô tình nguyện chờ
Editor: Thiên Y
Thấy trên mặt cô hiện lên vẻ cố chấp, Mạc Lãnh Tiêu không tranh luận nữa, chỉ nhìn sâu vào mắt cô: "Bé con! Em thật sự bằng lòng lãng phí tuổi xuân của mình vì một ông chú như anh sao?"
Bây giờ thì không sao, nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì sao?
Cô còn trẻ, nhưng anh lại già rồi. Đến lúc đó, cô muốn hạnh phúc, anh không mang đến được, vậy anh sẽ trở thành gánh nặng của cô, liên lụy đến cô.
Đối mặt với sự dò xét hết lần này đến lần khác của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần nóng nảy, sự mờ mịt trong ánh mắt cũng dần dần tản đi, tay nhỏ bé giữ thật chặt cổ của anh: "Anh hỏi nhiều như vậy, có phải là không cần em nữa không?"
Đến mức này rồi, sao đột nhiên anh có thể hỏi những vấn đề này chứ?
"Anh nói cho em biết, có phải anh không cần em phải không?"
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Thanh Thần luống cuống, giọng nói cũng có chút run: "Nhưng mà anh.... Cũng cầu hôn em rồi, chúng ta đều muốn kết hôn, sao anh có thể như vậy chứ?"
Mặt của Thanh Thần đỏ bừng, ánh mắt mông lung, đau thương nhìn Mạc Lãnh Tiêu, vẻ đẹp động người này đúng là hấp dẫn anh sâu sắc.
Anh cứng rắn nhìn đi chỗ khác, ôm cô vào trong ngực, nói không ra lời: "Được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa."
Thật buồn cười! Từ trước đến giờ khó có chuyện nào khiến cho anh để ý. Hiện giờ yêu cô gái nhỏ này, tương lai còn chưa bước đến mà anh đã bắt đầu lo lắng cô có thể rời đi.
Mạc Lãnh Tiêu ơi là Mạc Lãnh Tiêu! Bắt đầu từ khi nào mà mày cũng biến thành người lo được lo mất thế?
"Nhưng mà em không hiểu, rõ ràng là anh nói." Làm sao Thanh Thần chịu để yên, dáng vẻ này của Mạc Lãnh Tiêu khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Ở trong thế giới của cô, Mạc Lãnh Tiêu vẫn là bí ẩn. Cô không hiểu suy nghĩ hiện tại trong lòng của anh, không biết rốt cuộc anh làm sao vậy....
"Đừng suy nghĩ lung tung, biết không?" Trong giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng thực sự anh không rõ rốt cuộc mình phải nói cho cô biết nỗi lo sợ trong lòng anh như thế nào.
"Mạc Lãnh Tiêu!Anh.... Thật quá đáng, lần nào cũng vậy, anh...."
"Ưmh......" Thanh Thần vội vàng yêu cầu đáp án, lại trở thành môi lưỡi quấn quýt si mê. Thân thể khẽ di chuyển nhưng hai chân của cô vẫn quấn lấy bên hông anh như cũ, nơi cứng rắn của anh không ngừng cọ sát vào nơi mềm mại của cô.
Mặt cô đỏ bừng, nhắm mắt lại, gần như vội vàng đáp lại anh.
"Lãnh...." Lúc đang thở dốc, anh nghe thấy cô gọi thân mật.
Ông trời!
Anh giống như muốn nuốt lấy cô vào trong bụng của mình vậy, khiến cho cả đời cô đều là của anh.
Hai tay chống đỡ nửa người trên, nhìn ánh mắt mơ màng của cô.... Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình muốn nổi điên!
"Anh.... Lại muốn dùng cách này để nhiễu loạn sự suy nghĩ của em sao?.... Em thừa nhận, anh làm như vậy có thể khiến cho em tạm thời bỏ qua sự kích động muốn nghe câu trả lời, nhưng mà lại không xoá bỏ được nghi ngờ trong lòng em. Lãnh...."
Thanh Thần vội vàng thở hổn hển, biết sự tỉnh táo của mình đang từng chút biến mất, cô nắm chặt cơ hôi bây giờ, thầm trách anh.
Mạc Lãnh Tiêu dùng ngón tay dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, anh lười biếng híp mắt rồi lại thâm tình nhìn cô.
Khuôn mặt của Thanh Thần đỏ bừng chỉ vì ngón tay anh dặt lên. Ánh mắt anh lạnh lùng, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt như được điêu khắc làm rung động lòng người, khiến người ta không thở nổi.
"Em biết rõ em không hiểu anh, em...." Môi dưới của Thanh Thần bị anh cắn, Mạc Lãnh Tiêu mạnh mẽ mút lấy khiến thân thể của cô không tự chủ run rẩy, tay nhỏ bé cũng không khỏi nắm chặt lấy vai anh hơn.
Cô khẽ quay đầu đi: "Anh...anh hãy nghe em nói hết, có được hay không?" Cô ảo não kêu to.
Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt đã ửng hồng của cô, có chút xấu xa đẩy mạnh nửa người dưới vùi vao bên trong cô, vươn chiếc lưỡi như lửa nóng phác hoạ lấy môi cô.
Cô sửng sốt hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn anh, anh.... Thật là nguy hiểm: "Mạc Lãnh Tiêu...."
"Anh.... Dù sao, anh đã nói muốn em gả cho anh, em cũng đồng ý rồi.... Em, cũng không đồng ý anh đối xử như vậy với em....." Thanh Thần nói, ôm lấy cổ của anh.
Không lấy được đáp án, Thanh Thần không thèm để ý đến nữa, cho dù bọn họ có đắm chòm trong sự mập mờ không rõ, cho dù sau này có là dáng vẻ gì thì cô cũng không quan tâm.
Ít nhất bây giờ, bọn họ đang ở cùng một chỗ với nhau, không có bất kỳ khoảng cách nào.
Mạc Lãnh Tiêu cười nhẹ, thuần thục cạy ra môi của cô, bá đạo xâm nhập trong miệng cô lần nữa, như một ngọn lửa thiêu đốt sự gượng gạo của cô, hút lấy hương thơm mê người của cô.
Thanh Thần không trốn tránh, chỉ nhắm mắt lại, rồi lại yếu ớt hôn đáp lại anh. Giờ phút này, anh là tất cả của cô, cái gì cô cũng không quan tâm, cô chỉ toàn tâm cảm thụ nụ hôn của anh, làm tiếp chuyện còn đang dang dở.
Mạc Lãnh Tiêu biết hơi thở của mình lại nóng lên một lần nữa, anh cũng biết linh hồn trong cơ thể của mình đang từ từ bị hút vào, trầm luân ở trên người cô.
Thân thể bùng cháy như cũ, ngay cả tim của anh cũng đập mạnh theo nụ hôn giữa bọn họ. Rút khỏi thân thể của cô, Mạc Lãnh Tiêu đẩy Thanh Thần ngã ở trên ghế sofa.
Trái tim cô đập thình thịch, để mặc cho môi anh hôn trên cổ mình, cô có thể cảm nhận được lửa nóng của người đàn ông này đang gặm cắn lấy mình.
Thâm tình nhìn cô, bàn tay anh đặt lên một bên ngực mềm mại của cô, dịu dàng vuốt ve. Mạc Lãnh Tiêu không để ý đến sự ngăn cản của cô.
Thanh Thần bỗng chốc mở to mắt, hai tay cô giữ lấy bàn tay anh: "Em...." Cô hít sâu, ngực đập mạnh: "Anh.... Không nên nhìn......"
Nhìn bộ dạng này, anh sẽ thấy rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô mất, thật xấu hổ. Mặt của Thanh Thần như sắp rơi nước mắt, cầu xin anh dừng lại.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu không vì lời nói của cô mà dừng lại, hơi thở dồn dập, anh đưa tay dò xét phía dưới của cô.
"...... Ách......" Một dòng điện như xuyên qua thân thể Thanh Thần, cơ thể cô cứng đờ, bất lực mà cắn chặt môi dưới: "Lãnh......"
"Anh đây." Giọng nói đã khàn khàn, Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng cúi người, có chút vội vàng ngậm lấy một bên mềm mại của cô, dùng hành động khiến cho cô cảm thấy vui sướng.
Thanh Thần có chút ngây ngất, cảm nhận ngón tay tà ác của anh đang vuốt ve ơt giữa đùi cô, cô chỉ có thể nhu nhược rên rỉ.
Tiếng thở dốc của Mạc Lãnh Tiêu trở nên nặng nề, vùi vào nơi mềm mại nhất của cô, con ngươi đen cũng bị khát vọng thiêu đốt lên như hai đốm lửa.
Thanh Thần chỉ có cảm giác như bị bao quanh bởi ngọn lửa nóng rực, lại giống như bị gió cuốn lên tận chín tầng mây: "Lãnh...."
Thân thể của cô không ngừng phát run, cô sợ, sợ cảm giác mờ mịt không rõ như vậy.
Thân thể mềm mại của cô đã sớm ửng hồng đến mê người, Mạc Lãnh Tiêu cắn răng nhẫn nhịn, mồ hôi rơi trên bộ ngực đang phập phồng của cô, ngón tay thon dài vẫn càn rỡ chiếm lấy như cũ.
Từng tiếng rên rỉ yêu kiều vụn vặt đã tiết lộ cảm xúc của cô, ý thức và thân thể của Thanh Thần theo sự luật động của anh mà trở nên điên cuồng.
Ánh mắt dịu dàng lướt trên trên thân thể đã ửng hồng của cô, bởi vì khát vọng mà chỗ đó của Mạc Lãnh Tiêu đã căng trướng, nhíu mày đau đớn, hơi thở của anh bỗng nặng nề.
Thanh Thần mềm mại chống người lên, ngượng ngùng đưa tay vuốt nhẹ cằm của anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh: "Lãnh......"
Ngẩng đầu lên, Thanh Thần dũng cảm hôn lên môi anh, lá gan cũng lớn hơn, cô dạng hai chân quấn lên người của anh lần nữa: "Ừ."
Cảm giác quá mãnh liệt khiến Thanh Thần lùi bước, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, đột nhiên cô chợt dừng lại.
"Lãnh......"
Nhìn vẻ mặt bất lực của cô, ngón tay anh lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cô chủ động khiến cho anh vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Sợ cô quá mệt mỏi, cho nên anh mới dừng lại, nhưng cô lại......
"Mộ Thanh Thần! Ngoan nào, đừng náo loạn." Ấn thân thể của cô xuống, Mạc Lãnh Tiêu thấp giọng hù dọa cô, không muốn dục vọng của mình làm cô bị thương.
Thanh Thần nhìn anh, gương mặt ửng hồng, chẳng biết tại sao mà ánh mắt bỗng hạ xuống: "Lãnh...... Em, không muốn anh khổ cực như vậy."
Lời của cô... khiến Mạc Lãnh Tiêu bỗng giật mình. Rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, khóe miệng thoáng nở nụ cười: "Bé con...."
Bàn tay giữ chặt hông của cô, Mạc Lãnh Tiêu ôm cô thật chặt, nói: "Chúng ta kết hôn."
Anh dùng lực ôm khiến Thanh Thần cảm thấy có chút đau, nhưng cô không tránh né, mặc cho anh đè cô xuống, điên cuồng đoạt lấy cô.
Đầu chôn ở trong ngực của anh, Thanh Thần không bỏ qua những lời lẩm bẩm vừa rồi của anh ở bên tai mình, cũng không bỏ lỡ sự dịu dàng như nước ở trong mắt của anh: "Tại sao, anh muốn kết hôn với em...."
Cô không có điểm gì nổi bật. Người như anh, muốn phụ nữ nào chẳng được, tại sao lại là cô?
"Bởi vì em chính là em." Em là duy nhất. Cắn cánh môi của cô, Mạc Lãnh Tiêu trả lời một cách chắc chắn.
Cô bị động tựa vào trong ngực của anh. Hành động thương tiếc kia rõ ràng như vậy, nhưng câu trả lời đó cũng không phải điều Thanh Thần kỳ vọng.
Nhắm mắt lại, Thanh Thần ôm anh thật chặt, dùng giọng nói ôn nhu nhất, ghé sát vào tai anh, không ngừng lặp lại: "Lãnh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...."
"Anh biết." Bàn tay dịu dàng luồn vào tóc cô, cảm giác hoà vào làm một với cô thật tuyệt, nhưng nghe những lời yêu mà cô nói còn tuyệt hơn.
Anh thích, thích cảm giác như thế, rất hạnh phúc!
Bàn tay nhỏ bé dán lên lồng ngực của anh, trong mắt của Thanh Thần chợt loé lên ánh sáng mà anh không thấy: "Em biết anh quan tâm đến em, trong tim của anh có em."
Thân thể bỗng chốc ngẩn ra, Mạc Lãnh Tiêu sững sờ kinh hãi, nhưng không có lên tiếng.
"Cho dù cái gì anh cũng không nói, em cũng biết rõ." Anh yêu cô, rất yêu, rất yêu. Bởi vì yêu, anh mới nhẫn nại, bởi vì yêu, anh mới có thể chính trực như vậy, thẳng thắn nói về sự chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ.
Cô đều biết, đều hiểu.
Anh yêu mình có sự khác biệt. Anh yêu quá sâu đậm, có thể sâu lắng đến mức yên lặng mà trả giá, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói một câu.
Có thể kín đáo đến mức khiến cô hiểu lầm, khiến cho cô hận, nhưng trước sau không oán không hối hận, chỉ để lại một thế giới tươi đẹp lúc ban đầu cho cô.
Cô biết anh che giấu tất cả chân tướng về Mộ Hân Đồng là có lý do. Chính vì vậy, cô hiểu nên sẽ không vạch trần.
Khóe miệng khẽ nhếch, Thanh Thần biết, mặc kệ bao lâu, cô cũng sẽ chờ, chờ anh nói với cô, nói nguyên nhân thực sự anh nguyện ý cưới cô.
Thấy trên mặt cô hiện lên vẻ cố chấp, Mạc Lãnh Tiêu không tranh luận nữa, chỉ nhìn sâu vào mắt cô: "Bé con! Em thật sự bằng lòng lãng phí tuổi xuân của mình vì một ông chú như anh sao?"
Bây giờ thì không sao, nhưng mười năm, hai mươi năm nữa thì sao?
Cô còn trẻ, nhưng anh lại già rồi. Đến lúc đó, cô muốn hạnh phúc, anh không mang đến được, vậy anh sẽ trở thành gánh nặng của cô, liên lụy đến cô.
Đối mặt với sự dò xét hết lần này đến lần khác của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần nóng nảy, sự mờ mịt trong ánh mắt cũng dần dần tản đi, tay nhỏ bé giữ thật chặt cổ của anh: "Anh hỏi nhiều như vậy, có phải là không cần em nữa không?"
Đến mức này rồi, sao đột nhiên anh có thể hỏi những vấn đề này chứ?
"Anh nói cho em biết, có phải anh không cần em phải không?"
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Thanh Thần luống cuống, giọng nói cũng có chút run: "Nhưng mà anh.... Cũng cầu hôn em rồi, chúng ta đều muốn kết hôn, sao anh có thể như vậy chứ?"
Mặt của Thanh Thần đỏ bừng, ánh mắt mông lung, đau thương nhìn Mạc Lãnh Tiêu, vẻ đẹp động người này đúng là hấp dẫn anh sâu sắc.
Anh cứng rắn nhìn đi chỗ khác, ôm cô vào trong ngực, nói không ra lời: "Được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa."
Thật buồn cười! Từ trước đến giờ khó có chuyện nào khiến cho anh để ý. Hiện giờ yêu cô gái nhỏ này, tương lai còn chưa bước đến mà anh đã bắt đầu lo lắng cô có thể rời đi.
Mạc Lãnh Tiêu ơi là Mạc Lãnh Tiêu! Bắt đầu từ khi nào mà mày cũng biến thành người lo được lo mất thế?
"Nhưng mà em không hiểu, rõ ràng là anh nói." Làm sao Thanh Thần chịu để yên, dáng vẻ này của Mạc Lãnh Tiêu khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Ở trong thế giới của cô, Mạc Lãnh Tiêu vẫn là bí ẩn. Cô không hiểu suy nghĩ hiện tại trong lòng của anh, không biết rốt cuộc anh làm sao vậy....
"Đừng suy nghĩ lung tung, biết không?" Trong giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng thực sự anh không rõ rốt cuộc mình phải nói cho cô biết nỗi lo sợ trong lòng anh như thế nào.
"Mạc Lãnh Tiêu!Anh.... Thật quá đáng, lần nào cũng vậy, anh...."
"Ưmh......" Thanh Thần vội vàng yêu cầu đáp án, lại trở thành môi lưỡi quấn quýt si mê. Thân thể khẽ di chuyển nhưng hai chân của cô vẫn quấn lấy bên hông anh như cũ, nơi cứng rắn của anh không ngừng cọ sát vào nơi mềm mại của cô.
Mặt cô đỏ bừng, nhắm mắt lại, gần như vội vàng đáp lại anh.
"Lãnh...." Lúc đang thở dốc, anh nghe thấy cô gọi thân mật.
Ông trời!
Anh giống như muốn nuốt lấy cô vào trong bụng của mình vậy, khiến cho cả đời cô đều là của anh.
Hai tay chống đỡ nửa người trên, nhìn ánh mắt mơ màng của cô.... Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình muốn nổi điên!
"Anh.... Lại muốn dùng cách này để nhiễu loạn sự suy nghĩ của em sao?.... Em thừa nhận, anh làm như vậy có thể khiến cho em tạm thời bỏ qua sự kích động muốn nghe câu trả lời, nhưng mà lại không xoá bỏ được nghi ngờ trong lòng em. Lãnh...."
Thanh Thần vội vàng thở hổn hển, biết sự tỉnh táo của mình đang từng chút biến mất, cô nắm chặt cơ hôi bây giờ, thầm trách anh.
Mạc Lãnh Tiêu dùng ngón tay dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, anh lười biếng híp mắt rồi lại thâm tình nhìn cô.
Khuôn mặt của Thanh Thần đỏ bừng chỉ vì ngón tay anh dặt lên. Ánh mắt anh lạnh lùng, mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt như được điêu khắc làm rung động lòng người, khiến người ta không thở nổi.
"Em biết rõ em không hiểu anh, em...." Môi dưới của Thanh Thần bị anh cắn, Mạc Lãnh Tiêu mạnh mẽ mút lấy khiến thân thể của cô không tự chủ run rẩy, tay nhỏ bé cũng không khỏi nắm chặt lấy vai anh hơn.
Cô khẽ quay đầu đi: "Anh...anh hãy nghe em nói hết, có được hay không?" Cô ảo não kêu to.
Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm gương mặt đã ửng hồng của cô, có chút xấu xa đẩy mạnh nửa người dưới vùi vao bên trong cô, vươn chiếc lưỡi như lửa nóng phác hoạ lấy môi cô.
Cô sửng sốt hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn anh, anh.... Thật là nguy hiểm: "Mạc Lãnh Tiêu...."
"Anh.... Dù sao, anh đã nói muốn em gả cho anh, em cũng đồng ý rồi.... Em, cũng không đồng ý anh đối xử như vậy với em....." Thanh Thần nói, ôm lấy cổ của anh.
Không lấy được đáp án, Thanh Thần không thèm để ý đến nữa, cho dù bọn họ có đắm chòm trong sự mập mờ không rõ, cho dù sau này có là dáng vẻ gì thì cô cũng không quan tâm.
Ít nhất bây giờ, bọn họ đang ở cùng một chỗ với nhau, không có bất kỳ khoảng cách nào.
Mạc Lãnh Tiêu cười nhẹ, thuần thục cạy ra môi của cô, bá đạo xâm nhập trong miệng cô lần nữa, như một ngọn lửa thiêu đốt sự gượng gạo của cô, hút lấy hương thơm mê người của cô.
Thanh Thần không trốn tránh, chỉ nhắm mắt lại, rồi lại yếu ớt hôn đáp lại anh. Giờ phút này, anh là tất cả của cô, cái gì cô cũng không quan tâm, cô chỉ toàn tâm cảm thụ nụ hôn của anh, làm tiếp chuyện còn đang dang dở.
Mạc Lãnh Tiêu biết hơi thở của mình lại nóng lên một lần nữa, anh cũng biết linh hồn trong cơ thể của mình đang từ từ bị hút vào, trầm luân ở trên người cô.
Thân thể bùng cháy như cũ, ngay cả tim của anh cũng đập mạnh theo nụ hôn giữa bọn họ. Rút khỏi thân thể của cô, Mạc Lãnh Tiêu đẩy Thanh Thần ngã ở trên ghế sofa.
Trái tim cô đập thình thịch, để mặc cho môi anh hôn trên cổ mình, cô có thể cảm nhận được lửa nóng của người đàn ông này đang gặm cắn lấy mình.
Thâm tình nhìn cô, bàn tay anh đặt lên một bên ngực mềm mại của cô, dịu dàng vuốt ve. Mạc Lãnh Tiêu không để ý đến sự ngăn cản của cô.
Thanh Thần bỗng chốc mở to mắt, hai tay cô giữ lấy bàn tay anh: "Em...." Cô hít sâu, ngực đập mạnh: "Anh.... Không nên nhìn......"
Nhìn bộ dạng này, anh sẽ thấy rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô mất, thật xấu hổ. Mặt của Thanh Thần như sắp rơi nước mắt, cầu xin anh dừng lại.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu không vì lời nói của cô mà dừng lại, hơi thở dồn dập, anh đưa tay dò xét phía dưới của cô.
"...... Ách......" Một dòng điện như xuyên qua thân thể Thanh Thần, cơ thể cô cứng đờ, bất lực mà cắn chặt môi dưới: "Lãnh......"
"Anh đây." Giọng nói đã khàn khàn, Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng cúi người, có chút vội vàng ngậm lấy một bên mềm mại của cô, dùng hành động khiến cho cô cảm thấy vui sướng.
Thanh Thần có chút ngây ngất, cảm nhận ngón tay tà ác của anh đang vuốt ve ơt giữa đùi cô, cô chỉ có thể nhu nhược rên rỉ.
Tiếng thở dốc của Mạc Lãnh Tiêu trở nên nặng nề, vùi vào nơi mềm mại nhất của cô, con ngươi đen cũng bị khát vọng thiêu đốt lên như hai đốm lửa.
Thanh Thần chỉ có cảm giác như bị bao quanh bởi ngọn lửa nóng rực, lại giống như bị gió cuốn lên tận chín tầng mây: "Lãnh...."
Thân thể của cô không ngừng phát run, cô sợ, sợ cảm giác mờ mịt không rõ như vậy.
Thân thể mềm mại của cô đã sớm ửng hồng đến mê người, Mạc Lãnh Tiêu cắn răng nhẫn nhịn, mồ hôi rơi trên bộ ngực đang phập phồng của cô, ngón tay thon dài vẫn càn rỡ chiếm lấy như cũ.
Từng tiếng rên rỉ yêu kiều vụn vặt đã tiết lộ cảm xúc của cô, ý thức và thân thể của Thanh Thần theo sự luật động của anh mà trở nên điên cuồng.
Ánh mắt dịu dàng lướt trên trên thân thể đã ửng hồng của cô, bởi vì khát vọng mà chỗ đó của Mạc Lãnh Tiêu đã căng trướng, nhíu mày đau đớn, hơi thở của anh bỗng nặng nề.
Thanh Thần mềm mại chống người lên, ngượng ngùng đưa tay vuốt nhẹ cằm của anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh: "Lãnh......"
Ngẩng đầu lên, Thanh Thần dũng cảm hôn lên môi anh, lá gan cũng lớn hơn, cô dạng hai chân quấn lên người của anh lần nữa: "Ừ."
Cảm giác quá mãnh liệt khiến Thanh Thần lùi bước, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, đột nhiên cô chợt dừng lại.
"Lãnh......"
Nhìn vẻ mặt bất lực của cô, ngón tay anh lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cô chủ động khiến cho anh vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Sợ cô quá mệt mỏi, cho nên anh mới dừng lại, nhưng cô lại......
"Mộ Thanh Thần! Ngoan nào, đừng náo loạn." Ấn thân thể của cô xuống, Mạc Lãnh Tiêu thấp giọng hù dọa cô, không muốn dục vọng của mình làm cô bị thương.
Thanh Thần nhìn anh, gương mặt ửng hồng, chẳng biết tại sao mà ánh mắt bỗng hạ xuống: "Lãnh...... Em, không muốn anh khổ cực như vậy."
Lời của cô... khiến Mạc Lãnh Tiêu bỗng giật mình. Rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, khóe miệng thoáng nở nụ cười: "Bé con...."
Bàn tay giữ chặt hông của cô, Mạc Lãnh Tiêu ôm cô thật chặt, nói: "Chúng ta kết hôn."
Anh dùng lực ôm khiến Thanh Thần cảm thấy có chút đau, nhưng cô không tránh né, mặc cho anh đè cô xuống, điên cuồng đoạt lấy cô.
Đầu chôn ở trong ngực của anh, Thanh Thần không bỏ qua những lời lẩm bẩm vừa rồi của anh ở bên tai mình, cũng không bỏ lỡ sự dịu dàng như nước ở trong mắt của anh: "Tại sao, anh muốn kết hôn với em...."
Cô không có điểm gì nổi bật. Người như anh, muốn phụ nữ nào chẳng được, tại sao lại là cô?
"Bởi vì em chính là em." Em là duy nhất. Cắn cánh môi của cô, Mạc Lãnh Tiêu trả lời một cách chắc chắn.
Cô bị động tựa vào trong ngực của anh. Hành động thương tiếc kia rõ ràng như vậy, nhưng câu trả lời đó cũng không phải điều Thanh Thần kỳ vọng.
Nhắm mắt lại, Thanh Thần ôm anh thật chặt, dùng giọng nói ôn nhu nhất, ghé sát vào tai anh, không ngừng lặp lại: "Lãnh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...."
"Anh biết." Bàn tay dịu dàng luồn vào tóc cô, cảm giác hoà vào làm một với cô thật tuyệt, nhưng nghe những lời yêu mà cô nói còn tuyệt hơn.
Anh thích, thích cảm giác như thế, rất hạnh phúc!
Bàn tay nhỏ bé dán lên lồng ngực của anh, trong mắt của Thanh Thần chợt loé lên ánh sáng mà anh không thấy: "Em biết anh quan tâm đến em, trong tim của anh có em."
Thân thể bỗng chốc ngẩn ra, Mạc Lãnh Tiêu sững sờ kinh hãi, nhưng không có lên tiếng.
"Cho dù cái gì anh cũng không nói, em cũng biết rõ." Anh yêu cô, rất yêu, rất yêu. Bởi vì yêu, anh mới nhẫn nại, bởi vì yêu, anh mới có thể chính trực như vậy, thẳng thắn nói về sự chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ.
Cô đều biết, đều hiểu.
Anh yêu mình có sự khác biệt. Anh yêu quá sâu đậm, có thể sâu lắng đến mức yên lặng mà trả giá, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói một câu.
Có thể kín đáo đến mức khiến cô hiểu lầm, khiến cho cô hận, nhưng trước sau không oán không hối hận, chỉ để lại một thế giới tươi đẹp lúc ban đầu cho cô.
Cô biết anh che giấu tất cả chân tướng về Mộ Hân Đồng là có lý do. Chính vì vậy, cô hiểu nên sẽ không vạch trần.
Khóe miệng khẽ nhếch, Thanh Thần biết, mặc kệ bao lâu, cô cũng sẽ chờ, chờ anh nói với cô, nói nguyên nhân thực sự anh nguyện ý cưới cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook