Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
-
Chương 121: Chiến tranh lạnh?
Mạc Lãnh Tiêu không lên tiếng, anh cởi áo khoác xuống, khom người cột vào eo cô.
Động tác của anh khiến Thanh Thần sửng sốt: “Anh muốn làm gì ?”
Thanh Thần đưa tay ra, định gạt áo khoác của anh xuống, nhưng cô lại nhìn thấy anh đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Anh. . . . . .” Lần này cô thật sự ngớ người.
“Lên đi.”
Hức, bộ dạng này của anh là muốn cõng cô sao?
Mặc dù, anh đã từng cõng cô, nhưng mà không giống như lần này. . . . . .
Thanh Thần mím môi, mặc dù sự tức giận ban nãy đã mất đi, nhưng cô vẫn cao ngạo mở miệng: “Không cần anh phải bận tâm, em có thể tự đi được.”
“Em định để cho anh đi chung với em tới tận khuya, sau đó ngủ luôn ngoài đường sao?” Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô nổi giận, chẳng những anh không tức giận mà ngược lại, anh càng muốn trêu chọc cô, chỉ là từ trước đến giờ trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, không biểu đạt quá nhiều suy nghĩ ở trong lòng.
Thanh Thần nghe được trong giọng nói của anh không kiên nhẫn, cô tức giận trừng anh, bộ dáng của hai người đã hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, cho dù hai người không nói lời nào, nhưng cũng có rất nhiều người đứng lại xem trò vui.
Mạc Lãnh Tiêu không chịu được, nhắm mắt lại, cố ý hạ thấp giọng nói: “Mộ Thanh Thần, tính nhẫn nại của anh có hạn.”
Hừ, ý của anh là gì? Là cảnh cáo cô, khó khăn lắm anh mới có lòng tốt, cho nên, tốt nhất là cô phải thức thời một chút sao?
Thanh Thần cắn cánh môi, bụng đầy uất ức nhưng lại không tìm được chỗ trút giận.
Cô không có thói quen mang giày cao gót, nhưng hôm nay, cô đã mang đi mấy tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ, chân của cô nàng đúng là đau đến không thể đi được nữa, nếu anh đã muốn cõng cô, tại sao cô phải cự tuyệt? Có người cõng cô miễn phí, tại sao cô lại không cần?
Hơn nữa, là anh chọc cô tức giận, tại sao lại không cần anh cõng?
“Là tự anh muốn cõng em, chứ không phải là em đòi anh.” Nằm sấp lên lưng của anh, cô không quên ghé sát miệng vào tai anh tuyên bố.
Người đàn ông này thật sự rất xấu xa, một chút phong độ cũng không có, bây giờ cô muốn nói rõ với anh, nếu không, cô lại không biết anh sẽ hành hạ cô như thế nào.
“Đúng, đúng, là anh tự nguyện.” Lời nói tức giận của cô khiến cho khóe môi của anh nâng lên, anh cõng cô, không quan tâm người đi đường đang nhìn chăm chú, từ từ đi về phía trước.
Thanh Thần nghe được ý cười trong giọng nói của anh, cô nhìn chằm chằm vào cái ót của anh, trong lòng cô liên tục dâng lên cảm giác buồn phiền.
Cô trầm mặt, buồn bực, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm cổ của anh thật chặt, càng tức, cô lại càng dùng sức lớn hơn.
“Cô bé! Em muốn siết chết anh sao?” Sự tức giận của cô khiến cho lòng của anh thật tốt, cảm thấy cô không ngừng siết chặt cánh tay, Mạc Lãnh Tiêu cố ý nói quá lên.
“Anh đẹp trai mà, nếu là em thì em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy ở trước mặt nhiều người thế này đâu!” Giọng nói của cô mặc dù còn buồn bã, nhưng sức lực trên cánh tay của cô đã thả lỏng.
“Cô bé, có phải là anh đối xử quá tốt với em, nên giờ em thích bị ăn đòn rồi hay không?” Mạc Lãnh Tiêu méo miệng, anh nguy hiểm cảnh cáo cô. Xem ra, tối nay anh phải làm cho cô tĩnh ngộ, để cho cô biết rõ vị trí của mình.
Thật ra thì, anh lại rất vui lòng dùng cách này để dạy dỗ cô.
“Anh. . . . . .” Thân Thể Thanh Thần căng thẳng, cô nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ của anh, đột nhiên cô cảm thấy bản thân thật sự muốn cắn anh một cái.
Cô nghiêng mặt, không muốn nói chuyện với anh nữa, đương nhiên là cô tức giận hờn dỗi.
Thấy anh không lên tiếng, Thanh Thần cũng im lặng.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu im lặng, cô lại thêm buồn bực. Người đàn ông này tại sao lại không thể giống như những người đàn ông khác? Thấy cô tức giận, anh cũng không la cô? Thật là!
Cô hừ nhẹ, buồn bã vùi mặt vào lưng anh.
Nhiệt độ trong người anh, cách một lớp áo sơ mi, truyền qua cô, trên khuôn mặt đẹp của cô hiện lên vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Mặc dù, có nhiều lúc anh rất bá đạo, không nói lý lẽ, hơn nữa, anh là người rất tàn ác, nhưng. . . . . . Anh cũng rất tỉ mỉ, rất dịu dàng.
Cô còn nhớ rõ, khoảng thời gian cô vừa tới Hải Ninh, ở trong biệt thự của anh, mặc dù anh rất ít khi đến gặp cô, nhưng anh luôn cho người chuẩn bị cho cô rất tốt, cho dù là những thứ cô đã nghĩ đến hay chưa từng nghĩ đến.
Nếu như anh không phải là một người tỉ mỉ, chắc chắn anh sẽ không thể phát hiện ra chân của cô đang đau, anh cũng sẽ không chủ động cõng cô trở về.
Mạc Lãnh Tiêu như vậy thật quá mức mê người, chắc chắn không có một ai có thể từ chối tình cảm dịu dàng này của anh.
Haizz. . . . . . Có lẽ, đây chính là số kiếp của cô, Mạc Lãnh Tiêu nhất định là người có số kiếp đã định với cô.
Hơi thở trong mũi của cô, tất cả đều là mùi nam tính của anh, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, là một loại chín chắn, mùi vị lạnh lùng, rất dễ chịu, rất khó quên.
Chỉ là, cho dù cô không thể nào bỏ được anh, nhưng cuối cùng anh cũng không thuộc về cô.
Thanh Thần yếu ớt thở dài, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bây giờ cô rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————
Thanh Thần nằm dựa vào lưng rắn chắc của Mạc Lãnh Tiêu, cô mặc kệ người đàn ông này đang đặt mình nằm trên chiếc giường lớn của phòng Tổng Thống.
Mông cô mới vừa chạm xuống giường, cô bỗng uất ức, nhanh chóng cởi đôi giày cao gót khó chịu này ra, cô không thèm suy nghĩ, cầm chiếc gối ở trên giường lên, đi ra ngoài cửa.
“Em định đi đâu?” Mạc Lãnh Tiêu không cản đường của cô, nhưng giọng nói lạnh lẽo của anh cũng đủ khiến cho cô dừng bước.
Thanh thần không quay đầu lại, cô phồng má, quyết định muốn giải tỏa hết sự bực bội của mình: “Em đi ra ghế sa lon ở ngoài kia ngủ.”
Anh cho rằng chỉ cần anh cõng cô thì cô sẽ cho qua mọi chuyện sao? Cô cũng không quên, lúc ăn cơm, người đàn ông này cười nhạo cô như thế nào.
Cô không nên ngủ chung một giường với anh, nếu không, cái miệng không biết giấu diếm này của anh, sẽ còn nói ra những lời kinh động lòng người.
Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu hơi nhướng lên, anh tao nhã ngồi ở bên giường, buồn cười nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi: “Thế nào? Em định dùng chiến tranh lạnh đối phó anh sao?”
“Em không có.” Thanh Thần xoay người, trừng mắt liếc anh, cô dùng ánh mắt của mình nói cho anh biết, cô rất không vui, muốn anh thành thật một chút: “Dù sao, dù sao thì em cũng muốn đi ra bên ngoài ngủ!”
Hai tay anh vòng ở trước ngực, bây giờ, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy hai người bọn họ giống như là vợ chồng son giận dỗi, mà anh, lại vô cùng thích như vậy, ít nhất bây giờ cô vui vẻ thật lòng, coi như cô đang tức giận, trong con mắt xinh đẹp của cô, cũng chứa đựng ánh nắng mặt trời rực rỡ vốn dĩ thuộc về cô.
“Ý của em là, đêm nay, chiến trường của chúng ta sẽ ở trên ghế sa lon sao?” Khóe miệng anh khẽ nhếch, trên khuôn mặt của người đàn ông chứa đựng sự tà ác, con mắt của anh lóe ra ý lạnh, thấy rõ Thanh Thần đang run rẩy.
“Nói bậy.” Khuôn mặt của cô bị tức nghẹn đến đỏ bừng: “Anh... Trong đầu anh toàn là những thứ đó. . . . . . Em không có ý đó. . . . . .”
“Trong đầu anh chứa cái gì làm sao em biết?” Bộ dáng của cô giống như cừu non sa vào bẫy của thợ săn, vô tội khiến cho người ta thương yêu, Mạc Lãnh Tiêu rất muốn ôm cô vào trong ngực, thương yêu cô thật tốt: “Ý của anh là gì?”
Thanh Thần gắt gao ôm cái gối trong tay, từng câu từng chữ cảnh cáo anh: “Từ giờ trở đi, anh ngủ trên giường, em ngủ trên ghế sofa. Chúng ta. . . . . . Không cho phép người này quấy rầy người kia!”
Cô đã rất nhân từ rồi, cô biết anh là cậu chủ lớn, anh dùng tiền để thuê khách sạn này, cô muốn trốn tránh anh, cô nhường lại giường cho anh, cô đi ngủ trên ghế sa lon còn không được sao?
“Như vầy mà không phải là chiến tranh lạnh sao?” Mạc Lãnh Tiêu chu miệng, ngón tay thon dài của anh chống ở cằm: “Nguyên nhân tức giận là vì anh chưa thỏa mãn em, nên em dùng cách này để uy hiếp anh sao?”
“Nào có!” Mặt cô đỏ ửng giống như trái cà chua, Thanh Thần hoảng sợ, giậm chân: “Em. . . . . . Đây không phải là chiến tranh lạnh, chúng ta. . . . . . Chúng ta, hazz, dù sao thì em cũng không nên ngủ chung với anh. . . . . .”
“Em không sợ là em không thỏa mãn được anh, anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh có một loại kích động muốn cắn cô một miếng: “Em phải biết, nam nhân ** rất khó khống chế nha.”
“Anh. . . . . . Lưu manh!” Đôi môi của cô không ngừng phát run, mặt của Thanh Thần hiện lên từng trận tái nhợt, người đàn ông này, tại sao có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy?
“Lưu manh?” Mạc Lãnh Tiêu lười biếng lắc đầu một cái: “Cô bé, anh chỉ thành thực nói ra khát vọng của mình mà thôi, không giống như em, rõ ràng muốn anh, vậy mà không thừa nhận.”
“Mạc Lãnh Tiêu!” Lời của anh khiến cho cô hoàn toàn nóng nảy, cô hét to cả tên lẫn họ của anh.
“È hèm, lỗ tai của anh không bị điếc.” Cảm xúc của anh bình tĩnh, mặt anh bình thản nhìn phản ứng của cô.
“Em không muốn cái kia, anh...Anh không được nói lung tung!” Kích động muốn giết người của cô không ngừng dâng lên, trước giờ toàn là anh chưa thỏa mãn dục vọng mà, mỗi lần đều là anh quấn lấy cô, chứ cô không nghĩ tới những thứ kia.
“Cái kia là cái gì?” Khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu khẽ giương lên, anh đứng dậy, tao nhã đi về phía cô gái đang giận dữ ngút trời, cho đến khi anh đứng trước người cô, anh mới cúi người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Cô bé, đừng nói dối, hãy nói thật cho anh biết, em thật sự không muốn anh sao? Thật sự không có khát vọng với anh sao?”
“Em. . . . . . Không có. . . . . .” Thanh Thần nhìn khuôn mặt đẹp trai hơn người của anh gần trong gang tấc, cô không nhịn được nuốt nước miếng, người đàn ông này, thật sự quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Qủa thật, đẹp trai chính là một cái tội, anh khiến cho cô trở nên ngốc rồi.
“Nói láo.”Câu nói của Mạc Lãnh Tiêu rất chắc chắn, anh không do dự, ôm eo cô, vùi đầu vào vai của cô.
“Anh. . . . . . Đừng dựa vào em gần như vậy. . . . . .”Anh dựa gần vào Thanh thần khiến cô đề cao cảnh giác, bây giờ cô muốn đi ra ngoài ngủ, không để cho anh có cơ hội lay chuyển lòng của cô.
“Không thể được sao? Cô bé?” Hơi thở đậm chất nam tính của anh hòa lẫn với hơi thở của cô, khiến cho tim của cô đập mãnh liệt: “Nhưng anh thích ngửi mùi hương ở trên người em.”
Mát mẻ, tự nhiên, chứa đựng mùi thơm thuần khiết thuộc về riêng mình cô, cũng như lần đầu tiên anh ngửi được mùi hương mê người này của cô.
Khoảng cách quá gần khiến cho cô khẩn trương, cô nhìn thấy bản thân ở trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu. Cô thật sự rất sợ hãi mình sẽ bị đôi mắt sâu thẳm của anh hấp dẫn lần nữa, cô sợ sẽ bị kĩ năng mê hoặc thuần thục của anh làm cho cô quên cả tên họ của mình là gì. . . . . .
Không được, không thể như vậy. . . . . . Cô sẽ không cho anh cơ hội chê cười cô.
“Cái đó. . . . . .” Ngón tay trắng mịn, thon dài của cô vươn ra, Thanh Thần muốn đẩy đầu của Mạc Lãnh Tiêu ra, không ngờ đầu anh đang dựa vào vai cô đột nhiên di chuyển vị trí, thuận thế, môi anh dán sát vào môi cô.
“Sao anh lại có thể” như vậy. Lời nói chống cự của cô còn chưa nói xong, thì giọng nói đã biến mất ở trong miệng của anh.
Mạc Lãnh Tiêu bá đạo che phủ môi hồng của cô, tàn nhẫn hôn cô, giống như lúc trước bọn họ hôn, anh giữ chặt ót của Thanh Thần, hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn mãnh liệt như vậy khiến cho cô có cảm giác an toàn rất lớn.
Bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt lấy eo của Thanh Thần, không để cho cô té ngã.
Động tác của anh khiến Thanh Thần sửng sốt: “Anh muốn làm gì ?”
Thanh Thần đưa tay ra, định gạt áo khoác của anh xuống, nhưng cô lại nhìn thấy anh đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Anh. . . . . .” Lần này cô thật sự ngớ người.
“Lên đi.”
Hức, bộ dạng này của anh là muốn cõng cô sao?
Mặc dù, anh đã từng cõng cô, nhưng mà không giống như lần này. . . . . .
Thanh Thần mím môi, mặc dù sự tức giận ban nãy đã mất đi, nhưng cô vẫn cao ngạo mở miệng: “Không cần anh phải bận tâm, em có thể tự đi được.”
“Em định để cho anh đi chung với em tới tận khuya, sau đó ngủ luôn ngoài đường sao?” Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô nổi giận, chẳng những anh không tức giận mà ngược lại, anh càng muốn trêu chọc cô, chỉ là từ trước đến giờ trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, không biểu đạt quá nhiều suy nghĩ ở trong lòng.
Thanh Thần nghe được trong giọng nói của anh không kiên nhẫn, cô tức giận trừng anh, bộ dáng của hai người đã hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, cho dù hai người không nói lời nào, nhưng cũng có rất nhiều người đứng lại xem trò vui.
Mạc Lãnh Tiêu không chịu được, nhắm mắt lại, cố ý hạ thấp giọng nói: “Mộ Thanh Thần, tính nhẫn nại của anh có hạn.”
Hừ, ý của anh là gì? Là cảnh cáo cô, khó khăn lắm anh mới có lòng tốt, cho nên, tốt nhất là cô phải thức thời một chút sao?
Thanh Thần cắn cánh môi, bụng đầy uất ức nhưng lại không tìm được chỗ trút giận.
Cô không có thói quen mang giày cao gót, nhưng hôm nay, cô đã mang đi mấy tiếng đồng hồ rồi.
Bây giờ, chân của cô nàng đúng là đau đến không thể đi được nữa, nếu anh đã muốn cõng cô, tại sao cô phải cự tuyệt? Có người cõng cô miễn phí, tại sao cô lại không cần?
Hơn nữa, là anh chọc cô tức giận, tại sao lại không cần anh cõng?
“Là tự anh muốn cõng em, chứ không phải là em đòi anh.” Nằm sấp lên lưng của anh, cô không quên ghé sát miệng vào tai anh tuyên bố.
Người đàn ông này thật sự rất xấu xa, một chút phong độ cũng không có, bây giờ cô muốn nói rõ với anh, nếu không, cô lại không biết anh sẽ hành hạ cô như thế nào.
“Đúng, đúng, là anh tự nguyện.” Lời nói tức giận của cô khiến cho khóe môi của anh nâng lên, anh cõng cô, không quan tâm người đi đường đang nhìn chăm chú, từ từ đi về phía trước.
Thanh Thần nghe được ý cười trong giọng nói của anh, cô nhìn chằm chằm vào cái ót của anh, trong lòng cô liên tục dâng lên cảm giác buồn phiền.
Cô trầm mặt, buồn bực, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm cổ của anh thật chặt, càng tức, cô lại càng dùng sức lớn hơn.
“Cô bé! Em muốn siết chết anh sao?” Sự tức giận của cô khiến cho lòng của anh thật tốt, cảm thấy cô không ngừng siết chặt cánh tay, Mạc Lãnh Tiêu cố ý nói quá lên.
“Anh đẹp trai mà, nếu là em thì em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy ở trước mặt nhiều người thế này đâu!” Giọng nói của cô mặc dù còn buồn bã, nhưng sức lực trên cánh tay của cô đã thả lỏng.
“Cô bé, có phải là anh đối xử quá tốt với em, nên giờ em thích bị ăn đòn rồi hay không?” Mạc Lãnh Tiêu méo miệng, anh nguy hiểm cảnh cáo cô. Xem ra, tối nay anh phải làm cho cô tĩnh ngộ, để cho cô biết rõ vị trí của mình.
Thật ra thì, anh lại rất vui lòng dùng cách này để dạy dỗ cô.
“Anh. . . . . .” Thân Thể Thanh Thần căng thẳng, cô nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ của anh, đột nhiên cô cảm thấy bản thân thật sự muốn cắn anh một cái.
Cô nghiêng mặt, không muốn nói chuyện với anh nữa, đương nhiên là cô tức giận hờn dỗi.
Thấy anh không lên tiếng, Thanh Thần cũng im lặng.
Nhưng Mạc Lãnh Tiêu im lặng, cô lại thêm buồn bực. Người đàn ông này tại sao lại không thể giống như những người đàn ông khác? Thấy cô tức giận, anh cũng không la cô? Thật là!
Cô hừ nhẹ, buồn bã vùi mặt vào lưng anh.
Nhiệt độ trong người anh, cách một lớp áo sơ mi, truyền qua cô, trên khuôn mặt đẹp của cô hiện lên vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Mặc dù, có nhiều lúc anh rất bá đạo, không nói lý lẽ, hơn nữa, anh là người rất tàn ác, nhưng. . . . . . Anh cũng rất tỉ mỉ, rất dịu dàng.
Cô còn nhớ rõ, khoảng thời gian cô vừa tới Hải Ninh, ở trong biệt thự của anh, mặc dù anh rất ít khi đến gặp cô, nhưng anh luôn cho người chuẩn bị cho cô rất tốt, cho dù là những thứ cô đã nghĩ đến hay chưa từng nghĩ đến.
Nếu như anh không phải là một người tỉ mỉ, chắc chắn anh sẽ không thể phát hiện ra chân của cô đang đau, anh cũng sẽ không chủ động cõng cô trở về.
Mạc Lãnh Tiêu như vậy thật quá mức mê người, chắc chắn không có một ai có thể từ chối tình cảm dịu dàng này của anh.
Haizz. . . . . . Có lẽ, đây chính là số kiếp của cô, Mạc Lãnh Tiêu nhất định là người có số kiếp đã định với cô.
Hơi thở trong mũi của cô, tất cả đều là mùi nam tính của anh, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, là một loại chín chắn, mùi vị lạnh lùng, rất dễ chịu, rất khó quên.
Chỉ là, cho dù cô không thể nào bỏ được anh, nhưng cuối cùng anh cũng không thuộc về cô.
Thanh Thần yếu ớt thở dài, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bây giờ cô rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————
Thanh Thần nằm dựa vào lưng rắn chắc của Mạc Lãnh Tiêu, cô mặc kệ người đàn ông này đang đặt mình nằm trên chiếc giường lớn của phòng Tổng Thống.
Mông cô mới vừa chạm xuống giường, cô bỗng uất ức, nhanh chóng cởi đôi giày cao gót khó chịu này ra, cô không thèm suy nghĩ, cầm chiếc gối ở trên giường lên, đi ra ngoài cửa.
“Em định đi đâu?” Mạc Lãnh Tiêu không cản đường của cô, nhưng giọng nói lạnh lẽo của anh cũng đủ khiến cho cô dừng bước.
Thanh thần không quay đầu lại, cô phồng má, quyết định muốn giải tỏa hết sự bực bội của mình: “Em đi ra ghế sa lon ở ngoài kia ngủ.”
Anh cho rằng chỉ cần anh cõng cô thì cô sẽ cho qua mọi chuyện sao? Cô cũng không quên, lúc ăn cơm, người đàn ông này cười nhạo cô như thế nào.
Cô không nên ngủ chung một giường với anh, nếu không, cái miệng không biết giấu diếm này của anh, sẽ còn nói ra những lời kinh động lòng người.
Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu hơi nhướng lên, anh tao nhã ngồi ở bên giường, buồn cười nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi: “Thế nào? Em định dùng chiến tranh lạnh đối phó anh sao?”
“Em không có.” Thanh Thần xoay người, trừng mắt liếc anh, cô dùng ánh mắt của mình nói cho anh biết, cô rất không vui, muốn anh thành thật một chút: “Dù sao, dù sao thì em cũng muốn đi ra bên ngoài ngủ!”
Hai tay anh vòng ở trước ngực, bây giờ, Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy hai người bọn họ giống như là vợ chồng son giận dỗi, mà anh, lại vô cùng thích như vậy, ít nhất bây giờ cô vui vẻ thật lòng, coi như cô đang tức giận, trong con mắt xinh đẹp của cô, cũng chứa đựng ánh nắng mặt trời rực rỡ vốn dĩ thuộc về cô.
“Ý của em là, đêm nay, chiến trường của chúng ta sẽ ở trên ghế sa lon sao?” Khóe miệng anh khẽ nhếch, trên khuôn mặt của người đàn ông chứa đựng sự tà ác, con mắt của anh lóe ra ý lạnh, thấy rõ Thanh Thần đang run rẩy.
“Nói bậy.” Khuôn mặt của cô bị tức nghẹn đến đỏ bừng: “Anh... Trong đầu anh toàn là những thứ đó. . . . . . Em không có ý đó. . . . . .”
“Trong đầu anh chứa cái gì làm sao em biết?” Bộ dáng của cô giống như cừu non sa vào bẫy của thợ săn, vô tội khiến cho người ta thương yêu, Mạc Lãnh Tiêu rất muốn ôm cô vào trong ngực, thương yêu cô thật tốt: “Ý của anh là gì?”
Thanh Thần gắt gao ôm cái gối trong tay, từng câu từng chữ cảnh cáo anh: “Từ giờ trở đi, anh ngủ trên giường, em ngủ trên ghế sofa. Chúng ta. . . . . . Không cho phép người này quấy rầy người kia!”
Cô đã rất nhân từ rồi, cô biết anh là cậu chủ lớn, anh dùng tiền để thuê khách sạn này, cô muốn trốn tránh anh, cô nhường lại giường cho anh, cô đi ngủ trên ghế sa lon còn không được sao?
“Như vầy mà không phải là chiến tranh lạnh sao?” Mạc Lãnh Tiêu chu miệng, ngón tay thon dài của anh chống ở cằm: “Nguyên nhân tức giận là vì anh chưa thỏa mãn em, nên em dùng cách này để uy hiếp anh sao?”
“Nào có!” Mặt cô đỏ ửng giống như trái cà chua, Thanh Thần hoảng sợ, giậm chân: “Em. . . . . . Đây không phải là chiến tranh lạnh, chúng ta. . . . . . Chúng ta, hazz, dù sao thì em cũng không nên ngủ chung với anh. . . . . .”
“Em không sợ là em không thỏa mãn được anh, anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh có một loại kích động muốn cắn cô một miếng: “Em phải biết, nam nhân ** rất khó khống chế nha.”
“Anh. . . . . . Lưu manh!” Đôi môi của cô không ngừng phát run, mặt của Thanh Thần hiện lên từng trận tái nhợt, người đàn ông này, tại sao có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy?
“Lưu manh?” Mạc Lãnh Tiêu lười biếng lắc đầu một cái: “Cô bé, anh chỉ thành thực nói ra khát vọng của mình mà thôi, không giống như em, rõ ràng muốn anh, vậy mà không thừa nhận.”
“Mạc Lãnh Tiêu!” Lời của anh khiến cho cô hoàn toàn nóng nảy, cô hét to cả tên lẫn họ của anh.
“È hèm, lỗ tai của anh không bị điếc.” Cảm xúc của anh bình tĩnh, mặt anh bình thản nhìn phản ứng của cô.
“Em không muốn cái kia, anh...Anh không được nói lung tung!” Kích động muốn giết người của cô không ngừng dâng lên, trước giờ toàn là anh chưa thỏa mãn dục vọng mà, mỗi lần đều là anh quấn lấy cô, chứ cô không nghĩ tới những thứ kia.
“Cái kia là cái gì?” Khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu khẽ giương lên, anh đứng dậy, tao nhã đi về phía cô gái đang giận dữ ngút trời, cho đến khi anh đứng trước người cô, anh mới cúi người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Cô bé, đừng nói dối, hãy nói thật cho anh biết, em thật sự không muốn anh sao? Thật sự không có khát vọng với anh sao?”
“Em. . . . . . Không có. . . . . .” Thanh Thần nhìn khuôn mặt đẹp trai hơn người của anh gần trong gang tấc, cô không nhịn được nuốt nước miếng, người đàn ông này, thật sự quá đẹp trai xuất sắc rồi.
Qủa thật, đẹp trai chính là một cái tội, anh khiến cho cô trở nên ngốc rồi.
“Nói láo.”Câu nói của Mạc Lãnh Tiêu rất chắc chắn, anh không do dự, ôm eo cô, vùi đầu vào vai của cô.
“Anh. . . . . . Đừng dựa vào em gần như vậy. . . . . .”Anh dựa gần vào Thanh thần khiến cô đề cao cảnh giác, bây giờ cô muốn đi ra ngoài ngủ, không để cho anh có cơ hội lay chuyển lòng của cô.
“Không thể được sao? Cô bé?” Hơi thở đậm chất nam tính của anh hòa lẫn với hơi thở của cô, khiến cho tim của cô đập mãnh liệt: “Nhưng anh thích ngửi mùi hương ở trên người em.”
Mát mẻ, tự nhiên, chứa đựng mùi thơm thuần khiết thuộc về riêng mình cô, cũng như lần đầu tiên anh ngửi được mùi hương mê người này của cô.
Khoảng cách quá gần khiến cho cô khẩn trương, cô nhìn thấy bản thân ở trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu. Cô thật sự rất sợ hãi mình sẽ bị đôi mắt sâu thẳm của anh hấp dẫn lần nữa, cô sợ sẽ bị kĩ năng mê hoặc thuần thục của anh làm cho cô quên cả tên họ của mình là gì. . . . . .
Không được, không thể như vậy. . . . . . Cô sẽ không cho anh cơ hội chê cười cô.
“Cái đó. . . . . .” Ngón tay trắng mịn, thon dài của cô vươn ra, Thanh Thần muốn đẩy đầu của Mạc Lãnh Tiêu ra, không ngờ đầu anh đang dựa vào vai cô đột nhiên di chuyển vị trí, thuận thế, môi anh dán sát vào môi cô.
“Sao anh lại có thể” như vậy. Lời nói chống cự của cô còn chưa nói xong, thì giọng nói đã biến mất ở trong miệng của anh.
Mạc Lãnh Tiêu bá đạo che phủ môi hồng của cô, tàn nhẫn hôn cô, giống như lúc trước bọn họ hôn, anh giữ chặt ót của Thanh Thần, hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn mãnh liệt như vậy khiến cho cô có cảm giác an toàn rất lớn.
Bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt lấy eo của Thanh Thần, không để cho cô té ngã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook