Hợp Đồng Mang Thai
-
Chương 35: Âm Mưu (Phần cuối)
Chiều hôm nay,Gia Ngân không hiểu sao mà người cô cứ ngơ ngác ở nơi đâu,cho dù mẹ chồng có kể chuyện hay dẫn cô đi mua sắm cô cũng không vui được chút nào.Trong lòng cô giờ đây có một dự cảm chẳng lành mỗi khi cô nghĩ về Vĩnh Trung.Gia Ngân tự hiểu rằng, anh ta chỉ là một người chồng mang danh nghĩa hợp đồng và trong đó cũng đã nêu rất rõ là không được xen vào cuộc sống của nhau.Nhưng trong sâu thẫm trái tim mình,Gia Ngân muốn được gọi điện thoại cho chồng như bao người phụ nữ khác,muốn hỏi han và quan tâm đến chồng…Bổng có một bàn tay quơ lại trước mặt Gia Ngân làm cô cắt ngang dòng suy nghĩ.
_Này Gia Ngân từ chiều đến giờ mẹ hỏi thật,tâm hồn con nó để ở nơi đâu thế.Mới xa chồng có nửa ngày mà đã vậy rồi ah.
_Dạ không phải vậy đâu mẹ.-Cô nhìn mẹ chồng cười híp mắt.
_ Mẹ biết là vợ chồng mới cưới nó hay vậy,nhưng mà con cứ như thế chồng con nó không an tâm tư tưởng vào công việc được.Nếu mà con cảm thấy không khỏe đưa gì Hậu gọt táo rồi lên nằm đi.-Lời nói của bà mẹ chồng như một mệnh lệnh khiến cô ngượng ngùng nhưng phải tuân theo.
_Dạ mẹ!.-Bà nhìn cô đi thẩn thờ lên lầu.
_Cái con bé này từ chiều đến giờ nó bị sao vậy,thường ngày nó hay cười và vui lắm mà,hay là nó ở với mình không thoải mái,mà cũng không phải…...Chắc cũng không phải”-Bà ngồi suy nghĩ đắn đo hết chuyện này đến chuyện khác,rồi ngẩn mình hét to.
_Ơ….ơ hay…hay nó có bầu rồi-Bà rùng mình vui sướng khôn xiết,chị hậu thì giật mình suýt làm rơi dĩa táo.
_Bà nói với chị hậu:”Nhanh chị,hầm con gà đem lên cho nó nhanh”.
_Nghĩ thầm trong bụng:”Con bé nó ốm quá,từ nay phải tẩm bổ cho nó thôi,chứ không sau này cháu mình như da bộc xương thì chắc mình chết mất,bất đầu từ ngày hôm nay nó phải theo lịch trình của mình”.
Sau khi trở lại bàn tiệc,Ngọc hân nhanh chóng tiếp cận ngồi bên Vĩnh Trung và nói chuyện thân mật với các cấp lãnh đạo.Cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu vào trong người.Nhưng cơ hội này chỉ có một lần,cô không thể để vụt mất nó được,Ngọc hân tự an ủi mình.
Đã gần mười hai giờ,một số nhà báo và người nỗi tiếng đến bắt tay vĩnh trung để ra về.Những bàn tiệc đang dần trở nên trống vắng vì số người đi về càng nhiều hơn,chỉ riêng bàn của Vĩnh Trung là chưa có động tĩnh gì.Một số lãnh đạo công ty,từ giám đốc Thái(giám đốc nhân sự),giám đốc Sâm(giám đốc tài chính),các trưởng phòng ban khác cũng đang trông chờ ngài chủ tịch đứng lên thì họ mới về được.Còn Vĩnh Trung thì mùi cồn đang lan tỏa khắp người,dường như nó đã thấm vào máu và đang chạy lên não anh,nhưng nó cũng chưa đủ sức đánh gục được anh.Vĩnh Trung hồi tưởng lại cái thời còn trẻ,khi anh ở trên thuyền đánh cá gần một tháng để trang trải việc học.Đêm nào cũng cùng các bô lão uống cái thứ rượu ngoài Bắc,cái rượu gạo đặc trưng của vùng cách mạng mà không có vùng nào có thể so sánh được.Anh nhớ lại mùi vị của nó thật thơm,và nóng để dịu đi cái lạnh của biển khơi.Bất giác anh cười một mình,làm cả bàn run sợ.
_Thôi được rồi,bữa tiệc đến đây thôi tôi về trước-Anh đứng dậy cầm cái áo vest của mình vừa nói,làm cả bàn ai cũng mừng.
_Sếp về cẩn thận,tụi em cũng về luôn đã muộn rồi-Nói xong cả bàn lần lượt ai cũng đứng dậy.
Vĩnh Trung nhìn họ cười rồi quay mặt bước ra về,trong bước đi của anh bây giờ đang chuyển hướng về ngôi nhà của mình.
_Không biết bây giờ cô ta làm cái quái gì ở nhà nhỉ,chắc đã ngủ rồi.
_Ai dè ở ngoài khí thế lắm,về nhà phải ra salon nằm-Anh đang cười thầm,lấy hai ngón tay xoa xoa thái dương của mình.
Một người phục vụ đưa xe của anh ra trước cửa,xuống xe cúi đầu chào anh.Vĩnh Trung chuẩn bị lên xe,thì có một giọng nói từ xa.
_Anh Trung đợi em với-Anh nhìn từ trong gương thì thấy ngọc hân đang chạy lại hướng mình.
_Ủa sao em chưa về.-Vĩnh Trung ngạc nhiên hỏi.
_Anh Mr.Đàm về trước bỏ quên em rồi-cô chu mỏ buồn rầu.
_Vậy lên xe đi,anh chở em về.
Từ suốt quãng đường ngồi trong xe,Ngọc Hân không nói câu gì cô cứ thất thần nhìn về trước, Vĩnh Trung nhìn cô lo lắng.
_Sao vậy,lần đầu uống rượu bia không quen hả em.
_Dạ không phải,mà cũng không có chuyện gì đâu anh.-Cô nói lấp lững cười hiền gây sự tò mò.
_Là sao em nói rõ coi nào,em đang có chuyện gì buồn à!.
_Thật ra hiện tại bây giờ em đang ở khách sạn,chỉ vì đam mê của mình mà em đã mâu thuẫn với mẹ,nhưng em cũng không hối hận vì việc đó-Cô nói xong lại quay mặt nhìn anh ánh mắt đượm buồn.
_Anh nghĩ rằng một ngày nào đó,mẹ sẽ ủng hộ quyết định của em thôi-Vĩnh Trung an ủi cô.
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn White,Vĩnh Trung chồm người qua cô mở cửa xe.Mùi hương của anh cộng với hơi men đã làm cho cô có suy nghĩ càng táo bạo hơn,bây giờ trong lòng cô cũng chỉ muốn có anh,chỉ 1 lần trọn vẹn đêm nay thôi.Ngọc Hân bước xuống xe vẫy tay chào anh tạm biệt,cô mới đi ra khỏi xe được mấy bước….
_Á…-Vĩnh Trung đang định lái xe đi thì quay mặt lại thấy cô đang ngồi sệt dưới đất,vẻ mặt hiện lên đau đớn.Anh dừng xe đột ngột bước xuống nhanh chóng.
_Em có sao không.
_Em không sao,chỉ tại đôi guốc chết tiệc này.Cô đứng dậy dậm mạnh chiếc guốc mình xuống đất thì..
_Á..đau quá-Cô quỵ xuống để Vĩnh Trung chụp cô vào lòng anh lần nữa.
_Như thế này em không thể đi được rồi,để anh dìu em lên.
Từ xa,có bóng dáng một người phụ nữ đeo kính, đang hướng mắt nhìn họ.Thân hình anh cao to đang đỡ ột cô gái nhỏ nhắn vào khách sạn.
_Là anh ấy sao?-Người phụ nữ nói.
…..Vĩnh Trung dìu cô lên tầng 16……
Mở cửa bước vào, đập vào mũi anh là mùi thơm quyến rũ cực kì dễ chịu.Cả ngày nay,anh phải tiếp khách uống cũng rất nhiều.Khi nghe mùi thơm này nó làm cơ thể anh thoải mái,muốn được chìm vào giấc ngũ ngay vậy.Ngọc Hân đi cà nhắc đến tủ lạnh lấy bình nước cam và hai cái ly thì Vĩnh Trung lên tiếng.
_Chân bị đau thế,em đi lại hạn chế vào.Sao không nói để anh lấy cho.
_ Ngọc Hân nhìn anh cười.-Không sao đâu anh,bây giờ em thấy đỡ hơn nhiều rồi.Anh uống ly nước cam cho giải bia rượu…
_Anh có đời nào uống nước cam-Vĩnh Trung nói xong định đứng lên ra về.Thì ánh mắt ngọc hân bắt đầu tỏ vẻ nguy hiểm.
_Anh mà không uống em giận đó,cả ngày nay anh uống rất nhiều rồi chưa nói mùi rượu trên người anh nồng sặc.Lỡ anh đi xe vào cái giờ này có chuyện gì,thì em ăn nói sao với chị Ngân.-Cô ngước lên nhìn chu mỏ ra vẻ hờn giận.
Hết cách,mà trong lòng Vĩnh Trung cũng tức cười thầm:”Gia Ngân,cô ta là gì mà mình phải nể nhỉ,thôi kệ tôn trọng điều khoản hợp đồng, nghĩ cho cùng tính tình em gái cô ta cũng dể thương hơn cô ta gấp ngàn lần”.Đang suy tư, Vĩnh Trung cầm ly nước cam uống hết lúc nào không hay,bất giác đầu óc anh quay cuồng mờ ảo không còn biết mình đang ở nơi nào nữa!
_Này Gia Ngân từ chiều đến giờ mẹ hỏi thật,tâm hồn con nó để ở nơi đâu thế.Mới xa chồng có nửa ngày mà đã vậy rồi ah.
_Dạ không phải vậy đâu mẹ.-Cô nhìn mẹ chồng cười híp mắt.
_ Mẹ biết là vợ chồng mới cưới nó hay vậy,nhưng mà con cứ như thế chồng con nó không an tâm tư tưởng vào công việc được.Nếu mà con cảm thấy không khỏe đưa gì Hậu gọt táo rồi lên nằm đi.-Lời nói của bà mẹ chồng như một mệnh lệnh khiến cô ngượng ngùng nhưng phải tuân theo.
_Dạ mẹ!.-Bà nhìn cô đi thẩn thờ lên lầu.
_Cái con bé này từ chiều đến giờ nó bị sao vậy,thường ngày nó hay cười và vui lắm mà,hay là nó ở với mình không thoải mái,mà cũng không phải…...Chắc cũng không phải”-Bà ngồi suy nghĩ đắn đo hết chuyện này đến chuyện khác,rồi ngẩn mình hét to.
_Ơ….ơ hay…hay nó có bầu rồi-Bà rùng mình vui sướng khôn xiết,chị hậu thì giật mình suýt làm rơi dĩa táo.
_Bà nói với chị hậu:”Nhanh chị,hầm con gà đem lên cho nó nhanh”.
_Nghĩ thầm trong bụng:”Con bé nó ốm quá,từ nay phải tẩm bổ cho nó thôi,chứ không sau này cháu mình như da bộc xương thì chắc mình chết mất,bất đầu từ ngày hôm nay nó phải theo lịch trình của mình”.
Sau khi trở lại bàn tiệc,Ngọc hân nhanh chóng tiếp cận ngồi bên Vĩnh Trung và nói chuyện thân mật với các cấp lãnh đạo.Cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu vào trong người.Nhưng cơ hội này chỉ có một lần,cô không thể để vụt mất nó được,Ngọc hân tự an ủi mình.
Đã gần mười hai giờ,một số nhà báo và người nỗi tiếng đến bắt tay vĩnh trung để ra về.Những bàn tiệc đang dần trở nên trống vắng vì số người đi về càng nhiều hơn,chỉ riêng bàn của Vĩnh Trung là chưa có động tĩnh gì.Một số lãnh đạo công ty,từ giám đốc Thái(giám đốc nhân sự),giám đốc Sâm(giám đốc tài chính),các trưởng phòng ban khác cũng đang trông chờ ngài chủ tịch đứng lên thì họ mới về được.Còn Vĩnh Trung thì mùi cồn đang lan tỏa khắp người,dường như nó đã thấm vào máu và đang chạy lên não anh,nhưng nó cũng chưa đủ sức đánh gục được anh.Vĩnh Trung hồi tưởng lại cái thời còn trẻ,khi anh ở trên thuyền đánh cá gần một tháng để trang trải việc học.Đêm nào cũng cùng các bô lão uống cái thứ rượu ngoài Bắc,cái rượu gạo đặc trưng của vùng cách mạng mà không có vùng nào có thể so sánh được.Anh nhớ lại mùi vị của nó thật thơm,và nóng để dịu đi cái lạnh của biển khơi.Bất giác anh cười một mình,làm cả bàn run sợ.
_Thôi được rồi,bữa tiệc đến đây thôi tôi về trước-Anh đứng dậy cầm cái áo vest của mình vừa nói,làm cả bàn ai cũng mừng.
_Sếp về cẩn thận,tụi em cũng về luôn đã muộn rồi-Nói xong cả bàn lần lượt ai cũng đứng dậy.
Vĩnh Trung nhìn họ cười rồi quay mặt bước ra về,trong bước đi của anh bây giờ đang chuyển hướng về ngôi nhà của mình.
_Không biết bây giờ cô ta làm cái quái gì ở nhà nhỉ,chắc đã ngủ rồi.
_Ai dè ở ngoài khí thế lắm,về nhà phải ra salon nằm-Anh đang cười thầm,lấy hai ngón tay xoa xoa thái dương của mình.
Một người phục vụ đưa xe của anh ra trước cửa,xuống xe cúi đầu chào anh.Vĩnh Trung chuẩn bị lên xe,thì có một giọng nói từ xa.
_Anh Trung đợi em với-Anh nhìn từ trong gương thì thấy ngọc hân đang chạy lại hướng mình.
_Ủa sao em chưa về.-Vĩnh Trung ngạc nhiên hỏi.
_Anh Mr.Đàm về trước bỏ quên em rồi-cô chu mỏ buồn rầu.
_Vậy lên xe đi,anh chở em về.
Từ suốt quãng đường ngồi trong xe,Ngọc Hân không nói câu gì cô cứ thất thần nhìn về trước, Vĩnh Trung nhìn cô lo lắng.
_Sao vậy,lần đầu uống rượu bia không quen hả em.
_Dạ không phải,mà cũng không có chuyện gì đâu anh.-Cô nói lấp lững cười hiền gây sự tò mò.
_Là sao em nói rõ coi nào,em đang có chuyện gì buồn à!.
_Thật ra hiện tại bây giờ em đang ở khách sạn,chỉ vì đam mê của mình mà em đã mâu thuẫn với mẹ,nhưng em cũng không hối hận vì việc đó-Cô nói xong lại quay mặt nhìn anh ánh mắt đượm buồn.
_Anh nghĩ rằng một ngày nào đó,mẹ sẽ ủng hộ quyết định của em thôi-Vĩnh Trung an ủi cô.
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn White,Vĩnh Trung chồm người qua cô mở cửa xe.Mùi hương của anh cộng với hơi men đã làm cho cô có suy nghĩ càng táo bạo hơn,bây giờ trong lòng cô cũng chỉ muốn có anh,chỉ 1 lần trọn vẹn đêm nay thôi.Ngọc Hân bước xuống xe vẫy tay chào anh tạm biệt,cô mới đi ra khỏi xe được mấy bước….
_Á…-Vĩnh Trung đang định lái xe đi thì quay mặt lại thấy cô đang ngồi sệt dưới đất,vẻ mặt hiện lên đau đớn.Anh dừng xe đột ngột bước xuống nhanh chóng.
_Em có sao không.
_Em không sao,chỉ tại đôi guốc chết tiệc này.Cô đứng dậy dậm mạnh chiếc guốc mình xuống đất thì..
_Á..đau quá-Cô quỵ xuống để Vĩnh Trung chụp cô vào lòng anh lần nữa.
_Như thế này em không thể đi được rồi,để anh dìu em lên.
Từ xa,có bóng dáng một người phụ nữ đeo kính, đang hướng mắt nhìn họ.Thân hình anh cao to đang đỡ ột cô gái nhỏ nhắn vào khách sạn.
_Là anh ấy sao?-Người phụ nữ nói.
…..Vĩnh Trung dìu cô lên tầng 16……
Mở cửa bước vào, đập vào mũi anh là mùi thơm quyến rũ cực kì dễ chịu.Cả ngày nay,anh phải tiếp khách uống cũng rất nhiều.Khi nghe mùi thơm này nó làm cơ thể anh thoải mái,muốn được chìm vào giấc ngũ ngay vậy.Ngọc Hân đi cà nhắc đến tủ lạnh lấy bình nước cam và hai cái ly thì Vĩnh Trung lên tiếng.
_Chân bị đau thế,em đi lại hạn chế vào.Sao không nói để anh lấy cho.
_ Ngọc Hân nhìn anh cười.-Không sao đâu anh,bây giờ em thấy đỡ hơn nhiều rồi.Anh uống ly nước cam cho giải bia rượu…
_Anh có đời nào uống nước cam-Vĩnh Trung nói xong định đứng lên ra về.Thì ánh mắt ngọc hân bắt đầu tỏ vẻ nguy hiểm.
_Anh mà không uống em giận đó,cả ngày nay anh uống rất nhiều rồi chưa nói mùi rượu trên người anh nồng sặc.Lỡ anh đi xe vào cái giờ này có chuyện gì,thì em ăn nói sao với chị Ngân.-Cô ngước lên nhìn chu mỏ ra vẻ hờn giận.
Hết cách,mà trong lòng Vĩnh Trung cũng tức cười thầm:”Gia Ngân,cô ta là gì mà mình phải nể nhỉ,thôi kệ tôn trọng điều khoản hợp đồng, nghĩ cho cùng tính tình em gái cô ta cũng dể thương hơn cô ta gấp ngàn lần”.Đang suy tư, Vĩnh Trung cầm ly nước cam uống hết lúc nào không hay,bất giác đầu óc anh quay cuồng mờ ảo không còn biết mình đang ở nơi nào nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook