Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
-
Chương 150: Chơi cái gì?
Editor: Thiên Y
Biết Mạc Lãnh Tiêu lâu như vậy, mình có thể không hiểu anh sao? Cho dù nhìn thấy tai nạn xe của mình, anh vẫn tỉnh táo, cũng không rối loạn. Nhưng vì Thanh Thần.... Anh lại rối loạn....
Mộ Thanh Thần là người đầu tiên có thể khiến cho anh hoảng hốt như vậy, có thể khiến cho một người đàn ông cho từ trước đến giờ luôn lạnh lùng trầm ổn mà quên mất tất cả. Cái loại quan tâm, lo lắng đó, không phải yêu thì là cái gì?
Bọn họ mới thực sự là tình yêu, mà người phải rút lui chính là cô.
Mạc Lãnh Tiêu chăm sóc cô suốt sáu năm. Hôm nay xuất hiện một cô gái tốt như vậy, mình nên chúc phúc bọn họ, thả tự do cho anh, cũng để mình hạnh phúc.
Thông minh như cô, làm sao có thể thấy trước cảnh ngộ bất hạnh mà vẫn để cho mình đi vào được?
Cho dù anh đối xử rất tốt với mình, nhưng đó không phải tình yêu, không phải là thứ cô muốn.
Mặc dù gả cho anh vẫn là giấc mộng của mình, nhưng....
Nếu như một người đứng ở trước mắt của cô, cô lại không cảm nhận được tình yêu của người đó với mình, vậy cô thuyết phục mình như thế nào, người đó có yêu cô sao?
Đã định trước là kiếp này cô và Mạc Lãnh Tiêu vô duyên. Nếu đã là định trước, vậy Bạch Tử Nhược cô liền lựa chọn chấp nhận.
Thanh Thần! Cô là cô gái tốt như vậy, thiện lương như vậy, đẹp như vậy. Có cô ở bên cạnh Lãnh Tiêu, tôi cũng yên tâm. Xin cô đáp ứng với tôi, nhất định phải yêu anh ấy thật nhiều, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho anh ấy đấy!
"Nghĩ cái gì mà mất hồn như thế." Đi vào quán cafe đã nhìn thấy một mình Bạch Tử Nhược ngơ ngác ngồi một bên, người đàn ông mỉm cười hỏi thăm.
Ngẩng mặt lên nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng của chồng mình, nụ cười dịu dàng liền xuất hiện: "Em đang suy nghĩ, tối nay anh sẽ làm món gì ngon đây."
"Chú mèo ham ăn." Véo nhẹ cái mũi của cô, trong mắt của người đàn ông tràn đầy dịu dàng, cưng chiều: "Sườn xào chua ngọt, em thích không?"
"Thích." Kéo tay chồng, Bạch Tử Nhược dựa đầu trên vai của anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Chỉ cần là anh làm, em đều thích."
Ánh mặt trời chiếu lên hai người, dáng vẻ hạnh phúc hiện trên khuôn mặt bọn họ.
D.D.L.Q.D
Bạch Tử Nhược khẽ nheo mắt, nụ cười kia mang theo vui vẻ.
Thật ra thì, quyết định ban đầu là đúng. Với Mạc Lãnh Tiêu hay với mình, quyết định của cô đều chính xác.
Hiện tại, cô cũng muốn giống như Thanh Thần và Lãnh Tiêu, thật hạnh phúc ở trong cuộc sống hôn nhân của mình.
—————Tuyến phân cách của cô nàng mèo—————
Trở lại khu biệt thự phía đông, Mạc Lãnh Tiêu tiện tay ném áo khoác ngoài lên trên ghế sa lon, đôi mắt đen nhìn chung quanh phòng khách một vòng nhưng không thấy bóng dáng sẽ lẳng lặng chờ đợi mình về nhà mỗi ngày.
"Tiểu thư đâu?" Nhìn chằm chằm quản gia, Mạc Lãnh Tiêu ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt hướng lên trên cầu thang lên lầu hai: "Ở trong phòng sao?"
Lão quản gia đẩy kính mắt trên mũi, lắc đầu một cái, giọng nói cực kỳ cung kính: "Xế chiều hôm nay, tiểu thư đã đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa về."
Lông mày khẽ nhíu lại khi nghe quản gia báo cáo, Mạc Lãnh Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trên gương mặt tuấn tú chợt tối tăm.
D.D.L.Q.D
Hôm nay, trường học không có lớp, cô ấy không lo ở nhà mà chạy đi nơi nào?
Thân thể lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc, chỉ lạnh lùng ngồi ở chỗ cũ, chờ đợi Thanh Thần xuất hiện.
Thời gian chờ đợi cứ như vậy trôi qua, bất tri bất giác, chớp mắt đã qua hai giờ, sắc mặt của Mạc Lãnh Tiêu rất khó coi.
Có chút khó chịu nên lôi kéo cà vạt xuống. Cô về muộn, lại không có dặn trước khiến cho anh có chút tức giận.
"Cậu chủ.... Nếu không, ngài ăn cơm trước đi?" Biết tâm tình của anh không được tốt lắm, lão quản gia nuốt nước miếng một cái, thử thăm dò hỏi.
Không để ý lời của quản gia, Mạc Lãnh Tiêu cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi đến một dãy số.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Giọng nói lạnh lùng lộ ra tâm tình của anh. Cô gái này, có phải đã quên mất còn một người sống ở nhà là anh không? Sao có thể một cuộc điện thoại cũng không có mà bỏ chạy không thấy bóng dáng. Thật sự là.... To gan lớn mật!
"Cậu chủ.... Tiểu thư, tiểu thư.... Ở quán bar tây thành...." Giọng nói của người ở đầu bên kia rõ ràng có chút sợ hãi, nói tin tức này cho cậu chủ nhà mình.
Điện thoại trong tay không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, lấy được đáp án khiến gương mặt tuấn tú của Mạc Lãnh Tiêu xuất hiện nụ cười lạnh lẽo: "Còn có ai?"
"Ách.... Còn có, một thanh niên khoảng 20 tuổi, hình như tên là Nguyễn Hoài Viễn...."
"Ba!" một tiếng, điện thoại bị Mạc Lãnh Tiêu cúp mạnh, gần như là không do dự chút nào. Nhận được câu trả lời, Mạc Lãnh Tiêu giống như ngựa hoang mất cương, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ra khỏi phòng khách.
Mộ Thanh Thần! Em thật đáng chết! D.D.L.Q.D
Lại còn dám tới quán bar, chẳng lẽ lần trước dạy dỗ em đã quên hết rồi? Nguyễn Hoài Viễn, người phụ nữ đáng chết, vẫn còn suy nghĩ vớ vẩn ở cùng với người đàn ông khác, đáng chết!
Mộ Thanh Thần, ngàn vạn đừng để cho anh gặp được em.
Nhìn vẻ mặt u ám của Mạc Lãnh Tiêu chạy đi, vào giờ phút này ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Nhìn bóng lưng của cậu chủ vội vàng rời đi, tất cả người hầu ở phòng khách cũng mơ hồ mang một tầng mồ hôi lạnh.
"Các người nói xem, kết cục của tiểu thư có thể rất thảm không?" Nắm thật chặt khăn ở trong tay, giọng nói của người giúp việc có chút phát run.
"Tôi nghĩ, thật sự cậu chủ rất tức giận.... Nhưng mà, thật ra thì cậu chủ rất quan tâm tiểu thư. Có thể, kết quả của tiểu thư...."
"Khụ, còn sợ chuyện không đủ loạn mà đứng ở đây nói huyên thuyên nữa, coi chừng bị cậu chủ nghe được." Lão quản gia lớn tiếng cắt đứt các cô tám chuyện. Dù sao ông cảm thấy, lần này cậu chủ đã lún rất sâu. Xem ra, hôn sự lần này nhất định sẽ cử hành. Ông cần phải bắt đầu chuẩn bị thật tốt.
D.D.L.Q.D
——— ———————tuyến phân cách của cô nàng mèo———— ———
Quán bar tây thành, tiệc của những người độc thân đang diễn ra hừng hực khí thế.
"Này, Nguyễn Hoài Viễn! Cô gái này thật xinh đẹp, bạn gái của cậu sao?"
Từ khi Nguyễn Hoài Viễn và Thanh Thần đi vào quán bar, tầm mắt của toàn bộ đàn ông trong bar đều rơi trên người tiểu mỹ nhân kiều diễm này.
Mà trong hai giờ ngắn ngủi, người đàn ông trước mắt này, đã là kẻ phong lưu thứ bốn mươi sáu đến bắt chuyện rồi.
"Đừng trách tôi không có cảnh cáo anh, anh đừng chú ý đến cô ấy." Tức giận liếc nhìn người đàn ông này, thái độ của Nguyễn Hoài Viễn không khá lên được. Có nhiều đàn ông có ý đồ với cô như vậy, trong lòng của cậu ta rất nổi giận.
Không ngờ bản thân lại có thể ghen đến mức này. Cô cũng không phải là bạn gái của cậu ta, hôm nay cô chịu xuất hiên với mình ở đây, cũng chỉ là.... Ai....
Trong lòng rất buồn bực, Nguyễn Hoài Viễn nhấc ly rượu trong tay lên, ngửa đầu uống cạn....
"Chậc! Một cô em xinh đẹp như vậy, cậu lại không chia sẻ cùng anh em, thật là quá không nể mặt rồi." Người đàn ông vừa nói vừa huýt sáo nhìn về phía Thanh Thần.
Lúc này Thanh Thần đã thay đổi cách ăn mặc thanh lệ thường ngày, mặc một chiếc váy đỏ màu đỏ bó sát lấy những đường cong hoàn mỹ của cô, lộ ra eo nhỏ khiến cho không người nào có thể dời mắt được.
Phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài trắng như tuyết, cứ như vậy lộ ra bên ngoài. Tóc dài đen nhánh thả tự nhiên, che đi khuôn mặt lớn chừng bàn tay khiến nó càng nhỏ hơn. Mà trên sống mũi cao thanh tú là đôi mắt kính to đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
"Tiểu thư, em rất hay tới nơi này chứ?" Có kẻ to gan đi tới bên cạnh Nguyễn Hoài Viễn, người đàn ông nhìn vô lại mười phần này đang đứng ở bên cạnh Thanh Thần, cặp mắt không ngừng di chuyển trên da thịt của cô gái xinh đẹp.
Thanh Thần vừa định đứng dậy rời đi, lại nhìn thấy phía cửa chính, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đi vào.
D.D.L.Q.D
Trong ánh mắt thoáng qua một nụ cười thản nhiên, Thanh Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi mỉm cười nhìn người đàn ông ở trước mặt, giọng nói ấy êm ái làm sao: "Đúng ạ! Nghe Hoài Viễn nói, nơi này rất tốt, cho nên em để anh ấy dẫn tới mở mang kiến thức."
"Em là bạn gái của Hoài Viễn sao?" Thân thể không nhịn được nhích tới gần mấy phần, quả thật người đàn ông này đã bị người đẹp trước mắt làm cho mê mẩn.
Dáng người nhỏ nhắn, mập mờ nhích lại gần bên người của Nguyễn Hoài Viễn, trong mắt của Thanh Thần mang theo cám dỗ nồng đậm: "Bạn gái sao? Viễn.... Em được tính không?"
Thanh Thần như thế khiến Nguyễn Hoài Viễn dở khóc dở cười, nhưng vì chấp nhận cầu xin của cô nên chỉ có thể phối hợp nhìn cô, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của bọn họ, trầm mặt ngồi xuống một vị trí cách Thanh Thần không xa.
Ánh mắt vốn lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói năng tuỳ tiện của Thanh Thần, quả thật lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy run rẩy. Nhìn biểu cảm trên mặt anh lần nữa, gương mặt thoáng chốc khó coi tới cực điểm.
Cô gái này nhất định là cố ý! Cố ý muốn khiêu chiến giới hạn của anh. Rất tốt, anh thật sự muốn xem, cô muốn chơi cái gì.
Tức giận uống bia, Mạc Lãnh Tiêu muốn làm bộ như không quan tâm. Mở to mắt không nhìn cô gái kia, nhưng những tiếng nói chuyện của bọn họ lại không ngừng truyền tới trong tai anh.
"Nếu như em cho rằng chúng ta là người yêu, vậy thì coi như thế đi." Đầu có chút đau, giọng nói của Nguyễn Hoài Viễn vẫn hết sức vững vàng.
"Em cho rằng là sao? Anh có phải cảm thấy miễn cưỡng hay không? Viễn...." Âm thanh của Thanh Thần ngọt như mật, lộ ra hấp dẫn như có như không.
Mạc Lãnh Tiêu để xuống vỏ lon bia, đưa tay mở lon thứ ba.
"Không miễn cưỡng! Chỉ cần em vui lòng, anh làm cái gì, cũng sẽ không miễn cưỡng!" Những lời này, Nguyễn Hoài Viễn ngược lại không có nói láo. Nếu không, cậu ta cũng sẽ không theo cô tới nơi này.
"Hả? Có thật không?" Thanh Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạc Lãnh Tiêu, khi thấy sự tức giận trên mặt của anh thì tâm tình cô lại ngược lại.
"Người đẹp! Không chỉ có Hoài Viễn, bọn anh cũng rất vui lòng!"
Nhất thời một đám đàn ông vậy xung quanh Thanh Thần, nhiệt liệt đề cử mình.
"Ba!" Tay Mạc Lãnh Tiêu cầm lon bia vừa dùng lực, vỏ lon bị nắm dẹp, toàn bộ bia bị văng ra.
Biết Mạc Lãnh Tiêu lâu như vậy, mình có thể không hiểu anh sao? Cho dù nhìn thấy tai nạn xe của mình, anh vẫn tỉnh táo, cũng không rối loạn. Nhưng vì Thanh Thần.... Anh lại rối loạn....
Mộ Thanh Thần là người đầu tiên có thể khiến cho anh hoảng hốt như vậy, có thể khiến cho một người đàn ông cho từ trước đến giờ luôn lạnh lùng trầm ổn mà quên mất tất cả. Cái loại quan tâm, lo lắng đó, không phải yêu thì là cái gì?
Bọn họ mới thực sự là tình yêu, mà người phải rút lui chính là cô.
Mạc Lãnh Tiêu chăm sóc cô suốt sáu năm. Hôm nay xuất hiện một cô gái tốt như vậy, mình nên chúc phúc bọn họ, thả tự do cho anh, cũng để mình hạnh phúc.
Thông minh như cô, làm sao có thể thấy trước cảnh ngộ bất hạnh mà vẫn để cho mình đi vào được?
Cho dù anh đối xử rất tốt với mình, nhưng đó không phải tình yêu, không phải là thứ cô muốn.
Mặc dù gả cho anh vẫn là giấc mộng của mình, nhưng....
Nếu như một người đứng ở trước mắt của cô, cô lại không cảm nhận được tình yêu của người đó với mình, vậy cô thuyết phục mình như thế nào, người đó có yêu cô sao?
Đã định trước là kiếp này cô và Mạc Lãnh Tiêu vô duyên. Nếu đã là định trước, vậy Bạch Tử Nhược cô liền lựa chọn chấp nhận.
Thanh Thần! Cô là cô gái tốt như vậy, thiện lương như vậy, đẹp như vậy. Có cô ở bên cạnh Lãnh Tiêu, tôi cũng yên tâm. Xin cô đáp ứng với tôi, nhất định phải yêu anh ấy thật nhiều, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho anh ấy đấy!
"Nghĩ cái gì mà mất hồn như thế." Đi vào quán cafe đã nhìn thấy một mình Bạch Tử Nhược ngơ ngác ngồi một bên, người đàn ông mỉm cười hỏi thăm.
Ngẩng mặt lên nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng của chồng mình, nụ cười dịu dàng liền xuất hiện: "Em đang suy nghĩ, tối nay anh sẽ làm món gì ngon đây."
"Chú mèo ham ăn." Véo nhẹ cái mũi của cô, trong mắt của người đàn ông tràn đầy dịu dàng, cưng chiều: "Sườn xào chua ngọt, em thích không?"
"Thích." Kéo tay chồng, Bạch Tử Nhược dựa đầu trên vai của anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Chỉ cần là anh làm, em đều thích."
Ánh mặt trời chiếu lên hai người, dáng vẻ hạnh phúc hiện trên khuôn mặt bọn họ.
D.D.L.Q.D
Bạch Tử Nhược khẽ nheo mắt, nụ cười kia mang theo vui vẻ.
Thật ra thì, quyết định ban đầu là đúng. Với Mạc Lãnh Tiêu hay với mình, quyết định của cô đều chính xác.
Hiện tại, cô cũng muốn giống như Thanh Thần và Lãnh Tiêu, thật hạnh phúc ở trong cuộc sống hôn nhân của mình.
—————Tuyến phân cách của cô nàng mèo—————
Trở lại khu biệt thự phía đông, Mạc Lãnh Tiêu tiện tay ném áo khoác ngoài lên trên ghế sa lon, đôi mắt đen nhìn chung quanh phòng khách một vòng nhưng không thấy bóng dáng sẽ lẳng lặng chờ đợi mình về nhà mỗi ngày.
"Tiểu thư đâu?" Nhìn chằm chằm quản gia, Mạc Lãnh Tiêu ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt hướng lên trên cầu thang lên lầu hai: "Ở trong phòng sao?"
Lão quản gia đẩy kính mắt trên mũi, lắc đầu một cái, giọng nói cực kỳ cung kính: "Xế chiều hôm nay, tiểu thư đã đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa về."
Lông mày khẽ nhíu lại khi nghe quản gia báo cáo, Mạc Lãnh Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trên gương mặt tuấn tú chợt tối tăm.
D.D.L.Q.D
Hôm nay, trường học không có lớp, cô ấy không lo ở nhà mà chạy đi nơi nào?
Thân thể lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc, chỉ lạnh lùng ngồi ở chỗ cũ, chờ đợi Thanh Thần xuất hiện.
Thời gian chờ đợi cứ như vậy trôi qua, bất tri bất giác, chớp mắt đã qua hai giờ, sắc mặt của Mạc Lãnh Tiêu rất khó coi.
Có chút khó chịu nên lôi kéo cà vạt xuống. Cô về muộn, lại không có dặn trước khiến cho anh có chút tức giận.
"Cậu chủ.... Nếu không, ngài ăn cơm trước đi?" Biết tâm tình của anh không được tốt lắm, lão quản gia nuốt nước miếng một cái, thử thăm dò hỏi.
Không để ý lời của quản gia, Mạc Lãnh Tiêu cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi đến một dãy số.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Giọng nói lạnh lùng lộ ra tâm tình của anh. Cô gái này, có phải đã quên mất còn một người sống ở nhà là anh không? Sao có thể một cuộc điện thoại cũng không có mà bỏ chạy không thấy bóng dáng. Thật sự là.... To gan lớn mật!
"Cậu chủ.... Tiểu thư, tiểu thư.... Ở quán bar tây thành...." Giọng nói của người ở đầu bên kia rõ ràng có chút sợ hãi, nói tin tức này cho cậu chủ nhà mình.
Điện thoại trong tay không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, lấy được đáp án khiến gương mặt tuấn tú của Mạc Lãnh Tiêu xuất hiện nụ cười lạnh lẽo: "Còn có ai?"
"Ách.... Còn có, một thanh niên khoảng 20 tuổi, hình như tên là Nguyễn Hoài Viễn...."
"Ba!" một tiếng, điện thoại bị Mạc Lãnh Tiêu cúp mạnh, gần như là không do dự chút nào. Nhận được câu trả lời, Mạc Lãnh Tiêu giống như ngựa hoang mất cương, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ra khỏi phòng khách.
Mộ Thanh Thần! Em thật đáng chết! D.D.L.Q.D
Lại còn dám tới quán bar, chẳng lẽ lần trước dạy dỗ em đã quên hết rồi? Nguyễn Hoài Viễn, người phụ nữ đáng chết, vẫn còn suy nghĩ vớ vẩn ở cùng với người đàn ông khác, đáng chết!
Mộ Thanh Thần, ngàn vạn đừng để cho anh gặp được em.
Nhìn vẻ mặt u ám của Mạc Lãnh Tiêu chạy đi, vào giờ phút này ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Nhìn bóng lưng của cậu chủ vội vàng rời đi, tất cả người hầu ở phòng khách cũng mơ hồ mang một tầng mồ hôi lạnh.
"Các người nói xem, kết cục của tiểu thư có thể rất thảm không?" Nắm thật chặt khăn ở trong tay, giọng nói của người giúp việc có chút phát run.
"Tôi nghĩ, thật sự cậu chủ rất tức giận.... Nhưng mà, thật ra thì cậu chủ rất quan tâm tiểu thư. Có thể, kết quả của tiểu thư...."
"Khụ, còn sợ chuyện không đủ loạn mà đứng ở đây nói huyên thuyên nữa, coi chừng bị cậu chủ nghe được." Lão quản gia lớn tiếng cắt đứt các cô tám chuyện. Dù sao ông cảm thấy, lần này cậu chủ đã lún rất sâu. Xem ra, hôn sự lần này nhất định sẽ cử hành. Ông cần phải bắt đầu chuẩn bị thật tốt.
D.D.L.Q.D
——— ———————tuyến phân cách của cô nàng mèo———— ———
Quán bar tây thành, tiệc của những người độc thân đang diễn ra hừng hực khí thế.
"Này, Nguyễn Hoài Viễn! Cô gái này thật xinh đẹp, bạn gái của cậu sao?"
Từ khi Nguyễn Hoài Viễn và Thanh Thần đi vào quán bar, tầm mắt của toàn bộ đàn ông trong bar đều rơi trên người tiểu mỹ nhân kiều diễm này.
Mà trong hai giờ ngắn ngủi, người đàn ông trước mắt này, đã là kẻ phong lưu thứ bốn mươi sáu đến bắt chuyện rồi.
"Đừng trách tôi không có cảnh cáo anh, anh đừng chú ý đến cô ấy." Tức giận liếc nhìn người đàn ông này, thái độ của Nguyễn Hoài Viễn không khá lên được. Có nhiều đàn ông có ý đồ với cô như vậy, trong lòng của cậu ta rất nổi giận.
Không ngờ bản thân lại có thể ghen đến mức này. Cô cũng không phải là bạn gái của cậu ta, hôm nay cô chịu xuất hiên với mình ở đây, cũng chỉ là.... Ai....
Trong lòng rất buồn bực, Nguyễn Hoài Viễn nhấc ly rượu trong tay lên, ngửa đầu uống cạn....
"Chậc! Một cô em xinh đẹp như vậy, cậu lại không chia sẻ cùng anh em, thật là quá không nể mặt rồi." Người đàn ông vừa nói vừa huýt sáo nhìn về phía Thanh Thần.
Lúc này Thanh Thần đã thay đổi cách ăn mặc thanh lệ thường ngày, mặc một chiếc váy đỏ màu đỏ bó sát lấy những đường cong hoàn mỹ của cô, lộ ra eo nhỏ khiến cho không người nào có thể dời mắt được.
Phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài trắng như tuyết, cứ như vậy lộ ra bên ngoài. Tóc dài đen nhánh thả tự nhiên, che đi khuôn mặt lớn chừng bàn tay khiến nó càng nhỏ hơn. Mà trên sống mũi cao thanh tú là đôi mắt kính to đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
"Tiểu thư, em rất hay tới nơi này chứ?" Có kẻ to gan đi tới bên cạnh Nguyễn Hoài Viễn, người đàn ông nhìn vô lại mười phần này đang đứng ở bên cạnh Thanh Thần, cặp mắt không ngừng di chuyển trên da thịt của cô gái xinh đẹp.
Thanh Thần vừa định đứng dậy rời đi, lại nhìn thấy phía cửa chính, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đi vào.
D.D.L.Q.D
Trong ánh mắt thoáng qua một nụ cười thản nhiên, Thanh Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi mỉm cười nhìn người đàn ông ở trước mặt, giọng nói ấy êm ái làm sao: "Đúng ạ! Nghe Hoài Viễn nói, nơi này rất tốt, cho nên em để anh ấy dẫn tới mở mang kiến thức."
"Em là bạn gái của Hoài Viễn sao?" Thân thể không nhịn được nhích tới gần mấy phần, quả thật người đàn ông này đã bị người đẹp trước mắt làm cho mê mẩn.
Dáng người nhỏ nhắn, mập mờ nhích lại gần bên người của Nguyễn Hoài Viễn, trong mắt của Thanh Thần mang theo cám dỗ nồng đậm: "Bạn gái sao? Viễn.... Em được tính không?"
Thanh Thần như thế khiến Nguyễn Hoài Viễn dở khóc dở cười, nhưng vì chấp nhận cầu xin của cô nên chỉ có thể phối hợp nhìn cô, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của bọn họ, trầm mặt ngồi xuống một vị trí cách Thanh Thần không xa.
Ánh mắt vốn lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói năng tuỳ tiện của Thanh Thần, quả thật lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy run rẩy. Nhìn biểu cảm trên mặt anh lần nữa, gương mặt thoáng chốc khó coi tới cực điểm.
Cô gái này nhất định là cố ý! Cố ý muốn khiêu chiến giới hạn của anh. Rất tốt, anh thật sự muốn xem, cô muốn chơi cái gì.
Tức giận uống bia, Mạc Lãnh Tiêu muốn làm bộ như không quan tâm. Mở to mắt không nhìn cô gái kia, nhưng những tiếng nói chuyện của bọn họ lại không ngừng truyền tới trong tai anh.
"Nếu như em cho rằng chúng ta là người yêu, vậy thì coi như thế đi." Đầu có chút đau, giọng nói của Nguyễn Hoài Viễn vẫn hết sức vững vàng.
"Em cho rằng là sao? Anh có phải cảm thấy miễn cưỡng hay không? Viễn...." Âm thanh của Thanh Thần ngọt như mật, lộ ra hấp dẫn như có như không.
Mạc Lãnh Tiêu để xuống vỏ lon bia, đưa tay mở lon thứ ba.
"Không miễn cưỡng! Chỉ cần em vui lòng, anh làm cái gì, cũng sẽ không miễn cưỡng!" Những lời này, Nguyễn Hoài Viễn ngược lại không có nói láo. Nếu không, cậu ta cũng sẽ không theo cô tới nơi này.
"Hả? Có thật không?" Thanh Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mạc Lãnh Tiêu, khi thấy sự tức giận trên mặt của anh thì tâm tình cô lại ngược lại.
"Người đẹp! Không chỉ có Hoài Viễn, bọn anh cũng rất vui lòng!"
Nhất thời một đám đàn ông vậy xung quanh Thanh Thần, nhiệt liệt đề cử mình.
"Ba!" Tay Mạc Lãnh Tiêu cầm lon bia vừa dùng lực, vỏ lon bị nắm dẹp, toàn bộ bia bị văng ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook